Số lần đọc/download: 953 / 2
Cập nhật: 2015-07-18 01:30:46 +0700
Chương 6
Đ
ằng nằm trên giường với vết thương đau nhức dữ dội. Anh cảm thấy mình thật điên rồ trong đêm say sưa ấy.
Cửa xịch mở, Tuyết và Vân đi vào với những túi xách lỉnh kỉnh trên tay.
Giọng Vân ngọt lịm:
- Hôm nay anh có đỡ không? Anh đau làm chị Tuyết em không ngủ được.
Thật tình là đang rất đau, nhưng Đằng phải phì cười:
- Cám ơn em tới thăm anh. Anh đỡ đau rồi. À, mà hôm nay em được nghỉ học sao?
Vân dẩu môi:
- Không phải được nghỉ, mà là em "cúp" hai tiết cuối. Anh thật hư đó. Anh làm cho chị của em ăn không ngon, ngủ không yên mắt của chị đã sưng húp lên rồi kìa.
Tuyết đỏ mặt la lên:
- Con nhỏ này, ít nói một chút được không? Chị dắt em đến thăm anh Đằng chứ đâu phải đến để nói mấy cái chuyện đó.
Vân nhướng mắt:
- Nè! Chị không mang ơn em thì thôi có đâu lại trách như thế. Em không nói anh Đằng làm sao biết chị đau lòng đến cỡ nào.
Tuyết lừ mắt:
- Thôi, đừng léo nhéo chuyện tầm phào ấy nữa.
Vân ùa tới bên Đằng:
- Anh nghe chưa, chị Tuyết của em coi chuyện tình yêu của anh với chỉ tầm phào kìa.
Với đứa em gái đáo để, Tuyết chỉ biết nhăn nhó kêu lên:
- Vân...
Đằng vội can:
- Thôi, giận nhỏ Vân làm gì. Có sao nó nói vậy. Còn em không khóc thì thôi.
- Vậy là anh bênh nó hả?
Đằng cười:
- Không phải anh bênh mà là anh buồn.
Vân nháy mắt với Đằng rồi tủm tỉm cười:
- Anh buồn là phải, vì đâu có ai đau lòng khi anh gặp nạn phải không?
Tuyết bực dọc khi nghe Vân cứ đùa mãi:
- Chị chịu thua em rồi đó, mau gọt cam cho anh Đằng ăn đi, nói nhảm hoài.
Cam được gọt ra, Tuyết tách từng múi nhỏ đưa cho Đằng:
- Anh nghe trong người thế nào rồi?
Đằng tủm tỉm:
- Có em bên cạnh, anh không thấy đau đớn gì hết.
Nghe vậy, Vân xen vào:
- Hết ý nhé! Tình yêu thật là tuyệt diệu. Đang đau thấu trời xanh mà bỗng nhiên chẳng còn nghe đau đớn gì. Hí hí...
Tuyết thở mạnh:
- Ê, con nhỏ này! Chị rất hối tiếc là đã dắt em theo.
Vân khúc khích:
- Có hối tiếc cũng muộn rồi chị à. Nhưng tại sao phải hối tiếc chứ. Rõ ràng em là chất xúc tác có giá trị....
Chợt Vân đứng dậy:
- Mà thôi, bây giờ xin trả tự do lại cho hai người. Em đi vòng vòng ở bên ngoài chơi nhé.
Tuyết ngước mắt:
- Bộ giận hả?
- Sức mấy mà giận. Thôi, tạm biệt!
Trước khi khép cánh cửa lại, Vân còn thò đầu vào nói:
- Cho em gởi chị Tuyết một chút nha, anh Đằng.
Giọng Tuyết nho nhỏ:
- Con bé này thật quá quắt. Cỡ này hết dạy nổi rồi.
Đằng nhận xét:
- Nó hồn nhiên ghê.
- Ý là lúc này nó hơi buồn vì thiếu một nhỏ bạn tâm đầu hợp ý.
Đằng thắc mắc:
- Thiếu là sao?
- Nhỏ bạn của nó buồn chuyện gia đình bỏ nhà đi mất. Đám trẻ bây giờ gan hết biết.
- Thật vậy sao?
- Em cũng không ngờ... bởi cô bé đó vốn rất vô tư hồn nhiên, và có một cuộc sống rất đầy đủ, sung sướng.
Không muốn bàn mãi đến chuyện người khác, Đằng gọi:
- Tuyết!
- Gì anh?
- Có nhớ anh không vậy?
Tuyết tránh ánh mắt Đằng nồng nàn:
- Ai thèm nhớ... chỉ sợ thôi...
Đằng cười:
- Anh đâu có chết dễ dàng như vậy.
- Lúc nghe báo tin rồi nhìn thấy anh và anh Văn người đầy máu, nằm bất động em sợ muốn chết khiếp.
Vuốt nhẹ mái tóc phủ đầy vai của người yêu Đằng đùa:
- Đáng lẽ anh chết thật đó, nhưng vì thương tình cảm của chúng mình nên Diêm Vương tha mạng cho anh trở về dương thế.
Tuyết phì cười:
- Anh này...
- À! Em có nghe tình hình của Văn thế nào rồi không?
Nét vui trên khuôn mặt Tuyết biến mất:
- Anh Văn vừa chuyển viện sáng nay. Nghe đâu có thể phải giải phẫu não.
- Nghiêm trọng vậy sao?
- Cũng chưa có quyết định chính xác anh à. Các bác sĩ đang theo dõi.
Đằng lẩm bẩm:
- Tội nghiệp nó, mong là đừng có chuyện gì xấu.
Tuyết thở dài:
- Tại sao anh và Văn nổi hứng rủ nhau đi nhậu vậy?
Đằng gãi đầu:
- Lâu lâu hy sinh vì bạn một chút mà. Văn đang có chuyện buồn.
Tuyết ngạc nhiên:
- Ảnh mà buồn ư?
- Chứ gì nữa. Nó đang yêu và đang đau khổ.
- Tại sao vậy anh?
- Vì bác gái phản đối tình yêu này.
- Nhưng tìm rượu giải sầu, có giúp ích được gì đâu.
Giọng Đằng trầm hẳn:
- Có lẽ khi tỉnh dậy, Văn cũng sẽ hiểu ra điều đó.
Vân đi từng bước chậm đến ngồi trên chiếc ghế đá cạnh hòn non bộ. Dưới hồ đôi cá vàng tung tăng đua nhau đớp mồi. Khi Vân cúi xuống nhìn, một cơn gió nhẹ thoảng qua làm vài sợi tóc mơn man trên đôi má hồng đào. Ngẫu hứng cô bật hát nho nhỏ một bài hát học trò quen thuộc.
- Cô bé có giọng hất trong thật!
Vân giật mình quay lại, mắt bối rối nhìn người lạ:
- Ôi... ông là ai?
- Tôi là... tôi. Cũng là người ngắm cảnh như cô thôi.
- Thế ông đã ngồi đây từ nãy giờ à?
- Đúng thế! Có sao không?
Vân đung đưa hai bàn chân:
- Đâu có sao. Ở đây là nơi công cộng mà.
Người lạ khẽ cười:
- Hát hay mà nói chuyện cũng giỏi nữa. Nhưng cô đến đây thăm người thân à?
- Dạ, đúng vậy.
- Cha mẹ, anh em, hay...
Vân ngắt lời:
- Tôi đi thăm người yêu của... chị tôi. Thăm xong rồi tôi phải ra ngoài này để hai người được tự do trò chuyện.
- Anh ấy đã khỏe nhiều rồi phải không?
Vân tròn mắt:
- Ủa! Sao ông biết?
- Thì thấy mặt mày cô tươi rói. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đi thăm bệnh có khuôn mặt tươi như thế.
Vân nhún vai:
- Đương nhiên rồi. Vì anh ấy là người của chị tôi... nên đâu mấy ảnh hưởng...
- Vậy nếu là người của cô, thì thế nào nhỉ?
Vân kêu lên:
- Anh đừng nói lung tung, tôi còn đi học chưa có yêu đương gì đâu.
- Vậy à! Lớp mười hai phải không?
Vân gật đầu khen:
- Có lẽ ông nên làm thêm nghề bói. Nãy giờ đoán gì cũng trúng.
- Nhưng tôi chắc chắn rằng không thể đoán trúng tên cô.
- Biết đâu, hãy thử xem! Lần này mà trúng nữa, tôi phục sát đất.
- Vậy hãy cho tôi vài chi tiết có liên quan đến cái tên.
Hai tay để trên đùi, Vân nheo mắt vẻ suy nghĩ:
- Để xem nào... Tên tôi, một chất khí, sống ở trên cao, nó màu xanh...
Suy nghĩ một lúc, đối phương chậm rãi thăm dò:
- Một chất khí, ở trên cao... đó là mây. Mây có nghĩa là Vân. Mây màu xanh, vậy tên cô bé là Thanh Vân hoặc Bích Vân, đúng không nào?
Vân ngồi thẳng lên, mắt cười thích thú:
- Ôi, ông thật là tài, tôi là Bích Vân. Vậy còn...
Vừa lúc đó, một cô y tá tiến đến:
- Bác sĩ Phong ơi! Bác sĩ Bảo cho gọi anh.
- Được, tôi vô ngay.
Giữa cái tròn mắt của Vân, Phong nhún vai cười:
- Hết thắc mắc rồi nhé. Thôi, tạm biệt!
Phong nói và quay đi thật vội, còn lại một mình Vân cứ ngơ ngác nhìn theo.
Hôm ấy vừa về đến nhà, Vân nhận được thư của Hoàng Điệp. Đọc thư xong Vân nghĩ:
- Hai bác đang nóng lòng chờ tin của nhỏ, ta nghĩ lá thư này sẽ làm mọi người yên tâm hơn. Đừng trách sao ta không giữ bí mật nhé, Hoàng Điệp.
Thế là Vân ba chân bốn cẳng chạy tới nhà ông bà Hoàng. Ngôi nhà thật lặng lẽ từ lúc Hoàng Điệp ra đi.
Thấy Vân, bà Hoàng vừa mừng vừa ngạc nhiên:
- Vào đây con, lâu quá không thấy con ghé lại.
Bà Hoàng lăng xăng lấy nước trái cây ướp lạnh mang ra.
Vân hỏi khẽ:
- Bác trai không có ở nhà hả bác?
- Ông ấy đang ở trên lầu, con ạ.
Rồi bà nhìn vẻ mặt tươi tắn của Vân, mắt ánh lên chút hy vọng:
- Con có tin tức gì của Điệp không?
Vân vội rút trong túi ra lá thư:
- Thưa bác, con vừa nhận được thư của Hoàng Điệp, con vội mang đến cho bác đây.
Bà Hoàng chộp ngay phong thư, giọng mừng rỡ:
- Đây hả con? Đưa cho bác.
Tay bà run run mở lá thư. Bức thư không dài nhưng bà đọc mãi vẫn không xong. Cố kềm nén nhưng nước mắt bà đã ứa ra.
- Cám ơn trời phật. Vậy là con gái tôi vẫn bình an.
Thương cảm hoàn cảnh của gia đình bạn, Vân góp ý:
- Bác à! Con để ý thấy dấu bưu điện là ở Bình Dương.
- Vậy à! - Bà Hoàng vội chúi mắt vào bì thư để xác định - Đúng rồi... vậy là Điệp nó đang ở Bình Dương. Con cho bác mượn bức thư này được không?
Vân nghe nỗi xúc động lây lan, cô gật đầu:
- Dạ, bác cứ giữ lấy đi ạ. Con nghĩ là Hoàng Điệp sẽ còn gởi nữa cho con.
- Vậy... bác cám ơn cháu.
Vân hít hơi thở sâu:
- Đâu có gì. Bác đừng bận tâm. Giờ con xin phép bác, con về.
Bà Hoàng tiễn Vân ra cổng:
- Nếu có tin gì của Hoàng Điệp, nhớ cho bác biết ngay nhé.
- Dạ, con nhớ ạ.
Vân ra về, bà vội mang thư lên báo với ông Hoàng. Đọc thư, ông cũng không ngăn được xúc động.
Thấy chồng cứ ngồi lặng, nhìn đăm đăm vào lá thư, bà Hoàng sốt ruột hỏi:
- Giờ tính sao hả anh?
- Khuya nay, anh sẽ đi Bình Dương.
Bà Hoàng tán thành:
- Em cùng đi với anh nhưng khì gặp con, phải thuyết phục nó như thế nào mới là điều quan trọng.
Ông Hoàng trầm tư:
- Vấn đề đó không lo. Anh chỉ phân vân một chuyện.
Bà Hoàng nhìn chồng lo lắng:
- Chuyện gì vậy anh?
- Anh chưa nghe ở Bình Dương có một bệnh viện từ thiện kiểu như nó nói trong thư.
- Nếu không ở Bình Dương thì ở đâu? Chẳng lẽ nó lại bịa chuyện? Em tin là Hoàng Điệp nó không nói dối.
Ông Hoàng đi đi lại lại trong phòng vẻ suy nghĩ:
- Có thể nó không nói dối, nhưng không chừng nó đang đánh lạc hướng chúng ta.
Bà Hoàng tròn mắt:
- Nghĩa là... nó không ở Bình Dương ư?
Ông Hoàng gật:
- Không thể căn cứ vào con dấu bưu điện. Có thể là gần, cũng có thể con mình đang ở một nơi nào đó xa hơn.
Nghe chồng nói vậy, bà Hoàng ỉu xìu. Trước đây vài phút bà rất vui rất hồ hởi.
Thấy vợ buồn, ông Hoàng động viên:
- Đó chỉ là giá thuyết của anh mà thôi. Để tìm gặp con, cái gì có thể làm được anh sẽ làm.
Sau chuyến công tác, vừa về tới bệnh viện là Lam Huyên vội vã đi tìm Văn.
Đẩy nhẹ cánh cửa, Lam Huyên hoang mang nhìn chiếc giường trống không.
Mặt Huyên tái đi với ý nghĩ chợt hình thành không đâu. Sẽ chẳng bao giờ xảy ra chuyện bất lành với Văn. Phản đối suy nghĩ nhưng tim Huyên cứ thắt lại.
Sau một phút định thần, Lam Huyên chạy vội đến phòng trực.
- Chị ơi! Bệnh nhân tên Văn nằm phòng đặc biệt ra sao rồi hả chị?
Rời mắt khỏi tập hổ sơ, cô y tá ngẩng lên đáp một cách bình thản:
- Đã chuyển viện rồi.
Nói xong cô y tá cầm tập hồ sơ bước đi một cách vội vã. Lam Huyên luống cuống chạy theo:
- Chị ơi! Làm ơn cho biết đã chuyển đến bệnh viện nào vậy chị?
Cô y tá vẫn cắm đầu đi vội như chẳng hề nghe thấy tiếng Huyên. Vẫn cồ bươn theo Huyên sơ ý đầm sầm vào mệt người.
- Ái... ui...
Lam Huyên loan choạng vơ vội tấm tường hành lang. trán cô đau rần... và người bị chạm cũng xuýt xoa không ngớt.
Sau phút đau điếng cả hai bỡ ngỡ nhìn nhau:
- Ơ hay... Hoàng Điệp...
- Ôi... Vân...
Cơn đau biến mất, hai cô bạn ôm chầm lấy nhau.
Vân như quíu lưỡi:
- Sao... nhỏ lại có mặt ở đây?
Câu hỏi của Vân đã nhắc nhở Lam Huyên nhớ lại hoàn cảnh hiện tại của mình, cô đành nói dối:
- Tao đến thăm một người quen nằm bệnh ở đây, nhưng anh ta đã chuyển viện rồi.
Vân tròn mắt:
- ''Anh tá' ư?
Nghĩ lúc này không phải là lúc để giải thích, làm Huyên nói:
- Cùng... làm việc chung đó mà. Còn mi đi đâu vậy?
- Bạn trai của chị Tuyết đang nằm ở đây nè:
- Vậy à! Lam Huyên chớp mắt. Chị ấy có bồ rồi sao?
Vân bỗng níu tay bạn:
- Nè! Nói nghe coi, hiện giờ mi đang ở đâu vậy?
Huyên rụt tay lại, lảng tránh:
- Vân à! Tao có việc gấp phải đi liền. Mai mốt sẽ viết thư kể mọi việc cho nhỏ sau.
Vân chưng hửng chộp lấy tay bạn:
- Làm gì gấp gáp vậy, tụi mình kiếm chút gì ăn cái đã.
Huyên nhẹ gỡ tay Vân ra:
- Không được, ta gấp thật mà. Xin lỗi nha. Tạm biệt!
Rồi bỏ Vân ngơ ngác ở hành lang, Huyên vụt chạy đi. Sợ bị phát hiện, Huyên bỏ luôn ý định hỏi thăm tin tức của Văn.
Tối hôm đó, Vân tức tối đến nhà bà Hoàng để kể cuộc gặp gỡ tình cờ với Hoàng Điệp.
Nghe vậy, bà Hoàng tiếc rẻ kêu lên:
- Ôi! Sao con không tìm cách giữ nó lại?
Vân còn chưa biết nói sao thì đã nghe ông Hoàng đa lời:
- Làm sao Vân có thể làm được chuyện đó khi Hoàng Điệp nó đã cố tránh.
Tính khí của con, bà đã hiểu rồi còn gì?
Dẫu rất tiếc vì cuộc gặp gỡ giữa Vân với Điệp không mang lại kết quả gì, bà Hoàng vẫn thừa nhận ý kiến của chồng là đúng.
Bà thở dài:
- Ôi! Thật khổ. Làm Bao để biết nó hiện đang ở đâu?
Vân chợt nhớ ra:
- À, hai bác có thử đến bệnh viện từ thiện ở Bình Dương chưa ạ?
- Có. - Ông Hoàng rạch ròi kể - Bác đã đi Bình Dương hôm thứ tư, ở đó không có bệnh viện nào nuôi dưỡng trẻ khuyết tật, chỉ có trường khuyết tật mà thôi. Nhưng Hoàng Điệp thì không có làm việc ở nơi ấy.
Vân nhíu mày:
- Vậy là Hoàng Điệp đã không nói thật với con sao?
Bà Hoàng chợt đưa ra ý nghĩ:
- Có khi nào Điệp nó làm việc ở bệnh viện mà con đã gặp không?
Vân lắc đầu:
- Chắc không đâu bác... vì con có dò hỏi nhưng nhân viên ở đó không có ai tên Hoàng Điệp. Có lẽ đúng là Điệp chỉ biết thăm người bạn mà thôi.
- Nhưng lúc nãy con nói Điệp nó có vẻ không được vui và đang lo lắng phải không?
- Dạ, con đoán vậy.
Bà Hoàng lại rầu rĩ lẩm bẩm:
- Con nhỏ này, không biết nó định trốn đến bao giờ.
Ngồi nán một lúc Vân đứng lên xin phép ông bà Hoàng ra về. Còn lại đôi vợ chồng giữa căn nhà rộng thênh thang, cả hai đều cảm thấy buồn da diết. Nỗi buồn thấm lâu khiến bà Hoàng đột ngột ngã bệnh.
Mới sáng sớm, người phụ trách công tác tổ chức bệnh viện đã cho gọi Lam Huyên.
Trước mặt Huyên là một người đàn ông ngoài ba mươi. Tên anh ta là Phú.
Phú kéo ghế, nói với vẻ trang trọng:
- Mời cô ngồi!
Lam Huyên rất ngạc nhiên không hiểu vì sao mình được gọi đến đây.
Môi Phú nhếch nhẹ:
- Cô có đoán được tôi sắp nói gì với cô không?
Lam Huyên lắc đầu:
- Việc này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi. Tôi không muôn đoán, chỉ chờ nghe anh nói thôi.
Phú gõ gõ cây viết xuống bàn, giọng thủng thỉnh:
- Trước đây, cô ở nhà bà Trần hả?
Lam Huyên giật mình. Thì ra việc liên quan đến vấn đề này đây!
- Đúng vậy!
- Cô tình cờ đến nhà bà ấy ư?
Đã cố giữ chất giọng bình thản nhưng với câu hỏi này, Huyên đành phải nhíu mày:
- Anh gọi tôi lên đây chỉ để hỏi như thế này sao ạ?
- Tất nhiên là không đơn giản như thế đâu, nhưng nghề làm tổ chức như tôi phải cần tiên đoán mọi việc.
Lam Huyên vặn lại:
- Vậy sao trước đây khi tôi mới vào làm, bộ phận các anh tỏ ra không quan tâm đến những chuyện ấy?
- Vì khi đó bác sĩ Thái đã đưa cô vào với tư cách người nhà.
Lam Huyên cắn môi, rồi thẳng thừng đặt câu hỏi:
- Thế bây giờ... tình hình đã khác trước rồi ư?
Phú có hơi lúng túng:
- Ồ! Không hẳn là như vậy... nhưng bổn phận của chúng tôi là phải cân nhắc thận trọng.
- Về việc gì, thưa anh?
- Ví dụ như việc nhận và sử dụng người.
Lam Huyên chợt thấy mình bị xúc phạm:
- Tôi đã làm việc ở đây được mấy tháng, các anh có nhận thấy tôi sai phạm điều gì không?
- À, chuyện năng lực của cô thì chúng tôi không phủ nhận.
- Vậy thì thái độ làm việc của tôi trong thời gian qua có tự bảo lãnh được mình hay không?
Thấy Lam Huyên cứng cỏi, Phú gượng cười:
- Thật ra lý lịch một con người và thái độ làm việc là hai vần đề khác nhau. Ít ra làm tổ chức, tôi cũng cần biết cô như thế nào. Còn hiện tại, cô cũng biết đó, một tờ khai sinh cô cũng không có.
- Vậy sao trước đây, anh không bảo tôi trình khai?
Bị chất vấn ngược lại bởi con bé chỉ bằng nửa tuổi mình, Phúc đâm bực dọc:
- Bởi vì trước đây không có yêu cầu, còn bây giờ thì có.
Lam Huyên thẳng thừng:
- Bà Trần đã yêu cầu các anh làm điều đó phải không?
Lần này Phú không quanh co nữa:
- Nếu đúng thì sao nào? Cô làm gì được với một người có nhiều uy tín như vậy?
Thấy Huyên làm thinh, Phú dịu giọng:
- Lam Huyên à! Bà Trần là người ủng hộ đắc lực cho bệnh viện này. Tấm lòng từ thiện của bà thì ai ai cũng biết, rất tiếc là cô đã chọc giận đến bà ấy.
- Có nghĩa là tôi không thể tiếp tục làm việc ở đây chứ gì?
- Thật tình bệnh viện không muốn sa thải cô. Nếu cô đồng ý, ban giám đốc bệnh viện sẽ giúp cô một công việc ở nơi khác.
Đôi mắt Huyên rực lên một thứ ánh sáng kỳ lạ, đến nỗi Phú không thể ngờ cô đã buông lời một cách dứt khoát:
- Cám ơn. Nhờ anh chuyển lời cám ơn chân thành của tôi đến ban giám đốc bệnh viện. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không làm phiền. Chào anh!
Phú bỡ ngỡ nhìn Huyên rời phòng. Anh cũng không hiểu tại sao mình không thể nói thêm một lời nào.
Thấy Lam Huyên trở về phòng với bộ mặt lạnh tanh, Hà lẽo đẽo theo hỏi:
- Họ gọi em có chuyện gì vậy Huyên?
Cô đáp gọn lỏn:
- Cho nghỉ việc.
- Hà! - Hà thảng thốt - Sao kỳ vậy?
- Có gì mà kỳ. Quyền ở trong tay họ.
Ánh mắt Hà bất bình:
- Vô lý thật! Em làm việc tốt, có gì sai phạm đâu?
Huyên nhếch môi cười:
- Em đã nói là quyền ở trong tay họ. Đúng sai đâu là vấn đề.
- Vậy anh Thái đã biết chuyện chưa?
- Em cũng không nên để ảnh liên lụy.
Hà lo lắng đến ngồi đối diện với Huyên:
- Này! Em định thế nào nếu không làm ở đây nữa?
Chợt nhiên khuôn mặt Huyên trở nên bình thản:
- Em cũng chưa biết. Nhưng mà không sao đâu, chị đừng quá lo cho em.
Hà thở dài:
- Không lo sao được. Gần em mấy tháng nay, chị coi em như đứa em gái của mình vậy. Xã hội phức tạp lắm, em lông bông bên ngoài, chị thấy lành ít dữ nhiều.
Môi Huyên mím lại trước khi bật thốt:
- Chị yên tâm! Em không lông bông bên ngoài đâu mà sẽ trở về từ nơi em đã ra đi.
- Lại trở về cô nhi viện ư?
Huyên khẽ lắc đầu:
- Không đâu chị ạ, em sẽ về nhà của em.
Lần đầu tiên nghe câu nói lạ, Hà tròn mắt:
- Em nói sao? Về nhà ư? Nhà ởđâu?
Lam Huyên chớp mắt, nỗi nhớ nhà bỗng chốc cồn cào trong cô:
- Ngày mai em rời khỏi đây, nhưng chắc chắn em sẽ trở lại thăm chị, khi ấy chị sẽ hiểu tất cả.
Mắt Hà lại căng ra. Không ngờ cô bé mồ côi xinh đẹp có những bí mật.