How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Minh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: quốc huy vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 34
Cập nhật: 2021-01-29 22:22:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ụ Án Thứ 5 - Vụ Thảm Sát Trong Núi Sâu (1)
Tôi bước đến cạnh hai đứa trẻ, soi đèn khám nghiệm vào khuôn mặt của thi thể. Đứa bé lớn hơn một chút là bé gái, mặt mày lấm lem đất cát, dẫu vậy tôi vẫn nhìn thấy rõ hai ngấn nước mắt còn lưu lại trên gò má đứa bé.
----------
"Tôi thấy bác sĩ pháp y đúng là những người kiếp trước không làm phỉ cũng làm cướp nên kiếp này mới phải dùng cả đời đi trả nợ." Đại Bảo đứng cạnh xe công vụ, khép chặt hai cánh áo khoác lại mà người vẫn run lập cập.
Tôi nói: "Cậu thì nói xuôi cũng được, nói ngược cũng xong! Thường ngày chẳng phải cậu luôn miệng bảo thích ra ngoài đi hiện trường đấy ư? Sao giờ lại bắt đầu lèm bèm thế hả?"
"Khi nãy lên xe tôi mới nghĩ đến đấy, tối nay còn không biết phải trải qua những mạo hiểm và vất vả gì. Nghĩ đến việc bác sĩ pháp y cơ sở ngày nào cũng phải làm việc trong hoàn cảnh gian khổ thế này mà một tháng vỏn vẹn hơn hai ngàn đồng tiền lương, tôi lại thấy thật không đáng để họ phải hy sinh như vậy!" Đại Bảo tiếp tục phàn nàn.
"Sao lại không đáng?" Cổ tôi đang cứng lại vì lạnh nhưng vẫn nheo mắt cười với cậu bạn đồng nghiệp, "Chúng ta đây một năm hơn hai trăm ngày không đặt chân về đến nhà, mà một tháng cũng chỉ được hơn ba ngàn tệ đấy thôi? Sao trước đây tôi không thấy cậu than thở gì nhỉ? Tôi thấy ấy à, chúng ta đều là những con người tràn ngập nhiệt huyết. Tôi nói rồi, chỉ những người nhiệt huyết, yêu nghề thì mới có thể kiên trì đi theo nghề này đến cùng."
"Nói như anh thì nhất định có người sẽ bảo: 'Úi chà, giả bộ thanh cao, giả bộ vĩ đại, ngoại trừ làm bác sĩ pháp y, các anh còn có thể làm nghề gì? Không còn lựa chọn nào khác nên mới nói mình yêu nghề, nhiệt huyết với nghề. Các anh định diễn cho ai xem thế?' Có người còn nói: 'Ối giời, hơn ba ngàn tệ là tiền lương thôi, thế các anh đã tính các khoản hậu chưa?'" Lâm Đào đứng bên vệ đường vừa lấy giấy ăn lau miệng vừa nói.
"Cậu nôn hết rồi à?" Tôi cười nhạo, "Tôi cảm thấy đại bộ phận quần chúng đều hiểu chúng ta, chỉ một số ít người không hiểu tình hình thôi. Sao các bác sĩ pháp y như chúng ta không còn lựa chọn nào khác? Chúng ta có thể làm việc trong nhà xác, lương cao gấp ba lần mức lương hiện tại, chúng ta cũng có thể làm công việc giám định cho các tổ chức tư pháp xã hội, hàng ngày chỉ việc giám định thương tật, lương cũng cao gấp bốn hiện giờ. Nhưng chỉ khi làm bác sĩ pháp y ở các cơ quan công an, chúng ta mới tiếp xúc được với các vụ án mạng, công việc của chúng ta mới mang tính thử thách cao, mới cảm nhận được cảm giác thành công, mới có thể thể hiện được giá trị nhân sinh của chúng ta, chính vì những lẽ ấy nên chúng ta mới chấp nhận làm công việc vất vả mà thu nhập lại ít ỏi này. Còn về các khoản lậu, ai trong các cậu từng nhìn thấy hình dáng nó trông như thế nào chưa?"
Đại Bảo thở dài: "Nói là nói vậy, nhưng ở Trung Quốc công sức mà các bác sĩ pháp y bỏ ra chẳng cân xứng chút nào so với thù lao mà họ nhận được, đã thế lại còn bị người ta nghi oan, đàm tiếu đủ điều. Các anh nói xem, tôi bảo chẳng phải kiếp này chúng ta dùng cả đời đi trả nợ là gì? Tôi nói đâu có sai?"
Lâm Đào vỗ vai đồng nghiệp: "Phải biết hài lòng với những gì mình đang có! Nếu nói kiếp trước của những bác sĩ pháp y như chúng ta không là cướp thì cũng là phỉ, thì khác gì nói chúng ta kiếp trước là thảo khấu (nôm na là những kẻ cướp ở nơi rừng núi hẻo lánh thời xưa) chuyên phóng hỏa giết người? Thế thì kiếp này chúng ta phải trả nợ gấp trăm gấp ngàn lần rồi còn gì? Ôi không... Tôi phải chạy đi nôn đã!"
"Anh có say xe bao giờ đâu mà hôm nay nôn gớm thế?" Hàn Lượng tựa vào thành xe nghịch điện thoại di động, nhìn sang Lâm Đào cười nói, "Anh đừng đi xa quá! Lông Vũ ở lì trên xe từ đầu đến giờ, chẳng ai chê anh đâu mà sợ. Anh không cần quá chú ý đến hình ảnh thế! Đi xa quá bị chó sói cắp đi thì nguy."
"Cậu đang ở trong xe cùng Lông Vũ cơ mà? Xuống đây làm gì? Cô ấy ở một mình trên xe sẽ sợ đấy!" Tôi nói với Hàn Lượng.
Hàn Lượng nhún vai đứng im tại chỗ.
"Đi đường núi ngoằn ngoèo thế này không muốn say xe cũng phải say." Đại Bảo bênh vực Lâm Đào, "Khi nãy tôi vừa liên lạc với tổ chuyên án, nghe họ nói xe của đội cảnh khuyển bám theo sau chúng ta cũng vừa mới lên núi chưa lâu, mấy chú cảnh khuyển ngồi trong xe nôn vung vãi khắp nơi. Lâm Đào nhịn đến mức này là giỏi lắm rồi."
Lâm Đào ngồi sụp xuống đất cách chỗ chúng tôi đứng tầm năm mét, vừa nôn vừa cố sức nói vọng sang: "Đại Bảo, anh đúng là ông nội của tôi!"
Lẽ ra hôm nay là một ngày cuối tuần tươi đẹp. Tháng 8 là Linh Đan lâm bồn rồi, mẹ vợ tôi là bác sĩ khoa sản, bà nói với tôi rằng Linh Đan mang thai con trai. Tuy tôi thích con gái hơn nhưng là con trai của dòng họ độc đinh suốt ba đời, thì vợ mình mang thai con trai cũng không phải tin xấu. Còn ba tháng nữa là lên chức bố, tôi định bụng cuối tuần này đưa Linh Đan ra công viên tản bộ, phơi nắng. Tôi nói với cô ấy: "Em phải bổ sung canxi cho con ngay từ khi còn là thai nhi trong bụng mẹ."
Thậm chí chúng tôi còn chuẩn bị dụng cụ để đi cắm trại dã ngoại. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi kéo khóa ba lô lại thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Tôi vô thức rùng mình ba cái và cau mày.
Điện thoại di động vang lên lúc mười giờ đêm, mà trên màn hình lại hiện rõ một chữ thật nổi bật "Thầy". Nội dung cuộc điện thoại không cần kể chắc ai cũng hiểu. Suốt mấy năm sống cùng Linh Đan, không biết tình hình này đã diễn ra bao nhiêu lần, bởi vậy ban đầu tôi còn lo lắng, hốt hoảng, nhưng sau đó dần dần chuyển sang thái độ thản nhiên đón nhận.
Thầy báo với tôi ở huyện Miên Bắc, thành phố Miên Sơn thuộc vùng núi phía tây của tỉnh xảy ra một vụ án mạng gồm bốn nạn nhân tử vong.
Tôi làm việc với thầy nhiều năm nên chỉ cần nghe lời thầy nói, tôi đã có thể đưa ra những phân tích đơn giản về tính chất vụ án: Thông thường, đối với các vụ án đã xác định rõ là vụ án giết người thì thầy sẽ nóico bốn người bị sát hại", còn đối với những vụ án chưa xác định rõ tính chất hoặc những vụ án tự sinh tự diệt thì thầy sẽ nói tương đối nghiêm trọng "Vụ án bốn người tử vong". Đương nhiên cùng với việc bốn người tử vong mà lại cần bác sĩ pháp y của tỉnh đến khám nghiệm thì thông thường sẽ là những vụ giết người rồi tự sát, bởi vì bất luận là chết nhiều người do tai nạn giao thông hay do thiên tai đều không cần chúng tôi xuất trận.
Linh Đan vác bụng bầu lặng lẽ cất ba lô hành lý trở lại chỗ cũ mà chẳng nói tiếng nào. Mũi tôi hơi cay cay, trong lòng tràn ngập nỗi áy náy.
Tôi thường tự trách mình, nhưng không phải tự trách vì mình ít thời gian ở nhà với vợ mà mỗi lần tôi bước chân ra khỏi nhà và tới hiện trường vụ án thì sự hăng hái muốn phá án lập tức đè bẹp nỗi áy náy tận đáy lòng đối với người nhà. Bởi vậy mỗi khi Linh Đan nói "Đàn ông đều không có lương tâm" thì tôi chưa bao giờ phản bác.
Giống như lần này vậy, mặc dù mọi người đang lo lắng phải thức trắng đêm nhưng tôi lại chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng tại hiện trường.
Xe công vụ chạy hơn hai tiếng trên đường cao tốc thì cũng là hơn hai tiếng đồng hồ tôi bị kích thích bởi khát vọng phá án. Mặc dù nghe tiếng ngáy của Đại Bảo vang lên đều đều bên tai, nhưng tôi không hề cảm thấy buồn ngủ. Lâm Đào cũng giống tôi.
Kim đồng hồ chỉ mười hai rưỡi đêm, khi cơn buồn ngủ vừa ập xuống thì xe công vụ bắt đầu tiến vào đường núi quanh co theo sau xe cảnh sát của Phòng Cảnh sát thành phố Miên Sơn.
Đường núi ở những vùng núi nghèo khó không hề giống với những khu thắng cảnh, độ rung lắc, xóc nảy vượt xa trí tưởng tượng của chúng tôi. Chúng tôi ngồi trên xe ngả nghiêng sang trái rồi lại sang phải theo lực ly tâm của chiếc xe, rồi sau đó lại xóc nảy người lên theo độ xóc của xe. Việc vận động không ngừng nghỉ sang bốn hướng với tần suất và cường độ cực cao đã thử thách các khớp và thần kinh tiền đình của chúng tôi đến cực độ.
Vì tổ chuyên án đã quyết định sẽ đợi tổ kỹ thuật hình sự của Sở Pháp y tỉnh chúng tôi đến thì mới tiến hành giám định hiện trường, bởi vậy Hàn Lượng cho xe chạy nhanh như bay. Đêm đã trở về khuya, chúng tôi chỉ cảm thấy núi cao nhấp nhô sừng sững ở bốn phía, nhưng không nhìn thấy vực thẳm vạn trượng ở ngay bên cạnh, bởi vậy chúng tôi đều không thấy sợ, chỉ thấy hơi gờn gợn mà thôi.
Xe công vụ đi vòng vèo trên con đường núi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Lâm Đào không thể chịu nổi cảm giác say xe mà lần đầu tiên cậu ta nếm trải. Lâm Đào giơ tay ra hiệu cho Hàn Lượng dừng xe, sau đó nhào ra ngoài nôn dữ dội. Tuy chúng tôi chưa bị say xe nhưng các khớp tay chân mỏi rã rời, bởi vậy chúng tôi cũng xuống xe vận động co dãn gân cốt, sau đó nấp vào nơi thật xa để xả lũ trong bàng quang. Đó chính là điểm bất tiện khi có đồng nghiệp nữ cùng tham gia vào đội ngũ.
Trong núi vô cùng tĩnh mịch, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng kêu đêm của thú hoang. Mặc dù Trần Thi Vũ không xuống xe nhưng chúng tôi vẫn phải vòng sang góc khuất của mỏm núi để "giải quyết vấn đề cá nhân". Đưa mắt nhìn ra xa, tôi mới biết chúng tôi luôn phóng với tốc độ nhanh trên con đường mà một bên là núi cao, một bên là vực thẳm. Chúng tôi vừa khâm phục kỹ thuật lái xe siêu phàm của Hàn Lượng đến sát đất vừa thấy túa mồ hôi lạnh vì sợ. Lâm Đào tuyệt đối không để mình mất thể diện trước mặt Trần Thi Vũ nên tôi cũng chẳng biết cậu ta chạy đi tận đâu để nôn, chỉ nghe thấy tiếng nôn đau khổ của cậu ấy văng vẳng vọng lại. Đại Bảo nghe tiếng nôn của Lâm Đào liền cất tiếng gọi cậu ta, chỉ e cậu ta bị thú rừng tấn công trong khi chúng tôi không biết.
Bây giờ đã sang tháng 4, ban ngày nhiệt độ lên đến hai mươi bảy, hai mươi tám độ, chúng tôi đoán trên núi chắc sẽ lạnh nên đã khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài trước khi xuất phát, nhưng sau khi tiến vào núi, chúng tôi mới biết mình thực sự không biết tự lượng sức. Nhiệt độ trong khe núi khi trời chuyển về đêm chỉ còn một, hai độ. Không khí trong xe không lưu thông nên chúng tôi muốn ra khỏi xe để tận hưởng chút không khí trong lành ở miền sơn cước, nào ngờ mới đứng vài phút mà hai hàm răng đã va vào nhau lập cập.
Với tình hình này thì chúng tôi phải trải qua mấy tiếng đồng hồ ở ngoài hiện trường bằng cách nào?
Sau khi xe cảnh sát của Phòng Cảnh sát thành phố lái xe vào núi được một đoạn đường, họ mới phát hiện chúng tôi không bám theo đuôi xe nên vội gọi điện thoại cho chúng tôi, ngặt nỗi ở đây lại ngoài vùng phủ sóng. Trưởng khoa Kỹ thuật Hình sự Phòng Cảnh sát thành phố tên là Bành Đại Vĩ sợ đến toát mồ hôi lạnh, cứ ngỡ chúng tôi đã chôn thây dưới vực thẳm, ông vừa trách cậu tài xế dẫn đường lái xe nhanh quá vừa vội vàng quay đầu lại tìm chúng tôi. Thấy chúng tôi bình an vô sự, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Lâm Đào thanh lý hết đám thức ăn trong dạ dày, cậu ta lấy khăn tay trong túi quần lau khóe miệng.
"Lẽ ra anh phải mang theo thuốc tránh thai mà uống. Lỡ hết cả thời gian..." Chúng tôi vừa lên xe, Trần Thi Vũ đã thả một câu.
Cả nhóm ngớ người giây lát, tôi là người đầu tiên hiểu rằng cô vừa nói nhịu, liền cười to: "Lông Vũ ơi là Lông Vũ, 'chống say' chứ không phải 'tránh thai' nhé! Cô đang nghĩ đi đâu thế?"
Mọi người vừa tiếp tục lắc lư về bốn hướng ở trong xe ô tô vừa phá lên cười. Đại Bảo nói: "Lông Vũ, sao cô lại biết thuốc tránh thai thế?"
Hai gò má Trần Thi Vũ đỏ ửng nhưng cô vẫn cứng miệng chữa ngượng: "Đừng cười nữa! Tôi nói nhầm đấy, được chưa?"
Tiếng cười dần lắng xuống, tôi nhớ lại những lời phàn nàn của Đại Bảo khi nãy bất giác lại thấy lòng ngùi ngùi. Gần như lần nào vào vùng núi tôi đều thấy vừa khinh phục tinh thần làm việc vừa thông cảm với hoàn cảnh làm việc của các đồng chí cảnh sát ở đây. Công việc của họ đúng là quá vất vả nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy họ buông lời than phiền một câu. Trong đầu của rất nhiều chiến sĩ cảnh sát đều chứa lý tưởng, chính lý tưởng đó là trụ cột tinh thần giúp chúng tôi khắc phục mọi khó khăn, chịu đựng mọi nỗi khổ cực và vươn lên trước nghèo khổ. Bất kể bạn tin hay không thì tôi luôn tin tưởng tuyệt đối vào điều đó.
Hàn Lượng lái xe với tốc độ sáu, bảy mươi cây số trên giờ, mà vẫn phải lái xe thêm hai tiếng rưỡi trên đường núi, rồi đi qua mấy khu tập trung dân cư của các làng bản, lại vòng qua không biết mấy trái núi, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy những đốm sáng nhỏ nhoi ở phía xa.
Đó là một khe núi nhỏ, trong đó có một ngôi làng thiểu số với hai mươi mấy hộ dân sinh sống. Vì nơi này ở trong núi, đất rộng người thưa nên các hộ gia đình không tập trung san sát nhau mà họ dựng nhà lẻ tẻ ở bốn phía khe núi. Ngồi ở vị trí phụ lái, tôi phát hiện con đường núi trước mắt càng lúc càng hẹp dần, cuối cùng chúng tôi dừng xe ở một bãi đất trống.
Tôi nhảy xuống xe, quan sát kỹ mấy căn nhà hai tầng ở ngay trước mắt, nhà nào đèn cũng đang bật sáng, một vài tốp cảnh sát đứng ở cửa.
"Ngay cả biện pháp bảo vệ hiện trường cũng không làm gì sao?" Tôi thấy quanh mấy ngôi nhà đó không dựng hàng rào cảnh báo.
Bành Đại Vĩ nói: "Chúng ta còn chưa tới hiện trường, phải đi lên nữa cơ. Có điều xe không lên đến đó được mà chúng ta phải đi bộ leo núi. Giờ là hơn ba giờ sáng, chúng ta ăn mì tôm lót dạ rồi đi tiếp, trong núi lạnh lắm."
Nói xong, ông vô thức túm chặt vạt áo cảnh phục đang mặc trên người, sau đó lấy vài gói mì tôm trong thùng giấy ở trước cửa một ngôi nhà. Chủ nhân của ngôi nhà này là dân địa phương, họ tình nguyện cho cảnh sát mượn nhà làm ban chỉ huy chuyên án tạm thời.
"Đến hiện trường trước rồi hẵng tính." Tôi quay người định đi nhưng thấy Đại Bảo không ngừng nuốt nước miếng không chịu nhúc nhích, tôi lại nghĩ đúng là thức đêm đến tận giờ bụng cũng hơi đói.
"Cư dân trong thôn quanh đây rất ủng hộ chúng ta." Bành Đại Vĩ nói, "Mì gói là thực phẩm để dành, vậy mà họ cũng mang ra mời chúng ta, hơn nữa lại còn bày biện trà nước đầy đủ, tất cả đều là lá trà núi mới hái đấy!"
"Ăn mì gói mới có sức làm việc." Tôi nói, "Còn trà thì thôi, thu nhập chính của người dân sơn cước là lá chè. Tôi thấy nhiêu xe cảnh sát thế này chí ít cũng phải hơn một trăm cảnh sát, các anh xem như vậy chẳng phải chúng ta uống hết thành quả một năm thu nhập của người dân rồi sao?"
Bành Đại Vĩ nói: "Chúng tôi biết chứ, nên chúng tôi đã trả tiền cho họ. Huyện tôi chưa bao giờ xảy ra vụ án lớn đến mức này, cảnh sát của toàn huyện bao gồm cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát hình sự, cảnh sát dân sự tại các đồn đều được huy động ra quân hết, cộng lại chắc cũng đến một trăm người thật."
Huyện Miên Bắc thuộc vùng núi, toàn huyện chỉ có khoảng hai trăm ngàn người, tuy hàng năm các bác sĩ pháp y vẫn phải tiến hành khám nghiệm cho một trăm tử thi nhưng lại chỉ có một đôi vụ án mạng. Mà quá nửa số án mạng đó lại là án mạng nạn nhân bị thương nặng dẫn đến tử vong, nên cảnh sát nhanh chóng phá được án. Còn đối với vụ án chưa thể xác định tính chất căn cứ trên hiện trường để lại, thêm vào đó một lúc bốn người tử vong giống như vụ án này thì quả thực vô cùng hiếm gặp.
"Nói cũng phải!" Đại Bảo vừa cắn một miếng xúc xích vừa nhồm nhoàm nói, "Chắc chắn không thể là án giết người cướp của được vì chẳng ai hơi đâu chạy đến nơi giao thông bất tiện như thế này để cướp. Theo tôi đây là án giết người do thù hận hoặc là tự sát."
"Đúng vậy!" Bành Đại Vĩ nói, "Lúc trước, chúng tôi đã hỏi bác sĩ pháp y của huyện, họ nói căn cứ vào hiện trường thì đó là một hiện trường giết người rồi tự sát. Chỉ có điều chúng tôi cảm thấy giờ vẫn chưa có chứng cứ xác đáng nên vẫn chưa báo cáo với các anh mà thôi."
"Hả? Giết người rồi tự sát sao?" Đại Bảo ra sức nuốt xúc xích, "Thế chẳng phải chúng ta thức suốt đêm đến đây là vô ích hay sao?"
"Sao lại vô ích?" Tôi cau mày, "Bốn mạng người đấy! Dù là vụ án giết người rồi tự sát thì chúng ta cũng phải thức để tìm ra nguyên nhân. Trưởng phòng Bành, thời gian ăn mì tôm cũng rất quý giá, chi bằng anh gọi cậu cảnh sát dân sự hiểu rõ tình hình vào đây tường thuật tỉ mỉ cho chúng tôi biết."
Một lát sau có cậu cảnh sát trẻ đeo cấp hàm một gạch một sao rụt cổ bước vào phòng chỉ huy. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ta gặp các đồng chí ở trên Sở Cảnh sát nên căng thẳng đến nỗi lắp bắp mãi mới trình bày suôn sẻ: "Chúng tôi vẫn chưa động chạm đến bốn cỗ thi thể đó, nhưng theo quan sát bước đầu thì có thể xác định đây là các nạn nhân thuộc hai hộ gia đình ở xóm Một thôn Ao Sơn. Lô Quế Hoa, vợ của Chiêm Khôi đã chết. Ngoài ra còn một thi thể nữa, đó là thi thể của người hàng xóm của Chiêm Khôi, anh ta tên là Chiêm Lý Tưởng, một người đàn ông độc thân. Chúng tôi còn tìm thấy hai đứa con của Chiêm Khôi, một đứa sáu tuổi, một đứa mới một tuổi rưỡi cũng đều tử vong.
Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà chết đương nhiên không thể do chúng tự sát, thoắt chốc tôi cảm thấy tim mình nhoi nhói đau, nhưng cố kiềm chế chỉ hỏi: "Người đến báo án là ai?"
Cậu cảnh sát dân sự đáp: "Chính Chiêm Khôi là người báo án, chiều hôm nay anh ta lên núi hái lá chè, sau đó ngồi đánh bài với một gia đình xóm bên."
"Đợi chút! Tin này có ai làm chứng không?"
Cậu cảnh sát dân sự bị tôi cắt ngang liền nuốt nước bọt đánh ực rồi mới đáp: "Anh nói Chiêm Khôi ấy hả? Một mình anh ta đi hái lá chè xong thì sang xóm bên cạnh đánh bài, những người trong chiếu bài đều có thể làm chứng."
Tôi gật đầu và ra hiệu cho cậu cảnh sát dân sự tiếp tục trình bày. Cậu ta nói: "Lúc hơn tám giờ tối, sau khi Chiêm Khôi trở về nhà thì phát hiện vợ mình đang ở phòng khách, cô ta treo cổ trên thanh sắt cửa sổ, hai đứa con không thấy đâu cả. Thế là anh ta chạy bổ đi tìm khắp nơi, rồi anh ta phát hiện cả hai đứa trẻ đều nằm ngửa trên mặt đất ngay sau nhà hàng xóm Chiêm Lý Tưởng. Thấy vậy anh ta vội vàng đi báo cảnh sát. Từ lúc chúng tôi đều động xe đến lúc tới được đây mất tròn hai mươi phút, sau đó còn phải trèo đường núi mười mấy phút nữa. Bởi vậy khi chúng tôi có thể xác định được tình hình vụ án thì đã hơn chín giờ tối. Lúc chúng tôi tìm kiếm ở ngoại vi hiện trường và vào nhà Chiêm Lý Tưởng thì phát hiện anh ta đã tử vong do treo cổ tại phòng khách."
"Treo cổ ư?" Tôi vừa trộn mì vừa hỏi.
Cậu cảnh sát dân sự gật đầu nói: "Trông hãi lắm! Lưỡi thè ra, chúng tôi nhìn thấy cảnh ấy ngay khi vừa bước vào cửa khiến ai nấy đều giật mình. Sau đó khi điều tra, tôi nghe dân làng quanh đó phản ánh rằng ngày thường Chiêm Khôi vẫn đi làm thuê ở tỉnh ngoài, chỉ vào vụ hái lá chè anh ta mới trở về. Lô Quế Hoa và Chiêm Lý Tưởng lén lút dan díu với nhau. Bởi vậy theo phân tích của chúng tôi thì Chiêm Lý Tưởng muốn tán tỉnh Lô Quế Hoa nhưng bị từ chối, thế là anh ta tức lên giết ba mẹ con Lô Quế Hoa, rồi sau đó tự sát."
"Các anh phán đoán anh ta tự sát sao?" Tôi thổi bát mì đang bỏng giãy.
Cậu cảnh sát dân sự gật đầu: "Chắc chắn là vậy! Chỗ chúng tôi từ trước đến giờ chưa từng xảy ra án mạng."
Kẻ Dọn Rác
Tần Minh
Vụ Án Thứ 5 - Vụ Thảm Sát Trong Núi Sâu (2)
Ăn xong mì gói, chúng tôi thấy khỏe hẳn ra nên bắt đầu đi bộ men theo con đường nhỏ đầy bùn đất ở trên núi. Vì cuộc sống hàng ngày không có giờ giấc, lại không thường xuyên luyện tập thể thao nên khi leo lên đến hiện trường ở lưng chừng núi thì hai chân tôi đã mềm nhũn, mệt bở hơi tai.
Hiện trường được vòng vây cảnh sát đặc nhiệm bảo vệ kín kẽ đến nỗi một con kiến cũng không thể chui lọt. Bốn người tử vong tại hai hiện trường. Hai ngôi nhà được xây liền kề nhau, nom như thể nhà của ông cha cụ kỵ để lại. Cả hai ngôi nhà đều được chăng dây cảnh báo ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, mỗi mét lại có một cảnh sát đặc nhiệm trang bị vũ trang đầy đủ từ đầu đến chân đứng canh gác. Vì phải mặc áo chống đạn nên họ không giống các cảnh sát điều tra làm việc trong khu vực hàng rào cảnh báo, lạnh đến nỗi đôi môi chuyển màu tím tái. Ở góc tối xa nhất về phía đông bên ngoài hàng rào cảnh báo, nơi kề sát với sườn núi văng vẳng vọng ra tiếng khóc của một người đàn ông.
"Người dân trong sơn thôn này sinh sống tương đối tản mát." Trưởng phòng Bành vừa chỉ các hướng vừa giới thiệu cho chúng tôi, "Một thôn ở đây có đến mười mấy khu tập trung dân cư. Chỗ chúng ta dừng xe là một cụm, hiện trường này là một cụm khác. Hiện trường là xóm Một của thôn, cách sắp xếp từng xóm căn cứ vào cách sắp xếp đội sản xuất ngày trước, vì cụm dân cư này ở vị trí cao nhất trên núi nên được đặt tên là xóm Một. Xóm Một có tất cả bốn hộ gia đình sinh sống, với mười nhân khẩu. Lần này một lúc chết liền bốn người."
"Đã điều tra sáu người còn lại chưa?" Tôi hỏi, "Có nhân chứng chứng kiến quá trình này không?"
Bành Đại Vĩ nhìn cậu cảnh sát dân sự đứng bên cạnh. Cậu cảnh sát ấy khi nãy bị chúng tôi gọi từ sườn núi trở về bộ chỉ huy tạm thời để báo cáo tình hình, giờ lại theo chúng tôi vòng trở lại núi. Đi đi về về một vòng như vậy mà trông cậu ta chẳng có vẻ gì là mệt mỏi. Đúng là sức khỏe của cảnh sát dân sự ở miền núi rắn rỏi hơn chúng tôi rất nhiều.
Cậu cảnh sát nói: "Trong sáu người còn lại thì một người chính là chồng của nạn nhân, đồng thời cũng là người đi báo cảnh sát, tên anh ta là Chiêm Khôi, hiện giờ anh ta đang ngồi khóc ở đằng kia. Còn ba người đàn ông khác đang đi làm thuê ở tỉnh ngoài vẫn chưa về. Ngoài ra còn một phụ nữ làm nông và đứa con hai tuổi rưỡi của chị ta nữa. Cặp mẹ con này sống cách đây tương đối xa, họ nói chiều và tối qua họ chỉ ở nhà xem ti vi, không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì."
Tôi gật đầu, mở hòm đựng dụng cụ khám nghiệm ra, lấy bọc giày đi vào đôi chân đang run lẩy bẩy của mình. Khi leo núi, tôi thực sự muốn vứt quách cái hòm này đi cho rồi.
Ngôi nhà ở mé đông là nhà của gia đình Chiêm Khôi, sau khi bước qua cửa vào sân, tôi nhìn thấy ở góc sân có mấy chiếc sọt, trong sọt là lá chè tươi vẫn chưa phơi sấy. Bước qua sân là vào phòng khách đang mở toang hoang, trên sàn phòng khách đã được cảnh sát đến hiện trường trước nhất kê ván lót điều tra, nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ những vết máu loang lổ trên mặt đất.
Trên cổ của nạn nhân Lô Quế Hoa thắt sợi dây thừng nilon, nạn nhân vẫn treo lủng lẳng trên khung bảo vệ của cửa sổ phòng khách. Nửa thân trên và sàn nhà tạo thành một góc bốn mươi lăm độ, thân dưới nửa quỳ trên mặt đất, hai tay buông thõng. Một phần tóc nạn nhân bị bết máu, dưới đất ngay chỗ thắt cổ có một vũng máu nhỏ, chứng tỏ trên đầu cô ta có vết rách nhỏ. Nạn nhân mặc áo khoác ngoài khá mỏng, mở phanh ngực, bên trong mặc chiếc áo đông xuân màu tím hồng, quần ngoài không có hiện tượng gì khác thường.
"Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở trong núi rất lớn, tuy bây giờ chỉ một, hai độ nhưng với thời tiết này thì ban trưa có thể đạt tới hai mươi bảy, hai mươi tám độ. Hơn nữa người dân vùng núi đều chịu lạnh rất giỏi, bởi vậy cô ta mới mặc ít áo như vậy." Trưởng phòng Bành bước đến gần thi thể, vừa sờ vạt áo thõng xuống của nạn nhân vừa nói.
Lâm Đào ngồi xổm xuống ván lót điều tra quan sát sàn nhà, cậu ta nói: "Trên mặt đất có dấu máu nhưng rất ít, có lẽ vết thương không nghiêm trọng lắm."
Tôi và Đại Bảo bước lại gần thi thể quan sát kỹ nút buộc dây thừng trên cổ cô ta. Mấy vòng thắt nút chồng chéo lên nhau, còn lẫn tạp cả tóc của nạn nhân, không thể nhìn rõ nút buộc ở đâu. Tôi giơ tay chạm nhẹ vào thi thể, phát hiện toàn thân nạn nhân đã đông cứng, có lẽ giờ là lúc cơ thể cứng nhất. Vết máu trong phòng rất ít nên không có tính liên tục, không thể sử dụng dấu vết này để xác định hướng điều tra hoặc phán đoán quá trình hành động của hung thủ. Xung quanh thi thể có vài dấu máu nhỏ giọt và bị kéo lê. Ngoài những điều đó ra thì những manh mối ở môi trường xung quanh đã bị ngắt đoạn. Chúng tôi đi xuyên qua cánh cửa phòng khách, bước vào sân sau của nhà Lô Quế Hoa, sân sau không có cửa hậu, trong vườn cũng chẳng có manh mối nào đáng nghi.
"Hiện trường còn lại ở đâu?" Tôi ra khỏi hiện trường, thay găng tay và bọc giày khác. Để tránh không làm lẫn dấu vết hiện trường với nhau nên khi điều tra hai hiện trường có liên quan, chúng tôi đều thay những trang thiết bị cách ly dễ làm dịch chuyển chứng cứ.
"Đi theo tôi!" Bác sĩ pháp y của Phòng Cảnh sát huyện Miên Bắc họ Cừu lên tiếng.
Nhà của nạn nhân Chiêm Lý Tưởng và nhà của Chiêm Khôi chỉ cách nhau một bức tường, nhà của Chiêm Khôi nằm ở mặt phía tây. Vì nhà của Chiêm Lý Tưởng không có sân trước vườn sau nên nom sơ sài hơn nhà của Chiêm Khôi nhiều. Mở cửa nhà Chiêm Lý Tưởng, thi thể của anh ta treo lủng lẳng ngay chính giữa xà nhà đập ngay vào mắt khiến tôi cũng không khỏi giật mình. Cánh cửa mở rộng làm luồng không khí bên trong chuyển động đẩy thi thể của Chiêm Lý Tưởng khẽ đung đưa giữa không trung. Xoay người anh ta lại, tôi thấy khuôn mặt anh ta trắng bệch, lưỡi thè hẳn ra ngoài.
Lâm Đào loạng choạng một lát mới đứng vững, cậu ta hỏi: "Ô... sao cỗ thi thể này trắng bệch thế nhỉ?"
"À!" Tôi giải thích, "Khác với bị bóp cổ hoặc thắt cổ, những thi thể treo cổ bị trọng lượng chính cơ thể mình níu xuống khiến lực của nút buộc tác động lên cổ gia tăng gấp nhiều lần. Lực này dẫn đến các động mạch và tĩnh mạch ở vùng cổ tắc nghẽn đồng loạt, quá trình cấp máu lên não bị đình trệ hoàn toàn, bởi vậy mặt anh ta trông mới trắng bệch thế kia. Nếu lực của nút buộc tác động lên cổ không đủ lớn thì chỉ làm động mạch cổ bị bẹp xuống ở tầng nông chứ không thể ấn bẹp đến tận tầng sâu, vì thế máu vẫn có thể chảy lên phần mặt nhưng đường chảy xuống lại bị chặn, bởi vậy mặt của thi thể sẽ có màu tím xanh. Ở mức độ nào đó, khả năng nạn nhân này chết vì treo cổ lớn hơn bị bóp cổ một chút."
Thông thường chết vì treo đều là tự sát, rất hiếm khi người ta bị sát hại bằng hình thức treo cổ, vì muốn treo cổ đối phương, hung thủ cần chuẩn bị rất nhiều điều kiện, ví dụ như người bị hại phải ở trong trạng thái hôn mê, nếu không nạn nhân sẽ giãy giụa phản kháng, từ đó hình thành nên các vết thương do bị trói và do phản kháng tương ứng. Nếu dùng phương pháp "bẫy sói trắng" (1) để treo cổ người khác thì sau lưng nạn nhân sẽ xuất hiện vết thương do chịu lực tương ứng. Đặc biệt với người có thể hình cao to như Chiêm Lý Tưởng thì một người có thể hình như Chiêm Khôi gần như không thể dùng biện pháp treo cổ để giết anh ta trong tình trạng anh ta còn tỉnh táo.
Ý của tôi rất rõ ràng, nếu một buổi chiều, bốn người đồng loạt tử vong, mặc dù ba người trong số đó bị sát hại, chỉ một người tự sát, thì khả năng vụ án này là vụ án tự sinh tự diệt rất cao vì mối quan hệ giữa những người chết liên quan mật thiết với nhau.
Phòng khách trong nhà Chiêm Lý Tưởng rất gọn gàng, không giống nơi ở của người đàn ông độc thân chưa đến ba mươi tuổi, điều đó chứng tỏ anh ta là người rất chỉn chu. Phía dưới thi thể của Chiêm Lý Tưởng có chiếc ghế đẩu đổ nghiêng, Lâm Đào dẫn nhân viên kỹ thuật hình sự lấy dấu chân trên mặt ghế. Trong phòng khách còn có một chiếc bàn vuông và vài chiếc ghế, trên bàn có chiếc gạt tàn thuốc lá tự chế từ hộp rượu trắng và lon thiếc. Trong chiếc gạt tàn có bảy, tám mẩu đầu lọc. Khi Đại Bảo và Lâm Đào lục soát phòng khách, tôi quan sát thật kỹ những đầu mẩu thuốc lá này.
"Trong phòng khách không có gì cả. Mọi thứ đều bình thường." Đại Bảo cố chịu lạnh nói với tôi, giọng nói qua làn khẩu trang nghe xa xôi như từ nơi nào vọng đến, đã thế lại còn hơi run.
Tôi gật đầu, chỉ vào chiếc gạt tàn, nói với bác sĩ Cừu: "Anh hãy thu thập tất cả số đầu mẩu này đi kiểm tra!"
Chúng tôi đi theo lối ván lót chân xuyên qua phòng khách, rồi lại đi qua cánh cửa sau đang khép hờ, tiến ra phía sau nhà của Chiêm Lý Tưởng. Sau nhà là mặt sân xi măng, có lẽ đó là nơi Chiêm Lý Tưởng dùng để phơi lá chè. Xung quanh sân xi măng không có tường bao quanh, nó hòa làm một với lùm cỏ dại mọc phía sau. Đầu kia của lùm cỏ là một con đường nhỏ, đi vòng qua sau nhà Chiêm Lý Tưởng, xuyên qua khoảng trống giữa hai ngôi nhà, tôi đi thẳng ra đường lớn phía trước hai ngôi nhà đó.
Trên mặt sân xi măng có hai cỗ thi thể của hai đứa trẻ, vì ngoài trời gần như không có ánh sáng nên khi đèn điều tra chiếu vào hai cỗ thi thể trông không được xác thực lắm. Tuy vậy tôi vẫn nhìn thấy vết dây thừng hằn trên cổ của hai đứa trẻ, xung quanh không có vết máu, khả năng hai đứa trẻ bị bóp cổ đến chết. Mặt phía tây của nền sân xi măng đắp đống cát, một góc của đống cát vứt chỏng chơ hai cái xẻng nhựa và một cái xô nhựa đồ chơi. Từ những đồ vật này, về cơ bản tôi có thể phán đoán thời điểm xảy ra vụ án chính là thời điểm hai đứa trẻ đang chơi ở đống cát sau nhà Chiêm Lý Tưởng. Hai đứa bé chắc chẳng thể ngờ nổi mình lại bị hung thủ đột nhiên tấn công.
Tôi bước đến cạnh hai đứa trẻ, soi đèn khám nghiệm vào khuôn mặt của thi thể. Đứa bé lớn hơn một chút là bé gái, mặt mày lấm lem đất cát, dẫu vậy tôi vẫn nhìn thấy rõ hai ngấn nước mắt còn lưu lại trên gò má đứa bé.
"Chẳng biết cô bé phải trải qua nỗi kinh hoàng lớn đến mức nào!" Trần Thi Vũ thở dài nói.
"Bé gái tên là Chiêm Lệ Lệ, gần sáu tuổi, vẫn chưa đi học lớp một." Bác sĩ Cừu nói, "Còn bé trai nhỏ hơn tên là Chiêm Vi Vũ, chưa đầy hai tuổi."
Tôi dịch chuyển ánh sáng đèn sang khuôn mặt của cậu bé Chiêm Vi Vũ, khuôn mặt tím tái và non nớt. Lưỡi của hai đứa bé đều thò ra ở vị trí giữa hai hàm răng, điều đó càng khẳng định phán đoán hai đứa bé bị bóp cổ đến chết của tôi là chính xác.
Dưới hàng mi dài rợp bóng của bé trai không có vệt nước mắt, trông cậu bé giống như đang ngủ vậy.
Tôi liếc nhìn nút buộc dây thừng thắt trên cổ hai đứa trẻ, rồi quay sang hỏi Lâm Đào: "Cho đến giờ phút này, đội giám định dấu vết các cậu đã phát hiện ra manh mối nào có giá trị chưa?"
Lâm Đào lắc đầu: "Chưa! Cả ba hiện trường đều rất đơn giản và sạch sẽ, vả lại sàn nhà ở nông thôn đều làm bằng đất nện nên càng khó lấy dấu vết hơn. Xung quanh vết máu của hiện trường thứ nhất gần như không nhìn rõ vết máu, còn dấu vân tay thì tuyệt nhiên không thấy có, bởi vậy các dấu vết ở hiện trường này không có giá trị giám định. Tôi định đợi trời sáng, khi ánh sáng tốt hơn một chút sẽ soi kỹ lại xem sao."
Tôi gật đầu nói: "Ở Miên Bắc người ta thường mai táng người chết chứ không đưa vào nhà tang lễ hỏa táng. Giờ chúng ta có hai sự lựa chọn, thứ nhất là vận chuyển thi thể đến nhà xác của thành phố để tiến hành khám nghiệm, còn lựa chọn thứ hai là khám nghiệm ngay tại đây."
Lúc này đã hơn năm giờ sáng, đường chân trời ngả sang màu trắng sáng như bụng cá. Suốt hai tiếng đồng hồ kiểm tra hiện trường khiến bao nhiêu nhiệt huyết của chúng tôi hạ xuống gần bằng không. Người chúng tôi vẫn đang run lập cập vì lạnh, nghĩ đến việc phải giải phẫu cho các thi thể ở ngoài trời, tôi đã thấy khó khăn chồng chất.
Tôi nói: "Về thành phố mất bao lâu?"
Trưởng phòng Bành đáp: "Hai tiếng đường núi và nửa tiếng đường cao tốc."
"Vậy cũng được!" Tôi gật đầu, "Nhưng chúng ta vận chuyển thi thể bằng cách nào?"
"Đúng thế! Cứ giải phẫu trong phòng giải phẫu cho an toàn, nếu không dễ làm mất nhiều vật chứng quan trọng lắm. Bộ Công an cũng yêu cầu trừ trường hợp bất đắc dĩ ra, còn lại bắt buộc phải giải phẫu trong phòng giải phẫu." Đại Bảo tự tìm lý do cho mình.
"Thực ra tôi cảm thấy dẫu sao cũng là vụ tự sát, chúng ta có thể xác định Chiêm Lý Tưởng tử vong do tự treo cổ, những người còn lại thì bị người khác sát hại bằng hình thức bóp cổ, chẳng phải sao?" Bác sĩ Cừu nói. Anh đã quen khám nghiệm thi thể thâu đêm trong điều kiện thời tiết giá lạnh nên thấy không hề gì, chỉ ngại đường xa, không muốn vượt hàng ngàn cây số chạy về thành phố.
"Vận chuyển thi thể bằng cách nào?" Tôi lặp lại câu hỏi lần nữa.
Trưởng phòng Bành nói: "Khi chúng tôi đến đây có mang theo xe chở xác."
"Tốt lắm!" Tôi gật đầu, rồi bắt đầu bày bốn túi đựng xác ra, lần lượt đưa bốn thi thể vào bên trong túi.
Sử dụng túi đựng xác không chỉ vì muốn che xác chết mà còn là hành vi tôn trọng người chết. Túi đựng xác chết sạch sẽ có thể bảo quản hoàn chỉnh mọi vật trên cơ thể hoặc trên tay người chết, giúp cho các vật chứng không bị rơi rớt trong quá trình vận chuyển.
Thi thể của Lô Quế Hoa và thi thể của Chiêm Lý Tưởng đều bị cố định trên xà nhà hoặc trên khung cửa, bởi vậy chúng tôi phải cắt dây mới có thể tách rời thi thể với vật thể cố định.
Nút buộc dây thừng là vật chứng quan trọng nên chúng tôi phải tránh cắt đứt nút buộc. Sau khi cắt đứt dây thừng, thi thể của Lô Quế Hoa được chúng tôi nhẹ nhàng đặt ngửa trên mặt đất. Lúc này cánh tay của cô ta vẫn trong trạng thái giơ lên, đầu gối hơi cong giống như một cỗ cương thi. Tôi cảm thấy truyền thuyết về "tư thế cương thi" có thể dùng các kiến thức về pháp y để giải thích. Nhiều người nói họ thấy thi thể vớt dưới nước lên giống như cương thi với hai tay xếp bằng giơ ra trước mặt, nhìn trông ma quái đến phát hoảng. Thực ra nguyên lý chỉ đơn giản thế này: Sau khi tử vong, cơ thể con người rơi vào trạng thái các cơ thịt nhão dần ra, hai cánh tay tự nhiên sẽ buông thõng xuống. Nếu lúc này thi thể ở trạng thái nằm sấp, hai tay hướng về phía trước, ví dụ như tư thế nửa thân trên úp xuống treo lủng lẳng như Lô Quế Hoa hoặc giống như những thi thể nằm sấp nổi lềnh phềnh trên mặt nước, thì cánh tay sẽ luôn giữ ở tư thế vuông góc với nửa thân trên. Nếu thi thể giữ nguyên trạng thái này đến khi chuyển sang trạng thái co cứng tử thi thì tư thế của hai cánh tay xếp bằng giơ ra trước ngực sẽ được định hình và trở thành hình dạng giống như cương thi mà ta thường thấy trong các bộ phim ma.
Chúng tôi quyết định phá hủy trạng thái co cứng của thi thể Lô Quế Hoa, như thế mới thuận tiện cho vào túi đựng xác, có điều tử thi cứng hơn chúng tôi tưởng tượng rất nhiều, thi thể cô ta giống như muốn tóm lấy người trước mặt vậy, hai tay một mực giữ ở tư thế xếp bằng giơ ra trước mặt, không muốn hạ xuống. Vật lộn suốt một hồi, chúng tôi mới phá bỏ được tư thế của thi thể đang đông cứng đó, miễn cưỡng nhét vào trong túi và kéo séc. Dẫu vậy, phần giữa của chiếc túi vẫn đội hẳn lên, lùm lùm một cục, trông cứ quái quái làm sao!
Thi thể Chiêm Lý Tưởng càng khiến chúng tôi nhức đầu hơn. Một người đàn ông cao to cường tráng hơn một mét tám mà treo trên xà nhà đâu phải dễ dàng hạ xuống được. Đại Bảo trèo lên thang chữ A, sau khi lay thử mấy lần mới dám cắt dây thừng. Mấy cảnh sát đặc nhiệm mặc trang phục cách ly đỡ lấy thi thể rất chắc chắn, sau đó nhét thi thể thẳng như cán bút đó vào trong túi đựng xác.
"Trạng thái cương thi là trạng thái co cứng nhất của thi thể, thông thường sau khi chết khoảng mười bảy, mười tám tiếng đồng hồ mới xảy ra hiện tượng này. Giờ là năm rưỡi sáng." Tôi nói, "Trước khi vận chuyển thi thể đi, chúng ta đo nhiệt độ của thi thể đã, thời gian tử vong có lẽ là lúc hơn hai giờ chiều ngày hôm qua."
(1) Bẫy sói trắng: một thủ đoạn giết người. Hung thủ tròng dây vào cổ nạn nhân rồi bất ngờ quay lưng lại, kéo dây thắt cổ treo nạn nhân trên lưng mình cho đến chết.
Kẻ Dọn Rác
Tần Minh
Vụ Án Thứ 5 - Vụ Thảm Sát Trong Núi Sâu (3)
Hôm qua suốt một đêm không ngủ, nên dù xe đi đường núi rung lắc khủng khiếp, chúng tôi vẫn ngủ như chết, chẳng ai nói với ai câu nào.
Khi đến phòng giải phẫu của Viện Pháp y thành phố, đồng hồ đã chỉ chín giờ sáng, mặt trời nhô cao bằng con sào. Ba tiếng ngồi trong xe giúp cơ thể chúng tôi ấm áp hơn rất nhiều, nhưng ký ức về cơn lạnh run người tối qua vẫn còn nguyên trong tôi. Thành phố Miên Sơn là thành phố lớn, dù bị hai huyện nhỏ của vùng núi kéo nền kinh tế đi xuống nhưng mức độ phát triển kinh tế của thành phố này vẫn thuộc loại đứng đầu toàn tỉnh. Phòng giải phẫu của Viện Pháp y thành phố cũng là loại phòng hiện đại có tiếng trong tỉnh, cho phép tiến hành cùng lúc hai ca giải phẫu tử thi. Sau khi chúng tôi vào phòng giải phẫu thì quên luôn mệt mỏi về thể xác mà mình phải chịu suốt dọc đường, chúng tôi lập tức chia thành hai tổ khám nghiệm. Trưởng phòng Bành và người trợ lý mà anh dẫn theo lập thành một tổ, còn tổ kia gồm Đại Bảo và bác sĩ Cừu, tôi làm công tác chạy đi chạy lại liên hệ thông tin giữa hai bàn giải phẫu.
Đầu tiên chúng tôi giải phẫu thi thể của Chiêm Lý Tưởng. Toàn thân anh ta đông cứng, thêm vào đó dáng người cao to lực lưỡng khiến chúng tôi phải vất vả lắm mới phá hủy được trạng thái đông cứng của thi thể và tiến hành khám nghiệm toàn diện bề ngoài. Có thể thấy, nếu lưỡi không thò ra ngoài thì Chiêm Lý Tưởng là người đàn ông khá điển trai. Tuy khuôn mặt trắng bệch vì bị dây thừng siết cổ nhưng phần da phía dưới cơ thể cũng trắng sáng mịn màng, hoàn toàn khác biệt với những người đàn ông thôn quê đen đúa, thô ráp. Thân thể tử thi rất sạch sẽ, quần áo cũng sạch sẽ, đặc biệt là đôi bàn tay, vừa trắng trẻo, thon dài lại vừa sạch sẽ, không hề giống tay của người dân miền sơn cước, sờ đâu cũng thấy chai sần. Tôi cởi quần áo của nạn nhân từ ngoài vào trong, cẩn thận xếp lên mặt bàn và quan sát tỉ mẩn xem có phát hiện thấy manh mối gì khác thường không.
Trưởng phòng Bành tiến hành khám nghiệm bề mặt tử thi và lần lượt cho ra từng kết quả khám nghiệm, có điều tất cả đều là kết quả âm tính. Cuối cùng tiêu điểm của chúng tôi tập trung vào nút buộc dây thừng và rãnh treo quanh cổ anh ta.
Chúng tôi thận trọng cắt nút buộc dây thừng và gỡ ra khỏi cổ, phần rãnh treo ở cổ của anh ta dần dần lộ ra, nó có màu vàng cam. Vì da cổ khá mỏng, nên nếu bề mặt da bị dây thừng siết vào gây trầy xước thì dễ dẫn đến hiện tượng phần biểu bì tại khu vực đó biến thành da giấy. Da giấy sẽ lưu giữ lại hình thái ban đầu của rãnh treo không chỉ hoàn chỉnh mà còn rất rõ ràng. Xung quanh rãnh treo rất nhẵn nhụi, không hề có dấu vết xây xát do giãy giụa.
Sau khi gỡ nút buộc dây thừng ra, chúng tôi lấy băng dính dán đoạn bị đứt lại. Đây là kiểu thòng lọng dùng sợi đôi, luồn đầu dây ra từ đầu kia, thòng lọng được tròng vào cổ của nạn nhân, phần đầu dây luồn qua được gút chặt trên xà nhà.
Vết hoen tử thi nằm ở phần mông và phần ngọn chi của người chết, hoàn toàn phù hợp với đặc điểm nhận dạng chết do treo cổ. Thi thể còn có hiện tượng móng tay tím tái, thoát tinh dịch, phân và nước tiểu, những đặc điểm này cũng phù hợp với đặc trưng ngạt thở cơ học. Qua giải phẫu, tôi thấy các cơ quan toàn thân của thi thể đều bị sung huyết, máu ở tim không đông, phần đá của xương thái dương xuất huyết, những đặc trưng này đều chứng minh người chết tử vong do ngạt thở cơ học. Mà chân tay của người chết không có dấu hiệu của vết thương gây ra do kháng cự hay bị trói, ngoại trừ trong móng tay có một chút cát bùn ra thì hoàn toàn không có hiện tượng khác thường nào.
Điểm then chốt nhất là một vết hằn chạy chếch quanh cổ, không khép kín, có đỉnh là nút buộc ở sau gáy nạn nhân. Đây chính là đặc trưng của trường hợp tử vong do treo cổ. Kiểu chết do treo cổ điển hình là điểm thắt nút chếch lên, đây là đặc trưng khả năng chịu lực từ bốn phía của nút buộc không đồng đều nhau, cũng là đặc trưng để phân biệt với trường hợp chết do bóp cổ. Đương nhiên những cái chết do treo cổ không điển hình cũng có thể không xuất hiện hiện tượng vòng dây chếch lên, nhưng một khi xuất hiện hiện tượng vòng dây chếch lên thì chắc chắn đó là trường hợp tử vong do treo cổ không còn nghi ngờ gì nữa.
Thức ăn trong dạ dày thi thể không có vấn đề gì khác thường, không giống đặc trưng bị trúng độc, sọ não anh ta cũng không hề bị tổn thương, về cơ bản có thể loại trừ anh ta bị rơi vào trạng thái hôn mê trước khi tử vong. Bởi vậy, thông qua quá trình khám nghiệm, chúng tôi có thể phán đoán nạn nhân tử vong do treo cổ tự vẫn.
Không khí cả phòng giải phẫu lập tức bớt căng thẳng, bởi vì chỉ cần xác định được một nạn nhân tử vong do tự sát thì cả vụ án trở nên rõ ràng và đơn giản hơn rất nhiều. Nhiệm vụ hiện giờ chỉ cần tìm thấy vật chứng có liên quan chứng minh ba nạn nhân còn lại đều do anh ta sát hại là xong. Thêm vào đó tình hình điều tra cho thấy Chiêm Lý Tưởng có động cơ giết người, vị trí hiện trường lại khép kín, có thể loại trừ khả năng người ngoài trà trộn vào đây.
Trong không khí thoải mái hơn, trưởng phòng Bành tiến hành tổng hợp phán đoán thời gian tử vong của Chiêm Lý Tưởng. Căn cứ vào nhiệt độ thi thể và tình trạng tiêu hóa thức ăn trong dạ dày, về cơ bản có thể phán đoán người chết tử vong vào khoảng bốn đến năm giờ chiều ngày hôm trước.
Tiến độ giải phẫu của Đại Bảo chậm hơn bên tổ của trưởng phòng Bành rất nhiều. Nguyên nhân là do trên cơ thể Lô Quế Hoa có vết thương mở khiến Đại Bảo phải giám định quần áo của nạn nhân một cách kỹ lưỡng. Có điều vì phần đầu của cô ta chỉ xuất huyết một chút, thêm vào đó lại bị mái tóc dài ngăn cản nên vết máu dính trên người nạn nhân không nhiều lắm. Chỉ ở phần cổ áo mới nhìn thấy một vài vệt máu nhỏ dạng nhỏ giọt.
"Trang phục của cô ta khá kỳ cục." Đại Bảo nhận xét, "Cô ta mặc chiếc áo khoác mỏng ở ngay ngoài áo đông xuân, áo nịt ngực bên trong không cài khóa. Trang phục của nửa thân dưới thì hoàn toàn bình thường."
Tôi và bác sĩ Cừu mỗi người đứng một bên thi thể, mở rộng hai chân của nạn nhân. Trần Thi Vũ ngại ngùng quay đầu đi.
Bác sĩ Cừu quan sát cẩn thận, rồi nhận xét: "Cơ quan sinh dục ngoài không bị tổn thương, khép mở bình thường, không có chất nhờn bất thường, bởi vậy có lẽ nạn nhân không bị xâm hại tình dục."
Tôi nói: "Khi ở trong nhà mình, người miền núi thường ăn mặc hơi khác người dưới xuôi một chút, đó là điều hoàn toàn bình thường, bởi vậy không thể lấy đó làm căn cứ để kết luận điều gì. Vả lại rất có thể khóa áo nịt ngực đã bị bung ra trong quá trình vận chuyển xác."
Một nguyên nhân nữa khiến tiến độ công việc của tổ Đại Bảo chậm hơn tổ còn lại là vì nút buộc dây thừng ở cổ Lô Quế Hoa tương đối phức tạp. Tuy phức tạp nhưng vừa nhìn, chúng tôi đã nhận ra nút buộc không bị chếch lên mà chỉ bị chồng chéo lên nhau. Tuy cô ta cũng bị treo trên khung cửa sổ nhưng cô ta không giống tình trạng của Chiêm Lý Tưởng, cô ta tử vong vì bị thắt cổ.
Trước khi cắt nút buộc dây thừng giống như dây điện thoại ra, chúng tôi buộc phải xác định rõ ràng tầng thứ và thứ tự của nút buộc, như vậy mới có thể phân biệt thứ tự trước sau của tiến trình thít cổ. Trên nút buộc có dính tóc và vết máu khô làm nhiễu loạn công tác phân biệt giám định. Mặc dù khó khăn, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng làm rõ được trên cổ Lô Quế Hoa có hai nút buộc. Nút buộc thứ nhất được buộc bằng sợi dây đơn, thắt nút chéo nhau ở cổ. Sau khi cắt nút buộc này ra, phần rãnh treo liền lộ diện, rãnh treo phía dưới nút buộc thứ nhất có phản ứng sống rất rõ rệt, hơn nữa vết trầy xước xung quanh rãnh treo cũng vô cùng rõ rệt, điều đó chứng tỏ khi ấy nạn nhân đã giãy giụa dữ dội. Rãnh treo này cũng là nguyên nhân trực tiếp gây ra cái chết của nạn nhân. Nút buộc thứ hai đè lên bề mặt nút buộc thứ nhất, rãnh treo phía dưới nút buộc không có phản ứng sống. Điều đó chứng tỏ sau khi hung thủ đợi nạn nhân chết hẳn, hắn lại tròng thêm một vòng dây nữa vào cổ nạn nhân và thít mạnh. Nút buộc này cũng là dây đơn, thắt nút di động thành thòng lọng ở cổ, một đầu dây buộc vào khung cửa sổ khiến nửa người trên của nạn nhân duy trì trong tư thế treo lơ lửng.
"Tại sao hắn làm vậy?" Đại Bảo thắc mắc.
Tôi giải thích: "Điều đó chứng tỏ sau khi hung thủ sát hại Lô Quế Hoa, hắn còn có việc khác phải làm, ví dụ như sát hại hai đứa trẻ chẳng hạn. Vậy thì có lẽ hắn sợ Lô Quế Hoa vẫn chưa chết hẳn và sẽ sống lại nên tăng thêm một vòng dây thừng nữa siết vào cổ, treo cô ta lên để đảm bảo cô ta chắc chắn phải chết."
Nguyên nhân khiến tổ Đại Bảo làm chậm còn do vết thương trên người Lô Quế Hoa khá nhiều.
Ngoại trừ rãnh treo và nút buộc dây thừng chồng chéo phức tạp trên cổ thì trên đầu, hai cánh tay tay và phần lưng của nạn nhân có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, những vết thương này mang tính đặc trưng rõ rệt.
Ví dụ trên đầu cô ta có ba sọc vết thương khá dài, phần đầu của vết thương có biểu hiện hơi giập và rách da. Loại vết thương này thể hiện rõ hung khí sát thương là vật tày thon dài. Giải phẫu đầu nạn nhân, tôi thấy xương phía dưới vết thương biểu bì không hề bị giập gãy, điều đó chứng tỏ hung khí không phải vật bằng kim loại, mà cùng lắm chỉ là thanh tre hoặc thanh gỗ.
Ví dụ tiếp về vết thương ở trên lưng nạn nhân, ngoại trừ vết thương gây ra do hung thủ đè chặt lên lưng nạn nhân khi hắn siết cổ cô ta, thì chúng tôi còn phát hiện một vài vết thương có hiện tượng gọi là "gậy đập bị bông". "Gậy đập bị bông" là kiểu vết thương xẻ rãnh với hai bờ song song thâm tím, rãnh ở giữa xuất huyết trắng bệch. Loại vết thương này được gây ra do vật dài hình chữ nhật hoặc hình bầu dục, đánh thẳng vào tổ chức phần mềm, không những vậy nó còn phản ánh rõ đặc trưng hình thái hoặc đường kính, độ rộng của hung khí. Nguyên lý chủ yếu là sau khi đánh gậy vào vị trí bằng phẳng trên cơ thể nạn nhân, máu trong các mao mạch của bộ phận chịu lực nhanh chóng bị đẩy sang hai bên và dồn ứ tại tại đó dẫn đến việc huyết quản trong các tổ chức mềm tại mặt tiếp xúc của hai bờ vỡ ra, hình thành triệu chứng xuất huyết dưới da theo hai đường song song. Căn cứ vào đặc trưng này chứng tỏ có khả năng hung khí là cây gậy hình trụ có đầu tròn hoặc có thể nói đó là cây gậy có bề mặt khum tròn.
Khi sắp xác định được hình thái hung khí sát thương thì chúng tôi lại phát hiện thêm vết thương hình tam giác nhọn trên cánh tay cô ta. Đây là vết thương do kháng cự, điều đó chứng tỏ hung khí là cây gậy có cạnh hình tam giác nhọn.
Vậy vật gì có dạng thanh dài, một mặt khum tròn, một mặt lại có cạnh tam giác được nhỉ?
Nhất thời chúng tôi chưa thể nghĩ ra đáp án.
Cùng lúc ấy, bàn giải phẫu bên kia đã hoàn thành công việc giải phẫu, họ xác định nạn nhân chết do tự treo cổ. Không khí thoải mái khiến chúng tôi tạm thời gác lại câu hỏi đau đầu khi nãy.
Thông qua quá trình khám nghiệm và giải phẫu thi thể của Lô Quế Hoa, chúng tôi xác định vết thương trên đầu chỉ khiến cô ta mất một lượng máu nhỏ, hơn nữa sọ não cũng không bị tổn thương. Nguyên nhân tử vong là do bị thắt cổ đến chết. Thời gian tử vong là khoảng hai rưỡi chiều hôm trước.
Vì thời điểm Lô Quế Hoa tử vong được xác định là trước thời điểm Chiêm Lý Tưởng tử vong nên càng chứng minh được suy đoán Chiêm Lý Tưởng sát hại Lô Quế Hoa rồi tự sát là chính xác.
Có điều không khí thoải mái không duy trì được bao lâu vì ngay sau đó chúng tôi tiến hành giải phẫu tử thi của hai đứa trẻ. Cả căn phòng trầm xuống đến mức gần như khiến thời gian đứng lại. Những kỹ thuật viên khi nãy còn vừa làm vừa tán dóc thì giờ đây người nào người nấy đều thở dài thương cảm.
"Tàn nhẫn quá! Giết trẻ con làm gì cơ chứ? Thật tội nghiệp bọn trẻ!"
"Đúng thế! Tôi sợ nhất phải nhìn cảnh trẻ em bị sát hại."
"Anh xem trông thằng bé đâu giống đã chết. Nom nó như đang ngủ say vậy!"
Đúng là thế thật, da đứa trẻ non nớt, mịn màng, dẫu đã không còn sự sống nhưng vẫn chẳng thay đổi gì nhiều, mà trẻ con sau khi tử vong, các vết hoen tử thi cũng không rõ rệt lắm, bởi vậy nom chúng chẳng khác nào đang ngủ, vừa nhìn đã thấy hoàn toàn khác biệt với thi thể của người trưởng thành."
Nghe đồng nghiệp nói vậy, con dao phẫu thuật trong tay tôi bắt đầu rung lên bởi tay tôi đang rất run, tôi thực sự không nỡ xuống tay.
Sau khi xác định lại trạng thái co cứng tử thi và vết hoen tử thi của hai đứa trẻ, cũng như xác định chắc chắn hai đứa trẻ đã hoàn toàn tử vong, công tác khám nghiệm mới bắt đầu.
Cả hai đứa trẻ đều tử vong do bị thắt cổ. Nút buộc trên cổ bé gái Chiêm Lệ Lệ giống y hệt nút buộc trên cổ Chiêm Lý Tưởng, đều là loại dây thừng sợi gai, thắt nút ở mặt bên của cổ, đó là loại dây chập đôi, một đầu kết thành thòng lọng tròng vào cổ nạn nhân siết đến chết. Nút buộc trên cổ của Chiêm Lý Tưởng giống hệt như vậy. Nhưng loại dây thừng dùng để siết cổ cậu bé Chiêm Vi Vũ lại là dây thừng nhựa, thắt nút di động trên cổ cậu bé. Sợi dây trơn nhẵn, thậm chí tôi còn nhìn thấy những vết máu bắn li ti đọng trên đầu dây của nút buộc. Cả ba nạn nhân đều không chảy máu, vậy chắc chắn vết máu đó là máu của Lô Quế Hoa.
Sau khi hung thủ giết Lô Quế Hoa, hắn dùng đôi tay đẫm máu siết cổ hai đứa trẻ đáng thương.
"Anh nói xem, vì sao dây thừng trên cổ bé gái lại không có vết máu?" Sau khi giải phẫu xong xuôi, Đại Bảo nhìn lại sợi dây thừng bằng nhựa đọng vết máu và hỏi, "Sợi dây thừng này siết chết đứa bé trai phải không?"
Tôi lắc đầu nói: "Còn chưa biết! Tôi đoán có khả năng dây thừng gai không dễ thấm máu hoặc lúc đó máu trên tay hung thủ đã khô lại, vả lại vết máu dính trên dây thừng nhựa cũng rất ít ỏi, mà máu chảy ra từ nạn nhân vốn đã rất ít mà."
Công tác giải phẫu tiến hành trong suốt sáu tiếng đồng hồ, hạng mục cuối cùng trước khi khâu thi thể lại là xác định thời gian tử vong của hai đứa trẻ. Chúng tôi xác định thời gian hai đứa trẻ chết là vào khoảng từ ba đến bốn giờ chiều hôm trước.
Trước khi giải phẫu, mọi người đều chưa ăn gì, giờ đã ba giờ chiều, Đại Bảo bắt đầu bị hạ đường huyết nhưng vẫn cố phều phào tổng kết lại: "Lô Quế Hoa tử vong vào lúc hai giờ rưỡi, hai đứa trẻ tử vong lúc hơn ba giờ, còn Chiêm Lý Tưởng tử vong lúc hơn bốn giờ chiều. Mọi tình tiết đều khớp với nhau."
"Nói là nói vậy, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra chứng cứ trực tiếp chứng minh Chiêm Lý Tưởng đã sát hại ba người còn lại." Tôi nói.
Trưởng phòng Bành gật đầu đồng ý: "Căn cứ vào tình hình mà Lâm Đào phản ánh thì điểm quan trọng nhất là mặc dù chúng ta đã lục soát hiện trường rất kỹ càng nhưng vẫn không tìm thấy hung khí gây án có dính máu."
"Giờ chúng ta quá buồn ngủ, quá mệt nên đầu óc bắt đầu hỗn loạn rồi." Tôi nói, "Chúng ta nên trở về ban chỉ huy lâm thời ở trên núi thôi. Thứ nhất là có thể suy nghĩ kỹ lại từng chi tiết của vụ án trong lúc ngồi trên xe, nhân tiện nghỉ ngơi trong chốc lát, thứ hai, lượng thông tin từ chỗ ban chỉ huy là nhiều nhất, thứ ba là nơi đó ở rất gần hiện trường, chúng ta có thể đến hiện trường kiểm tra lại lần nữa."
Bác sĩ Cừu vừa ngáp vừa vươn vai cho đỡ mệt mỏi, rồi nói: "Trưởng khoa Tần dai sức thật đấy! Làm việc quần quật mà không biết mệt mỏi."
Sở dĩ tôi nhất quyết phải trở về ban chỉ huy chứ không nghỉ ngơi luôn tại nhà xác của thành phố là bởi trong lòng tôi có vô vàn nghi vấn chưa thể giải đáp, đầu rối như tơ vò, nên muốn đi xem rốt cuộc việc giám định ADN và công tác điều tra có thông tin gì mới hay chưa. Mà đơn vị nắm được nhiều lượng thông tin nhất chính là ban chỉ huy chứ không phải phòng thí nghiệm của thành phố.
Trưởng phòng Bành gọi điện thoại yêu cầu đội xe của thành phố điều hai lái xe khác chở chúng tôi đi thay cho cậu lái xe thức suốt đêm qua và Hàn Lượng. Hai chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc và dần tiến vào con đường núi.
Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trải qua lần trải nghiệm này, tôi dường như có thể dễ dàng ngủ trong điều kiện xe xóc lắc liên tục, ngược lại tôi còn thấy cũng không tồi.
Không biết chợp mắt được bao lâu, đột nhiên tôi bừng tỉnh giấc vì trận xóc nảy như lò xo. Thì ra xe chúng tôi bị mất phương hướng, tôi hoảng hốt nhìn cậu lái xe, cậu lái xe cũng hoảng hốt nhìn lại tôi. Xe liên tục xóc điên đảo đến nỗi mấy lần suýt húc đổ cả ụ bê tông bảo vệ ở ven đường và cắm đầu lao xuống vực.
Sau mấy lần lắc lư, cuối cùng chiếc xe cũng phanh khẩn cấp, đầu xe áp sát ụ cách ly, chỉ cần nhích thêm vài phân nữa thôi thì giờ này chúng tôi đã chôn thây dưới hẻm núi.
Chúng tôi lục tục xuống xe, mặt cắt không còn giọt máu.
"Trời đất! Suýt thì tiêu đời!" Tôi nhìn chiếc lốp xe vừa bị nổ mà toàn thân túa mồ hôi lạnh, "Thông thường khi xảy ra tình trạng này nghĩa là vụ án có tình tiết oan khuất đấy!"
Tôi không mê tín, mà là khi nãy vừa ngủ mơ, tôi đột ngột nảy ra một suy nghĩ, nên muốn mượn câu chuyện này để ngầm nhắc nhở mọi người đừng định kiến với những gì mình trông thấy đầu tiên, mà hãy bình tĩnh suy nghĩ lại từng chi tiết của vụ án.
Mọi người không đáp lời, chỉ yên lặng chung tay giúp cậu lái xe thay lốp.
Sau khi thay lốp xong, Đại Bảo kéo tôi ra đoạn khúc cua tương đối vắng vẻ để "thải túi nước trong bàng quang". Tiện đâu tiểu đấy là chuyện thường ngày mỗi khi chúng tôi phải đến những hiện trường ở nơi núi cao rừng sâu.
Giải quyết xong chính sự, đột nhiên tôi thấy ở vệ đường cách chỗ tôi đứng không xa có một bó củi, chẳng rõ người dân nào trong thôn bỏ tạm nó ở đó. Tôi như bị trúng tà bước về phía bó củi, rồi rút một thanh trong bó ra, quan sát thật kỹ. Đây là thanh củi chẻ tư từ cây gỗ tròn, tạo thành một hình mặt cắt trông giống như rẻ quạt.
Đại Bảo nói: "Thanh dài, chất liệu gỗ, có một mặt khum tròn, một mặt cạnh hình tam giác, hoàn toàn khớp với đặc điểm nhận dạng hung khí mà chúng ta suy đoán còn gì!"
Kẻ Dọn Rác
Tần Minh
Vụ Án Thứ 5 - Vụ Thảm Sát Trong Núi Sâu (4)
Khi tôi và Đại Bảo cầm bó củi quay trở lại xe thì mọi người đều hiểu ý của chúng tôi.
"Nhưng bó củi như vậy có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu khắp vùng núi này mà!" Trưởng phòng Bành phát hiện công cụ gây án này không hề đặc biệt nên tỏ ra hơi thất vọng, anh nói, "Người dân miền núi vẫn đun bếp lò nên họ đều dùng loại củi này."
"Không sao cả!" Tôi cười, "Chí ít chúng ta biết hung khí đại khái là dụng cụ gì. Anh xem, để chúng ta nổ lốp ngay tại chỗ đặt bó củi này, hẳn các oan hồn phải có ý đồ riêng gì đó."
Đại Bảo liếc nhìn Trần Thi Vũ, phá lên cười bảo: "Lâm Đào không có mặt ở đây mà anh lại nỡ lòng dọa Lông Vũ của chúng ta sao?"
Trần Thi Vũ nói: "Đáng tiếc, tôi lại không sợ những câu chuyện kiểu này."
Khi chúng tôi trở về văn phòng của ban chỉ huy thì màn đêm đã buông xuống, các tổ công tác đã hoàn thành nhiệm vụ. Ngoại trừ các nhân viên liên lạc của chuyên án vẫn đang không ngừng liên lạc với phòng giám định, chứng thực các chất vi lượng, chất độc và phòng xét nghiệm ADN, thì những người khác đều có vẻ khá thoải mái.
Tổ điều tra báo cáo đầu tiên. Qua quá trình điều tra, họ phát hiện trong thôn quả nhiên có lời ong tiếng ve liên quan đến mối quan hệ giữa Chiêm Lý Tưởng và Lô Quế Hoa, thậm chí có người còn đồn rằng Chiêm Vi Vũ nhìn trắng trẻo thế kia giống Chiêm Lý Tưởng chứ chẳng hề giống ông bố Chiêm Khôi đen đúa. Nhưng rốt cuộc mối quan hệ giữa Chiêm Lý Tưởng và Lô Quế Hoa là mối quan hệ gì thì chẳng ai có thể nói rõ, bởi vì mọi người ở cách xa nhau nên không hiểu cặn kẽ lắm về chuyện gia đình của nhà khác. Còn Chiêm Khôi luôn ở trong trạng thái vô cùng đau khổ, anh ta tỏ rõ thái độ không hợp tác với mọi cuộc thẩm vấn của các điều tra viên.
Ngoài ra, cảnh sát còn điều tra được từng hoạt động của Chiêm Khôi trong ngày xảy ra án mạng. Khoảng hơn một giờ trưa hôm đó, Chiêm Khôi cõng sọt lá chè mới hái ở vườn chè phía nam núi Đại Sơn, trên đường anh ta gặp Chiêm Hổ ở xóm Hai, Chiêm Hổ nói nhà Chiêm Tiên Tiến ở xóm Hai đang mở chiếu bạc đánh Tiến Lên, bảo Chiêm Khôi hái lá chè xong thì vào chơi cùng. Chiêm Khôi vui vẻ đồng ý luôn. Có lẽ là lúc năm, sáu giờ chiều, những người tham gia chơi bạc không nói rõ được thời gian chính xác, Chiêm Khôi đến nhà Chiêm Tiên Tiến nhập hội chơi bạc. Tầm tám giờ tối, Chiêm Khôi thua nhẵn túi, lủi thủi rời khỏi nhà Chiêm Tiên Tiến. Rất nhiều người trong chiếu bạc có thể đứng ra làm chứng về điều này.
"Vậy khi Chiêm Khôi đến nhà Chiêm Tiên Tiến, anh ta có mang theo vật gì không?" Tôi hỏi.
Viên cảnh sát điều tra lắc đầu nói: "Mấy người họ đều khẳng định anh ta chẳng mang gì đến, hai tay đều trống trơn."
Tôi không hỏi thêm nữa.
Trưởng phòng Cảnh sát huyện Miên Triệu họ Lý nói: "Điều đó có nghĩa là Chiêm Khôi không có thời gian để gây án sao?"
Tôi nói: "Có người nhìn thấy Chiêm Khôi đi hái chè lúc hơn một giờ chiều, nhưng rốt cuộc anh ta có thực sự hái lá chè không và hái lá chè trong bao lâu thì chẳng ai rõ. Khoảng thời gian từ hơn một giờ chiều đến năm, sáu giờ chiều, anh ta hoàn toàn không có chứng cứ ngoại phạm."
Tuy mọi người đều cho rằng Chiêm Khôi ít liên quan đến vụ án này, nhưng không ai có thể phản bác được lập luận của tôi, tất cả đều yên lặng.
Tiếp theo tới lượt tổ giám định báo cáo.
Lâm Đào nói: "Ngoại trừ dấu vân tay cùng dấu chân của bốn nạn nhân và người báo án ra thì tại hiện trường không có dấu chân của kẻ thứ sáu. Về cơ bản có thể khẳng định, hiện trường được bảo quản rất tốt, đồng thời cũng loại trừ trường hợp người ngoài đột nhập vào đây. Ở hiện trường thứ nhất có vũng máu nhỏ và cả dấu chân máu, nhưng dấu chân máu không có giá trị giám định. Ngoài ra, trên bức tường phía sau nhà có dấu vết giẫm chân qua và trèo lên, dấu chân này là của nạn nhân Chiêm Lý Tưởng."
"Thế có nghĩa là quả thực Chiêm Lý Tưởng đã trèo tường vào nhà Chiêm Khôi!" Trưởng phòng Lý kêu lên, "Bác sĩ pháp y các anh không thấy trong kẽ móng tay anh ta có bùn cát ư? Chắc chắn cặn bùn cát lưu lại trong đó khi anh ta trèo tường đấy!"
Lâm Đào không khẳng định cũng không phủ nhận nói tiếp: "Tại hiện trường thứ hai, chúng tôi tìm thấy dấu chân của Chiêm Lý Tưởng trên mặt ghế đôn ở phòng khách, có lẽ anh ta đã đứng lên ghế và tự treo cổ mình. Trên mép chiếc bàn vuông ở cửa phòng khách có vết máu kéo dài, nhưng lượng máu rất ít, có lẽ là máu của nạn nhân Lô Quế Hoa. Ngoài ra, chúng tôi không thể phân biệt được vết chân trên lối thông sang hai hiện trường."
"Kết luận của bộ phận giám định chính là nhiều chỗ trên hiện trường Chiêm Lý Tưởng tử vong có vết máu của Lô Quế Hoa." Trưởng phòng Lý gật gù kết luận, "Mà dấu chân trên ghế đôn đã chứng thực Chiêm Lý Tưởng chủ động đứng lên ghế. Hai chi tiết này rất hữu dụng đấy!"
"Dấu vết giẫm chân lên vách tường mà cậu nói cụ thể nằm ở vị trí nào trên tường?" Tôi hỏi.
Lâm Đào nói: "Tôi cũng thấy hơi ngạc nhiên vì dấu chân đó lại in trên vách tường bên trong khu vực nhà Chiêm Khôi."
Tôi không hồi đáp vấn đề mà Lâm Đào thắc mắc, mà nói luôn: "Vậy thì để tôi thông báo kết quả khám nghiệm pháp y nhé! Lô Quế Hoa, Chiêm Vi Vũ, Chiêm Lệ Lệ tử vong do bị siết cổ, đây là vụ án giết người. Còn Chiêm Lý Tưởng tử vong do tự treo cổ, đây là vụ án tự sát."
Tôi nói xong, mọi người đều "Ồ!" lên thở phào nhẹ nhõm, họ rỉ tai nhau thì thào bàn luận, nhưng trên gương mặt ai cũng lấp lánh nụ cười chiến thắng và mong muốn vụ án nhanh chóng kết thúc để về nhà ngủ một giấc.
Đúng lúc này, nhân viên liên lạc của chuyên án bước vào phòng họp, cậu ta nói: "Vết máu lưu lại tại nhiều chỗ trên hiện trường là vết máu của Lô Quế Hoa, vết máu kéo dài tại nhà của Chiêm Lý Tưởng và vết máu dính trên dây thừng siết cổ cậu bé Chiêm Vi Vũ cũng đều là vết máu của Lô Quế Hoa. Tin tốt nhất là chúng tôi đã giám định và thấy rằng trên quần của Chiêm Lý Tưởng cũng có vết máu của Lô Quế Hoa, vết máu rất nhạt, bộ phận xét nghiệm ADN phải dùng ánh sáng đa phổ mới phát hiện ra đấy."
Thì ra trong một vài tiếng sau khi chúng tôi tiến hành hậu kỳ công tác khám nghiệm thi thể và chạy đến ban chỉ huy gần hiện trường thì bộ phận xét nghiệm ADN đã tiến hành giám định vật chứng và cho ra kết quả tương ứng.
Không khí trong phòng sôi nổi hẳn lên như thể vụ án đã hoàn toàn sáng tỏ. Chiêm Lý Tưởng trèo tường vào nhà Lô Quế Hoa và có tiếp xúc thân thể với Lô Quế Hoa, sau đó anh ta lấy thanh củi đánh Lô Quế Hoa khiến cô ta ngã lăn ra đất và chảy máu, máu của Lô Quế Hoa dính vào người Chiêm Lý Tưởng. Sau đó anh ta siết cổ Lô Quế Hoa đến chết, sợ cô ta chưa chết hẳn, anh ta còn dùng dây thừng treo nửa người trên của cô ta lên khung cửa sổ. Ngay sau đó, Chiêm Lý Tưởng sát hại hai đứa trẻ rồi trở về phòng khách nhà mình, khiến sàn nhà và mép bàn nhà anh ta dính vết máu dạng kéo dài. Cuối cùng anh ta sợ tội nên đã treo cổ tự sát.
Tôi ho một tiếng thật lớn cắt ngang không khí sôi nổi tại hiện trường, rồi hắng giọng bảo: "Tôi có một vài điểm nghi vấn."
Trưởng phòng Lý nói: "Cậu nói đi."
Tôi thong thả trình bày: "Điểm thứ nhất, vết chân giẫm lên vách tường mà Lâm Đào phát hiện lại là vết chân nằm ở vách tường phía trong nhà Lô Quế Hoa. Điều này không hợp lý. Nếu đứng ở ngoài trèo tường vào nhà người khác thì dấu chân phải ở vách tường phía ngoài mới đúng. Dấu chân ở phía trong cho thấy người đó trèo từ trong nhà ra, chứ không phải từ ngoài vào trong nhà. Nếu hung thủ đã giết chết hết nạn nhân thì tại sao hắn không ra bằng lối cửa lớn mà phải trèo tường thoát thân?"
Lâm Đào gật đầu phụ họa.
Trưởng phòng Lý nói: "Điều này cũng khó nói lắm. Phần tử tội phạm sau khi giết người, tâm lý của chúng rất phức tạp, tôi cho rằng có khả năng là hắn hành động theo lối mòn tư duy trèo tường vào thì trèo tường ra, vậy thôi!"
Tôi không khẳng định cũng không phủ định, chỉ nói tiếp: "Điểm thứ hai, sau khi Chiêm Lý Tưởng sát hại Lô Quế Hoa, trên người anh ta hẳn phải dính vết máu của nạn nhân, điều này đã được chứng thực, nhưng vì sao bàn tay mà anh ta cầm hung khí, cũng là nơi dễ dính máu nhất lại không hề dính chút máu nào?"
Trưởng phòng Lý nói: "Giết người xong hắn đi rửa tay, rất bình thường mà!"
Tôi nói tiếp: "Điểm thứ ba, Lâm Đào nói tại hiện trường có dấu chân máu, nhưng không thể phân biệt được dấu vân. Nếu dấu chân này là do hung thủ để lại thì đế giày phải dính máu mới phải, nhưng dưới đế giày của Chiêm Lý Tưởng lại không hề dính máu, điều này phải giải thích thế nào?"
Một cậu cảnh sát điều tra nói: "Không thể loại trừ trường hợp cảnh sát điều tra đeo bọc giày bước vào hiện trường nên đã tạo ra dấu vết giống như dấu chân máu, từ đó khiến chúng ta lầm tưởng đó là dấu chân mà hung thủ để lại."
Một cảnh sát điều tra khác lập tức tiếp lời: "Không thể xảy ra khả năng này, vì chúng ta đều giẫm lên ván lót sàn, chứ không trực tiếp đi trên nền nhà."
Viên cảnh sát vừa nói trước đó liền bảo: "Vậy thì đó chính là dấu chân của Chiêm Khôi khi trở về nhà, anh ta bước vào hiện trường và làm hiện trường nhiễu loạn."
Mọi người đều cau mày suy nghĩ.
Tôi nói tiếp: "Điểm thứ tư, nếu hung thủ là Chiêm Lý Tưởng, vậy thì thanh củi mà anh ta dùng làm hung khí đang ở đâu? Chúng ta đã để chó nghiệp vụ đi tìm, nhưng vẫn không thể tìm thấy thanh củi dính máu ở quanh khu vực này, điều này hợp lý không?"
Trần Thi Vũ nói: "Hay anh ta vứt nó ra xa rồi?"
Đại Bảo lắc đầu: "Kẻ đã quyết định tự sát thì đâu cần vứt hung khí giết người đi xa nữa?"
Tôi cắt ngang lời của Đại Bảo, hồ như chỉ lẩm bẩm tự nói với mình, tiếp tục câu chuyện: "Điểm thứ năm, cũng là điểm mà tôi nghi ngờ nhất, hiện trường có bốn người tử vong, cả bốn người đều tử vong vì bị dây thừng siết cổ, nhưng nút buộc dây thừng của bốn nạn nhân lại không giống nhau. Nút buộc trên cổ của Chiêm Lý Tưởng và Chiêm Lệ Lệ giống nhau, còn nút buộc trên cổ của Lô Quế Hoa và Chiêm Vi Vũ lại kiểu khác. Thông thường, trong hoàn cảnh căng thẳng như vậy, hung thủ chỉ sử dụng kiểu thắt nút mà mình quen thuộc nhất, đó là sự chi phối của tiềm thức, khó có thể ngụy trang nổi."
Trưởng phòng Lý nói: "Nhưng không thể có chuyện hai hung thủ sát hại bốn người này chứ? Mà chẳng phải khi nãy cậu vừa nói Chiêm Lý Tưởng tự sát hay sao?"
Tôi không trả lời, tiếp tục nói: "Điểm thứ sáu, có thể mọi người không để ý, nhưng tôi nhận thấy trên mặt bàn ở phòng khách nhà Chiêm Lý Tưởng có chiếc gạt tàn thuốc lá. Một nghiên cứu đã chứng minh được rằng, mỗi đối tượng hút thuốc lá lại có tư thế dập thuốc không giống nhau, đó là một loại thói quen."
"Cả sáu điểm mà anh nói đều chỉ nhằm đến một ý, hung thủ là người khác, phải không?" Trần Thi Vũ cau cặp mày lá liễu suy nghĩ, rồi nói tiếp, "Nhưng Lâm Đào vừa nói ngoại trừ bốn nạn nhân tử vong và người báo án ra thì không thể tồn tại khả năng có người thứ sáu đột nhập hiện trường đấy ư? Hả! Vậy anh muốn nói Chiêm Khôi mới là hung thủ gây án sao?"
Tôi cười đáp: "Tôi còn chưa nói đến điểm thứ bảy. Điểm thứ bảy, phía điều tra xác nhận Chiêm Khôi đến nhà Chiêm Tiên Tiến trong tình trạng hai tay không cầm bất cứ vật gì. Căn cứ vào chứng cứ ngoại phạm của anh ta mà khi trước chúng ta đề cập đến thì có khả năng lúc đó anh ta hái chè xong không về nhà mà đến chiếu bạc luôn, vậy thì sọt lá chè của anh ta để ở đâu?"
Không khí sôi nổi của phòng họp trở lại trạng thái yên ắng không một tiếng động như trước.
"Đương nhiên, có rất nhiều chi tiết tôi vẫn chưa nghĩ ra, cũng chưa dám khẳng định vai trò của Chiêm Khôi trong vụ án này, ví dụ vì sao Chiêm Lý Tưởng lại tự sát, vì sao trên người Chiêm Lý Tưởng và trong nhà anh ta lại có vết máu của Lô Quế Hoa, vì sao nút buộc của sợi dây thừng siết cổ hai đứa bé lại khác nhau. Nhất thời tôi chưa thể giải thích được những nghi vấn này." Tôi nói tiếp, "Nhưng tôi cảm thấy nhiều nghi vấn chồng chéo lên nhau như vậy chứng tỏ vụ án này chắc chắn có rất nhiều uẩn khúc, mà uẩn khúc đó phải liên quan rất mật thiết đến kẻ báo án, Chiêm Khôi."
"Hiện giờ chúng ta không hề có bằng chứng, lẽ nào yêu cầu Chiêm Khôi cởi áo ra để chúng ta đi giám định sao? Mà cũng không thể giám định ấy chứ, anh ta bước vào hiện trường nên nếu có dính máu của nạn nhân thì cũng là chuyện rất bình thường mà!" Trưởng phòng Lý nói, "Bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
"Chúng ta cần tiếp tục xét nghiệm mẫu ADN dính trên đầu mẩu thuốc lá." Tôi nói, "Ngoài ra chúng ta cần bắt tay tìm kiếm hung khí gây án."
"Tìm bằng cách nào?"
"Chẳng phải chúng ta có chó nghiệp vụ đó sao? Chỉ cần để chó ngửi theo dấu máu là được." Tôi nói.
Nhân viên huấn luyện chó nghiệp vụ nói: "Không thể làm vậy được! Không có mục tiêu, chúng ta biết tìm kiếm kiểu gì? Phạm vi vùng núi rộng lớn thế này mà tìm kiếm mông lung thì sức nào chịu nổi. Chó nghiệp vụ chứ có phải chó robot đâu! Huống hồ suốt mấy ngày vòng vèo đường núi, con chó nôn thốc nôn tháo, giờ sức khỏe yếu lắm."
Đại Bảo quay sang nhìn Lâm Đào.
Lâm Đào chột dạ hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
"Tôi cũng là người yêu chó." Tôi cười, "Vậy chúng ta cược một ván nhé! Các cậu dắt chó nghiệp vụ đến đống củi nhà Chiêm Tiên Tiến ở xóm Hai lục soát thử xem."
Mọi người vụt hiểu ý, nếu hung thủ quả thật là Chiêm Khôi, vậy thì khả năng lớn nhất là anh ta mang theo thanh củi dính máu đến nhà Chiêm Tiên Tiến và anh ta phi tang hung khí trước khi vào chiếu bạc.
Bởi vậy không ai nói gì nữa, tất cả lập tức xuất phát.
Thực ra tình hình sức khỏe của chú chó nghiệp vụ không đến nỗi tồi tệ như cậu cảnh sát nói. Vừa đến gần nhà Chiêm Tiên Tiến, nó bắt đầu trở nên hưng phấn, ra sức giằng sợi xích trong tay nhân viên huấn luyện chó và lao thẳng đến đống củi ở trước nhà Chiêm Tiên Tiến.
Chiêm Tiên Tiến thấy rất nhiều cảnh sát ập đến, đèn xe không ngừng nhấp nháy, lại còn dắt theo chó nghiệp vụ tới nhà mình, anh ta cũng thấy hoang mang.
Chẳng bao lâu sau, chú chó nghiệp vụ đã khăng khăng ngồi xuống cạnh đống củi, ra ý chỗ này có máu. Nhân viên huấn luyện chó và Lâm Đào nhanh chóng lục soát đống củi. Ánh sáng cực mạnh của mười mấy chiếc đèn điều tra quả nhiên phát huy công dụng, họ đã tìm thấy một thanh củi cháy dở.
Khi đó, Chiêm Tiên Tiến chỉ biết đứng ngây người, quỳ xuống đất nói: "Mong chính quyền tha mạng! Chính quyền ơi, tôi bị oan thật mà! Tôi không hề giết người!"
Quỳ dưới đất một lúc, anh ta phát hiện cảnh sát chỉ mãi chụp ảnh thanh củi như thể vật quý giá, sau đó bỏ vào túi đựng tang vật, rồi phấn khởi rời đi mà chẳng hề nói gì hay có động thái gì với mình, anh ta ngơ ngác không hiểu nổi.
Thực ra khi ấy chúng tôi căn bản không hề để tâm đến Chiêm Tiên Tiến.
Cảnh sát điều tra chưa kịp thẩm vấn, Chiêm Khôi đã vỡ thế trận, thành khẩn khai báo.
Chiều hôm qua, Chiêm Khôi vẫn lên đồi hái chè như thường ngày, anh ta gặp Chiêm Hổ vội vàng đi đến nhà Chiêm Tiên Tiến. Vốn là con bạc khát máu nên ngay sau khi chia tay với Chiêm Hổ, Chiêm Khôi chỉ do dự một lát rồi quyết định ngày mai hẵng đi hái chè, còn giờ thì đến chiếu bạc trước, một chiếu bạc lớn nhường kia, làm sao vắng mặt Chiêm Khôi được chứ? Thế là anh ta cõng sọt chè về nhà, chuẩn bị lấy ít tiền mang đi thử vận may.
Khoảnh khắc đặt sọt chè xuống sân, anh ta chợt nghe thấy tiếng động lạ. Theo phán đoán của mình, anh ta biết đó là tiếng chân giẫm lên tường và nhảy xuống đất phát ra. Ngay sau đó, anh ta thấy cô vợ quần áo xộc xệch chạy trong nhà ra đón mình, vẻ mặt hốt hoảng, sợ sệt.
"Sao mình lại quay về?" Vợ hỏi.
Chiêm Khôi sa sầm nét mặt hỏi lại: "Con đâu?"
Vợ đáp: "Đang nghịch ở sau nhà hàng xóm ấy!"
Chiêm Khôi đi thẳng vào phòng, anh ta thấy đống chăn màn mà mình đã gấp gọn gàng trước khi ra khỏi nhà giờ lộn xộn khắp giường. Anh ta lật gối lên, chẳng ngờ phát hiện dưới gối có một chiếc bao cao su. Thường ngày vật này vẫn để trong hộc tủ đầu giường, sao giữa ban ngày ban mặt lại xuất hiện ở dưới gối nhỉ?
Rõ ràng vợ anh ta đang định vụng trộm còn gì! Nói không chừng còn đang ôm ấp thân mật với gã nào đó, nghe tiếng anh ta mở cửa, gã đàn ông quýnh quáng bỏ trốn để vợ mình chạy ra ứng phó. Trong chốn rừng sâu núi thâm này, tìm đâu ra người mà vụng trộm được đây? Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là gã hàng xóm kế bên. Trong phút chốc, bao nhiêu lời ong tiếng ve đồn đại về vợ anh ta và gã hàng xóm chợt ùa vào não. "Chiêm Lý Tưởng và Lô Quế Hoa dan díu với nhau, nhân lúc anh không ở nhà, bọn họ thường xuyên mây mưa với nhau", "Anh không thấy con trai nhà anh giống hệt Chiêm Lý Tưởng sao?" Trước đây đã có lần Chiêm Khôi gặng hỏi Lô Quế Hoa, nhưng cô ta chỉ lên mặt trăng và mang cha mẹ, con cái cùng tính mạng bản thân mình ra thề độc. Bởi vậy Chiêm Khôi tạm thời không truy hỏi những nghi vấn đang bén rễ trong đầu nữa. Nhưng lần này bắt điếm tại giường xem bọn họ chối đằng nào!
Khi Chiêm Khôi ép hỏi bằng được, Lô Quế Hoa không thể dối quanh được nữa, cô ta trở mặt, đầu tóc xõa xượi, bù lu bù loa khóc rằng Chiêm Khôi vô dụng, không biết yêu thương vợ, hơn nữa 'chưa đi đến chợ đã tiêu hết tiền'. Bản thân đã mắc bệnh đó thì tự mình chịu thôi, hà cớ gì còn bắt người khác không được sung sướng. Chiêm Khôi đã không đoán lầm, Vi Vũ là con trai của Chiêm Lý Tưởng.
Chiêm Khôi không nói không rằng, đợi Lô Quế Hoa phát tiết xong mới lặng lẽ ra khỏi cửa, nhặt một thanh củi trong đống củi và quay lại phòng khách. Sau khi giết chết Lô Quế Hoa, Chiêm Khôi bước tới sau lưng lũ trẻ, hai đứa trẻ đang nghịch cát rất vui vẻ, chúng không hề chú ý đến bóng người bố cao lớn đổ xuống người mình. Chiêm Khôi lấy sợi dây thừng bằng nilon chuẩn bị dùng để buộc sọt chè trong túi áo ra siết cổ Vi Vũ đến chết. Cô bé Chiêm Lệ Lệ đứng bên cạnh tận mắt nhìn bố mình siết cô em trai, thấy hai cẳng chân nhỏ xíu của em ra sức giãy giụa, cô bé ngây người, không dám chạy, cũng không dám kêu khóc, chỉ có hai dòng nước mắt thi nhau chảy xuôi xuống má.
Đang trong cơn say máu giết người, Chiêm Khôi hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của cô con gái Chiêm Lệ Lệ, anh ta nhặt thanh củi ở ngay cạnh hùng hổ đi tìm Chiêm Lý Tưởng. Thực ra lúc đó hồn vía Chiêm Lý Tưởng cũng đang trên mây, anh ta trốn ở rừng cây sau nhà. Thấy Chiêm Lý Tưởng không có nhà, Chiêm Khôi xách gậy men theo đường núi đi tìm.
Chiêm Lý Tưởng nấp trong rừng cây hồi lâu, mãi không thấy động tĩnh gì mới lấy hết can đảm trở về nhà. Nhưng vừa về tới sau nhà, một cảnh tượng đau thấu ruột gan đập vào mắt anh ta - cậu bé Vi Vũ đã chết, ngồi bên cạnh xác Vi Vũ là Chiêm Lệ Lệ đang sợ ngây người.
Từ lâu anh ta đã biết Vi Vũ chính là con đẻ của mình.
Lúc này Chiêm Lý Tưởng cũng đỏ mắt, anh ta vào trong nhà tìm sợi dây thừng gai, tàn nhẫn siết cổ bé gái Chiêm Lệ Lệ đến chết, coi như để báo thù Chiêm Khôi, sau đó anh ta vào nhà, đau khổ hút liền mấy điếu thuốc, cuối cùng quyết định tự sát, anh ta muốn cùng với Lô Quế Hoa mà anh ta yêu say đắm lên thiên đàng.
Chạy ra ngoài một vòng, cuối cùng Chiêm Khôi cũng bình tĩnh hơn nhiều, đến khi trở về nhà Chiêm Lý Tưởng, đột nhiên anh ta thấy xác của Chiêm Lý Tưởng đang treo lủng lẳng trên xà nhà.
Anh ta sợ đến mức ngã phệt mông xuống đất, lúc này vết máu trên người anh ta dính vào sàn nhà ở ngay cạnh cửa phòng khách. Ngồi thần người tại chỗ suốt mười mấy phút, anh ta cũng dần dần lấy lại tinh thần, chầm chậm bước về phía thi thể của Chiêm Lý Tưởng, kéo ống quần của anh ta, xác định Chiêm Lý Tưởng đã chết thật, Chiêm Khôi lại chậm rãi ngồi xuống cạnh chiếc bàn, bởi vậy ở mép bàn mới dính vết máu.
Anh ta nhìn thi thể của Chiêm Lý Tưởng treo lủng lẳng giữa không trung, lặng lẽ rút hai điếu thuốc, anh ta cho rằng mình là người thắng cuộc, bởi anh ta có thể đẩy mọi trách nhiệm và tội lỗi lên đầu Chiêm Lý Tưởng. Đây đúng là cái kết hoàn mỹ nhất: Lô Quế Hoa vẫn bảo toàn được "trinh tiết" mà cô ta đã thề sống thề chết, còn anh ta thì nhận được sự đồng tình và thương cảm của tất cả mọi người, cùng với toàn bộ số tài sản của cả hai nhà. Hơn nữa anh ta còn có thể bắt đầu cuộc sống mới, lấy vợ, sinh con, anh ta sẽ sinh một đứa con trai thật sự của mình.
Để tạo chứng cứ ngoại phạm, Chiêm Khôi chỉnh đốn trang phục, cầm thanh củi gây án vội vã chạy đến nhà Chiêm Tiên Tiến, nấp đằng sau đống củi, rồi gia nhập chiếu bạc. Chiêm Khôi chẳng còn tâm trạng nào mà đánh bạc nên thua liếng xiếng. Anh ta nói mình cũng không rõ rốt cuộc khi đó anh ta nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ trong quá khứ với Lô Quế Hoa hay nhớ khoảnh khắc rộn vui tiếng cười mà những đứa con mang lại, hay mơ tưởng đến cuộc sống mới bắt đầu của mình.
"Chiêm Lý Tưởng và Lô Quế Hoa quan hệ bất chính nên tự làm tự chịu. Chiêm Khôi không nể nghĩa vợ chồng ra tay giết vợ cũng rất đáng lên án, họ đều là những kẻ xấu xa, có chết cũng không oan uổng gì." Lâm Đào nói.
"Chỉ thương hai đứa trẻ vô tội..." Đại Bảo bùi ngùi nói như để cho chính mình nghe.
Pháp Y Tần Minh: Kẻ Dọn Rác Pháp Y Tần Minh: Kẻ Dọn Rác - Tấn Minh Pháp Y Tần Minh: Kẻ Dọn Rác