Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
uổi sáng, Minh Phương thức dậy trong cảm giác mệt nhoài. Toàn thân cô ê ẩm như vừa trải qua một cuộc tra tấn vậy. Gắng gượng ngồi lên, cô phải mất một lúc bóp trán cho đỡ nặng đầu. Nhưng rồi cô cũng phải rời khỏi giường nếu như không muốn nghỉ làm.
Nhìn đồng hồ thấy đã muộn, Minh Phương bỏ cả buổi tập thể dục buổi sáng và làm vệ sinh thật nhanh. Rời khỏi phòng, Minh Phương nhìn thật nhanh về căn phòng đối diện mà cô biết chắc chắn là dành cho gã đàn ông dễ ghét tối qua. Căn phòng vẫn còn đóng im ỉm, hy vọng là gã chưa thức dậy để cô khỏi phải chạm mặt với gã ở dưới nhà.
Qua sự việc tối qua, Minh Phương thấy ghét gã thanh niên này quá. Đã hồ đồ vào nằm trong phòng của người ta, sử dụng cái giường của cô một cách tự nhiên như vậy và sau đó, bỏ ra ngoài mà vẫn để mặc chiếc giường lộn xộn gối mến như… một cái chuồng heo.
Sau đó, biết thêm một điều quan trọng là gã ta là con của ông Thuận, Minh Phương càng thấy ghét cay ghét đắng gã ta. Vì thói thường thì cha nào con nấy mà, cho nên cô đã ghét cha nên ghét luôn con cũng không có gì là lạ.
Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, Minh Phương đã nghe mẹ gọi:
- Con lại ăn sáng đi Phương.
Nhìn về phía bàn ăn, Minh Phương chỉ thấy ông Thuận và mẹ mình. Đúng như cô vừa ước ao, cái con người dễ ghét đó chưa thức dậy. Nhưng hôm nay tâm trạng Minh Phương nặng nề quá, cô thật sự không muốn đối mặt với cả mẹ cô cùng ông Thuận. Vì thế, cô lắc đầu:
- Con không ăn đâu, con phải đi làm ngay đây.
Bà Vy kêu lên:
- Sao thế? Mẹ đã làm sẵn thức ăn rồi đây mà. Con chỉ mất vài phut thôi chứ có lâu la gì đâu mà phải vội vã như thế. Vả lại, cũng đâu đã tới giờ đi làm.
- Hôm nay con có chút việc phải đi sớm.
Biết là cô con gái của vợ không chấp nhận chuyện của mình và mẹ nó, ông Thuận cũng ít khi tham gia vào câu chuyện của hai mẹ con. Thế mà không hiểu sao hôm nay ông lại buột miệng nói với Minh Phương:
- Con cần gì phải vất vả như thế hở Phương? Công việc nhẹ nhàng ba vẫn dành cho con kia mà.
Nhin ông Thuận một cái thật nhanh, Minh Phương vừa trả lời ông vừa cúi xuống cài quai sandal:
- Con làm ở đây đã quen việc quen người rồi, con không muốn thay đổi đâu ạ.
Nói xong, cô đứng thẳng người lên chào mẹ và ông Thuận:
- Con đi làm đây ạ!
Vừa mở cổng ra, Minh Phương đã nhìn thấy ngay Chương đang đậu xe đợi cô ở gần ngay cổng nhà. Cô vội bước nhanh đến:
- Anh Chương, sao anh đến sớm quá vậy?
Ném điếu thuốc đang hút dở trên tay xuống đường và dùng mũi giày di dí cho tắt, Chương cười:
- Anh sợ em đợi thôi mà.
- Thế sao anh không vào nhà?
Chương vừa khởi động xe vừa lắc đầu:
- Thôi, đợi em ở đây được rồi. Anh không muốn làm phiền những người khác trong gia đình em. Nào, mời tiểu thư lên xe để kẻ hầu này đưa tiểu thư đi ăn sáng.
Minh Phương ngồi lên xe, cô lè lưỡi trêu Chương:
- Làm kẻ hầu cho em được mấy ngày đây? Hay là chỉ mỗi một buổi sán hôm nay thôi.
Chương nghiêng đầu ra phía sau làm mặt anh chạm nhẹ vào mặt Minh Phương đang chồm ra phía trước:
- Anh tình nguyện hầu em suốt đời này, không biết em có chịu nhận không đây nữa.
Lại cũng một câu nói đầy ẩn ý nữa của Chương, Minh Phương tự trách thầm mình đã lại tạo điều kiện cho anh nói như thế. Vì thế cô không trả lời câu nói của Chương mà làm lơ như không nghe thấy gì.
Thấy Minh Phương im lặng, Chương cũng hiểu là mình vừa nói điều chưa nên nói. Vì thật ra, tuy Minh Phương chơi thân với Hồng Khanh từ lâu như thế nhưng đối với Chương thì anh chỉ biết về cô từ hôm cô đến nhận việc mà thôi. Bạn bè Hồng Khanh khá nhiều, và lại Chương còn có những mối bận tâm vào công việc riêng của mình nên anh không hề chú ý đến một người bạn nào của em gái cả. Vì thế bây giờ Chương có muốn bày tỏ tình cảm của mình đối với Minh Phương thì cũng phải chờ cho đến khi có cơ hội mới được.
- Ăn gì đây cô bé?
Chương lên tiếng hỏi Minh Phương để xóa đi không khí nặng nề giữa hai người. Minh Phương ngần ngại:
- Có kịp ăn không hở anh Chương?
Chương gật đầu:
- Dư sức cho tụi mình ăn sáng, còn tới gần một giờ nữa cơ mà.
- Vậy thì mình đi ăn món gì cũng được anh Chương ạ.
Chương đề nghị:
- Vậy thì mình đi ăn phở ở Pasteur nhé.
- Em đã nói là đâu cũng được cơ mà, vì anh là khổ chủ nên cứ việc thẳng đường tới nơi nào mà khổ chủ thích.
Chương tăng ga cho xe chạy nhanh hơn, vào lúc này còn hơi sớm nên trên đường xe cũng không đông lắm. Anh ngừng xe trước một tiệm phở khá nổi tiếng trên đường Pasteur và quay lại nói với Minh Phương:
- Mình vào đây nhé.
Minh Phương gật đầu, cô hồn nhiên nói với Chương:
- Tiệm này chắc là nấu phở ngon hở anh Chương?
Kéo ghế cho Minh Phương ngồi xong, Chương hỏi lại:
- Sao em lại hỏi như thế? Em đã ăn ở đây lần nào chưa?
Minh Phương lắc đầu:
- Chưa, nhưng em ngửi thấy mùi phở thơm lừng như thế nên đoán thôi.
Chương bật cười:
- Em hay thật đấy Phương ạ. ngửi mùi mà đoán được vị.
Minh Phương cong môi:
- Thế anh không thấy là mùi vị là hai tiếng luôn đi đô với nhau à. Vi vậy nếu như mùi thơm thì vị phải ngon là lẽ đương nhiên rồi.
Chương không nén được tiếng cười thú vị bật to lên:
- Công nhận là em lý luận độc đáo thật. Chắc chỉ có em mới có kiểu lý luận như thế này mà thôi.
Minh Phương cũng cười:
- Đó là nhãn hiệu "cầu chứng tại tòa" của Minh Phưong đó. Nếu như không có cái kiểu lý luận như thế thì không phải là em đâu.
Phở đã được mang ra, Chương trao cho Minh Phưong đôi đũa đã được anh lâu cẩn thận:
- Thôi cất cái "nhãn hiệu cầu chứng tại tòa" của em đi, chúng ta ăn cho nóng đã.
Minh Phương chu đáo lựa từng ngọn rau thơm ngon lành và ngắt nhỏ ra bỏ vào tô của Chương. Cô còn vắt thêm cho anh miếng chanh và hỏi:
- Anh thử coi vừa ăn chưa?
Chương gật đầu, ánh mắt anh âu yếm nhìn Minh Phương:
- Được rồi, cám ơn em. Em cũng mau ăn đi.
Tuy cười nói với Chương vui vẻ như thế nhưng trong lòng Minh Phương vẫn thấy nặng trĩu một nỗi niềm riêng của mình. Lại thêm chuyện xảy ra hồi tối làm cô mệt mỏi nên ăn chỉ được vài miếng thôi thì cô đã thấy không muốn ăn nữa rồi. Thấy Minh Phương uể oải nhai từng cọng phở, Chương ngừng đũa hỏi cô:
- Em ăn không thấy ngon à Phương?
Không muốn làm Chương buồn, Minh Phương lắc đầu:
- Không đâu anh, ngon lắm chứ.
- Thế sao em có vẻ như không muốn ăn vậy? Hay là em bệnh?
Minh Phương vội vã lắc đầu thêm cái nữa:
- Em đâu có mệt gi đâu, chỉ tại hồi tối em thức hơi khuya nên bây giờ thấy uể oải một chút thôi. Em không sao đâu, anh đừng bận tâm như thế.
Chương vẫn tỏ ra quan tâm đến Minh Phương:
- Nếu em mệt thì có thể về nghỉ đi Phương ạ. đừng có ráng sức quá lỡ như ngã bệnh thì lại khổ đấy.
Minh Phương cảm động, cô nói đùa để che giấu đi cảm xúc của mình:
- Có ông chủ nào lại xíu nhân viên nghỉ việc như anh không vậy? Hay là anh muốn em nghỉ để bớt phải trả tiến lương ngày hôm nay cho em đấy.
Chương làm ra vẻ thất vọng:
- Anh có ý tốt như thế mà em lại hiểu anh như một ông chủ keo kiệt như thế hay sao? Thật là đáng buồn.
Minh Phương bật cười:
- Ai bảo anh biểu lộ ra như thế làm chi. Nhưng mà anh ăn xong chưa?
- Em cần gì cà.
- Không, là em hỏi thế thôi vì nếu anh ăn rồi thì chúng ta đến công ty vậy.
Chương băn khoăn:
- Em chả ăn được chút nào, như vậy thì đói làm sao? Hay là anh gọi cho em ly sữa nóng nhé?
Minh Phương xua tay:
- Thôi thôi, anh đừng có gọi. Em là sợ sữa nhất trên đời này đó. Mà em cũng không đói đâu, anh đừng bận tâm.
Chương còn đanh định nói thêm điều gì nữa thì ngay lúc đó, điện thoại của anh báo hiệu có người gọi đến. Anh nói với Minh Phương:
- Xin lỗi em, để anh nghe điện thoại một chút.
Tiếng alô vừa cất lên từ đầu dây bên kia thì Chương đã nhận ran gay người gọi mình là ai. Anh hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy Khanh?
Hồng Khanh hỏi:
- Anh đang ở đâu vậy? Đi lâu rồi mà sao chưa đến công ty?
- Anh đang ăn sáng, có chuyện gì cần không?
- À, ba bảo em nói với anh là một lát nữa ba sẽ đưa người bạn của ba đến công ty để có kế hoạch làm ăn với anh. Anh nhớ chờ ba đó.
- Anh biết rồi, còn chuyện gì không?
- À, Minh Phương cũng chưa đến công ty, chẳng lẽ nó đi làm trễ như thế hay sao?
Chương nháy mắt với Minh Phương một cái rồi mới trả lời cho Hồng Khanh:
- À, Phương đang ăn sáng với anh đây mà. Em muốn kiếm cô ấy có chuyện gì không?
- Vậy anh trao máy cho nói đi, em muốn nói chuyện với nó một chút.
Chương trao điện thoại cho Minh Phương, anh nói:
- Khanh nó muốn nói chuyện với em đó.
Minh Phương cầm lấy máy, cô mới vừa "Alô" được một tiếng thì Hồng Khanh đã cười giòn giã:
- Hôm nay cô phụ tá lại đi ăn sáng với Giám đốc, tình tứ quá nhỉ?
Minh Phương thoáng bối rối, cô liếc qua Chương một cái như sợ anh cũng nghe được lời nói của Hồng Khanh nhưng thấy anh lơ đãng nhìn ra phía ngoài, cô mới yên tâm gắt nhỏ với Hồng Khanh:
- Chỉ nói nhảm nhí không à, bộ hết chuyện để giỡn rồi hay sao?
Hồng Khanh thôi cười:
- Sao lại là giỡn? Sao lại là nhảm nhí? Tao nói thật chứ bộ! Mà Phương này…
- Gì nữa đây Khanh? Nghe mày xuống giọng tao sợ quá đi thôi.
Hồng Khanh lại cười, cô nói như thì thầm:
- Phương này, hay là mày chịu đại anh tao đi. Ông ấy rất yêu mày đấy, mà trông ông ấy cũng phong độ nào có kém mấy ai. Có chăng là chỉ thua kém mấy anh diễn viên điện ảnh Hàn quốc một chút mà thôi. Mà tao thì cũng khoái mày làm chị dâu của tao vì như thế tao mới có cơ hội bắt nạt mày chứ.
Minh Phương gạt phắt đi:
- Mày có thôi những lời nhảm nhí ấy đi không? Tao cúp máy đây!
Nói xong, Minh Phương cúp máy ngay. Cô trao máy cho Chương:
- Anh Chương, máy của anh đây. Cám ơn anh, chúng ta đi thôi.
Nói xong, Minh Phương vụt đứng lên ngay. Chương cũng vội vã đứng lên theo:
- Được rồi, đợi anh trả tiền đã.
Minh Phương đi thẳng ra ngoài cửa tiệm đợi Chương khiến anh không dám chần chừ mà phải nhanh chóng trả tiền rồi cùng ra với cô. Trên đường về, anh khẽ khàng hỏi cô:
- Hồng Khanh nói gì với em vậy Phương?
Minh Phương lắc đầu:
- Chuyện của tụi em anh biết mà làm gì? Thiếu gì chuyện lăng nhăng cho tụi em nói.
Biết Minh Phương không muốn nói, Chương nhủ thầm là anh sẽ hỏi lại em gái của mình. Không khí giữa hai người lặng hẳn xuống, vì từ lúc đó cho đến khi về tới công ty, cả hai người không ai nói với ai một lời nào.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên