Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 879
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2094 / 27
Cập nhật: 2015-07-31 11:48:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Trị Quốc, Duy Trị Sử Mà Thôi.
ậu đang lên lớp cho tôi đấy à.
Khâu Minh Sơn lạnh lùng nói.
Ông thật không ngờ Phạm Hồng Vũ lại tuôn ra một tràng như vậy. Trong mắt ông, Phạm Hồng Vũ căn bản chỉ là một đứa trẻ, mới tốt nghiệp đại học ra thì hiểu biết cái gì chứ. Không ngờ lúc này nó lại đứng trước mặt mình thao thao bất tuyệt như vậy.
- Không dám, nhưng Phó bí thư Khâu, cháu cho rằng, việc quá cực đoan, sửa chữa quá mức thì sẽ rất nguy hiểm đấy.
Hai hàng lông mày của Khâu Minh Sơn lại dựng ngược lên:
- Cậu nói tôi cực đoan, sửa chữa quá tay? Cậu có hiểu tình hình thực tế của địa khu Ngạn Hoa không? Chúng ta là một địa phương nghèo đói của tỉnh, kết cấu cán bộ thì già hóa đi một cách nghiêm trọng. Tuyệt đại bộ phận có tư tưởng bảo thủ, không chịu thay đổi, cho nên bài xích cái mới, bài xích cải cách. Nếu tình hình này không thay đổi thì kiến thiết nền kinh tế thế nào được, cuối cùng sẽ trở thành suy trị sử mà thôi. Quần chúng nhân dân làm sao có thể thoát nghèo được chứ?
Ý nghĩ của Phạm Hồng Vũ càng thêm rõ ràng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Khâu Minh Sơn nói:
- Phó bí thư Khâu, cháu không nói việc giải phóng tư tưởng là không đúng, cháu cũng không nói không phải cải cách đổi mới. Cháu nói, đồng thời với việc giải phóng tư tưởng, cải cách sâu rộng thì cũng phải tăng cường công tác giáo dục tư tưởng cho đội ngũ cán bộ, phòng ngừa hết những tình huống có thể xảy ra. Nếu như chúng ta cứ nhấn mạnh việc giải phóng tư tưởng, đập tan gông cùm xiềng xích, đập tan hết thảy cái cũ mà coi nhẹ việc giáo dục và giám sát đối với đội ngũ cán bộ thì sẽ đi từ cực đoan này đến cực đoan khác. Những đồng chí phía dưới suy nghĩ tâm tư của cấp trên, thì việc tự do hóa sẽ bị trượt đi xa hơn. Hiện tại chúng ta nghèo khó, không lâu sau e rằng sẽ càng nghèo càng khó hơn. Đội ngũ cán bộ không được xây dựng tốt, công tác giám sát không làm tốt thì cho dù chúng ta có làm ra nhiều của cải đến mấ cũng chưa chắc đã thực hiện được lý tưởng của mình. Đây là hai phương diện của một việc, thiếu đi cái nào cũng không được.
Đây không phải là ‘sáng chế’ đầu tiên của Phạm Hồng Vũ, chỉ có điều hắn ở ‘thế giới kia’ đã nhìn thấy, nghe thấy rồi. Ở thế giới kia, kinh tế liên tục phát triển, nhưng việc phát triển lại không đều, điều đó đã trở thành một nhân tố chủ yếu dẫn đến việc xã hội không an định, không đoàn kết.
Giàu có đấy nhưng chẳng thấy hạnh phúc chút nào.
Khâu Minh Sơn lúc này không khỏi ngây người.
Nếu như đứng trước mặt ông là một vị cán bộ trung niên điềm đạm chắc chắn thì cho dù địa vị công tác của cán bộ đó chỉ là một nhân viên văn phòng như Phạm Hồng Vũ thôi thì Khâu Minh Sơn cũng không cảm thấy giật mình như vậy.
Nhưng đằng này, Phạm Hồng Vũ còn quá trẻ.
Chẳng lẽ con trai của Phạm Vệ Quốc lại có tiền đồ như vậy sao?
Đạo lý này cho dù là Phạm Vệ Quốc cũng chưa chắc đã nghĩ ra được.
Trước đó, Khâu Minh Sơn cũng không phải không có ‘hoài nghi’ đối với Phạm Vệ Quốc. Khi ông nghĩ đến việc ‘tà đạo’ này thì chắc chắn là Phạm Hồng Vũ đã bị sai khiến.
Bởi vì một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thì biết cái gì chứ?
Nhất định phải có người đứng đằng sau chỉ đạo.
Khâu Minh Sơn là muốn bắt được kẻ đứng sau này.
Khâu Minh Sơn không muốn tranh đấu với ai, chỉ hy vọng tất cả đồng chí đồng tâm hiệp lực để làm tốt công việc, điều này không có nghĩa là Khâu Minh Sơn sợ hãi đấu tranh. Nếu việc đấu tranh không thể né tránh được thì Khâu Minh Sơn cũng không sợ một trận chiến nào.
Chỉ có điều, đối phương lại lợi dụng một vãn bối thân cận của ông thế này thì thật sự khiến cho ông cảm thấy rất khó khăn.
Thậm chí trong lúc nghi ngờ Phạm Vệ Quốc, thì trong lòng Khâu Minh Sơn đã có cảm giác đau đớn. Bởi vì bị người thân cận nhất của mình ‘phản bội’, có gì đau đớn hơn thế không?
Lôi Vân Cương vừa phẫn nộ vừa thất vọng nói chuyện này ra rồi.
Nhưng hiện tại, Khâu Minh Sơn đúng là có chút dao động rồi.
Chẳng lẽ tất cả những điều này là do một mình hậu sinh này gây nên hay sao?
Cậu ta thật sự có kiến thức và lá gan lớn như vậy hay sao?
- Cậu có biết, tất cả mọi việc đều có nặng nhẹ, có thứ tự trươc sau không?
Đờ đẫn một hồi, Khâu Minh Sơn trầm giọng nói.
- Vâng, Phó bí thư Khâu, cháu hiểu. Chỉ có một đội ngũ kiên định lòng tin mới là cơ sở của tất cả mọi việc. Điều này, bất cứ lúc nào cũng không được buông lỏng. Nếu hiện tại chúng ta không để ý đến việc này thì tương lai sẽ phải bỏ ra công sức gấp trăm gấp ngàn lần bây giờ mới có thể làm được. Một giai tầng lợi ích mới một khi đã được hình thành thì sẽ rất khó có thể lay động được. Nhất là một số ít người dựa vào giai tầng này để đi thay đổi quan điểm của rất nhiều người khác. Muốn bọn họ vứt bỏ đi lợi ích của mình thì vô cùng là khó khăn. Việc xây dựng và giám sát đội ngũ cán bộ, trong bất cứ thời điểm nào cũng đều là đại sự hàng đầu. Trị quốc duy trị sử mà thôi.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
Khâu Minh Sơn thật sự thấy kinh hãi.
Trị quốc, duy trị sử mà thôi.
Xưa nay đều chí lý.
Không ngờ rằng những lời này lại được nói ra từ miệng của Phạm Hồng Vũ.
Trong phút chốc, Khâu Minh Sơn thậm chi có cảm giác ‘yêu nghiệt’.
- Nói như vậy, cậu đang lên lớp cho tôi thật đấy à?
Một lúc sau, Khâu Minh Sơn mới lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ cười khổ. Ông chợt phát hiện, thậm chí mình đã bị Phạm Hồng Vũ làm cho lung lay rồi.
- Phó bí thư Khâu, vì sao sự tranh đấu về quan niệm chính trị lại không thể dung hợp lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu? Vì sao nhất định phải có cái này thì thôi cái kia? Đấu tranh, là để tìm được một phương hướng chính xác, để triển khai công việc một cách tốt nhất. Dung hợp lẫn nhau để học tập lẫn nhau, thì cũng có thể đạt được mục đích này.
Phạm Hồng Vũ nói đến đây thì có chút chần chừ, nhưng sau đó lập tức kiên định trở lại, nói tiếp:
- Phó bí thư Khâu, xin thứ lỗi cho sự kiêu ngạo ngông cuồng của cháu. Trong thời điểm thế cục chính trị không ổn định thì nguyên tắc cố nhiên phải kiên định. Nhưng nguyên tắc lớn nhất vẫn là bảo vệ chính mình. Rừng xanh còn đó, thì sợ gì không có củi đun. Lãnh tụ đã từng dạy như thế rồi, còn người mà mất đất thì cả người và đất đều còn, nhưng nếu còn đất mà mất người thì cả người và đất đều mất. Xin Phó bí thư Khâu suy nghĩ kỹ.
Nếu như cậu bị ‘xử lý’ rồi thì cho dù có bao nhiêu nguyên tắc, bao nhiêu lý tưởng thì cũng vô ích mà thôi.
Khâu Minh Sơn trong phút chốc mở to hai mắt nhìn.
Yêu nghiệt.
Lần này, ông thật sự có cảm giác như vậy.
Phạm Hồng Vũ không ngờ là ám chỉ ông, thế cục chính trị tầm cao có khả năng sẽ xuất hiện thay đổi lớn.
Thật là to gan lớn mật!
- Nói như vậy, đây đúng là chủ ý của cậu?
- Vâng.
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự.
- Phó bí thư Khâu, chính trị thật ra là một cuộc chiến tranh không có mùi thuốc súng. Đời người ngắn chẳng tày gang.
Giờ ông cũng đã bốn mươi sáu tuổi rồi, chẳng những năm tháng ở trường cán bộ ông đã quên rồi sao? Nếu như được trở lại lần nữa, thì liệu ông có cơ hội Đông sơn tái khởi lần thứ hai không?
Phạm Hồng Vũ tin tưởng, lời của mình, đã đủ rõ ràng.
Khâu Minh Sơn lựa chọn như thế nào, hắn không làm chủ được.
Hắn chỉ có thể làm hết sức.
Khâu Minh Sơn đang định nói gì đó, thì máy điện thoại bí mật màu đỏ trên bàn lại reo lên.
Không đợi Khâu Minh Sơn mở miệng, Phạm Hồng Vũ đã cúi đầu lui ra ngoài. Nhìn bóng dáng cao lớn của Phạm Hồng Vũ, Khâu Minh Sơn có chút thất thần, mấy giây sau mới nhấc điện thoại lên nghe.
- Xin chào, tôi là Khâu Minh Sơn.
- Ha ha, đồng chí Minh Sơn, xin chào.
Trong điện thoại, truyền đến một giọng nói có vẻ già nua nhưng uy nghiêm mười phần.
- Bí thư Vinh, chào anh.
Khâu Minh Sơn không kìm nổi liền đứng thẳng người lên.
Đầu dây bên kia đúng là Bí thư Tỉnh ủy Thanh Sơn – Vinh Khải Cao.
Vinh Khải Cao lần này bỗng nhiên gọi điện thoại cho Khâu Minh Sơn cũng không biết là có việc gì.
- Đồng chí Minh Sơn, bài văn hôm đó của cậu tôi đã xem rồi. Rất tốt đấy, rất có tầm nhìn, luận cứ đầy đủ, logic nghiêm chỉnh, phương hướng lớn rất chính xác, tư tưởng trung tâm rất rõ ràng, tốt lắm.
Vinh Khải Cao cười nói, khen ngợi Khâu Minh Sơn hết lời.
Khâu Minh Sơn không khỏi cười khổ.
Bài viết do Phạm Hồng Vũ sửa chữa này, giống như Lôi Vân Cương nói hôm trước, gần như đã trần thuật lại một cách sâu sắc những lời phát biểu của Bí thư Vinh trong hội nghị toàn tỉnh vừa rồi, tinh thần được lãnh hội một cách triệt để.
Thảo nào mà Lôi Vân Cương giận tím mặt.
Trong mắt Lôi Vân Cương thì đây rõ ràng là sự phản bội trắng trợn của Khâu Minh Sơn.
Trong phút chốc, Khâu Minh Sơn không biết nói gì cho phải.
- Đồng chí Minh Sơn, thân là lãnh đạo cán bộ đảng viên, phải có tinh thần cầu thị, làm đến nơi đến chốn như vậy. Bài viết này của cậu viết rất tốt, tất đúng chỗ. Tôi đã giao cho các đồng chí trong ban Tuyên giáo Tỉnh ủy giới thiệu với ‘Quần Chúng nhật báo’ và tạp chí ‘Hiệu Giác’. Khi cần thiết mời cậu đi thủ đô một chuyến, trình bày quan điểm của mình với đồng chí phụ trách của tòa báo và tạp chí Đảng.
Vinh Khải Cao chậm rãi nói, giọng nói chân thật, không có gì để nghi ngờ được nữa.
Dường như mỗi một câu của ông ta đều là một mệnh lệnh, buộc Khâu Minh Sơn phải phục tùng.
Khâu Minh Sơn hít một hơi thật sâu.
Dù sao Vinh Khải Cao cũng là Bí thư Tỉnh ủy mà.
Bài viết này một khi đã đưa ra báo và tạp chí kia thì Khâu Minh Sơn không còn đường lui nào nữa. Tuy rằng chức vụ của ông không quá cao, nhưng trong tỉnh sức ảnh hưởng cũng không hề nhỏ, được coi là một trong những người có tài bên cạnh Lôi Vân Cương. Vinh Khải Cao đích thân gọi điện cho ông, thì chứng tỏ đã nhìn thấy thân phận ‘Lý luận đại sư’ của ông rồi.
Như vậy, Lôi Vân Cương sẽ bị lâm vào hoàn cảnh xấu hổ cực độ.
Thử nghĩ, ‘Văn đảm’ của Chủ tịch Lôi đã đổi màu cờ, đả kích đến tâm lý của cán bộ đi theo ông ta, như vậy thì trầm trọng đến cỡ nào chứ.
Khâu Minh Sơn cảm thấy, mình không thể do dự nữa, phải tỏ rõ thái độ của mình rồi.
Trên nguyên tắc phải trái rõ ràng như vậy, nếu đi nhầm một bước thì sẽ dẫn đến kết cục thất bại.
Mà Vinh Khải Cao cũng không cho ông cơ hội đó.
- Đồng chí Minh Sơn, tôi rất vui vì cậu có thái độ chính xác như vậy. Hy vọng cậu tiếp tục cố gắng. Được rồi, tôi còn có việc bận phải làm, tạm biệt!
Khâu Minh Sơn đành phải nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Những lời của Bí thư Vinh như vậy, Khâu Minh Sơn rõ ràng cảm giác được, bản thân mình đang đứng bên bờ vực.
Quyền Lực Tuyệt Đối Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính Quyền Lực Tuyệt Đối