Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 200 / 10
Cập nhật: 2019-12-06 09:02:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Coi Bói
rong một làng nọ, có một viên cố đạo và một nhạc sĩ chơi đàn oọc-gan ở nhà thờ. Hai người uống rượu rất dữ, có tiền là họ rủ nhau uống rượu. Đến một hôm, cả hai không còn gì để uống nữa.
Hôm ấy, cố đạo mới tìm đến nhạc sĩ, bảo:
― Thế nào ngài nhạc sĩ, có nghĩ ra cách nào kiếm được tiền uống rượu không?
Nhạc sĩ đáp:
― Tôi mới nghĩ ra một kế có thể kiếm được năm chục quan. Tôi sẽ đi ăn trộm để rồi ngài coi bói tìm ra vụ mất trộm ấy. Ở đằng kia có một gã có một cặp bò thiến rất hay. Tôi sẽ dắt trộm cặp bò, đem vào buộc trong rừng. Chủ nó thế nào cũng đến nhờ ngài xem hộ. Tìm thấy bò, thế nào y cũng sẽ lấy làm sung sướng biếu ta năm chục quan cho mà xem.
Thế rồi tối hôm ấy nhạc sĩ dắt cặp bò của người ta vào rừng. Sáng ra, thấy mất bò, chủ nhân ôm đầu than: Cặp bò của người ta đáng giá hơn hai trăm quan, thế mà nó dắt mất! Khổ chủ chạy khắp làng tìm bò. Cố đạo nhìn thấy ông ta, liền gọi lại nhà thờ, hỏi xem trong làng dạo này có tin gì mới không. Khổ chủ than:
― Tin với chả tức, mới hay là sao chứ. Đêm qua kẻ trộm dắt mất đôi bò của tôi rồi!
Cố đạo nói:
― Tiếc thật! Cặp bò tốt thế mà mất. Nhưng mà thôi, đừng lo. Ta có một cuốn sách hay. Coi sách đó, ngay lập tức, có thể biết được bò của người ở đâu?
Cố đạo lấy sách ra, lật lật mấy trang, rồi bảo:
― Ngươi hãy vào khu rừng kia. Bò của ngươi đang buộc ở đó. Chạy nhanh nhanh lên, không có, thằng khác nó dắt đi mất đấy!
Chủ nhân chạy vào rừng. Quả là cặp bò đang được buộc ở đó thật. Ông ta mừng quá! Sau đó, vội mang biếu cố đạo nằm chục quan để tạ ơn.
Từ đó trở đi, cố đạo và nhạc sĩ cứ có tiền uống rượu dài dài. Cạn tiền một cái là nhạc sĩ lại đi cuỗm một cái gì đó của người ta để rồi cố đạo lại coi bói tìm ra ngay. Cả hai không còn biết thiếu thốn là gì nữa.
Gần làng họ ở có một vị bá tước. Một hôm, bọn cướp làm cho bá tước một vố khá đau rồi chuồn vào khu rừng bên cạnh. Bá tước tìm cố đạo và nhạc sĩ đến rồi bảo hai người:
― Người ta nói rằng các anh giỏi coi bói lắm. Vậy, hãy cố tìm cho ta số tiền bị mất vừa rồi. Nếu tìm không ra thì đừng có trách. Ngay ngày hôm sau, đến ở hẳn đây. Muốn ở phòng nào thì ở, trên lầu, dưới trệt đều được. Ta sẽ cho rượu uống tùy thích, nhưng hẹn đến mai phải tìm bằng được tiền cho ta, nghe không?
Thật là tiến thoái lưỡng nan.
Cố đạo chọn một cái phòng ở tầng dưới. Nhưng chẳng may, cửa sổ phòng ấy lại có chấn song sắt, không có cách gì ra được. Bá tước đem rượu vào rồi khóa cửa lại:
― Uống đi, rồi mà coi bói cho tốt nhé!
Cố đạo lúc ấy đâu còn thiết gì đến rượu với chè, cứ ngồi khoanh tay trên bàn, tính nước thoát thân. Ngồi mãi, tính mãi, thế rồi mệt quá, ngủ đi lúc nào không biết nữa.
Về phía bọn cướp, được tin báo cho gọi cố đạo và nhạc sĩ tới để truy tìm thì cũng sợ. Họ mà tìm ra thì chết cả nút! Một tên trong bọn hiến kế:
― Phải mò đến thám thính xem bọn chúng đang làm gì mới được.
Thế rồi, hắn mon men đến gần ngôi nhà của bá tước, lắng tai nghe ngóng. Nhạc sĩ lúc ấy vừa uống xong một ly rượu đầy. Ông ta dằn mạnh cái ly xuống bàn, nói:
― Được rồi, thằng thứ nhất nhé!
Tên cướp nghe thấy thế chột dạ: « Ối cha, hắn biết mình đang ở đây rồi còn gì ». Hắn ba chân bốn cẳng chạy về bảo với đồng bọn:
― Nguy to rồi! Tôi vừa đến nơi thì thằng cha nhạc sĩ nói liền: « Được rồi, thằng thứ nhất ».
Đến lượt tên thứ hai đi thám thính. Nhạc sĩ lúc đó vừa uống xong ly thứ hai, lại nói:
― Thằng thứ hai, xong.
Bọn cướp có cả thảy mười ba tên. Lần lượt mười hai tên đi nghe, lần nào cũng nghe thấy ông nhạc sĩ đếm đúng lúc, không trật một tí nào. Cuối cùng, tên chủ tướng Prô-spăc quyết định thân hành đi xem sao. Nhạc sĩ khi ấy vừa rót xong ly rượu thứ mười ba. Thấy rượu trong chai cũng vừa hết, ông nói:
― Nào, thì thằng thứ mười ba, thằng chốt đây.
Prô-spăc thất kinh, nghĩ bụng: « Thế này thì mình nằm trong tay nó rồi còn gì nữa ». Y vội đứng ngoài cửa sổ nói vào:
― Xin ông nhạc sĩ hãy nghe tôi, đừng chỉ mặt chúng tôi ra. Những gì lấy đi, chúng tôi xin mang trả lại hết. Và cũng xin biếu các ông một món. Chỉ xin các ông đừng bán đứng chúng tôi.
Nhạc sĩ đáp:
― Được thôi. Mang tất cả đến đây. Nhiều nhiều một chút, nghe. Nếu không thì liệu hồn.
Prô-spăc chạy về bảo lâu la:
― Mang tất cả tiền bạc lấy được đến trả chúng nó. Vứt qua cửa sổ ấy.
Bọn cướp y lời chủ tướng.
Nhạc sĩ thu nhập tiền bạc lại rồi đánh thức cố đạo dậy:
― Dậy nào! Dậy mà xem tôi bói toán đây này! Lấy lại được tiền rồi đây này.
Cố đạo thấy vậy, mừng rơn. Sáng hôm sau, họ mang tiền trả bá tước, lấy tiền công rồi ra về.
Dọc đường về, cố đạo bảo nhạc sĩ:
― Mai mốt tính sao đây? Thiên hạ người ta sẽ đồn ầm lên là chúng mình coi bói hay lắm. Vừa rồi, may ra thoát được chứ vấp phải lần nữa chắc chết quá!
Nhạc sĩ đáp:
― Chí phải! Chi bằng chúng ta đốt quách cái nhà thờ đi, rồi phao rằng: Cuốn sách coi bói ở trong ấy ra tro rồi! Thế là thoát nợ chứ gì?
Họ làm thế thật và chuyện đến đây thì hết.
Truyện Cổ Dân Gian Ba Lan Truyện Cổ Dân Gian Ba Lan - Khuyết Danh Truyện Cổ Dân Gian Ba Lan