Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2024-09-01 17:36:11 +0700
Nhà
Anh có thói quen mở nhiều trang wed một lúc. Yahoo của anh luôn sáng nhưng chẳng mấy khi bắt chuyện với ai. Các trang tin tức kéo thành một chuỗi dài quanh màn máy tính. “Đời sống và sức khỏe”, “Vấn nạn xã hội”, “Văn hóa nghệ thuật….” Có quá nhiều thứ để đọc và anh thường chỉ lướt qua để nắm lấy chút thông tin. Đó như một sự bắt buộc để bản thân không bị lỗi thời.
Sau khi lưu văn bản, anh mở thêm một thư mục. Một trang về cộng đồng. Trang cá nhân của anh mọi thư mục đều bỏ rống. Chỉ riêng thư mục ảnh là không chết vì được đăng tải thường xuyên. Số ảnh trong đấy đều là ảnh chụp gia đình. Anh, vợ anh và đứa con đang sống xa nhà. Thư mục này được khóa thành “Cá nhân.” Nó thuộc quyền sở hữu của riêng anh. Mỗi lúc rảnh, anh thường mở thư mục ảnh và ngắm nghía từ bức đầu tiên cho đến bức cuối cùng. Ô cửa sổ trò chuyện phía góc màn hình mở ra. Một cái tên, và nhiều cái tên khác hỏi chuyện anh. Anh thu nhỏ cửa sổ lại rồi thoát khỏi trang wed. Không có gì ở đó cả, anh cần hoàn thành nốt văn bản.
Cô mở cửa và leo lên giường.
“Em ngủ trước đây?” – Cô nói và kéo chăn lên.
Một lúc lâu, anh tắt máy. Anh xuống căn phòng tầng hai. Sau khi đóng cửa lại, anh bật dàn máy nghe nhạc lên.
Bản giao hưởng số 9 bắt đầu chạy.
*
“Còn nhớ nụ hôn đầu tiên của chúng mình không?”
Anh lảng đi bằng cách nhai các sợi mỳ thật lâu. Cô rót cho anh cốc nước lọc và lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Ở cầu Tràng Tiền.”
Cô mỉm cười và gắp cho anh một lát dưa chuột.
Mỗi sáng cô đều dậy sớm để nấu bữa sáng. Món mỳ là thực đơn hàng ngày. Mấy mươi năm nay ngày nào họ đều ăn vậy. Cô thường thay đổi bữa bằng cách mua nhiều loại mỳ, hoặc ở cách nấu, khi thì cho rau muống, bắp cải, hôm thì nấu kèm với ít thịt bò hoặc tôm khô.
“Hôm nay anh phải làm thêm giờ, sẽ về muộn.”
“Em đợi.”
“Không cần đâu. Chỉ cần em ở nhà là đủ.”
Anh húp chút nước mỳ còn lại rồi đặt đũa.
“Thằng Khang có điện về không.” – Cô hỏi.
“Hôm trước nó có gửi một bức thư qua mail.”
Anh thắt dây giày rồi xách cặp. Cô thu dọn bát đĩa.
Anh làm việc trong ban một tờ báo chuyên về giải trí. Nhiệm vụ của anh là thiết kế tờ báo, ken các hình ảnh hoặc chữ in lên các bài viết. Đôi khi anh phải phân chia các mục để một trang báo có đủ cả bài quảng cáo, tin vặt và một góc nhỏ về gỡ rối tơ lòng. Đồng nghiệp của anh thường có thói quen tụ tập sau giờ làm việc. Những hội nhóm đó thường hẹn nhau ở quán bia, quán karaoke, hoặc ở sân tennis. Vài người trong số họ còn thừa thãi sức lực tới mức tìm tới các câu lạc bộ thể hình. Anh luôn từ chối mọi lời mời. Trong cơ quan dù anh không được quý mến nhưng anh chẳng có xích mích nào lớn tới mức tạo thành những thù địch. Còn nếu để truy xét về anh thì phải nói tới việc anh quá yêu quý mái nhà của mình. Anh không phải là người kín tiếng nhưng thật khó để biết thêm về người vợ của anh trừ việc cô ta là giáo viên hợp đồng trong một trường tư thục. Còn con trai anh, thằng Khang thì họ chưa một lần thấy mặt. Mỗi khi tan giờ làm anh luôn về nhà đúng giờ, ngày nghỉ anh dành cả ngày trong tổ ấm của mình.
*
Đúng 7h anh trở về nhà. Mâm và bát đũa đã dọn cả. Tiếng xào nấu vẫn dở dang trong bếp. Anh ngửi ra mùi củ cải muối và chả xương xông. Anh lên gác, cởi bộ quần áo công sở ra rồi vào nhà tắm.
“Anh còn nhớ hôm thằng Khang ra sân bay chứ?”
Cô hỏi khi xới cho anh bát thứ hai.
“Sao em hỏi vậy?”
“Bên Nga có gì hay mà nó nằng nặc đòi đi, chẳng lẽ sông Volga lại quyến rũ hơn Pari. Nó rất mê Spiten nhưng chắc không phải vì lý do đó.
“Nó đang du học.”
“Moscow có gì tốt chứ. Nó có hai bằng đại học, tiếng Anh nó nói rất tốt. Đáng ra phải chọn Havard.”
“Lớp trẻ nhiều hoài bão lắm.”
Anh chan thêm canh.
“Lúc đầu em nói gì nhỉ?”
“Ai mà biết.”
Cô im lặng hồi lâu rồi lắc lắc đầu.
Cô gắp một miếng củ cải muối, giữ trên đũa một lúc lâu rồi đưa về phía anh.
“Anh há miệng ra.”-Cô nói và anh lấy đũa gạt miếng củ cải xuống bát.
Xong bữa, cô bê mâm bát vào nhà bếp còn anh lên phòng. Ở tòa soạn anh đã hoàn thành hết công việc nên tối nay sẽ được nghỉ ngơi.
Anh lên căn phòng cuối tầng hai. Trong phòng có một bộ bàn ghế gỗ, xung quanh ngoài cái tủ kính với những chai rượu tây và bộ ấm chén bằng sứ Bát Tràng còn có một dàn đĩa nhạc.
Khuấy thêm vài vòng, phần cafe nằm dưới đáy cốc đã bắt đầu hòa tan.
Nhạc đã bật, khúc giao hưởng số 9, cung rê thứ.
*
Dạo này anh không mở mail, Yahoo luôn đặt chế độ ẩn. Anh đã gần 50, cái nấc tuổi then chốt và nhiều thay đổi. Đồng nghiệp của anh gần đây tụ tập hội nhóm và dành thời gian cho các hoạt động đơn lẻ. Một người cùng ban với anh, là đồng nghiệp lâu năm đã để mắt tới một cô gái đang trong thời gian thử việc. Hầu hết gã đàn ông đã trải qua quá nửa cuộc đời đều biết thận trọng và tiết chế cảm xúc. Anh ta có đủ cách để chiếm được cô ả mà không bị quy kết vào tội danh nào. Người bạn đó không hề hé ra điều gì nhưng với từng ấy năm làm việc cùng cũng thừa để anh hiểu đồng nghiệp của mình. Qua cặp mắt hấp háy và cái tủm tỉm khi cùng anh bạn đó nói chệch sang một câu chuyện khác, nằm ngoài công việc thì anh biết cô ả đã lọt bẫy. Một cái hẹn và thế là xong.
Những đồng nghiệp khác thì dành phần nhiều thời gian để la cà quán rượu, quầy Bar, thậm chí là các nhà thổ trá hình. Vài người đã than phiền với nhau vì chứng mất ngủ và nhu cầu sinh dục thái quá nằm ngoài sự kiểm soát. Anh cũng mắc chứng mất ngủ, nhưng anh không ngớ ngẩn tới mức lãng phí thì giờ vào những hoạt động vô bổ. Anh dành thời gian đó vào việc nghe giao hưởng.
Căn phòng ở cuối tầng hai là nơi lý tưởng để nghe nhạc. Trong tủ kính có đủ loại rượu mà anh đã sưu tầm trong nhiều năm. Khi cần anh có thể lấy một chai và chậm rãi thưởng thức. Trong phòng được lắp hệ thống cách âm nên dù anh bật hết volume cũng chẳng ảnh hưởng tới ai. Anh thường có thói quen cách ly bản thân khi nghe nhạc. Tức là anh sẽ khóa trái cửa, điện thoại anh có mang theo nhưng chẳng bao giờ mở máy, anh sẽ động tới nó khi thực sự cần.
Từ thời còn hẹn hò cô đã biết về sở thích này của anh. Việc anh xây dựng một gian buồng khép kín, ấm cúng với đủ tiện nghi và được dọn dẹp thường xuyên cũng là để phục vụ cho nhu cầu này. Không mấy khi cô nghe nhạc, nhất là loại nhạc trang trọng chỉ dành cho một số ít người trong giới thượng lưu này. Một vài lần cô đã thử vào căn phòng đó, cùng anh nhấm nháp chút uýt-ki và lắng nghe từng giai điệu của bản nhạc nhưng chẳng bao giờ cô ở lại quá lâu. Chỉ ở nốt dạo đầu cô đã không chịu nổi. Nhiều lần cô muốn cùng anh ở trong căn phòng, pha một ấm trà và cùng trò chuyện. Gợi lại những kỷ niệm, vài điều tâm đắc hoặc chỉ để âu yếm như thời còn xuân sắc. “Tốt thôi, nếu em muốn, nhưng không phải ở đây.” – Anh thẳng thừng. Cô không thể ở cạnh anh mỗi lúc anh vào buồng nhạc.
Mọi can thiệp mang tính chất ngáng trở của cô đều bất thành vì căn phòng được lắp hệ thống cách âm. Những cái đấm cửa dù ở mức khe khẽ hay thuỳnh thuỵch như người ta đánh trống cũng chẳng cách nào lọt vào bên trong. Ngoài hệ thống cách âm, cánh cửa này được lót một lớp gỗ mỏng, bọc giấy phía ngoài. Phần ruột làm bằng thép, loại thép ruột đặc, không chiếc rìu nào có thể bửa.
Điều duy nhất mà anh có thể thay thế lời xin lỗi là kết thúc buổi nghe nhạc thật sớm, nếu cô còn đứng bên ngoài anh sẽ bế cô lên phòng. Ngày chủ nhật anh sẽ tự tay vào bếp làm món cơm chiên Dương Châu và đậu Hà Lan xào nấm, hai món khoái khẩu của cô.
Nốt cuối cùng của bản nhạc đã đi hết. Anh tắt máy. Đã 10 giờ hơn. Trong buổi hòa nhạc (anh tự cho là vậy.) hôm nay anh uống một ít rượu vang, loại rượu có nồng độ vừa đủ để tạo ra những ảo giác lâng lâng. Điều này rất lý thú khi nghe giao hưởng. Và anh tự tưởng tượng ra. Các bộ nhạc cụ, kèn trumplet, violin, kèn đồng và các nhạc công trong bộ comlê đen có thắt nơ. Họ đàn những nốt nhạc đầu tiên. Những âm vực vang lên khi mạnh mẽ như mũi tên bật khỏi cung với lực kéo của một lực sỹ hạng nhất, đôi lúc lại lắng xuống, có khi mọi nhạc cụ đều ngừng lại và chỉ có tiếng kéo đàn du dương. Nhiều quãng, các âm thanh cùng một lúc rộ vang lên, tiếng các loại nhạc khí được kết nối lại thành một âm vang, một thứ ánh sáng huy hoàng chỉ nhìn thấy khi đã lột bỏ nỗi âu lo trần tục, siêu thoát.
Cửa phòng ngủ vẫn mở hé để đợi anh. Ánh sáng mang màu mỡ gà chậm chạm tỏa quanh gian buồng. Cô chưa ngủ và vẫn đợi anh.
Trong bộ đồ bó sát để hở vai, cô vén chiếc chăn mỏng sang một bên.
“Đi ngủ thôi.” – Anh nói và gạt nụ hôn chớp nhoáng cùng thân thể nóng rẫy của cô ra.
“Dạo này trong em có gì đó rất lạ.” – Cô nói và quàng hai tay qua cổ anh. Anh miễn cưỡng với những nụ hôn.
“Chúng ta đã có con, điều này không cần thiết.” – Anh nói rồi kéo chăn lên.
Một lát, cô bước xuống giường và vào nhà tắm. Tiếng xả nước ào ào.
*
Anh không giao kết với mấy người hàng xóm cạnh nhà nhưng họ cũng đại khái nắm được gia cảnh của anh. Thông tin trong lỗ tai họ chỉ ở việc gia đình có mấy người, ai làm nghề gì. Hàng xóm quanh nhà cho đến nay vẫn bàn tán về cuộc hôn nhân đầu tiên của anh. Câu chuyện bắt đầu khi cô hoặc anh vừa đi qua, khi thì cô nghe lỏm được từ hai người đàn bà sau lưng mình. Vợ đầu của anh, nàng chỉ sống với anh hai năm. Trong suốt thời gian hai năm đó không có trận cãi vã nào. Tất cả đều bình yên và mọi thứ chỉ chấm dứt khi cô vợ gửi tờ ly hôn lên phường với chữ ký ấn mạnh tới mức xuyên thấu tờ giấy. Người vợ đầu không ai còn nhìn thấy. Trước khi dứt áo cô nàng không nói nguyên do dẫn tới cuộc ly hôn, còn anh thì chỉ nói rằng “Ai cũng cần một mái nhà. Cô ấy cũng nên tìm cho mình một mái nhà.” Hai năm sau, anh tái hôn với cô. Hôn nhân tính đến bây giờ đã hai mươi năm và anh đã có một đứa con. Thỉnh thoảng những kẻ rỗi hơi vẫn nói về chuyện ly hôn ngày trước của anh. Họ thêu dệt hàng chục chuyện nhưng điều họ nói với nhau nhiều nhất là việc không thể sinh con của cô vợ trước. Đại loại là về cặp hông, bộ ngực, hoặc cặp mắt, nhiều khi là những bộ phận khác mà theo họ mang biểu hiện của bệnh vô sinh.
Cô đón anh bằng một nụ hôn thật sâu. Hai tay cô quàng qua cổ anh và xiết rất chặt. Anh nhận thấy cái lưỡi ẩm ướt của cô.
Anh phải dùng chút sức lực để kéo đôi tay đang xiết chặt trên cổ. Anh đẩy cô ra, cú đẩy khiến cô va vào tường.
“Em không sao chứ?”
Cô lắc đầu. Cơn ê ẩm khiến khối lửa trong cô dịu đi đôi chút.
“Gần đây em không hiểu nổi mình nữa” – Cô nói.
“Về phòng nghỉ đi thôi.”
*
Cuối tuần này tòa báo sẽ ra số cuối tháng. Cấp trên muốn số báo lần này phải có một sự thay đổi để có thể cạnh tranh với các tờ báo khác. Bài viết đã đủ, chỉ đợi thiết kế hình và bìa là xuất xưởng. Mỗi người trong ban của anh sẽ tự thiết kế cách trang trí để hôm sau hội ý và chọn lọc.
Bàn làm việc của anh đặt trong phòng ngủ. Đây là sự sắp đặt của riêng anh.
Trên bàn làm việc ngoài ống bút, mấy quyển sổ, chiếc đèn bàn nhỏ thì luôn có một cái khung ảnh cá nhân. Bên trong là bức ảnh gia đình gồm anh, cô và thằng Khang, lúc ba tháng tuổi. Anh lau chùi khung ảnh thường xuyên nên không có chút bụi nào bám lại.
“Thằng Khang dạo này có điện về không.”- cô nói.
Anh mở các ô màu trên Word và chọn màu xanh.
“Lâu lắm rồi nó không chat với anh. Kể từ lần anh bảo nó hãy chuyên tâm vào bài vở.”
“ Em rất nhớ nó!” – cô nói.
“Anh cũng rất nhớ nó. Nhưng hãy để con tập trung hơn, đâu phải nó đi du lịch.”
Anh cầm khung ảnh, nhìn một lúc rồi nói với cô.
“Chúng ta là một gia đình, ở xa vẫn là một gia đình.”
Cô quàng tay qua cổ anh, đặt vào một cái hôn. Luồng nhiệt trong cô bỗng bốc cao, các mạch máu bị nung nóng bởi một ngọn lửa không rõ xuất hiện lúc nào. Miệng cô trượt dài trên má anh và ghì lên môi trên, cắn môi dưới.
“Thôi nào, anh đang phải làm việc.”
Anh đẩy cô ra. Cô đứng đó.
Anh không nói thêm lời nào, cũng không ngoảnh ra nhìn cô.
Cô cầm theo một tờ báo rồi xuống nhà.
“Có hay gì? ” - Anh lẩm bẩm, rồi mở ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc.
Một hơi rít thật sâu.
Anh kéo chuột, bắt đầu phân chia khoảng cách các mục trên trang báo. Nick của anh có một người nhảy vào. Một cái tên lạ lẫm trong danh sách bạn bè kéo dài tới hàng trăm.
Anh tắt cửa sổ trò chuyện và quay lại với trang văn bản.
Chưa bao giờ anh kể cho cô về người đàn bà trước, cũng như lý do cô ta đã bỏ đi. Những câu hỏi, liên quan tới cuộc hôn nhân đó anh đều giữ kín. Câu trả lời duy nhất mà anh đáp lại chỉ là “Cô ấy cần có một mái nhà, và cô ấy đi, thế thôi…”
Rất khó để tìm ra ảnh hay thứ nào khác của cô vợ cũ. Có thể cô nàng đã mang theo khi bỏ đi, cũng có thể anh đã cất nó vào một nơi chỉ mình anh biết. Đấy có thể là vì anh nghĩ cho cô. Không người đàn bà nào muốn chồng mình tơ tưởng tới mối tình cũ, dù chỉ buột miệng. Nhưng cô muốn biết về cô nàng, người đàn bà đầu tiên của anh. Cô có thể biết được hình ảnh của người đàn bà đó bằng cách hỏi những người hàng xóm, nhưng cũng chỉ như vậy. Ngoại trừ dáng dấp, đầu tóc, quần áo, loại nước hoa cô ta vẫn xức thì họ chẳng biết gì hơn. Cuộc sống trong hai năm đấy không ai biết, cuộc sống từ quãng thời gian đấy tới bây giờ cũng không ai biết.
Trước lúc lá đơn ly hôn được viết và sau đó là sự ra đi vô tăm tích của cô vợ trước thì mối quan hệ giữa hai người vẫn tốt đẹp. Mấy người hàng xóm có thể chắc chắn vì không một ai nghe thấy tiếng cãi vã. Cô nàng chỉ đệ đơn lên phường rồi bỏ đi nên mọi thủ tục sau đó anh phải tự giải quyết. Cũng có nghĩa là anh phải mất không ít để có thể tìm kiếm cuộc hôn nhân mới.
“Người đàn bà đó đã làm anh bị tổn thương và đáng phải ra đi vĩnh viễn.”- Cô kết thúc mối ngờ vực của mình với suy nghĩ đó.
*
Anh đã có dịp được thưởng thức trọn vẹn bản giao hưởng số 9. Không phải qua truyền hình, băng đĩa hay một buổi biểu diễn mang mục đích thương mại trong Nhà Hát Lớn. Nơi anh ngồi là khán đài hạng nhất của nhà hát Opera. Đó là lần duy nhất anh được mục kích một dàn giao hưởng cả trăm người. Từ nhạc trưởng cho tới những nhạc công đều là nghệ sỹ hạng nhất. Tiếng violong, kèn trumlet vang rất thanh và kêu chứ không bị đứt quãng hay rè khi nghe trên băng đĩa. Ở những nốt dạo đầu chỉ có âm thanh của vài chiếc đàn. Tiếng kéo đàn chậm rãi, các nốt nhạc thong thả và chậm như tiếng mưa chạm mái hiên. Tới quãng cao trào, nhóm nhạc công dồn tất cả tâm trí vào bộ nhạc cụ. Tiếng nhạc khi rời ra thành từng nốt, lúc lại vang đều đều như cầu nguyện. Nắng tắt ngấm từ bao giờ, ông hoàng của bầu trời trút bỏ ngai vàng và trở về với căn nhà nhỏ phía chân đồi để say sưa vào một giấc ngủ dài, đâu đó những hình hài tha hương rơi rớt, bẹp nát dưới lề đường, cùng đó là những kẻ qua đường với khuôn mặt không hố mắt, rồi anh thấy cả cánh đồng lúa mạch bạt ngàn đang khô héo, chiếc cối xay gió đổ nát, rêu phong và đằng xa là một cánh chim đầy máu đang cố sức bay lên…Có lúc mọi thứ lại chìm nghỉm, bình yên như tiếng gỗ cháy trong lửa.
Một tiếng nấc khiến quãng nhạc anh đang nhập tâm bị gián đoạn. Thứ âm thanh phiền nhiễu đó không chỉ vang một lần, có một sự nối đuôi chậm chạm, lan tỏa trong khu vực chỗ ngồi khán giả. Có người rút khăn, có người ngắt dòng nước mắt của mình và nở một nụ cười tràn ngập ánh sáng. Ai đó ngồi sau tôi đã thốt lên một tiếng đầy ngạo nghễ:
“Kìa, con chiên của Thiên Chúa, là Đấng cất bỏ tội lỗi của thế gian.”
Khoảng cách giữa chỗ ngồi khán giả với dàn giao hưởng khá xa. Những âm thanh kì quặc này cũng chỉ vang lên chốc lát nên không ảnh hưởng gì tới buổi biểu diễn. Anh tạm quên đi những tạp âm xung quanh và chú ý vào bản nhạc. Anh bắt đầu thấy nó, một phần nào đó, rất quen thuộc. Một sự hồi tưởng từ những nốt nhạc bi thương, chứa đựng cả linh hồn.
Buổi giao hưởng hôm đó kéo dài tới nửa đêm. Sau này không không dự thêm một buổi biểu diễn nào nữa. Anh đã có vợ, một người con, anh không muốn rời bỏ chốn bình yên đó dù chỉ một ngày.
“Ai cũng cần một mái nhà.”- Anh nói lớn. Quá nhiều người đã ngán ngẩm khi anh nói mãi một câu như vậy. Họ coi anh đã yêu gia đình mình tới mức lẩm cẩm. Và anh thì vẫn tiếp tục nói mỗi khi cao hứng. Đây không còn là những câu nói cửa miệng đơn thuần nữa, đấy như một đức tin của một con chiên mộ đạo.
*
Lần này thì anh không từ chối cô. Một cuộc hoan lạc ngắn và thiếu thốn nhiều nụ hôn. Không có sự ve vuốt, mơn trớn nào, ngay đến áo lót cô anh còn chưa cởi hết. Anh chỉ tháo hết quần cô rồi nhảy lên, nhanh chóng tới đích. Xong việc, anh nhặt lại quần rồi vào nhà tắm. Tiếng nước xả rào rào. Cô cần vào nhà tắm, ngay bây giờ, trước khi ngọn lửa kịp bùng lên và thiêu cháy cô.
“Còn nhớ nụ hôn đầu tiên của chúng mình không?”
Cô hỏi khi anh ra khỏi nhà tắm.
“Vẫn là….”- Anh đáp và cài từng chiếc cúc của bộ pijama. “Đâu nhỉ?”
“Trước khi gặp anh em đã không còn là xử nữ.”
Anh không đáp lời và chỉ gật đầu.
“Thằng Khang là máu thịt của anh, em chắc chắn.”
Anh nhìn cô và mỉm cười “Chúng ta là một gia đình.”
“Anh còn nhớ ngày thằng Khang ra sân bay chứ. Chẳng ai đi cùng nó cả.”
“Nó cũng không nói hôm đó sẽ bay. Anh xuống nhà đây, em ngủ sớm đi.”
Anh khép hờ cánh cửa rồi xuống lầu.
“Nó đi một mình, chỉ một mình. Chẳng ai ở cạnh nó cả.” – Cô lẩm bẩm.
Nước lạnh vặn ở mức to nhất nhưng không dập nổi cái khí nóng đang ngày một dữ dội trong mình cô. Với hồi tưởng về những đam mê thời thiếu nữ, cô đưa hai ngón tay xuống dưới.
*
Thêm mười ngày nữa trôi qua, trong ngoài nhà êm ấm. Cô và anh vẫn chung giường. Người ngủ trước, người ngủ sau.
*
“Không còn nữa…” – Anh nói khi cô trở về nhà. Trong nhà đèn không bật và cô lấy làm lạ vì điều này.
“Tối quá vậy!”
“Bật đèn lên, rồi đón nhận tai họa này.”
Cô bật đèn. Anh che mắt rồi nheo nheo khi ánh đèn lóe lên, anh ngồi trong tối quá lâu. Trên bàn là hai phong thư, một chiếc mang dấu ấn của đại sứ quán Nga.
Cô mở tờ giấy. Hồ như chưa hoàn toàn tin vào mắt mình, cô đọc thêm một lần nữa, rồi một lần nữa. Cứ như vậy, đôi mắt cô chăm chú trên tờ giấy cho tới khi một vài con chữ bắt đầu nhòe đi.
“Nó đi thật rồi!” – Anh nói, rồi thở một hơi dài.
Cô vẫn im lặng, cuống họng cô như đã tắc lại. Mắt cô mờ đi nhanh quá. Có giọt nước nào vã không? Chịu thôi. Mắt cô không xót, không nhức, chỉ mờ thôi. Cô đứng sững như thế. Giấy vẫn trên tay. Miệng cô như bị khâu, chẳng đẩy ra nổi lấy một lời thở than.
“Đáng ra nó không nên đi Nga, cái xứ sở đầy rẫy rủi ro đó…”- Anh nói.
Anh đứng dậy. Bước chân chao đảo như lúc nào cũng có thể khuỵu xuống.
Cầu thang tầng trên chưa bật đèn, anh cũng không có ý định mở công tắc. Bóng tối sẽ an ủi anh lúc này.
Anh ở trong căn phòng hòa nhạc của mình suốt đêm. Vẫn bản giao hưởng số 9 quen thuộc, anh mở mức lớn nhất. Đĩa chạy hết, anh tua lại. Suốt mười mấy tiếng đồng hồ, chỉ mỗi bản nhạc đó.
“Chẳng thể vào… – Anh nói lớn – Chẳng giữ nổi, dù chỉ một nốt nhạc…”
*
Cô đứng đợi anh phía ngoài, khuôn mặt hốc hác với hai mắt thâm quầng cho thấy cô đã thức trắng đêm. Thấy anh, cô ôm chầm lấy. Vòng ôm rất chặt.
Anh không hôn cô, không ôm cô.
“Em muốn tới đại sứ quán, và phá nát nó ra.”
“Đại sứ quán vô can trong chuyện này, còn em sẽ bị bỏ tù.”
Cô nhướn cổ lên nhìn anh, cái nhìn chằm chằm.
“Thằng Khang không thể chết một cách vô nghĩa như thế được.”
“Em sai rồi.” – Anh nói, và cau mày. Cái cau mày hiếm hoi trong ngần ấy năm. - “Con nó đi một mình, không có ai bảo hộ bên đấy cả. Em phải biết nó đã tham gia biểu tình, nó khác hẳn anh, lúc nào cũng làm trò trái khoáy.”
“Nó là con em và chúng ta là một gia đình. Không kiện thì chí ít em cũng phải mang tro cốt nó về.” – Cô gào lên.
“Bức thư thứ hai em đã đọc chưa. Giấy của nhà thờ Oxthodox, cũng là nguyện vọng của con trước khi chết.”
Anh lắc lắc đầu, rồi uể oải đi xuống lầu. Vừa đi anh vừa than thở
“Ai cũng cần một mái nhà. Thằng bé đã là thành viên của Cơ Đốc, nhà của Chúa nhiều bếp củi.”
*
Cô không tìm thấy một bộ quần áo nào của con trai mình. Phòng riêng của đứa con trống hoác, chỉ còn bàn ghế và tủ. Đồ đạc phủ dày nhiều bụi và mạng nhện. Từ lúc con đi, cô chưa dọn phòng và đây là lần đầu tiên cô vào đây. Mùi phòng cũ ẩm thấp, bức ảnh chụp gia đình ba người không thấy trên mặt bàn. Cô òa khóc trong phòng. Anh nghe thấy và dìu cô ra. Anh hút thuốc, rồi đóng cửa phòng. Căn phòng hòa nhạc anh vẫn lui tới nhưng không còn sự thỏa thê, mãn nguyện nữa. Thứ đế trụ nâng đỡ tinh thần anh đã gãy một chân, và anh đang chao đảo. Một tiếng cười, hay một cái đặt tay lên vai lúc này đây cũng đủ biến đời anh thành hỏa ngục.
“Bao nhiêu năm rồi cũng mất sạch….Không thể thế…Không thể thế…” – Anh nói với cô trong lúc say mèm, rồi ghì cô xuống giường. Lần này chính anh đòi hỏi. Cô không từ chối, không có lý do gì cô lại từ chối anh. Cô chỉ còn anh.
Anh đã phải dùng thuốc. Những cuộc ái ân kết thúc trong chốc lát. Hoàn toàn không có sự cuồng nhiệt khi tình yêu đã vượt quá ngưỡng giới hạn và cần một lực thúc để thăng hoa. Con trai anh chết, cơn hồng thủy đã táp lấy mái nhà anh, nuốt chửng rồi biến mất vào biển sâu.
Anh muốn có lại mái nhà của mình.
*
“Anh muốn có con lắm sao?”- Cô nói, và cởi bỏ chiếc triumph. Bộ ngực cô thật đầy và đang căng lên chầm chậm. Hơi thở cô cũng nóng. Cô cũng dùng thuốc.
“Một gia đình thì không thể thiếu những đứa con.”- Anh vẫn trần truồng nhưng chưa bắt đầu. Cần ít phút nữa thuốc mới có tác dụng.
“Vì duy trì nòi giống ư?” – Cô nói.
“Anh không có tổ tông, không sợ mắc đại tội. Con gái cũng rất dễ thương.”
“Căn phòng nghe nhạc tầng hai đã có từ thời người vợ đầu của anh, phải không?”
“Tất nhiên, đã hơn hai mươi năm, mà sao em hỏi vậy.”
“Chuyện ly hôn có phải chỉ vì chị ta không thể sinh con?”
“Cô ấy và anh đã có một đứa con, đúng ra là thế…”
“Vậy người con mà anh nói…”
“Cô ấy đi rồi!”
“Ngần ấy năm anh vẫn nghe nhạc? Khi hay tin thằng Khang, và hôm qua sau khi cùng với em, anh cũng xuống căn phòng đó.”
“Ai cũng cần một mái nhà.”- Anh nói, và mỉm cười. Cái nụ cười thỏa thê của một người đang tràn ngập hạnh phúc khiến ngọn lửa luôn thường trực trong cô tắt hoàn toàn.
Anh đặt cô xuống giường và nhanh chóng đi vào cô. Hơi thở anh như hấp hối.
“Thằng Khang…Rồi ai nữa đây…Hay những Cascader…”
2014