Số lần đọc/download: 23286 / 117
Cập nhật: 2015-08-02 18:13:14 +0700
Chương 5
M
inh Trang thay đồ chuẩn bị đi sớm. Cô làm mọi việc một cách nhẹ nhàng vì sợ chồng thức giấc. Hôm qua Hoàng Quân về khuya quá, có lẽ công việc anh rất bận nên mệt mỏi.
- Em đi đâu vậy?
Minh Trang quay lại, Hoàng Quân vừa thức giấc, còn ngồi ở trên giường. Cô mỉm cười nhìn anh âu yếm:
- Anh cứ ngủ đi, em lên giảng đường.
- Hôm nay là chủ nhật mà. Chủ nhật cũng phải đi học nữa sao?
- Em phải học bù hai tiết
Hoàng Quân gật đầu:
- Vậy em đi đi, lát nữa anh tới trường đón.
- Không cần đâu
Hoàng Quân cười:
- Cần chứ. Thôi, em đi đi kẻo muộn giờ. Nhớ, trưa chờ anh trước cổng trường.
Minh Trang gật đầu hạnh phúc. Đã lâu lắm rồi Hoàng Quân không đến đón cô sau mỗi giờ học. Nhưng Minh Trang không buồn vì chuyện đó, cô còn cảm thấy vui nữa là đằng khác, vì lúc này Hoàng Quân rất bận rộn. Điều đó có nghĩa là anh bắt đầu yêu công việc của mình, việc ấy có ý nghĩa đối với Minh Trang hơn bất cứ chuyện gì.
Sau giờ học, Minh Trang vừa ra khỏi cổng thì đã thấy Hoàng Quân chờ sẵn, nhưng nụ cười chưa kịp nở trên môi đã vội tắt ngấm vì bên cạnh Hoàng Quân vẫn là cô nàng Khánh Ngọc đáng ghét.
Khánh Ngọc không nhận ra vẻ bực dọc trên gương mặt Minh Trang, cô nàng liếng thoắng:
- Không ngờ bồ siêng thiệt đó nghe, chủ nhật mà cũng ráng vác xác đến trường.
Rồi cô nàng quay qua vỗ vai Hoàng Quân:
- Còn anh nữa, anh cũng thật kiên nhẫn, dám ngồi đây chờ cả hai tiếng đồng hồ. Thôi, chúng ta đi thôi kẻo trễ.
Hoàng Quân nhìn Minh Trang:
- Ta đi thôi em.
- Đi đâu?
- Vũng Tàu, mai về, ngày mai em được nghỉ mà.
Minh Trang lắc đầu, từ chối:
- Thôi, em không đi đâu. Mà anh cũng không nên đi, ngày mai anh còn đi làm nữa mà.
Hoàng Quân chúa ghét ai nói chuyện như ra lệnh như vậy. Anh nạt khẽ:
- Em có lên xe hay không, đừng có như vậy mà.
- Em không đi, anh có muốn đi thì đi một mình đi.
Hoàng Quân cảm thất tự ái vô hạn, nhất là trước nụ cười trêu ngươi của Khánh Ngọc. Anh lớn tiếng:
- Bây giờ em có đi hay không?
- Em không đi.
- Vậy thì anh đi một mình vậy.
Nói rồi Hoàng Quân rồ máy xe đi thật. Minh Trang chỉ còn biết đứng nhìn theo. Cảm giác bị bỏ rơi dần xâm chiếm trong lòng làm Minh Trang cảm thấy thật khó chịu. Cô đi bộ về nhà, lên phòng với vẻ mặt buồn thiu.
Hoàng Quân đi Vũng Tàu thật, không phải một đêm, mà những hai đêm, mãi đến chiều tối thứ ba anh mới về nhà.
Vừa bước vào phòng, thấy Minh Trang, Hoàng Quân liền sa sầm nét mặt. Anh soạn quần áo và bước vào phòng tắm, xả nước thật mạnh.
Minh Trang kiên nhẫn ngồi đợi cho tới lúc Hoàng Quân ra. Cô mím môi, cố gắng kìm nén để không bật khóc:
- Anh đi đến ba ngày
- Phải, đâu có vướng giờ học của em đâu mà phải về sớm.
Hoàng Quân nhìn Minh Trang, giọng vẫn còn nóng giận:
- Lần sau nếu không muốn đi thì làm ơn nói trước với anh một tiếng. Em có biết hôn đó anh mất mặt thế nào không?
Minh Trang cũng bực tức không kém:
- Anh có nói trước với em tiếng nào không mà bảo em từ chối trước chứ. Sao anh không coi lại thái độ của mình, hễ muốn đi thì anh lại lôi em đi, mặc em có thích hay không, sao anh không nghĩ đến cảm nhận của em chứ.
- Nhưng em không nên từ chối anh như vậy làm anh mất mặt với bạn bè.
- Em thấy chẳng có gì mất mặt cả, không thích thì không đi, có gì đâu.
- Em đừng có nói ngang kiểu đó.
- Em không có nói ngang. Em quả thật không thích đi chơi kiểu như vậy, em không thích Khánh Ngọc, không thích những người bạn của anh.
Minh Trang mím môi, tiếp lời:
- Còn anh nữa, anh đi liên tiếp ba bữa, bỏ việc hết hai ngày, làm việc cho người ta mà, anh đâu thể muốn nghỉ thì nghỉ được.
Hoàng Quân cau có:
- Em đừng nói chuyện cứ như là lão giám đốc của anh vậy được không? Làm việc, làm việc, anh đã làm việc suốt cả tuần rồi, phải cho anh nghỉ ngơi chứ. Anh là con người chứ đâu phải người máy. Em nữa, anh mệt mỏi, em không lo lắng, an ủi thì thôi đi, lại còn nói chuyện cứ như là sếp của anh vậy, anh không chịu được, em có biết không?
Hoàng Quân nói một tràng khiến Minh Trang không thể mở lời. Bao nhiêu ấm ức cố nén ba ngày nay bị những câu nói của Hoàng Quân làm cho vỡ tung. Minh Trang khóc thút thít:
- Em chỉ lo cho anh thôi, nếu anh không muốn nghe cũng không cần phải nạt em như vậy?
Hoàng Quân ngước lên nhìn Minh Trang, lửa giận trong anh dường như bị những giọt nước mắt của Minh Trang dập tắt cả:
- Em đừng có như trẻ con vậy, hở tí là khóc.
Minh Trang vẫn không ngừng rơi nước mắt. Hoàng Quân kéo cô vào lòng:
- Thôi, bỏ qua tất cả mọi chuyện đi cưng, đừng khóc nữa. Anh hứa với em, sau này sẽ không lớn tiếng với em nữa, có được không.
Minh Trang vẫn còn sụt sịt. Hoàng Quân vỗ về:
- Thôi, khuya rồi, đừng làm ồn, để ba mẹ ngủ. Anh xin lỗi mà, đừng khóc nữa. Còn công việc của anh, em không cần phải lo, lão giám đốc coi vậy mà dễ, không sao đâu.
Minh Trang ngước đôi mắt ướt, nhìn chồng:
- Anh có biết từ hôm qua đến hôm nay em lo cho anh thế nào không?
- Anh biết, anh xin lỗi. Thôi, khuya rồi, ngủ đi, mai em còn phải đi học nữa đó.
Minh Trang còn muốn nói nữa nhưng nhận thấy Hoàng Quân có vẻ rất mệt nên thôi. Cô thở ra nhè nhẹ. Quả thật cô rất lo cho Hoàng Quân. Đi làm gì mà hễ cứ muốn nghỉ thì nghỉ, vô tổ chức mãi như thế rồi sẽ ra sao không biết nữa.
Buổi sáng, Hoàng Quân đến công ty muộn. Thật ra Minh Trang đã cẩn thận gọi anh dậy rồi đó chứ, nhưng vì mệt quá nên cô vừa đi là anh lăn ra ngủ tiếp, đến tận giờ này. Lại phải gặp bản mặt khó chịu của lão giám đốc rồi đây.
Quả nhiên, giám đốc cho gọi Hoàng Quân vào phòng. Vì lường trước được mọi việc nên Hoàng Quân rất thản nhiên. Anh cũng không ngạc nhiên trước thái độ của lão ta như lần đầu.
- Thế nào? Lần này là hai ngày liên tiếp, hôm nay lại đi làm muộn, lại có việc bận à? Sao không nghỉ ở nhà luôn đi.
Hoàng Quân mím môi, anh biết lần này mình thật sự có lỗi nên cố nhịn.
- Tôi xin lỗi.
- Tôi không muốn nghe lời xin lỗi của cậu. Đồ vô kỷ luật.
Hoàng Quân bắt đầu cảm thấy nóng mặt, nhưng anh chưa kịp nói gì thì ông ta đã tiếp lời:
- Tôi đã nói rồi, nếu như nhiều việc quá thì cứ nghỉ ở nhà mà giải quyết, tôi không dư tiền để mướn những thằng vô kỷ luật như cậu về phá rối công ty.
Hoàng Quân nhìn ông ta hằn học vì những lời miệt thị vừa rồi. Ông ta lại lớn tiếng:
- Không phục hả, không phục thì ngày mai nghỉ việc đi, đồ vô tích sự.
Hoàng Quân đánh "rầm" lên bàn:
- Không cần ngày mai, hôm nay tôi sẽ nghỉ.
Lão giám đốc nhếch môi:
- Vậy hả? Tôi thì tôi nghĩ khác đó, ngày mai lại vác xác đi làm như lần trước thôi. Thời buổi này mà, tìm một công việc đâu phải dễ. Nhưng tôi nói cho cậu biết, lần này không dễ như lần trước đâu. Ít nhất tôi phải trừ lương cho cậu biết. Ra ngoài đi. Nhớ ngày mai đi làm cho đúng giờ đó.
Hoàng Quân giận dữ đi ra, anh cố tình sập cửa phòng thật mạnh. Ngang qua Tuyết Hương, anh cũng chẳng thèm liếc cô lấy một cái, và hầm hầm đi xuống cầu thang.
Tuyết Hương thấy vậy vội vã chạy theo. Khi cô xuống tới thì Hoàng Quân đã dắt xe ra khỏi bãi. Tuyết Hương gọi giật:
- Anh Quân, chờ tôi với.
Cô vội chạy đến bên Hoàng Quân:
- Anh sao vậy, tôi gọi mấy tiếng mà anh không nghe à?
Hoàng Quân hỏi lớn:
- Nghe.
- Nghe sao không trả lời.
- Cô chưa hỏi thì lấy gì trả lời.
Tuyết Hương hứ một tiếng, rồi nguýt Quân một cái:
- Anh thật… không giống ai cả. Có phải anh đụng với sếp nữa không?
Gương mặt Hoàng Quân càng lầm lì. Giọng anh cộc lốc:
- Thì sao? Bộ chuyện đó lạ lắm hả?
- Thì không lạ nên tôi mới biết mà hỏi, nhưng anh giận làm gì cho mệt, nếu cứ tức ông ấy hoài thì anh sẽ mau già lắm.
- Phụ nữ mới sợ già, chứ tôi thì không việc gì phải sợ.
Anh im lặng một lát, rồi hỏi một cách nhẹ nhàng hơn:
- Có muốn đi với tôi không?
- Đi đâu?
- Chưa biết, nhưng có thể cả ngày hôm nay. Nếu không dám bỏ việc thì cứ vào làm, không khéo lại bị đuổi, ông ta dễ cho người nghỉ lắm đấy.
Tuyết Hương nhìn đồng hồ, rồi nhún vai:
- OK thôi.
Hoàng Quân chở Tuyết Hương đến một vũ trường cách xa thành phố. Lúc này anh mới biết cô nàng quả là một tay khá sành sỏi, nhảy nhót và uống rượu không thua anh một chút nào. Nhưng điều đó càng làm anh thích thú. Mấy cô nàng mà nhạt nhẽo quá, tiếp xúc chán lắm.
Khi cả hai rời vũ trường thì đã gần mười hai giờ. Cả hai đều ngà ngà say. Cả người cứ chống chếnh lao đao. Cảm giác vui vẻ thật là tuyệt.
Hoàng Quân đưa Tuyết Hương về. Khi xe ngừng lại trước nhà, cô bước xuống, đến trước xe, vịn lên tay Hoàng Quân:
- Khuya rồi, về nhà anh xa lắm, hay là vào nhà em ngủ đêm nay đi.
Hoàng Quân có vẻ bất ngờ. Nhưng nhìn vẻ mặt và nụ cười mời gọi của Tuyết Hương, anh gật đầu ngay:
- Có gì trở ngại không?
- Chẳng trở ngại gì cả, em ở một mình mà.
Nói xong cô bước đến mở khóa cửa. Hoàng Quân im lặng dẫn xe vào nhà. Anh có cảm giác của một người phiêu lưu tình cảm đầy hứa hẹn. Nếu bây giờ Minh Trang gọi điện bảo về, chắc chắn anh sẽ tắt máy để không phải trả lời cô.
Anh đi theo Tuyết Hương vào phòng ngủ. Cả hai đứng đối diện nhau khá lâu, như chờ đợi, thăm dò. Rồi bất chợt Tuyết Hương ôm ghì lấy anh, chủ động chạm môi vào môi anh, thì thầm:
- Anh có yêu em không.
- Rất yêu.
Hoàng Quân vừa nói vừa choàng tay qua người Tuyết Hương. Ghì mạnh lấy cô. Anh cảm nhận được sự đáp trả nhiệt tình. Sành sỏi và đầy quyến rũ. Hứa hẹn một đêm ân ái với cảm giác mới lạ cuồng nhiệt.
X
X X
Mười giờ, trong nhà yên lặng, đèn tắt từ lâu. Mọi người đều rút về phòng với thế giới riêng của mình. Không khí tĩnh lặng như tách biệt với sự ồn ào ngoài đường phố.
Trong phòng riêng, Minh Trang còn thức học bài. Cô tắt bớt đèn, chỉ để ngọn đèn chụp bên bàn. Giờ này Hoàng Quân đi vẫn chưa về. Một mình cô trong căn phòng rộng thênh thang, sự yên tĩnh càng trở nên nặng nề buồn lặng.
Minh Trang khép cửa sổ cho gió đừng lùa vào phòng. Ngoài kia mưa cứ rơi lất phất. Bỗng nhiên cô thấy lạnh kỳ lạ. Cô đứng lên bước đến tủ, lấy áo khoát lên người. Rồi trở lại ngồi vào bàn, cố tập trung vô quyển tập trước mắt.
Cánh cửa chợt bị đẩy nhẹ. Minh Trang quay lại nhìn, tưởng Hoàng Quân về. Nhưng khi thấy bà Hạnh, cô lặng lẽ giấu đi tiếng thở dài.
Bà Hạnh bước đến ngồi xuống đầu giường:
- Con còn học bài hả?
- Dạ.
- Sao con thức khuya quá vậy? Học kiểu đó mất sức lắm.
- Con quen rồi mẹ, với lại con muốn thức chờ anh Quân.
Bà Hạnh im lặng hơi lâu. Hình như bà có chuyện gì đó muốn nói với Minh Trang. Minh Trang cũng đoán như vậy. Cô xếp quyển tập lại, ngồi lặng lẽ chờ.
Bà Hạnh nói như thăm dò:
- Con biết chồng con đi đâu không Trang?
- Dạ… không ạ.
- Lúc này nó còn quan hệ với mấy đứa bạn cũ nữa không?
Minh Trang không biết trả lời thế nào, khi mà bây giờ cô hoàn toàn không còn đi bên cạnh Hoàng Quân như trước kia nữa.
Trước kia anh còn kéo cô nhập vào những cuộc vui bên ngoài, bây giờ thì anh quăng cô vào một góc cuộc sống của anh. Một góc nhỏ bên cạnh cuộc sống ồn ào sôi động bên ngoài. Giống như chưa từng có gia đình.
Thấy Minh Trang không trả lời, bà Hạnh gật đầu như hiểu:
- Con không biết gì hết phải không?
- Vâng, con không biết, hồi mới đám cưới anh ấy hay đưa con đi chơi chung, sau này con bận học nên không còn tham gia nữa, cho nên con không biết gì hết.
Bà Hạnh nói ý tứ:
- Bây giờ nó đi làm, chắc là có bạn bè mới, mẹ không biết là mấy đứa bạn này có đàng hoàng hơn không, con là vợ, sao con không tìm hiểu?
Minh Trang mở to mắt như nghe một chuyện kỳ lạ. Cô hỏi ngập ngừng:
- Con phải tìm hiểu thế nào hả mẹ?
- Mẹ không khuyên con rình mò, nhưng có lúc cũng phải theo dõi để biết giờ giấc của chồng con, nhất là tìm hiểu xem nó thường tới đâu. Sau giờ làm của nó, con có thể đứng bên ngoài công ty theo dõi chẳng hạn.
Minh Trang im lặng. Cô đủ thông minh để hiểu ý bà Hạnh. Điều này thật quá sức đối với cô. Thật xấu hổ khi làm cái chuyện rình rập theo dõi. Nhưng khi mẹ chồng cô đã ngụ ý như vậy, thì có nghĩa là điều đó cô nên và phải làm.
Cô nói một cách ngượng ngập:
- Con hiểu rồi, mai con sẽ đi mẹ ạ.
Bà Hạnh thở phào nhẹ nhõm. Minh Trang tuy còn nhỏ, nhưng tương đối hiểu đời và thông minh, nên bà không phải thấy nặng nề. Một mình Hoàng Quân cũng đủ làm bà lo lắng mệt mỏi, nếu thêm cô con dâu trẻ con vô tư, thì bà không biết phải làm thế nào.
Thấy Minh Trang có vẻ mệt, bà bèn kết thúc câu chuyện:
- Con đi ngủ đi, đừng chờ nó nữa, đêm nào cũng chờ con chịu sao nổi.
Bà bước qua bàn, đặt xấp tiền trước mặt Minh Trang:
- Con giữ mà xài, nếu chồng con có hỏi cũng không đưa nghe không, con phải thủ cho con trước đã.
Rồi bà đi ra. Minh Trang ngồi yên trước bàn. Rưng rưng nước mắt. Cô thấy thương bà mẹ chồng và tủi cho mình. Cô nghĩ, bà tội nghiệp cô vì bà quá hiểu cái khổ của cô. Nhưng thà không được mẹ chồng thương để có một người chồng tuyệt vời. Vì cô về đây đâu phải để sống với bà.
Chiều hôm sau tan trường, Minh Trang thấy Hoàng Phượng đứng chờ cô ở cổng. Vẻ mặt nghiêm trọng của bà chị chồng khiến cô thoáng lo lắng. Cô đi nhanh về phía Hoàng Phượng, ngó quanh quất:
- Xe chị đâu?
- Chị đi taxi tới đón em.
- Có chuyện gì không chị?
- Mẹ bảo chị đi với em đến chỗ này, tối qua mẹ có nói chuyện với em rồi phải không?
Tim Minh Trang bỗng đập thật mạnh. Cô nói như hụt hơi:
- Có phải chuyện theo dõi anh Quân không hả chị?
Chữ "theo dõi" của cô làm Hoàng Phượng hơi ngượng, cô phẩy tay:
- Cũng không đến mức độ đó, nhưng đại khái thì là vậy đó.
Minh Trang cúi nhìn xuống chiếc xe. Mặt cô đỏ lên xấu hổ. Cô nói lí nhí:
- Chị đi với em phải không?
- Ừ, cho nên chị mới tới giờ này đó. Này, chuyện này là bình thường, không có gì phải ngượng cả.
- Vâng.
- Để chị chở cho.
Minh Trang đưa xe cho Hoàng Phượng. Ngồi phía sau xe, cô cứ yên lặng suy nghĩ. Cô thấy sao mình khổ sở quá, giống như đi rình rập đánh ghen. Tại sao phải làm điều đó khi mình mới hai mươi tuổi? Sao mình bất hạnh thế?
Hoàng Phượng chợt lên tiếng:
- Chị đưa em đến chỗ này, nhưng có thấy gì em cũng đừng la lối ầm ĩ nghe chưa.
Minh Trang hoang mang:
- Thấy gì là gì hả chị? Có gì ghê gớm lắm sao? Có phải anh Quân có bồ không?
- Thì cứ coi là vậy đi.
Tim Minh Trang như ngừng đập. Trong một phút, cô không thể thở được. Hôm qua nghe bà Hạnh nói, cô chỉ nghĩ mình phải tìm hiểu xem Hoàng Quân đi đâu. Nhưng giờ thì sự việc nghiêm trọng hơn nhiều. Cô nói một cách khó khăn:
- Chị biết những gì rồi, sao không ai nói với em gì cả, đến giờ em mới biết, có phải cả nhà muốn giấu em không?
- Mẹ không muốn em buồn, nhưng mẹ không nói được, nếu em biết thì biết đâu nó sợ mà chấm dứt quan hệ với con bé kia.
Minh Trang cảm thấy đất trời như sụp đổ. Đến mức đó lận sao? Cô bấu tay vào vai Hoàng Phượng cho đỡ run, cảm thấy đất trời như sụp đổ:
- Em phải làm sao bây giờ chị?
- Thì em dằn mặt con bé kia cho nó sợ, nhưng nhớ là đừng đánh nó, cũng đừng la hét, kỳ lắm.
Minh Trang im lặng. Cô mà đánh được ai. Mà cô cũng không tin mình có thể làm người khác sợ. Thôi thì cứ nhắm mắt đưa chân. Cô đâu còn con đường nào khác nữa.
Hoàng Phượng chợt thắng xe lại trước một quán café, nói như nhắc:
- Tới rồi, mình vào quán ngồi chờ đi.
Cô dựng xe, rồi kéo tay Minh Trang bước vào trong, chọn một bàn sát cửa. Cô nói với vẻ hồi hộp:
- Nhà bên cạnh là nhà con bé đó, em thấy đóng cửa không? Nó chưa về giờ này đâu.
Minh Trang tò mò nhìn qua căn nhà kế bên. Nhưng cô không thấy gì, vì bị khuất cánh cửa. Chỉ thấy một khoảng sân hẹp. Nhưng nhìn vào đó người ta có cảm giác rất ấm cúng.
Cô ngồi bên cạnh Hoàng Phượng, im lặng căng thẳng. Khá lâu mới thấy Hoàng Quân chở cô gái về. Cô ta lớn hơn cô, không đẹp nhiều, nhưng rất sắc sảo. Cách ăn mặc và trang điểm chứng tỏ cô ta không phải người đơn giản.
Minh Trang run bần bật. Cô chưa biết làm thế nào thì Hoàng Phượng đã gọi tính tiền. Rồi kéo tay cô, giọng gay gắt:
- Qua đó ngay mới được, thấy chưa, hết giờ làm không về nhà mà đến nhà con nhỏ đó, thật quá mức rồi.
Minh Trang run run:
- Bây giờ làm sao hả chị? Em phải nói gì bây giờ?
- Em nói cho con bé đó biết em là vợ thằng Quân, và cấm nó quan hệ, phải làm dữ lên cho nó sợ.
Minh Trang nói như hụt hơi:
- Nhưng em làm dữ không được.
Hoàng Phượng gãi gãi đầu:
- Trời ơi, đừng có nhát quá, em phải chứng tỏ quyền lực của em chứ, nó có lỗi chứ đâu phải em có lỗi mà sợ, đi, mạnh dạn lên.
Nói xong Hoàng Phượng kéo mạnh tay Minh Trang, lôi cô đi theo mình ra ngoài.
Lúc đó Tuyết Hương đang loay hoay mở cửa. Hoàng Quân ngồi trên xe đợi. Thấy hai người, anh nhíu mày ngạc nhiên. Mặt cau lại một cách bực dọc. Anh dựng xe, bước nhanh đến chặn trước mặt Minh Trang. Không nhìn Hoàng Phượng, anh nói với Minh Trang như nạt:
- Đi đâu tới đây? Không được làm ồn nghe chưa, về nhà mau.
Minh Trang run bắn cả người, lắp bắp không nói được gì. Còn Hoàng Phượng thì nóng mũi xen vào:
- Mẹ bảo chị đưa nó tới đây đó, làm gì nạt dữ vậy?
Hoàng Quân cau có:
- Sao cái gì cũng có chị nhúng vào hết vậy, chuyện riêng của em chị xen vô làm chi.
- Này, đừng có nói ngang nhé, mẹ với ba bảo chị đi đó, có ngon về nói ba kìa, có mặt vợ ở đây còn ngang nhiên đi với bồ, em quá đáng thiệt đó.
Nãy giờ Tuyết Hương đứng yên. Ban đầu cô rất bất ngờ và lo sợ sự xuất hiện của vợ Hoàng Quân. Nhưng khi thấy Minh Trang còn trẻ con và nhút nhát, cô hết còn sợ và đâm ra muốn lấn lướt. Hoàng Quân đã nạt con bé như vậy, chứng tỏ anh bênh vực cô và không coi vợ ra gì, vậy thì việc gì cô phải sợ.
Thấy Minh Trang đưa mắt nhìn mình, cô đứng khoanh tay trước ngực, mĩm cười mỉa mai và thách thức.
Nụ cười đó làm Minh Trang tức muốn rớt nước mắt. Cô bước tới một bước, giọng run run:
- Chị biết tôi là gì của anh Quân rồi phải không? Nếu đã biết thì chị hãy chấm dứt mối quan hệ này đi, tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng chị hãy dừng lại, vì cuối cùng rồi chị cũng chẳng được gì đâu.
Tuyết Hương tỉnh bơ:
- Chuyện anh ấy có vợ hay không chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả, cái đó là do ảnh quyết định, tôi không biết gì hết.
- Chị đừng có nói ngang, lẽ ra chị phải biết xấu hổ chứ.
- Tôi làm gì phải xấu hổ, muốn gì thì về nhà nói với anh Quân đi, đừng kéo tôi vào chuyện của mấy người, đừng có làm tôi bị mang tiếng đó.
Cô kéo tay Hoàng Quân, nhăn nhó:
- Anh Quân bảo cô ta về đi, đứng đây một hồi rồi có chuyện nữa, em quê với hàng xóm lắm đó.
Cách ngúng nguẩy của Tuyết Hương làm Hoàng Quân bị khó xử. Anh rất tức vì sự có mặt của Hoàng Phượng và Minh Trang. Nhưng vì sợ bà chị nên anh không dám phản ứng. Chỉ có Minh Trang là nơi để trút cơn bực. Anh quay lại, trừng mắt nhìn cô:
- Bảo đi về ngay, có nghe tôi nói không?
Hoàng Phượng nóng mũi xen vào:
- Muốn đuổi thì cứ đuổi chị nè, đừng có ăn hiếp nó, chị không đưa thì nó cũng không về được đâu.
Cô sấn tới trước Tuyết Hương, chỉ thẳng vào mặt cô nàng:
- Này, định ăn hiếp cả em dâu tôi hả? Đừng thấy chồng nó như vậy rồi lấn lướt nó nghe chưa? Còn tôi ở đây nè, có giỏi ăn hiếp tôi đi.
Tuyết Hương làm thinh. Cô lén thò tay nhéo áo Hoàng Quân, như giục anh nói chuyện. Cử chỉ đó Hoàng Phượng thấy hết, cô bèn nạt lớn:
- Làm gì vậy? Định xúi nó quậy vợ nó hả? Hay là muốn mắng cả tôi? Này, cô nghĩ gì mà chui đầu vào quen với người có vợ vậy, muốn phá hoại gia đình người ta hả?
Tuyết Hương hơi ngán Hoàng Phượng, nên không dám ngang ngược như với Minh Trang. Nhưng im lặng thì tức, cô bèn trả đũa:
- Tôi đã nói rồi, tôi chẳng biết vợ anh Quân là ai hết, mà tôi cũng đâu có dụ dỗ ảnh, ảnh lớn rồi chứ có phải con nít đâu, tự ảnh theo tôi đó chứ, muốn gì thì chị nói với anh Quân, sao lại trách một mình tôi.
Hoàng Phượng muốn nổi khùng lên. Không phải chuyện của chính mình mà cô còn tức không chịu nổi. Lần đầu tiên cô thấy một người ghê gớm như vậy. Cô vô tình sấn tới một bước về phía Tuyết Hương. Cô nàng bèn đứng nép vào phía sau Hoàng Quân. Hoàng Quân thì tưởng bà chị mình muốn đánh Tuyết Hương, nên cau mặt phản ứng ngay:
- Chị kỳ quá, chị muốn làm lớn chuyện cho em quê ngoài đường phải không? Chị làm ơn về dùm em đi.
Anh quay qua nhìn Minh Trang, cái nhìn như có lửa:
- Còn cô nữa, lát nữa về tôi sẽ hỏi tội cô, cô quá quắt lắm, ai dạy cô làm mấy chuyện này vậy hả?
Hoàng Phượng độp lại ngay:
- Mẹ dạy đó, được không?
Nãy giờ nhìn cách cư xử của Hoàng Quân, Minh Trang thấy chán chường bất mãn. Cô không ngờ anh thô bạo như vậy. Gần như quay ngoắt lại với con người ân cần trước đây của anh. Cô thấy tủi thân và chán, chứ không muốn đối đầu với Tuyết Hương. Thế là cô kéo tay Hoàng Phượng:
- Về đi chị, đến mức này em thấy không còn gì để nói nữa, chị đưa em về đi.
Hoàng Phượng dằn tay cô ra:
- Không được, về thì thằng Quân phải cùng về, làm gì phải sợ nó, em làm vậy cho mấy đứa giựt chồng người ta khoái chí à, đừng có dại.
Nghe cách nói của Hoàng Phượng, Tuyết Hương nóng lên như bị khiêu khích, cô chanh chua:
- Anh Quân không về, việc gì anh phải sợ dữ vậy, anh về thì mai mốt đừng có trở lại đó, đi luôn đi.
Cô kéo tay Hoàng Quân, giọng cố ý thách thức:
- Họ là gì mà anh phải sợ? Họ đâu phải là bà nội anh, một người như anh mà nghe lời người khác thì có còn là đàn ông không?
Minh Trang chiếu cái nhìn căm ghét tột cùng vào Tuyết Hương. Cô định nói thì Hoàng Phượng đã quát lên:
- Cô nói khích ai đó, cái đồ trơ trẽn. Bây giờ thì rõ mặt rồi nhé, rõ ràng là cố ý giựt chồng người ta, con người ghê gớm thật.
Cô quay qua Hoàng Quân, chống nạnh với vẻ uy quyền:
- Nếu em không về thì chị sẽ la toáng lên cho mọi người biết đây là con nhỏ giựt chồng, và em là người lăng nhăng, em có muốn mất mặt không hả?
Hoàng Quân tức điên cả người. Vừa tức vừa sợ quê. Anh nhìn Tuyết Hương, giọng chùng xuống:
- Anh về giải quyết chuyện nhà, tối anh trở lại, chờ anh nghe.
Không đợi mọi người phản ứng. Anh quay ngoắt đầu xe, phóng đi như tên bắn, như không muốn chờ Hoàng Phượng và Minh Trang.
Minh Trang kéo tay Hoàng Phượng:
- Về đi chị.
- Không được, để chị nói cho con nhỏ này một trận.
Rồi cô bước tới trước mặt Tuyết Hương, nhìn cô nàng bằng nửa con mắt:
- Thấy chưa? Xem nó nghe lời cô hay nghe vợ nó, đừng thấy nó thương lúc này rồi tưởng đó là chắc chắn, không lâu nữa rồi nó cũng chán cô thôi.
Tuyết Hương tím mặt không nói được. Cô còn đang suy nghĩ thì Hoàng Phượng nói tiếp một cách đắc thắng:
- Mà cho dù nó có thích cô đi nữa, thì ba mẹ tôi cũng không bước tới cưới cô đâu, gia đình tôi không chấp nhận được mấy người thích giựt chồng người khác đâu.
Thấy nói bao nhiêu đó đã đủ, Hoàng Phượng hả hê ra mặt. Cô đến dẫn xe, châm thêm một câu:
- Về Trang, đừng thèm ở đây nữa em, dơ chân lắm.
Dù đang trong tâm trạng khốn khổ, Minh Trang vẫn thấy ngạc nhiên về thái độ giận dữ của Hoàng Phượng. Từ đó giờ cô chỉ quen thấy bà chị chồng vui vẻ cởi mở. Bây giờ chẳng những dữ như bà chằn mà còn nói năng hết sức sắt nhọn. Có lẽ Hoàng Phượng còn tức hơn cả cô. Người ngoài cuộc mà còn vậy, huống hồ mình là nạn nhân. Càng nghĩ càng thấy mình muốn chết cho rồi.
Trên đường về, Hoàng Phượng vẫn còn hừng hực cơn tức, cô lên án Tuyết Hương không còn chỗ nào để nói. Còn Minh Trang thì chỉ biết khóc. Khóc đến mức không thể nào nói được.
Khi hai người về nhà thì thấy bà Hạnh và Hoàng Quyên đang ngồi trong phòng khách chờ. Hoàng Quân cũng ở đó. Khuôn mặt anh hầm hầm như sắp gây chiến. Vừa thấy mặt Minh Trang, anh đứng phắt dậy, nói như ra lệnh:
- Cô đi lên phòng cho tôi.
Bà Hạnh ngăn lại:
- Để nó ngồi đây cho mẹ nói chuyện, con bảo nó lên đó làm gì?
Hoàng Phượng cũng xen vào:
- Em định gây với nó phải không? Người cần gây là nó chứ không phải em đâu, đừng có xử ép người ta.
Đang nóng nên Hoàng Quân quạt luôn:
- Cô ta là vợ em, em muốn làm gì là chuyện của em, sao chị cứ xen vào hoài vậy, ở đằng đó chị quậy chưa đủ sao?
Hoàng Phượng nhìn bà Hạnh:
- Mẹ coi nó nói chuyện đó mẹ.
Bà Hạnh khoát tay:
- Thôi, hai đứa không được ồn ào nữa.
Bà quay qua Hoàng Quân:
- Con muốn nói chuyện gì, có mặt mọi người ở đây không nói được sao, con không được lấn lướt con Trang quá nghe.
Hoàng Quân lầm lì:
- Con cần phải nói chuyện riêng với cô ta, mẹ đừng cản con.
Không đợi bà Hạnh phản ứng, anh đứng dậy, quắt mắt nhìn Minh Trang:
- Đi lên phòng nói chuyện, không được cãi tôi.
Minh Trang nhìn bà Hạnh cầu cứu. Nhưng bà khoát tay:
- Con cứ đi đi, nó không ăn thịt được con đâu.
Minh Trang im lặng đi theo Hoàng Quân. Vừa vào phòng, anh đóng sầm cánh cửa lại, bắt đầu bằng câu tra vấn:
- Cái màn lúc nãy là ai đạo diễn? Cô phải không?
Minh Trang mím môi bướng bỉnh:
- Anh hỏi để làm gì?
Hoàng Quân quát lên:
- Trả lời đi, ai bảo cô làm chuyện này? Có phải cô theo rình rập tôi không?
- Nếu có thì sao?
Hoàng Quân có vẻ bất ngờ vì phản ứng của Minh Trang. Có lẽ anh không ngờ cô chống đối. Từ đó giờ Minh Trang chỉ biết năn nỉ nhẹ nhàng. Rõ ràng là cô không còn là cô nữa.
Điều đó làm Hoàng Quân bực không chịu được, anh quát lên:
- Ai dạy cô cái thói rình rập vậy hả?
- Nếu anh làm việc khuất lấp thì tại sao bắt tôi phải tin anh? Nếu tôi không làm chuyện đó thì chị Phượng cũng làm thôi.
Hoàng Quân cười gằn:
- Giỏi thật, biết tìm đồng minh vững chắc vậy sao?
Minh Trang tức quá, quyết định không nhịn như trước kia nữa, cô nói nghiêm khắc:
- Anh là người có lỗi chứ không phải tôi, tôi không gây chuyện thì thôi, tại sao anh lại gây chứ.
- Tôi cấm cô, từ đây về sau không được rình rập tôi như vậy nữa, nếu cô đến đó lần nữa, tôi sẽ không nhẹ tay đâu.
- Tôi không chấp nhận mối quan hệ của anh với cô ta, sao anh lăng nhăng quá vậy?
- Lăng nhăng cái gì, đồng nghiệp với nhau, tới nhà nhau không được sao?
- Đừng coi tôi là con nít, tôi không tin cách giải thích ngô nghê vậy đâu, nếu là đồng nghiệp thì không thân mật như vậy, có nhất thiết phải đưa đón cô ta như vậy không? Nhà cô ta không có ai, anh đến đó làm gì chứ?
- Chúng tôi giải quyết công chuyện mà cũng cần phải báo cáo với cô nữa sao?
Chữ "chúng tôi" như mũi tên đâm vào ngực Minh Trang. Nó chứng tỏ mối gắn bó thân thiết hơn cả với cô. Và rõ ràng anh ta gạt cô và gia đình qua một bên vì người yêu của anh ta. Cô tức trào nước mắt. Nhưng cô tự ái không muốn Hoàng Quân thấy mình yếu đuối, nên nói cứng cỏi:
- Giải quyết công việc thì ở công ty chứ sao lại về nhà. Rõ ràng anh cố ý ra ngoài làm để tự do lăng nhăng.
Hoàng Quân nạt ngang:
- Cô nghĩ mình là ai vậy? Một tiểu thư hay công chúa, cô tự cho mình quyền đòi hỏi mà không biết nhìn lại mình, cô muốn gì ở tôi chứ hả?
Minh Trang lờ mờ đoán được ý nghĩ trong đầu Hoàng Quân, cô nói lạc giọng:
- Anh muốn ám chỉ cái gì?
- Lúc trước cô yêu cầu tôi đi làm kiếm tiền, tôi chìu ý nên ra ngoài làm việc, bây giờ ngay cả tự do của tôi cô cũng muốn quản lý, cô nghĩ mình là vì vậy?
- Không là gì cả, nhưng tôi không đồng ý một ông chồng lăng nhăng.
Hoàng Quân nói tàn nhẫn:
- Muốn nhiều thứ quá không được đâu, vừa muốn có chồng giàu để được hưởng thụ, vừa muốn có cả toàn bộ cuộc sống của người ta, đừng có tham lam như vậy.
Minh Trang nhìn Hoàng Quân chăm chăm:
- Ý anh muốn nói là, tôi phải biết thân phận mình chứ gì? Một người nghèo như tôi, vào được gia đình này thì tôi phải biết khiêm tốn, và chuyện anh bồ bịch tôi phải im lặng, coi như cái giá phải trả để tôi được sống sung sướng chứ gì?
- Muốn hiểu thế nào là tùy.
Minh Trang có cảm giác máu như đông lại, toàn thân lạnh ngắt vì nỗi nhục và tự ái. Cô lặng người không nói được gì. Chỉ nhìn Hoàng Quân như nhìn kẻ thù. Anh cũng trừng mắt như muốn áp đảo. Hai vợ chồng có vẻ như kẻ thù hơn là người trong gia đình.
Mãi một lúc sau Minh Trang mới lấy lại bình tĩnh. Cô quay ngoắt người bỏ đi ra ngoài.
Minh Trang đi thẳng qua phòng ba mẹ chồng. Cô gõ cửa rồi đứng chờ. Không đầy một phút sau bà Hạnh mở cửa. Thấy khuôn mặt bừng bừng và đôi mắt sáng long lanh khác thường của cô, bà hơi khựng lại:
- Con làm sao vậy?
- Con có thể vào nói chuyện với ba mẹ được không ạ?
Bà Hạnh đẩy rộng cửa:
- Con vô đi, mẹ cũng mới nói với ba chuyện của hai đứa đó.
- Dạ.
Minh Trang bước vào hẳn trong phòng. Thấy cô, ông Hưng bước qua bàn, khoát tay ra hiệu cho cô ngồi xuống:
- Ba mới vừa nghe mẹ nói chuyện của thằng Quân, nó vừa gây với con phải không?
Minh Trang không trả lời ngay. Cô đợi bà Hạnh gồi xuống cạnh ông Hưng xong mới lên tiếng. Giọng vẫn còn run run:
- Con xin lỗi ba mẹ vì giờ này mà còn bắt ba mẹ thức giải quyết chuyện của con, nhưng vì con quyết định về nhà mẹ con ngay bây giờ, nên con không thể đợi sáng được.
Bà Hạnh kêu lên sửng sốt:
- Chuyện gì phải giải quyết như vậy lận? Con đừng có bỏ đi như vậy, gì thì cũng còn ba mẹ bênh vực con mà.
Ông Hưng trầm lặng ngăn bà Hạnh:
- Để cho nó nói.
Ông quay qua Minh Trang:
- Tại sao con muốn bỏ đi, con nói lý do đi.
Bà Hạnh xen vào:
- Nếu chỉ vì chuyện nó có bồ mà con bỏ đi thì rất dại dột, làm vậy chẳng khác nào tạo điều kiện cho nó rảnh rang đi chơi, không được dại như vậy.
Minh Trang nói rành rọt:
- Lúc nãy bọn con đã cãi nhau, anh ấy bảo một người nghèo như con, vào được gia đình nầy thì phải biết thân mình, nếu con muốn sống sung sướng thì phải chấp nhận tính lăng nhăng của anh ấy, coi như con phải trả giá. Anh ấy không nói thẳng, nhưng con hiểu ý là vậy.
Bà Hạnh kêu lên:
- Cái thằng, sao có thể nói với vợ như vậy chứ, nó điên rồi.
Ông Hưng lắc đầu giận dữ:
- Thật là hồ đồ, cái thằng khốn này, tôi muốn tống cổ nó ra khỏi nhà cho khuất mắt, thằng khốn thật mà.
- Con ở lại đây chứ không đi đâu hết, để mẹ nói chuyện với nó.
Minh Trang lắc đầu:
- Con xin phép ba mẹ để con được làm theo ý con, con không muốn sống dựa vào ba mẹ như trước giờ nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, con sẽ càng bị anh ấy coi thường.
Bà Hạnh cau mặt:
- Sao con có ý nghĩ đó, có thể nó nói trong lúc giận dữ chứ không nghĩ gì cả, bằng chứng là nó muốn con sung sướng đó thôi.
Minh Trang nói vững vàng:
- Có thể anh ấy muốn như vậy, anh ấy thương con, nhưng không hề tôn trọng, vì trong thâm tâm, anh ấy nghĩ mình là chúa tể, con không có quyền đòi hỏi gì hết, kể cả quyền ghen.
- Con đừng tự ái dại như vậy con à, nếu bây giờ về nhà bên đó, hàng xóm và bà con con sẽ đàm tiếu, chẳng những con thiệt thòi, mà mẹ con cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Minh Trang điềm nhiên:
- Con biết, khi con có chồng giàu thì mẹ con nở mặt, giờ con trở về thế này, người ta sẽ cười nhà con, nhưng con chấp nhận, vì con không thể vừa sống theo dư luận, vừa bảo vệ được hạnh phúc của con.
Bà Hạnh hơi ngẩn người nhìn Minh Trang. Không hiểu sao một con bé hai mươi tuổi lại nhìn vấn đề sâu sắc và khôn ngoan đến thế. Có lẽ cuộc sống nghèo khổ làm con người khôn lên trước tuổi rất nhiều.
Bà nói một cách thận trọng:
- Vậy con muốn về nhà trong bao lâu?
- Dạ, con chưa biết, tạm thời thì con nên sống tách biệt với anh ấy, con sẽ vừa học vừa đi làm, nếu anh ấy còn tôn trọng con như vợ thì phải chấm dứt với cô ta, còn không thì con cũng không giữ cái không còn là của con.
Bà Hạnh lặng thinh. Minh Trang đã nói như vậy, bà không thể dùng lý lẽ suông để khuyên bảo. Mà bà còn có thể khuyên cái gì bây giờ, khi Hoàng Quân có lỗi rành rành ra đó.
Ông Hưng trầm ngâm ngồi im. Một lát sau mới lên tiếng:
- Được rồi, con cứ làm theo ý muốn của con, con hành động dứt khoát như vậy hay lắm, ba ủng hộ, có điều đừng tự ái hão huyền, vừa học vừa làm cực lắm, ba sẽ gởi tiền mỗi tháng cho con.
Minh Trang lắc đầu dứt khoát:
- Con xin phép không nhận ba ạ, con thích giữ lấy tự trọng cho con, tạm thời con sẽ sống độc lập, còn chuyện sau đó con không thể nghĩ tới nên không thể nói gì được. Con xin lỗi ba mẹ.
Bà Hạnh định nói, nhưng ông Hưng khoát tay cản lại:
- Để nó làm theo ý nó đi, nó đúng chứ không sai đâu, với thằng Quân thì phải như vậy mới được.
Minh Trang đứng dậy:
- Con xin phép về ngay bây giờ ạ.