Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Chương 6
- Đ
inh Bằng, con đứng lại.
Đinh Bằng giật nảy người đứng dừng lại. Căn phòng khách sáng loá lên, Đinh Bằng nhìn rõ ra mẹ mình ngồi trên chếc ghế bành rộng. Chiếc áo nhung đen làm bà thêm yếu đuối mỏng manh hơn.
- Con đến đây ngồi xuống ghế đó.
Khép nép như khi còn trẻ, Đinh Bằng ngồi xuống ghế, trong lúc bà Tôn Nữ Hải Đường cất giọng lạnh lùng:
- Chiều nay Hạnh Dung đã đến đây gặp mẹ.
Đinh Bằng lo lắng:
- Cô ấy nói gì hả mẹ?
- Nói con đề nghị từ hôn, tại sao con không nói qua với mẹ?
- Mẹ ơi, con chẳng đã nói với mẹ con và Hạnh Dung không thể nào hợp nhau cho nên không thể là vợ chồng?
- Tất cả cũng vì cô gái có tên Thục Linh phải không?
- Mẹ, con xin mẹ...
- Hạnh Dung bằng lòng rút lui, nhưng phần mẹ, mẹ không bằng lòng.
Đinh Bằng sợ hãi van nài:
- Mẹ, con yêu Thục Linh, cô ấy cũng yêu con, mẹ cho phép con cưới Thục Linh
- Con cưới Thục Linh, còn vị hôn phu của cô ta?
- Ông ta cũng bằng lòng chia tay với Thục Linh.
- Con nghe đây.
Vẻ lạnh lùng trên gương mặt người mẹ càng trở nên lạnh hơn:
- Một người đàn bà từng nhận sính lễ của người khác, tất nhiên từng có tình cảm với kẻ sắp cưới mình rồi, bỗng dưng gặp con cô ta thay lòng từ hôn, đó không phải là người đàn bà tốt biết chung thủy sống có thủy có chung.
- Mẹ ơi không phải như vậy, chỉ tại con làm cho Thục Linh thay lòng, nếu như trách là trách con đây nè. Con đã làm cho Thục Linh trả sính lễ lại cho người ta, bây giờ mẹ không chấp nhận Thục Linh, con làm sao đây?
- Mẹ không biết, những chuyện đó thuộc về con.
Đinh Bằng khổ sở:
- Nhưng liên quan đến mẹ mà. Con.. và Thục Linh sắp có con.
Đôi mắt người mẹ mở to ra giận dữ:
- Được, nếu đã như vậy con bảo cô ta, nếu như yêu con hãy theo không con đi, cưới nhất định mẹ không cưới.
Đinh Bằng ngồi chết trân, mẹ đã quyết định không có gì thay đổi được bà, anh đã liều nói lên điều đó, nhưng bà vẫn không chút động tâm.
- Mẹ ơi, Thục Linh nguyên là 1 trưởng phòng của công ty hàng hải, gia đình người ta gia giáo..
- Nếu gia giáo, cô ta không tiền dám hậu thú.
Cả người Đinh Bằng lạnh toát, mồ hôi rịn ra trên trán, anh phải ăn nói thế nào với Thục Linh, vì chính chiều nay anh hẹn đưa cô về nhà mình.
- Con về phòng đi.
Đinh Bằng đi thất thiểu, lẽ ra anh phải lường trước mọi việc, mẹ mình không thể nào nhận Thục Linh, với bà Hạnh Dung là tất cả. Càng đến gần giờ hẹn với Thục Linh, Đinh Bằng càng rối hơn. Năn nỉ mẹ thôi, Đinh Bằng rón rén lên phòng mẹ.
- Vào đi.
Nhận ra Đinh Bằng bà lạnh nhạt:
- Lại muốn nói về Thục Linh phải không?
- Mẹ, con lỡ hẹn với Thục Linh đưa cô ấy về nhà gặp mẹ.
Bà Hải Đường giận dữ:
- Tại sao con dám tự quyết định mà không hỏi ý mẹ?
- Mẹ ơi, dầu sao chúng con cũng lỡ.
- Được, đưa cô ấy đến.
Đinh Bằng mừng rỡ:
- Mẹ bằng lòng.
- Đưa cô ấy đến.
Nhìn mặt mẹ, Đinh Bằng không thể đoán là niềm vui hay cái dữ đây nữa, nhưng dù sao bà chấp nhận cho gặp mặt còn hơn không...
- Em
Thục Linh có mặt nơi hẹn trước Đinh Bằng 5 phút, trông gương mặt cô thật khẩn trương. Đinh Bằng thương hại:
- Em đừng lo quá không nên.
- Mẹ, có khó lắm không anh?
Đinh Bằng ngập ngừng:
- Khó thì có khó, nhưng...em đừng giận nghe Linh, nếu như mẹ lạnh nhạt với em.
Thục Linh mỉm cười:
- Sao lại giận, anh chẳng nói với em ba anh mất từ sớm cho nên mẹ anh sống như người tu hành, bà lạnh nhạt với em có gì quá đáng đâu.
Đưa Thục Linh đi mà Đinh Bằng cứ sợ sợ làm sao. Từ nhỏ quen sống trong giáo dục thép của mẹ, cho nên Đinh Bằng chưa bao giờ làm sai lời mẹ, tất cả những việc sau này đi ngược với xếp đặt của bà, chằng qua Đinh Bằng không thể nào không tự quyết định đời mình. Nếu như xa Thục Linh, anh sẽ đau khổ nhiều hơn Hiếu Liêm, không tỉnh nổi như Hiếu Liêm.
- Tới nhà rồi đó em.
Thục Linh hồi hộp xuống xe, chỉ cần nhìn căn nhà cũ kỹ và cổ kính là Thục Linh biết ngay nếp sống trong căn nhà kia không giống như cuộc sống bên ngoài, buông thả và náo nhiệt. Ở đây gần như là 1 thế giới xa lạ, lạnh lùng buồn thảm.
Nắm tay Thục Linh, Đinh Bằng kéo cô đi theo mình. Thục Linh rụt rè bước theo, trong căn phòng rộng và tối, mọi thứ trong nhà đều cũ kỹ ngay cả đến bộ trường kỷ có lẽ cũng lâu lắm.
- Thưa mẹ đây là Thục Linh.
Nghiêm khắc nhinThục Linh từ đầu xuống chân, đôi mắt sắc như dao của bà dừng lại trên bụng cô gái, không mời ngồi bà lạnh nhạt:
- Chắc là Đinh Bằng đã nói với cô nó vị hôn thê.
Đinh Bằng nhăn mặt:
- Mẹ...
- Yên, mẹ hỏi Thục Linh không hỏi con, và cô cũng có vị hôn phu?
Thục Linh sợ hãi:
- Dạ, nhưng phần con đã dứt khoát với anh Liêm.
- Đinh Bằng cũng dứt khoát với Hạnh Dung, nói tóm lại tôi nhận cô vì cháu của tôi.
Thục Linh ngơ ngác, cô không hiểu người đối diện muốn nói gì. Cái giọng lạnh lùng kia lại tiếp:
- Tôi không thể cưới cô cho nó.
Đinh Bằng thảng thốt:
- Mẹ.
- Nhưng tôi không phải là kẻ thất nhân tâm, nếu như cô muốn sống với con trai tôi, cứ đến đây, nhưng làm đám cưới nhất định không.
Hai tai Thục Linh ù đi, cô không hiểu sao bà có thể nói như vậy. Thục Linh phẫn nộ:
- Thưa bác, cháu biết bác khó mà không có cảm tình với cháu khi cháu làm anh Bằng bỏ vị hôn thê của anh ấy. cháu rất yêu anh Bằng, nhưng không vì vậy bỏ đi danh dự gia đình mình.
- Cô nói hay lắm, danh dự gia đình. Vậy sao cô lại sống với con trai tôi khi cha mẹ hai bên chưa hề biết nhau. Làm người con gái nết na đức hạnh, chỉ nên trao thân cho người đàn ông khi đã có hôn nhân chánh thức. còn cô?
Thục Linh lắp bắp:
- Bác nói...cháu như thế nào?
- Cô còn hỏi tôi được hay sao? Tuy nhiên tôi vốn là con nhà nho giáo nhưng không đến nỗi ác độc, tôi sẽ nhìn đứa bé trong bụng cô, nhưng cưới cô cho con trai tôi thì không.
Đinh Bằng hoảng sợ, vội vàng thụp xuống chân mẹ mình:
- Mẹ, đừng như vậy mà mẹ.
Bà mẹ ngoảnh mặt lên lạnh lùng:
- Mẹ nói rồi, nếu như cô ta thương con cứ đến đây ở, mẹ nhận đứa con trong bụng cô ta.
Thục Linh giận dữ:
- Anh Bằng, anh đã nói với mẹ, chúng ta lỡ với nhau vậy sao anh có thể nói năng không tôn trọng danh dự của em. Như lúc nãy em đã nói vì yêu anh em có thể làm tất cả nhưng hy sinh danh dự thì không thể được. Đinh Bằng, chúng ta chia tay nhau từ hôm nay đi.
Thục Linh giận dữ lao ra cửa, Đinh Bằng hốt hoảng:
- Thục Linh, nghe anh nói.
- Con đứng lại, không được chạy theo cô ta.
Đinh Bằng khổ sở vò đầu vò tóc:
- Mẹ ơi, mẹ giết con rồi, con yêu Thục Linh thật lòng, con muốn cướ Thục Linh làm vợ, sống đời với cô ấy, mẹ..
- con có thể vì 1 cô gái mà bứt tóc đập đầu mình như vậy hay sao, nói năng 1 cách vô phép với mẹ, thật uổng công mẹ đã ở vậy nuôi con cho đến ngày khôn lớn.
Bà Hải Đường giận dữ chỉ vào mặt Đinh Bằng, rồi như cơn giận lên cực điểm, bà lảo đảo ôm đầu chới với, toàn thân ngã quỵ xuống. Đinh Bằng kinh hoàng phóng tới:
- Mẹ.
Hai mắt khép kín, toàn thân người mẹ mềm nhũn trong tay Đinh Bằng. Đinh Bằng kêu lên thất thanh:
- Mẹ ơi, con xin lỗi.
- Mẹ ơi con xin lỗi.
Đáp lại lời Đinh Bằng, người mẹ nằm im lìm không lay động, Đinh Bằng bật khóc oà như đứa trẻ:
- Mẹ, tỉnh lại đi, con hứa nghe lời mẹ hết, mẹ đừng cứ nằm như người không biết gì, mở mắt ra đi mẹ. Ngày hôm qua đến nay, mẹ không ăn làm sao chịu nổi, mở mắt ra đi mẹ, con hứa sẽ không cãi lời mẹ nữa.
Đôi mắt người mẹ hấp háy và mở ra:
- Tự con hứa thì phải giữ lời đấy Đinh Bằng.
Đinh Bằng mừng rỡ:
- Con hứa.
- Đỡ mẹ ngồi dậy.
Ngồi tựa lưng vào thành giường với cái gối to chêm sau lưng, bà mẹ nghiêm khắc nhìn Đinh Bằng:
- Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, Hạnh Dung tuy không đẹp bằng cô ta, nhưng làm người phải có chữ tín. Mẹ không chọn lầm đâu, con sẽ có hạnh phúc với Hạnh Dung.
Đinh Bằng tuyệt vọng cúi đầu, giữa Thục Linh và người mẹ, anh chỉ còn biết vì mẹ thôi. Từ nhỏ Đinh Bằng luôn tuân thủ quyết định của mẹ, giờ đây bằng màn kịch ngất và bỏ ăn, bà đã chiến thắng, bắt buộc con trai phải cưới vợ theo ý mình.
- Thưa mẹ, mẹ ăn cháo ạ.
Hạnh Dung bước vào với khay thức ăn bốc khói, trên khay là 1 tô cháo đầy thịt. Bà Hải Đường vui vẻ:
- Con lại mua nấm đông cô mà nấu cháo à, đâu phải cầu kỳ tốn kém như vậy hả con?
- Có là bao đâu mẹ.
Hạnh Dung đặt khay thức ăn xuống trước mặt mẹ chồng, lùi ra sau đứng khoanh tay lại như người hầu. Đinh Bằng liếc Hạnh Dung, những điều như thế này chắc chắn Thục Linh không có, cô vốn phóng khoáng và rất bướng bỉnh.
- Mẹ và ba má con bên nhà đã thoả thuận ngày mồng tám tháng tới sẽ tổ chức đám cưới, lễ hỏi và cưới nhập lại không cần 2 lần cho tốn kém và kéo dài thời gian. Mẹ đã khỏe, không cần bên cạnh. Đinh Bằng, con đưa Hạnh Dung đi chọn áo cưới đi, còn những việc như thiệp cưới và tiệc tùng mẹ sẽ lo.
Vậy là tất cả đã xong, kết thúc cuộc tình và cả con đường đi tới với Thục Linh. Đinh Bằng lui ra ngoài héo hắt.
- Anh Bằng.
Hạnh Dung rụt rè sau lưng:
- Em không hề muốn buộc anh đâu, tất cả đều do mẹ anh.
Đinh Bằng quay phắt lại mỉa mai:
- Do mẹ tôi, nhưng nếu cô cương quyết từ chối, ai bắt ép cô hả? Cô khóc lóc đau khổ. Hừm, tôi không hiểu khi tôi không yêu cô, tôi sống làm sao đây.
Hạnh Dung sững sờ, giống như Đinh Bằng, cô không có can đảm để phản kháng lại quyết định của người lớn, cho dù biết cuộc hôn nhân này sẽ gây đau khổ cho mình. Hạnh Dung bưng mặt nức nở:
- Cô im đi, muốn cho mẹ tôi trút thịnh nộ lên tôi nữa hay sao? Tôi chán lắm rồi khi phải nhìn cô khóc. Khóc, khóc, hình như ngoài cái khóc, cô không biết phải làm gì nữa hay sao?
Hạnh Dung sợ hãi im bặt, chưa khi nào cô thấy Đinh Bằng giận dữ quát tháo với cô như vậy. Cắn chặt rằng, Hạnh Dung cố nén cho tiếng khóc đừng bật ra.
- Em về đây.
Không một lời, Đinh Bằng đi ra xe, nhưng lần này Hạnh Dung bướng bỉnh:
- Em muốn về 1 mình.
Đinh Bằng buông thỏng tay nhìn theo Hạnh Dung lao ra đường vẫy nhanh chiếc xe đang trờ tới.
- Cô ơi đi đâu đây?
- Anh...chạy đi.
Gã tài xế nhăn mặt:
- đi nãy giờ cô không nói đi đâu, thật ra cô muốn ghé chỗ nào?
Hạnh Dung bối rối:
- Thôi dừng lại.
Trả tiền xe Hạnh Dung bước xuống, cô không biết mình phải đi đaau. Về nhà, cô không muốn, bởi gương mặt đầy nước mắt sẽ khó giải thích với mọi người. Trước mặt Hạnh Dung là con đường xa tít rồi đến dòng sông, gió thổi mạnh làm tung bay tóc cô, Hạnh Dung đi như người mộng du, cỏ dưới chân cô xào xạc làm ướt cả chiếc áo dài đang mặc.
- Này cô.
bàn tay gã thanh niên cứng ngắt giữ chặt vai Hạnh Dung:
- Một con kiến còn muốn sống, còn cô trẻ như thế này mà muốn chết hay sao
Gã lôi Hạnh Dung đi ngược lại con đường cô vừa đi, Hạnh Dung vùng ra giận dữ:
- Ai nói với anh tôi muốn tự tử.
- Không tự tử thì cô xuống gầm cầu làm cái gì hả?
- Tôi...tôi đi hóng gió có được không?
Trung Sơn bật cười:
- Hóng gió, không ai hóng gió lúc đang nắng, cũng không ai hóng gió nơi ẩm thấp cỏ mọc lấp cả đầu như thế này, cô nói tôi là con nít hay sao?
- Nhưng việc tôi hóng gió hay muốn tự tử can dự chi tới anh, tuy nhiên tôi xác nhận, tôi không hề có ý muốn tự tử, anh rõ chưa?
Trung Sơn buông cô gái ra, trông cô cũng hay hay, nhất là cái giọng Huế ngọt ngào kia, bất giác Trung sơn cười mỉm.
- Anh cười gì?
- À không, tôi cười tôi bê cái lầm
- Nếu như vậy xin anh đừng làm phiền tôi.
- Tôi không đi nếu như cô còn ở đây, tôi sợ...cô tự tử đó cô Hai ạ.
- Tôi đã nói tôi không tự tử anh nghe chưa?
Trung Sơn nhún vai:
- Nếu như vậy cô thuộc tuýp người điên nặng, không chừng...vừa ở nhà thương điên Biên Hòa ra cũng nên.
Hạnh Dung giận dữ:
- anh dám nói tôi như vậy hả?
- Chuyện đời có những cái không ngờ được. Tốt hơn cô nên ngoan ngoãn mà nghe lời tôi trở lên, ở đây không tốt đâu, là nơi bọ du đãng, bọn sống ngoài vòng pháp luật tụ tập, cô ở đây nếu như gặp tụi nó làm hỗn..không ai cứu nổi cô đâu đấy.
Quả nhiên lời hăm doạ của Trung Sơn có hiệu lực ngay, Hạnh Dung sợ hãi nhìn quanh. anh ta nói đúng, cỏ mọc cao lấp đầu, hoang vắng quá, vậy mà cô lại đến đây.
- Nào, theo tôi thôi.
Ngồi lên chiếc xe của mình, Trung Sơn nhìn cô gái ranh mãnh:
- Không dám ngồi xe với tôi, sợ tôi là...du đãng?
Hạnh Dung bướng bỉnh vênh mặt:
- Ai nói tôi sợ, còn lâu.
Bặm môi leo lên ngồi phía sau, Hạnh Dung khe khẽ:
- Đi.
Chiếc xe vô số chồm tới làm Hạnh Dung ngã chúi vào lưng Trung Sơn, cô đỏ mặt phát mạnh vào vai Trung Sơn:
- Anh chạy xe kiểu gì vậy hả?
- Xin lỗi.
chiếc xe lao vút đi, những sợi tóc của Hạnh Dung bay bay vô tình ve vuốt đôi vai Trung Sơn và...mùi hương mái tóc, bất giác Trung Sơn nghe mình bối rối, anh chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ.
- Cô đi đâu?
- Cho tôi về đường Huỳnh Tịnh Của.
- Phú Nhuận phải không?
- Phải.
Ra hiệu cho xe ngừng trước nhà mình, Hạnh Dung nhảy xuống xe, tay vuốt lại mái tóc rôi cô lạnh nhạt:
- Cám ơn.
Trung Sơn kêu lên:
- Tôi...chưa biết tên cô.
Hạnh Dung quay lại nghiêm mặt:
- Không cần đâu công tử, tôi đã có chồng.
Hạnh Dung quay lưng đi luôn, Trung Sơn mỉm cười nhìn theo. Tiếc nhỉ, đã có chồng, chắc lại giận chồng rồi. Trung Sơn rú mạnh ga cho chiếc xe lao nhanh đi.
- Anh Sơn, anh Sơn.
Lại cái thùng tono rồi, Trung Sơn thắng cho chiếc xe lết bánh cáu kỉnh:
- Tono ạ, cô dang tay chặn tôi như thế này, tôi thắng xe không kịp xảy ra tai nạn làm sao?
Bị Trung Sơn gọi bằng cái thùng tono, Uyên không giận chút nào mà cười theo:
- Anh nói em ngu sao, nếu như anh thắng không kịp em nhảy vào lề, nhưng làm sao mà thắng không kịp. Anh có thể cho xe quay đầu lại như ảo thuật gia kia mà.
Trung Sơn nhăn nhó:
- Nói nhiều quá, bây giờ muốn gì đây?
- Cho em quá giang với?
- Sao không đón taxi?
Uyên phung phịu:
- Khó đón thế mồ, anh thấy không em mặc đẹp như thế này mà đi xe ôm hay xích lô ai mà coi, cho em quá giang là được rồi.
Trung Sơn thở hắt ra:
- Được, tôi cho cái thùng tono quá giang, coi như là tono may lắm, hôm nay tôi đang vui, nếu không đừng hòng.
- Anh thật bất lịch sự, người ta nói không nến đánh phụ nữ dù chỉ bằng 1 cành hoa, còn anh gọi em cứ bằng tono này tono nọ, ác như quỷ.
- Chê tôi ác thì đừng quá giang xe.
Uyên cười khúc khích:
- Chê thì chê nhưng quá giang xe thì cứ.
- Sợ cô luôn, đi đâu đây?
- Ra Sài Gòn, hôm nay anh quên sao, công ty của ba anh tổ chức liên hoan ăn mừng tổng kết thu hoạc 6 tháng cuối năm.
Như chợt nhớ ra, Trung Sơn gục gặc đầu cho xe lướt tới. Uyên hoảng hồn ôm chặt người Trung sơn càu nhàu:
- Anh, cái tật lớn hơn cái tuổi mà, vô số xe bao giờ cũng làm người ta muốn bật ngửa.
Trung Sơn bật cười, anh vừa chợt nhớ đến cảm giác rung động khi thân thể cô gái kia ngã trên lưng mình, thật mềm mại và êm ái.