Số lần đọc/download: 3492 / 36
Cập nhật: 2016-07-13 10:16:28 +0700
Chương 5 -
Tiếng kêu “quạt quạt” của con chim ưng hai đầu vọng lại. Con vật đã quái gở, tiếng kêu càng quái gở hơn khiến người nghe lọt vào tai không lạnh mà ớn xương sống.
Chỉ tung mình, Tiểu Phong đã sử dụng khinh công tuyệt kỹ bắn người đến gần chỗ con chim ưng quái dị hai đầu ấy.
Chợt nghe con chim ấy kêu lên một tiếng “quắc” bén nhọn như gươm, chàng không khỏi kinh tâm vỡ mật.
Ngước mắt nhìn lên chàng chợt thấy con chim quái gở hai đầu ấy đã bật cánh bay lên ngàn mây cao thẳm. Dưới chân của nó có kẹp một người, khoảng cách xa quá, chàng không nhận dạng người ấy là ai. Không do dự, Tiểu Phong phóng mình như tên đến chỗ con chim ưng quái gở hai đầu.
Liếc mắt trông vào cục trường, Tiểu Phong kêu lên một tiếng thất kinh.
Chàng thấy Bắc Yêu miệng trào máu tươi như xối té nằn mê man tại đó. Tiểu Phong vội phóng người đến bên cạnh Bắc Yêu. Chàng nhận ra hơi thở Bắc Yêu thoi thóp, có lẽ bị thương khá nặng.
Mặc dù Bắc Yêu là một đại ma đầu có tiếng trong võ lâm nhưng đối với Tiểu Phong thì không có oán thù gì. Giờ đây nhìn thấy Bắc Yêu bị nạn, Tiểu Phong chợt nghĩ đến hôm gặp nàng chính chàng cũng rơi vào tình huống như nàng. Tiểu Phong thở dài một tiếng, liền thò tay vào túi lấy ngọc bình, trút ra một viên “Huyền Thiên Hoàn” nhét vào miệng Bắc Yêu.
Cho nàng dùng thuốc xong, Tiểu Phong còn xoa bóp một loạt huyệt đạo trên người nàng để dẫn thuốc đi mau lẹ. Một khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Bắc Yêu mở mắt nhìn chàng.
Bắc Yêu chợt ngồi nhỏm dậy:
– Ngươi đã làm gì ta?
Tiểu Phong quay phắt người:
– Ta chỉ cứu ngươi thôi.
Nói xong chàng bỏ đi thẳng.
Bắc Yêu nói vọng theo chàng:
– Ngươi là giống người gì mà cay độc như vậy?
Tiểu Phong hơi chựng bước nói:
– Mi làm giống gì?
Bắc Yêu bay vút qua trước mặt Tiểu Phong buông người đứng yên, miệng cất tiếng cười, lạnh lùng nói:
– Nếu ta xuống tay mà không lưu tình thì chàng đã bỏ mạng dưới mười hai ngọn phi đao của ta rồi, đừng nói cả thảy mười hai ngọn liễu diệp phi phóng tới yêu ghim hết vào áo sau của chàng mà không một mũi phi đao nào đụng xém tới da thịt của chàng.
Tiểu Phong nghe Bắc Yêu nói liền đưa mắt ngoái lại sau lưng, bỗng kinh hãi thất sắc nạt to tiếng nói:
– Bắc Yêu, mi thật hiểm ác.
Dứt lời, chàng tống liền một chưởng nghiêng nghiêng bàn tay vào Bắc Yêu.
Chợt thấy Tiểu Phong tấn công tới một chưởng. Bàn tay ngọc của nàng vung bay phất phới như cánh bướm vờn hoa.
Tiểu Phong nhìn thấy cả kinh vì Bắc Yêu múa bàn tay thì chưởng lực của Tiểu Phong bị tiêu tan mất hết vào chỗ vô hình. Võ công của nàng thật chưa biết vượt hơn võ công của chàng đến bao nhiêu xa.
Bắc Yêu thối lui ra sau một bước, Tiểu Phong ngó nàng sửng sốt, mặt đầy kinh hãi. Bắc Yêu cười nhạt một tiếng nói:
– Nếu đúng như lời nói, ta thật lòng dạ hiểm ác thì mạng chàng có còn sống được như thế này không?
Tiểu Phong lành lụng cười, nói:
– Thừa lúc người ta không đề phòng ra tay thì đâu phải là nhơn vật có tên tuổi!
Bắc Yêu mỉm cười một cách đau khổ nói:
– Đúng lắm, ra tay sau lưng đúng thật là không phải thủ đoạn anh hùng. Nói cùng mà nghe, hai người chân chánh giao đấu ngay mặt nhau chàng cũng chưa phải là địch thủ của ta.
Tiểu Phong cười khỉnh một tiếng kiêu ngạo, nói:
– Đâu thử thí nghiệm xem.
Bắc Yêu cười mơn một tiếng nói:
– Cả hai cùng quyết tình ăn thua đủ nghĩa là chết sống với nhau à?
– Phải vậy chớ sao?
– Cần chi như thế?
– Ta biết chắc chàng chẳng có ác ý với ta. Chẳng phải vậy thì chàng đâu có ý cứu ta?
Tiểu Phong lạnh lùng nói:
– Hồi nãy là hồi nãy. Giờ đây là giờ đây. Quả thật giờ đây mà nàng quyết tình giao đấu với ta thì nàng chết.
Bắc Yêu cười ngất nga ngất nghểu, nói:
– Chỉ có như vậy chớ? Ta chết chàng vui chi? Mà chàng chết ta cũng buồn ngây ngất trong người. Chàng nghĩ vậy có đúng không chớ?
Dứt lời hai vành môi hạnh đào của Bắc Yêu nở một nụ cười mê hồn cướp vía.
Tiểu Phong trừng trừng ngó vào mặt Bắc Yêu coi bộ tức tối lắm. Quay người một cái, chàng bắn vút mình tới luôn.
Bắc Yêu gọi to tiếng:
– Chàng chạy đi làm cái gì?
– Ở đây để làm giống chi?
Bắc Yêu lạnh lùng nói:
– Chàng điên cuồng ngạo nghễ có một.
– Ta lại cần phải mềm mỏng, tử tế với mi à?
Bắc Yêu nhoẻn một nụ cười đau khổ nói lảm nhảm một mình:
– Bắc Yêu ta phải chịu nhận chàng làm một kình địch. Tốt lắm, ta phục chàng. Nội bấy nhiêu đó kể như đầy đủ tất cả.
Tiểu Phong chạy chậm chân lại, nói:
– Chẳng qua bực mình vì mi nói nhiều quá.
– Này nhé, chàng phải trả lại mười hai ngọn phi đao trên áo cho ta đã chớ.
Bắc Yêu nói dứt nhún người một cái đã đến ngay sau lưng Tiểu Phong.
Nàng đưa tay gỡ hết mười hai ngọn liễu diệp phi đao, cất trong túi da.
Nàng ngó Tiểu Phong, hỏi chàng:
– Chàng cứu ta có nghĩ đến sự báo đáp không?
– Ta không cần nghe tiếng xấu của nàng là ổn rồi.
– Thế thì chàng cần gì?
– Tất cả đều không cần.
Bắc Yêu lại cười sặc sặc, nói:
– Khổ nỗi Bắc yêu ta không thích chịu kẻ khác giúp đỡ. Cái ơn cứu mạng của chàng ta cứ áy náy mãi trong lòng. Chàng tánh khí cuồng ngạo, tâm địa cứng cỏi, vẽ mặt lạnh nhạt, lầm lì, xem chừng như chàng đang bị điều chi cực kỳ khích động trong lòng, nếu không thì là đang mang nặng ở người một mối u sầu tựa biển.
Tiểu Phong hoảng sợ thầm, mắt nhìn Bắc Yêu, miệng đáp:
– Không sai, cái điều nàng vừa nói, thật soi thấu tận ruột gan ta. Người của ta dang mang nặng một mối huyết thù chưa trả đặng.
– Chàng có thể nói cho tôi biết kẻ thù của chàng là ai không?
– Chủ giáo phái “Địa bảo” là “Lãnh Diện Vong Hồn”.
– Cái gì?
Bắc Yêu vọt miệng hỏi một câu, rồi lại hỏi tiếp:
– Kẻ thù của chàng là Lãnh Diện Vong Hồn à?
Trông thấy thần sắc kinh hãi trên nét mặt của Bắc Yêu, Tiểu Phong giật mình hoảng hốt hỏi:
– Sao đó?
Nàng nhíu đôi lông mày nói:
– Chàng quyết báo thù, chỉ sợ chẳng phải là một việc dễ dàng đâu nhé.
– Tại làm sao?
Bắc yêu không trả lời câu hỏi của Tiểu Phong trái lại hỏi chàng:
– Chàng có biết đệ nhị ma là ai chưa?
– Phải Nam Tinh không?
– Đúng rồi. Đó là Nam Tinh. Nếu lấy võ công mà bàn thì tôi cùng Nam Tinh chỉ xít soát ngang nhau, bên nửa lượng bên tám cân (1 lượng là mười cân). Hay đúng ra tôi nhỉnh hơn hắn một chút. Vừa rồi nếu Nam Tinh mà không được con chim ưng quái gở hai đầu của hắn nuôi liều mình đớp xuống cứu hắn ta thì mạng hắn đã chết trong tay tôi rồi. Mấy tháng trước đây, Nam Tinh đã gia nhập vào làm môn hạ của “Địa bảo”.
– Thật vậy à?
Tiểu Phong nghe Bắc Yêu nói không khỏi sợ hãi thầm.
– Thật vậy, chớ tôi nói dối chàng làm chi. Nam Tinh lợi hại lắm. Ngoài võ công tuyệt luân của hắn ra, hắn còn có hai môn cực kỳ lợi hại khác nữa. Một là phi hoàn phiêu. Hai là con chim ưng vô cùng mạnh mẽ.
Tiểu Phong có ý khiếp thầm trong bụng hỏi:
– Phi hoàn phiêu lợi hại như thế nào?
Bắc Yêu nói:
– Hai chữ “Phi Hoàn” đã nói rõ cái ấy là một miếng sắt. Cái miếng sắt ấy lớn bằng một cái chén do một thứ gang nguyên chất từ đời thượng cổ để lại kêu là “Vạn Hiên Cương Mẫu” chế tạo ra. Miếng sắt ấy lấp lóe sáng ngời. Một khi đánh ra khiến người cảm thấy kim quang rực rỡ, chóa mặt nổ hoa. Nếu cùng đánh ra một lần luôn ba miếng thì chàng không tài nào phân biệt nổi ở mé nào, chỉ thấy chóa lòa tối mắt, không biết phải ứng phó làm sao? Hắn lại còn tẩm lên miếng sắt ấy một lớp chất độc mê hồn. Hít phải thì đầu óc choáng váng xây xẩm mặt mày.
Câu chuyện của Bắc Yêu kể khiến Tiểu Phong càng nghe càng kinh hãi thầm trong bụng. Chàng lại hỏi:
– Nam Tinh là đàn ông hay đàn bà?
– Con trai, tuổi rất trẻ, Lãnh Diện Vong Hồn, ngoại trừ Nam Tinh ra, lại còn một nhân vật cực kỳ lợi hại khác nữa.
– Ai?
– Người ấy thì những nhân vật trên chốn giang hồ rất ít người được biết.
Nàng là “Mông Diện Thần Nữ”, giữ chức Đường chủ Hắc Thiên đường. Nàng ta mặt mũi thế nào sợ người giang hồ không một ai thấy rõ. Theo lời đồn đãi, võ công của nàng đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, cực kỳ lợi hại. Nàng có dưới tay ba mươi kẻ môn hạ. Ba mươi sáu đệ tử này của nàng cũng đều có sắc đẹp diễm lệ tuyệt luân. Võ công của ba mươi sáu ả cũng hết sức cao cường. Mông Diện Thần Nữ dùng ba mươi sáu môn hạ lập thành một “Tam thập lục thiên cương tinh trận”. Dầu cho ai có võ công cao đến đau đi nữa mà lọt vào trong trận cũng đừng hòng thoát chết, một trận pháp lợi hại vô tả.
Tiểu Phong hỏi tiếp:
– Mông Diện Thần Nữ ước chừng bao nhiêu tuổi?
– Chẳng mấy ai biết được. Chừng như lớn tuổi. Mông Diện Thần Nữ dâm đãng hết chỗ chê, ông nào mà lọt vào cặp mắt của mụ...
Nói tới đó, Bắc Yêu vụt ngưng ngang, hai gò má nàng đỏ hồng liếc Tiểu Phong một cái không nói.
Tiểu Phong đoán hiểu ý Bắc Yêu muốn nói điều chi nên bật cười bảo:
– Quả thật con người đàn bà ấy dâm đãng đến mức ấy sao?
– Chàng không tin à?
Tiểu Phong gật đầu.
Vẻ mặt Bắc Yêu liền biến sắc nói:
– Giả như chàng bị mụ ta bắt, tin hay không tin thì biết.
Tiểu Phong cảm thấy trong người ớn lạnh một cái buộc miệng nói liền:
– Mụ ta thấy ta? À, người đàn bà ấy vì cớ nào lại ở dưới cờ của “Địa bảo” làm kẻ dưới tay của Lãnh Diện Vong Hồn?
– Cái đó thì tôi chịu, thật không được biết.
Tiểu Phong cười lạnh lùng một tiếng nói:
– Lãnh Diện Vong Hồn có rước bát tiên trên trời xuống giúp hắn đi nữa, tôi cũng quyết giao đấu với hắn một trận.
Nhìn qua Tiểu Phong Bắc Yêu nói:
– Tôi nói chuyện với chàng tưởng cũng đã nhiều lắm rồi.
– Phải! Câu chuyện cũng đã kéo dài khá lâu!
Bắc Yêu nhích môi cười duyên nói:
– Tôi và chàng có một mối duyên lành đâu kiếp trước. Chàng cứu tôi mạng sống. Tôi cung cấp cho chàng một số tài liệu quý giá. Vậy ra tôi cũng chẳng thiếu nợ chàng đó nghe!
– Nàng không cho tôi biết những chi tiết đó nữa thì nàng cũng không thiếu tôi tý nào mà bảo là nợ.
– Tôi chẳng thiếu ai một món cảm tình. Giờ đây chỉ có chàng là người duy nhứt. Nhưng tôi nguyện sau này làm sao phải đền đáp!
Bỗng nhiên, Tiểu Phong sực tỉnh ngộ hỏi Bắc Vêu:
– Hồi nãy nàng nói võ công của Nam Tinh có phần kém sút nàng đó chi?
– Đúng vậy!
– Thế sao nàng bị hắn đánh trọng thương?
– Đó là vì chàng chưa thấy rõ tình hình. Tôi rủi bị thuốc mê hồn của hắn nên bị hắn đánh trúng mấy chưởng. Tuy vậy sau cùng, nếu không nhờ con chim ưng quái gở hai đầu cứu hắn cũng đã bỏ mạng dưới tay tôi!
Tiểu Phong lại hỏi tiếp:
– Vì cớ nào nàng giết người không gớm tay?
– Cũng giống chàng y hệt. Tôi có một quá khứ hết sức bất hạnh!
– Nàng có thể vui lòng nói cho tôi nghe được không?
Bắc Yêu ngưng một chút bèn lắc đầu. Nàng nói:
– Tôi với chàng mới gặp gỡ nhau. Sau này cũng có thể cho chàng biết đặng, giờ đây thì chưa. À phải rồi, “phong thơ” thần bí...
– Tôi bọc sẵn trong người đây! Nàng cũng có ý lấy nó?
Bắc Yêu cười nhạt một tiếng, nói:
– Không sai. Tôi đã có lời thề phải lấy cho được hai mươi mốt chữ đó.
Chàng cứu mạng tôi là một việc. Tôi cần hai mươi mốt chữ đó là một việc khác.
Nói chi thì nói, tôi cũng quyết phải lấy cho được mới nghe!
Dứt lời, gương mặt đẹp như hoa của nàng thoáng qua một vẻ ghê lạnh như sương khuya, khiến người trông thấy phải khiếp sợ.
Tiểu Phong không ngờ người con gái ấy thay đổi một cách quá đỗi nhanh chóng như vậy. Chàng biến sắc, thối lui ra sau một bước, thất kinh nói:
– Nàng quyết giao thủ thật tình với tôi sao?
– Tôi không cần giao đấu thật tình với chàng. Chỉ vì tôi đã trót thề một câu là phải lấy cho được hai mươi mốt chữ đó. Tôi không thể nuốt lời thề. Còn cái ơn cứu mạng của chàng Bắc Yêu này còn sống còn báo đáp!
Tiểu Phong nhìn mặt lạnh tanh đầy đau khổ của nàng, cất tiếng nói:
– Đã quyết như vậy thì nàng cứ ra tay đi!
Chàng vận dụng công lực vào hai tay, thủ thế chờ đợi.
Bắc Yêu cười lảnh lót, nói:
– Thì đã đành rồi. Chỉ vì chàng cứu sống một mạng của tôi, lương tâm tôi bắt buộc không sao xuống tay đối phó thật tình với chàng cho đặng. Tôi thiết nghĩ hai đứa chúng ta tìm một biện pháp nào toàn vẹn để không hại đến mối cảm tình với nhau thì hay hơn!
Tiểu Phong nói:
– Chúng ta cảm tình chi với nhau đâu mà sợ tổn thương?
Bắc Yêu nghe nói, mặt biến sắc, bảo:
– Đúng rồi! Chúng ta chẳng có cảm tình chi với nhau cả. Vậy càng tốt. Nói giả tỷ nếu chàng thua tôi chàng tính trao cho tôi mấy đồng tiền?
– Mười bốn đồng!
– Chàng tự giữ bảy đồng, cộng chung là đủ số?
– Đúng vậy. Mười bốn với bảy là hai mươi mốt.
– Chàng nói phải nhớ lời đa!
– Kẻ đại trượng phu, há chịu thất tín sao?
Bắc Yêu cất tiếng cười vang, toàn thân bay bổng lên, nhắm phía Tiểu Phong xẹt tới nhanh tợ sao băng. Tay nàng tống ra một chưởng.
Tiểu Phong vội vã phớt mình thối lui về phía sau. Chân chàng vừa dợm đứng, Bắc Yêu đã bồi thêm chưởng thứ nhì.
Lối ra tay của nàng khiến ai xem thấy cũng phải lắc đầu le lưỡi. Bị Bắc Yêu tống liền hai chưởng quá đỗi lẹ làng, Tiểu Phong không tài nào đánh chưởng chống trả lại kịp.
Những cao thủ thượng thừa chỉ thất sơ một ly đã rơi vào thế hạ phong.
Tiểu Phong nạt to một tiếng, xuất thủ chống lại bóng chưởng của Bắc Yêu, chàng liều mạng phản công liền một chưởng Dương Liệt. Chưởng lực của chàng chưa đến đã nghe Bắc Yêu quát vang lên:
– Hãy coi chừng.
Bắc Yêu xoay tròn như một bông vụ, chưởng phong của Tiểu Phong tan biến vào cõi vô hình. Đang lúc ấy có tiếng xé không, nàng lắc người phiêu phiêu thoát ra khỏi đấu trường.