"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 879
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2094 / 27
Cập nhật: 2015-07-31 11:48:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Tạm Dừng Công Tác Để Tự Kiểm Điểm.
hông lâu sau, Khâu Minh Sơn rời khỏi phòng làm việc để đi lên tỉnh.
Trong phòng Thư ký 2, đồng chí Phạm Hồng Vũ đang ngồi hút thuốc, đọc báo.
Ngoài những điều này ra thì hắn không còn việc gì khác để làm.
Từ phòng làm việc của Phó bí thư Khâu trở về, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên biến thành một ‘quả bom hẹn giờ’, tất cả đồng nghiệp đều tránh xa, ai cũng không dám nói chuyện với hắn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng né tránh hắn.
Đương nhiên, bàn làm việc thì không thể di dộng được, cho nên những người bình thường ngồi gần bàn với Phạm Hồng Vũ thì cũng chuyển qua chỗ khác ngồi. Nhưng thái độ ‘tôn trọng nhưng giữ khoảng cách’ lại thể hiện rõ ràng. Vốn những đồng nghiệp đang âm thầm đánh giá hắn, thì chỉ cần ánh mắt Phạm Hồng Vũ chuyển qua thì vội vàng cúi đầu xuống, không ai muốn đụng chạm với hắn.
Ai cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Hai người biết nội tình là Khâu Minh Sơn và Thái Dương thì cùng đi Hồng Châu rồi. Còn những đồng nghiệp ở lại thì chỉ có thể đoán mò mà thôi.
Nhưng, chắc chắn là Phạm Hồng Vũ đã gây ra đại họa rồi.
Nếu không, thì Phó bí thư Khâu sẽ không vội vã lên tỉnh như vậy.
Chỉ có điều, một hậu sinh miệng còn hôi sữa như Phạm Hồng Vũ thì có thể gây ra đại họa gì cơ chứ?
Thật là khó hiểu.
Tạm thời vẫn chưa có người nào nghĩ đến việc sửa chữa bài viết của Phó bí thư Khâu.
Chuyện như vậy, gần như là chuyện không tưởng. Người bình thường thì không thể có cái lá gan đó được. Bởi vì quan trọng là làm như vậy thì có ích lợi gì? Nếu như không có ích lợi gì mà chỉ có nguy hiểm thì chẳng ai dại gì đi làm cả.
Phạm Hồng Vũ cảm thấy rất nhàm chám.
Tự nhiên trở về hai mươi năm trước, những chỗ vui chơi giải trí ít, khó trách Phạm Hồng Vũ lại cảm thấy khó thích ứng.
Ngồi một lúc, Phạm Hồng Vũ đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Phạm Hồng Vũ vừa mới đi ra, văn phòng liền xôn xao, như thể sắp nổ tung vậy.
Vấn đề của Phạm Hồng Vũ, ngàu thứ ba thì có quyết định của tổ chức là – Tạm thời dừng công tác để tự kiểm điểm.
Ngày thứ ba, Khâu Minh Sơn cuối cùng cũng ở tỉnh trở về.
Trưởng phòng Thư ký 2 – Thái Dương lập tức gọi Phạm Hồng Vũ lên, mặt mày sa sầm, tuyên bố quyết định xử lý của Văn phòng Địa ủy đối với hắn.
Tuy nhiên việc Phạm Hồng Vũ phải tạm dừng công tác để tự kiểm điểm không giống với việc bị cách chức thông thường. Nói như vậy, những đồng chí khác nếu như bị tạm dừng công tác để tự kiểm điểm thì đều có hạn chế thời gian, hoặc yêu cầu người bị xử phạt phải kiểm điểm sâu sắc, sau đó xem tình hình mà quyết định có cho về đơn vị cũ làm việc hay không.
Tuy nhiên của Phạm Hồng Vũ lại khác.
Không gia hạn thời gian, cũng không yêu cầu hắn phải kiểm điểm sâu sắc gì cả, còn về việc kiểm điểm ở đâu, phải chấp hành những quy định gì, lúc nào được quay trở lại làm việc thì đều không nói.
Thái Dương sau khi tuyên bố quyết định xong, liền ngậm miệng lại, anh ta cũng không nhìn Phạm Hồng Vũ lấy một cái, cũng không nói thêm điều gì khác. Dường như lúc này Phạm Hồng Vũ biến thành không khí vậy.
Phạm Hồng Vũ cũng không nói gì, chỉ cười cười và xoay người bước đi.
Phạm Hồng Vũ thu dọn hành trang, trong ngày hôm đó liền quay về quê là huyện Vũ Dương luôn.
Bỗng nhiên lúc đó hắn rất nhớ ba mẹ mình.
Khi mặt trời dần khuất sau những rặng núi, trên chiếc xe khách xóc nảy người, Phạm Hồng Vũ chỉ mang theo một ít đồ, đi tới Huyện ủy Vũ Dương.
Thị trấn Thành Quan huyện Vũ Dương cách Ngạn hoa chỉ có hơn năm chục cây số, tuy nhiên thời điểm ấy đường xá đi lại còn khó khăn, dù Phạm Hồng Vũ có sức khỏe tốt nhưng sau khi xuống xe cũng cảm thấy toàn thân rã rời, mình đau ê ẩm…
Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu lên nhìn trụ sở của Huyện ủy, sau đó xách ba ô đi thẳng lên đó.
Nơi này, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Hơn hai mươi năm trước, hắn đã từng ở đây sống một thời gian ngắn. Ba hắn là Phạm Vệ Quốc được bổ nhiệm chức Phó chủ tịch huyện Vũ Dương thì Phạm Hồng Vũ đang học đại học, hàng năm chỉ về được hai đến ba tháng trong thời gian nghỉ hè và nghỉ đông. Sau khi tốt nghiệp ĐH, thì hắn ở nhà tập thể của cán bộ Địa ủy Ngạn Hoa. Mấy tháng sau, Khâu Minh Sơn bị thôi chức, Phạm Vệ Quốc cũng rơi xuống theo, từ đó Phạm Hồng Vũ không còn trở lại nơi này nữa. Cho dù đến lúc hắn được điều động đến đội Hình sự Công an huyện Vũ Dương công tác thì hắn cũng rất ít khi đến nơi này.
Một cảnh sát bình thường cũng chẳng có việc gì liên quan nhiều đến Ủy ban huyện cả.
Đi dưới hàng cây vắng lặng dưới sân trụ sở huyện, trong lòng Phạm Hồng Vũ không khỏi cảm thán.
Ít nhất, không khí nơi này rất trong lành.
Đại viện Huyện ủy Vũ Dương có mấy dãy nhà tập thể, trong đó hầu hết là những dãy nhà ngang kiểu cũ, chỉ có hai tòa mới được xây mới, để phân cho cán bộ cấp trưởng phòng trở lên.
Là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, Phạm Vệ Quốc được phân ở tầng ba đơn nguyên ba của tòa thứ nhất, là một trong những chỗ tốt nhất ở đây.
- Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nhấn chuông, cửa phòng lập tức mở ra, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi đi ra, giọng vui mừng kêu lên một tiếng.
- Mẹ…
Phạm Hồng Vũ co chút nghẹn giọng.
Người mẹ đứng trước mặt hắn, còn trẻ như vậy, tóc đen nhánh, sống lưng thẳng tắp…so với hình tượng một người mẹ già trong suy nghĩ của hắn đúng là khác nhau một trời một vực. Trong phút chốc, Phạm Hồng Vũ không ngừng kích động trong lòng.
- Hồng Vũ, sao con quay về thế này? Hôm nay đâu phải cuối tuần hay lễ tết gì đâu.
Quản Lệ Mai cũng không cảm nhận được sự khác thường của con trai mình, vừa mở cửa cho con vào vừa hỏi. Trong hai đứa con trai, một đứa con gái của mình Phạm Hồng Vũ là người mà bà quan tâm nhiều nhất. Trước khi lên đại học, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là đứa ngoan ngoãn gì, lớp 10 đã nổi danh ‘Hỗn Thế Ma Vương, đánh đấm nhau, không thiếu việc xấu nào. Gần như cứ vài ngày là Quản Lệ Mai hoặc Phạm Vệ Quốc đều nhận được điện thoại của nhà trường về Phạm Hồng Vũ.
Thời điểm đó Phạm Vệ Quốc vẫn chưa phải là lãnh đạo huyện mà chỉ là trưởng phòng Nông nghiệp huyện mà thôi. Tuy nhiên dù lớn bé gì thì cũng là một lãnh đạo, vì Phạm Hồng Vũ mà không ít lần Phạm Vệ Quốc phải muối mặt đến trình bày với nhà trường.
Cũng may mà Phạm Hồng Vũ tuy nghịch ngợm nhưng vẫn là đứa rất thông minh. Trong ba năm học cấp ba tuy chỉ học phất phơ nhưng cuối cùng cũng thi đỗ vào đại học, lúc đó Phạm Vệ Quốc mới thở phào nhẹ nhõm được.
Ít nhất sau này cũng không phải lo cơm ăn nữa.
Sau khi Phạm Hồng Vũ được Khâu Minh Sơn sắp xếp đến Địa ủy công tác thì khỏi phải nói Quản Lệ Mai và Phạm Lệ Quốc đã vui mừng như thế nào.
Phạm Hồng Vũ cười đáp:
- Không phải, chỉ là con nhớ nhà thôi.
Là người mẹ, thấy con trai ăn nói dịu dàng như vậy, Quản Lệ Mai cũng không hỏi nhiều nữa, liền cười tủm tỉm đi nấu nướng. Bởi vì Phạm Hồng Vũ tự nhiên về nhà như vậy, cho nên Quản Lệ Mai quyết định làm thêm mấy món nữa.
Phạm Hồng Vũ cũng không ngồi yên, liền vào bếp nói chuyện phiếm với mẹ.
Trông thấy con trai dường như qua một đêm mà hiểu biết lên nhiều, Quản Lệ Mai càng vui mừng hơn.
Chỉ có điều, không khí ấm áp này rất nhanh đã bị phá vỡ.
Chừng 10 phút sau, Phạm Vệ Quốc về đến nhà.
- Anh đã về rồi đấy à. Cứ ngồi chờ em một lát nhé, đồ ăn sắp xong rồi.
Quản Lệ Mai trong bếp nói vọng ra, tâm tình rất là mừng rỡ.
- Ba.
Phạm Hồng Vũ vội vàng ra đón, tay phải cầm lấy chiếc cặp của Phạm Vệ Quốc.
Không ngờ Phạm Vệ Quốc trông thấy Phạm Hồng Vũ liền tức giận quát:
- Phạm Hồng Vũ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con to gan lớn mật thật đấy.
Phạm Hồng Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Xem ra, chuyện này đã được truyền đến tai ông rồi.
Điều này cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả, ở cơ quan chẳng có bí mật nào mà giữ được lâu cả.
- Sao thế, sao thế?
Quản Lệ Mai nghe thấy vậy liền đi từ trong bếp ra, liên thanh nói. Vẻ mặt tỏ ra rất ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng lẽ Hồng Vũ lại gây họa rồi sao?
- Em đi mà hỏi nó ấy.
Đúng là coi trời bằng vung mà.
Phạm Vệ Quốc nổi giận đùng đùng, đi đến chỗ ghế sô pha biên, đặt mông ngồi xuống…
- Hồng Vũ, con lại gây họa rồi sao?
Nhìn con trai, Quản Lệ Mai lo lắng hỏi.
- Mẹ, không phải gây họa, mà con chỉ nói lên một số quan điểm của mình mà thôi.
- Con còn ngụy biện nữa à.
Phạm Vệ Quốc đập một cái xuống bàn, giận dữ quát.
- Anh, anh nhỏ giọng một chút xem nào.
Quản Lệ Mai vội vàng nhắc nhở chồng, sau đó chạy ra đóng cửa lại.
Việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài được.
Phạm Hồng Vũ từ từ đi đến chỗ ghế sô pha, cũng ngồi xuống, nhìn Phạm Vệ Quốc, vẻ mặt bình tĩnh.
- Hồng Vũ, con lại gây họa gì thế?
Quản Lệ Mai cũng ngồi xuống, vội vàng hỏi han.
- Hừ, nó to gan lớn mật thật đấy, dám tự tiện sửa bài viết của Phó bí thư Khâu, còn đăng lên báo tỉnh nữa chứ. Bây giờ việc này cả địa khu đều đang ầm ĩ cả lên kia kìa. Nghe nói Phó bí thư Khâu bị Chủ tịch tỉnh phê bình một trận.
Phạm Vệ Quốc cả giận nói.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Ba, Phó bí thư Khâu bị Chủ tịch tỉnh Lôi phê bình thật sao?
Phạm Vệ Quốc trợn hai mắt:
- Sao hả, con không tin đúng không? Con cho rằng đây là trò đùa sao?
- Vậy, ý kiến của Bí thư Vinh thì sao?
Phạm Hồng Vũ lại hỏi tiếp.
Phạm Vệ Quốc lúc này vừa tức vừa buồn cười, đã đến lúc nào rồi mà nó vẫn còn quan tâm đến ‘quốc gia đại sự’ cơ chứ? Nó coi mình là một nhân vật lớn rồi sao?
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói:
- Ba, việc này rất quan trọng.
- Bí thư Vinh còn có thể có ý kiến gì chứ? Ông ta đương nhiên là nói tốt rồi. Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đã đề cử bài viết này cho Quần Chúng nhật báo và tạp chí Hiệu Giác rồi.
Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng Phạm Vệ Quốc vẫn trả lời câu hỏi của con.
- Thật tốt quá.
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi hoan hô một tiếng.
- Con…con muốn ba phải tức chết hay sao? Con thành thật nói mau, việc này rốt cuộc là ai xui con làm? Con ơi là con, sao mày lại không có đầu óc như vậy chứ? Việc như vậy mà mày cũng dám làm à?
Phạm Vệ Quốc sắc mặt đã tái nhợt rồi.
Phạm Hồng Vũ thở dài một tiếng, giống như tảng đá treo trong lòng mình được gỡ xuống vậy.
Hắn đang lo việc này không biết làm thế nào, thì Bí thư Vinh đã ‘đến hỗ trợ’ rồi.
- Ba, việc này ba đừng lo quá, con sẽ tự xử lý.
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ nói.
- Con sẽ xử lý? Khẩu khí lớn gớm nhỉ? Con xử lý như thé nào? Con là Bí thư Tỉnh ủy hay là lãnh đạo Trung ương? Con bây giờ không phải đã bị cho tạm dừng việc để tự kiểm điểm rồi sao.
Phạm Vệ Quốc tức giận đến nỗi không còn cách gì khác, chỉ gầm lên mà chất vấn.
- Cha, binh vô thường thế, thủy vô thường hình, chuyện chính trị không nói chính xác được đâu.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười nói.
Quyền Lực Tuyệt Đối Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính Quyền Lực Tuyệt Đối