Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Elfriede Jelinek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: sach123
Upload bìa: sach123
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3306 / 67
Cập nhật: 2015-10-12 16:48:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hàng trai trẻ đặc biệt yêu thích thể hiện ở ngay đây, trên núi, nơi chàng có thể nhận được sự ngưỡng mộ, những vở diễn đấu vật mới nhất của mình. Cậu còn biết một vài đòn vật Judo hết sức phức tạp nữa. Thỉnh thoảng cậu lại thể hiện một trò mới. Đòn này không một kẻ nghiệp dư, những kẻ chẳng có tí tẹo khái niệm gì trong môn thể thao này có thể chống lại và chúng sẽ nhanh chóng bị vật xuống đất. Những tràng cười hú hét tuôn ra từ miệng những kẻ đứng xem, và kẻ bị vật xuống đất cũng cười theo để khỏi trở thành kẻ thua cuộc bị cười nhạo. Những cô gái vây quanh Burschi như đám quả chín rụng quanh gốc cây. Cậu chỉ cần nhặt chúng lên và thưởng thức, cái chàng vận động viên trẻ ấy. Những cô nàng thét toáng lên trong khi liếc mắt quan sát lẫn nhau để kiếm được một chỗ lợi thế. Họ trượt từ trên đồi xuống và cười khúc khích, họ bay vào đám sỏi hoặc những cây kế rồi thét ré lên. Chàng trai trẻ đứng phía trên họ, người chiến thắng. Cậu tóm tay một cô bé và bóp chặt. Cậu dùng một đòn nâng bí hiểm, người ta không biết rõ cậu làm như thế nào, nhưng bị ép bởi lực của cậu và một mẹo mực bẩn thỉu, người thử sức bị đẩy quỳ xuống dưới chân Burschi. Cậu nửa kéo nửa dìm họ xuống. Kẻ nào có thể cưỡng lại chàng sinh viên trẻ tuổi này? Nếu hôm ấy cậu vui vẻ, đứa con gái đang bò trước mặt sẽ được phép hôn chân cậu vì nếu không Burschi sẽ không thả ra. Đôi chân sẽ được hôn và nạn nhân tự nguyện cũng hi vọng vào những cái hôn tiếp theo, ngọt ngào hơn vì sau đó sẽ âm thầm trao thân và được đón nhận.
Ánh mặt trời nhảy nhót trên những mái đầu. Từ cái bể tắm nhỏ, nước bắn vụt lên và lấp lánh dưới ánh nắng, NÀNG đang tập đàn và lờ đi những tràng cười như pháo dội. Mẹ NÀNG ngay lập tức khuyên nhủ nàng không nên để tâm. Bà mẹ đứng trên bậc cửa vòm và cười, bà cười và bê đĩa bánh ngọt trên tay. Bà mẹ nói rằng người ta chỉ trẻ có một lần, nhưng giữa đám ầm ĩ ấy chẳng ai nghe tiếng bà.
Một tai của NÀNG luôn hướng về những tiếng ồn bên ngoài gây ra bởi người anh họ và bọn con gái. Nàng nghe ngóng tiếng cậu ngoạm hàm răng khỏe mạnh vào thời gian, ngấu nghiến ngon lành. Thời gian với nàng mỗi giây trôi qua lại càng đau đớn, như một chiếc đồng hồ những ngón tay nàng tích tắc từng giây vào phím đàn. Của sổ nhìn vào phòng nơi nàng đang tập đàn có chấn song. Những chấn song hình chữ thập ngăn giữ đám đông vui nhộn bên ngoài như ngăn một con ma cà rồng đang tìm hút máu.
Nhảy xuống bể bơi, lúc này chàng trai trẻ hưởng thụ cái mát lạnh trong bể tắm. Nước vừa được đổ vào, lạnh băng như nước giếng, chỉ người dũng cảm nhất thế giới mới dám nhảy vào cái lạnh này. Vui vẻ phun phì phì như một con cá voi, Burschi lại có mặt trên mặt nước. Không cần ngoảnh lại NÀNG cũng nhận ra. Trong tiếng cổ vũ hò hét, những nhiều bạn gái mới ra lò của bác sĩ tương lai, rõ là lắm, quăng mình vào bể bơi. Tiếng nước bắn và hỗn độn! Chúng làm theo tất cả những gì Burschi làm, bà mẹ cười. Bà thật khoan dung. Ngay cả bà ngoại đã già, bà của cả hai người, cũng vội vã qua xem trò của cậu sinh viên. Cả bà già cũng bị té nước vì chẳng gì bất khả xâm phạm với cậu chàng Burschi, kể cả tuổi già. Nhưng họ cũng chỉ khẽ cười cậu cháu trai hiếu động. Bà mẹ phản kích bằng một nhận xét rất khôn ngoan, vì rằng trước đó Burschi không kịp làm nguội lỗ tim, nhưng rồi cuối cùng cũng phải cười to hơn tất cả, ngoài ý muốn. Tấm thân bà lắc lư, xóc nảy lên vì tràng cười khi Burschi bắt chước y chang một con hải cẩu. Người bà mẹ rung rinh, va nảy lên như thể một hòn bi đang lăn phía trong. Lúc này cậu chàng đi xa đến mức tung một quả bóng cũ lên trời rồi đỡ lấy bằng mũi. Trò tung hứng này cũng phải được tập luyện. Tất cả mọi người nghiêng ngả vì trận cười, tất cả nhộn nhạo, chuyển động vì trận cười, nước mắt trào ra. Một ai đó hát to. Hát to vui vẻ như trên núi vẫn làm. Sắp đến giờ ăn trưa. Tốt nhất nên làm nguội ngay bây giờ trước khi nó trở nên nguy hiểm vào sau này.
Tiếng đàn cuối cùng ngừng, tắt dần, gân tay được thả lỏng. Cái đồng hồ do mẹ nàng đặt đã đổ chuông. Nàng nhảy cao ngay giữa câu nhạc và chạy ra ngoài với một cảm xúc khó hiểu tuổi dậy thì, cố vớt vát xem được chút xíu còn lại của buổi nhảy múa hát hò. Bên ngoài cô em họ lập tức được chào đón xứng đáng. Đã tập nhạc lâu thế cơ đấy? Lẽ ra mẹ nó nên để con bé yên, bây giờ đang là kỳ nghỉ. Bà mẹ yêu cầu cậu không gây ảnh hưởng xấu đến con gái bà. Cậu Burschi không hút thuốc lá, không uống rượu ngoạm lấy một cái bánh mì kẹp xúc xích. Dù bữa trưa đã gần xong, hai quý bà cũng không thể từ chối cậu cháu rượu miếng bánh mì. Sau đó Burschi hào phóng rót sirô mâm xôi (do nhà tự hái và làm) vào cái cốc nửa lít, đổ những giếng đầy cốc rồi rót vào họng. Giờ cậu đã có thêm sinh lực mới. Giờ cậu vỗ mạnh bàn tay vào cái bụng cuồn cuộn cơ. Cậu cũng vỗ vào cả những chỗ khác. Mẹ và bà ngoại có thể nói chuyện hàng giờ không ngừng nghỉ về sự ngon miệng kỳ diệu của cậu cháu. Họ đánh bại lẫn nhau về những tiểu tiết dinh dưỡng, họ cãi nhau cả ngày xem Burschi thích ăn gì hơn, thịt bê hay lợn. Mẹ hỏi cậu cháu về tình hình học tập ở trường và cậu trả lời rằng cậu muốn quên việc học đi một thời gian. Cậu muốn một lần trong đời thực sự trẻ trung và sống hết mình. Và một ngày nào đó cậu có thể nói rằng tuổi trẻ đã qua đi từ lâu.
Chàng trai nhìn vào mắt nàng và nói NÀNG phải tươi tỉnh lên một chút. Vì sao lúc nào NÀNG cũng nghiêm nghị quá vậy? Cậu khuyên nàng nên tập thể thao, sẽ có cơ hội để cười đùa, nói chung nó mang lại lợi ích. Rồi nhờ niềm vui thể thao người anh họ cười rõ to, đến mức một miếng bánh mì kẹp văng ra từ cổ họng. Cậu rên rỉ vì sung sướng. Cậu duỗi căng người sảng khoái. Cậu quay quanh chính mình như một con quay rồi thả phịch người xuống bãi cỏ như đã chết. Nhưng ngay lập tức cậu lại bật người dậy, đừng lo. Bây giờ đã đến lúc làm vui cô em họ bé nhỏ bằng cách chỉ cho nàng vài đòn vật được cấp bằng sáng chế. Cô em họ vui sướng, bà dì thì cáu điên.
Xoay tít, trượt xuống phía dưới, tạm biệt. Chuyến đi không tái ngộ. Nàng co người. Nào ta đi, nào ta xuống. Những hàng cây xung quanh lao vào người nàng nhanh như tên bắn. Lan cân cầu thang hai bên với những hàng giậu trồng hồng dại vụt qua mắt nàng và biến mất trong tích tắc. Chúng bị kéo giật lên trên. Đám xương người nàng va vào nhau, túm lông ngực của Burschi biến mất qua đầu, đường biên xe dịch, hai sợi dây treo hòn tinh hoàn đập vào mắt. Không cần nài nỉ ngay tức thì nhô lên đỉnh Everest nhỏ hồng. Cận cảnh phía dưới là những sợi lông tơ dài sáng trên đùi. Thang máy dừng đột ngột. Tầng trệt. Đâu đó sau lưng, xương va vào nhau lục cục, bản lề cửa kêu kẽo kẹt, chúng đột ngột và mạnh vào nhau. Và nàng quỳ xuống, hoan hô! Burschi một lần nữa lại thành công, tình cờ tóm được một đứa con gái. Nàng quỳ trước cậu anh họ đến nhà nghỉ hè, đứa trẻ nghỉ hè này quỳ trước một đứa trẻ nghỉ hè khác. Trên khuôn mặt ngẩng lên trong cái mặt nạ cười đang gần như rạn nứt, một lớp nước mắt mỏng lấp lánh. Thằng nhãi đã thực sự chiếm được cô bé, và vui mừng khôn tả vì chiến công này. Cô bé bị ấn xuống bãi cỏ. Bà mẹ kêu thất thanh vì đứa con gái bị bọn trai làng đối xử như thế, đứa bé tài năng được tất cả ngưỡng mộ.
Cái gói sinh dục màu đỏ bắt đầu đu đưa, nó lắc lư quyến rũ trước mắt NÀNG. Nó thuộc về kẻ dụ dỗ, kẻ không một ai có thể cưỡng lại. Trong nháy mắt nàng chỉ chạm má mình vào nó. Chính nàng cũng không biết vì sao. Nàng chỉ muốn được cảm thấy nó một lần, nàng muốn được một lần duy nhất được chạm lưỡi vào quả trang trí lấp lánh trên cây thông Noel. Trong một chớp mắt nàng được nhận gói quà ấy. Nàng khẽ chạm lưỡi vào nó và ngay lúc ấy nàng đã chạm cằm vào? Lúc ấy hoàn toàn trái với chủ ý tự nàng. Burschi không hề biết rằng cậu đã gây ra một trận lở đá nơi người em họ. Nàng nhìn và nhìn. Cái gói nhỏ với nàng như một tiêu bản được đặt dưới kính hiển vi. Khoảnh khắc này làm ơn hãy kéo dài mãi, nó đẹp quá.
Không một ai nhận ra điều gì, tất cả mải với bữa ăn. Burschi thả nàng ra và nhảy lùi lại một bước. Trong những trường hợp này, bài tập lẽ ra thường kết thúc với màn hôn chân. Cậu nhảy nhót tí chút để thả lỏng, hơi ngượng nghịu nhảy cao và lại nhảy thành từng bước dài. Bãi cỏ nuốt chửng anh ta, những quý bà gọi cậu, đã đến giờ ăn. Burschi bay khỏi đây, nhảy khỏi tổ. Anh không nói gì. Chẳng mấy chốc anh ta sẽ hoàn toàn biến mất với vài người bạn trai đi cùng đầy hăm hở. Chuyến đi săn bắt đầu. Sự vắng mặt của Burschi cũng sẽ chỉ bị mẹ phiền trách sơ sơ vì tính bừa bãi cố hữu. Bà đã mất bao công sức để chuẩn bị đồ ăn và giờ đây đứng với nó trong mưa.
Burschi sẽ chỉ trở về khi đã thật khuya. Buổi tối yên tĩnh bao trùm khắp mọi nơi trừ lũ sơn ca bên bờ suối. Mọi người chơi bài trên hàng hiên. Lũ bướm bay vô thức quanh ngọn đèn dầu. NÀNG không bị thu hút bởi một quầng sáng nào. Nàng ngồi một mình trong phòng, bị tách biệt bởi đám đông lãng quên nàng, vì nàng quá nhẹ. Nàng chẳng nhấn được lên ai. Cẩn trọng, nàng lấy một lưỡi dao cạo từ một gói nhiều ngăn. Nàng luôn mang nó bên mình, đi đâu cũng vậy. Lưỡi dao nhe răng cười như chú rể lúc đối diện với cô dâu. Nàng cẩn thận kiểm tra lưỡi dao, nó sắc như dao cạo. Rồi nàng ấn lưỡi dao vài lần lên mu bàn tay, nhưng không quá sâu để bị đứt gân. Nó không hề đau. Kim loại ngập và như vào một miếng bơ. Trong nháy mắt những vết cắt há hốc miệng ở chỗ trước kia là những mô kín, lúc này dòng máu bị chế ngự với bao khó khăn trào qua rào chắn. Bốn vết tất cả. Như vậy là đủ, nếu không nàng sẽ bị mất máu. Lưỡi dao cạo sau đó lại được rửa sạch và gói trở lại. Suốt cả thời gian, dòng máu sáng hồng nhỏ và chảy từ những vết thương và làm ô uế mọi vật trên đường chúng đi qua. Máu chảy ấm và câm lặng và không phải không dễ chịu. Máu thật lỏng. Nó chảy không ngừng nghỉ, nó nhuộm đỏ mọi vật. Bốn vết cắt, máu từ đó rỉ ra không ngừng. Trên sàn nhà và trên ga trải giường, bốn dòng suối nhỏ đã hòa thành dòng lớn chảy mạnh. Theo sau chỉ còn dòng nước mắt của tôi, hãy thu cả dòng suối nhỏ ấy vào với. Một vũng nhỏ thành hình. Và nó vẫn tiếp tục chảy. Nó chảy và chảy và chảy và chảy.
Erika, một nữ giáo viên hết sức trang nhã trong việc ăn mặc, hôm nay rời khỏi khu vực âm nhạc của mình không hề nuối tiếc. Cuộc ra đi bí mật của nàng được hộ tống bởi tiếng nổ tung của kèn co và kèn trompét cũng như tiếng rên rỉ độc tấu vĩ cầm, tất cả cùng tràn vào từ các cửa sổ. Để hộ tống. Hiếm khi Erika than phiền về các bậc thang. Hôm nay mẹ không chờ. Erika ngay lập tức quyết tâm tiến vào một con đường nàng đã vài lần đi qua. Nó không đưa thẳng về nhà, có thể một con sói vĩ đại, xấu xa đang tựa vào một cây cột điện báo vùng, đang xỉa răng sau khi ăn thịt nạn nhân cuối cùng. Erika muốn đặt một cột mốc trong cuộc đời đơn điệu của mình và mời mọc con sói bằng một cái nhìn. Ngay từ xa tít nàng đã nhìn nó và nghe được tiếng xé thịt xé da. Lúc ấy hẳn đã tối muộn. Từ đám sương mù bán-sự-thật âm nhạc, vụ việc sẽ xảy ra. Erika cương quyết dấn bước.
Kẽ hở những con phố mở ra và lại đóng ngay lại vì nàng không quyết định tiến vào. Nàng chỉ nhìn chằm chằm về phía trước khi một người đàn ông tình cờ nháy mắt với nàng. Anh ta không phải là một con sói, và âm đạo của nàng cũng không xốn xang rộng mở, nó kín chặt như thép. Như một con bồ câu khổng lồ, Erika gật mạnh đầu khiến người đàn ông ngay lập tức tiến lên và không ngừng lại lâu hơn. Kinh hãi vì cú động đất do mình gây ra, ý định bảo vệ hay tận dụng người đàn bà này đều biến tiệt khỏi đầu gã. Erika sắt mặt lại một cách kiêu ngạo. Mũi, miệng, tất cả theo chiều mũi tên, vạch qua vùng lân cận như thể muốn nói: Tiếp tục tiến lên. Một đám thanh niên bàn tán xúc phạm về quý cô Erika. Chúng không biết đã cư xử như vậy với nữ giáo viên và không thể hiện bất kỳ một sự tôn trọng nào. Chiếc váy xếp li kẻ carô của Erika che đúng đến đầu gối, không cao hơn, thấp hơn một milimét. Thêm vào đó là chiếc áo sơ mi lụa đúng cỡ người nàng và che đúng phần thân trên. Chiếc túi đựng sách nhạc như mọi khi luôn chắc chắn dưới tay, khóa kéo đóng chặt nghiêm nghị. Erika đã đóng tất cả mọi thứ có thể đóng mở.
Đi tàu điện một đoạn sẽ đưa ta ra vùng ngoại ô. Ở đây không dùng được vé chặng ngắn và Erika phải mua riêng cho mình một vé khác. Khi không nàng không bao giờ đi tới đây. Đây là khu vực người ta không bao giờ ghé thăm nếu không buộc phải như vậy. Ngay cả những học sinh cũng hiếm người đến từ vùng này. Không thứ âm nhạc nào ở đây lâu hơn thời gian một đĩa nhạc đặt trong máy nghe.
Những nhà nghỉ bé hắt ánh sáng của chúng ra vỉa hè. Trong đám đảo đèn, một đám người đang cãi nhau vì ai đó đã nói một điều gì đó không phù hợp. Erika phải nhìn ngắm rất nhiều thứ lạ lẫm. Đây đó những động cơ gắn máy đang khởi động và đẩy những tiếng lạch cạch nhọn hoắt không trông đợi vào không khí. Rồi biến mất vội vã như thể chúng đang được chờ đợi. Trong nhà cha xứ, tối nay rất rực rỡ, nhộn nhịp, nơi người ta muốn tống khứ những tên lái xe gắn máy này ngay lập tức vì chúng quấy phá sự yên bình. Phần lớn hai người cùng ngồi lên cái bánh xe hơi để tận dụng chỗ ngồi. Không phải ai cũng có được một cái xe gắn máy. Chiếc ô tô nhỏ ở đây bên ngoài này cũng được nhét đầy đến chỗ ngồi cuối cùng. Thường thường bà cố tự hào ngồi giữa xe lẫn trong đám họ hàng và sẽ được chở đi dạo một vòng nghĩa địa.
Erika đi xuống. Từ lúc này nàng sẽ đi bộ. Nàng không nhìn sang trái, không sang phải. Nhân viên cửa hàng đóng các cửa của một siêu thị, phía đằng trước còn có thể nghe thấy những động cơ cuối cùng đập nhẹ nhàng từ những câu chuyện của các bà nội trợ. Một giọng nữ cao át giọng nam trung rằng, nho đã mốc meo hết cả. Chỗ dưới cùng trong giỏ nhựa là bị nhiều nhất. Bởi thế nên hôm nay không ai mua nữa mà đưa ra làm ầm ĩ huyên náo trước mặt những người khác. Một đống những kêu ca tức giận. Cô gái đứng quầy thanh toán đang đánh vật với cái máy đằng sau cửa kính ngăn. Cô không thể và không thể tìm ra lỗi sai. Một đứa trẻ trên xe trượt và một đứa khác chạy bên cạnh, khóc lèo nhèo rằng nó bây giờ muốn, như đứa kia cũng đã hứa, đi trên xe cơ. Đứa trẻ còn lại từ chối người đồng nghiệp phận hẩm. Ở khu vực khác người ta đã không còn thấy những chiếc xe trượt như thế này nữa, Erika suy tưởng. Nàng cũng đã từng được tặng một cái như vậy và vui mừng biết bao. Nhưng sau cũng nàng không được trượt nó, vì phố xá không biết giết chết bao nhiêu trẻ con. Đầu của một đứa bé bốn tuổi bị quăng trở lại cổ do cái vả trời giáng của bà mẹ và trong nháy mắt quay vô vọng như một con lật đật mất thăng bằng và đang cố sức quay trở về vị trí cũ. Cuối cùng đầu thằng bé cũng trở lại vuông góc với chỗ của nó và đưa lại những tiếng ồn kinh khủng, rồi do vậy nó ngay lập tức được bà mẹ thiếu kiên nhẫn giúp đỡ tiếp tục như cũ. Đầu của đứa bé lúc này đã được đánh dấu bằng một thứ mực vô hình, báo thức một số phận còn tồi tệ hơn rất nhiều. Người đàn bà phải xách những túi rất nặng và mong muốn nhất được nhìn đứa trẻ cuốn xéo vào đường cống.
Để ngược đãi được đứa nhỏ, thật ra mỗi lần người đàn bà đều phải đặt những chiếc túi nặng xuống đất và lại càng thêm nặng nhọc. Nhưng sự vất vả nhỏ bé đó dường như không tỏ ra hữu hiệu. Đứa bé học được ngôn ngữ của bạo lực nhưng không muốn học và ngay trong trường học nó cũng không nhớ được gì. Một vài từ, những từ cần thiết nhất, nó đã nắm được ngay cả khi người ta chỉ hiểu được một phần giữa những tiếng nức nở.
Chẳng mấy chốc mà người đàn bà và đứa trẻ ầm ĩ tụt lại sau lưng Erika. Khi họ cũng đứng lại lâu như vậy! Không bao giờ họ có thể níu giữ được bước chân thời gian. Nhà lữ hành Erika tiến bước. Đây là một khu vực nhà ở thuần nhất, nhưng không được tốt. Những ông bố về muộn đập mạnh vào bên cửa nhà nơi họ lao vào nhà như một đòn búa khủng khiếp. Những cánh cửa ô tô cuối cùng sập mạnh, đầy tự tin và kiêu hãnh, vì những chiếc ô tô nhỏ ở đây là những cục cưng - đã được giải thích nguyên nhân rõ ràng - của cả gia đình và được cho phép mọi điều. Nháy đèn một cách hết sức thân thiện, chiếc ô tô trở lại trạng thái nghỉ ngơi, chủ nhân của chúng nhanh chóng về với bữa tối. Lúc này ai không có nhà, hẳn sẽ ao ước có nhà, nhưng sẽ không bao giờ xây dựng được những thứ như vậy, ngay cả với ngân hàng tiết kiệm xây dựng và những tín dụng khác. Ai ở đây, chẳng riêng gì đây, đang có một căn nhà thì thường muốn ở đâu đó hơn là về nhà.
Cô Gái Chơi Dương Cầm Cô Gái Chơi Dương Cầm - Elfriede Jelinek Cô Gái Chơi Dương Cầm