However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
heo lịch trình, Carlton Waters (tên thân mật là Carl) đã trình diện với nhân viên quản chế tù nhân hai ngày sau khi hắn ra tù. Hóa ra người nhân viên quản chế hắn cũng là nhân viên quản chế Malcolm Stark và cả hai tên cùng đi trình diện với nhau. Waters được lệnh phải đến trình diện hàng tuần, như Stark đang làm. Stark quyết định lần này không để bị vào tù lần nữa. Gã đã sống hẳn hoi từ khi ra tù, làm việc trong xí nghiệp cà chua đủ sống, đủ tiền đi ăn tiệm ở địa phương và đủ sức để uống vài chai bia. Waters đã đi xin việc tại xí nghiệp nơi Stark đang làm, nhưng hắn xin làm việc trong văn phòng. Xí nghiệp trả lời sẽ cho hắn biết kết quả vào thứ hai.
Hai người bằng lòng đi chơi với nhau vào cuối tuần, nhưng Carl nói hắn phải đi thăm vài người bà con vào Chủ nhật. Họ đã được thông báo là chỉ được phép đi chơi trong khu vực thôi, còn muốn ra khỏi vùng thì phải có phép, nhưng Waters nói với Stark rằng bà con của hắn chỉ ở cách đấy một chuyến xe buýt thôi. Hắn đã không gặp họ từ khi còn bé. Hai người ăn tối với nhau vào tối thứ Bảy trong quán ăn gần đấy, rồi vào quán rượu, xem dã cầu trên tivi và trở về nhà tạm trú lúc chín giờ. Cả hai không ai muốn gặp chuyện rắc rối. Họ đã mãn hạn tù, bây giờ muốn bình an, tự do và giữ trong sạch không phạm tội. Waters nói hắn hy vọng sẽ được nhận công việc mà hắn đã được phỏng vấn hôm qua, còn nếu không, hắn sẽ đi tìm việc khác. Hắn không lo về việc này. Hai người đi ngủ vào lúc mười giờ và sáng mai khi Stark thức dậy lúc bảy giờ thì Carl đã đi rồi, để lại cho gã tờ giấy nhắn tin. Waters nói hắn đi thăm bà con, hẹn tối sẽ gặp nhau. Sau đó Stark biết Carl đăng ký vào sổ nhật ký của nhà trọ, báo hắn đi ra ngoài vào lúc sáu giờ ba mươi sáng hôm ấy. Phần lớn thời gian trong ngày, Stark đã xem bóng đá trên tivi và nói chuyện với những người khác. Gã không thắc mắc về chuyện Carl đi đâu. Carl đã nói hắn đi thăm bà con và bất kỳ khi nào có ai hỏi Carl đi đâu, gã đều nói như vậy.
Vào khoảng giữa trưa, Malcolm Stark đi ra ngoài cùng với Jim Free. Họ đến quán bình dân gần nhất, mua thức ăn làm sẵn về ăn tối. Free là người được thuê để giết vợ một gã đàn ông. Hắn làm hỏng việc và cả hai đều đi ở tù. Nhưng khi chúng đi với nhau, chúng không nói đến cuộc đời tội phạm của chúng. Không người nào nói. Trong tù, thỉnh thoảng chúng còn nói với nhau, nhưng khi ra ngoài, chúng quyết định để quá khứ lại phía sau. Nhưng Free trông có vẻ như đang ở trong tù.
Trên hai cánh tay hắn đầy hình xăm và trên mặt hắn xăm những giọt nước mắt như những kẻ khác trong tù. Hắn làm như thể không ai và không có gì làm cho hắn sợ hết. Trông hắn người ta nghĩ là hắn có thể tự lo cho mình được.
Tối đó hai người vừa ngồi ăn thức ăn bán sẵn vừa nói chuyện về chơi bóng, chúng nói đến những trận bóng mà chúng đã xem, nói đến những cầu thủ chúng hâm mộ, những cánh tay đánh bóng trung bình và những giai đoạn trong lịch sử bóng dã cầu mà chúng muốn được xem. Đấy là loại chuyện mà hai gã có thể nói bất cứ ở đâu, rồi khi nghe Free nói đến cô gái hắn vừa gặp, thì Stark cười. Free gặp cô ta ở trạm xăng nơi hắn làm việc. Bên cạnh trạm xăng có quán cà phê, cô ta làm bồi bàn ở đấy. Hắn nói chưa bao giờ hắn thấy cô gái nào đẹp như thế, trông cô ta giống Madonna, nghe hắn nói, Stark cười hô hố. Khi còn ở trong tù, gã đã nghe người ta miêu tả như thế và gã luôn luôn hỏi về thị lực của người kể. Và khi đã gặp người đàn bà do người đó miêu tả, thì thấy không giống thế. Nhưng nếu Jim Free cho cô ta đẹp, gã sẽ không cãi với hắn làm gì. Free là gã đàn ông sống bằng mộng mơ và ảo tưởng.
- Cô ta có biết anh ở trong tù không? - Stark hỏi.
- Biết. Tôi nói cho cô ta biết. Anh cô ta cũng đã ở tù một thời gian khi còn nhỏ, vì tội ăn trộm ô-tô. Cô ta có vẻ không quan tâm đến chuyện này. - Đúng, bọn họ là một nhóm người đo giá trị của nhau bằng thời gian ở tù lâu hay mau và chuyện ở tù hình như không làm cho họ hoảng sợ. Nhà tù như nơi trú chân hay như một hội kín. Họ có cách để nhận ra nhau.
- Anh đã hẹn đi chơi với co ta chưa? - Stark cũng có để ý đến một phụ nữ ở nhà máy cà chua, nhưng hắn chưa dám đến gần cô ta. Hắn không có tài tán gái.
- Tôi định mời cô ta đi chơi vào cuối tuần tới. - Free lúng túng đáp. Họ đều mơ đến ái tình, mơ đến chuyện tình dục khi tạo được cơ hội. Và khi có rồi, chuyện thực hành khó hơn điều họ nghĩ đến. Họ là những kẻ mới gia nhập vào thế giới thực, cái gì cũng lạ. Trong những cái lạ đó, việc tìm được đàn bà là việc khó nhất. Hầu như lúc nào đàn ông ở trong nhà quản chế cũng đi ra ngoài với nhau, ngoại trừ những ngườỉ đã có vợ. Nhưng ngay cả những người có vợ, họ cũng phải mất một thời gian mới hiểu biết lại vợ mình. Ho đã quen với thế giới đàn ông, không có đàn bà, cho nên họ thấy ở nơi nào có nhiều đàn ông thì dễ dàng hơn, như các linh mục, hay đàn ông sống quá lâu trong quân đội. Đàn bà làm cho cuộc sống của họ mất quân bình, khó chịu. Một xã hội toàn đàn ông đối với họ quen thuộc hơn, đơn giản hơn.
Tối đó, khi Carlton Waters về thì Stark và Free đang ngồi hóng gió trên thềm nhà. Trông Carl có vẻ thoải mái, tự nhiên và như thể hắn đã được hưởng một ngày vui vẻ, hắn cười với hai người. Hắn mặc cái áo sơ-mi vải màu xanh trạt nút bên ngoài chiếc áo thun, mặc quần jeans, đi ủng chăn bò, đôi ủng lấm đất. Hắn vừa đi bộ nửa dặm từ chỗ xe buýt, trên con đường đất vào một đêm mùa xuân đẹp đẽ. Trông hắn có vẻ đang hưng phấn. Hắn cười vui vẻ.
- Bà con của anh khỏe mạnh chứ? - Stark lịch sự hỏi. Thật tức cười là ở đây vấn đề hỏi han nhau lại có vẻ quan trọng, người ta cảm thấy cần phải hỏi nhau. Ở trong tù thì kẻ khôn ngoan là kẻ biết giữ mồm giữ miệng, không hỏi ai gì hết. Ở nhiều nhà tù như Pelican Bay, người nào hỏi tức là xúc phạm đến kẻ khác.
- Khỏe mạnh hết. Chắc là thế. Tôi đi hai chuyến xe buýt đến nông trại của họ và nếu họ không đi đâu hết thì quá tuyệt. Tôi đã báo cho họ biết tôi sẽ đến, nhưng tôi nghĩ họ quên. Tôi chỉ ở lại chơi một lát, ngồi trên hiên chơi và đi ra phố kiếm cái gì để ăn. Rồi đáp xe buýt trở về. - Hắn có vẻ không quan tâm đến chuyện này. Được đi xe buýt đâu đó, rồi đi bộ dưới ánh nắng là quá tuyệt rồi. Hồi còn nhỏ, hắn không có cơ hội để làm như thế. Khi hắn ngồi xuống thềm với các bạn, hắn giống như một đứa con nít. Trông hắn có vẻ hạnh phúc hơn ngày hôm qua. Sự tự do làm cho hắn thoải mái. Khi hắn ngồi dựa lưng ra sau bậc thềm, trông hắn như thế đã trút được gánh nặng trên vai, Malcolm Stark cười với hắn. Khi Stark cười, người ta mới thấy gã sún hết răng cấm mà chỉ còn răng cửa.
- Nếu tôi có ý nghĩ bậy bạ, tôi sẽ nói anh đã bịa chuyện đi thăm bà con, thực ra anh đã ở với người đàn bà nào đấy cả ngày. - Stark trêu chọc hắn. Waters có vẻ thỏa mãn sung sướng của người vừa hưởng tình dục thỏa thuê.
Carlton Waters cười to khi nghe Stark nói, hắn hất viên đá lăn qua bên kia đường, không nói gì thêm. Đến chín giờ, họ đứng dậy, vươn vai và đi vào trong nhà. Họ biết đã đến giờ giới nghiêm. Họ ký vào sổ nhật ký, rồi về phòng. Waters và Stark ngồi trên giường nói chuyện một lát, còn Jim Free về phòng mình. Họ đã quen với thời khắc bình an ban đêm rồi, nên không phản đối nguyên tắc của nhà trọ hay lệnh giới nghiêm.
Stark phải dậy lúc sáu giờ để đi làm, nên đến mười giờ hai người đều đi ngủ, cũng như mọi người ở trong nhà. Nhìn họ ngủ yên ổn? không ai nghĩ rằng họ là những kẻ nguy hiểm, hay đã nguy hiểm, hay là những người đã gây rối cho xã hội trước khi đến đây. Nhưng hy vọng trong quá trình tù tội, họ đã học được bài học quý giá.
Tiền Chuộc Mạng Tiền Chuộc Mạng - Danielle Steel Tiền Chuộc Mạng