Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Chương 5
“N
ày, Ard! Mẹ cậu đâu rồi?” Tillie Epstein, một đứa học sinh năm cuối ở Slater, gọi với từ bên kia đường. “Đi thẩm mỹ rồi,” Arden hét lại, hất mái tóc vàng óng. Arden đang trên đường về nhà vào một buổi chiều thứ Bảy đẹp trời, làm mọi người phải ngoái đầu mà nhìn bởi đôi chân rám nắng, đôi bốt da lộn, và chiếc váy siêu ngắn.
Nó đeo một chiếc thắt lưng to đùng ở eo. Trên đó có cái khóa với dòng chữ PRADA sáng chói, mà tiếng Ý có nghĩa là bất an. Nó vừa ra khỏi một tiệm đồ ăn cầm theo lon Diet Coke, một gói thuốc lá, và một chai Evian. Hai thứ đầu tiên là bữa trưa, còn nước Evian là dành cho cái tẩu thuốc.
Nước uống ở vòi thật độc hại. “Tiêm Bo hay liệu pháp Dee?” Tillie hét lên. “Dee.” Các bà mẹ tiêm botox thật khó lường. Việc tiêm diễn ra không lâu. Nửa tiếng đồng hồ ở phòng khám, mua sắm chút đỉnh, ăn trưa, và bà về nhà rồi bất thình lình xuất hiện ở bữa tiệc buổi chiều của bạn.
Thật vô cùng bất tiện. Cách bà mẹ dùng liệu pháp detox thì an toàn hơn. Để dùng liệu pháp detox thường phải bay tới California, rồi nào tẩy độc cơ thể, nào là phương pháp tĩnh dưỡng trong lều, nào là đốt ngải đắng, và những pha đau đớn rớt nước mắt khi phải đương đầu với cái tôi trẻ con trong mình.
Đau, dĩ nhiên rồi, nhưng còn dễ chịu hơn nhiều việc đối phó đầy khó khăn với những rắc rối nếu không dùng liệu pháp này. “Tuyệt! Tiệc ở nhà cậu nhé?” “Không được. Có ông thầy phong thủy đang ở đó. Nghiệp chướng của nhà tớ thực sự bị tắc ấy, cậu hiểu không?” Cải biến Phật tổ.
Chỉ có ở Heights. “Mà tối nay Nick mời mấy đứa đến đấy,” nó nói. Tillie giơ ngón tay cái lên và biến mất vào phòng tập yoga. Nick là bạn trai của Arden. Nó cũng học ở trường St. Anselm. Khi tôi tiếp tục bước sau Arden, đủ xa để không phải nói chuyện với nó, thằng Nick bước ra từ Mabruk’s Falafel, ôm nó và hôn hít nồng nhiệt.
Tên đầy đủ của nó là Nick Goode, biệt danh Không Có Tội, bởi luật sư của bố nó bao lâu nay cứ nói đúng những từ đó trước quan tòa. Vì DUI. Vì nôn ở Starbucks ba buổi sáng liên tục. Và vì đứng trên cầu trượt trong sân chơi ở phố Pierrrepont mà đái xuống đất. Nó là người Anh. Bố nó và mẹ kế, Ông và Bà Goode, nuôi rất nhiều vẹt.
Những lọn tóc xoăn của Nick ánh lên dưới mặt trời mùa đông. Cằm nó lởm chởm râu. Nó đi bốt, mặc váy của người Scotland, và một chiếc áo dài tay. Không áo khoác, dù đang là tháng Mười hai. Người đẹp thì không cần áo khoác. Họ có hào quang giúp họ ấm rồi. Nó nhìn thấy tôi khi buông con bé kia ra.
Nó bước lại, cầm tay tôi, và hát “Tôi biết một cô nàng, ngọt ngào nhưng cứng rắn. Nàng đẹp xinh, tôi không thể với tới… Tôi muốn Andi, tôi muốn Andi…” theo nhạc bài “Tôi muốn Candy”. Giọng nó hay tuyệt, khàn khàn xào xạo khiến đầu gối ta run lên. Người nó đầy mùi thuốc lá và rượu.
Đột nhiên nó thôi hát và hỏi tôi có tới bữa tiệc của nó không. “Nicky!” Arden lo lắng rít lên từ bên vỉa hè. “Bình tĩnh nào, Ard,” nó quay đầu đáp. “Ard, viết tắt của từ arduous đấy,” nó thì thầm với tôi, toét miệng cười. Nó cầm lấy chỗ túi tôi đang mang và đặt xuống vỉa hè.
Trong một cái túi có bánh sandwich. Túi kia có mười bảy túyp sơn dầu màu xanh. Mẹ vẫn đang vật lộn với đôi mắt của Truman. Sáng nay bà phát rồ lên vì nó. Cách duy nhất tôi nói để giúp bà bình tĩnh lại là bà đã chọn sai màu, vì thế bà không vẽ được đúng đôi mắt, và rồi hứa sẽ đi Pearl Paint để mua đúng các màu cho bà.
“Tới bữa tiệc của tớ đi,” Nick nói. “Sau cùng thì tớ là dân quý tộc, còn cậu chỉ là thân phận trâu ngựa, vì thế cậu phải làm theo những gì tớ bảo. Chơi guitar của cậu. Giải trí cho tớ. Đời tớ nhàm chán đến độ tớ khóc được ấy.” “Chà, lời đề nghị hấp dẫn nhỉ.
Thằng hề trong cung đình.” Nó nắm lấy tay tôi, áp trán vào trán tôi. “Thôi nào, cô quỷ cái sexy này. Cái cô phù thủy nhỏ tim đen miệng lưỡi như dao găm này. Cậu là cô gái thú vị duy nhất ở khắp cái xứ Brooklyn này.” Tôi đảo mắt. “Hôm nay cậu hút bao nhiêu rồi? Một ký lô?” “Xin cậu đấy, đến nhé.
Tớ muốn cậu đến,” nó nói. Môi nó quệt qua môi tôi. Nó cố hôn. Ý kiến tồi. Tồi tệ nhất. Tôi đẩy nó ra. “Thôi đi cậu hai, tớ không phải radicchio.” “Cái gì cơ?” “Radicchio. Cậu biết đấy? Cái loại rau diếp đỏ ghê tởm. Tất cả những nữ thần mà cậu từng ngủ ấy, Nick ạ, họ bày đầy trên đĩa của cậu rồi.
Cậu đã có quá nhiều thứ ngọt ngào nên giờ cậu thèm thứ gì đắng chát.” Nick cười ngơ ngẩn. Cần sa khiến người ta kỳ cục. Ngay cả Letterman. “Tớ phải đi đây,” tôi nói và dứt ra. “Andi, đợi đã.” Nhưng tôi không đợi. Tôi không thể đợi. Đứng đó trên phố Henry với nó khiến cho tất cả quá khứ quay về.
Nó chẳng nhớ gì mấy. Ít nhất thì nó nói vậy. Nhưng tôi nghĩ nó nhớ mọi thứ và đó là lý do vì sao nó phê thuốc liên tục. Nó đợi tôi bước mười bước trên vỉa hè rồi nói, “Tớ sẽ lấy cây guitar của ông bố đỡ đầu.” Chà. Kinh rồi đây. Bố đỡ đầu của nó tình cờ lại là Keith Richards.
Tôi quay lại. “Cậu muốn gì ở tớ hả Nick?” tôi hỏi nó. Giọng tôi lộ vẻ khó chịu. “Cây đàn tuyệt đẹp,” nó nói. “Ông ấy đã dùng nó khi sáng tác bài ‘Angie’.” “Cậu muốn gì? Không thể là sex. Cậu có đầy ra rồi. Không thể là thuốc. Cậu có nhiều thuốc hơn cả hiệu CVS rồi.
Cậu cần người giúp bài tập tiếng Pháp? Phải vậy không?” “Ông ấy cho tớ tháng trước. Khi tớ đến Anh,” nó nói. Giọng nó lúc này dịu dàng. Năn nỉ. Tôi suýt nói to lên. Tôi suýt đã phun từ đó vào nó, cái từ cho thứ nó muốn – sự tha thứ. Nhưng rồi cơn say thuốc phiện qua đi và mắt nó gặp mắt tôi và tôi có thể thấy nỗi đau ở đó.
Vì thế tôi không nói ra. Tôi để cho nó đối xử tử tế với tôi. Đó không phải là thứ nó muốn, nhưng đó là việc tốt nhất tôi có thể làm. “Cậu đang chém gió,” tôi bảo nó. “Không phải của chú Keith. Cậu mua trên ebay chứ gì.” Nó mỉm cười. “Không phải. Của chú ấy thật,” nó nói.
“Ờ? Nó loại gì?” tôi nói, kiểm tra nó. “À ừ… nó là một chiếc… Fender Bender… Không, nó là loại Paul Gibson… kiểu stratoblaster. Tiêu rồi, tớ không biết nó loại gì đâu. Nhưng nó là của ông ấy, tớ thề đấy. Bọn mình gọi cho ông ấy và ông ấy sẽ nói cho cậu biết. Ông ấy tặng tớ.
Nếu cậu tới, tớ sẽ cho cậu chơi.” “Được rồi. Tớ tới.” Tôi cầm mớ túi lên, chào tạm biệt, rồi bước qua Arden. Nếu ánh mắt có thể giết người được, tôi thà làm làn khói mỏng manh. “Này, cám ơn vì đã mời tớ,” tôi nói với nó. Nó không buồn trả lời tôi. Nó đang dành tất cả yêu thương của mình cho Nick.
“Sao cậu không phang nó luôn ngay trên vỉa hè hả Nicky? Cậu muốn thế mà. Cả thế giới có thể nhìn thấy!” “Biến đi, Arden, được không? Cậu đang làm tớ đau đầu đấy.” A, tình yêu non trẻ. Tôi mỉm cười khi rẽ vào phố nhà mình. Sắp tới là kỳ nghỉ đông. Tôi quyết định sẽ gọi Vijay, xem cậu có muốn đi với tôi không.