A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Liesl Shurtliff
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngô Cẩm Ly
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Con Bò Trị Giá Vài Hạt Đậu
ôi chờ suốt ba ngày để những đám mây tiếp tục làm mưa đất, để bầu trời lại mở toác ra, để lũ khổng lồ lại đột nhập xuống và mang tôi đi cùng, nhưng thứ duy nhất thoát ra khỏi màn mây lại là nước, lạnh buốt và ướt đẫm. Nó biến những dấu chân khổng lồ thành vô số ao nước, và thấm vào qua mái nhà của chúng tôi. Tôi nhét rơm rạ và vải vụn vào các lỗ hổng, trong khi Annabella đặt đủ loại nồi niêu xô chậu để hứng nước dột.
Mẹ nằm bẹp trên giường với cái chân gãy và một trái tim đau đớn. Rõ ràng là mẹ không muốn, hoặc không thể chấp nhận sự thật về bọn khổng lồ. Ngay cả khi tôi kể cho bà nghe về ngôi làng. Mẹ cứ liên tục nói về những cơn bão và việc chúng tôi đã may mắn thế nào khi không phải gánh chịu hậu quả quá nghiêm trọng. Ít nhất chúng tôi vẫn còn giữ được con bò.
“Chúng ta sẽ phải bán nó.” Mẹ nói. “Để được giá tốt trong khi nó vẫn còn đáng giá.”
“Nhưng... nó là tất cả những gì chúng ta có.” Tôi đã nhìn thấy Annabella vét từng hạt lúa cuối cùng trong bồ để làm bánh mì vào buổi sáng hôm đó.
“Nó không thể cho sữa mãi được,” mẹ nói. “Nếu bán nó ngay bây giờ, chúng ta có thể mua đủ lúa để sống sót qua mùa đông.”
“Và rồi sao nữa ạ?”
“Chúng ta sẽ gieo hạt,” mẹ nói. “Chúng ta sẽ tồn tại thôi.”
Ôi đúng là mẹ, lúc nào cũng thực tế, kể cả trong những hoàn cảnh khốn cùng nhất. Nhưng tôi không muốn tồn tại. Tôi muốn sống. Tôi muốn đưa bố trở lại cơ.
“Đi vắt sữa bò đi, Jack,” mMẹ nói. “Nó sẽ chẳng đáng giá một xu nếu không còn sữa.”
Tôi vắt sữa Trắng Sữa rồi đưa nó ra ngoài gặm cỏ trên cánh đồng lầy lội bùn. Trời cuối cùng đã tạnh ráo, và mặt trời bắt đầu ló rạng. Tôi vuốt ve cổ con Sữa khi nó bước đi khó nhọc, rứt từng nắm cỏ và rơm nằm rải rác đó đây. Nó vẫn tỏ ra sầu não vì con bê mất tích, nhưng đã thôi không còn than khóc nữa. Có lẽ nó cũng đã từ bỏ mọi hy vọng giống như mẹ rồi.
Tôi nghe thấy một điệp khúc phía xa xa. Tôi quay về phía âm thanh đó. Một người đàn ông đang bước đi ở phía cuối đường, huýt sáo líu lo, giống hệt như bố mỗi khi làm việc trên cánh đồng. Có thể nào lại là...?
Tôi nheo mắt và cố gắng nhìn. Người đàn ông này có dáng đi rất kỳ cục. Khập khiễng. Trong tất cả mọi người, đó chỉ có thể là tay thợ hàn nồi Jaber, đang thập thõm đi xuôi con đường trên chiếc cẳng gỗ, kéo chiếc xe bò của mình qua những cái rãnh đầy bùn và vòng quanh các cành cây.
“Xin chào, đằng ấy!” Ông ta chào tôi bằng giọng vui tươi. “Một buổi sáng hoàn hảo, cậu có nghĩ vậy không? Không có vẻ gì là hôm nay sẽ có mưa đất tiếp, đúng không nào?” Ông ta mỉm cười nhìn lên bầu trời trong xanh.
“Đó là vì chúng tôi đã phải chịu một trận rồi,” tôi đáp giọng vô cảm. “Trời mưa ra đất, giống như ông đã nói, và lũ khổng lồ đột nhập trong đêm bắt đi bố tôi. Chúng còn lấy đi cả ngôi làng nữa. Tất cả mọi thứ.”
“Ồ, cậu thật may mắn vì chúng không bắt cả cậu,” ông ta nói, “Tôi thấy rồi, cậu vẫn còn đầy đủ chân tay. Tốt. Và cả một con bò! Rất hiếm khi bọn khổng lồ để lại một con bò.”
“Chúng bắt mất con bê của nó,” tôi kể. “Bố tôi thì bám vào con bê. Bọn chúng mang ông ấy lên trên trời, và tôi sẽ đi theo ông ấy.”
Ông ta hếch một con mắt lên. “Cậu định làm điều đó như thế nào?”
“Tôi sẽ tìm ra cách. Nếu bọn khổng lồ có thể đi xuống, ắt hẳn phải có lối đi lên.”
“Có đấy,” Jaber tán thành.
“Ông có biết cách nào không?” Tất cả mọi điều Jaber đã kể với chúng tôi về bọn khổng lồ hóa ra đều là sự thật. Nhưng liệu đó đã phải là tất cả những gì ông ta biết?
“Có thể,” Jaber nói.
“Bằng cách nào? Nói tôi nghe!”
Jaber ném cho tôi một ánh nhìn gay gắt.
“Xin ông đấy,” tôi nài. “Bố tôi...”
Jaber dựa vào chiếc xe bò, tháo chiếc chân gỗ ra và dựa nó vào bên đầu gối nguyên vẹn của mình. Ông ta gõ gõ những ngón tay lên thanh gỗ và nhìn lên bầu trời. “Tôi từng biết một người đàn ông có một đứa con trai trạc tuổi cậu. Họ đang trên đường đi tới chợ trên một chiếc xe bò chở đầy củ cải, chỉ chú ý đến công việc của mình, thì bỗng dưng - Ầm! - một tên khổng lồ giẫm chân xuống ngay trước mặt họ. Gã phải cao đến hai mươi, có lẽ là ba mươi mét. Tên khổng lồ nhặt chiếc xe bò lên bằng một tay, cả con ngựa và tất cả những thứ khác.”
“Thế còn hai cha con người đàn ông kia?”
“Hắn bắt thằng bé và để lại người đàn ông.”
Nghe thật là giống tình cảnh của tôi, chỉ có điều ngược lại.
“Chuyện gì xảy ra sau đó ạ?”
“Trời mưa ra đất, dĩ nhiên.”
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra cho người đàn ông và cậu con trai? Ông bố có đuổi theo cậu bé không? Ông ấy cũng lên được thế giới người khổng lồ chứ?”
“Không. Thằng bé từ đó hoàn toàn bặt vô âm tín.”
“Thật là một câu chuyện kinh khủng,” tôi nói.
“Phải, đúng thế.”
Chúng tôi cứ ngồi đó và ngước nhìn lên bầu trời. “Lũ khổng lồ đó, chúng cứ xuống và lấy đi mọi thứ khỏi thế giới của chúng ta,” Jaber nói, “và chưa có một ai đủ sức ngăn chặn chúng. Tôi luôn luôn tự hỏi, ai sẽ ngăn chúng lại? Ai sẽ lên tận trên đó và cho bọn khổng lồ thấy chúng không thể nào cướp đi mùa màng và người của chúng ta mỗi khi chúng thích?”
“Tôi sẽ làm việc đó,” tôi nói. “Tôi được sinh ra để đương đầu với bọn khổng lồ. Tôi sẽ chặt đầu bọn chúng!”
“Tôi tin cậu, con trai ạ, tôi tin lắm. Và đó là lý do tôi sẽ nói cho cậu nghe một bí mật. Tôi sẽ đưa ra cho cậu một lời đề nghị mà tôi chưa từng thực hiện với bất cứ ai...” Jaber thọc tay vào một trong những cái bị của mình. Tôi nín thở, nghĩ rằng có lẽ ông ta đang nắm giữ cách thức bí mật để đi vào thế giới khổng lồ. Một sợi dây thần kỳ, một chiếc thảm bay, một cây đũa phép. “Hầu hết thời gian bọn khổng lồ chỉ vơ vét và vơ vét, chúng không bao giờ để lại đằng sau thứ gì,” Jaber nói. “Nhưng dăm thì mười họa chúng cũng đánh rơi đồ đạc. Những món đồ bé xíu đối với chúng, nhưng lại to lớn đối với chúng ta.”
Jaber chìa cả hai bàn tay về phía tôi như một cái bát, và nằm gọn trong đó là ba... hạt đậu. Đậu xanh, giống hệt như những hạt mà mẹ vẫn thường trồng ở trong vườn, ngoại trừ việc chúng to như những quả táo, có điều...
“Đậu ư?” Tôi hỏi.
“Đậu khổng lồ,” ông ta sửa lại.
“Thì sao ạ? Thế thì có gì hay ho?”
“Cậu là một chú bé thông minh! Cậu sẽ thu được gì khi gieo trồng hạt đậu nào?”
Tôi nhún vai. “Thêm nhiều đậu ạ?”
“Những cây đậu!”
“Thì sao chứ? Làm thế nào mà một cây đậu lại có thể giúp tôi tìm được bố?” Lúc này tôi bắt đầu cảm thấy hơi bực mình. Ông ta tưởng tôi ngu lắm sao?
“Nghe tôi này,” Jaber nói. “Tôi đã từng có lần gieo thử một hạt trong số đó, chỉ để xem xem chuyện gì sẽ xảy ra, và những thân đậu mọc lên cao đến nỗi nó cắm thẳng lên bầu trời! Những cây đậu khổng lồ có thể dẫn cậu vào thế giới khổng lồ!”
Việc này thu hút sự chú ý của tôi.
“Nó đâu rồi ạ?” Tôi hỏi. “Cái cây đậu khổng lồ ông đã trồng đó.”
“Ồ, nó đã chết và tan thành đất lâu rồi. Chúng không thể sống mãi mãi được, cậu biết đấy.”
“Vậy là ông đã từng đặt chân lên đó? Tới thế giới khổng lồ ấy?”
Gương mặt ông ta xịu xuống và đôi mắt tối sầm lại. “Thật khó để một người như tôi có thể trèo lên đến tận đỉnh trời.” Ông ta vỗ vỗ vào cái chân gỗ. “Nhưng đó chính là lý do tôi chỉ gieo một hạt, để xem nó có thể làm được gì. Tôi đã giữ thật kỹ đám còn lại, chờ đợi một người xứng đáng để nhận chúng. Ai đó có đủ cả đôi chân nhanh nhẹn, và một lý do!” Ông ta chụp lấy cánh tay tôi và ghé sát lại gần khuôn mặt tôi. “Lý do để lên trên đó, đối đầu với bọn khổng lồ và lấy lại những gì bọn chúng đã cướp đi của chúng ta! Chính là cậu, Jack à. Ta đã chờ đợi cậu lâu rồi.”
Tôi cũng chờ đợi đã lâu, đợi tới lượt tôi đối đầu với bọn khổng lồ, đợi một cách thức để đi tới chỗ chúng, nhưng mà...
Đậu? Tôi luôn luôn ghét chúng. Tôi chưa bao giờ hối tiếc rằng tên khổng lồ kia đã nhổ chúng lên khỏi mảnh vườn của chúng tôi. Nhưng giờ đây có vẻ như những hạt đậu kia là niềm hy vọng cuối cùng giúp tôi tìm được bố.
“Làm thế nào ông biết được những cây đậu đó vươn được lên tận thế giới khổng lồ, khi mà ông chưa bao giờ trèo được lên đó?”
“Cũng giống cách tôi biết lũ khổng lồ đang tới thôi. Mưa đất. Cậu cứ đứng dưới gốc cây đậu hằng ngày khi nó đang lớn, và đến lúc nào thấy mưa đất bắt đầu rơi lác đác, cậu sẽ biết rằng nó đã đâm thẳng lên trời và đụng vào mặt đất.”
Nào, tôi có còn gì để mất nữa đâu? “Tôi sẽ lấy chỗ đậu.” Tôi toan với lấy chúng, nhưng Jaber giật tay về.
“Không đơn giản thế đâu, anh bạn trẻ ạ... Mấy cái hạt này có giá lắm đó. Tôi không thể nào cho không chúng được.” Ông ta dán mắt vào Trắng Sữa. Tôi biết ông ta đang nghĩ gì.
“Có một xô đầy sữa trong chuồng,” tôi nói. “Tôi có thể biếu ông chỗ sữa đó.”
“Một xô sữa thôi ư? Xem kìa, Jack. Tôi là một gã nghèo kiết xác không có lấy một xu dính túi.”
“Tôi sẽ biếu ông một bình sữa mỗi ngày.”
“Biếu thế nào được khi cậu đang ở tuốt trên trời?”
“Thế thì đợi khi nào tôi quay trở lại vậy.”
Jaber ghì mấy hạt đậu vào ngực. “Nếu cậu không quay trở lại thì sao?”
Ông ta nói có lý. Nếu tôi đi tìm bọn khổng lồ, thì chẳng có gì đảm bảo rằng tôi sẽ quay trở lại. Và mẹ sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho Jaber sữa mỗi ngày. Mẹ cũng chẳng chấp nhận mấy hạt đậu này đâu. Nếu muốn trao cho tay thợ hàn nồi bất cứ thứ gì, thì tôi sẽ phải làm việc đó ngay bây giờ và thật là dứt khoát.
“Tôi sẽ lấy con bò cho mấy hạt đậu đó,” Jaber nói. “Cậu sẽ tìm thấy bố và con bê của mình, có lẽ còn cả vàng bạc châu báu không biết chừng. Người ta đã nghe kể vô số giai thoại về sự giàu có của bọn khổng lồ: kim cương và hồng ngọc có kích thước bằng cả trái táo, từng bao tải bạc và vàng... Tôi nghĩ bấy nhiêu đó là một cuộc trao đổi quá hời so với một con bò.”
Một cuộc trao đổi ngu xuẩn thì có. Thật điên rồ. Nhưng Jaber đã nói đúng về tất cả những điều khác. Và bố... Chỉ cần đó là một cơ may cực nhỏ, tôi phải nắm lấy nó.
Chậm rãi, tôi chìa ra sợi dây thừng buộc Trắng Sữa. “Ông có thể lấy con bò,” tôi nói.
Jaber giật phắt lấy sợi dây. “Xong!” Ông ta dúi vào tay tôi ba hạt đậu màu xanh. Một hạt lăn xuống đất, tôi phải cúi xuống để nhặt. Khi tôi đứng thẳng người lên, Jaber đã cà nhắc đi dọc con đường, mang theo nguồn cung cấp lương thực cuối cùng của chúng tôi.
Tạm biệt, Trắng Sữa. Hy vọng mày xứng đáng với mấy hạt đậu.
o O o
Tôi cố gắng giữ kín chuyện con bò lâu nhất có thể. Tôi lê bước trên suốt đường về. Tôi không dám vào trong nhà. Tôi đi ra cái ao Dấu Chân Khổng Lồ, giờ đã được nhân ra thành vô số cái giống như vậy. Những hạt đậu nặng trịch như đá bên trong túi. Tôi lấy ra một hạt và xoay xoay nó trong lòng bàn tay. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng không vươn thẳng lên trời như lời Jaber nói? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng thậm chí còn không mọc nổi? Nhưng chúng buộc phải mọc. Jaber đã nói hoàn toàn chính xác về bọn khổng lồ khi không ai tin vào ông ta. Tại sao ông ta lại phải nói sai về những hạt đậu này?
Trời lúc này đã tối mịt. Tôi toan gieo chỗ đậu vào một trong những dấu chân khổng lồ thì Annabella chạy tới, gọi to tên tôi. Tôi chưa kịp núp đã bị con bé nhìn thấy. Đôi lúc tôi có cảm giác đôi bím tóc mềm mại của con bé giống như những sợi râu trên đầu lũ côn trùng, giúp con bé dò ra bất cứ thứ gì nó muốn tìm kiếm.
“Mẹ đang tìm anh đấy. Cái gì thế?” Con bé chỉ vào hạt đậu trong tay tôi.
“Có gì đâu.” Tôi nhét hạt đậu vào trong túi. “Hòn đá ấy mà.”
Ngay khi tôi bước vào nhà, mẹ sai tôi đi vắt sữa Trắng Sữa. Vì chẳng còn Trắng Sữa để mà vắt sữa nữa, tôi buộc phải thú nhận về vụ trao đổi. Ý tôi là về việc đã giao con bò cho Jaber thôi, chứ tôi vẫn đang cố gắng giữ bí mật về những hạt đậu khổng lồ.
“Con đã làm gì với con bò của chúng ta kia?”
“Mẹ bảo con đi bán nó mà,” tôi nhắc mẹ.
Mẹ hít vào một hơi thật sâu và xoắn chiếc tạp dề trong hai bàn tay. “Ồ thế thì, đó hẳn phải là một cái giá rất hời thì con mới bán nhanh như vậy. Lão khùng đó đã trao cho con thứ gì? Mẹ mong là vàng.”
Tôi liếc nhanh Annabella, nãy giờ vẫn đứng yên một xó, lặng lẽ theo dõi. “Không hẳn là vàng, không phải thế.” Tôi nắn nắn mấy hạt đậu trong túi, và nhận ra ngay đó là một hành động ngu ngốc bởi vì ánh mắt mẹ đã hướng ngay vào đó. Mẹ biết tỏng trong túi tôi toàn những trò láu cá.
“Lộn trái các túi áo con ra, Jack. Ngay!” Mẹ nói thật khẽ và trầm qua hai hàm răng nghiến chặt, giống một con ác thú đang gầm gừ chuẩn bị tấn công. Dù mẹ đang bị thương ở chân, tôi dám chắc rằng cơn giận dữ đó vẫn truyền cho mẹ đủ sức mạnh để vặt trụi tóc khỏi da đầu tôi. Chậm thật chậm, tôi móc mấy hạt đậu khổng lồ và chìa chúng ra trong hai bàn tay khum khum.
“Cái. Quái. Gì. Thế. Kia?”
“Đậu ạ,” tôi đáp. “Đậu khổng lồ.”
“Đậu,” Mẹ nhắc lại. Mặt mẹ hoàn toàn mất sạch mọi thứ thần sắc còn sót lại, và rồi tôi buột ra lời giải thích.
“Con biết mẹ sẽ không tin con, nhưng mẹ phải nghe này. Chúng là những hạt đậu khổng lồ. Mẹ có thấy chúng to thế nào không? Bố bị bọn khổng lồ bắt đi. Nguyên cả ngôi làng đã bị bắt đi! Nói mẹ nghe đi, Annabella!”
Annabella ré lên lách chách từ góc nhà như một con chuột con xấu hổ. “Hẳn phải là lũ khổng lồ, mẹ ạ. Tất cả mọi thứ có thể biến đi đâu cơ chứ?”
“Con có nhìn thấy bọn khổng lồ không?” Mẹ vặn hỏi.
Annabella liếc nhìn tôi rồi nhìn xuống sàn nhà. “Không ạ. Con không nhìn thấy chúng.”
“Con có thấy những người khổng lồ!” Tôi kêu lên. “Con thấy chúng bắt theo bố lên trời! Và mấy hạt đậu này sẽ mọc lên thành những chiếc thang dẫn ta lên chỗ bố. Jaber nói với con như thế!”
“Jaber nói với con như thế.” Mẹ nhìn trừng trừng một lúc vào mấy hạt đậu, lạnh lùng và trống rỗng. Mẹ phải tin tôi. Nhưng không một lời cảnh báo, mẹ chộp lấy những hạt đậu từ tay tôi và quẳng chúng qua ô cửa sổ tả tơi vào đêm đen mịt mùng.
“Không!” Tôi gào lên.
“Jack! Thôi đi! Thôi ngay trò ngu ngốc ấy! Bố con bị mất tích trong cơn bão, và con không thể tìm thấy ông ấy bằng mấy hạt đậu này!” Giờ thì mẹ đã khóc nức lên, cả Annabella cũng thế, nhưng tôi thì quá giận đến mức hai mắt ráo hoảnh.
“Con đã thấy chúng!”, tôi gào lên. “Con thấy chúng bắt bố đi!”
Tôi lao ra ngoài qua lỗ thủng ở hông nhà và chạy tới chỗ mẹ vừa quẳng mấy hạt đậu. Tôi tìm kiếm chúng khắp nơi, đào xới cả khu vườn như một con chuột chũi cho đến khi tìm thấy cả ba hạt. Thế rồi tôi bới thật sâu vào trong lòng đất bằng đôi bàn tay trần, moi lên đất đá, nhổ lên cỏ dại để dọn chỗ cho những hạt đậu của mình. Một cảm giác thanh thản kỳ lạ lan tỏa trong tôi khi tôi đặt chỗ đậu vào trong và lấp đất lên trên. An toàn trong lòng đất. Tôi kéo nước lên khỏi giếng và tưới nó lên khắp khoảnh đất đã gieo mấy hạt đậu.
Khi đã hoàn tất, tôi ngồi lại trong vườn, nghĩ về mẹ mà lòng giận sôi lên. Sao mẹ có thể từ bỏ bố dễ dàng đến thế? Sao mẹ không thể tin tôi một lần?
Khi tôi trở vào nhà, Annabella đã ngủ say, cuộn tròn lại như một con mèo con bên cạnh mẹ. Mẹ vẫn ngồi trên giường, đang nhịp nhịp một ngón tay lên thứ gì đó đặt trong lòng. Đó là cuốn sách cũ của bố, gồm những mẩu chuyện về bọn khổng lồ. Bố không bao giờ phải đọc chúng, bởi bố đã thuộc lòng tất cả các câu chuyện. Tôi cũng vậy, nhưng cuốn sách vẫn trở thành một món bảo vật lưu truyền lại từ đời này sang đời khác.
Mẹ đưa cuốn sách cho tôi. “Bố sẽ muốn con giữ nó,” mẹ nói và nhìn đi chỗ khác, mí mắt mọng nước. Lớp bìa da sờn mòn và nứt nẻ trong tay tôi thân thuộc biết bao. Đó lẽ ra là một lời an ủi, nhưng tôi biết mẹ thực sự ngụ ý điều gì. Mẹ không tin rằng bố sẽ quay trở lại. Mẹ đã buông xuôi.
Tôi đi ngủ với cuốn sách ghì chặt vào lồng ngực, gắng nghiền nát nỗi đau đang phình đại bên trong. Tôi cố tự ru vỗ bản thân mình bằng những câu chuyện, hình dung ra giọng nói của bố theo từng câu chữ.
Ngày xửa ngày xưa, có một bác nông dân đáng kính chỉ sinh được một đứa con trai duy nhất, đặt tên là Jack...
Tôi bắt đầu khóc. Tôi khóc đến khi ngủ thiếp đi, ước rằng khi tỉnh dậy, sẽ thấy bố ở đây bên mình.
Jack - Cây Đậu Thần Jack - Cây Đậu Thần - Liesl Shurtliff Jack - Cây Đậu Thần