Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate Dicamillo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1559 / 45
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
húng tôi ngay lập tức nhận ra rằng Winn-Dixie không thể chịu đựng được khi bị bỏ lại một mình. Nếu tôi và ngài mục sư đi đâu đó và bỏ lại mình nó trong xe moóc, nó sẽ kéo tất cả gối ôm xuống khỏi đi văng và lôi tất cả giấy vệ sinh ra khỏi cuộn. Vì thế chúng tôi bắt đầu cột nó ở ngoài bằng một sợi dây mỗi khi đi vắng. Nhưng việc đó cũng chẳng giúp ích gì. Nó sẽ tru lên cho đến khi Samuel, con chó của bà Detweller, tru lên theo. Đó chính là âm thanh mà không một người lớn nào muốn nghe cả.
“Nó chỉ không muốn bị bỏ lại một mình,” tôi nói với ngài mục sư. “Chúng ta hãy đưa nó đi theo.” Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của Winn-Dixie lúc này. Bị bỏ lại phía sau rất có thể khiến nó cảm thấy trống trải.
Sau một hồi suy nghĩ, ngài mục sư đành chấp nhận. Chúng tôi đưa Winn-Dixie đi cùng đến bất cứ nơi đâu, thậm chí cả nhà thờ.
Nhà thờ Báp-tít Cánh tay Rộng mở ở Naomi trông không giống một nhà thờ bình thường. Nơi đây vốn dĩ là cửa tiệm Hãy-chọn-nhanh, và ngay khi bước qua cửa chính, thứ đầu tiên bạn có thể thấy là khẩu hiệu to đùng của Hãy-chọn-nhanh. Nó được viết trên nền nhà trong những viên đá lát nhỏ màu đỏ tạo thành những dòng chữ nổi bật “CHỌN CHỌN CHỌN NHANH NHANH NHANH.” Ngài mục sư đã cố gắng sơn phủ lên những viên đá này, nhưng những chữ cái đó không chịu biến mất, nên ông đành bỏ cuộc và cứ để nó như thế.
Một điều khác biệt nữa ở nhà thờ Cánh tay Rộng mở, đó là nó không hề có những hàng ghế tựa dài. Những người đến dự lễ tự mang theo mình ghế gấp hay ghế vải; bởi thế đôi khi nơi này trông giống như nơi người ta tụ tập để xem diễu hành hay một bữa tiệc nướng ngoài trời hơn là một nhà thờ. Đây là một nhà thờ kỳ cục mà tôi nghĩ Winn-Dixie có thể sẽ thích hợp với nó.
Nhưng lần đầu tiên Winn-Dixie được đưa đến đây, ngài mục sư cột nó ở ngoài cửa chính.
“Tại sao chúng ta phải đưa nó đến tận đây chỉ để cột nó lại?” tôi hỏi ngài mục sư.
“Bởi vì chó không thuộc về nhà thờ, Opal ạ,” ngài mục sư trả lời. “Đó là lý do.”
Ông cột Winn-Dixie ở một gốc cây và nói rằng bóng râm của cây sẽ tốt cho con chó.
Nhưng thực sự thì nó chẳng có tác dụng gì cả. Thánh lễ bắt đầu với thánh ca, chia sẻ và cầu nguyện, sau đó ngài mục sư bắt đầu giảng đạo. Ngay khi ông vừa mới bắt đầu được hai hay ba từ, bên ngoài bắt đầu tru lên một tiếng hết sức khó chịu.
Ngài mục sư cố gắng lờ nó đi.
“Hôm nay,” ông nói.
“Aaaaaaaarooooo,” Winn-Dixie chen ngang.
“Xin hãy,” ngài mục sư tiếp tục.
“Arrrroooowww,” Winn-Dixie trả lời.
“Các bạn,” ngài mục sư lại nói.
“Arrruiiiiippp,” Winn-Dixie rên rỉ.
Mọi người bắt đầu quay sang nhìn nhau.
“Opal,” ngài mục sư gọi.
“Owwwwww,” lại là Winn-Dixie.
“Dạ?” tôi trả lời.
“Hãy ra đem con chó vào đây,” ông hét lên.
“Vâng thưa cha!” tôi cũng hét lên trả lời.
Tôi ra ngoài, cởi dây cho Winn-Dixie và đưa nó vào trong. Nó ngồi ngay bên cạnh tôi, toét miệng ra cười với ngài mục sư, và ngài mục sư, không đừng được, cũng mỉm cười lại. Winn-Dixie có khả năng tạo ảnh hưởng như thế lên ngài linh mục.
Và ngài mục sư bắt đầu giảng lại từ đầu. Winn-Dixie ngồi đó lắng nghe, hai tai ve vẩy qua lại, chăm chú bắt lấy từng lời. Mọi thứ đáng lẽ đã tốt đẹp, nếu không có một con chuột bất chợt chạy ngang qua sàn nhà.
Cánh tay Rộng mở có chuột. Chúng đã ở đó từ khi đây vẫn còn là Hãy-chọn-nhanh với rất nhiều đồ ăn ngon lành. Đến khi cửa hàng đó trở thành nhà thờ, lũ chuột ở lại theo và chén những mẩu bánh vụn còn lại sau những bữa tối mọi người ăn chung. Ngài mục sư luôn miệng nói rằng sẽ làm gì đó để giải quyết tình trạng này, nhưng chưa bao giờ ông làm bởi sự thật là, tôi biết, ông không thể chịu được ý nghĩ sẽ làm tổn thương ai đó, ngay cả một con chuột.
Thế rồi, Winn-Dixie nhìn thấy con chuột, và lập tức đứng dậy đuổi theo. Một phút trước, mọi thứ vẫn còn yên lặng, nghiêm trang và ngài mục sư say sưa với bài giảng; một phút sau, Winn-Dixie trông như một viên đạn đầy lông lá, rượt đuổi theo con chuột khắp tòa nhà. Miệng nó thì sủa còn bốn cái chân thì trượt liên tục trên sàn nhà mài bóng loáng của Hãy-chọn-nhanh. Mọi người thì bắt đầu vỗ tay, la ó, chỉ trỏ. Đám đông trở nên thực sự cuồng nhiệt khi cuối cùng Winn-Dixie cũng tóm được con chuột.
“Cả đời ta chưa bao giờ được nhìn thấy một con chó bắt chuột,” bà Nordley đang ngồi cạnh tôi lên tiếng.
“Nó là một con chó đặc biệt ạ,” tôi trả lời.
“Ta cũng đoán thế.”
Winn-Dixie đứng thẳng lên đầy kiêu hãnh trước toàn thể nhà thờ, vẫy đuôi và giữ con chuột thật cẩn thận trong miệng, giữ chặt nhưng không nghiền nát nó.
“Chắc chắn nó là chó lai,” ai đó phía sau tôi lên tiếng. “Một con chó săn.”
Winn-Dixie mang con chuột đến chỗ ngài mục sư, thả nó xuống ngay dưới chân ông. Khi con chuột cố gắng thoát thân, Winn-Dixie đặt một chân lên đuôi nó, toét miệng cười với ngài mục sư, khoe cả hàm răng của mình. Ngài mục sư nhìn xuống con chuột, rồi nhìn Winn-Dixie, rồi nhìn tôi. Ông khẽ bóp nhẹ cái mũi của mình. Hãy-chọn-nhanh bỗng chốc trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
“Chúng ta hãy cầu nguyện,” ngài mục sư cuối cùng cũng lên tiếng, “cho con chuột này.”
Mọi người ồ lên cười và vỗ tay thích thú. Ngài mục sư túm lấy đuôi con chuột, bước tới và quăng con chuột ra ngoài cửa chính. Mọi người lại vỗ tay tán thưởng một lần nữa.
Ông quay trở vào và chúng tôi tất cả cùng cầu nguyện. Tôi cầu nguyện cho mẹ tôi. Tôi nói với Chúa rằng bà chắn chắn sẽ thích thú như thế nào khi nghe kể chuyện Winn-Dixie đuổi bắt chuột. Có thể nó sẽ khiến bà cười. Tôi hỏi Ngài liệu tôi có thể kể bà nghe câu chuyện này một ngày nào đó hay không.
Và tôi kể với Chúa tôi đã cô đơn như thế nào ở Naomi bởi tôi không có nhiều bạn ở đây, trừ những đứa trẻ ở nhà thờ, mà ở Cánh tay Rộng mở này cũng không có nhiều trẻ con, trừ Dunlap và Stevie Dewberry, hai anh em mặc dù không phải sinh đôi nhưng nhìn giống hệt nhau; Amanda Wilkinson với khuôn mặt lúc nào cũng cau có như thể ngửi thấy mùi gì khó chịu lắm; và Sweetie Pie Thomas là một đứa bé mới có năm tuổi. Không ai trong số bọn họ muốn làm bạn với tôi cả bởi rất có thể chúng sợ tôi sẽ nói với ngài mục sư mọi chuyện sai trái vụn vặt chúng làm, khiến chúng gặp rắc rối với Chúa trời và cha mẹ. Vì thế tôi nói với Chúa rằng tôi cô đơn lắm, ngay cả khi đã có Winn-Dixie bên cạnh.
Và cuối cùng, tôi cầu nguyện cho con chuột như ngài mục sư đã nói. Tôi cầu cho con chuột đó không bị đau khi bay ra khỏi cửa chính, mà rơi vào một bãi cỏ mềm mịn.
Bởi Vì Winn-Dixie Bởi Vì Winn-Dixie - Kate Dicamillo Bởi Vì Winn-Dixie