Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: phan trung kiên
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 15189 / 36
Cập nhật: 2015-04-05 15:36:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
gày mai là ngày thi, càng đến gần ngày quan trọng tôi lại càng thấy hồi hộp, phập phòng. Tôi không biết các đối thủ của tôi có tâm trạng gì. Còn tôi thì ngoài sự lo sợ còn có một trách nhiệm nặng nề. Vì chị Tơ, anh Chương và tụi nhỏ Quyên. Bao nhiêu người đã động viên tôi. Tôi mà rớt thì là có lỗi với chị Tơ nhiều nhất.
Mấy hôm nay chị Tơ giành làm hết công việc cho tôi học. Còn tôi thì cũng tranh thủ từng giờ. Học chừng nào thật căng thẳng mới nghỉ.
Tối nay tôi định đi ngủ sớm thì chợt chị My đến. Vừa dựng xe xong, chị ấy xăm xăm đi vào nhà. Lúc đó, mẹ đang cho em ăn bột. Chị ấy không thèm chào mẹ tôi. Mà mặt hầm hầm hỏi trống không:
- Con Vy đâu rồi?
Tôi vội đi ra với tâm trạng hồi hộp. Dự đoán có chuyện gì đó không hay cho chính tôi. Vừa thấy tôi, chị My đà hùng hỗ bước tới, thẳng tay tát vào mặt tôi một cái:
- Đồ khốn nạn.
Tôi ôm lấy mặt, cảm giác choáng váng và lạnh toát cả người. Mẹ tôi đứng bật lên, run run:
- Có chuyện gì vậy, sao cô đánh nó?
Chị My la ong óng:
- Thím không biết dạy con thì để người khác dạy cho, tôi đánh nó đó, rồi sao, có ai dám làm gì tôi!
Mẹ tôi có vẻ ngạc nhiên ghê gớm. Nhưng vốn e ngại gia đình bác Hai từ trước tới giờ, mẹ không dám làm dữ mà chỉ hỏi:
- Tôi dạy con tôi cái gì bậy chứ?
- Thím hỏi nó đi rồi biết.
Mẹ tôi quay qua tôi, giọng mẹ vẫn còn run:
- Con làm cái gì chọc họ vậy Vy?
Tôi ngẩn ngơ không nói được, chị My hung hăng, xí vào trán tôi:
- Mới bây lớn đã biết cua con trai, mày có biết mắc cỡ không?
- Em cua ai chứ, chị nói đi?
- Còn không phải hả? Mày nói gì với anh Chương, hoặc mày thóc mách gì với anh Toàn, có không?
Tôi sợ run lên. Đúng là tôi có nói với nhỏ Trúc. Nhưng chị của nhỏ Quyên bảo làm vậy là đúng mà. Tôi không nghĩ mình làm bậy. Nhưng thái độ hung hăng của chị My làm tôi sợ.
Tôi run quá không nói được. Còn chị My thì mặt mày đỏ bừng, dữ chưa từng thấy.
- Mày thóc mách gì với anh Hai tao, nói mau?
- Em không có nói gì hết.
- Không nói sao ảnh rầy tao, ảnh cấm tao tới nhà anh Chương. Không ngờ mày thâm hiểm như vậy, đâm sau lưng người ta. Chị em gì như chó vậy.
Tôi làm thinh hoang mang. Nếu mà chị My biết được lần đó anh Chương cho tôi quà, chắc sẽ còn làm dữ tới đâu.
Thấy tôi tiếp tục làm thinh hoài, chị My tiếp tục tra gạn:
- Mày nói không, nếu không nói thì tại sao anh Toàn biết, đi qua nhà tao đối chất đi, đồ hèn.
- Em không có nói với anh Toàn, em nghĩ nói cho bạn em biết thôi. Tại em nghĩ chị lợi dụng nó, nó là bạn em, em không nói nó giận em thì sao.
- Cái gì? Mày đi nói với con nhỏ Trúc, trời ơi!
Chị My nhảy dựng lên, quát ầm ĩ:
- Đồ rắn độc, đồ thâm hiểm.
Chị ấy chợt nhảy sấn sổ tới, cấu xé tôi dữ dội:
- Mày làm anh Chương khi dễ tao, tao phải đánh cho mày chết.
Chợt chị Tơ xô mạnh chị My té lăn ra đất:
- Không được đánh em tôi, tôi ăn thua đủ với chị đó.
Thế là hai chị em nhào vào cấu xé nhau. Làm cả nhà nhào nháo lên. Chị Tơ bình thường rất hiền, thế mà hôm nay trở nên hung dữ lạ lùng. Chị ấy đánh chị My túi bụi. Mẹ tôi bỏ mặc em nằm đó, chạy đến can hai người. Khó khăn lắm mới kéo được cả hai ra.
Chị My trừng mắt nhìn mẹ tôi:
- Mấy người ngon lắm, rồi xem tôi có để yên cho mấy người không.
Rồi chị ấy phóng xe về nhà. Cả nhà tôi chưa hoàn hồn về chuyện vừa rồi, thì đến lượt bác Hai gái và hai chị kéo đến. Bác Hai mắng mẹ tôi té tát. Nào là không biết dạy con. Nào là nghèo mà ham đèo bồng... vô số những lời miệt thị nặng nề.
Khi họ về rồi, mẹ tôi khóc như mưa:
- Trời ơi, nhục nhã quá mà. Con ơi là con, con dính vào họ làm gì để họ khinh rẻ mẹ thế này. Mày vừa lòng chưa Vy. Cho mày đi học để mày biết cách chọc giận người ta phải không?
May là ba không có ở nhà, nếu có còn kinh khủng tới đâu.
Đêm đó hai chị em tôi thức đến khuya. Vừa tức, vừa ấm ức tủi nhục. Chị My đánh, tôi không tức. Nhưng chị ấy và bác Hai mắng nhiếc mẹ tôi thì tôi không tha thứ.
Tại sao họ được quyền mắng nhiếc gia đình tôi. Còn chúng tôi thì phải nhẫn nhịn chứ. Từ đó đến giờ chúng tôi đã nhẫn nhịn quá nhiều rồi, tôi không thể nhẫn nhịn được nữa. Chỉ nghĩ đến cảnh mẹ gục đầu nghe mắng lúc nãy là tôi không chịu nổi.
Chị Tơ chợt hít mũi, giọng nghẹn cứng:
- Vy ráng ngủ để mai có sức đi thi. Ráng vượt qua chuyện này đừng để nó ảnh hưởng tới mình.
Tôi nghe lời chị Tơ, cố nín khóc. Nhưng làm sao mà tôi bình tĩnh nổi trước cơn khủng hoảng này.
Sáng hôm sau, mắt tôi hãy còn sưng húp. Nếu không đi thi chắc tôi chẳng giám ra đường. Tôi ăn qua loa gói xôi rồi dắt xe ra sân. Vừa lúc đó, tụi nhỏ Trúc cũng vừa tới, Quyên nhảy xuống đất đi vào:
- Tụi tao tới đưa mày đi thi nè, cất xe đi.
- Rồi tụi mày không đi học sao?
- Nghỉ học một buổi, có sao đâu. Ủa, mắt mày sao vậy?
Tôi không trả lời, chỉ dắt chiếc xe đạp vào nhà. Khi tôi đi ra, đến lượt nhỏ Trúc kêu lên:
- Mắt mày sao vậy Vy, khóc hả?
- Ừ, tối qua nhà có chuyện.
- Chuyện gì vậy?
Tôi ngồi lên phía sau xe Trúc. Kể vắn tắt cho nó nghe. Con nhỏ đùng đùng lên:
- Bà này quá đáng thật, người ta thi đến nơi còn tới quậy, ác vừa thôi.
Tôi nói như trách:
- Sao mày nói với anh Chương làm gì, có phải anh Chương méc anh Toàn không, dù sao đó cũng là chuyện tế nhị mà!
Nhỏ Trúc tỉnh bơ:
- Anh Chương không nói với anh Toàn, tao nói đó.
- Sao mày nói chi vậy, trời ơi.
- Chứ bả cứ tới nhà hoài, không có chuyện gì để nói, tao bực mình thấy mồ.
Tôi làm thinh. Chuyện đã như vậy rồi, còn nói làm gì nữa bây giờ. Tôi đâu có ngờ, nhỏ Trúc thẳng thừng như vậy. Có lẽ nó chưa từng bị áp bức như tôi, nên cái gì không chịu là làm thẳng tay, chứ không biết nhịn.
Rồi đây gia đình bác Hai sẽ xem gia đình tôi là kẻ thù. Tôi cũng chẳng lấy đó làm buồn. Nhưng tôi sợ, họ sẽ không để gia đình tôi yên.
Thấy tôi không nói gì, nhỏ Trúc an ủi:
- Mày đừng lo, bả không dám làm nữa đâu.
Tôi vẫn lặng thinh. Khi đến trường thi, ba đứa thay nhau động viên tôi. Hai đứa kia chỉ bảo tôi bình tĩnh, còn nhỏ Trúc thì có vẻ biết chuyện hơn:
- Trước ngày thi mà gặp chuyện như vậy tao biết mày cũng căng thẳng lắm. Ráng quên đi, tập trung làm bài đi, xong xuôi rồi tính nữa.
- Tụi bay về trường đi, đừng có bỏ học.
- Bỏ một buổi có sao đâu, tụi tao ở đây chờ mày.
Tôi đi một đoạn, nhỏ Thu Ba còn ráng nói theo.
- Ráng làm bài nghe Vy.
Tôi quay lại, gật đầu hàm ý hứa hẹn với bọn nó. Rồi đi tiếp lên lầu. Tôi đứng bên hành lang nhìn xuống dưới. Thấy ba đứa nó ngồi dưới băng đá chờ, tự nhiên tôi vững tin hơn, nghe một thứ tình cảm bạn bè dịu êm tràn ngập trong lòng.
Khi chuông reo hết giờ, tôi nộp bài rồi đi xuống. Bọn nó túa về phía tôi.
- Sao làm bài được không?
- Làm hết không, đủ giờ không?
Mạnh ai nấy hỏi liên tục, có vẻ nóng ruột. Tôi vừa lo, vừa tự tin:
- Tao làm hết, nhưng không biết đúng không?
Thu Ba lau chau:
- Không lẽ mày cũng không biết đúng hay sai?
- Nói vậy mà cũng nói, nếu nó biết đúng thì nó là giáo viên rồi, đâu cần phải đi thi. - Quyên đập vai nó một cái.
Thu Ba cười khì:
- Ừ nhỉ, tao lo quá.
Tôi loay hoay lấy mấy tờ giấy thi còn mới nguyên đưa cho mỗi đứa một tờ.
- Tặng tụi mày nè.
- Ở đâu mà mày có nhiều vậy? - Trúc thắc mắc.
- Tao xin thấy.
- Trời, xin nhiều quá không bị la sao?
- Ai mà la mấy chuyện đó.
Nhớ lại cảnh lúc nãy, tôi cười khúc khích:
- Cứ một lát là tao xin một tờ, làm cả phòng thi nhìn tao lé mắt, tụi nó tưởng tao làm bài nhiều lắm, hù cho xanh mặt chơi.
Ba đứa cũng khoái chí cười theo. Trúc có vẻ lo:
- Mày cứ lo lấy giấy thi hoài, không tập trung được, không hiểu bài vở thế nào đây!
Tôi trấn an nó:
- Không sao đâu, tao canh được mà. Chứ không làm vậy thi tao đâu có cái gì tặng tụi mày.
Quyên lật tờ giấy ra, ngắm nghía:
- Giấy đẹp quá hé, trắng tinh.
Thu Ba cũng thêm vô:
- Cái này để làm quà kỷ niệm, coi như mình thi ké cuộc thi... "tàn quốc". Hí hí...!
Nhỏ Trúc cất giấy vô cặp, rồi nói:
- Mình sẽ vào Đầm Sen, hôm nay minh sẽ đi chơi thỏa thích để chúc mừng con Vy.
Tôi lắc đầu:
- Nhưng chưa biết kết quả mà, tao đã thi đậu đâu.
- Không đậu thì đi chơi để chúc cho đậu, mày phải có một buổi thư giãn chứ, học hoài cho khùng hay chi.
Quyên xăm xăm đi trước:
- Không có bàn cãi nữa, đi lẹ lên.
Thế là bốn đứa vào Đầm Sen. Dọc đường, nhỏ Quyên ghé mua vịt quay và bánh mì. Mua vé xong, cả bọn vào sân trải áo mưa dưới gốc cây có bóng mát, bày đồ ra ăn. Trúc quăng cặp xuống, chạy đi đâu đó. Thu Ba từ từ lôi mấy chùm nho trong cái cặp căng phồng ra. Một lát sau, nhỏ Trúc quay lại với mấy hộp sữa và bánh kem.
Buổi tiệc chỉ có bốn tên nhưng cũng rất linh đình thịnh soạn. Nào bánh mì, bánh ngọt, thịt, sữa và trái cây. Không cách gì ăn cho hết. Cả bốn đứa chưa kịp ăn thì Quyên chợt cười mím mím. Rồi thò tay vào cặp. Ba đứa tôi tò mò nhìn nó, hồi hộp chờ.
Quả nhiên bọn tôi đoán không sai. Nó lôi ra một hộp gì đó, rồi cười lỏn lẻn:
- Tối tao làm rau câu nhãn, đem theo cho tụi mày ăn.
Nó vội nói thêm:
- Nhưng không ăn cũng được, không thích thì tao đem về để tủ lạnh ăn từ từ.
Cử chỉ của nó làm bọn tôi phì cười. Nhỏ Trúc nguýt nó một cái:
- Ăn thì ăn, làm gì mà thập thò như ăn trộm vậy.
Tôi cũng nói thêm:
- Tao thích ăn rau câu lắm.
Mặt con nhỏ tươi rói:
- Thật hả, vậy ăn hết luôn hé.
Đúng la con nhỏ không bỏ được cái tật thích đãi bạn bè. Ba đứa tôi làm ra vẻ rất khoái rau câu cho nó vui. Chứ trong bụng lại ngán thầm. Không biết món đó có gặp sự cố gì không? Đắng chẳng hạn. Đã một lần ăn bánh cỏ đắng muốn la làng rồi.
Bốn đứa cắm ống hút vào hộp sữa, nâng lên chạm vào nhau. Nhỏ Thu Ba trịnh trọng tuyên bố:
- Mừng nhỏ Vy thi giỏi toán.
- Mừng tình bạn bền vững muôn năm. - Nhỏ Trúc nói tiếp rất văn hoa.
Bốn đứa chạm hộp như người ta uống rượu, sau đó bắt đầu ăn bánh mì kèm thịt. Vừa ăn vừa uống sữa. Sau đó, không ai bảo ai ba đứa tôi tự động chuyển qua món rau câu của nhỏ Quyên, cho nó vui.
Ban đầu thì cũng lo lo. Nhưng ăn rồi thì thấy ngon tuyệt vời. Tôi xuýt xoa:
- Má ơi, nhỏ Quyên đã thay đổi tư duy rồi, rau câu ngon cực kỳ.
- Nói chí phải, lần này là hoàn chỉnh từ đầu đến cuối, không hư hỏng gì cả.
- Hú hồn hú vía, làm nãy giờ tao lo muốn chết.
Nhỏ Thu Ba vừa nói vừa cười hi hí. Còn nhỏ Quyên thì khỏi nói, mặt nó tươi như hoa hồng, hớn hở hẳn lên:
- Ngon thiệt chứ? Không được nói láo à nghen.
- Nói láo làm gì, ngon thật chứ bộ.
- Vậy để thứ bảy tao làm món bánh đậu xanh, giờ chơi kéo xuống sân ăn.
Lần này thì tên nào cũng ủng hộ ý kiến tuyệt vời đó. Làm rau câu đã ngon rồi, không lý do gì mà nó làm bánh đậu xanh lại tệ được.
Giải quyết xong món rau câu thì bốn đứa hết nhét nỗi món nào nữa. Bọn tôi dọn dẹp rồi kéo nhau ra bờ hồ ngồi chơi. Buổi trưa người ta thưa thớt hơn lúc bọn tôi mới vô. Dưới hồ có vài người chơi thiên nga. Nhỏ Quyên đề nghị bốn đứa xuống chơi. Thế là đi vòng qua bên kia mua vé.
Bốn đứa bước xuống cầu. Tôi với nhỏ Trúc một cặp. Nhỏ Quyên với Thu Ba. Bốn đứa cho thiên nga chạy ven bờ tìm bóng mát. Buổi trưa trên mặt hồ loáng thoáng nắng. Đi dưới bóng hàng cây mát dịu thật thích. Nhỏ Quyên quỷ quái dọa đâm đầu thiên nga vào bọn tôi. Tôi với nhỏ Trúc sợ quá, đạp trối chết ra phía giữa hồ. Hai tên cứ nhất địh đuổi theo. Bọn tôi cười í ới vang cả một khoảng không gian, vui ơi là vui.
Khi lên bờ, nhỏ Quyên còn hào hứng đề nghị:
- Bây giờ chơi đu quay, tao thích ngồi trên con ngựa, nhún lên nhún xuống đã lắm, giống như bay vậy.
Trúc phản đối:
- Thôi đi ông, chỗ đó toàn là con nít, leo lên chúng nó cười cho.
- Giờ này tụi nó mệt rồi, không chơi nổi đâu. Đi theo tao.
Thế là bốn đứa lót tót kéo qua khu thiếu nhi. Giờ này mà bọn con nít vẫn còn chơi say sưa. Bốn đứa tôi mua vé rồi leo lên ngựa. Xung quanh toàn là đám con nít nên bốn đứa trở thành nhân vật nổi cộm. Vài đứa nhóc tì nhìn bọn tôi tò mò. Một bé nhóc đứng cầm que kem ăn, giương mắt nhìn chúng tôi rồi hỏi mẹ nó:
- Mẹ Ơi, sao mấy chị chơi trò của con nít hả mẹ?
- Ờ, tại mấy chị thích đó con.
- Thế người lớn leo lên thì con ngựa có gãy không mẹ?
- Không đâu con, người ta làm con ngựa chắc lắm.
Tôi quay ra sau nhỏ Quyên:
- Thấy chưa, con nít nó cười đó.
Con nhỏ nói tỉnh bơ:
- Ai cười hở mười cái răng, con nít chơi được thì làm sao người lớn lại choi không được. Bổ ỷ con nít rồi có quyền chơi ép người lớn hả?
Lúc đó vònbg quay bắt đầu. Ba đứa tôi ngồi yên nhưng nhỏ Quyên thì chơi hết mình. Nó nhún lên, nhún xuống tối đa, đến nỗi tôi sợ con ngựa rớt xuống đất có mà toi đời.
Năm phút sau, bọn tôi nhảy xuống, đi ra ngoài ngồi phịch xuống thảm cỏ. Thu Ba kêu lên:
- Má ơi! Chóng mặt quá, chết tôi rồi.
Trúc thì rên rỉ:
- Trời đất quay cuồng, vũ trụ lung lay. Mai mốt tao không dám nghe lời nhỏ Quyên này nữa đâu.
Tôi cũng bị chóng mặt quá. Nên nhắm tít mắt ngồi yên. Chỉ có Quyên là còn hứng chí nhảy loi choi.
- Chơi chút xíu mà chóng mặt gì, tao khoái mấy trò này lắm, để tao đi một vòng nữa.
Tôi mở mắt ra ngó nó:
- Trời, trời. Khủng khiếp quá!
Nhỏ Trúc tiếp luôn:
- Mày là con trai hay con gái vậy Quyên?
- Hỏi chi vậy?
- Con gái thì dịu dàng thục nữ chứ đâu có khỉ khọt như mày.
Quyên hỉnh mũi:
- Thì tụi mày cứ dịu dàng thục nữ một mình đi, để ta chơi tiếp.
Rồi nó ra mua vé, nhảy tót lên con ngựa chơi thêm hai vòng nữa. Ban đầu thì bọn tôi còn bình phẩm về tính thục nữ của nó. Nhưng khi thấy con nhỏ chơi tiếp vòng hai thì đứa nào cũng lắc đầu vì... không còn gì để nói nữa.
Khung Trời Ước Mơ Khung Trời Ước Mơ - Hoàng Thu Dung Khung Trời Ước Mơ