Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Glattauer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1580 / 71
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ngày sau Chủ đề:
Chào Leo, khỏe chứ? Thân ái. Emmi. 15 phút sau
Trả lời: Chào Emmi, có, rất khỏe. Còn chị? Leo.
8 phút sau Trả lời:
Cũng rất khỏe, cám ơn. Ngoài chuyện nóng. Có bình thường không? Bây giờ đang cuối tháng Năm mà. 35 độ trong tháng Năm – ngày xưa có chuyện đó không? Ngày xưa làm gì có chuyện đó! Còn gì nữa? Mọi việc ổn cả chứ? 20 phút sau
Trả lời: Vâng, cám ơn Emmi, tất cả cực kỳ ổn. Chị nói đúng: ngày xưa 35 độ vào cuối tháng Bảy, đầu tháng Tám, có thể vài ngày trong Năm, không hơn. Thôi cứ cho là bốn, năm ngày mỗi năm. Nhưng không trong tháng Năm, chưa phải tháng Năm! Tôi vẫn nói, chuyện trái đất nóng lên sẽ thành một chủ đề nóng. Không phải chuyện mấy cha nghiên cứu khí hậu ngồi buồn bịa ra đâu. Chúng ta sẽ phải quen dần với mùa hè ngày càng nóng hơn, tôi tin thế.
3 phút sau Trả lời:
Vâng, Leo, mức chênh lệch nhiệt độ ngày càng kinh khủng. Còn anh, anh làm gì trong mấy ngày đêm đầu tiên nóng như thiêu này? 14 phút sau
Trả lời: Và thảm họa thời tiết ngày càng nhiều hơn và dữ dội hơn. Lũ quét, lũ bùn, lụt lội. Sau đó là các chu kỳ hạn hán. Chị có hiểu là gì không? Hậu quả kinh tế và sinh thái của biến đổi khí hậu chưa thể lường được hết đâu.
5 phút sau Trả lời:
Dứa Hawaii mọc trên vùng núi Alps. Quy định lắp xích chống tuyết cho lốp ô tô ở Apulia. Đồng lúa trên quần đảo Faroe. Cửa hàng bán thuốc chống đông đá ở Damascus. Những đàn lạc đà ở Murmansk. Câu lạc bộ thuyền buồm ở Sahara. 18 phút sau
Trả lời: Trên cao nguyên Scotland sắp tới có thể rán trứng mà không cần gương tụ, nếu như gà vườn ở đó tự động biến thành gà nướng và ngay trong mùa đông cũng chỉ có thể đẻ ra trứng luộc cứng như đá.
2 phút sau Trả lời:
Đủ rồi, Leo, tôi đủ rồi. Thôi được, tôi đầu hàng. Chuyện ra sao? Và anh chớ hỏi “chuyện gì ra sao?” Ta nên tiết kiệm chữ, được không? 13 phút sau
Trả lời: Chị định hỏi về cuộc gặp Mia hôm Chủ nhật? Dễ thương! Thậm chí rất dễ thương. Cám ơn chị đã quan tâm.
1 phút sau Trả lời:
“Cuộc gặp Chủ nhật” nghĩa là gì? Hình như đã có cả “Cuộc gặp thứ Hai” nữa thì phải? 8 phút sau
Trả lời: Vâng, Emmi, buồn cười là tối hôm qua chúng tôi lại gặp nhau ngay lần nữa. Đi ăn ở nhà hàng Italia. Chị có biết nhà hàng La Spezia ở phố Kenien không? Ở đó có cái sân kín đáo rất tuyệt. Rất lý tưởng trong mấy hôm nóng nực này. Nhất là rất yên tĩnh, thêm vào đó là nhạc hay và khẽ, rượu vang ngon vùng Piemont. Tôi thực sự khuyên chị nên đến La Spezia một lần cho biết.
50 giây sau Trả lời:
Sóng có mạnh không? 18 phút sau
Trả lời: Sóng mạnh? Tại sao lại dùng khái niệm kỹ thuật! Chị nên hỏi chính Mia thì hơn. Chả gì thì cô ấy cũng là một trong đám bạn gái thân của chị. Thậm chí cô ấy nói: cô ấy là bạn thân nhất của chị. Emmi, xin lỗi, hôm nay tôi phải dừng tay. Ngày mai ta lại viết tiếp nhé? Chúc chị ngủ ngon. Hy vọng phòng ngủ của chị không nóng đến ngạt thở.
3 phút sau Trả lời:
Đã muộn thế đâu, Leo. Anh còn kế hoạch nào khác à? Lại đi gặp Mia à? Nếu anh hôm nay còn gặp cô ấy thì nhắn cô ấy gọi điện cho tôi nhé. Tôi gọi mà không được. Chúc một đêm đẹp và nóng hổi, vui vẻ, Emmi. Xin được gợi ý: anh nhất định phải nói đến đề tài “Biến đổi khí hậu”, Mia sẽ lắng nghe hàng giờ liền, vì anh trình bày rất hấp dẫn.
2 phút sau Trả lời:
Mai tôi mới gặp lại Mia. Hôm nay tôi không lê nổi chân nữa và sẽ đi ngủ sớm. Chúc ngủ ngon, tôi tắt máy đây. Leo. 30 giây sau
Trả lời: Ngủ ngon!
3 ngày sau Chủ đề:
Chào Emmi, chị có đang ngó ra cửa sổ không? Ma mị quá, phải không? Đối với tôi, một trận bão kèm mưa đá cũng giống một thoáng trong ngày thế giới tận kiếp. Một lớp nâu đỏ kỳ quái che kín bầu trời, rồi đột nhiên màn mây xám xịt phủ đè lên, sau đó hàng triệu hòn sỏi trắng quật rào rạo xuống đất. Chị có nhớ tên cuộn phim về mưa ếch, hay mưa cóc, hay mưa gà gì đó? Chị có tình cờ biết phim ấy không? Thân ái. Leo. 1 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Trại súc vật. Vua cóc. K F C. Leo, những e-mail đầy ắp miêu tả cảnh trí thiên nhiên kiểu này sau khi ba ngày liền không nghe một tiếng của anh chỉ làm tôi phát điên! Xin anh hãy tìm một địa chỉ khác mà gửi nhé. Tôi không trung thành giữ hộp thư của anh nửa năm liền, không liền tù tì hàng tuần hàng tháng bỏ ra mỗi ngày vài chục tiếng đồng hồ cho anh, để hôm nay chúng ta bắt đầu trò chuyện về mưa gió và lớp mây mù nâu đỏ che lấp bầu trời. Nếu anh có gì cần kể cho tôi nghe về chính mình thì kể đi. Nếu anh muốn biết gì về tôi thì hỏi đi. Còn để đối thoại về thời tiết thì tôi quá tiếc thời gian. Hay Mia đã làm anh rối tung đầu óc, nhìn đâu cũng chỉ thấy mưa đá?
À, nhân tiện đây tôi còn vài câu hỏi nữa: anh có nói với Mia là từ nay trở đi không được kể gì cho tôi nghe về các cuộc hẹn hò nữa không? Cái trò bịt thông tin kiểu ngớ ngẩn, giữ bí mật như mèo giấu cứt này nhằm mục đích gì vậy? Ai lại chơi trò chơi ngớ ngẩn ấy? Nó làm tôi cụt hết hứng để tiếp tục trò chuyện với anh, Leo ạ, tôi muốn thực lòng cho anh biết như vậy. Chúc ngày đẹp. Emmi. 2 tiếng sau
Trả lời: Emmi thân mến, tôi quen Mia chưa đầy một tuần lễ. Chúng tôi đã gặp nhau bốn lần. Chúng tôi có cảm tình với nhau ngay. Chúng tôi hiểu nhau một cách lạ lùng, về nhiều khía cạnh. Nhưng hãy còn quá sớm để đánh giá, liệu sự việc sẽ tiến triển ra sao. Và vẫn còn quá sớm để mang ra “khoe”. Chị hiểu ý tôi chứ? Mia và tôi, chúng tôi phải ý thức được rõ về cảm xúc của mình đã: cái gì chỉ phát sinh từ hoàn cảnh, cái gì chỉ có giá trị cho khoảnh khắc đó, và cái gì nên được giữ gìn dài lâu? Đó là những câu hỏi đơn lẻ mà chỉ mỗi người mới tự giải đáp được cho chính mình. Vì thế tôi xin chị hãy kiên nhẫn, Emmi. Sau này tôi sẽ cho chị biết hết. Riêng về Mia: chắc cô ấy cũng nghĩ giống tôi, chính vì chị là bạn gái thân nhất của cô ấy. Chị hãy cho hai chúng tôi một ít thời gian. Tôi hy vọng chị hiểu. Chào thân ái, Leo.
10 phút sau Trả lời:
Leo thân, anh không thể nhìn hoặc nghe thấy tôi (lúc này), vì vậy tôi giải thích cho anh rõ: những gì sắp nói, tôi nói ra trong tình trạng tuyệt đối bình tĩnh và từ tốn, chậm rãi, có suy nghĩ, không hề bị kích động, không gào thét hoặc hung hãn, không, không, tôi dồn hết bản tính hiền hòa và thành tâm của tôi vào mấy lời sau đây: Leo, tôi chưa bao giờ đọc một e-mail khốn nạn như cái e-mail mà anh vừa bắt tôi phải đọc. Chấm hết!
15 phút sau Trả lời:
Tôi vô cùng tiếc cho chị, Emmi. Vậy tôi nên nghỉ viết e-mail thì hơn. Khi nào lại có ý muốn liên lạc với cái loa của “thế giới bên ngoài” thì chị cứ giơ tay. Vô cùng thân ái. Leo. 5 ngày sau
Chủ đề: Tôi khao khát (…) Chào Leo, anh ra sao rồi, trong lúc “sự việc tiến triển”? Anh và Mia đã phân loại các cảm xúc xong chưa? Anh đã nhận biết cái gì “chỉ có giá trị trong khoảnh khắc” và cái gì “nên được giữ gìn dài lâu” chưa? Anh và Mia đã riêng rẽ “tự giải đáp được cho chính mình” những “câu nói đơn lẻ” chưa?
Ôi, tôi khao khát một Leo ngày xưa, người từng nói cái gì đáng nói, người từng cảm nhận những gì đáng cảm nhận. Tôi khao khát người ấy vô cùng!!! Chúc một ngày đẹp. Emmi. (TB: Có lẽ anh đã có thông tin về tôi và Mia. Sau khi nhận thấy Mia rõ ràng không biết nên nói gì với tôi, tôi đã đề nghị cô ấy coi Leo Leike là đề tài cấm kỵ giữa hai chúng tôi).
3 tiếng sau Trả lời:
Emmi thân, nhận xét cuối cùng của chị đã bị làm cho tế nhị đi nhiều. Nếu thông tin của tôi chính xác thì cách đây mấy hôm chị đã nói với bạn gái Mia của chị qua điện thoại như sau: “Một là cậu kể hết cho tớ về cậu và Leo, hai là đừng kể gì cả. Trong trường hợp thứ hai, tớ đề nghị cậu hãy cho tình bạn lâu năm của chúng mình vài tháng nghỉ ngơi xứng đáng”. Emmi, chuyện gì đã xảy ra với chị vậy? Tôi không hiểu chị. Chính CHỊ là người đưa Mia và tôi đến với nhau. CHỊ muốn tôi làm quen cô ấy bằng được. CHỊ thấy chúng tôi là một cặp đôi trong mơ. Vì sao bây giờ chị lại cay nghiệt và ác ý như vậy? Chị từng quá tin là đã nắm được phần bổ sung cho cuộc sống riêng, món sở hữu bên ngoài gia đình mang tên Leo chăng? Bây giờ chị cáu, vì chị cho rằng đã mất món tư hữu ảo của mình vào tay cô bạn gái thân nhất?
Emmi, nhiều tháng qua tôi không có ai gần gũi hơn chị. Và tôi đã (và vẫn đang) vui mừng khi mọi nỗ lực nhằm để hai chúng ta gặp nhau “bằng xương bằng thịt ngoài đời” đều thất bại. Tôi hoàn toàn bàng quan trước ngoại hình của chị, chừng nào tôi còn được thấy chị như tôi muốn thấy. Tôi biết ơn là đã không phải biết chị trong thực tế lại là một người khác với “nhân vật chính Emmi trong tiểu thuyết e-mail của tôi”, vì ở đó chị hoàn hảo, chị là người đẹp nhất thế giới, không ai sánh nổi. Nhưng, Emmi, cũng chính ở đó không có sự thăng hoa thêm cho chúng ta nữa. Mọi thứ khác diễn ra bên ngoài hai màn hình của chúng ta mà Mia là bằng chứng tốt nhất. Tôi muốn thành thực nói rằng: thoạt tiên tôi thấy hơi bị xúc phạm, khi chị định mai mối tôi cho cô ấy. Buổi đầu tiên tôi gặp cô ấy chủ yếu là một phản ứng ương ngạnh cho chị thấy, Emmi ạ. Nhưng sau đó tôi đã nhanh chóng hiểu cái gì tạo ra sự khác biệt giữa chị và cô ấy. Chị, Emmi, thậm chí không dám miêu tả cây đàn dương cầm của mình, vì nó tuyệt đối không dính dáng gì đến thế giới của tôi. Còn Mia thì cúi xuống cách tôi nửa mét, bên kia cái bàn bé xíu, và quấn Spaghetti al Pesto bằng thìa. Khi cô ấy ngoảnh cái đầu sang bên là tôi cảm thấy được luồng gió thoảng. Cùng lúc, tôi nhìn thấy, nghe thấy, chạm tay và ngửi được cô ấy. Mia là vật chất. Emmi là tưởng tượng. Hai nhân vật với mọi ưu thế và nhược điểm của mình. Tôi chúc chị một buổi tối tốt lành – Leo của chị.
30 phút sau Trả lời:
Đàn piano của tôi màu đen, hình khối và chủ yếu làm bằng gỗ. Phía trên nhô ra một bộ phận nằm ngang, trên đó có các phím đen và trắng, nếu ta lật một cái nắp có cạnh vuốt tròn lên. Thực ra tôi phải thuộc lòng có bao nhiêu phím cả thảy, nhưng, tiếc thay, tôi phải đếm lại đã. Cho tôi cung cấp số liệu chính xác sau nhé, Leo? Các phím trắng to hơn phím đen, và số lượng nhiều hơn. Nếu tôi nhấn lên một phím thì bên trên sinh ra một âm thanh. Không thể nào biết được chính xác âm ấy từ đâu ra. Cũng không thể xem lại trong khi đánh đàn. Nhưng quan trọng nhất là âm hưởng. Khi bấm một phím bên trái thì âm thanh trầm. Càng dịch sang phải thì âm càng cao hơn. Nhấn liên tục nhiều phím đen khác nhau thì sẽ nghe thấy một giai điệu Trung Hoa đơn giản, một dạng bài hát trẻ con Viễn Đông. Leo, nếu tôi phải giải thích nhiều hơn cho anh về các phím trắng và dùng chúng làm gì, anh cứ cho biết. Tôi tin là đã phác họa ra các chi tiết quan trọng nhất trên cây đàn piano của tôi. Vâng, tôi đã cả gan miêu trả cây piano của tôi! Xin dập đầu cung kính, Emmi của bệ hạ. 5 phút sau
Trả lời: Chị làm việc đó quá hay, Emmi. Giờ tôi tin là đã có khái niệm về cây dương cầm của chị. Vâng, tôi tưởng tượng nó mồn một trước mắt. Và chị, Emmi, ngồi trước đàn và đếm số lượng phím. Cám ơn hình ảnh đó! Chúc ngủ ngon.
1 tiếng sau Trả lời:
Chào Leo, tôi lần nữa đây. Tôi chưa mệt. Xét cho cùng thì tôi tiếc rằng không biết nên nói gì cho phải. Tôi chỉ thấy buồn mà thôi. Tôi đã tưởng rằng Mia sẽ đưa hai chúng ta ngoài đời lại gần nhau hơn. Nhưng rõ ràng Mia ngày càng tách rời chúng ta ra. Và tôi cũng không thể giận Mia được, tôi nghĩ ra trò đó mà. Thú thực là, tuy có định để anh làm quen cô ấy nhưng tôi không muốn đưa hai người đến với nhau. Đối với tôi, hai người là gì cũng được chứ không thể là một “cặp đôi trong mơ”. Leo, tôi đã quá chắc chắn nắm được anh. Tôi nghĩ đã biết anh. Tôi không tin sẽ xảy ra chuyện anh mê Mia. Rõ ràng Mia là người hấp dẫn. Nhưng cô ấy gần như đối cực của tôi. Thể thao từ đầu đến chân, mạnh khỏe, săn chắc, căng sức. Khỏe đến từng nốt ruồi. Tôi đoán có lẽ từng sợi lông nách cũng là cơ bắp. Lồng ngực đô đến mức không thấy vú. Và làn da rám nắng là cả một nhà máy lọc dầu dừa. Mia là một ý tưởng mạnh mẽ được nhân cách hóa. Đối với Mia, làm tình đồng nghĩa với từng nhịp đôi hít đất và tập cơ khung chậu đi kèm các lần nghỉ bắt buộc khi lên đỉnh. Mia là một phụ nữ sinh ra cho ván lướt, cho nhịn ăn giữ eo, cho thi chạy Marathon qua thành phố New York – chứ không đời nào là bạn gái cho Leo – ít nhất là tôi đã tưởng vậy. Còn anh, Leo, thì tôi đã đánh giá khác hẳn. Thích Mia nghĩa là chê tôi. Anh có thể thấu hiểu được vì sao tôi suy sụp không? 10 phút sau
Trả lời: Ai bảo là tôi thích Mia? Ai bảo là Mia thích tôi?
2 phút sau Trả lời:
Ô kìa: chính anh! Chính anh! Chính anh đấy! Và cách anh nói ra nữa! Anh nói ra một cách tàn nhẫn! Không thể nói ra điều đó tàn nhẫn hơn như trong e-mail tởm lợm, khốn nạn của anh về chúng-tôi-phải-ý-thức-được-rõ-về-cảm-xúc-của-mình. Anh nói: “Chúng tôi hiểu nhau một cách lạ lùng, về nhiều khía cạnh”. Tởm quá, tởm quá, tôi không ngờ anh lại như thế, Leo ạ! 5 phút sau
Trả lời: Nhưng đúng thế: Mia và tôi hiểu nhau một cách lạ lùng, về nhiều khía cạnh. Không có chữ nào trong đó là dối trá cả. Chúng tôi hiểu nhau một cách lạ lùng, có cùng quan điểm, lập trường và nhận xét giống nhau, ví dụ như khi đánh giá cá nhân chị, Emmi Rothner kính mến ạ!
3 phút sau Trả lời:
Anh đừng nói là đã ngủ với Mia rồi đấy nhé. 4 phút sau
Trả lời: Emmi, chị lại vừa bước vào thế giới cảm xúc của đàn ông, đúng không? Đừng đi lạc đề. Tôi đã ngủ với Mia hay chưa, hoàn toàn không liên quan gì.
55 giây sau Trả lời:
Không liên quan gì? Đừng nói với tôi thế! Ai ngủ với Mia thì không bao giờ ngủ với tôi, kể cả về mặt tinh thần. Tôi nhấn mạnh. 2 phút sau
Trả lời: Chẳng phải chị luôn luôn thu gọn quan hệ của chúng ta vào vài lần chúng ta ngủ với nhau về mặt tinh thần?
50 giây sau Trả lời:
Anh đã vài lần ngủ với tôi về mặt tinh thần? Lần đầu tiên tôi nghe chuyện đó. Nhưng nghe thấy hay! 1 phút sau
Trả lời: Nhân thể nói chuyện ngủ, nhưng bây giờ đúng nghĩa đen: chúc chị ngủ ngon, Emmi. 2 giờ sáng rồi.
30 giây sau Trả lời:
Vâng, tuyệt quá. Như thời xưa! Chúc ngủ ngon. Emmi. Sáng sớm hôm sau
Chủ đề: Không đả động một lời đến sex Chào anh, Leo. Anh nói những nhận xét chung của anh và Mia về cá nhân tôi, cụ thể là gì? Mia kể gì về tôi? Bây giờ anh đã biết ai trong ba Emmi cỡ giày 37 là tôi chưa? Ít nhất có phải tôi là cô Emmi mà em gái anh đã cả quyết: “Có lẽ anh sẽ mê cô này?”
1 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Có lẽ chị sẽ không tin đâu, Emmi, nhưng chúng tôi không nhận xét chị về ngoại hình, mà về nội tâm. Ngay từ đầu tôi đã nói để Mia hiểu rằng tôi không muốn biết bề ngoài của chị. Cô ấy trả lời: “Thế thì anh thiệt đấy!” (Mia đúng là một người bạn tốt). Tất nhiên cô ấy cũng biết là chị muốn đủ mọi chuyện, trừ chuyện hai chúng tôi đến với nhau. Chúng tôi hiểu rõ ngay vai trò được giao. Chúng tôi ngồi đối diện nhau mười phút là đã trở thành đồng minh trong vụ Emmi Rothner. 12 phút sau
Trả lời: Rồi hai người, để hại tôi, mê đắm lẫn nhau.
1 phút sau Trả lời:
Ai nói thế? 8 phút sau
Trả lời: Leo Leike nói: “Còn Mia thì cúi xuống cách tôi nửa mét, bên kia cái bàn bé xíu, và quấn Spaghetti al Pesto bằng thìa”. Ôi cảm động quá! “Khi cô ấy ngoảnh cái đầu sang bên là tôi cảm thấy được luồng gió thoảng”. Ôi cảm động! “Cùng lúc, tôi nhìn thấy, nghe thấy, chạm tay và ngửi được cô ấy”. Ôi cảm động! “Mia là vật chất”. Hixhix! Nghe đây Leo, chuyện Marlene thì tôi châm chước cho anh. Cô ấy tồn tại trước khi chúng ta biết nhau và có các quyền cố hữu. Nhưng luồng gió thoảng khi Mia ngoảnh qua một bên thì tôi không chịu nổi. Tôi cũng muốn có dịp được ngoảnh đầu qua một bên và gây ra một luồng gió thoảng cho anh cảm thấy, sư phụ Leo ạ. (Thôi được, tôi bỏ chữ “sư phụ” đi). Luồng gió thoảng của Mia hơn gì luồng gió thoảng của tôi? Anh hãy tin tôi, tôi có thể gây ra những luồng gió thoảng tuyệt diệu khi ngoảnh đầu qua một bên đấy.
20 phút sau Trả lời:
Chúng tôi cũng nói về vợ chồng chị, Emmi. 3 phút sau
Trả lời: Thật sao? Anh lại đến với đề tài yêu thích của mình hả? Mia nói gì? Mia có kể là cô ấy không ngửi được Bernhard không?
15 phút sau Trả lời:
Không, hoàn toàn không. Cô ấy toàn nói tốt cho Bernhard. Mia nói, vợ chồng chị chính cống là một đôi kiểu mẫu. Cô ấy nói, nghe chẳng ai tin, nhưng thực sự cái gì cũng ổn. Từ khi Emmi đi với Bernhard, Emmi không còn điểm yếu nào nữa. Emmi đã học được cách cư xử đúng mực. Khi Emmi cùng Bernhard và hai đứa con xuất hiện ở đâu là người ta thấy gia đình trong mơ vừa xuất hiện. Tất cả mỉm cười, tất cả thân thiện, tất cả hạnh phúc. Giữa chị và chồng chị không cần gì phải nói ra lời, đó là đất của sự hài hòa thầm lặng. Thậm chí anh chị em cũng ngồi cạnh nhau và ôm nhau – tuyệt đối thơ mộng. Ai đến thăm gia đình Rothner về thì tốt nhất là nên đăng ký vài giờ tư vấn, Mia nói. Vì người ta đột ngột nghĩ là đã làm sai mọi thứ. Thấy mình kém cỏi quá. Vì, hoặc là người ta có một bạn đời không chung vai sát cánh với mình, hay không hợp với mình nữa. (Hoặc cả hai khả năng). Hoặc người ta có con cái mất dạy. Hoặc cả ba khả năng. Hoặc người ta chẳng có khả năng nào – vì chẳng có ai. Đại khái như tôi, Mia nói. Và chỉ so sánh với Emmi là đôi khi cô ấy thấy mình thảm hại quá. 18 phút sau
Trả lời: Vâng, tôi biết Mia nghĩ gì về tôi, vợ chồng tôi và cuộc sống gia đình tôi. Cô ấy không thích Bernhard vì có cảm giác anh ấy đã lấy mất của cô một thứ: tôi, bạn thân nhất của cô. Vâng, quỷ quái thật, cô ấy đau khổ vì tôi không còn vất vưởng như cô ấy. Không đủ vất vưởng để tới chỗ cô ấy than khóc. Tình bạn chúng tôi đã trở nên một chiều: ngày xưa chúng tôi có cùng đề tài nói chuyện, cùng nỗi bực dọc, cùng kẻ thù – ví dụ đàn ông và những mặt xấu xa của họ. Những đề tài vô tận, viết cả chồng sách cũng không hết, tha hồ buôn chuyện cả ngày. Từ ngày Bernhard xuất hiện, mọi thứ đổi khác. Dù có muốn thì tôi cũng không có gì để nói xấu anh ấy. Chẳng có lý gì để tôi ra vẻ tức tối về những trò vặt vãnh, chỉ cốt để Mia có một cảm giác đoàn kết dối trá. Chúng tôi sống trong hai tình cảnh khác nhau như ngày và đêm. Đó là vấn đề giữa tôi và Mia.
5 phút sau Trả lời:
Mia nói, cô ấy chỉ nhớ ra một chuyện duy nhất không hòa hợp với bức tranh hoàn hảo của gia đình Rothner thơ mộng. Ít nhất thì cô cũng không giải thích được vì sao. Mặc dù đã nhiều lần nói chuyện này với chị. 50 giây sau
Trả lời: Chuyện gì?
40 giây sau Trả lời:
Chuyện tôi. 30 giây sau
Trả lời: Nói về anh?
15 phút sau Trả lời:
Vâng, về tôi, về chúng ta, Emmi. Mia không hiểu vì sao chị viết thư cho tôi, không hiểu chị viết gì, viết nhiều hay ít, vân vân. Cô ấy không hiểu vì sao chị coi trọng mối quan hệ với tôi đến thế. Mia nói: Emmi không thiếu gì cả, tuyệt đối không. Nếu có lo lắng gì thì Emmi biết là có thể đến với tôi bất cứ lúc nào, hoặc đến một bạn gái khác. Nếu cần được tự khẳng định, Emmi chỉ cần đi dạo qua khu phố đi bộ là biết. Nếu muốn tán tỉnh, Emmi có thể đứng phát vé đợi và lần lượt gọi từng người. Để có những thứ đó, Emmi không cần một đối tác viết e-mail lâu dài và chăm chỉ, vừa mất thì giờ lại vừa mệt đầu. Đúng thế, Mia không hiểu chị cần tôi làm gì, tôi có tác dụng gì, Emmi. 2 phút sau
Trả lời: Anh cũng không hiểu à, Leo?
9 phút sau Trả lời:
Có chứ, tôi tin vậy, tôi tin lời chị. Tôi đã cố giải thích để Mia hiểu rằng tôi là một dạng “chi nhánh ngoại vi” của Emmi, một chút khuây khỏa bên ngoài cuộc sống gia đình. Và tôi là một người tôn trọng và yêu quý Emmi như thực tế, tuy không cần Emmi phải hiện hữu. Emmi chỉ cần viết thôi, không cần gì hơn. Tuy nhiên lời giải thích ấy không làm Mia thỏa mãn. Cô ấy nói: Emmi không cần khuây khỏa. Để có sự “khuây khỏa” thì Emmi không cần mất công. Nếu Emmi đã bỏ công thì sẽ phải “muốn” gì đó. Và một khi Emmi đã muốn thì không chỉ muốn nhiều. Emmi đã muốn thì sẽ muốn tất cả. 3 phút sau
Trả lời: Có thể Mia không biết rõ tôi đến thế, Leo. Tôi muốn “tất cả” gì của anh cơ chứ? Thậm chí tôi còn chưa ăn món Spaghetti al Pesco cùng anh. Leo thân mến, tôi cũng chưa ngoảnh đầu qua một bên để tạo ra một làn gió thoảng cho anh cảm nhận thấy. Về điểm này thì, như anh biết, bạn gái Mia của tôi đã trội hơn tôi ít nhiều. Tôi hoàn toàn không cần biết cô ấy đã tiến gần cái “tất cả” hơn tôi đến mức nào.
1 phút sau Trả lời:
Tôi vui mừng vì chị không muốn biết, quả là một ngoại lệ. 50 giây sau
Trả lời: Vậy thì, Mia đã tiến gần cái “tất cả” ở anh đến mức nào?
2 phút sau Trả lời:
Điều đó luôn phụ thuộc vào ý nghĩa của cái “tất cả” đối với từng người. 55 giây sau
Trả lời: Anh thấy chưa, Leo, đó là những câu trả lời nổi tiếng của anh để tôi bõ “công” viết lách. Anh có thể nhắn với bạn gái Mia của tôi như thế. Bao giờ anh gặp lại cô ấy? Hôm nay?
3 phút sau Trả lời:
Không, hôm nay tôi được đồng nghiệp mời ăn. Cũng đã đến giờ phải chuẩn bị đi rồi. Emmi, tôi chúc chị một buổi tối đẹp. 45 giây sau
Trả lời: Và anh không đưa Mia đi cùng? Vậy thì rõ ràng cô ấy chưa gần cái “tất cả” ở anh đến mức ấy.
1 phút sau Trả lời:
Không gần đến thế, Emmi ạ, nếu điều đó khiến chị an tâm. 40 giây sau
Trả lời: Chính thế!
50 giây sau Trả lời:
Emmi. Emmi. Emmi. Hôm sau
Chủ đề: Mia Chào Leo, mai tôi đi gặp Mia! Chào. Emmi.
10 phút sau Trả lời:
Chào Emmi, chị sẽ vui, Mia sẽ vui. Xin chào lại. Leo. 50 giây sau
Trả lời: Anh không có gì để nói nữa sao?
20 phút sau Trả lời:
Chị nghĩ gì vậy, Emmi? Theo ý chị, tôi nên hoảng hốt hay sao? Emmi, hôm nay chúng ta không có buổi họp phụ huynh, tôi không trốn học, Mia không phải là cô giáo tôi, và chị, Emmi, không phải mẹ tôi. Nghĩa là tôi không việc gì phải sợ cả. 3 phút sau
Trả lời: Leo, nếu anh đã – anh biết tôi định nói gì – với Mia thì thà tôi hôm nay được anh cho biết, hơn là mai được Mia cho biết. Anh cho tôi biết chứ?
4 phút sau Trả lời:
Tôi đã ngủ với Mia chưa chứ gì? Có thể Mia không muốn cho chị biết điều đó, nếu điều đó đã xảy ra. 90 giây sau
Trả lời: ANH không muốn tôi biết chuyện đó. Rủi thay cho anh, Leo, tôi biết rồi! Chỉ có ai ngủ với Mia mới viết kiểu như anh viết.
13 phút sau Trả lời:
Nếu đúng thì đó sẽ là một thảm họa cho chị hay sao? Sẽ rúng động toàn bộ “thế giới bên ngoài” của chị sao? Hay đó chỉ đơn thuần là một trò chơi trẻ con ngày xưa: không ăn được thì đạp đổ. 4 phút sau
Trả lời: Leo, trong mắt tôi thì anh quá non nớt cho đề tài này. Vậy ta cho qua đi. Hãy chờ đón một ngày dễ chịu. Hẹn thư sau. Emmi.
10 phút sau Trả lời:
Chị cũng đã một dạo có tâm trạng tốt hơn đấy, Emmi yêu dấu ạ. Vâng, hẹn thư sau, nhất định rồi. Hôm sau
Chủ đề: Mia Chào Leo, tôi đã gặp Mia!
30 phút sau Trả lời:
Tôi biết, Emmi, chị đã báo trước rồi mà. 2 phút sau
Trả lời: Anh không muốn biết đã có chuyện gì à?
4 phút sau Trả lời:
Câu hỏi thú vị đấy. Bây giờ tôi có thể chọn giữa hai đáp án. Hoặc là 1): Mia rồi sẽ cho tôi biết. Hoặc 2): chị, Emmi, đằng nào cũng kể cho tôi ngay. Tôi chọn: 2). 1 phút sau
Trả lời: Suýt đúng, bạn yêu quý ạ. Anh hỏi Mia. Chúc buổi chiều dễ chịu!
7 tiếng sau Trả lời:
Chúc chị ngủ ngon, Emmi, buổi diễn hôm nay khá yếu. Hôm sau
Chủ đề: Emmi? Bạn gái viết thư thân mến của tôi, dỗi à? Nhưng tại sao? Mia đã kể cho chị biết điều gì mà chị không muốn nghe hay sao?
2 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Leo, anh biết rõ Mia đã kể cho tôi những gì. Anh cũng biết rõ MIA đã KHÔNG kể cho tôi chuyện gì: “Ừ, anh ấy dễ thương lắm. Ừ, bọn tớ hiểu nhau. Ừ, bọn tớ thường xuyên gặp nhau. Ừ, đôi khi cũng kết thúc khá muộn (hihi, haha). Ừ, anh ấy thực sự ổn (cười nhếch mép). Ừ, đó là một người đàn ông (thở dài), khiến người ta có thể tưởng tượng ra rằng (mơ màng)… Nhưng Emmi, có quan trọng gì đâu, nếu chúng tớ làm tình hay không làm tình với nhau! Đó không phải là chuyện quyết định… Ô kìa Emmi, tại sao cậu cứ hay phải nhắc đến sex thế nhỉ?”. Đại khái như thế. Leo ơi, đó không phải là Mia như thường khi. Mia, như thường khi là chính mình, nói hàng tiếng đồng hồ về sex! Miêu tả từng cơ bắp được vào cuộc hay được tham gia dưới bất kỳ hình thức nào, dù chỉ với tư cách khán giả (hay thính giả). Mia có thể chia một khoái cực duy nhất kéo dài năm giây theo khía cạnh y học thể thao thành bảy công đoạn, kèm bảng định mức tiêu thụ năng lượng v.v…, và mỗi công đoạn cần một bản thuyết trình 60 phút. Mia là thế! Và anh có biết ai hoàn toàn không phải là Mia không? “Ô kìa Emmi, tại sao cậu cứ hay phải nhắc đến sex thế nhỉ?” – Không phần trăm Mia, bù lại là 100 phần trăm Leo Leike. Leo, anh phù phép gì với Mia vậy? Để làm gì? Để chọc tức tôi sao?
13 phút sau Trả lời:
Mia có hỏi tại sao chị quan tâm như phát rồ, muốn biết tôi có làm tình với cô ấy hay không? Mia có nói với chị là cô ấy cũng không hỏi chị có hay làm tình với Bernhard của chị không? (Thôi, tôi bỏ chữ “của chị” sau chữ “Bernhard”). Mia có hỏi chị muốn gì ở tôi không? Cô ấy đã hỏi, đúng không? Và chị đã trả lời thế nào, Emmi? 50 giây sau
Trả lời: Tôi muốn anh viết e-mail! (Nhưng không phải như cái vừa rồi).
90 giây sau Trả lời:
Đôi khi người ta không được chọn. 3 phút sau
Trả lời: Tôi không muốn bị bắt buộc phải chọn. Tôi muốn tự thân e-mail phải hay rồi. Leo, ngày xưa anh viết cho tôi e-mail rất hay. Từ khi có sex với Mia, anh toàn ăn nói vòng vo. Thôi được, lỗi ở chính tôi. Lẽ ra tôi không nên đưa anh đến với Mia. Đơn giản là một sai lầm của tôi.
8 phút sau Trả lời:
Emmi thân, tôi hứa là chị sẽ lại nhận được một e-mail hay của tôi, có hay không có Mia. Hôm nay thì không được nữa rồi. Chúng tôi đến nhà hát. (Không, không phải Mia và tôi. Em gái tôi, vài người bạn và tôi). Chúc chị một buổi tối đẹp trời. Leo. Và chào cái piano hộ tôi.
5 tiếng sau Trả lời:
Anh đã từ nhà hát về chưa? Hôm nay tôi không chợp mắt được. Tôi đã lần nào kể anh nghe về cơn gió bấc chưa? Tôi không chịu được gió bấc nếu để ngỏ cửa sổ. Nếu được, thì anh hãy viết cho tôi vài chữ. Cứ viết đơn giản: “Thế thì chị đóng cửa sổ lại”. Sau đó tôi đáp: đóng cửa sổ thì tôi không ngủ được. 5 phút sau
Trả lời: Lúc ngủ chị quay đầu về cửa sổ à?
50 giây sau Trả lời:
LEO!!!! Vâng, tôi nằm quay đầu về cửa sổ, xéo góc. 45 giây sau
Trả lời: Nếu chị quay 180 độ và đưa ngón chân xéo góc về hướng cửa sổ khi ngủ?
50 giây sau Trả lời:
Không được, thế thì thiếu cái bàn nhỏ kê đèn đọc sách. 1 phút sau
Trả lời: Chị đâu có cần đèn khi ngủ.
30 giây sau Trả lời:
Đúng, nhưng để đọc thì cần đèn. 1 phút sau
Trả lời: Vậy chị cứ đọc – và sau đó chị quay đầu và ngủ thiếp đi, với ngón chân xéo góc về hướng cửa sổ.
40 giây sau Trả lời:
Nếu quay đầu thì tôi lại tỉnh và lại phải đọc tiếp thì mới thiếp đi được. Và lúc đó lại không có cái bàn nhỏ kê đèn đọc sách. 30 giây sau
Trả lời: Tôi nghĩ ra rồi! Chị kê cái bàn nhỏ vào đầu kia của giường.
35 giây sau Trả lời:
Không được, dây điện của đèn quá ngắn. 40 giây sau
Trả lời: Tiếc nhỉ, tôi có một dây kéo dài ở đây.
25 giây sau Trả lời:
Gửi qua e-mail cho tôi! 45 giây sau
Trả lời: Vâng, tôi sẽ đính kèm như một tệp tin.
50 giây sau Trả lời:
Cám ơn, tôi nhận được rồi. Dây tốt lắm, dài vô tận! Tôi cắm vào ổ nhé. 40 giây sau
Trả lời: Chú ý kẻo đêm thức dậy bị vấp.
35 giây sau Trả lời:
Không sao, tôi sẽ ngủ say như chết, nhờ có anh và dây điện của anh! 1 phút sau
Trả lời: Bây giờ tha hồ cho gió bấc thổi kiểu gì cũng được.
45 giây sau Trả lời:
Leo, tôi mến anh, rất mến anh. Anh thật tuyệt diệu để cưỡng cơn gió bấc! 30 giây sau
Trả lời: Tôi cũng rất mến chị, Emmi. Ngủ ngon nhé.
25 giây sau Trả lời:
Chúc ngủ ngon. Và mơ đẹp. Tối hôm sau
Chủ đề: Chào Emmi. Hôm nay chị đợi tôi là người viết thư mở đầu, đúng không?
5 phút sau Trả lời:
Leo, hầu như lúc nào tôi cũng đợi anh là người viết mở màn, nhưng thường là vô ích. Lần này tôi đã đợi thành công. Anh có khỏe không? 3 phút sau
Trả lời: Có, tôi khỏe. Tôi vừa nói chuyện với Mia xong. Và chúng tôi quyết định sẽ bật mí cho chị biết hết, nếu chị vẫn còn muốn biết.
8 phút sau Trả lời:
Nghe xong rồi tôi mới biết là mình có muốn biết hay không. Dù sao thì anh cũng đã thông báo một cách trang trọng, khiến tôi linh cảm rằng sau đó sẽ biết là thực ra tôi không muốn biết. Vậy nếu đó là một chuyện tình với bụng chửa, du lịch Venice, lịch cưới xin v.v… thì tốt nhất là anh để tôi yên. Hôm nay tôi đã cãi nhau với khách hàng rồi. Ngoài ra, tôi vừa có tháng. 4 phút sau
Trả lời: Không, không phải chuyện tình. Chưa bao giờ là chuyện tình. Và tôi ngạc nhiên khi chị đã nghi ngờ điều đó và nghi ngờ đến mức nào. Trước đó chị khá chắc chắn chuyện của chị. Vâng, “chuyện của chị” là điểm thắt nút. Tôi có nên đi vào chi tiết không?
6 phút sau Trả lời:
Leo, anh không công bằng! Tôi chẳng chắc chắn chuyện gì cả. Và không có “chuyện” gì. Trước đó tôi không suy nghĩ hậu quả của việc anh gặp bạn gái tôi. Đơn giản là tôi chỉ tò mò muốn biết cô ấy nói gì – và anh nói gì, Leo ạ. Khi anh nói ra, hay đúng hơn là KHÔNG nói, lúc ấy tôi mới cảm thấy không hài lòng chút nào với cái anh nói ra, hay đúng hơn là KHÔNG nói, anh và Mia. Nhưng thôi, anh cứ kể tiếp đi. Đằng nào thì anh cũng viết ra câu quan trọng nhất rồi. (Câu đầu tiên). Bây giờ không thể xảy ra thêm gì nhiều nữa. 1 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Mia và tôi thấy nhau lần đầu tiên ở tiệm cà phê vào buổi chiều Chủ nhật ấy, và chúng tôi biết ngay tại sao chúng tôi ngồi đó – không vì chính mình, mà vì chị. Chúng tôi không có một cơ may duy nhất nào để làm quen nhau sâu hơn, hoặc thậm chí để có thể say mê nhau. Đại khái, chúng tôi là đối nghịch của cái gọi là “được định đoạt cho nhau”. Từ giây phút đầu tiên trở đi, chúng tôi thấy mình như hai con rối của chị, như hai quân cờ bị chị, Emmi thân mến, đẩy đi đẩy lại trên bàn cờ mà không hiểu toàn bộ “ván cờ” là gì. Và đến hôm nay vẫn không hiểu. Emmi, chị biết là Mia rất trọng vọng chị, khâm phục chị, vâng, và cũng ghen tị với chị. Vì thế mà tôi nên thích chị hơn chăng? Nếu đúng vậy thì có nghĩa gì? Tôi cần biết rằng chị điều hành một gia đình hoàn hảo và thơ mộng đến mức nào chăng? Để làm gì cơ chứ? Liên quan gì đến các e-mail của chúng ta? Có chặn được cơn gió bấc vẫn thổi vào cửa sổ phòng chị và khiến chị khó ngủ không?
Còn Mia: cô ấy chẳng biết phải đối xử với chị ra sao nữa. Chỉ còn cảm thấy một điều, ngay từ giây phút đầu trở đi: tôi là vùng cấm đối với cô ấy. Tôi đeo một cái biển trên cổ: “Tài sản của Emmi! Cấm đụng vào!”. Mia cảm thấy mình bị thu gọn thành kẻ đi thăm dò tôi. Với nhiệm vụ đem kể lại với chị mọi chi tiết về tôi, đem về nộp chị một khía cạnh khác mà chị không biết, đó là khía cạnh người thật việc thật, để chị có một bức tranh đầy đủ về tôi. Vậy thì, Emmi ạ, Mia và tôi không sẵn sàng thực thi vai trò được chị áp đặt. Chúng tôi quyết tâm chọc ngoáy làm hỏng trò chơi hi hữu của chị. Đúng thế, chúng tôi ngang ngạnh, tuy chúng tôi không say mê gì nhau, nhưng chúng tôi đã ngủ với nhau. Cả hai đều hài lòng, cả hai đều vui, chúng tôi không mắc nợ gì nhau. Sự việc diễn ra không hề có chút hồi hộp, không ham muốn mãnh liệt, không đam mê sâu nặng. Chúng tôi thấy phá được ý đồ của chị là đủ. Sự việc đơn giản và chân thực nhất trên đời. Chúng tôi giận chị một cách chân thực! Vì thế chúng tôi chơi riêng một ván cờ của mình trong ván cờ. Vâng, một đêm thì được, đêm thứ hai thì không được nữa. Về lâu dài người ta chỉ có thể ngủ “với nhau” chứ không ngủ để làm hại một đối thủ chung thứ ba. Và dễ hiểu là giữa Mia với tôi sẽ không có gì phát triển được cả. Nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ tiếp tục gặp nhau, vui vẻ hàn huyên cùng nhau, thật vậy, chúng tôi (đã và đang) mến nhau và vui vẻ đẩy chị ra xa một đoạn, Emmi ạ. Như một hình phạt nho nhỏ cho sự ngạo mạn của chị.
Chuyện diễn ra như thế đó. Tôi hồi hộp chờ xem chị có hiểu không – và tiêu hóa nó ra sao, bạn viết thư yêu quý của tôi. Giờ thì đã quá nửa đêm rồi. Đang có trăng rằm, như tôi thấy. Và cơn gió bấc đã dịu xuống. Chị cứ nằm quay đầu về phía cửa sổ được đấy. Chúc chị ngủ ngon! 2 ngày sau
Chủ đề: Emmi thân mến, người ta thấy mình đang trong một tâm trạng khá thảm hại khi bị treo lơ lửng trong không khí hai ngày liền, như tôi đang lơ lửng trong không khí vì chị để tôi lơ lửng trong không khí. Tôi lịch sự mời chị trả lời tôi. Chị cứ lôi tuột tôi xuống đất cũng được, nhưng đừng để tôi lơ lửng. Kính thư. Leo của chị.
Hôm sau Chủ đề: Tiêu hóa
Chào Leo, Jonas bị trật khớp tay khi chơi bóng chuyền. Hai đêm nay chúng tôi ở trong bệnh viện. Chỉ là món khai vị của bữa tiệc mang tên gia đình thơ mộng. Bây giờ nối chuyện tiêu hóa. Tôi đã nhiều lần cố tiêu hóa e-mail của anh, nhưng tiếc rằng nó vẫn liên tục bị ợ lên. Giờ thì nó chỉ còn là một đống nhão nhoẹt không mùi vị. Anh hỏi có nên được Mia cho biết tôi điều hành một gia đình hoàn hảo và thơ mộng đến mức nào chăng? Leo thân, vậy thì Mia và anh nhầm to. Cuộc sống gia đình tôi thì ổn, nhưng không hoàn hảo chút nào. “Cuộc sống gia đình” theo đúng nghĩa của nó không liên quan đến sự hoàn hảo, mà đó là lòng kiên trì, nhẫn nại, độ lượng, và trẻ con bị trật khớp tay. Cho phép tôi được làm một ngoại lệ là vận dụng kinh nghiệm thâm niên của mình, cái mà – xin lỗi – tôi biết là cả anh lẫn Mia đều không có. “Gia đình thơ mộng” là một khái niệm nghịch hợp, nghĩa là một cặp khái niệm mà trong đó cái nọ khử cái kia: hoặc là “gia đình”, hoặc là “thơ mộng” mà thôi. Vâng, và bây giờ thêm vài chữ về “ván cờ trong ván cờ” của anh. Vậy là anh lên giường với Mia vì cả hai đều giận tôi? Một trò trẻ con như vậy, quả thật đã lâu tôi chưa nghe thấy. Leo, Leo! Anh mất điểm quá.
Cưỡng Cơn Gió Bấc Cưỡng Cơn Gió Bấc - Daniel Glattauer Cưỡng Cơn Gió Bấc