Số lần đọc/download: 4788 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 6 -
T
iếng chuông cổng vang lên ầm ĩ làm Phương Diễm bực mình mở mắt ra. Giấc ngủ bị phá ngang khiến cô bực mình quá đỗi, mới sáng sớm ngày chủ nhật mà ai lại đến giờ này thế nhỉ?
Lăn người một vòng, Phương Diễm lười biếng kéo chiếc gối dài lên đậy mặt. Cô cố tìm thêm cho mình một giấc ngủ nữa. Nhưng rồi Phương Diễm không thể nào bắt hai mắt mình nhắm lại được, dù rằng đêm qua cô đã trằn trọc cho đến gần sáng mới thiếp đi được.
Mười năm, khoảng thời gian dài đằng đẵng với hơn ba ngàn năm trăm ngày đã trôi qua. Phương Diễm đã tưởng đâu tình yêu của mình vĩnh viễn mất đi theo sự vắng bóng của Nguyễn. Cô đã khóc biết bao nhiêu từ ngày anh ra đi. Tưởng đâu trong cuộc đời này, cô sẽ không còn bao giờ gặp được anh nữa.
Phương Diễm đã buông trôi đời mình khi ngỡ là Nguyễn đã biết khỏi đời cô, khi mà anh mãi mất hút với tình yêu ngày nào. Chẳng còn gì để ước mơ, chẳng còn gì để lưa. chọn khi mà tình yêu đầu tiên đã trôi đi không để lại một chút dấu vết gì. Phương Diễm đã bình thản biết bao nhiêu khi chấp nhận chuyện kết hôn với Mạnh, bởi vì không là Mạnh thì cũng sẽ là một người nào đó khi mà cô lấy chồng không vì tình yêu mà chỉ vì muốn cho cha mẹ cô vui lòng.
Để đến hôm nay, Phương Diễm mới ngỡ ngàng khi Nguyễn thình lình trở về. Anh lại hiện ra trong đời cô như một bóng ma của quá khứ. Nhưng rồi Phương Diễm không biết mình phải làm gì khi mà cuộc hôn nhân với Mạnh đang tiến đến sát bên, mà Nguyễn thì chẳng phải là ao? tưởng, mà anh chính là Nguyễn của ngày nào. Một Nguyễn cao ngao., một Nguyễn ngông cuồng đã biến mất. Để giờ đây với Phương Diễm, chỉ còn lại một Nguyễn điềm đạm hơn, nồng nàn hơn và chín chắn hơn.
Đã hết rồi những xốc nối của ngày nào, bây giờ Nguyễn trở về với một phong cách mới. Anh như khoác cho mình một tính cách mới với sự điềm tĩnh và tự tinh vào chính mình.
Bây giờ Phương Diễm như người đứng giữa ngã ba đường. Tiếp tục đám cưới với Mạnh thì cô không muốn, vì Nguyễn đã về với cô rồi. Nhưng nếu từ chối cuộc hôn nhân với Mạnh để có Nguyễn thì cô không biết mình phải từ chối cách nào để đạt được ước muốn mà không gặp phải sự phản đối của gia đình và nhất là không làm Mạnh bị tổn thương.
Bao nhiêu cách đã được Phương Diễm nghĩ ra và cũng bấy nhiêu cách bi cô bác bỏ. Vì ko có lý do này thì cung có lý do khác làm cô nản lòng. Phương Diễm hoàn toàn thấy mình bế tắc trước một bài toán khó mà ko tìm ra được lời giải đáp.
- Cô Diễm ơi!
Tiếng gỏ cửa vang lên và tiếng chị người làm gọi ngoài cửa làm Phương Diễm có muốn nằm cũng ko được. Cô đành phải bỏ chiếc gối ra lên tiếng.
- Chi vậy chi hai?
Chị hai nói vọng vào:
- Có cậu Mạnh tới tìm cô, ông bảo tôi lên kêu cô xuống đó.
Quăng chiếc gối sang một bên, Phương Diễm nằm im nghĩ ngợi. Thật đúng là oan gia mới nghĩ tới thì anh ta đã có mặt rồi. Có ai mong đâu mà anh ta lại cứ đến như thế nhỉ?
- Cô Diễm ơi
Tiếng chị hai lại cất lên ngoài phòng. Diễm bực quá hét lên:
- Gì nửa vậy?
- Cậu Mạnh nói cô sửa soạn luôn để đi mua sắm với cậu ấy.
Phương Diễm cáu kỉnh:
- Mua sắm cái gì? tôi ko đi.
Tiếng chân chị hai lại xa dần, Phương Diễm ngồi lên. Thật đúng là bực mình, nhưng ko xuống nhà thì cũng ko được, trừ khi nào cô muốn ba cô lên tận đây để gọi cô, thì cô cứ ở lì trong phòng.
Phương Diễm chẳng dại gì làm điều gi cho cha mắng, vì cô ko còn lạ gì tính ý của cha cộ Chỉ cần phật ý ông thôi, thì bất cứ ai ông cũng kho tha.
Phương Diễm chậm chạp đi vào toilet, cô làm vệ sinh thật nhanh. Rồi ko trang điểm mà chỉ thay bộ quần áo mặc ở nhà, và cô lửng thửng đi xuống dưới nhà.
Mạnh đang ngồi ở phòng khách với ông Tài, cha Phương Diễm trông thấy Phương Diễm xuất hiện hiện ở cầu thang, anh cah`ng vội vàng đứng lên.
- Chào em Phương Diễm
Lúc nào cũng kiểu cách, Phương Diễm nghĩ thầm và tự nhiên cô thấy ghét cay ghét đắng người thanh niên trước mặt mình. Cứ trông thấy cái dáng vẻ của anh ta, và thái độ vui vẻ của ba cô thế kia thì chắc là tình cảm của ba cô đối với anh ta thấm thiết lắm rồi. Như thế thì lại càng khó cho ý định của Phương Diễm.
Chậm chạp đi xuống phòng khách Phương Diễm ngồi xuống chiếc ghế dài, đối diện với Mạnh, vẩn cứ im lặng chứ ko thốt một lời.
Thấy thái độ của Phương Diễm là lạ, vì đối với Mạnh, tuy trước đây Phương Diễm ko mặn mà nhưng cũng ko lảnh đạm như thế này - Mạnh ân cần hỏi:
- Có chuyện gì vậy Diễm?
Bắt buộc Phương Diễm phải trả lời câu hỏi của Mạnh:
- ko có gì
Mạnh vẩn xum xoe:
- Hình như em ko được khoẻ thì phải?
Phương Diễm gật nhẹ:
- Em hơi bị nhức đầu
Mạnh tỏ vẻ lo lắng:
- Vậy lên thaY quần áo đi, anh đưa em đi bác sĩ.
Phương Diễm nhăn mặt:
- gì mà phải đi bác sĩ, em hơi nhức đầu thôi mà.
Mạnh bước sang ngồi cạnh Phương Diễm, anh nắm tay cô:
- Dầu là nhức đầu thôi, nhưng trông em xuống sắc lắm. cần phải đi bác si để khám coi bịnh gì chứ em.
Cơn bực nảy giờ cứ âm ỉ trong lòng Phương Diễm bây giờ có cơ hội để bật ra, cô gắt lên:
- Đã nói ko có gì mà anh cứ bác sĩ, bác sĩ hoài. Anh thích đi thì cứ đi tới mấy ông bác sĩ đi.
Mạnh ngẩn người ra nhìn Phương Diễm, anh ko nghờ cô lại cáu kỉnh với mình như thế. Mạnh chưa kịp nói gì thì ông Tài đã lên tiếng. Giọng ông nghiêm nghị:
- Con sao vậy Diễm, là anh Mạnh quan tâm lo lắng cho con thôi mà. Con càng ngày càng quá đáng, cưng chiều con quá rồi con ko coi ai ra gì cả.
Bị cha mắng Phương Diễm xụ mặt ngồi yên. Mạnh vội lên tiếng:
- Ko có gì đâu bác, chỉ tại em Diễm khó chịu trong người nên mới như thế thôi chứ mọi khi em đâu có như vậy - Quay sang Diễm anh ngọt ngào - Em ko khoẻ vậy liệu có thể đi mua sắm được ko hở Diễm?
Phương Diễm tròn mắt nhìn Mạnh:
- Mua sắm cái gì? em đâu có thiếu cái gì đâu?
Mạnh có vẻ bất ngờ trước câu trả lời của Phương Diễm, nhưng anh vẩn nhẹ nhàng:
- Hôm trước chúng ta có hẹn nhau là sáng nay đi mua sắm nử trang va chọn áo cưới mà bộ em quên sao?
Phương Diễm cũng ngẩn người ra, nghe Mạnh nhắc cô ớ sực nhớ. Đúng là hôm trước Mạnh có hẹn với cô, và cô cũng đã nhận lời. Thế mà giờ đây cô lại quên bẳng đi mất. Cũng tại Nguyễn xuất hiện nên mới làm đầu óc cô mụ mị đi như thế thôi mà.
Phương Diễm nhìn Mạnh thấy anh cũng đang nhìn mình với vẻ do xét. Cô vội giả lả:
- Có lẻ em đau đầu qú nên quên mất đó thôi. Hôm khác đi có được ko anh?
Mạnh gật đầu:
- Cũng được để vài hôm nửa nah đưa em đi.
Phương Diễm ngập ngừng:
- Hay là anh tự đi mua một mình có được ko hở anh?
Mạnh ngạc nhiên kêu lên:
- Sao thế? Chúng mình đã thống nhất là cùng đi mua để em chọn cho vừa ý em mà. Vả lại chuyện áo quần anh đâu có biết, em phải đi chọn kiểu và lại còn phải đo kích nửa cơ chứ.
Phương Diễm mệt mõi gật đầu:
- Vậy cũng được vậy để hôm nào em khoẻ, em sẽ gọi điện cho anh.
Thái độ thờ ơ của Phương Diễm làm Mạnh chú ý. Nó khác hẳn Phương Diễm của những ngày trước đây. Và lại càng ko giống sự xôn xao của các cô gái trong những ngày chuẩn bị đám cưới
Nhìn trở lại chổ ông Tài Mạnh thấy ông ta đã bỏ đi từ lúc nào rồi. Trong căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại anh và Phương Diễm. Mạnh ngồi sát vào Phương Diễm, choàng tay qua vai cô âu yếm hỏi:
- Có chuyện gì xẩy ra với em phải ko Diễm?
Phương Diễm e dè nhìn Mạnh, anh ta đã biết được điều gì chăng? Hay là cô đã sơ suất để cho cô đóan được?
Phương Diễm bối rối trước ánh mắt thương yêu của Mạnh đang nhìn mình, cô nói nhỏ:
- Đâu có gì đâu anh? chỉ tại hôm qua em ko ngủ được nên mới thấy đau đầu thế là ko còn nhớ đến chuyện gì, và cũng ko muốn làm gì nữa hết.
Mạnh kéo Phương Diễm sát vào lòng. Ghé sát vào mặt cô anh thì thầm:
- Sao em lại mất ngủ, tại nhớ anh hay nhớ anh chàng nào khác đó?
Biết là Mạnh hỏi đùa nhưng Phương Diễm cũng thót ruột Cô phải giả lảng mới được:
Ko dám nhớ anh đâu, em nhớ ông hàng xóm chớ bộ.
Vòng tay mạnh xiết chặt, giọng anh hầm hừ:
- Anh giết chết chứ ở đó mà nhớ ông hàng xóm. Anh ko cho phép em được nhớ tới một người nào khác đâu đấy nhé, em chỉ được nhớ một mình anh thôi. Báo cho em biết trước, anh ghen ghê gơ"m lắm đấy nhé.
Phương Diễm hỏi dò cũng bằng cái giọng nử đùa nửa thật:
- Thế lở như anh biết được em ko nhớ anh mà lại nhớ người khác thì anh làm gì em nào?
Mạnh lắc đầu:
- Anh chưa nghĩ ra, nhưng mà anh sẽ ko để yên cho em và người đó đâu. Khi mà anh đã biết được em ko thật lòng với anh thì khi đó anh ko cần thứ gì nửa hết. Anh sẽ đánh đổi tất cả.
Nhìn mặt Mạnh Phương Diễm biết là anh ko nói suông để doa. cộ Sống lưng Phương Diễm đột nhiên lạnh toát khiến cô rùng mình một cái.
Đang ôm Phương Diễm, mạnh đã nhận biết cái rùng mình thật nhẹ của cộ Anh vội hỏi:
- Em thấy khó chịu à Diễm?
Phương Diễm vội vả gật đầu:
- Tự nhiên sao em thấy ớn lạnh anh ạ.
Mạnh ân cần:
- Em lên phòng nằm ngĩ một chút đi. Dừng lại một chút thấy Phương Diễm gật đầu, Mạnh đứng lên và dìu cô đu"ng lên theo, nói tiếp - Để anh đưa em lên phòng.
Phương Diễm lắc đầu:
- Ko cần phiền như vậy đâu anh, em có thể lên một mình được mà.
Mạnh cau mày anh tỏ ý ko bằng lòng:
Em ko khoé anh đưa em lên một chút thì đã sao? em lại nói là làm phiền? Chắnng phải chúng mình sắp là vợ chồng rồi hay sao?
Phương Diễm biết là Mạnh đang giận, cô nhỏ nhẹ:
- em xin lổi.
- Em ko cần phải xin lổi anh, chỉ cần em biết là anh rất yêu em và chấp nhận để anh lo lắng cho em là được rồi. Nào bây giờ để anh đưa em lên phòng nhé.
Phương Diễm ngoan ngõan đi trong vòng tay nâng nui của Mạnh. Cô biết là Mạnh rất yêu mình. Tình yêu của anh dành cho cô cũng rất lâu rồi, và anh đã kiên nhẫn tìm đủ mọi cách để có được cô.
Phương Diễm đã chẳng từng xao động vì tấm chân tình đó hay sao? Bởi vì ngoài chuyện nghe lời cha mẹ, Phương Diễm cũng thấy mình không chê Mạnh được điểm nào. Chỉ tại Nguyễn đã trở về...
Nhớ tới Nguyễn, Phương Diễm lại nhớ tới hoàn cảnh khó khăn của mình hiện giờ. Nhưng không muốn suy nghĩ thêm khi mà Mạnh đang kề cận bên mình như thế này, Phương Diễm lắc đầu một cái thật mạnh như để xua đi cái hình bóng vừa xuất hiện trong tâm trí cô. Mạnh vội hỏi:
- Em khó chịu lắm à?
Phương Diễm lắc đầu, nhưng Mạnh đã nói:
- Thôi để anh bế em lên cho nhanh.
Miệng vừa nói xong là Mạnh làm ngay. Anh luồng tay xuống bế xốc Phương Diễm lên khiến cô không kịp phản ứng. Sợ ngã, Phương Diễm đành phải vòng tay qua cổ Mạnh níu chặt và chịu để anh bế lên phòng. Cũng may là cánh cửa phòng lúc nãy Phương DIễm không đóng chặt nên Mạnh chỉ cần dùng chân đẩy nhẹ thì đã bật ra ngay.
Hất cho cánh cửa phòng đóng lại, Mạnh bế Phương Diễm đi thẳng lại giường. Đặt cô nằm xuống nệm, Mạnh không buông cô ra mà anh cũng nhoài người ra giường theo cô. Giữa lúc Phương Diễm chưa kịp phản ứng, Mạnh cúi xuống hôn thật mạnh vào môi cô. Phương Diễm ú ớ không kịp phản đối, đôi môi nóng bỏng của Mạnh đã phủ kín hai cánh môi hồng của cô. Nụ hôn của mạnh càng lúc càng mãnh liệt đã đưa Phương Diễm vào với đam mê.
Mãi cho đến khi Mạnh lằn môi xuống cổ Phương Diễm cô mới choàng tỉnh. Xô vội Mạnh ra, Phương DIễm chống tay lồm cồm ngồi lên. Mạnh cũng ngồi lên theo, anh ngượng ngùng nhìn cô:
- Xin lỗi em, Diễm ạ. Chỉ tại anh yêu em quá.
Ánh mắt Mạnh say đắm nhìn Phương Diễm khiến cô cũng thấy lòng xao động. Cụp hai hàng mi cong xuống, Phương Diễm tránh ánh mắt anh. Cô lí nhí:
- Anh xuống nhà đi.
Mạnh lắc đầu:
- Một lát nữa anh sẽ xuống, còn bây giờ anh phải kiếm thuốc cho em uống đã.
Phương Diễm vội vã nói:
- Để em tự đi lấy được rồi.
Ánh mắt Mạnh trở nên buồn rầu, anh nhỏ giọng:
- Sao vậy Diễm, sao em không chịu cho anh chăm sóc em?
Ánh mắt của Mạnh lại làm cho Phương Diễm xao lòng. Cô ấp úng:
- Vì em có thể tự chăm sóc được cho mình mà.
Nắm bàn tay nhỏ nhắn của Phương Diễm trong bàn tay mạnh mẽ của mình, Mạnh tha thiết:
- Nhưng mà anh vẫn muốn được chăm sóc cho em, em có hiểu điều đó không hở Diễm?
Phương Diễm lặng thinh không đáp. Mạnh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Nhìn anh này Diễm, anh yêu em. Và được chăm sóc cho em là một hạnh phúc đối với anh đó, em hiểu không?
Phương Diễm chớp nhẹ hai hàng mi cong. Cô không đành lòng khước từ tình cảm tha thiết của Mạnh được nữa rồi. Trong khi đó thì hình ảnh Nguyễn vẫn cứ rực sáng trong tim cô như tự thưở nào. Bất giác, hai giọt nước mắt ứa ra từ hai khóe mắt Phương Diễm. Mạnh hốt hoảng hỏi dồn:
- Sao vậy Diễm? Em thấy sao rồi? Đa6`u em lại đau hay là em thấy không khoẻ?
Phương Diễm lắc đầu, rồi cô úp mặt vào vai Mạnh, thút thít:
- Em không sao đâu, anh đừng lo.
Mạnh dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng Phương Diễm:
- Vậy thì tại sao em lại khóc, nói cho anh nghe xem nào!
- vì em thấy mình không xứng với tình yêu của anh dành cho em - Phương Diễm nói xong, cô cũng tự ngượng với mình vì lời nói dối trơn tuột của mình.
Nâng mặt Phương Diễm khỏi vai mình, Mạnh nhìn sâu vào mắt cô:
- Trong tình yêu không có chuyện xứng đáng hay không, mà chỉ có yêu hay không mà thôi. Anh yêu em, và anh cũng muốn em dành cho anh như thế Diễm ạ.
Mạnh lại cúi xuống, lần này anh hôn thật nhẹ nhàng. Bờ môi nồng nàn của anh âu yếm vờn quanh hai cánh môi hồng. Phương Diễm nhắm nghiền mắt lại như cố quên đi một hình bóng đang lẩn khuất trong tim. Cô cũng không biết mình phải làm gì nữa bây giờ, khi mà tình yêu Mạnh dành cho cô nồng nàn quá. Thôi thì đành phải phó mặc cho số mệnh mà thôi.