A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: James Bond
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8514 / 7
Cập nhật: 2016-03-09 16:49:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
iều Mi như một đóa hoa tươi sắc khi được anh Hào mời đi ăn bữa tối. Sau bữa ăn, họ cùng nhau đi dến công viên, ngồi cạnh nhau. Kiều mi sung sướng:
- Anh đó nghe, lâu lắm mới mời em đi chơi.
Anh Hào gật gù:
- Đây có lẽ là lần cuối cùng anh mời em đi chơi.
Kiều Mi ngạc nhiên:
- Anh nói gì, em không hiểu
- Kiều Mi! Anh biết trong thời gian qua, em dành cho anh rất nhiều tình cảm, và anh cũng rất quý mến em, rất mến.
Kiều Mi nhìn Anh Hào
- Nhưng anh không yêu em, phải thế không?
Anh Hào thấy Kiều Mi thẳng thắn thế nên dễ nói hơn:
- Anh xin lỗi em về điều đó.
- Xin lỗi gì chứ? Anh không yêu em, thì không có lỗi gì đâu.
- Thế em không oán giận anh sao?
Kiều Mi mỉm cười:
- Chỉ buồn chút ít thôi.
- Kiều Mi! Anh...
- Làm gì vậy. Anh đừng tưởng em có mỗi mình anh là bạn trai. Nhưng em rất muốn biết người lọt vào mắt xanh của anh là ai vậy?
- là Thể Đồng
Kiều Mi nhướng mày rồi kẽ cười:
- cô ấy sao? Cô ấy đ'ang để anh yêu đấy chứ
Không giấu được ngạc nhiên. Anh Hào kêu lên, không phải em ghét Thể Đồng lắm sao?
- Không phải? Em chỉ nói đùa với Thể Đồng thôi. Em làm gì mà ghét cô ấy.
Anh Hào cười sung sướng. Em thật là tốt. Anh thật sự khôg biết nói gì để nói lên sự cảm khích của anh đối với em.
- có cần vậy không? chỉ cần từ đây về sau, anh xem em là bạn là vui rôi
- Dĩ nhiên rồi. Em là người bạn mà anh qúy mến nhất.
Kiều Mi mỉm cười. Nụ cười khó hiểu? Anh Hào đâu thấy đôi môi Kiều Mi mím chặt và đôi mắt long lên giận dữ.
Ngồi đối diên với nhau trong một qúan cà phê trang nhã và ít người. Thể đồng lên tiếng:
- Cô hẹn tôi ra đây có việc gì vậy?
Kiều Mi kẽ cười:
- tôi muốn nói chuyện với cô không được hay sao?
Thể Đồng khẽ cười:
- Được. Nhưng cô muốn nói chuyện gì?
- Tôi muốn nói với cô về chuyện Anh Hào.
Thể Đồng không giếu được vẻ mặt lo âu của mình:
- Anh Hào thế nào?
- Cô thừ biết tôi và Anh Hào chơi với nau từ nhỏ và tôi cũng rất yêu anh ấy.
- Cô nói với tôi thì có ích gì?
- Có chứ. Vì mới hôm qua đây, Anh Hào nói với tôi là anh ấy yêu cô chứ không yêu tôi.
Thể Đồng gượng cười:
- Cô có trách ảnh không?
- Tại sao tôi phải trách ảnh?
- VẬy là cô trách tôi?
- Tại sao tôi phải trách cô?
Thật sự, Thể Đồng không biết phải làm sao nói cách nào trước những câu hỏi của Kiều My. Im lặng một chút, Thể Đồng dứt khoát nói:
- Tôi yêu Anh Hào và anh ấy cũng yêu tôi. Chúng tôi thật sự yêu thương nhau
Kiều My nhìn chăm chú vào Thể Đồng. Thể Đồng nhìn lại Kiều My không nói. Kiều My bật cười
- Cô yêu anh ấy thật không?
- thật
- Vậy thì chúc cô hạnh phúc
Thể Đồng hết sức ngạc nhiên
- Cô...
Kiều My so vai:
- Cô đừng ngạc nhiên. Con người tôi rất thực tế. Anh Hào đã nói không yêu tôi thì là không yêu. Tôi ép ảnh sao được
Thể Đồng mỉm cười:
- Cô tốt thật. tôi không nhờ cô tốt và biết chuyện như vậy
Kiều My khẽ cười:
- Cô hãy chăm sóc anh Hào nhé. Toi chúc cô hạnh phúc
Thể Đồng cầm tay Kiều My:
- Tôi cảm ơn cô Kiều My, dù sau nay tôi và Anh Hào có thế nào đi nữ thì tôi cũng nhờ ơn cô, và nhớ mãi nghĩa cử đẹp này của cô. Chúng ta là bạn tốt của nhau nhé.
- OK.
Như Ngọc giọt vắn giọt dài ngồi cạnh cha buồn bã. Ông Thành Đạt thở dài:
- Con đừng khóc nữa, chuyện gì thì để từ từ đã.
- Ba, con rất xấu hổ. Cho dù Anh Hào không yêu con, nhưng ảnh cũng thừa biết con yêu ảnh. Nếu như để ảnh và Thể Đồng cưới nhau thì con biết trốn ở đâu?
Ông Thành Đạt rít:
- Sẽ không có chuyện đó đâu. Sẽ không bao giờ có chuyện đ'am cưới của Anh Hào và Thể Đồng đâu.
Như Ngọc la6'y tay lau nước mắt, mà mím môi cười, một nụ cười đắc ý hài lòng.
Dù phía trước Thể Đồng vẫn còn hie6`u ưu phiần, nhưng những gì Kiều My đã nói với cô cũng làm cô nhẹ nhõm dễ chịuu. Thể Đồng về dến nhà là gần 10 giờ tối. Bước rất nhẹ vào nhà, Thể Đồng cố không gây ra tiếng động không gian im lìm trong bóng tối. Bước hân cô nhẹ dần, nhẹ dần lên cầu thang. Và đi dến phòng mẹ, cô nghe rõ tiếng cha:
- Tôi đã quyết định rồi. Tôi không tay đổi gì đâu.
Giọng me cô cất lên, cái giọng nhẹ nhàng nhưng Cũng không kém phần quyết liệt:
- Nhưng anh có nghĩ dến Thể Đồng hay không? Em cần công bằng?
- Anh tự hỏi lại lòng mình đi, đừng hỏi em.
- Em muốn để Thể Đồng và Anh Hào tự do yêu nhau hay sao?
- Chứ anh muốn thế nào?
- Anh không dồng ý
- Tại sao anh lại không đồng ý?
- Vì Như Ngọc
- Anh đừng ích kỷ thế, có được hay không? Rõ ràng là Như Thúy nó cố tình làm thế mà
Ông Thành Đạt lớn tiếng hơn;
- Em nói tôi ích kỷ ư? tôi ích kỷ mà cưu mang con em hơn 20 năm nay.
Bà Thành Đạt cười hẩy:
- Anh tốt lắm. Anh ban bố cho tôi cuộc sông tù đày này. Sống với anh, tôi chưa bao giờ biết đến hạnh phúc.
- Em còn đòi hỏi gì ở tôi? Thể Đồng có lẽ nó giống em, tham lam và đòi hỏi
- Phải. Nó giống tôi sống cam chịu và thua thiệt.
- Em thua thiệt? em thua thiệt vì đã mang về cho tôi một đứa con hoang không cha đúng không? Con người em đầy dẫy tội lỗi, sao không thấy mình có lỗi vậy, hả Mộng Thúy?
- Tôi không có lỗi gì hết. Người phái ăn năn, hôi hận chính là anh, là anh!
- Em im đi. Tôi không muốn nghe em nói nữa
- Tôi đã im lặng hơn 20 năm rồi. Giờ đây tôi cần lên tiếng, lên tiếng để bảo vệ hạnh phúc cho con gái tôi
- Chẳng phải Như Thúy không phải là con em?
- nó là con em, nhưng nó giống anh, một con người gỉa dối và ích ki?
Thể Đồng im lặng. Lúc về, bước chân cô nhẹ nhàh bao nhieu htì giờ cô vẫn đi nhẹ nhàng nhưng với nỗi lòng trĩu nặng nghi ngờ, thắc mắc
Sáng chủ nhật, 1 ngày nghỉ quý báu cho những ai suốt tuần mệt mỏi với công việc. Thể Đồng vùi mình trong chăn, cho đến khi mẹ cô đi vào gọi:
- Thể Đồng! Gần 10 giờ rồi con.
KHông kéo chăn ra kjỏi người mình, Thể Đồng cũng không nhìn mẹ, nhưng vẫn đáp:
- Ba và chị Ngọc đâu mẹ?
- Đi ăn tiệc hết rồi. Con dậy đi, ngủ gì mà khiếp vậy?
Bà Thành Đạt nói và đi lại khéo chăn ra. Thấy Thể Đồng, bà hốt hoảng:
- Con bệnh hả Thể Đồng?
- Không, con khỏe
Vẫn giọng lo âu:
- con nói khỏe ư? Nhìn vẻ mặt con như người mất hồn vậy
Thể Đồng ngồi bật dậy
- KHông có gì đâu me.
- Con còn giếu mẹ. Mẹ biết con buồn vì chuyện của con với cháu Hào.
Thể Đồng gượng cười:
- Rồi mọi việc sẽ qua thôi, con không sao đâu. Mẹ đừng qúa lo cho con
Bà Thành Đạt thở dài:
- Sao không lo được hả con? Mẹ thật sự rât lo.
Thể Đồng cầm tay mẹ an ủi:
- Con xin lỗi đã để mẹ bân tâm lo lắng. Mẹ yên tâm đi, rồi mọi điều tốt lành lại đê"n, cả gia đình ta loại vui vẻ và chị Ngọc sẽ chấp nhận con với anh Hào
- Con an ủi mẹ thôi. Mẹ biết con thương mẹ mà
Thể Đồng cầm tay mẹ, cố mỉm cười. Có ai biết được lòng cô đang đau buồn nhiều lắm.
Thể Đồng thấy cha ngồi đăm chiêu một mình ở phòng khách thì lấy làm áii ngại lên tiê"ng:
- Ba thấy trong người không khỏe sao mà có vẻ mệt mỏi vậy?
Ông Thành Đạt nhìn con:
- Bộ con muốn ba bệnh lắm sao mà con lại hỏi như vậy?
Thể Đồng không biết lúc ấy cảm giác của mình thế nào. Cô trả lời thật khẽ:
- Con đâu dám muốn như thế. Chỉ tại con thấy ba có vẻ không vui
Ông Thành Đạt nhêch mép:'
- Làm sao ba vui được, khi con vẫn còn qua lại với Anh Hào
Thể Đồng khổ sở:
- Ba...
Ông Thành Đạt nhìn con, giọng chua xót:
- Con có thương ba không, Thể Đồng?
Thể Đồng ngước nhìn cha:
- Dĩ nhiên rồi. Làm sao mà con có thể không thương ba?
Ông Thành Đạt gật đầu hài lòng:
- Nếu con thương ba, con hã nghỉ việc ở công ty và chấm dứt quan hệ với Anh Hào đi
- Ba! con...
- Con thế nào?
Thể Đồng bật khóc:
- Con thương anh Hào lắm, ba ơi. Con thật sự không thể xa ảnnh đâu. Con sẽ rất đau khổ khi phải xa rời anh ấy
Ông Thành Đạt gật gù nhếch mép:
- Con không thể chứ gì? Tại sao con
(Thiếu trang 62, 63)
Như Ngọc trợn mắt:
- Chứ không phải em sợ thua chị trong cuộc đua này?
- Em không đua với chị và cũng không muốn hơn thua gì hết
Thể Đồng nói và đứng dậy bỏ đi. Như Ngọcgoc cười mỉa:
- Cứ ở đó mà mơ đi. Rồi em sẽ thấy
Anh Hào không lấy gì là vui vẻ khi phải vhở Như Ngọc đi dại một vòng thành phô. Nhưng vì tinh yêu của anh và Thể Đồng. Anh Hào đành phải làm tất cả. Dừng lại trước một qúan cà phê, Anh Hào và Như Ngọc cùng bước song đôi vào trong qúan. An vị xong đâu dấy, Như Ngọc mỉm cười lên tiếng:
- Có phải anh cảm thấy khổ sở lắm khi phái đi chơi với em không anh Hào?
Anh Hào gượng cười:
- Làm gì có. Tôi không có gì gọi là khổ sở hết
Như Ngọc nhìn Anh Hào, tha thiết:
- Anh có biết không lời nói dối của anh làm em hạnh phúc lắm
- Như Ngọc! Cô đừng hiểu lầm ý tôi. Thật ra, tôi chỉ xem Như Ngọc là bạn thôi
- Em biết. Từ tình bạn chúng ta có thể tiến xa hơn, đúng thế không anh?
Anh Hào điềm đạm:
- Như Ngọc! Tại sao cô lại cố tình không hiểu?
Như Ngọc ngạc nhiên:
- không hiểu điều gì hả anh?
- Như Ngọc! tôi xin cô mà
Như Ngọc khẽ nhếch môi:
- Anh xin em việc gì? có người con nào nỡ nhẫn tâm cầu xin một người con gái đừng yêu mình không hả anh?
Anh Hào thở dài:
- Như Ngọc! tôi biết cô là một cô gái tôt. cô đẹp và có tài
- Vậy tại sao anh không chọn em, mà chọn Thể Đồng? Em có điểm nào thua kém no?
Anh Hào nhìn Như Ngọc, bình tĩnh nói:
- Khach quan mà nhận xét thì Thể Đồng không có điểm nào hơn Ngọc hết
- Vậy sao anh...
- Nhưng tình yêu có cái lý của nó, mà không ai có thể lý giải được. Tôi yêu Thể Đồng và tôi không hối hận vì sự lựa chọn đó
Như Ngọc thất vọng,cô buồn bã lên tiê"ng
- Anh sẽ không bao giờ chọn tôi, đúng thế không? Vậy tại sao lúc trước anh khong nói rõ ràng cho tôi được hiểu?
- Tôi xin lỗi cô, vì đã có thái độ không thật rõ. Nhưng xét kỹ lại mình, tôi thấy mình chưa có lời nói hay hành động nào làm cho như Ngọc hiểu lầm hết
- Anh Hào! Anh nỡ nhẫn tâm nói với tôi như thế sao?
- Tôi xin lỗi cô. Tôi thật sự không biết phải nói thế nào. Tôi cần phải có thái độ rõ ràng, dứt khoát để cả hai chúng ta, không ai thấy mình khó xử khi phải đối diện với nhau.
Như Ngọc khẽ cười:
- Tôi hiểu rồi. Tất cả những việc anh làm đều do Thể Đồng...
- Dẫu sao thì Thể Đồng cũng là em ruột của cô, cô nỡ nào nhìn em mình đau khô?
Như Ngọc khẽ cau mày nhìn Anh Hào. Cô không nói gì thêm với anh. Những lời Anh Hào nói khác nào gái nước lanh tạt vào mặt cô. Như Ngọc đau lòng lắm, nhưng đành buông xuôi chấp nhận
Bước ra sân thượng, nơi Thể Đồng đang đứng mà mắt lơ đễnh nhìn về phía chân trời xa xăm, Như Ngọc cảm thấy lòng mình có chút gì buồn bã. Cô lên tiếng:
- Ba gọi em vào có chuyện
Thể Đồng quay lại nhìn chị:
- Cảm ơn chị, em vào ngay đay
Thể Đồng nói và định bước đi thì đã nghe Như Ngọc gọi:
- Chị cần n'i chuyện với em
- Nhưng ba gọi em, lát nữa mình nói được không chị?
- Chuyện chị nói cũng là chuyện ba định nói. Em ở lại đây cũng được
Thể Đồng nhìn chị rồi đi lại chiếc ghế ngồi,cô lên tiếng trước:
- Cũng lại là chuyện của em với anh Hào, phải không?
- Em nghĩ thế nào?
- Thế nào là thế nào hả chị?
Như Ngọc thở dài, hỏi khẽ:
- Em cố tình hỏi như vậy à? Ý chị muốn hỏi là em vẫn cứ yêu anh ta, đúng thế không? Em bất chấp tình thân ruột thịt, bất chấp nỗi đau đớn của chi.
Thể Đồng nhìn chị một lúc. Lấy lại bình tĩnh, cô đáp:
- Nếu như trước đây chị và Anh Hào từng yêu nhau, mà em nỡ đang tâm cướp tình yêu của chị thì qủa thật em là một con người tội lỗi và hèn mọn
-...
- Nhưng chị và anh ấy chưa bao giờ yêu nhau. Nói đúng hơn, ảnh không yêu cị và chị cũng không yêu anh ấy
Như Ngọc nhướng mày:
- Tại sao em biết chị không yêu A?
- Chị ham cái vẻ hào nhoáng bên ngoài và chị cũngh ham luôn cái gia tài của ảnh
- Em...
- Thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe. Có thể những lời em n'i sẽ làm chị phật long. Nhưng tính em là thế, em không thích nói không đúng điều mình nghĩ
Như Ngọc nhếch mép:
- OK, Em nói tiếp đi.
Thể Đồng liếc nhìn chị. Thấy chị không có vẻ giận dữ, cô liền nói tiếp:
- Chị chưa bao giờ biết thất bại. Chị luôn là người chiến thắng. Nay chị cảm thấy hụt hẫng khi lần đầu thất bại, đúng vậy không chị hai?
-...
- Em và anh Hào yêu nhau, điều đó là sự thật. Chị có làm gì thì sự thật vẫn là sự thật. Nếu người anh ấy chọn không phải là em, mà là Kiều Mi thi chị nghĩ thế nào? Chị có đấu tranh với em không?
Như Ngọc cắn môi không biết phải nói gì cho phải. Thể Đồng đứng dậy:
- Những gì em muốn nói thì em đã nói hết rồi. Em xuống và gặp ba đây
Một không gian ảm đạm và não lòng, không ai có thể cười khi cám cảnh không gian ấy. Còn khóc ư? Họ không biết phải khóc như thế nào? Họ ngồi bất động gần như hóa đá, nếu như không có tiếng nói từ phía chân cầu thang lầu:
- Mọi người đừng thế mà, con đi chỉ có sáu tháng thôi mà
Một giọng nói khàn đục cất lên:
- Từ nhỏ con đã sống với ba me. Con chưa bao igờ chịu khổ, con làm sao có thể chịu được mấy tháng dài ở rừng như thế được hả con?
Một giọng nói khác lai cất lên, giọng nói buồn bã dến nao lòng:
- Như Ngọc! con đừng đi có được không? Mẹ không nỡ để con đi như vậy
Cô gái đó không ai khác hơn là Như Ngọc và những người vừa nói khi nãy chính là ông bà Thể Đồng, Như Ngọc nhìn cha mẹ:
- Con cần suy nghĩ lại tất cả những việc đã qua, Con muốn mình thật chín chắn và bình tĩnh
Ông Thành Đạt đau lòng nói:
- Ở nhà, con cũng có thể nghĩ lại vậy con. Tội tình gì mà con làm khổ mình như vậy thế chứ
Như Ngọc nức nở:
- Ba! Ba cho con đi đi. Con sẽ rất đau khổ, nếu như con ở lại gia đình này
Bà Thể Đồng sẽ thắm thiết:
- Như Ngọc! Mẹ xin con đừng đi. Con đi thì có gỉai quyết được gì đâu?
- Mẹ! Con cần phải đi. Con đi rồi thì Thể Đồng và Anh Hào sẽ thấy bớt đau khổ hơn. Vả lại, con muốn tự kiểm điểm lại bản thân mình.
Thương Nhớ Người Dưng Thương Nhớ Người Dưng - Dạ Miên Thương Nhớ Người Dưng