Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Mường Mán
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Độc Mộc Mơ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1428 / 11
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hiên linh chuỗi như một làn hương, lan xa, gần như cùng khắp. Không những Đồng Khánh, Quốc Học mà học trò trường khác cũng chuyền tay nhau đọc và chép Thiên Linh chuỗi. Bàn tán. Xôn xao. Không ngớt.
Chị Hải Cát mang (tờ) Thiên linh chuỗi của chị ra khoe
- Ê. Hạt Tiêu. Mi biết chi chưa?
- Biết chi, chị?
- Thiên linh chuỗi!
Tôi vờ nghơ ngác in ngỗng đực
- Mô nờ. Thiên linh chuỗi là cái chi, cho em coi tí đi.
- Ơ hay! Tau nghe tụi nó đồn nhau Thiên linh chuỗi xuất phát từ Đồng Khánh. Răng mi chưa biết?
Tôi nhăn răng cười trừ
- Nói rứa chớ em biết rồi.
- Mi có chép lại không?
Tôi nhăn mặt
- Chép lại chi vô ích rứa?
- Tau thấy bọn lớp tau chuyền tay nhau chép, tau bèn chép một bản chơi!
- Rồi chị định chép đủ một nghìn chín trăm bảy mươi ba bản theo lời dọa dẫm răn đe à?
- Té đồ điên, chép đủ, gãy bảy sụm cái tay mất. Chép một bản để ngâm nga chơi. Tau thấy tụi nó tranh nhau chép. Răng mi không chép một bản chơi?
Tôi vênh mặt
- Việc chi thiên hạ đua nhau làm, Hạt Tiêu cóc thèm làm.
Chị Hải Cát khẽ nhíu đôi mày liễu nguyệt ra vẽ suy nghĩ lung lắm
- Ê. Hạt Tiêu. Tau nhớ rồi. Hình như bữa mi nhận được thư anh chàng chùi bụi, nhà đại thi sĩ vổ răng, mi có đọc vài câu trong Thiên linh chuỗi dọa tau phải không?
Trí nhớ chị Hải Cát thần sầu ghê! Tôi giả đò quên
- Bữa mô?
- Bữa mi "a thần phù" giựt cái thư vô phòng đóng chặt cửa, bịt mũi giả giọng mèo kêu đó.
Hết đường cãi chối, tôi cười
- A! Phải rồi. Bứa đó đúng là em đọc mấy câu đầu Thiên linh chuỗi. Thiên linh chuỗi có lâu rồi chứ bộ.
- Không biết mấy cái lời ma quỉ nớ ở mô ra? Mi biết xuất xứ không?
Tôi âu yếm vuốt ve bàn tay chị Hải Cát, chớp mắt ba cái và phịa
- Em nghe tụi nói kể
con Tịnh Bình học lớp 12C1 trường em (không biết ở lớp 12C1 có đứa mô tên Tịnh Bình? Cái tên chỉ do tôi tưởng tượng! ) đau thương hàn nặng. Chích hết 100 ống thuốc, uống đủ 150 viên linh đan, vẫn không thuyên giảm. Con nhỏ biết mình sắp chết, bèn đòi mạ nấu hoa sứ để tắm, gội đầu bằng nước cốt hoa lài, xong lên giường nằm đợi hồn thoát xác trong chơi. Theo lời yêu cầu của Tịnh Bình, ba hắn lên rước sư cụ Ở chùa Thiền Lâm về tụng kinh Di Đà suốt ba ngày đêm ròng. Đêm cuối, Tịnh Bình cho biết đúng 12 giờ khuya hắn sẽ viễn du, rồi ngủ mê ngủ mệt. Tịnh Bình mơ thấy một bà tiên xinh đẹp, áo chùng lộng gió màu hồ thủy, đầu thêu hình rồng phượng hí cầu. Bà tiên dẫn Tịnh Bình đến một ngôi vườn trăm hồng nghìn tía, xôn xao vạn hoa, xập xòe nghìn bướm, ca múa triệu chim, tuyệt vời gấp rưỡi vườn địa đàng của ông Adam và bà Eve. Bà tiên bảo Tịnh Bình
"Hỡi thiên thần xa lạ, ngôi vườn Hạnh Phúc của ta có đủ muôn chim, hoa trái, muôn vật diễm kiều, nhưng thiếu một mặt trời để bắt bồ nên buồn vô hậu kế đợi!" Tịnh Bình nguýng nguẩy lắc đầu
"Làm mặt trời đỏ gay như mặt người say rượu xấu lắm, cho em rút lui có trật tự đi!" Bà Tiên bỗng đổi sắc diện xấu như ông Ngáo ộp, dọa
"Ngon lành chưa! Nếu ngươi cứng đầu, ta biến ngươi thành tượng đá bèn dập đầu binh binh lạy chúa đúng 1001 lạy xin hân hoan làm mặt trời. Bà Tiên hỉ đổi nhan sắc xinh đẹp trở về, mỉm cười, hài lòng.
Tịnh Bình biến thành mặt trời, cần mẫn in một con thoi, sáng mọc phương đông, chiều lặn phương tây. Ban đêm, hắn cùng mặt trăng (bà tiên xinh đẹp) bơi thuyền hóng mát trên sông Ngân Hà, nghe Ngưu Lan, Chức Nữ hò mái nhì mái đẩy, hát sầu ca chờ tháng bảy mưu ngâu; ngắm những vì sao nhấp nháy đá lông nheo thì thầm tình tự.
Nhưng, một hôm, Tịnh Bình, mặt trời bỗng để ý, phải lòng, thương một đóa hoa hướng dương ở góc vường đông. Hướng dương xưa kia là một chàng trai nho nhã cỡ Kim Trọng của Thúy Kiều, bị bà tiên bắt về đội lốt hoa. Hỏi ra mới biết xưa chàng học Quốc Học, từng trộm nhìn Tịnh Bình có tới mấy trăm lần trên đường đi học, nhưng còn e lệ nên chưa ngỏ ý. Đôi trẻ gặp nhau, phải lòng nhau tức khắc. Chàng ở vường đông, nàng mải mê trò chuyện - Quên mình là mặt trời, chiều phải về phương tây - Nàng cóc thèm về. Bà tiên giận xanh mặt, bèn thổi hai làn khói nhạt, biến Tịnh Bình thành tượng đó ngô nghê.
Từ đó, đêm đêm, ở góc vường đông, giun dế mất ngủ vì tiếng thở than của chàng và nàng. Hoa hướng dương mọc dưới chân tượng đá và từ ngày nọ sang tháng tê, nước mắt của đôi hồi thu pho tượng nhỏ xuống bón tưới cho chàng, chàng lớn mạnh vùn vụt. Dần dà, chàng cao lớn hơn àng. Đóa hoa hướng dương xòa hàng trăm cánh mộng che gió sương ấp ủ người tình. Hướng dương và tượng đã thề nguyền đứng trong đời nhau kiếp kiếp. Tình yêu của họ bốc mùi hương kỳ ảo tới tận mũi bà tiên xinh đẹp, làm bà hách xì đến ngất ngư như con tàu sa, in con gà điên. Bà giận lắm, liền đằng vân giá vũ đến góc vường đông nạt nộ
"Các người định dùng mê hồn hương Tình yêu giết chết ta à?" Tịnh Bình tức quá, trừng mắt nạt lại
"Bà đặt tên ngôi vườn ni là vường Hạnh phúc. Ha! Ha! Hạnh phúc không tình yêu là Hạnh phúc giả vờ, mê muội, bánh vẽ, lạt in nước ốc!" Bà tiên nghe Tịnh Bình buông lời khinh mạn, tức đến rụng tim, nhưng trước khi chết, bà cố dồn hết sức tàn, thổi ra một làn khói màu tím than. Lànkhói tựa lồng gió cuồng bạo làm hoa hướng dương rùng mình, rụng cánh lả tả. Những cành hoa mộng mị đỏ thắm tinh huyết kết thành chữ. Chữ nối thành lời. Đó là Thiên linh chuỗi.
Tịnh Bình qua giấc mơ, lành bệnh, cười nói như chưa hề đau, ăn hết 20 kí lô cam tươi, đến trường và truyền bá Thiên linh chuỗi. Để tưởng nhớ chàng trai nho nhã trong mộng, Tịnh Bình thề suốt đời yêu hoa hướng dương. Thỉnh thoảng cao hứng, hắn vỗ ngực xưng ta là mặt trời. Nhưng bạn bè chỉ thích gọi hắn là pho tượng biết đi.
Chị Hải Cát cười giòn
- Con Tịnh Bình mặt trời, pho tượng chính là con Hạt Tiêu, đệ nhất thiên hạ phịa.
Tôi nhăn răng cười
- Còn hoa hướng dương?
- Là anh chàng chùi bụi!
Tôi ngượng tưởng chừng quên cả thở, véo chị Hải Cát một cái đau thấu xương.
Chứ thế. Hai chị em nối dài câu chuyện vòng vo Thiên linh chuỗi.
Như thế. Lần nữa, tôi lại tưởng tượng thêm một chuyện thần tiên cho xuất xứ Thiên linh chuỗi, trong khi chưa biết tác giả nó là ai. Tôi nhớ đến phim Lã Sanh Môn, cùng một cái chết, ba nhân chứng khai báo khác nhau, cả ba cùng có lý. Lần này, tôi khoát áo thần bí cho Thiên linh chuỗi, tương lai, liệu tôi còn thích thứ với trò chơi biến hóa ảo tưởng này nữa không? Ai biết! Và, mai sau, nếu Thiên linh chuỗi mãi còn trong nhân gian, tùy tưởng tượng mỗi người, thiên linh chuỗi sẽ có nghìn xuất xứ đẹp (?)
Hỡi người giấu mặt giấu tên. Lá lay ngành ngọn nào xui người viết những lời ma ý quỉ kia và gửi đến tôi? Người làm ơn xuất hiện cho coi nhan sắc tí đij. E lệ chi nữa? Nghĩ cho cùng, Thiên linh chuỗi vẫn là thứ trò đùa lạ lùng. Tác giả nó có thể là một người mất trí. Tìm bới, thắc mắc hoài không nghĩ được kẻ giấu mặt là ai, tôi hàm hồ kết luận thế. Người không mất trí như tôinghĩ, cũng ráng mà chịu nghen! Ai mượn1
Trí tưởng tượng tôi đã là kinh khủng, nhưng không ngờ, Thiên linh chuỗi còn đi xa hơn tôi tưởng.
Một buổi sáng, nắm kim cương, gió ngọc biếc thổi bay biến sương mù xuôi ngược dòng Hương. Sương còn nũng nịu chưa rời lá cỏ. Những công dân Đồng Khánh tới trường sớm nhất, bỗng ngẩn ngơ thấy mọi thân cây duyên dáng, vai sát vai, đầu tựa đầu trong sân "quốc gia" mình dính đầy hàng trăm tờ giấy trắng Đứng xa trông tựa như những cánh bướm trắng ôm thân cây là nũng. Tỉ như những mảnh tuyết vuông vắn lười biếng không chịu rơi. Lá xanh, giấy trắng, dàn bày một khán trường ngoạn mục, lạ mắt.
- Coi tề, giấy chi dán khắp cây trong trường rứa?
- Bích chương quảng cáo lờp hè.
- Tầm bậy, bích chương dán ngoài cổng trên vách, chớ có mô đem quảng cáo lạ đời rứa?
- Chắc là tụi khối báo chí quảng cáo giai phẩm kỹ niệm lễ Hai Bà Trưng đó.
- Còn xa xề mới lễ, quảng cáo chi sớm, chi dị Òm rứa?
Bảy tám đứa bàn tán cãi nhauc hí choé, còn quá sớm, cổng trường chưa mở. Tôi giúi chiếc xe đạp và cặp sách cho Lan Khuê giữ
- Tụi bây đứng đây, tau vượt tường mạo hiểm vô coi, nghe.
Hai ba đứa lao nhao
- Cho một tràng vỗ tay, táng thưởng Hạt Tiêu biểu diễm màn vượt trường đi.
- Cho tau leo vô với.
- Coi chừng bị lão cao thộp cổ.
Tôi trừng mắt, xếch ngược lông mày
- Tụi bây ồn như bồ chao. Để tau vô một mình thôi.
Tường rào chỉ cao ngang ngực. Tôi cẩn thận lựa quãng tường đổ, chỗ rậm cây cỏ nhất, lẹ làng như một chú sóc ranh, nhún chân nhảy phóc vào gọn và đẹp hơn cả mấy tay nữ hiệp trong phim... Đoài Loan.
Cỏ ban mai liếm sương ướt hai bàn chân. Tôi rón rén bước, lòng thoáng ngợp nỗi e dè lớn. Sợ bà Hiệu Trưởng vừa thức dậy đâu đó trên lầu hồng, đứng trước cửa sổi chải đầu soi gương dòm xuống, có phép tàng hình cũng không biến kịp. Hoặc, lão cai trường núp sau gốc phượng nào đó, thình lình nhảy ra "hù" một tiếng, e đứng phắt tim. Nắng mới lên, xuyên qua kẽ lá bủa xuống tôi hàng ngàn lưỡi kiếm nhọn, sáng lóa. Chim chóc thức dậy, đánh răng rửa mặt, trang điểm, ồn ào trên ngọn cao.
Trái tim khẽ rung chuông nâng từng bước chân nhẹ hẫng. Gốc cây gần nhất bỗng rung động lá cành múa reo hoan hỉ đón tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên
tờ giấy trắng tinh nhẹ run in một cánh bướm mới ra ràng, còn e sương ngại gió. Cánh bướm ngoằn ngèo những chữ.
Tôi lùi lại nửa bước. Ngạc nhiên pha lẫn hãi sợ. Trái tim trong lồng ngực rung chuông hốihả hơn. Tôi muốn quay đầu chạy trốn, nhưng mô hồ đôi chân đã lún chặt xuống đất bởi sức hút kỳ dị. Trong tầm mắt ngây dại tôi, những dòng mực đỏ bay lượn ảo huyền. Thiên linh chuỗi đó, không sai một câu, một chữ, một dấu chấm phẩy. Lời đe dọa khá rùng rợn
"Đọc Thiên linh chuỗi xong, bồ ngửa mặt hướng về phía trường Quốc Học, cười lớn 1973 tiếng, và khóc lớn 1973 trận. Bằng không, bồ sẽ trở nên xấu xí gấp 1973 lần Chung Vô Diệm.
Chào tái ngộ. Nhóm TMSNSD Quốc Học".
Tôi cau mày nghĩ ngợ TMSNSD là gì? TMSNSD Quốc Học cả gan thật, dám mạo hiểm vô đây đính Thiên Linh chuỗi trên cây, những anh chàng này không phải tay vừa.
- Không tê! Cổng chưa mơ, vô đứng chi đây?
Tôi giật mình quay phắt lại. Bối rối đối diện lão cai. Đôi mắt lão nửa nghiêm khắc nửa tinh quái. Hai tay lão ôm mớ giấy nhàu nát
những thiên linh chuỗi trên cây vừa bị giận dữ tóm cổ. Tôi tưởng tượng ra một lý do để giải thích sự có mặt "bất hợp pháp" của mình.
- Dạ, thưa ngoại! Hồi hôm cháu ngủ lại với con Xuân Hương, sáng ni định ra đường mua xôi điểm tâm, thấy mấy cái giấy là lạ nên đứng coi.
Con Xuân Hương có nhà ở ngay trong trường, ai chẳng biết. Lão gật đầu tin, mỉm cười phân bua
- Ba thằng tiểu quỉ Quốc Học hết chỗ chơi răng lại vác mấy tờ giấy ma quỉ ni vô đây không biết! Sáng ni tui vừa thức dậy, ngó ra thấy vường cây trắng xóa những giấy thất kinh hồn vía.
Tôi chớp chớp mắt, ngây thơi như bướm mới ra ràng
- Chắc là hồi đêm tụi hắn đột kích vô đây phải không ngoại?
Lão đi lại những gốc cây, tiếp tục tóm cổ Thiên linh chuỗi xuống
- Chớ chi nữa. Tiếc là con Vện của tui chầu tổ lâu rồi, chứ còn nó, lũ tiểu quỉ bị cắn hết đường chạy. Không cắn, nó cũng sủa rân lên, tôi vác vèo ra rượt.
Lão chậm rãi nói. Tiếng nói nhừa nhựa như còn váng vất giấc ngủ. Tôi hít đầy ngực làn khí trong ngon buổi sáng.
- Coi tề, đứng đó trương mắt ốc ra mà ngó, giúp tui một tay gỡ hết đồ quí ni cho rồi.
Tôi dạ nhỏ, giúp lão một tay. Những vuông giấy găm cứng vào thân cây bằng kim gút, gỡ mỗi tờ ít nhất cũng tốn mất nửa phút, tron gkhi, cả hàng chục cây khác. Thiên linh chuỗi vẫn còn ngự trắng xóa.
- Bà Hiệu trưởng biết chưa, ngoại?
- Biết rồi. Chính bà ra lệnh tui đi gỡ. Bà giận lắm, nhất định đòi đưa nội trình bày cho trường Quốc Học biết, với đầy đủ tang chứng.
Tôi ngấm ngầm kinh hãi
- Chi mà lớn chuyện rứa, ngoại?
- Răng không lớn chuyện được? Trường của người ta bộ muốn vác chi vô bôi bẩn cũng được à? Bữa ni vô găm giấy, bữa mai không chừng tụi tiểu quỉ đem phân bò phân ngựa vô rải đầy tường thì răng?
Tôi bật cười. Lão càu nhàu thật có lý. Bà Hiệu trưởng giận cũng có lý nữa. Nhưng khi nội vụ đưa lên bàn mổ, Quốc Học sẽ tố việc bọn tôi tung dùng mang Thiên linh chuỗi sang trường họ. Câu chuyện sẽ rắc rối tới chừng nào? Tôi sợ đến ngẩn người, đứng thộn mắt ra.
- Trường con gái có giới hạn nghiêm minh của trường con gái, không phải là nơi bọn học trò con trai muốn vô tung hoành làm cha làm chú chic ũng được, phải không?
- Dạ.
Tay gỡ lia lịa những tờ giấy, trí và lòng tôi chùng nặng nỗi hoang mang.
- Nì, Thiên linh chuỗi là chi rứa? Tụi tiểu quỉ viết, tui đọc không hiểu ra răng hết.
- Dạ, cháu đọc cũng không hiểu chi hết, ngoại. Có lẽ tụi hắn điên!
- Nhóm TMSNSD Quốc Học là nhóm chi?
Tôi đánh trống lãng
- Ối Hơi mô mà để ý, ngoại!
Từ cuối sân, hồi kiểng tựu trường vang lên rộn rã. Lão cho tay vào túi tìm xâu chìa khóa.
- Gỡ giúp tui, tui ra mở cổng cho tụi nhỏ vô.
Màu áo nâu và chòm râu phơ phất trắng khuất dần sau những gốc cây, còn lại mình tôi với nắng mai, là chim reo múa vây quanh.
Xe đạp, áo trắng dồn thành làn sóng mạnh mở toang cổng ùa vào sân trường tràn ngập. Những tin nhìn ngơ ngác tò mò sắc in những lưỡi kiếm xuyên thủng cây lá, dừng lại trên những vuông giấy Thiên linh chuỗi chưa kịp gỡ. Tiếng cười nói hợp thành chợ huyên náo.
- Ê, Hạt Tiêu. Chi rứa, chi rứa?
Lan Khuê hấp tấp đến bên tôi
Tôi giúi vào tay Lan Khuê một mớ Thiên linh chuỗi nhàu nát.
- Bọn Quốc Học mở mặt trận lớn. Nguy to!
Thoáng chốc, áo trắng tản mạn khắp sân cỏ. Những vuông giấy còn ở nán lại trên các cây, nhất loạt bị gỡ xuống bởi hàng chục bàn tay ngà ngọc, nghịch tinh.
Những tóc kẹp, tóc thề, tóc ngắn túm tụm. chụm đầu vào nhau đọc, chuyền tay nhau đọc, vừa đi vừa đọc, hoa chân múa tay, trông thật nhiệt náo. Lát sau, mọi vuông giấy đều biến mất, chúng chui tọt vào những cái cặp sách. Đến lượng hàng chuỗi xôn xao, bàn tán được nén ra dưới nắng, từ những đôi môi lắm duyên, lắm lời, chanh chua, hài hước.
Bầy nữ binh lớp tôi khích động ồn ào hơn cả, bởi phần đông thuộc loại nói như sanh như sứa, nói không để miệng kịp kéo da non.
Ngọc Qúy làm bộ xắn cao tay áo
- Bọn Quốc Học chỉ giỏi lén vô trường mình ban đêm, ban ngày có ngon thì nhào vô đây coi. Ta quyết xé é... é.... é.... xác.
Hắn nghiến răng trừng đôi mắt đẹp ngó thật điệu nghệ, làm cả bọn cười đau ruột.
Quỳnh Hương vờ đâm chán, chống nạnh
- Nữ chúa cù lần của ta mô rồi? Mau mau tìm kế phục hận gấp gấp.
Tiểu Hạnh dí dỏm
- Có chi mô nờ! Đêm ni mình đột kích vô trường Quốc Học, khuân hết bàn ghế vất xuống sông, bọn Quốc Học có dịp học đứng, học bò, học cóc có chỗ ngồi, mỏi rục chân.
Hai ba đứa chu miệng "pháo kích" Tiểu Hạnh
- Trả thù cách nớ là hạ sách, cóc phải thượng sách.
- Một mình Tiểu Hạnh, khiêng mấy chục cái bàn dụt xuống sông cũng nổi.
- Tiểu Hạnh là lực sĩ đô vật đó.
Biết mấy con ranh chế giễu thân hình nặng kí của mình, Tiểu Hạnh ức đỏ mặt.
Nhuệ Giao liếc xéo tôi
- Coi tề! Con Hạt Tiêu tương tư ai mà cái mặt buồn tàn xuân rứa!
Tôi quắc mắt gắt
- Tau đang lo quắn ruột, tụi bây chỉ lo giỡn.
Những đôi mắt nhấp nhoáng vẻ ngạc nhiên
- Lo chi?
- Lo răng?
- Mình đã thua bọn Quốc Học mô mà lo?
Những khuôn mặt trở nên ngơ ngác trông thật tức cười. Tôi làm bộ nghiêm trang, được dịp thổi phồng, phóng đại, tô màu bằng thích
- Tụi bây không biết cóc khô chi hết. Khi hồi tau nghe lão cao nói, bà Hiệu trưởng quyết làm lớn chuyện. Bà sẽ đưa đơn kiện trường Quốc Học lên tới ba tòa quan lớn, và nhất định đòi bồi thường tối thiểu là 2 đồng rưỡi danh dự của trường Đồng Khánh.
- Răng phải kiện dễ sợ rứa?
- Tụi b ây đốt luật ghê! Đang đêm, học trò Quốc Học đột nhập vô trường mình găm Thiên linh chuỗi, tức là bọn hắn đã xâm nhập giao cư bất hợp pháp. Tang chứng là những giấy tờ đó.
- Rứa có chi quan trọng?
Lan Khuê, Cẩm Lai, Hồng Châu lắc đầu không tin. Tôi nhắc lại lời lão cai trường
- Bữa ni găm giấy, bữa mai lỡ ngựa quen đường cũ, tụi hắn vô đây rải phân trâu phân bò thối um lên thì răng?
Cả bọn ồ! ề! Cho rất là phải. Chí lý.
- Lão cai có kể mi nghe tụi hắn vô trường mình cách mô không?
Tôi phịa tỉnh khô
- Dễ sợ lắm, rùng rợn lắm. Bọn Quốc Học đào một đường hầm ngầm dưới đất từ bên nớ ăn thông qua trường mình. Nửa đêm, bất thần tụi hắn đội đất chun lên như ma đội mồ, đứa mô cũng đeo mặt nạ, lưng giắt trường kiếm sáng choang. Lão cai trường nghe tiếng động, thức dậy rình, ngỡ ma quỉ, lão sợ run bần bật đến nỗi bất tỉnh luôn. Sáng ra mới phát hiện bọn Quốc Học găm Thiên linh chuỗi trắng xóa vườn cây. Ông định ngất xỉu thêm lần nữa thì đúng lúc tau vượt tường vào tới, tau bén hét to
Ngoại ơi, đừng thèm xỉu nữa, có cháu tới giúp ngoại trừ gian diệt bạo đây nè.
Trận cười vợ tan tác. Lan Khuê nguýt tôi
- Đồ làm bộ! Rứa thì có chi đáng lô mồ nờ?
- Răng không lo được? Bà Hiệu trưởng kiện trường Quốc Học, Quốc Học sẽ kiện lại mình đã tung dù mang Thiên linh chuỗi qua trường họ trước. Cháy nhà ra mặt chuột. Tụi mình chắc chắn sẽ bị khiển trách nặng, không chừng sẽ bị đuổi cả lũ.
Nửa phút im lặng nặng hơn nghìn cân đè sụp suống tim cả bọn, tưởng chừng có cù tới khuya cũng chẳng đứa nào thèm cười.
Thấy nhìu đứa khác cùng lo, tụi nhiên nỗi lo trong lòng tôi vơi bớt. Tôi cười trấn an
- Nói rứa chớ không đến nỗi chi mô. Trò chơi trẻ con, người lớn sẵn sàng tha thứ.
Hai ba đứa phụ họa, đuổi nỗi lo âu đi chỗ khác chơi
- Ừ! Bà Hiệu trưởng hiền in bồ tát.
- Bà Hiệu trưởng bác ái như đứa bà Maria.
- Amen, Mô Phật.
Không khí trào lộng tức khắc vẫn hồi đứa mô đứa nấy mặt tươi rói, không buồn tàn đồng nữa.
Cẩm Anh lấy gói bò khô trong cặp sách ra chia cho mỗi đứa một tiếng
- Ê! Khi hồi tụi bây có để ý không? Dưới Thiên linh chuỗi, bọn Quốc Học có ghi
Nhóm TMSNSD Quốc Học. Đứa mô biết TMSNSD là chi không?
Những cái miệng bỗng ngừng nhai bò khô, không hẹn nhưng cùng ngậm miệng lại để... ngẫm nghĩ.
Nhuệ Giao càu nhàu
- Bọn Quốc Học thật ư rắc rối. Tên nhóm chi thì viết đại cho rồi, làm bộ bí mật viết chữ tắt. Chắc tụi hắn sợ ruồi cười.
Ngọc Qúy chợt reo
Dễ òm! Tau nghĩ ra rồi. TMSNSD tức là Tôi Muốn Sống Nhưng Sầu Dài.
Cả bọn cười rội.
- Tên nhóm chi kỳ rứa? Đoán tiếp thử coi.
Đến lượt Hồng Châu làm thầy bói
- TMSNSD tứ là Thấy Mưa Sầu Nước Sông Dâng..
Hai ba đứa trề môi
- Có vẻ nặng phần tả cảnh quá.
Nhuệ Giao tinh quái
- TMSNSD tức là Tụi Mình Sinh Nhằm Sao Dê.
Trận cười nổ lớn.
- Đồ vô duyên. Người ta thường nói sinh nhằm sao xấu, chứ làm chi có isnh nhằm sao dê, hở con tê?
- Sao dê là sao ba lăm há?
Nhuệ Giao đỏ au má, xua tay cãi
- Tụi bây nghĩ xiên nghĩ xẹo tầm bậy. Trong truyện "Những vì Sao tuyệt vời của A. Daudet, dễ thương và đẹp nhất là đoạn anh chàng chăn chiên phiêu bồng thì thầm cho cô chủ thần thiên của anh ta nghe về tên của các vì sao. Và, vì sao đẹp nhất là Ngôi Sao Của Gã Chăn Chiên (sao hôm, sao mai). Đã có ngôi sao của gã chăn chiên, tức phải có ngôi sao của gã chăn dê nữa, gọi tắt là Sao Dê. Tụi mình sinh nhằm sao dễ, nghĩa là các cu cậu Quốc Học trong nhóm TMSNSD, tương lai có đường đi chăn dê hết.
Nhuệ Giao coi như thằng vì hắn có nói có sách mách có chừng, để bịnh vực lối diễn dịch của mình một cách thông minh và hài hước. Nhưng hắn vẫn bị phản đối.
- Không được, tụi mình sinh nhằm sao dê nghe kinh khủng dễ bị hiểu lầm quá. Tội mấy anh chàng Quốc Học.
Đến phiên tôi ăn ốc nói mò
- TMSNSD tức là Thương Mình Sao Người Sợ Dị.
Lan Khuê vỗ tay như điên
- Được. Được. Câu của Hạt Tiêu nghe được nhất.
Hai ba đứa lao nhao
- Ừ. Tạm được. Tạm được.
Bởi chỉ mới tạm được, nên cả bọn còn trổ tài diễn dịch dài dài. Nếu chép ra đây tất cả mọi lời tụi nó bói đoán, e phải mất hết 1001 trang giấy, chưa chắc đã đủ. Nhóm TMSNSD Quốc Học nghe chúng tôi mạn đàm về cái tên nhóm của họ, hẳn phải khóc thét.
Việc "trả miếng" của nhóm TMSNSD Quốc Học là nguồn cơn luồn khính động hào hứng lan khắp hàng ngũ công dân Đồng Khánh - Quốc Học. Ngôn ngữ Thiên linh chuổi rũ thoát chất kỳ bí, than tác bay độc "đường biên giới" công viên, những chuyến buýt bám đầu lá me vàng đượm chất mùa.
Cái Chủ Nhật, giờ Ngọ, ngày Rằm kinh khủng nọ, bao giờ mới tới? Cuộc tạo thiên lập địa xóa trắng tất cả, để rồi dựng lại tất cả, bao giờ xảy ra? Tác giả Thiên linh chuỗi là Tiên tri quán thế hay là kẻ bị ma ám - Ai biết!
Nhờ Thiên linh chuỗi, bạn bè đã tôn tôi lên hàng Nữ chúa, tha hồi háy nguýt, nạt nộ, bắt tụi nó làm theo ý kiến mình. Vì Thiên linh chuỗi, các cu cậu Quốc Học đã tức mình lập cái gọi là nhóm TMSNSD (Thương Mình Sao Người Sợ Dị?) để trả miếng. Chừng đó cũng đã vui rồi. Tôi sung sướng nhoẻn miệng cười. Có gương soi, chắc chắn tôi sẽt hấy tôi rất có duyên.
Nhưng Lan Khuê tinh mắt nhận ra niềm vui của tôi chỉ là niềm hoan hỉ méo, không tròn. Dường như con ranh con đang mơ hồ nhìn suốt qua nỗi bâng khuâng sâu kín trong lòng tôi. Ánh mắt tinh tquái của hắn làm tôi sờ sợ.
- Hạt Tiêu, mấy bữa ni tau thấy mi là lạ. Thỉnh thoảng mi cho hồn bay lang thang vài phút phải không?
Tôi đùa, lấp liếm cơn bối rối
- Đêm cũng như ngày, tau xiềng cứng hồn với xác liền nhau bằng sợi xích to đại chang, sức mấy hồn đi lang thang.
- Đừng chối. Đôi khi giữa lúc đang cười nói, tán hươu tán vượn với bọn tau, mi chợt ngẩn người chút chút, ngó xa vắng chi lạ. Nói thiệt, mi thử hát một câu tuyệt tình đi, tau quay phắt lưng lại, ba vạn sáu ngàn ngày cóc thèm ngó lại cái mặt chó mi nữa mô.
Tiếc rằng tôi chẳng phải là con trai, để rung mành lòng rối loạn quấn quýt trước vẻ giận dỗi đáng yêu của Lan Khuê. Nhưng tôi bỗng mềm lòng. Thất bại rồi, tôic hỉ lạ hạt tiêu cay, không thể là hạt tiêu đá.
- Răng không còn thân thiết như xưa nữa, hở bà nội nhỏ? Hãy nhìn chiếc răng khểnh của tau và rút lời nói lại.
Lan Khuê nhìn tôi lạ lùng
- Mắc mớ chi tau phải chiêm ngưỡng cái răng chó của mi?
Tôi mỉm cười, phịa một lời thề son vàng đá
- Răng chừ chiếc răng khểnh của Hạt Tiêu không còn trên miệng cười hắn nữa, hắn mới hết thân thiết với Lan Khuê cưng quí.
Lan Khuê chớp mắt cảm động muốn run, nhưng hắn vờ làm mặt lạnh
- Tiếc là không có cái kiềm ngay chừ, tau sẽ bẻ chiếc răng chó của mi ngay, để mi giữ vẹn lời thề, không còn thân thiết với tau nữa
Tôi muốn cắn đôi má hồng hào của Lan Khuê một cái quá.
- Bộ định giận thật bà, bà nội nhỏ?
Lan Khuê lườm, huýt, háy. Ba động tác hắn sử dụng tới hồi tuyệt luân, làm hồn tôi muốn xiêu vẹo.
- Thân thiết chi mà giấu quanh giấu quất chuyện ni chuyện tê hoài. Thỉnh thoảng bất chợt tau thấy mi buồn, tau hơi lo lo.
- Thật à?
- Đừng làm bộ làm tịch nữa. Mi buồn mi không biết à?
Tôi buồn? Bất chợt có lúc tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ? Chi mà ngụy tặc rứa? Tôi thường tía lia, nói đám đông tôi cũng vui in đám chay hát bội. Thế mà Lan Khuê dám bảo thỉnh thoảng mặt tôi man mán những dợn sóng buồn? Soi gương nào có thấy? Tôi vẫn ngỡ niềm bâng khuâng chỉ vừa phôi đựng sâu kín trong lòng, không ngờ nó đã lạm phát ra tới ngoài da, trình diện dưới mặt trời. Nguy to rồi.
Lan Khuê bỗng nhỏ giọng, đăm đăm nhìn tôi, thì thậm, chậm rãi
- Hạt Tiêu, mi phải lòng ai rồi, phải không?
Có cái lỗ hổng ngay dưới chân, chắc chắn tôi sẽ độn thổi. Tôi thấy tôi ngơ ngác lắc đầu
- Phải lòng là răng?
- Là mi thương ai đó, bắt đầu cắn trái nhớ nhung, rước hình ảnh người ta lên ngai lòng mình để thờ.
Khủng khiếp ghê! Lan Khuê biến thành phù thủy rồi, hắn đã nhìn thấy chim báu đang rỉa cánh trên ngai lòng tôi! Không dưng, tôi muốn quay đầu chạy trốn. Tôi không tin tôi là phải lòng. Phải lòng. Hai tiếng nghe xao xác quá.
Lan Khuê vụt hao hao giống Jésus, còn tôi, là con chiên xưng tội
- Ta phải lòng đôi mắt Bính Khê.
Jésus ngạc nhiên
- Thật không?
Con chiên gật đầu
- Thật, như mặt trời có thật trên đầu chúng ta.
Jésus trùm phủ con chiên bằng cái chớp mắt ngờ vực
- Phải lòng đôi mắt Bích Khê? Lâu chưa, hở nhỏ?
Con chiên kéo sợi tóc cắn ngang môi, ngỡ cắn phải nỗi ngậm ngùi
- Từ cuối năm mười lăm tuổi.
Jésus nhè nhẹ lắc đầu
- Nhưng Bích Khê đã chết.
Con chiên tha thiết, thành khẩn, trông ngước xa xăm
- Đôi mắt tuyệt vời mê hoặc không chết.
Jésus đặt một bàn tay lên vai con chiên
- Đừng lãng mạn cuồng tín quá như rứa.
Con chiên muốn khóc
- Không lãng mạn, không cuồng tín.
Jésus
Có!
Con Chiên
- Không!
Jésus mỉm cười âu yếm
- Rứa là răng?
Con chiên cúi xuống lòng mình, hắn thấy chimb áu đứng lặng buồn trên chiếc ngai ngan ngát mùi trầm hương và cỏ dại
- Đi tìm kiếm, đã thấy, đã mất hút.
Jésus sốt ruột
- Ai?
Con chiên thì thầm
- Đôi mắt.
Jésus thở dài
- Nói rõ hơn, mi đã tìm thấy đôi mắt mê hoặc Bích Khê ở một kẻ khác và, Hạt Tiêu, mi phải lòng người nớ phải không?
Jésus bàng hoàng biến mất. Trước mặt tôi, Lan Khuê hiện nguyên hình. Tôi bỡ ngỡ nhìn hắn
- Không.
- Có. Ai có đôi mắt làm mi phải lòng? Hạt Tiêu đừng hoảng hốt quá rứa. Răng mi có vẻ run sợ, tái xanh in tàu lá chuối rứa con tê?
Tiếng nói của ai đó thốt ra từ mô tôi, lạ hoắc, ma mị
- Người thanh niên ở quán nguyệt lầu.
- Người ôm con chó nhỏ mang tên em gái anh ta, Ái Cơ?
Tôi gật đầu lòng nhẹ bỗng. Chim báu cất cánh bay rồi phải không?
Lan Khuê bỗng trở nên nghiêm trang lạ thường
- Chiều đó, phải anh chàng ngồi đợi mi không?
- Không. Tình cờ rứa thôi.
- Nghĩ alà mới gặp nhau lần đầu?
- Ừ!
Lan Khuê trố mắt ngắm tôi, cơ hồ tôi vừa thoắt biến thành vật quái dị
- Mới gặp có phải lòng. Đồ lãng mạn.
Đồ lãng mạn. Ba tiếng ngân nga in ba hồi chuông gõ xót mắt môi. Tôi xấu hổ một cách đáng tội nghiệp
- Lan Khuê, đừng nói bậy. Tau không tin tau là "đồ lãng mạn" như mi tưởng.
- Rứa mi là cái quái quỉ chi?
- Một hạt tiêu cay.
- Hết cay rồi. Từ nay mi ngọt bùi từ hồn đến xác.
Tim tôi giật thót
- Vì răng?
Lan Khuê cười tinh quái
- Mành lòng mi bắt đầu biết phơi phới bay lồng lộng đón gió lạ.
- Gió chi?
- Gió Tình.
Phải vậy không? Tôi hỏi thầm và tôi thấy tôi anh dũng lắc đầu.
- Lan Khuê, thu hẹp trí tưởng tượng mi lại, đừng đi xa hơn, lạc đường rồi.
- Mi mới là đứa lú hồn lú phách. Tau vẫn tỉnh.
- Tau chỉ muốn biết bâng khuâng tí ti thôi.
- Tí ti rồi vĩ đại, bao la, mênh mông mấy hồi!
- Mi nhiếc mắng tau phải không?
- KHông, tau đang quàng vòng hoa chúc phúc cho mi.
- Đừng đùa dai nữa, Lan Khuê.
- Tau không đùa.
Tí ti rồi vĩ đại, bao la mênh mông mấy hồi! Bâng khuâng là chất chi mà ghê khiếp quá thế? Bây giờ nó tạm chiếm một góc nhỏ, ngày nào đó lấn chiếm, tràn ngập hết tâm hồn? Không, Lan Khuê, tau không tin mô mà vội dọa.
- Lan Khuê, thú thật, thấy anh chàng có đôi mắt giống Bích Khê, tau thương một chút rứa thôi.
Lan Khuê hình như hơi chanh chua
- Một chút cũng đủ nhớ đời. Ngẩn ngơ lên ngẩn ngơ xuống. Cũng đủ khan giọng "gọi tên bốn mùa" như ông Trịnh Công Sơn.
Lúc này, Lan Khuê hao hao giống bà cụ non, và tôi chỉ là đứa trẻ nít.
Bà cụ non lên giọng bắt nọn
- Anh chị hẹn nhau tới quán nguyệt lầu rồi mất hú.
- Nếu Lan Khuê đọc được nhật ký tôi, hắn sẽ có dịp mắng tôi là "đồ lãng mạn" kỹ hơn nữa. Vì Trời ạ! Trong nhật ký tôi đã dại lỡ, lạc lòng nghi thế này
Mây hôm nay hình như xương cần cổ của tôi nhuốm bệnh. Ra đường, nó không chịu giữ yên cái mặt ngó ngoạy theo, và, mắt tôi xao xác nhìn lui tới như thể tìm kiếm người nào đó trên đường. Đã cố gắp giữ yên xương cần cổ, nhưng vô hiệu. Nó cứ ngọ ngoạy nhìn bốn phương tám hướng hoài. Tình trạng này còn kéo dài có ngày e phải vào nhà thương vì hôn trụ đèn, hoặc tông ào phải xe loại nặng loại nhẹ chi chi đó. Rất có thể mất mạng như chơi vì cái xương cổ ngọ ngoạy.
Hôm nay, tôi biết rõ lý do sự liếc xiên nhìn xéo kiểm soát công lộ của tôi rồi. Tôi muốn tìm kiếm một người.
Chưa hết. Những trang nhật ký kế tiếp vào những hôm sau, câu này được biết bằng chữ hoa, tô đi tôi lại đậm màu nhất
Người thành niên và con chó nhỏ không thấy mô cả!
Hoặc, rõ ràng hơn, tôi ghi
Hôm nay, Người Thanh Niên và Con Chó Nhỏ tiếp tục mất tích!
Hoặc một ngày nữa, không tìm thấy đâu. Tôi băn khoăn
Người thanh niên và con chó biến thành khói bay đi rồi à?
Hoặc táo bạo hơn. Tôi kẻ đậm nét
Hỡi người thanh niên có đôi mắt giống ông thi sĩ tôi thương, làm ơn hiện ra cho thấy, dù chỉ là một thoáng. Ác chi ác rứa? Trốn mô kỹ rứa? Đại khái, những câu tương tự như thế tôi đã âm thầm ghi vào nhật ký, nhiều ngày. Chưa gặp lại người thanh niên và con chó lần thứ hai. Có lẽ những trang còn lại sẽ kín đầy những dòng chữ đậm màu bâng khuâng kia. Tôi nhủ thầm và tôi lắc đầu
Không biết. Điều đáng nghi nhận là bây giờ viết nhật ký khỏi cần tới hai viên A.P.C hỗ trợ nữa.
Nhật ký trở thành tấm gương phản ảnh trung thực từng đường cong, nét lượn, niềm hân hoan, nỗi buồn bã của tâm hồn tôi.
Mỗi ngày, tôi cúi xuống nhật ký xoi thấy tôi đăm chiêu, ngơ ngẩn. Đôi khi thấy mình lạ hẳn, cơ hồ một kẻ nào khác, quên tuổi lú tên. Tôi thường tự hỏi
Có phải nỗi nhớ thường tới, rất ngợp sau mỗi tiếng thở dài?
Một Chút Mưa Thơm Một Chút Mưa Thơm - Mường Mán Một Chút Mưa Thơm