Số lần đọc/download: 15189 / 36
Cập nhật: 2015-04-05 15:36:43 +0700
Chương 6
L
ại đến ngày đám giỗ bà nội. Trong một năm, tôi sợ nhất là hai lần giỗ. Vì như thế sẽ phải qua nhà bác Hai.
Lần này lại càng khinh khủng hơn. Vì gia đình tôi xích mích với gia đình bác ấy. Hôm qua tôi khóc cả buổi, xin mẹ đừng bắt tôi đi. Nhưng mẹ dứt khoát bảo tôi đi. Vì chị Tơ đã đánh lộn với chị My găng hơn tôi. Còn tôi dù sao cũng là con nít.
Và một điều nghiêm trọng hơn, tôi là cháu, không được trốn ngày giỗ của ông bà. Tôi qua nhà bác Hai với tâm trạng đi vào hang cọp, sợ Ớn cả người. Đúng như tôi nghĩ, bác Hai gái và hai chị không thèm ngó đến tôi. Chỉ Có anh Toàn là vẫn thân mật với tôi như trước.
Tôi xuống bếp làm hết việc này đến việc khác. Đến lúc dọn cúng mới được lên nhà trên. Hôm nay tôi có dịp biết mặt người yêu của chị Thục. Tôi đã nghe mấy cô dì xuýt xoa anh ấy rất nhiều, nên thấy cũng tò mò.
Anh ấy tên Tòng Việt, là việt kiều Úc về. Tôi không hiểu chị Thục và mấy cô thích anh ấy chỗ nào, còn tôi thì không thích. Người gì mà tròn quay như bông vụ. Con trai mà mặc áo sơ mi sặc sỡ như con gái. Trông anh ta có vẻ là dân chạy mánh đúng hơn.
Chị Thục ngồi suốt buổi bên cạnh anh ấy. Hai người nói chuyện riêng và thỉnh thoảng lại cười ầm ĩ. Nhà có khách mà họ tỉnh bơ như không người. Vậy mà bác Hai không rầy một tiếng.
Khi dọn bàn lên, tôi ngồi bên cạnh cô Ba, lặng lẽ ăn mà nghe nói chuyện. Bác Hai gái nói như khoe với mấy cô:
- Mới quen mà nó đã mua cho con nhỏ nhẫn kim cương. Đi chơi lần nào cũng có quà, con Thục quen với nhiều thằng nhưng không thằng nào chìu con nhỏ như thằng này.
Cô Ba xuýt xoa:
- Gia đình nó bên đó chắc giàu lắm.
Giọng bác Hai đầy hãnh diện:
- Nghe nói mấy anh nó người thì làm chủ nhà hàng, người thì có tiệm bánh lớn lắm. Tới Noel là làm không kịp giao. Bên đó có tiệm bánh là giàu hơn bên đây nhiều.
Cô Tư có vẻ nịnh bác Hai:
- Con Thục có phước thật, gả nó qua bên đó, nó làm bà chủ, gởi tiền đô về cho chị tha hồ xài.
Cách nói chuyện của mấy cô làm tôi không chịu nổi. Tôi rất ghét những người tính toán và khoe khoang. Còn mấy cô tôi thì lúc nào cũng nói chuyện như thế.
Trong dòng họ, gia đình bác Hai giầu nhất và có uy tính nhất. Mấy cô chú tất cả đều nể trọng bác Hai và mấy anh chị. Ngược lại, họ khinh rẻ ba mẹ tôi rất nhiều. Tôi lớn lên và đã quen thấy như vậy. Mặc cảm cũng đã ăn sâu vào đầu óc tôi và tôi cũng không thích tiếp xúc với mấy cô, vì biết mình không được ai thương yêu gì.
Tôi ngồi nghĩ ngợi miên man, không hay mấy cô đã chĩa mũi nhọn về phía tôi từ lúc nào. Hình như bác Hai đã kể chuyện xích mích của tôi cho mấy cô nghe. Nên hôm nay có tôi, mấy cô tha hồ trách mắng để lấy lòng bác Hai.
Đầu tiên là cô Tư bảo tôi nói lý do tại sao tôi lại hại chị My. Thấy tôi không trả lời, cô ngọt nhạt:
- Gia đình bác Hai giúp đỡ ba mẹ con rất nhiều. Ngày trước ba con với mấy cô là một tay bác Hai nuôi. Bây giờ tụi con trả ơn như vậy coi sao được.
Chuyện trước kia thì tôi thật sự không biết. Nhưng tôi nhớ từ lúc tôi lớn lên, tôi chẳng thấy sự giúp đỡ nào của bác và các cô. Bác ấy cho các cô đủ thứ, nào xe, nào tiền mua nhà, trừ ba mẹ tôi. Vì không ai ưa tính hay nhậu của ba tôi. Còn mẹ tôi thì càng bị ghét.
Tôi phải kháng bằng những ý nghĩ trong đầu. Nhưng vẫn im lặng một cách lì lợm. Chắc là mặt tôi trông khó ưa lắm nên cô Sáu nói đay nghiến:
- Chị nói với nó làm gì, mấy đứa vô ơn như vậy rồi lớn lên cũng giống mẹ nó thôi, chẳng làm nên trò trống gì đâu.
- Mẹ nó dạy nó như vậy rồi, chị không sửa tánh nết nó được đâu. Coi cái mặt nó kìa, nó có coi mình ra gì đâu.
Tôi ngồi cúi gằm mặt, môi mím chặt lại. Mắt tôi sáng quắc lên đầy bướng bỉnh khẳng định sự chống đối.Không hiểu sao các cô có thể xem thường tôi như con nít, tôi đã lớn và có nhân cách riêng rồi mà.
Thấy tôi một mực lặng thinh, các cô thay nhau vạch cho tôi thấy lỗi của mình. Nào là tôi đã làm chị My mất mặt, tôi không biết nghĩ tình cảm chị em. Tệ hơn nữa, tôi là đứa không được dạy dỗ. Đó cũng là lỗi của mẹ tôi.
Tôi hé mắt lên nhìn vẻ mặt hể hả của bác Hai gái. Các cô mắng tôi thế nào cũng được. Nhưng lôi mẹ ra thì tôi chịu không nổi. Không cần suy nghĩ, tôi ngẩng mặt lên nói rành rọt.
- Mẹ con không dạy con làm gì xấu cả và con thấy hành động của con cũng không có gì sai. Nếu cái cô hiểu có một chiều thì xin các cô đừng thiên lệch.
Nói xong câu đó, tôi thấy mọi người khựng lại. Có lẽ họ không ngờ tôi dám trả lời họ. Tôi thấy bác Hai cười nhạt:
- Mấy cô nghe nó nói không, đến cô bác mà nó cũng leo trèo thì nó còn coi chị em ra gì.
Tôi trả lời ngay:
- Con không dám hỗn với cô bác, cũng không chơi xấu với chị My. Tại tự bản thân chị ấy xấu thì chị ấy phải nhận lấy hậu quả.
Bác Hai gái xanh mặt:
- Mày nói cái gì?
- Chị My thích bạn anh Toàn, ngày nào cũng kéo con đến nhà anh ấy. Chỉ lấy lòng bạn con để làm quen với anh Chương. Nếu con không nói thật với bạn con, thì nó sẽ bảo con liên kết với chị My gạt nó. Các cô xem con nói có đúng không?
Mọi người lặng im, không nói gì được. Cuối cùng bác Hai gắt lên:
- Nhưng nó là chị em với mày, mày không nghĩ đến nó sao?
- Đó là lỗi của chị My trước, chị ấy cũng không nghĩ con là chị em, chỉ lợi dụng con thôi, lúc đó con mắc học bài thi, các cô không biết con bận tới mức nào, vậy mà đang học thì chị ấy bắt con phải bỏ đi với chị ấy. Nếu trách con, trước tiên các cô phải trách chị My trước.
Bác Hai gái có vẻ tức giận và ghét tôi cùng cực. Còn các cô thì lắc đầu chê trách:
- Mẹ nó dạy nó đối đáp với người lớn vậy đó, cãi với nó làm gì, để nói cho ba nó dạy nó. Con nít gì mà quá trời.
Bác Hai gái ngọt ngào:
- Vậy con thấy mấy chị con khó ưa lắm hả, thôi, chị em mà, không ưa nhau thì bác cũng không ép. Từ đây về sau con khỏi đến nhà này nữa, gia đình bác không đáng để con tới lui đâu.
Bác Hai nói thế có nghĩa là đuổi tôi về. Tôi hiểu điều đó và tôi thấy vô cùng nhục nhã. Tự nhiên tôi muốn khóc lên. Nhưng tôi không khóc. Tôi đứng dậy cố nói cứng:
- Vâng, xin phép bác con về, thưa mấy cô con về.
Tôi đẩy chiếc ghế sang một bên. Rồi đi vào nhà lấy nón. Lúc đó anh Toàn cũng vừa đi xuống. Anh ấy ngạc nhiên:
- Đang ăn sao Vy bỏ về, ở lại an cho xong đi em.
- Dạ thôi.
- Ủa, khóc hả, sao vậy em?
- Bác Hai đuổi em.
Tôi chỉ nói có được như vậy. Sau đó tôi chạy ra nhà sau, đi cửa hậu ra đường hẻm. Tôi đứng dựa cột đèn khóc tức tưởi. Nếu mẹ biết qua nhà bác Hai để bị các cô rẻ rúng thế này mẹ sẽ buồn lòng tới đâu.
Tôi quyết định không nói với mẹ chuyện này và tôi đứng khóc tới hết tức mới về nhà. Tôi giữ kín bưng không nói với ai. Nhưng mỗi lần nhớ tới nó tôi lại thấy cay mắt.
Tôi âm thầm nguyện với lòng mình, sẽ cố gắng vươn lên, để dòng họ tôi đừng coi thường gia đình tôi. Đừng đối xử với chúng tôi rẻ rúng như vậy.