Số lần đọc/download: 1546 / 24
Cập nhật: 2017-05-20 09:10:31 +0700
Chương 5
K
iên là người sau cùng bước xuống chiếc giang đỉnh của hải quân. Bóng tối mờ mờ. Máy tàu rú lớn. Chiếc tàu nhỏ từ từ lùi ra giữa sông đoạn quay mũi về hướng đông. Sông Bến Tre mờ mờ sáng. Gió thổi khá mạnh. Lá cờ vàng ba sọc đỏ bay phần phật. Năm người lính thám sát tỉnh cộng với Kiên thành sáu ngồi im lìm đằng sau lái. Sao đêm lấp lánh. Sóng vỗ vào mạn tàu lách tách. Sông Bến Tre là một nhánh của sông Hàm Luông. Nó chảy qua tỉnh lỵ rồi sau đó chảy ngoằn ngoèo qua các làng ở ven sông như Phú Chánh, Mỹ Thạnh, Lương Hòa, Lương Quới, Bình Chánh tới quận Giồng Trôm. Cũng vì vậy mà nó còn mang tên sông Giồng Trôm. Ngoài ra nó còn nối liền với các kinh, rạch, xẻo khác trong vùng tạo thành một hệ thống lưu thông chằng chịt như màng nhện. Chiếc tàu phóng như bay trên mặt nước. Chừng nửa tiếng sau nó đổi hướng chạy gần bờ hơn. Nhìn thấy một vệt trắng mờ Kiên biết đó là Kinh Chẹt Sậy, con kinh nối liền sông Bến Tre với sông Ba Lai đoạn nối với kinh Giao Hòa để thông ra sông Cửa Đại. Đây là một thủy lộ quan trọng vì ghe xuồng từ Bến Tre hay miệt Trà Vinh muốn đi Mỹ Tho hoặc lên Sài Gòn đều dùng kinh này. Tuy nhiên từ mấy năm nay nó nằm trong vùng giải phóng cho nên ghe thuyền muốn lưu thông đều phải đóng thuế cho mặt trận bằng không họ phải dùng xe để chuyên chở hàng hóa đi lên Mỹ Tho hoặc Sài Gòn.
- Sắp tới Mỹ Lồng rồi chuẩn úy...
Trung sĩ nhất Đính nói nhỏ với Kiên. Anh gật đầu. Đó là địa điểm đổ quân tối nay. Mỹ Lồng nổi tiếng trong tỉnh qua câu nói Bánh tráng Mỹ Lồng, bánh phồng Sơn Đốc... hoặc câu ca dao: Em tráng bánh tráng... Anh quết bánh phòng... Cảm thông đôi má ửng hồng... Hẹn em chợ Mỹ Lồng ăn cháo về đêm... Kiên nghĩ thầm trong trí nhất định hôm nào mình phải rủ Quỳ đi Mỹ Lồng ăn bánh tráng xem ngon hay dở mà lại có câu nói trên. Chiếc giang đỉnh chạy chầm chậm cách xa bờ chừng vài chục thước. Dân cư càng lúc càng thưa thớt vì Kiên không còn thấy ánh đèn. Thỉnh thoảng mới có ánh sáng lóe lên sâu trong bờ. Đêm thăm thẳm. Tiếng động rì rầm làm cho anh buồn ngủ. Có tiếng lao xao. Thủy thủ đoàn chuẩn bị ứng chiến trong lúc tàu ủi bãi đổ quân. Toán thám sát đứng nơi mũi tàu. Chiếc tàu cắm nhẹ mũi vào khoảnh đất trống. Năm người lính với Kiên nhảy xuống đất. Giang đỉnh lùi ra giữa sông. Anh và năm người lính dưới quyền phải lội bộ tới mục tiêu đã được chỉ định. Bây giờ anh và lính phải lo liệu một mình. Không có sự yểm trợ của bất cứ đơn vị bạn nào kể cả pháo binh hay phi cơ. Các đồn bót, các đại đội địa phương quân hay lính của sư đoàn 7 đều không biết anh là ai. Xuyên qua bộ bà đen họ có thể lầm anh là bộ đội hoặc du kích. Anh chỉ có một tần số liên lạc duy nhất là phòng 2 tiểu khu, đơn vị chỉ huy trực tiếp của anh.
- Để tôi đi đầu...
Kiên thì thầm với Đính. Tuy hơi ngạc nhiên và thắc mắc nhưng Đính không cãi. Anh ta nghĩ thầm.
- Ông muốn đi đầu thì tôi để cho ông đi đầu...
Hành, mang cấp bậc hạ sĩ nhất lên tiếng.
- Để tôi đi với chuẩn úy?
Hơi gật đầu Kiên bước nhanh vượt qua mặt của Đán. Anh không thấy Đính cười lặng lẽ trong bóng đêm thâm u. Toán lính mặc bà ba đen, quấn khăn rằn, xách AK đi như những bóng ma. Đi hết con đường mòn xuyên qua khu vườn dừa âm u, Kiên dừng lại khi thấy thấp thoáng cách chỗ anh đứng hơn trăm thước có ánh đèn le lói. Anh nhẫm tính trong đầu của mình để xác định vị trí. Mục tiêu là Lương Hòa. Điểm tàu đỗ quân cách Lương Hòa 5 cây số. Muốn đi tới mục tiêu anh phải quẹo mặt theo con đường lộ đất chạy song song với dòng sông Bến Tre.
Thấy Kiên dừng lại Đính tính lên tiếng song nghĩ sao anh lại im lặng. Anh muốn xem cấp chỉ huy của mình làm gì, có thuộc đường hay không. Anh hơi mỉm cười khi thấy Kiên quẹo mặt. Tiếng chó tru vu vơ.
Đi đầu, Kiên im lặng bước song trong lòng anh hơi hồi hộp. Hai tay ghìm khẩu AK, khóa an toàn đã mở tự động, ngón tay trỏ bên mặt cong lại sẵn sàng bóp cò, anh bước nhanh, mắt nhìn như muốn soi thủng màn đêm dù biết mình không thấy xa được. Tiếng gió rung lá dừa xào xạc. Tiếng côn trùng rỉ rả.
Đính đưa tay lên. Chiếc đồng hồ dạ quang chỉ năm phút nữa mới mười giờ. Anh biết mình không còn xa mục tiêu lắm. Từ Mỹ Lồng về Lương Hòa độ sáu cây số. Ấp 2 cách Lương Hòa độ cây số rưởi. Như vậy khoảng nửa đêm anh sẽ có mặt ở ấp 2 thuộc xã Lương Hòa.
- Chuẩn úy...
Kiên quay đầu khi nghe Đính gọi mình.
- Mình nghỉ một lát đi chuẩn úy...
Sáu người lính chia làm hai toán vừa nghỉ mệt vừa canh chừng. Tựa người vào gốc dừa Kiên im lặng nhìn màn đêm đang bao phủ. Tự dưng anh nhớ Quỳ vô cùng. Giọng nói thanh thanh của nàng văng vẳng bên tai. Nụ cười của nàng sáng lên trong đêm tối. Kiên lắc đầu thở dài như không muốn tưởng tượng thêm. Trong giờ phút này anh cần chú tâm vào nhiệm vụ của một trưởng toán hơn là mơ mộng viễn vông. Anh cần phải hoàn thành nhiệm vụ do thượng cấp giao phó và một điều quan trọng hơn là đưa mình và những người lính dưới quyền trở về một cách lành lặn.
- Mình đi...
Kiên đứng lên trước nhất. Toán người lặng lẽ đi. Vì không quen mang dép râu nên mấy lần qua cầu anh sắp trượt chân rơi xuống nước. Mỗi bờ dừa là một cây cầu làm bằng thân cây dừa xẻ làm đôi. Nó vừa nhỏ vừa trơn trợt lại thêm tối om nên cẩn thận lắm anh mới đi qua được.
- Nếu mà trời mưa chắc mình chụp ếch lia lịa...
Kiên nhủ thầm với mình. Đang đi anh hơi dừng lại. Đứng sau lưng anh Đán hỏi nhỏ.
- Có chuyện gì hả chuẩn úy?
- Anh đi trước đi. Tới đây tôi không nhớ đường với lại tối quá...
Đán chưa kịp lên tiếng Đính xen vào.
- Đán, mày đi trước dò đường... Sắp tới điểm hẹn rồi...
Tuân lệnh Đán vọt lên đầu còn Kiên lùi lại sau lưng của Đán. Toán thám sát di chuyển thật chậm và cách nhau chừng năm thước. Gió rung lá dừa xào xạc. Xa thật xa đèn lửa bay dật dờ khiến cho Kiên nhớ lại hồi còn nhỏ mấy người lớn gọi đó là ma trơi. Nhìn ánh lửa bay dật dờ anh biết có người di chuyển trên con lộ đá. Di chuyển trong đêm không ai khác hơn là những người lính du kích của mặt trận. Biết đâu họ cũng đang đi tìm anh. Có tiếng xuỵt nhỏ rồi Đán dừng lại. Đính thì thầm vào tai Kiên.
- Tới rồi chuẩn úy...
Kiên gật đầu nói nhỏ. Giọng của anh nghiêm và lạnh.
- Tôi với ông Đính dô gặp thằng Chín Lê. Đán dô cửa sau còn Lắm, Hành với Quá đón đám du kích nếu chúng ùa vào. Mình rút ra sông sẽ có tàu đón...
Nhìn năm người lính dưới quyền Kiên trầm giọng nói xuống.
- Khi rút thì Đính đi đầu với Chín Lê. Đán kèm theo sau Đính. Hành, Lắm đi giữa còn tôi và Quá đi sau cùng... Nhớ chưa...
Đính nói nhỏ.
- Chuẩn úy... Tôi...
Hiểu ý của Đính, Kiên ngắt lời liền.
- Ông cứ làm theo lời tôi...
Chia làm ba toán sáu người lính biến mất trong bóng đêm. Kiên lẩm bẩm trong trí của mình. Theo tin tức tình báo nhân dân mà phòng 2 thu lượm được thì đêm nay Chín Lê, tên huyện ủy kiêm ủy viên kinh tài của quận Giồng Trôm sẽ có mặt ở Lương Hòa. Hắn sẽ chủ tọa một buổi họp quan trọng để nghe các xã báo cáo về tình hình trong mỗi xã. Dĩ nhiên hắn sẽ được bảo vệ cẩn thận bởi đám du kích. Dù biết rõ địa điểm và nhân số của địch nhưng phòng 2 chỉ cho anh có năm người lính thám sát để bắt sống Chín Lê. Sáu người lính tuy hỏa lực không mạnh lắm nhưng lại dễ dàng thành công nhờ vào yếu tố bất ngờ và nhất là đêm tối. Càng ít người chừng nào càng ít bị bể chừng đó. Huống chi đối phó với đám du kích miệt vườn anh không cần phải đi đông. Sáu người được trang bị tận răng thừa sức cầm cự với một trung đội du kích. Tuân lập lại nhiều lần với Kiên. Phải bắt sống được Chín Lê. Nó là một tài liệu sống. Khai thác được nó là mình triệt được hạ tầng cơ sở cũng như biết người nào ở trong quận Giồng Trôm đã bí mật tiếp tế cho mặt trận...
Đính dẫn đầu. Kiên hơi thụt lùi về sau chừng hai ba bước. Nép vào thân cây dừa hai người lính chỉ huy toán thám sát nhìn vào căn nhà còn thắp đèn le lói nằm cách họ chừng năm mươi thước. 23 giờ. Kiên ngồi thụp xuống và bắt đầu bò. Khẩu AK gác ngang qua hai tay, thân hình dán sát trên mặt đất, anh bò bằng hai cùi chỏ và hai chân của mình. Phía đằng sau vừa bò Đính vừa nghĩ thầm.
- Ông này đúng là lính đánh giặc. Ổng bò lẹ và êm không thua gì rắn...
Bò hết bờ dừa đôi Kiên trầm mình xuống mương. Nước không sâu mà lại lạnh. Trèo lên bờ bên kia anh nằm im chờ cho nước rủ xuống hết mới chầm chậm bò tiếp. Tới gốc cây dừa anh dừng lại đưa tay xem đồng hồ. 23 giờ 15. Anh còn bốn mươi lăm phút để đi hết ba mươi thước. Quay qua bên mặt thấy Đính đang bò kế bên, Kiên thì thầm.
- Ông có thấy thằng du kích nào không?
- Tụi nó bao vòng ngoài. Mình đã lọt vào trong rồi...
Khẽ gật đầu Kiên vừa định bò tiếp thì Đính khều nhẹ tay của anh đoạn chỉ về hướng trước mặt. Phải chú tâm nhìn thật lâu Kiên mới thấy một bóng người đứng im trên bờ dừa. Hắn đứng ngay trên đường mà anh đang bò tới. Kiên ra dấu với Đính bằng cách chỉ vào ngực rồi đưa ngón tay lên cứa ngang cổ họng của mình. Dấu hiệu cho biết anh sẽ thanh toán địch bằng lưỡi lê. Đính giật thót người khi thấy Kiên đứng dậy rồi bước thong thả về chỗ tên du kích đang đứng gác. Không tự chủ được anh nâng khẩu AK lên.
- Cha này liều mạng thật...
Đính lẩm bẩm. Ngón tay mặt để vào cơ bẩm anh sẵn sàng miết cò trước khi có đột biến. Mười thước. Năm thước, ba thước. Dép râu giẫm lên lá dừa mục gây thành tiếng động nhỏ đủ để cho tên du kích quay lại.
- Mày hả Tửng?
Kiên chồm người tới cùng với lưỡi lê vung lên. Anh chỉ có một phần mười giây đồng hồ để đâm trúng ngay tim của tên du kích đang đứng gác. Bựt... Tiếng dao cắt xương thịt bật lên rờn rợn. Ngọn lưỡi lê nằm nghiêng xuyên qua kẻ hở giữa hai xương sườn nên đâm sâu lút cán. Một thân người đổ xuống trong tay của người trưởng toán thám sát tỉnh. Đính thì thầm vào tai cấp chỉ huy.
- Chuẩn úy để tôi đi trước...
Khẽ gật đầu Kiên lặng lẽ theo sau. Vừa đi anh vừa suy nghĩ. Mình đã lọt được vào trong rồi. Nếu êm xuôi không có nổ thì mình sẽ đụng thằng Chín Lê và mấy thằng xã trưởng đang họp. Đụng mấy thằng này không đáng ngại vì thường thường tụi nó chỉ mang súng nhỏ...
Bước chừng mươi bước mà không thấy lính gác nào hết Đính ngừng lại để xem động tịnh. Kiên bước lên ngang hàng với anh. Hai người lính nhìn nhau. Họ chỉ còn cách ngôi nhà thắp đèn le lói chừng mươi thước. Ra dấu cho Đính xong Kiên bước đi. Tay thủ AK anh thong thả đi dần về phía ngôi nhà. Đính, đi song song và cách xa cấp chỉ huy chừng ba bước. Vừa đi anh vừa hồi hộp. Anh nghe được tiếng trống ngực của mình đập ình ịch. Liếc qua bên kia anh thấy Kiên lầm lủi bước. Cả hai không gặp lính gác nào vả lại họ cũng mặc bà ba đen và xách AK nên kẻ địch có thể lầm tưởng họ là đồng bọn với chúng.
Đứng tựa lưng vào thân cây dừa kế bên cánh cửa Kiên liếc một vòng thật nhanh. Nhìn vệt ánh sáng mờ mờ trên mặt đất anh biết cửa phải mở rộng. Có lẽ ỷ y vào sự canh gác của đám du kích và đoán là lính ngụy sẽ không bao giờ xâm nhập vào khu giải phóng nên sự canh gác có phần lơi lỏng. Lọt vào tới đây rồi anh biết mình đã hoàn thành nửa phần công tác. Bây giờ chỉ còn hai điều gay go nhất là bắt sống Chín Lê và rút lui một cách an toàn.
Đang ghìm khẩu AK, Đính giật thót người khi thấy Kiên từ trong bóng tối bước ra đứng ngay cửa.
- Thằng nào đó?
Trong nhà vọng ra tiếng khàn khàn. Do dự một giây đồng hồ Kiên mới lên tiếng.
- Dứt đây anh Chín...
- Có chuyện gì vậy mậy?
Nghe câu hỏi Đính thở phào. Chỉ cần bên trong nhà có cử động khác lạ anh sẽ miết cò liền. May mà Kiên xưng tên đúng bằng không...
- Dạ êm ru bà rù anh Chín...
Vừa nói Kiên vừa bước tới. Đứng nơi cửa anh nhìn vào trong nhà. Năm ba bóng người ngồi quanh cái bàn đặt ngay chính giữa.
- Mày dô thì dô đại đi... Đứng xớ rớ ngoài đó làm gì...
- Dạ...
Kiên bước thêm một bước nữa. Trong tích tắc anh hỏi thầm. Thằng nào là Chín Lê? Trước khi lên đường anh có hỏi Tuân về hình dáng hay tướng mạo của Chín Lê thì Tuân cười trả lời phòng 2 không có hình của hắn. Điều đó khiến cho anh bực mình nhưng không dám nói ra. Xâm nhập vào mật khu của địch để bắt sống một nhân vật quan trọng mà không biết hình dáng, tướng mạo thì biết hắn là thằng nào để bắt. Bây giờ anh đâm ra lúng túng vì không biết trong đám người này ai là Chín Lê. Một ý nghĩ lóe lên trong trí não Kiên lên tiếng.
- Anh Chín có thuốc lá không cho tôi xin một điếu anh Chín?
Trong lúc nói Kiên nhìn chăm chú. Hể thằng nào lên tiếng thì thằng đó là Chín Lê. Qua ánh sáng lờ mờ hắt ra từ chiếc đèn dầu lửa đặt trên bàn anh thấy người đàn ông ngồi đầu bàn mấp máy môi và tiếng nói phát ra từ chỗ đó.
- Đây này... Mày hút thì ra ngoài mà hút...
Kiên bước lên một bước. Như vậy anh chỉ còn cách chỗ đám đông ngồi chừng mươi bước. Khẩu AK ghìm cứng trong tay. Nòng súng chĩa ngay vào đám đông Kiên gằn gằn hai tiếng.
- Chín Lê...
- Ngụy...
Một tiếng la nhỏ. Kiên vung tay. Ánh kim khí vút đi trong ánh sáng mờ mờ. Bựt... Lưỡi dao ghim cứng ngay yết hầu của người vừa lên tiếng. Đính rùng mình. Anh cảm thấy lạnh và nổi gai ốc vì tài phóng dao của cấp chỉ huy. Ngay phút này anh không có thời giờ để thưởng thức tài phóng dao của Kiên nhưng anh nghĩ mai mốt mình phải nói anh trổ tài lần nữa.
- Ngồi im... Giơ tay lên... Thằng nào nhúc nhích tao bắn bỏ...
Năm người mặc bà ba đen ngồi im. Kiên ra gọi lớn.
- Đán...
Đán xuất hiện liền. Kiên nháy mắt cho ông toán phó của mình. Hiểu ý Đính và Đán kè chặt Chín Lê theo cửa sau ra khỏi căn nhà. Còn lại một mình Kiên nhìn trừng trừng vào năm người đang ngồi im. Anh với họ không có thù oán tuy nhiên trở thành đối địch chỉ vì ai cũng có chí hướng riêng của người đó. Anh không biết có nên giết họ hay không. Dù đối địch họ cũng là đồng bào với anh. Biết đâu một trong những người này là bà con, họ hàng của anh mà anh không biết. Anh không muốn giết người không có khí giới trừ trường hợp tự vệ. Liếc nhanh năm người đang ngồi Kiên trầm giọng.
- Quăng súng của các anh ra sân... Người nào lộn xộn tôi bắn bỏ...
Năm người mặc bà ba đen nhìn nhau giây lát rồi rút trong lưng ra mấy khẩu súng đoạn quăng ra ngoài sân ngay trước mặt chỗ Kiên đứng. Mỉm cười hài lòng Kiên giơ tay lên xem đồng hồ. Đây là một sơ hở của anh. Không bỏ lỡ cơ hội một người ngồi gần anh nhất chồm người chụp lấy khẩu AK đang dựng nơi vách. Tạch... Tạch... Tạch... Kiên miết cò. Ánh lửa lóe lên. Tiếng nổ chát chúa. Nướng gần hết băng đạn vào năm người đang ngồi trên bàn, Kiên bước tạt về bên hông. Tay mặt xách súng, tay trái anh giật lấy trái M26 treo tòn ten trên ngực. Miệng ngậm chặt lấy khóa an toàn anh kéo mạnh tay. Chiếc khóa an toàn bung ra. Trái lựu đạn lăn lông lốc vào nhà cùng lúc anh nằm mọp sát đất. Trái M26 nổ ra với toàn thể sức công phá của nó. Đất và xương thịt bay rào rào. Kiên nhỏm dậy đúng lúc Đính xuất hiện.
- Ông làm gì ở đây?
Kiên hét lớn. Đính cười lớn.
- Tôi phụ với chuẩn úy. Ông đi trước để tôi chặn tụi nó cho...
Gật đầu Kiên nhào ra bờ dừa.
- Ở đây nè chuẩn úy...
Đán lên tiếng. Súng nổ dồn dập báo hiệu toán thám sát đang đụng với du kích.
- Thằng Chín Lê đâu?
- Đằng kia chuẩn úy. Nó xỉu rồi...
Kiên hét vào tai Đán.
- Anh cõng Chín Lê đi trước. Ra bờ sông. Tôi ở đây chờ anh em...
Đán chạy vụt đi. Đạn AK réo trong không khí. Phút sau Đính với Hành rút về tới. Kiên hét.
- Lập nút chặn...
Hiểu ý Đính và Hành cùng với Kiên dàn hàng ngang chờ đợi. Mấy phút sau Lắm và Quá vượt qua mặt.
- Tụi bây theo thằng Đán ra sông...
Đám du kích dội ngược lại khi đụng nhằm ba tay súng trang bị đầy đủ. Chúng bắn một hồi rồi ngưng như để chờ quân tiếp viện tới. Lợi dụng địch ngưng bắn, Kiên dẫn lính nương bóng đêm rút lui ra sông. Chiếc tàu chiến ủi vào bờ. Toán thám sát hối hả leo lên tàu. Buông Chín Lê rơi xuống sàn, Đán cằn nhằn.
- Thằng này ăn cái đách gì mà nặng ớn. Tôi muốn xụm bà chè luôn...
Đính cười ha hả.
- Mày vác nó về giao cho ông tỉnh, ổng sẽ bao tụi mình nhậu sỉn luôn...
Quay qua vỗ vai Kiên một cách thân thiện, anh ta cười tiếp.
- Cái này là công của chuẩn úy... Ổng số dách. Thấy ổng xách AK đi khơi khơi tới gặp thằng du kích tao muốn đái trong quần...
Kiên cười im lặng. Anh nhớ tới Quỳ với ánh mắt buồn và tiếng cười hắc hắc.