Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Chương 6
N
hư mọi khi, Fernanda dành ngày cuối tuần để ở với các con. Ashley sắp có buổi trình diễn vũ ba lê vào tháng Sáu, nên cô phải đến tổng duyệt ở trường, rồi sau đó Fernanda sẽ chở cô đến đi xem xinê và ăn tối cùng các bạn. Fernanda lái xe đưa cô đến các nơi, với Sam ngồi ở ghế trước bên cạnh bà. Bà đã mời một cậu bé đến chơi với Sam vào thứ Bảy, rồi họ đi xem Will đấu bóng trong khi Ashley đang tổng duyệt. Các con bà đều bận rộn và bà thích thế. Bà thấy đây là cách giúp bà quên đi nỗi lo âu phiền muộn của mình.
Vào ngày Chủ nhật, bà phải làm một số công việc giấy tờ trong khi Ashley ngủ, Sam xem video và Will làm thí nghiệm khoa học, tivi trong phòng cậu đang mở trận đấu bóng của đội Giants với âm lượng nho nhỏ. Trận đấu này chán phèo, đội Giants thua, cho nên cậu không chú ý mấy. Fernanda đang cố kiểm tra lại số giấy tờ khai thuế mà người luật sư đã đưa cho bà điền vào, nhưng chú ý mấy bà cũng không làm xong. Bà thích đi bộ trên bãi biến với các con, lúc ăn trưa bà đề nghị như thế, nhưng các con bà không ai thích đi. Bà muốn trốn khỏi công việc thuế má này. Bà nghỉ giải lao một lát, đi vào bếp để uống tách trà. Bỗng bà nghe một tiếng nổ dữ dội nơi nào đấy rất gần nhà. Tiếng nổ như thế phát ra ngay bên cạnh nhà bà và sau đó im lặng một lúc, rồi bà thấy Sam chạy vào phòng, nhìn bà đăm đăm. Cả hai mẹ con đều hoảng sợ.
- Chuyện gì thế? - Cậu hỏi, vẻ lo sợ.
- Mẹ không biết. Nhưng tiếng nổ lớn quá! - Fernanda đáp. Họ đã nghe còi hú vang lên từ xa.
Will chạy vào, cậu chỉnh lời mẹ:
- Tiếng nổ quá dữ dội.
Ashley trên lầu cũng chạy xuống, vẻ bối rối. Tất cả đứng trong bếp, tự hỏi không biết việc gì đã xảy ra. Tiếng còi hụ nghe như đang ở ngoài đường và xe đang đến gần. Có nhiều xe chạy đến, ba xe cảnh sát chạy nhanh qua cửa sổ nhà bà, đèn chiếu sáng.
- Mẹ cho đây là cái gì? - Sam hỏi lại, vẻ bị kích thích. Tiếng nổ như bom tại nhà nào đấy ở hàng xóm, nhưng Fernanda nghĩ là không thể như thế được.
- Có lẽ thùng xăng nổ. - Bà đáp khi mọi người nhìn ra cửa sổ thấy nhiều ánh đèn pha nữa lướt qua. Họ mở cửa trước, nhìn ra ngoài, thấy có chừng một tá xe cảnh sát tụ tập ở ngoài đường, trong khi có ba chiếc xe cứu hỏa và nhiều xe nữa chạy đến. Fernanda và các con cùng đi ra lề đường, họ thấy một chiếc xe hơi đang bốc cháy trong khu phố, những người lính cứu hỏa đang chĩa ống xịt nước vào đấy. Người trong các nhà tuôn ra đường, đi lên đi xuống, bàn tán xôn xao. Một số hiếu kỳ đi đến gần chiếc xe đang cháy, nhưng bị cảnh sát đuổi ra, trong khi xe của cảnh sát trưởng chạy đến. Nhưng khi ấy lửa nơi chiếc xe đã bị dập tất, cảnh hoảng loạn đã chấm dứt.
- Hình như chiếc xe bắt lửa cháy vì bị nổ thùng xăng. - Fernanda nói, vẻ tin tưởng. Sự hoảng loạn đã hết, nhưng khắp nơi đều có cảnh sát và lính cứu hỏa. Ông cảnh sát trưởng bước ra khỏi xe.
- Có lẽ bom gài trong xe phát nổ. - Will nói khi họ đang ở ngoài đường. Một lát sau họ vào nhà, Sam phàn nàn. Cậu bé muốn xem xe cứu hỏa, nhưng cảnh sát không để cho ai đến gần hiện trường. Rất nhiều cảnh sát đến khu phố, bao quanh hiện trường và nhiều người nữa đang đến. Chuyện xe hơi phát hỏa không làm cho người ta quá quan tâm, nhưng ở đây tiếng nổ quá lớn đã làm cho mọi người muốn biết nguyên do. Khi tiếng nổ phát ra, bà Fernanda đã giật thót cả người.
- Mẹ không nghĩ đấy là bom gài trong xe phát nổ - Fernanda nói, khi mấy mẹ con đã vào nhà - Mẹ nghĩ thùng xăng nổ mới phát ra tiếng lớn như thế. Có lẽ chiếc xe đã cháy một lát rồi mà không ai chú ý.
- Tại sao xe lại bốc cháy? - Ashley hỏi, vẻ hoang mang. Cô thấy chuyện này phi lý, nhưng có vẻ đáng sợ.
- Có thể cháy chứ. Có lẽ có ai thả điếu thuốc đang hút xuống xe mà không để ý, cũng có thế họ muốn phá hoại. - Nhưng chuyện này không thể xảy ra. Nhất là trong vùng họ ở. Fernanda không biết giải thích như thế nào.
- Con vẫn nghĩ là có bom cài trong xe. - Will đáp, cậu mừng vì có cớ để nghỉ làm thí nghiêm khoa học. Cậu ghét làm việc này, nhưng có cớ để nghỉ là điều quá tốt, nhất là khi xe hơi bị cài bom.
- Anh chơi quá nhiều trò chơi điện tử - Ashley nói với Will, vẻ mặt ghê tởm - Không ai làm nổ xe hơi hết, ngoại trừ trong các phim chiếu bóng và trên tivi.
Tất cả quay về với sinh hoạt riêng của mình. Fernanda làm tiếp công việc khai thuế theo yêu cầu của luật sư, Jack Waterman. Khi Will ra khỏi phòng, cậu ta nói không thể hoàn thành thí nghiệm về khoa học được nếu không có thêm dây điện, mẹ cậu hứa sẽ mua thêm cho cậu vào thứ Hai. Ashley ngồi với Sam, để xem cho hết cuốn video với cậu em. Phải mất hai giờ nữa xe cảnh sát mới đi hết, còn xe cứu hỏa đã ra về trước đó từ lâu. Khi Fernanda nấu bữa tối mọi việc lại yên ổn. Khi bà vừa dọn đĩa vào máy rửa bát đĩa thì chuông cửa reo. Bà ngần ngừ sau cánh cửa, nhìn quá lỗ nhìn, thấy hai người đàn ông đứng ở ngoài, nói chuyện với nhau. Chưa bao giờ bà thấy họ. Bà đang mặc quần jeans, áo thun cụt tay, hai tay còn ướt, bà hỏi qua lỗ cửa ai đấy. Họ đáp họ là cảnh sát, nhưng bà thấy họ không có vẻ gì là cảnh sát. Họ không mặc sắc phục cảnh sát nên bà định không mở cửa, thì một người đưa huy hiệu cảnh sát qua lỗ nhìn cho bà thấy. Bà thận trọng mở cửa và nhìn họ. Cả hai trông có vẻ đứng đắn, họ xin lỗi đã vào làm phiền bà. Bà đứng yên nhìn họ, có vẻ bối rối.
- Có chuyện gì bất ổn à? - Thoạt tiên bà không nghĩ rằng họ vào nhà bà có liên quan đến vụ chiếc xé bị cháy vào hồi chiều, hay tiếng nổ mà họ đã nghe. Bà không nghĩ ra được lý do tại sao họ đến gặp bà. Rồi bỗng bà nhớ đến những ngày đau đớn sau khi Allan chết, cái chết của ông có dính dáng đến nhà cầm quyền ở Mexico.
- Chúng tôi không biết có thể nói chuyện với bà một phút được không. - Hai người cảnh sát mặc thường phục, một người gốc châu Á và một người da trắng. Cả hai đều ăn mặc rất lịch sự, tuổi chừng thập niên bốn mươi, họ mặc áo khoác thể thao, sơ-mi thắt cà vạt. Họ giới thiệu họ là thanh tra cảnh sát Lee và Stone, đưa thẻ chứng minh cho bà xem khi họ đứng nói chuyện với bà ở hành lang phía trước. Họ không có gì đáng ngại, người cảnh sát gốc châu Á nhìn bà và cười.
- Chúng tôi không muốn làm bà lo sợ, thưa bà. Chiều nay đã xảy ra một tai nạn ngoài đường cách nhà bà một đoạn. Nếu khi ấy có bà ở nhà, có lẽ bà đã nghe. - Ông ta vui vẻ, lịch sự, bà cảm thấy yên tâm liền.
- Vâng, chúng tôi có nghe. Hình như chiếc xe bắt lửa, tôi nghĩ thùng xăng nổ.
- Bà nghĩ thế có lý đấy. - Thanh tra Lee đáp. Ông ta nhìn bà, như thể tìm kiếm cái gì. Trông bà có cái gì đấy khiến cho ông ta tò mò. Ông thanh tra kia không nói gì, ông để cho người đồng sự của mình nói chuyện.
- Các ông có muốn vào nhà không? - Fernanda hỏi. Rõ ràng họ chưa muốn ra về.
- Bà có phiền không? Chúng tôi chỉ hỏi một chút thôi. - Bà đưa họ vào bếp, tìm đôi xăng-đan của mình dưới bàn ăn. Họ có vẻ rất hẳn hoi, bà cảm thấy bối rối khi đứng nói chuyện với họ với hai bàn chân trần.
- Mời quý ông ngồi! - Bà đưa tay về phía bàn ăn, cái bàn đã được lau chùi sạch sẽ. Bà đã dùng miếng bọt biển lau hết vụn bánh mì, ném vào bồn rửa, rồi ngồi xuống với họ - Có chuyện gì thế?
- Chúng tôi đang điều tra về vụ nổ, chúng tôi muốn hỏi những người hàng xóm vài câu. Khi bà nghe tiếng nổ, trong nhà có ai với bà? - Bà thấy ông ta nhìn quanh phòng, ngắm nghía nhà bếp lịch sự. Căn phòng to lớn, đẹp, quầy bếp bằng đá granit trắng, dụng cụ nhà bếp tiên tiến, trên trần nhà treo chiếc đèn chùm bằng pha lê của Venice lớn màu trắng. Chiếc đèn tương xứng với vẻ to lớn đồ sộ của các thứ khác trong nhà. Ngôi nhà rất lịch sự, to lớn, uy nghiêm, rất tương xứng với sự thành công của Allan với thời điểm họ mua ngôi nhà này. Nhưng khi thanh tra Lee nhìn chiếc quần jeans, cái áo thun và mái tóc xõa buộc ra sau bằng sợi dây thun của bà, ông thấy bà rất bình dị, thanh thản. Mới nhìn trông bà như một cô bé và rõ ràng bà đang nấu ăn, điều này làm cho ông ta ngạc nhiên. Trong ngôi nhà như nhà bà, ông nghĩ là phải có người đầu bếp chứ không phải bà chủ xinh đẹp mặc quần jeans và đi chân trần.
- Có các con tôi với tôi. - Bà đáp. Ông ta gật đầu.
- Còn ai nữa không? - Ông nghĩ còn người đầu bếp, các người hầu và người giữ nhà nữa. Ông nghĩ loại nhà như thế này chắc phải có nhiều người làm, có thể còn có một hay hai người giúp việc, hay thậm chí còn có quản gia nữa. Ông thấy nếu chỉ có một mình bà thì quả hết sức lạ lùng. Ông đoán có lẽ Chủ nhật nên người làm đã nghỉ hết.
- Không, chỉ có chúng tôi. Các con tôi và tôi.
- Chồng bà có nhà không? - Ông hỏi. Bà ngần ngừ một lát, rồi quay mắt nhìn đi chỗ khác. Bà vẫn ghét việc phải nói lên chuyện này. Chuyện còn quá mới và bất cứ khi nào nói ra, bà vẫn còn rất đau lòng.
- Không. Tôi góa chồng. - Giọng bà nho nhỏ và có vẻ nghẹn ngào khi thốt ra điều này. Bà ghét từ này.
- Tôi xin lỗi. Quý vị có ai đi ra ngoài trước khi nghe tiếng nổ không? - Ông hỏi và bà thấy ông ta có vẻ tốt. Bà không hiểu sao, nhưng bà thích ông ta. Chỉ có thanh tra Lee mới nói với bà, còn ông thanh tra Stone không nói gì hết. Bà thấy ông ta đưa mắt nhìn quanh, quan sát nhà bếp. Họ hình như muốn ghi nhận tất cả các thứ trong bếp và cũng muốn quan sát bà nữa.
- Không, sau đó chúng tôi mới ra ngoài, trước đó thì không. Tại sao? Có chuyện gì xảy ra à? Có người đốt chiếc xe hơi phải không? - Bà nghĩ có lẽ đấy là trò nghịch ngợm có ác ý, ai đấy đã cố tình muốn đốt chiếc xe.
- Chúng tôi chưa biết. - Ông ta cười vui vẻ - Bà có nhìn ra ngoài cửa sổ, có thấy ai ngoài đường không? Có thấy cái gì bất thường, hay thấy ai đáng ngờ không?
- Không. Tôi đang làm công việc giấy tờ nơi bàn, tôi nghỉ con gái tôi đang ngủ, một cậu con trai đang xem video, còn cậu kia đang làm thí nghiệm khoa học cho trường.
- Nếu chúng tôi hỏi họ, bà có phiền lòng không?
- Không. Tốt thôi. Tôi tin mấy đứa con trai sẽ rất thích được ông hỏi. Để tôi đi gọi chúng. - Rồi như vừa nghĩ ra việc gì đấy, bà dừng lại ở ngưỡng cửa và quay lại. Ted Lee nhìn bà - Các ông muốn uống gì không? - Bà nhìn cả hai người và họ lắc đầu, cười và cảm ơn bà. Họ có vẻ rất lịch sự với bà - Tôi sẽ quay lại ngay - Bà nói, rồi đi nhanh lên cầu thang đến phòng của các con. Bà nói có cảnh sát ở dưới nhà, muốn hỏi họ vài điều. Như bà đã tiên đoán, Ashley có vẻ bực bội. Cô đang gọi điện thoại, không muốn bị gián đoạn. Còn Sam thì rất phấn khích.
- Họ có bắt chúng ta không? - Trông cậu có vẻ vừa lo sợ vừa hy vọng. Will rời khỏi trò chơi điện tử Nintendo, cậu cau mày một lát, có vẻ tò mò.
- Con nói đúng không? - Có phải xe bị cài bom nổ không? - Cậu hỏi.
- Không, chắc không phải thế. Họ nói họ không biết vì cớ gì, nên họ muốn biết các con có thấy ai hay thấy có gì đáng nghi ngờ không.
Sam có vẻ thất vọng mấy giây, còn Will đứng dậy, theo mẹ đến cầu thang, nhưng Ashley thì phản đối.
- Tại sao con phải đi xuống dưới nhà? Con ngủ kia mà. Mẹ không nói cho họ biết thế à? Con bận nói chuyện với Marcy. - Hai cô có chuyện quan trọng phải bàn thảo. Như chuyện cậu học sinh lớp tám trong trường đã tỏ ra quan tâm đến Ashley. Theo cô thì vấn đề này quan trọng và lý thú hơn chuyện cảnh sát rất nhiều.
- Hãy nói với Marcy con sẽ gọi lại cho cô ấy sau. Con có thể tự mình nói cho cảnh sát biết khi ấy con đang ngủ. - Fernanda vừa nói vừa đi xuống lầu và các con đi theo bà xuống bếp. Hai nhà thám tử thấy họ đi vào, bèn đứng dậy và cười với tất cả. Đám con của bà trông thật dễ thương và bà cũng dễ thương. Bỗng Ted Lee cảm thấy thương xót bà và nhìn vào vẻ mặt của bà khi bà trả lời, ông có cảm giác bà vừa mới góa chồng. Ông có trực giác về các tình huống xảy ra rất nhạy bén, sau ba mươi năm phỏng vấn và quan sát người mình hỏi. Bà có vẻ đau đớn khi trả lời ông, nhưng bây giờ trông bà có vẻ dễ chịu hơn nhiều với các đứa con đứng quanh mình. Ông nhận thấy cậu bé có đầu tóc đỏ giống như tiểu yêu, còn cậu ta thì nhìn ông với ánh mắt đăm đăm.
- Mẹ cháu nói các ông sẽ không bắt chúng tôi. - Sam lớn tiếng nói, mọi người trong phòng đều cười. Ted nhìn cậu và cười.
- Đúng thế, con trai ạ. Có lẽ cháu muốn giúp chúng tôi trong việc điều tra này. Chúng tôi có thể đề cử cháu làm phụ tá và khi cháu lớn, cháu có thể làm thám tử.
- Cháu chỉ mới sáu tuổi. - Sam đáp, vẻ ân hận, như thể nếu cậu lớn hơn, cậu sẽ giúp họ liền.
- Tốt thôi. Cháu tên gì? - Thanh tra Lee rất tốt với trẻ con, ông làm cho Sam cảm thấy dễ chịu ngay.
- Sam.
- Tôi là thanh tra Lee, còn đây là người đồng nghiệp của tôi, thanh tra Stone.
- Có phải bom nổ không? - Will cắt ngang lời họ, còn Ashley mở to mắt nhìn anh trai, cô nghĩ rằng hỏi thế thật ngốc. Cô chỉ muốn lên lầu lại để nói chuyện điện thoại.
- Có lẽ thế - Ted Lee thành thật nói - Có thể bom nổ. Chúng tôi chưa biết chắc. Cảnh sát tư pháp đã kiểm tra rồi. Họ sẽ xem chiếc xe lại kỹ càng hơn. Chắc quý vị sẽ ngạc nhiên trước việc họ tìm ra việc này. - Ông không nói cho các con bà biết, nhưng họ đã biết đây là vụ nổ bom. Nói cho những người hàng xóm này biết để họ lo sợ thì chẳng có ích lợi gì. Điều bây giờ họ muốn biết là ai đã làm việc này - Có ai trong số quý vị ở đây đi ra ngoài, hay nhìn ra cửa sổ trước khi nghe tiếng nổ không?
- Có cháu. - Sam nhanh nhẩu đáp.
- Con à? - Mẹ cậu kinh ngạc nhìn cậu - Con đi ra ngoài à? - Bà thấy khó tin, nên bà nhìn cậu bé với vẻ nghi ngờ, hai anh chị của cậu cũng nhìn cậu ngạc nhiên. Ashley nghĩ cậu bé nói láo với cảnh sát cho ra vẻ quan trọng.
- Cháu nhìn ra ngoài cửa sổ, phim dở nên cháu thấy chán.
- Cháu nhìn thấy gì? - Ted hỏi, vẻ rất quan tâm. Cậu bé trông có vẻ rất lanh lợi, khiến ông nhớ đến một trong số các người con trai của mình khi cậu ta còn bé. Cậu bé cũng có lối nói chuyện cởi mở, vui vẻ với người lạ như cậu bé này, vì thế người nào gặp cậu cũng yêu cậu hết - Cháu thấy cái gì, Sam? - Ted hỏi, vừa ngồi xuống trên cái ghế để khỏi cúi người nhìn xuống cậu bé. Ông ta cao, và khi ngồi xuống, Sam nhìn thẳng vào mặt ông không do dự.
- Người ta đang hôn nhau. - Sam mạnh dạn đáp với vẻ ghê tởm.
- Hôn nhau ngoài cửa sổ nhà cháu à?
- Không, trên phim, vì thế cháu mới chán. Hôn nhau là ngu ngốc.
Will cười khi nghe cậu bé nói, Ashley thì cười khúc khích, còn Fernanda nhìn cậu con với nụ cười buồn, lòng phân vân không biết bao giờ cậu bé thấy hôn thật ngoài đời. Có lẽ đời bà thì hết, chỉ có đời của cậu bé thôi. Bà xua đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi óc, vừa khi Ted hỏi:
- Cháu thấy gì ngoài cửa sổ?
- Thấy bà Farber dắt chó đi chơi. Con chó này thường dọa cắn cháu.
- Thế thì bậy quá. Cháu có thấy ai nữa không?
- Ông Cooper với cái bao đựng đồ chơi gôn. Ông ta chơi gôn vào mỗi Chủ nhật. Và có một người đàn ông đi ngoài đường, nhưng cháu không biết ông ta.
- Trông ông ta như thế nào? - Ted hỏi với vẻ rất thản nhiên. Sam cau mày như thể cố suy nghĩ - Cháu không nhớ. Cháu chỉ nhớ có thấy ông ta thôi.
- Cháu thấy ông ta có kỳ dị hay dễ sợ không? Cháu có nhớ gì về ông ta không? - Sam lắc đầu.
- Cháu chỉ biết cháu thấy ông ta thôi, nhưng cháu không chú ý. Cháu đang nhìn ông Cooper, ông ta gặp bà Faber, lè kè cái bao đựng đồ chơi gôn và con chó của bà sủa vang. Cháu muốn xem con chó của bà ấy có cắn ông ta không?
- Nó có cắn không? - Ted quan tâm hỏi.
- Không. Bà Faber kéo sợi dây, la toáng lên.
- Bà ta la ông Cooper à? - Ted hỏi, mỉm cười và Sam cười toe toét. Cậu bé thích Ted, cho câu hỏi của ông rất vui.
- Không, - Sam đáp, vẻ kiên nhẫn - bà ấy la con chó, cho nên nó không cắn ông Cooper. Rồi cháu quay lại xem phim, và sau đó, cháu nghe có tiếng nổ lớn.
- Cháu chỉ thấy có thế thôi à?
Sam lại tập trung vào câu hỏi của ông ta, cậu gật đầu.
- Ồ. Cháu nhớ còn thấy một cô gái nữa. Cháu cũng không biết cô ta. Cô ta chạy.
- Cổ ta chạy về hướng nào?
Sam chỉ tay về phía có chiếc xe bị nổ.
- Cô ta giống như thế nào?
- Không có gì đặc biệt. Cô ta có vẻ giống như chị Ashley.
- Cô ta cùng đi với người đàn ông mà cháu không biết ấy à?
- Không, ông ta đi ngược chiều, cô ấy gặp ông ta. Con chó của bà Faber cũng sủa cô ấy, nhưng cô ấy cứ chạy qua họ. Đấy, cháu chỉ thấy có thế. - Sam nói với vẻ quan trọng, rồi cậu bé nhìn mọi người, vẻ bối rối. Cậu ta sợ mọi người cho là cậu muốn trình diễn, thỉnh thoảng họ nghĩ thế.
- Thế là rất tốt, Sam. - Ted khen cậu bé, rồi nhìn anh và chị của cậu.
- Các cháu thì sao? Các cháu thấy gì không?
- Tôi đang ngủ. - Ashley đáp, nhưng cô không phản bác vấn đề như hồi nãy nữa. Cô thấy thích ông ta. Các câu hỏi của ông rất hấp dẫn.
- Tôi đang làm thí nghiệm khoa học - Will nói thêm - Tôi không rời mắt khỏi công việc cho đến khi nghe tiếng nổ. Tôi đang theo dõi trận bóng của đội Giants, nhưng tiếng nổ quá to.
- Chắc là rất to - Ted gật đầu nói rồi đứng dậy - Nếu có ai trong quý vị nghĩ ra điều gì, xin gọi cho chúng tôi. Mẹ các cháu đã có số điện thoại của chúng tôi. - Tất cả đều gật đầu và Fernanda như mới nghĩ ra được điều gì, bà cất tiếng hỏi ông ta:
- Chiếc xe của ai thế? Xe của người nào gần đây hay xe của ai đậu ngoài đường? - Bà không biết chiếc xe cháy của ai.
- Xe của ông chánh án McIntyre, ông ta là hàng xóm của bà. Có lẽ bà biết ông ấy. Ông ấy đi khỏi thành phố, nhưng bà McIntyre thì ở nhà. Bà ấy sắp ra xe lái đi đâu đó thì xe nổ, khiến bà quá sợ. May thay khi xe nổ bà ấy đang ở trong nhà.
- Tiếng nổ cũng làm tôi sợ khiếp.
- Tất cả chúng tôi đều sợ. - Fernanda nói tiếp.
- Nghe như cả khu phố đều nổ tung hết - Will nói thêm - Tôi cam đoan có bom gài trong xe phát nổ. - Cậu cương quyết nói.
- Chúng tôi sẽ cho quý vị biết. - Ted đáp, nhưng Fernanda nghĩ là họ sẽ không cho bà biết.
- Nếu quả thật có bom cài trong xe, ông có nghĩ là kẻ cài bom muốn sát hại chánh án McIntyre không? - Fernanda hỏi với vẻ quan tâm.
- Có lẽ không. Có lẽ đây là chuyện điên khùng tình cờ.
Nhưng lần này bà không tin ông ta. Trên hiện trường có rất nhiều xe cảnh sát và xe ông cảnh sát trưởng đến rất nhanh. Bà bắt đầu tin ý của Will là đúng. Rõ ràng họ đang tìm ai đấy, đang kiểm soát rất kỹ. Bà nghĩ, đám lửa cháy tình cờ mà họ đến đông và làm việc kỹ như thế sao!
Thanh tra Lee cám ơn họ, rồi cùng người đồng nghiệp chào để ra về. Fernanda đóng cửa, vẻ đăm chiêu.
- Chuyện hấp dẫn đấy. - Bà nói với Sam. Cậu bé cảm thấy mình rất quan trọng sau khi trả lời họ. Mấy anh em vừa lên cầu thang về phòng vừa nói chuyện này, còn Fernanda trở vào bếp để lau chùi nhà bếp.
Khi Ted Lee và Jeff Stone đi qua nhà bên cạnh, Ted nói:
- Cậu bé lanh lắm. - Nhà bên cạnh không ai thấy gì. Họ kiểm tra tất cả những ngôi nhà trong khu phố, trong đó có nhà Faber và nhà Cooper mà Sam đã nói đến. Không ai thấy gì hết, hay không ai nhớ gì hết. Ba giờ sau, khi hai người thanh tra về đến văn phòng, Ted vừa rót cho mình tách cà phê vừa nghĩ đến cậu bé tóc đỏ dễ thương. Khi ông bỏ bột kem vào cà phê, Jeff Stone tình cờ nói:
- Tuần này chúng ta có tin về Carlton Waters. Anh có nhớ thằng này không? Hắn là thằng đã giết cặp vợ chồng khi mới mười bảy tuổi, bị kết án như người lớn. Hắn đã kháng án hàng triệu lần để xin tha bổng, nhưng không được. Hắn mới ra tù tuần này, đang bị quản chế ở Modesto, tôi nghĩ thế. Có phải McIntyre làm chánh án đã kết tội hắn không? Tôi nhớ đã đọc báo đâu đó về vụ án này. Ông ấy cam đoan Waters có tội. Waters khai rằng tên đồng sự của hắn kéo cò bắn chết nạn nhân, còn hắn chỉ đứng đấy nhìn như đứa bé mới sinh. Tên kia bị chích thuốc độc cho chết tại nhà tù San Quentin mấy năm sau đó. Tôi nghĩ Waters ở tù tại nhà tù Pelican Bay.
- Anh nghĩ như thế à? - Ted vừa nhấp cà phê nóng vừa hỏi - Anh nghĩ Waters làm việc này à? Nếu hắn làm thế thì hắn quá dại rồi. Hắn đặt bom để giết ông chánh án đã kết tội hắn sau hai mươi bốn năm chỉ hai ngày sau khi ra tù thôi à? Hắn không ngu như thế đâu. Thằng này khôn lắm. Tôi có đọc hai bài báo do hắn viết. Hắn không điên đâu. Hắn biết nếu làm thế hắn sẽ đi tàu tốc hành trở lại Pelican Bay ngay và không có vé khứ hồi, hắn là người bị người ta nghi nhất. Chắc là ai đấy, hay chỉ là chuyện tình cờ thôi. Trước khi về hưu, chánh án McIntyre đã làm cho nhiều ngườỉ tức giận, ông ta không chỉ bỏ tù Waters thôi đâu.
- Tôi chỉ nghĩ thế thôi. Thật là một sự trùng hợp lý thú, nhưng có lẽ chỉ thế thôi, đáng cho ta phải nghiên cứu. Anh muốn ngày mai ta đi Modesto xem sao không?
- Được. Sao không? Nếu anh nghĩ chuyến đi có dính dáng đến chuyện này. Tôi không nghĩ thế, nhưng tôi không ngại đi một vòng tìm hiểu xem sao. Ngày mai xong việc ta sẽ đi, có thể chúng ta sẽ đến đấy lúc bảy giờ. Thỉnh thoảng cũng có những chuyện may xảy ra. - Nhưng không ai thấy có chuyện gì hay có người nào đáng khả nghi. Họ đã đến điều tra khắp các nhà rồi.
Chỉ có điều đáng chú ý là cảnh sát tư pháp đã xác nhận chiếc xe hơi bị cài bom. Quả bom rất mạnh. Nếu ông chánh án và vợ có trong xe khi bom nổ thì tính mạng của họ sẽ không an toàn. Nhưng may cho họ là quả bom nổ sớm. Bom có lắp máy định giờ và vợ của ông chánh án suýt nữa thì đã qua bên kia thế giới. Khi người ta gọi cho ông chánh án theo số điện thoại vợ ông đưa, ông ta nói ông tin chắc có người cố giết ông. Nhưng cũng như Ted, ông cho rằng Carlton Waters đã ở tù quá lâu. Hắn đã cố gắng quá nhiều để được tự do, bây giờ lẽ nào hắn lại làm cái việc liều lĩnh như thế khi chỉ mới ra tù được mấy hôm.
- Thằng này rất khôn - Ông chánh án nói trên điện thoại - Tôi có đọc vài bài báo do hắn viết. Hắn vẫn tuyên bố là hắn vô tội, nhưng hắn không ngu đến nỗi cố giết tôi ngay khi mới ra tù. - Ít ra cũng có đến hàng tá trường hợp khác đáng nghi, có những người mà ông tin đang tức giận ông, những người hiện ở ngoài tù. Ông chánh án đã về hưu năm năm rồi.
Nhưng dù sao Ted và Jeff cũng đi Modesto, họ đến nhà quản chế vừa lúc Malcolm Stark, Jim Free và Carlton Waters đi ăn tối về. Jim Free đã đề nghị bọn chúng vào tiệm cà phê ở trạm xăng, để hắn có thể gặp cô gái.
- Chào quý ông buổi tối. - Ted vui vẻ lên tiếng. Cả ba gã đàn ông lập tức có vẻ cảnh giác và thiếu thiện cảm. Họ có thể ngửi mùi cảnh sát xa đến một dặm.
Khi Waters nghe hai người ở đâu đến, hắn hỏi:
- Cái gì đưa mấy ông đến đây?
- Một sự cố nhỏ xảy ra ở khu vực chúng tôi vào ngày hôm qua - Ted nói - Bom cài trong xe của chánh án McIntyre phát nổ. Chắc anh nhớ tên ông ta. - Ted nhìn thẳng vào mặt Waters.
- Vâng, tôi nhớ. Chuyện như thế không xảy ra cho một người tốt bụng như ông ta được. - Waters nói luôn một lèo - Ước gì tôi có bụng dạ gian ác để làm việc đó, nhưng chuyện này không đáng để tôi phải vào tù lại. Chúng có giết chết ông ta không? - Hắn hỏi, lòng hy vọng.
- May thay là không, ông ấy đi khỏi thành phố. Nhưng kẻ cài bom suýt nữa đã giết vợ ông ấy. Quả bom nổ trước khi bà ấy ra xe chỉ năm phút.
- Quá dở! - Waters đáp, vẻ thất vọng. Lee quan sát hắn, rất dễ thấy hắn ranh mãnh. Hắn lạnh lùng như tảng băng ở Nam Cực, nhưng Ted có khuynh hướng đồng ý với ông chánh án. Waters không thể nào liều lĩnh ngu ngốc, đi cài bom cho nổ tung xe của ông chánh án đã bỏ tù hắn để phải vào tù lại. Nhưng cũng có nhiều khả năng hắn làm chuyện gian ác này, có thể hắn mới có vẻ lạnh lùng như vậy chứ. Hắn có thể đi xe buýt đến đó, cài bom, rồi quay về Modesto đúng giờ giới nghiêm của nhà quản chế, thừa thì giờ để nghỉ ngơi. Nhưng bản năng của Ted báo cho ông rằng, tên này không dại gì làm như thế. Tuy nhiên, hắn đang ở trong nhóm ba tên ác ôn. Ông biết hai tên kia là ai, biết chúng ra tù bao lâu rồi. Ted luôn luôn đọc kỹ những bản tin gửi đến cho họ. Ông nhớ tên của chúng. Chúng là những kẻ không đáng tin cậy. Ông không chấp nhận lời của Waters kêu van rằng hắn vô tội và bây giờ ông cũng không tin. Tất cả các tội phạm đều lớn tiếng nói rằng chúng bị tội oan, hoặc là bị bạn gái vu oan, hoặc là bị đồng bọn hay công tố viên vu khống. Ông đã nghe chuyện này nhiều lần rồi. Waters là tên hung dữ nhưng lúc nào cũng làm như mình hiền từ. Hắn có thành tích là thứ tệ nạn xã hội, là kẻ bất lương và dứt khoát hắn là thằng khôn ranh.
- Tiện thể hỏi anh, hôm qua anh ở đâu? - Ted Lee hỏi. Waters đứng nhìn ông đăm đăm, ánh mắt lạnh lùng.
- Quanh đây thôi. Tôi đi xe buýt đến thăm bà con. Họ đi khỏi nhà, cho nên tôi ngồi chơi trên hiên nhà họ một lát rồi quay về và ngồi chơi với các bạn ở đây. - Không có ai để xác nhận tình trạng ngoại phạm của hắn trong thời gian xảy ra vụ việc, cho nên Ted không bận tâm hỏi tên của những người bà con của hắn.
- Tuyệt quá. Có ai có thể xác nhận việc anh đi đâu không? - Ted nói, nhìn thẳng vào mặt hắn.
- Hai tài xế xe buýt. Tôi vẫn còn giữ các mẫu vé, nếu ông cần, tôi đưa cho ông xem.
- Hãy đưa cho chúng tôi xem. - Waters có vẻ giận, nhưng hắn lên phòng, lấy mẫu vé đưa cho Ted xem. Các mẫu cho thấy địa chỉ nằm ở vùng Modesto và rõ ràng đã được dùng rồi, chỉ còn lại một nửa mẫu thôi. Có thể hắn đã xé các mẫu này đâu đó, nhưng Ted Lee không tin hắn đã làm thế. Waters trông có vẻ thản nhiên khi Ted trả lại các mẫu vé cho hắn - Thôi được rồi, các cậu hãy liệu giữ mình đấy. Thỉnh thoảng chúng tôi sẽ trở lại thăm các cậu, nếu có gì xảy ra. - Chúng biết ông ta có quyền hỏi, hay thậm chỉ có quyền lục soát họ bất cứ khi nào ông ta thấy khả nghi. Cả ba tên đang ở trong tình trạng bị quản thúc.
- Vâng và khi đi ra nhớ đừng để cánh cửa dập vào đít. - Jim Free nói nho nhỏ khi họ đi ra. Ted và Jeff nghe hắn nói, nhưng họ không phản ứng, vẫn đi ra xe rồi lái đi. Waters nhìn họ với ánh mắt giận dữ.
- Đồ con lợn! - Malcolm Stark thốt lên, nhưng Waters không nói gì. Hắn quay gót đi vào nhà. Hắn phân vân không biết có phải mỗi lần có chuyện gì khả nghi ở San Francisco, họ lại đến tra hỏi hắn không. Chừng nào hắn còn bị quản chế, họ có thể làm gì họ muốn với hắn và hắn không thể làm gì được. Điều duy nhất mà hắn không muốn, là bị vào tù lại.
Khi Ted và người đồng sự lái xe đi rồi, ông hỏi bạn:
- Anh nghĩ sao? Anh tin hắn vô tội không? - Ted vừa nghi vừa không, nhưng ông nghĩ hắn đáng nghi. Trong bụng thì nghi, nhưng cái đầu lại nói chắc có ai đấy đã để quả bom vào xe. Waters không quá ngu để làm một việc như thế, hắn rất khôn. Nhưng Ted phải xác nhận rằng trông hắn thật ác ôn. Quả bom có thể cài vào trong xe như lời cảnh cáo sẽ có nhiều chuyện quan trọng hơn xảy ra, vì quả bom có định giờ chỉ sẽ giết ông chánh án hay vợ ông ta thôi, nếu họ ngồi trong xe hay đứng gần đấy khi bom nổ.
- Tôi không tin hắn vô tội - Jeff Stone đáp - Tôi nghĩ hắn không đáng tin cậy, làm sao tin nổi lời hắn nói. Tôi nghĩ hắn dám đi vào thành phố, cài bom vào xe của McIntyre rồi về đây kịp giờ ăn. Tôi nghĩ hắn có thể làm như thế. Nhưng tôi lại nghĩ, hắn rất khôn nên không làm việc ấy. Tôi nghĩ lần này hắn không làm việc ấy. Nhưng tôi không tin thằng này chút nào hết. Tôi nghĩ hắn sẽ quay về con đường cũ. Chúng ta sẽ nghe tin hắn phạm tội cho mà xem. - Cả hai đã thấy nhiều người như hắn trở lại nhà tù rất nhiều lần.
Ted đồng ý.
- Có lẽ chúng ta nên in ảnh hắn, rồi đưa cho dân chúng khối phố xem, nhiều khi có người sẽ nhớ ra hắn. Có lẽ thằng bé của gia đình Barnes khi thấy bức ảnh sẽ nhớ ra hắn, biết đâu được.
- Việc này không khó khăn gì. - Jeff đáp, gật đầu, vừa nghĩ đến ba tên đàn ông mà họ vừa gặp. Một bắt cóc, một giết người và một chuyên chở ma túy. Chúng là một nhóm bê bối, ác ôn - Khi về tôi sẽ in một số ảnh của hắn. Chúng ta sẽ đem ảnh cho dân trong vùng xem vào thứ ba, để xem có ai trông thấy hắn trên đường vào hôm đó không.
- Tôi sợ họ sẽ không nhớ. - Ted đáp khi xe họ về đến xa lộ. Trời nóng ở Modesto, chuyến đi không được gì, nhưng ông mừng vì họ đã đi, ông chưa bao giờ thấy Carlton Waters, bây giờ thấy hắn bằng xương bằng thịt.
Ông mới biết hắn như thế nào. Hắn làm cho ông rùng mình, ông tin chắc thế nào họ cũng gặp hắn lại. Hắn là loại người không bao giờ cải tạo được. Hắn đã ở tù hai mươi bốn năm, nhưng Ted tin rằng bây giờ hắn còn nguy hiểm hơn trước khi vào tù. Hắn đã ở trong trường giác đấu gần hai phần ba cuộc đời. Đây là ý nghĩ bi quan, nhưng Ted hy vọng trước khi hắn quay về nhà tù lại, hắn sẽ không giết ai.
Hai nhà thám tử yên lặng một hồi, rồi lại nói về vụ bom nổ trong xe hơi. Jeff sẽ lục tìm trong máy tính danh sách những tên bị chánh án McIntyre kết án trong thời gian hai mươi năm qua, xem những tên nào đã ra tù. Có lẽ có một số đã ra rồi, lâu hơn Carl. Điều duy nhất họ tin chắc là đây không phải chuyện xảy ra tình cờ. Đây là món quà riêng tặng ông chánh án và nếu không có ông thì tặng vợ ông. Ted không quả quyết ai cài bom, nhưng ông nghĩ rằng cuối cùng họ sẽ tìm ra được kẻ nào làm việc đó. Carlton Waters không hoàn toàn nằm ở ngoài danh sách số nghi can. Hắn không chứng minh được trường hợp ngoại phạm của hắn, nhưng cũng không có bằng chứng để buộc tội hắn. Ông và Jeff cũng nghĩ là sẽ rất khó tìm ra bằng chứng. Nếu Waters làm việc này, hắn quả rất khôn. Cho dù hắn làm đi nữa, thì họ cũng không thể buộc tội hắn được. Nhưng nếu không buộc tội hắn, thì sau khi đã gặp hắn, Ted cũng phải canh chừng hắn. Ông nghĩ rằng bây giờ ngày nào ông cũng phải theo dõi Carlton Waters, không thể nào sao nhãng việc này. Hắn là loại người như thế.