Số lần đọc/download: 1876 / 21
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:14 +0700
Cửa Hàng Mộc Lan
1
. Mùa xuân đến rất nhanh trên khắp những con đường nhiều cây của Xingapore, cây mộc lan trước khu chung cư của chúng tôi bỗng trở nên mát mẻ lạ thường, làm nhiều lần đi ngang qua, tôi không muốn bước tiếp. Tôi thích nhất ngồi dưới gốc cây và ngắm bóng mộc lan. Khi Mặt Trời di động, bóng sẽ dần trôi, khi ngọn gió đi qua, bóng sẽ lung linh. Bóng có khi nằm chồng lên nhau, có khi tách ra xa... Thường thì bóng mộc lan sẽ thay đổi không ngừng, và nếu bạn đủ kiên nhẫn ngồi cả ngày nhìn những chiếc bóng cây ấy vui đùa dưới ánh Mặt Trời, bạn sẽ nhìn thấy một cuộc sống thu nhỏ dưới những cây mộc lan. Những mảng không khí ngật mùi muối cứ tràn vào thành phố, khiến tôi như bơi bơi trong cảm giác đại dương. Sự thật, sau kỳ học căng lên bởi những bài tập kéo dài hàng tuần, tôi đã muốn nghỉ ngơi, tôi quyết định lần này sẽ không về nước mà dành thời gian nghỉ ở đây kiếm việc làm thêm, tất cả chúng tôi. Từng hàng cây xanh mướt trải dài về tận phía cuối con đường, những thảm cỏ mượt mà, không gian yên tĩnh... đất nước nhỏ bé này luôn có những điều lý thú như vây.
Tôi tìm Vương Minh, nói kế hoạch cho cô bạn Trung Quốc, tôi muốn thuê một quầy bán hàng nhỏ trên Cineeisure - trung tâm phim ảnh lớn nhất của Sing. Có lẽ sẽ cần khoảng bốn người là tối ưu, chúng tôi sẽ cùng làm, chia sẻ tài chính - vấn đề không phải là quan trọng nhất nhưng là quan trọng hàng đầu. Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi đi đến quyết đinh rủ Alex, một Singaporean hiếm hoi chơi với nhóm, và B.J - cậu bạn người Anh ở cùng nhà tôi, đó cũng là những đứa bạn đáng thân thiết và đáng tin cậy nhất. Chúng tôi nhanh chóng đạt được sự tán đồng.
Tháng Hai về như những bản tình ca du mục, trong vắt và cao vút. Cửa hàng nhỏ mở ra không ồn ã. Chúng tôi quyết định bán những đĩa nhạc collection tự thu, và làm một số dịch vụ lẻ tẻ cho teen... Cửa hàng lấy tên là Magnolia - Mộc Lan.
2. Việc thiết kế cửa hàng kéo dài cả tuần, lâu hơn dự tính của tôi. Chúng tôi chọn màu trắng là màu chủ đạo cho sơn, cùng màu với hoa mộc lan. Những mảng màu xanh thẫm kéo dài trên tường một cách có chủ định, hòa với tông cam chấm phá thành những hình tròn tựa như Mặt Trời bé con. Những khung gỗ cong được Alex đóng khéo léo làm tủ liền tường, dựa trên ý tưởng về sự hài hòa êm ả của may. Chính giữa là những tủ kính tròn có cánh nhỏ, khi mở ra tựa như những đôi cánh thiên thần. Phía trên treo thật nhiều chuông gió đủ màu sắc, chủ yếu do Vương Minh chon, đứa đặc biệt óc khiếu về phối cảnh. Chúng tôi dồn hết tiền tích góp vào cửa hàng, với ý nghĩ, nếu tiền không làm ra tiền được thì chí ít cũng làm ra niềm thích thú. Khi việc chuẩn bị cho cửa hàng hoàn tất cũng là lúc cơn mưa đầu tiên của mùa trút xuống, như gột sạch những mệt mỏi của kỳ học cũ. Cơn mưa đến bất chợt, biến bầu trời thành những mảng trắng xóa, mặt đất sủi lên những bọt nước như bong bóng. Ngày đầu tiên khi mưa tạnh, Vương Minh mỉm cười:
- Rất đúng lúc.
Chúng tôi bắt đầu sống với cửa hàng mộc lan, với những vui buồn khồn bao giờ định trước. Cho bản thân tôi, là để bước qua nỗi đau với Vins, chàng trai có gương mặt thiên thần...
3. Bày giờ sẽ là lúc hợp lý đệ giởi thiệu một chút về bản thân. Nguyễn Minh Anh. 19 tuổi. Nữ. Sinh viên của SIM Uni... Đấy là những dòng đầu tiên tôi viết trong CV xin đi làm part-time năm ngoái tại một cửa hàng Âu, và tôi còn nhớ rõ dòng bình luận trong mail yêu cầu nghỉ việc của boss: “Có vấn đề về đầu óc”. Đó là những thứ tôi nhận được sau khi trót thì thầm với khách hàng rằng cà chua hôm nay không được tươi cho lắm nên đừng gọi salad. Đúng thật là khôn ngoan không đúng lúc. Suy cho cùng thì tôi cũng chẳng làm điều gì sai, thậm chí là làm điều tốt, nhưng những điều tốt không phải bao giờ cũng được hưởng ứng. Điển hình là sau đợt đó tôi đã phải ngồi lỳ ở nhà ăn uống kham khổ cho đến khi tìm được việc mới - bởi, đáng vui thay, tôi thuộc nhóm có quan điểm không nhận viện trợ của gia đình.
Sau chuyện xảy ra với Vins, chúng tôi thuê chung một căn nhà để ở, có tôi, Vương Minh và B.J - ba người xa lạ đã tình cờ gặp ở cái chốn này. Mọi người thường gọi tôi là Min. Tôi rất thích căn nhà, đó là một ngôi nhà bình thường - bình thường đến mức ngay lần đầu tiên đến xem nhà, tôi đã ngỡ đó là nhà mình. Chiếc ghế sofa to màu vàng đặt ngay giữa nhà, những tấm rèm rộng che những ô cửa kính vuông ánh lên nhiều màu sắc trong nắng. Mọi thứ gọn ghẽ và giản dị. Tôi và Vương Minh đến ở đầu tiên, do học cùng lớp. Vương Minh cầu kỳ những rất nhiệt tình. Chúng tôi là người sắp xếp lại tất cả mọi thứ trong nhà về-với-đúng-vị-trí-của-nó. Sau đó khoảng một tuần thì B.J chuyển đến, chúng tôi cũng đồng ý nhà nên có con trai. Ít nhất thì tôi cũng không phải xoay xở khi vòi nước hỏng hay đèn đột nhiên vụt tắt, và có tỉ thứ cần đến nhiều hơn là sức của hai đứa con gái. Cậu ấy tên thật là James Bennert, nhưng chúng tôi đã quen gọi như thế, may thay cũng là một người sạch sẽ và không hư đốn. Điều kỳ lạ nhất của B.J là cậu ấy rất thích hoa, và vì thế trong nhà lúc nào cũng xuất hiện những chậu hoa đủ màu sắc. Không phải là ý kiến tệ lắm.
Người cuối cùng là Alex, tất nhiên cậu ta sống với gia đình. Tuy thế Alex rất hay đi cùng chúng tôi, học nhóm, ăn uống, làm thêm, đôi khi là ngồi nhàn rỗi tán chuyện như rất nhiều người trẻ tuổi khác.
Chúng tôi chơi với nhau một cách dễ dàng và tự nhiên, như là đã quen biết từ rất nhiều năm trước. Với riêng tôi, được làm việc cùng những người bạn đã là một niềm vui rồi.
4. Chúng tôi hầu như không thông báo cho bạn bè khác về cửa hàng. Vì thế những khách hàng đầu tiên xem và mua đồ đều là những người lạ, chủ yếu là teen lên xem phim tại Cineleisure. Những thứ bán được nhiều nhất là những túi cói màu được đan bằng tay, hay những móc chìa khóa có cỏ bốn là ép thủy tinh. Vương Minh và Alex trực ca sáng, tôi và B.J thì ca tối. Về lý thuyết là thế, nhưng những ngày đầu tiên, tất cả bốn đứa đều lên cửa hàng để trông và làm đồ tại chỗ. Nhờ vẻ điển trai hút hồn của B.J và cách trang trí bắt mắt từ Vương Minh, khá đông khách vào xem bởi sự hiếu kỳ.
Khi chúng tôi kết thúc ngày đầu tiên, tính toán tiền lãi, dọn dẹp và đóng cửa hàng thì cũng đã quá hai giờ sáng. Thật sự là nếu mở tiếp thì khách vẫn còn đông, bởi nowii này mở 24 giờ 7 ngày, chiếu phim xuyên đêm, nên lúc nào cũng có khách. Chỉ có điều chúng tôi mệt quá rồi, mới lại, như Ryu Murakami nói, thì đừng có chọn cách chết bằng cách làm việc quá sức, còn quá nhiều thứ trong cuộc sống ngoài công việc. Chúng tôi bước ra khỏi khu Cine, đêm đã chuyển sang màu lam trong suốt tự bao giờ. Không gian se lại như muốn làm đông cứng những người qua đường.
5. Singapore cũng như mọi nơi tôi đến. Càng gần đến nửa đêm càng vắng vẻ. Cứ như dòng người hối hả vừa mới đây đã tan thành từng cơn gió lạnh thổi quanh vậy. Vương Minh đề nghị nên chăng bọn tôi nên tự thưởng cho chính mình những cốc cacao nóng bốc khói mủi lòng ở 123 and 4 café. Rõ ràng là B.J hưởng ứng rất nhiệt tình, anh ta không hề thích cacao nóng của Vương Minh, mà chỉ mềm lòng bởi 123 and 4 café. Tôi xoay sang Alex. Y như mọi khi, Alex lắc đầu từ chối. Mặc ho B.J dùng đủ trò nài nỉ. B.J miễn cưỡng đồng ý khi tôi và Vương minh bảo 3 đứa đi cũng không sao, nhưng kèm theo đề nghị là Alex sẽ đứa chúng tôi đến đó. Vì rõ ràng là cả bọn đều thấy 50% charge taxi lúc này là ngu xuẩn khi Alex có xe riêng.
Xe Alex gửi ở bãi giữ xe miễn phí đối diện Cineleisure. Tôi từng thổ lộ với Vương Minh và B.J rằng một ngày nào đó, khi có đủ tiền, tôi sẽ tậu một chiếc xe cà tàng nào đấy để đậu ở bãi xe này. Và dĩ nhiên là tụi nó ủng hộ cả hai tay cho việc khỏi phải chen lấn những ngày cuối tuần trên tàu điện ngầm đến cửa hàng.
Chúng tôi ngồi theo thứ tự, B.J vào trước, rồi đến tôi, và Vương Minh là người cuối cùng. Lúc Vương Minh đóng cửa xe, tôi có cảm giác như chếnh choáng giữa mơ và thật. Rõ ràng, là Vins. Tôi vung tay ra ngoài, và vào lọ nước hoa ô tô của Alex làm nó vỡ tan ra thành từng mảnh:
- Dừng lại, please!!! - Tôi buột miệng la lớn.
Alex giật mình xoay lai nhìn tôi. Vương Miinh và B.J ngạc nhiên ngước mắt về chàng trai đeo ba lô thủng thẳng đi ngang qua. Chỉ là một chàng trai xa lạ mà tôi nghĩ rằng quen thuộc. Tôi lắc đầu. Vương Minh với tay lên tay lên đưa tôi tờ khăn giấy, lặng lẽ. Tôi vừa lau chút máu đang rỉ ra từ vết xước, vừa nhặt những mảnh vỗ nhỏ bỏ ra khỏi xe. Alex nhún vai, chiếc xe lăn bánh đi.
“When you go away and then look back, you will see how childish you were with me...”
6. Tôi ngước nhìn lên trần xe bằng kính trong suốt. Đem đen, bầu trời cô đơn rộng thành từng mảng thênh thang tối. Không có ngôi sao nào soi sáng bầu trời đêm nay. Tôi bỗng nhớ về chàng trai lạ mặt mà tôi lầm tưởng là Vins. Có lẽ ánh sáng mập mờ đã hỗ trợ cho một con người lạ mặt có gương mặt, cùng chiếc ba lô màu ghi suýt soát giống Vins của tôi. Kỳ lạ, đâu phải một sớm một chiều mà tôi vẫn nhớ cụ thể như thế được?
Alex đỗ xe cho ba đứa tôi xuống. Khí ở ngoài thoảng hương của đất. Tôi bước nhan ra để nhường đường cho Vương Minh. Vừa đi vừa bước một hơi sâu trong lòng thấy rất ấm cúng. Bỗng Alex trong xe nói vọng ra:
- Cậu ấy chỉ là thoáng qua thôi, Min.
Tôi xoay lại nhìn Alex. Rõ ràng là đêm vẫn ở cạnh tôi lúc này. Tôi có thể cảm nhận được vị sương lạnh trên môi mình. Nhưng nắng, nắng tràn từ mắt tôi ra. Những tia nắng ấm của ngày hôm qua làm má tôi đỏ ửng lại. Ngày hôm qua là một ngày thật xa, thật cao, và thật hoang đường.
Tôi dường như không bao giờ tin được, Vins đã chết.
Cả tối ấy, tôi ngồi ở cửa sổ nhìn xuống cây mộc lan. Tận hưởng cảm giác êm ả.
---------
-HELLO, IS IT ME YOU’RE LOOKING FOR?-
7. Tôi lồm cồm bò dậy cùng hương cacao bay tận vào trong cơn mơ đêm qua. Ngước nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa tôi phải có mặt ở Cửa hàng Mộc Lan để thay ca cho B.J. Mắt nhắm vừa mở làm công việc cá nhân quen thuộc mỗi sáng. Vương Minh chưa đi học. Tôi biết chắc điều đó nhờ bài Canon in D phối ghita phát ra từ phòng cô. Lấy tay vung nước tung tóe vào mặt, tôi có dự tính rằng hôm nay sẽ là một ngày đầy trong lành với những cơn gió mát đầu ngày. Đén đây thì ý nghĩ về Vins chợt trở lại.
Vins là chàng trai người Đài Loan. Tôi cứ nhớ hoài những khi anh cười, đuôi mắt tự nhiên xuất hiện những đường nhăn, như từng đợt sóng trên gương mặt trẻ con. Mắt Vins sáng long lanh hồ tựa mùa Xuân của tháng Giêng. Thánh thiện. Dù những ngày đầu ở Singapore không được gọi là an lành cho lắm với một cô gái khó thích nghi, nhưng tôi luôn cam đoan với trí nhớ mình rằng, bất luận ra sao, tôi đều có thể cười nhẹ lòng mỗi khi thấy nụ cười và ánh mắt ấy.
8. Khi tôi đến. B.J đang bị những cô bé tuổi teen bu kín xung quanh. Ngước nhìn tôi, cậu ta mỉm cười ngại ngùng. Tôi cược là những bé gái này xem B.J như một pro-motion đặc biệt của cửa hàng Mộc Lan. Khi bắt gặp gương mặt trắng hồng của cậu ta lấm tấm mồ hôi, tôi bèn lao vào tham gia hỗ trợ B.J trong chận chiến ngọt ngào này.
Chút sau, chúng tôi cũng đã dành được chiến thắng. Đám con gái với những chiếc dây đeo bện bằng cói nhuộm màu, cùng vài thứ lặt vặt xinh xắn khác rời khỏi cửa hàng với nụ cười khúc khích và những cái vẫy tay với B.J. Cậu ta thay đồng phục rồi nháy mắt ra hiệu chúc tôi làm tốt. Tôi mỉm cười gật đầu. Với tay lấy tờ tạp chí trên bàn, chưa kịp chíu mũi vào từng dòng chữ nhỏ mùi giấy mới thơm tho thì tôi thấy Alex từ đâu bước vào.
- Đến lâu chưa? Hôm nay thứ Bảy, trời lại mưa, khắp cả ngả đường tắc nghẹt, anh mãi mới thoát khỏi đám đông kéo dài trên đại lộ City Hall - Alex khi bước về phía tôi.
Tôi lắc đầu mỉm cười với Alex:
- Không anh. Em vừa đến. Trời mưa to nên cũng không đông lắm.
Có khách vào hỏi những chiếc hộp gỗ có hương trà, tôi vào trong kho lấy. Khi định bước ra, tôi chợt khựng lại khi nhìn thấy hình ảnh ngoài khe cửa.
Chàng trai hôm qua. Chính là anh. Chàng trai xa lạ mà tôi lầm tưởng quen thuộc ngày hôm ấy. Chàng trai lạ mặt đang xem một chiếc hộp đánh lửa trong suốt, thứ đồ mới nhập. Chúa giúp tôi đi. Tôi bất lực dán mắt vào anh ta qua khe cửa, với tất cả cố gắng kiềm chế vô vọng. Mái tóc dài để rỗi thờ ơ. Đôi mắt sáng và chiếc mũi cao tựa như tái lập hình ảnh của người con trai tôi từng yêu. Suy nghĩ được nhìn Vins một lần khác nữa, làm tôi gần như tưởng mình là mưa, cứ thả rơi tự do xuống đất.
Lúc đẩy hộp lửa về phía Alex, anh ta nói một vài câu gì đấy bằng tiếng Quảng Đông tôi không thể hiểu được. Tôi biết Alex đã nhận ra chàng trai này, quá giống Vins. Trong nhóm, ngoài tôi, Alex là người chơi với Vins nhiều nhất vì từng cùng trong band nhạc của trường. Alex đáp lại chàng trai. Tôi nghe được vài từ tiếng Phổ Thông. Một con bé có chí hướng học ngoại ngữ, nhưng khả năng chẳng hỗ trợ cho bản thân. Oái oăm thế nên mấy năm ở đây, tôi chỉ có tài vặt hơn những người không biết tiếng Trung là đếm số mỗi khi thanh toán tiền và phân biệt giữa tiếng Phổ Thông, Quảng Đông, Phúc Kiến... Dù Vương Minh có lúc đã bỏ hẳn vài tuần để huấn luyện riêng thì kết quả cũng chỉ vậy.
Có lẽ vì thế Chúa không sắp đặt tôi là người Trung Quốc.
Đột nhiên, chàng trai tình cờ hướng mắt vào tôi, nhìn - thẳng - vào - tôi. Toàn thân tôi như bị một con lươn điện chạm vào, giật bắn. Tôi bối rối quay mặt đi.
Chàng trai trả tiền rồi bước ra khỏi cửa hàng. Alex gọi vào:
- Min, em làm gì vậy, chưa tìm được sao?
Tôi giật mình thoát khỏi giấc mộng, đẩy cửa bước ra ngoài. Đặt chiếc hộp gỗ xuống quầy rồi vụt chạy ra khỏi cửa hàng trong ánh mắt ngập ngừng của Alex, anh biết tôi chạy theo ai.
9. Tôi chạy nhanh xuống các cầu thang trượt, ánh mắt hoảng hốt tìm kiếm. Hình ảnh của Vins choáng ngợp trong tôi lúc này. Những bậc cầu thang bỗng trở nên dài bất tận. Tôi không nhận ra sự hoảng hốt của chính tâm hồn mình.
Phía ngoài Cineleisure, những hạt mưa buông xuống chậm rãi. Tôi đẩy tung cửa chạy ra, nhìn khắp nơi như đánh rơi thứ gì đó quý giá - thứ mà thực ra tôi đã mất rồi... Tôi chạy về phía bãi c ỏ bên phải, mắt vẫn nhìn quanh quẩn.
Bất chợt, giọng nói cất lên từ phía sau tôi:
- Em đang tìm tôi?
Tôi giật mình quay lại, là chàng tria. Anh đang đứng cùng vài người bạn ăn mặc kỳ dị tựa như bước đến từ thế giới khác. Anh đang hút thuốc, đốm lửa chập chờn trên cánh tay có xăm một ngôi sao sáu cánh tuyệt đẹp. Anh nhìn tôi bằng đôi mắt không phải của Vins. Đôi mắt buồn, dẫu vẫn long lanh như hô trong. Nhưng tuyệt nhiên nó vẫn không thuộc về Vins của tôi. Nó là đôi mắt của một chàng trai không quen biết. Tôi ngoảnh mặt đi bối rối, sau hồi lâu nhìn anh:
- Không, xin lỗi.
Anh quá giống Vins. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về điều đó. Chàng trai giơ tay ra, nhếch mép:
- Tôi là Nick, em làm việc ở cửa hàng Mộc Lan trên nkia?
Tôi bỏ chạy bất ngờ. Không dám chạm vào cánh tay anh. Tiếng cười từ những người bạn của Nick vang lên sau lưng tôi. Tôi cảm thấy mình như một con bé ngu ngốc giữa những chàng trai kỳ quặc. Trước khi bước vào khu vực, tôi quay lại nhìn về phía đó. Nick im lặng hướng mắt về phía tôi. Ánh mắt ấy làm tôi lại càng nhớ đến ngày chiếc xe lạ lùng đã đâm vào Vins, khi anh đang đứng nhìn tôi sang đường.
Và ngay cả khi tôi thét lên lao ra ôm lấy anh khi anh nằm xuống đường sau cú đâm, anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt như thế. Như muốn nói với tôi, anh thật tiếc vì không được yêu tôi nữa.
Trời mưa suốt đêm.
10. Tôi ngồi xem phim ma với vương Minh cả ngày Chủ Nhật. Tôi không quá hứng thú với phim ma, bởi tôi yếu tim! Nhưng suy cho cùng thì so với việc ngắm nghía những cô gái chàng trai nắm tay nhau bước đi trên vài con đường trải hoa như phim Hàn, xem phim kinh dị còn thú hơn vài lần. Khi tôi ra khỏi nhà, Vương Minh vừa bước nhanh về phía trước với chiếc iPod trên tay, cây mộc lan vẫn im lìm đứng đó. Tôi nhìn nó, mỉm cười nói:
- Tao đã gặp một người rất giống Vins, như là anh em sinh đôi của anh ấy vậy, mày có tin được không?
Nói cái điều chính tôi cũng không tin được ấy, rồi bước xuống con đường nhỏ dẫn ra tàu điện ngầm, lòng bình thản.
Tôi và Vương Minh quyết định tạt ngang cửa hàng. Tối hôm đấy là cuối tháng, chúng tôi phải tổng kết sổ sách và đưa ra những mặt hàng cần phải nhập cũng như ngừng lại. Vương Minh dựa đầu vào cửa kính ngủ ngon lành. Lúc này xe buýt bắt dầu lạnh dâng vì mọi người đã xuống gần hết ở trạm trước. Tôi co người lại trong chiếc áo khoác bằng len mỏng manh. Tôi vừa có lịch học của kỳ tới, được nghỉ lâu hơn dự tính, thở phào, từ bây giờ tôi sẽ có 5 tháng nữa để toàn tâm toàn ý lo cho cửa hàng Mộc Lan của bốn đứa.
Một chàng trai lạ có gương mặt của một người ngày hôm qua bỗng dưng biến mất. Tróng ký ức tôi, đó tựa như một buổi trưa mây trắng sáng trời, tôi bấm điện thoại gọi cho Vins và không ai ở đầu dây kia cả. Biến mất. Bỗng dưng là thế. Không chỉ diễn ra trong một ngày, mà còn là những ngày sau đó đến tận bây giờ.
11. Nick đứng ngay cửa ra vào Cineleisure. Ánh nắng chói chang của một ngày đầu tuần chẳng những không làm tôi tỉnh ra, mà còn ngỡ là mình bị ảo giác. Anh dựa lưng vào cây cột hiinhf chữ nhật hướng mắt nhìn về phía chúng tôi đang đến. Vương Minh xoay sang nhìn tôi như dò xét. Tôi không kịp thừa nhận hay phủ nhận một điều gì. Cách tôi một bước về phía trước là giấc mơ. Tôi không hiểu mình đang thấy Nick hay Vins của ngày hôm qua.
- Hi. Trông có vẻ bất ngờ nhỉ? - Nick mỉm cười nhìn tôi.
Vương Minh buông cái tay nãy giờ giữ chặt tôi ra. Khi nó làm thế, tôi có cảm giác rằng mình đang rơi tuột ra.
- Hi... - Tôi ngật ngừng.
Rõ ràng là với những thứ đang diễn ra, tôi thật sự đang rơi tự do. Nick vẫn giữ nguyên ánh mắt thẳng sâu vào tôi. Tôi cố gắng nhắm lại. Tôi sợ Nick nhiinf thấy Vins đầy trong mắt tôi thay vì bản thân anh.
Vương Minh bất giác nắm lấy tay tôi. Tỉnh giấc. Tôi thấy mình lại cân bằng giữa mùi Mộc Lan thoảng qua không khí. Bỗng Nick chìa tay, đưa tôi tờ giấy cùng hai chiếc vé xem phim ở Cineleisure, cả ba đều có cùng màu xanh của biển. Rồi anh xoay người đi. Dáng vẻ đầy kiêu hãnh và ngạo nghễ tựa những cơn nắng đầu Hè.
Vương Minh đưa mắt nhìn tôi. Nắm chặt những tờ giấy trong tay, tôi lại thấy mình rơi tuột khỏi tay Vương Minh.
Có thứ gì đó rơi ra từ trong mắt tôi.
Thứ gì đó trong suốt và nóng ấm.
Thứ gì đó làm khóe môi tôi cay nồng.
12. Vương Minh bảo rằng tôi cần tĩnh tâm lại. Vì gương mặt tôi bây giờ không khác gì một đứa trẻ được cho kẹo, mà một phút trước đấy cô giáo vừa dạy rằng ăn kẹo là bị sún hết rằng.
Tôi ngồi thẫn thờ ở cuối góc cửa hàng, hai tay cứ mở ra đóng lại lá thư của Nick.
Những thước phim tôi đã cùng Vins xem ngày hôm qua hiện lại từng cảnh trong đầu. Tôi ngỡ như ngửi được mùi nước hoa trong chiếc áo len màu trắng sữa tôi hay mượn anh trong rạp, và cả mùi bắp rang ngọt chúng tôi hay ăn. Mỗi phút trôi qua lại một thứ từng thân thương trở về.
Tôi không nhận ra những ký ức đấy đang vô tình hòa tan những thứ xa lạ này.
Bất công.
Nhưng tôi không còn cơ hội để điều khiển lý trí mình.
Tôi lặng im cầm điện thoại nhắn tin vào số máy Nick để lại trong thư với hình ảnh Vins trong đầu.
-NHỮNG NGÀY THẬT KHÁC-
13. Cửa hàng lúc này đã bắt đầu đông khách. Tôi hiển nhiên là không thể ngồi đấy thờ thẫn và bỏ mặc Vương Minh bị xoay như cánh quạt của cối xay gió hàng Kinderdijk. Mà phải gắng gượng tươi cười đứng dậy hóa thân thành cái cối xay gió thứ hai.
Dù thực trong lòng tựa hồ có bão.
Như thường lệ, cứ tầm 12 giờ là cả Cineleisure, chứ không riêng gì cửa hàng chúng tôi, trở nên yên tĩnh. Huống hồ chi hôm nay lại là thứ Hai đầu tuần. Khi Vương Minh hỏi tôi có cần một combo thịt hun khói của BurgerKing cho bữa trưa không, thì tôi chỉ lắc đầu.
- Thế thì gà vậy. Không thể nhịn đói! - Vương Minh tự quyết định.
Dứt câu thì nó bỏ đi. Tôi ngồi một mình giữa cửa hàng Mộc Lan, gấp hạc bằng những tờ giấy hình vuông đầy mùa sắc và cho vào những chiếc hộp thủy tinh. Trong bốn đứa, chỉ có tôi thấy được hứng thú trong công việc nhàm chán này.
Khi tôi cảm thấy bụng đói cồn cào thì Vương Minh cầm hai túi thức ăn bước vào. Nhìn thấy vẻ mặt như bắt được vàng của tôi, nó bật cười. Tôi mỉm cười.
- Không nên dây dưa với hắn - Vương Minh đưa cái hambuger lên miệng.
Tôi dừng việc nhâm nhi mấy miếng French Fries, ngạc nhiên nhìn Vương Minh.
- Ngoài ngoại hình giống Vins ra, thật sự trông quá đồng bóng - Vương Minh tiếp tục.
Tôi im lặng.
- Lại còn hội bạn ăn mặc khác người cảu hắn chứ? - Vương Minh tỏ ra bực mình bởi vì tôi có vẻ thờ ơ.
Tôi chẳng nói gì. Tôi biết có cãi nhau tiếp với Vương Minh thế nào đi nữa, dù thắng hay thua, tôi cũng sẽ giữ quyết định chấp nhận lời mời xem phim của nick. Thế nên tôi im lặng.
14. Tháng ba trời rảnh rang làm gió.
Tôi thơ thẩn vòng quanh đại lộ Orchard dưới những tán lá mát. Chọn đại cho mình một băng ghế đa khi bỗng thấy mỏi chân, tôi thả người ngồi xuống. Sau khi bực mình với tôi, Vương Minh chỉ cặm cụi ăn chẳng thèm nói nửa lời. Tình trạng này đầu tiên xảy ra các đây hai năm, và có chiều hướng tầm bốn tháng lặp lại một lần.
Tôi biết trong suy nghĩ cảu Vương Minh lúc này, tôi đang là một nàng tiên cá, thay đổi bản thân vì người yêu và quên đi bạn bè.
Tôi không trách gì Vương Minh. Thậm chí dù nó có suy nghĩ tệ hơn về tôi đi chăng nữa. Tôi tin một ngày nào không xa, Vương Minh rồi sẽ hiểu cảm giác của tôi.
Có Chúa biết giùm, nó thật sự là một cảm giác đầy cám dỗ thuộc về ngày hôm qua.
15. Tôi với gọi Alex khi thấy anh đi ngang qua mình. Có lẽ vì hearphone ipod đang hoạt động hết công suất nên phải đến tiếng thứ ba Alex mới xoay người lại nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Những con người xa lạ hối hả đi ngang qua có phải mình đang như một con thuyền đơn và Alex là ngọn hải đăng sáng lóa mắt giữa đại dương bốn phía như một này.
Trong bốn đứa. Tôi thân với Vương Minh nhất vì cũng là con gái. Mọi chuyện buồn vui hai đứa đều thủ thì cùng nhau. Nhưng có lẽ thậm chí nhiều lúc con gái không thể hiểu được con gái. Mỗi khi như thế, Alex đều xuất hiện trước mắt tôi, vững chắc và đầy tin tưởng.
Lần này cũng vậy, anh bước đến và ngồi xuống cạnh bên: “Em cãi nhau với Vương Minh nữa à?” - Tôi ngồi im. Alex cũng chẳng nói thêm gì. Rồi anh nhẹ nhàng nhét một bên hearphone còn lại vào tai tôi. Hai đứa bất giác mỉm cười. Alex bắt dầu ngâm nga Somewhere over the rainbow với tên tôi. Đại loại là “Some day I’ll wish upon the stars...” chỉ còn lại “Min min mỉn mìn min...”.
Tôi cũng bắt đầu cười mà không dừng lại được.
Đôi khi, thật sự tôi chỉ cần một người anh ngồi cạnh mình những lúc thế này, đê tôi biết rằng vẫn còn một điểm tựa ở - đâu - đó - xung - quanh.
Một lúc sau, hai đứa quyết định đứng lên đi bộ về cửa hàng. Chúng tôi biết Vương Minh đang lo lắng cho sự biến mất của tôi. Những tia nắng bướng bỉnh gắng soi mình qua những phiến lá, soi xuống mặt đường thành màu ánh xanh vui mắt. Tôi không còn thấy nóng vì những muộn phiền ít nhất cũng đã vơi đi ít nhiều. Khi còn vài bước nữa là đến cửa hàng, một khoảng cách đủ để trông thấy Vương Minh đang loay hoay xếp những chiếc áo thun màu xám lọ trên giá tủ, thì Alex gọi tôi.
- Min này.
Tôi xoay sang, mở to mắt nhìn Alex chờ đợi. Ngay từ đầu, tôi biết trước anh sẽ nói một điều gì đó.
- Em nên quên Vins và mọi thứ thuộc về anh ta đi. - Alex nói - Có lẽ em không muốn một lời khuyên, nhưng sự thât, ai cũng cần những lời khuyên.
Tôi mỉm cười cảm ơn và bước tiếp. Có lẽ mọi người đều nghĩ tôi điên rồ. Mà cũng có lẽ tôi thật sự như thế. Đôi khi, người ta chấp nhận điên cho những giấc mơ.
Vương Minh gật đầu chào Alex và giả vờ không trông thấy đứa con gái bốn mươi ba cân như tôi đang cố gắng bình thường kế bên. Ngoài kia, hình như mùa Xuân sắp phải đi xa.
16. Khi Alex và B.J đến ca trực thì mọi chuyện luôn khác hẳn. Khách luôn đông hơn so với khi chỉ có tôi hoặc Vương Minh. Chúng tôi nhận ra điều đó ngay từ những ngày mở cửa hàng. Vì thế tôi hay nói đùa với Vương Minh là kiếp sau được chọn lại thì tôi muốn làm một thằng con trai, tất nhiên là phải đẹp trai!
Vương Minh vẫn giận tôi đến hết ca trực. Dẫu thế, lúc về cô vẫn không quên hỏi tôi tối nay có ăn ở nhà hay không. Vương Minh là thế. Dù giận tôi cỡ nào cũng không bỏ mặc tôi.
Tôi nán lại ở cửa hàng phụ tiếp một tí. Vì suy cho cùng, tôi và Vương Minh vẫn hiểu rõ những món đồ nhỏ nhắn ở đây hơn hai người con trai này. Lúc tôi nhìn đồng hồ thì chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ hẹn. Tôi không nói với một ai trong Alex và B.J về buổi hẹn hò, nên khi tôi bảo mình có việc, hai chàng trai có vẻ ngạc nhiên. Tuy thế họ vẫn sẵn sàng để tôi có khoảng trống cho riêng mình. Tất nhiên, Vương Minh làm mặt mèo.
Cửa hàng Mộc Lan của chúng tôi ở tầng hai, và rạp phim nick hẹn tôi nằm ở tầng sáu. Tôi mất năm phút để có mặt trước hall chiếu phim số chín. Khi tôi đến, Nick đã có mặt từ trước. Anh mặc một chiếc áo khoác mỏng màu tím với quần bò, ngậm một cái que gì đó trên mồm, thật kỳ cục, tôi nhủ thầm vậy.
Nick hỏi tôi có muốn dùng coke hay popcorn gì không bằng giọng cộc lốc. Tôi cho rằng đó là bản tính của anh ta nên cũng không thèm trách cứ mà chỉ gật đầu. Vài phút sau đấy, anh ấy đem đến cho tôi phần Lover’s combo với coke hương vanilla và popcorn tẩm đường ngọt lịm. Tôi tưởng chừng đang đánh rơi bản thân mình. Nếu không nhờ đôi mắt của Nick, tôi nghĩ mình đã làm một việc sai lầm là gọi tên Vins chính ngay khoảnh khắc ấy. Rõ ràng tôi cũng biết đó là một việc thật tệ nên tôi đã kịp kìm lòng lại.
Chỉ là tôi không nghĩ ngoài Vins, có một người nào đó có thể mua Lover’s combo trong vòng chưa đầy 5 phút. Xung quanh chúng tôi là một biển người. Chẳng một người nào nhớ rằng tôi đã rất nhiều lần từng đứng đây chờ một chàng trai dáng người cao lớn có gương mặt của một thiên thần. Nhưng tôi vẫn nhớ như in cảm giác chờ đợi một người tôi biết rằng sẽ chẳng bao giờ đến ấy.
Nghĩ đễn đó, tôi thấy mắt mình cay lại.
17. Hôm đấy chúng tôi đi xem Away from her. Dù đã từng đọc qua tiểu thuyết, nhnwg tất cả vẫn thật sự lôi cuốn được tôi. Nick ngồi cạnh bên dán mắt chăm chăm vào màn hình.Tôi ngày trước hay đùa với Vins rằng, rạp phim là nơi hẹn hò thất bại nhất của chúng tôi, vì dù phim có hấp dẫn hay nhàm chán đi chăng nữa, anh cũng luôn dán mắt vào nó một cách đầy quan tâm. Khẽ rùng mình vì lạnh, tôi theo quán tính vòng hai tay trước ngực. Nick đẩy chiếc áo khoác về phía tôi.
Tôi lặng người, giống Vins quá...
Tôi ép chiếc áo khoác áp gần vào mặt. Mùi táo xanh. Mùi những trái táo non nớt của tháng Tư mỏng manh. Mùi nước hoa tôi đã từng quen thuộc.
Nick xoay qua nhìn đôi mắt đã ướt nước, chực chờ rơi lệ của tooii ngạc nhiên. Vì rõ ràng cảnh Grant và Fiona hạnh phúc bên nhau chẳng hề gây được buồn phiền cho một ai trong rạp. Nên anh bắt đầu thì thầm vào tai tôi những thứ đại loại như anh là người Đài Loan, hiện đang mở một xưởng xe motor cùng những người bạn hôm trước tôi gặp, tên phiên âm của anh có nghĩa là Đám mây nhỏ - tôi cho đó là một tên buồn cười đối với một đứa con trai ngổ ngáo như anh... và những thứ lặt vặt như anh thích cửa hàng Mộc Lan của chúng tôi, anh thích cái cách những người trẻ như tôi quản lí nó.
Tôi nghe một ai và mọi thứ trôi tuột ra tai bên kia. Làm sao tôi có thể tập trung khi cách tôi chưa đầy nửa tấc về hướng bên phải là giấc mơ ngỡ mình đã thức giấc và mất đi. Hình xăm ngôi sao bất chợt hiện trong đầu tôi khi Nick với tay lấy ly coke. Tôi tò mò hỏi về ngôi sao màu xanh nhạt hiện ra lờ mờ trong bóng tối.
- Ngôi sao sáu cánh tượng trưng cho phép thuật, anh cần nó cho mơ ước của mình. - Nick mỉm cười.
- Thế điều ước có thành sự thật không? - Tôi tò mò.
- Điều đó phải do chính em trả lời.
- Em?
- Vì anh đã ước một cô gái xinh đẹp như em cho phép anh được yêu. Đó là một ước mơ hoang đường đúng không? - Nick nhún vai ranh mãnh.
Tôi nhìn anh, kinh ngạc về điều ngọt ngào anh vừa nói.
Ừ, nó là một điều hoang đường như những giấc mơ ướp đầy hương tháng Giêng.
Cơm mơ đã dừng ngày tôi ngồi nhớ anh bên ô cửa sổ. Ngoài trời giăng đầy mưa với tiếng nhạc Canon in D văng vẳng ra từ phòng Vương Minh.
Những ngày tôi bắt mình phải cười trong tkhi lòng không thở được.
Những ngày thật khác.
Chợt, Nick nắm lấy tay tôi.
Tay anh rất ấm, lần này thì tôi khóc thật.
-CHÀNG TRAI YÊU TÔI LÀ BẦU TRỜI-
18. Alex đèo tôi vòng quanh thành phố. Hôm nay là ca trực của B.J và Vương Minh. Tôi mở cửa sổ, luôn thế, tận hưởng những cơn gió mát từ biển thổi vào. Singapore được bao bọc bốn bề bởi biển. Đất nước hải sư chỉ có nhiều nhất một thứ - màu xanh. Khắp nơi tràn ngập cây, hài hòa một không khí êm ả. Chiếc xe lao vụt trên đường cao tốc BKE, dẫn ra nơi những dòng sông đổ về...
East Coast một ngày đẹp trời.
Ánh sáng của bầu trời xanh thẳm buông xuống những bờ sông cạn. Tôi ngồi giữa biển, xung quanh là cát mịn trắng, ăn kem của Alex mua. Anh ngồi cạnh tôi, miệng cũng nhấm nháp Mac’ Donald Ice Cream. Chúng tôi lặng lẽ một lúc cho đến khi hai đứa mút hết kem. Alex quay sang tôi:
- Giờ thì em có thể kể.
Tôi nói về Nick, như đã hứa. Alex ngồi nghe yêu lặng. Tôi kể hết. Cảm giác về anh. Hình ảnh của Vins. Cái nắm tay. Nụ hôn nhẹ vào má khi anh đưa tôi về. Chiếc xe motor màu bạc đẹp đẽ. Với Alex, tôi chẳng có gì để giấu.
Nghe xong, anh khụt khịt mũi, nhún tay trên cát như những phím đàn:
- Vậy em tự nghĩ đi, em yêu Nick hay chỉ yêu những gì Nick thuộc về Vins.
Tôi im lặng hồi lâu, nghe tiếng sóng biển dội vào câu hỏi. Rồi tôi quay sang Alex, trả lời:
- Điều tệ hại là em không biết.
Tôi nói xong câu ấy thì trời bắt đầu bỗng nhiên xầm xì, mây kéo đến nhanh chóng như phản đối câu trả lời tệ hại ngu xuẩn của tôi.
19. Kỳ lạ thay khi chúng tôi về đến cửa hàng Mộc Lan thì những đám may lại kéo đi đâu mất, như là hù dọa tôi mà thôi. Vương Minh đưa tay đẩy những chiếc rèm ở cửa sổ ra cho thoáng khi tôi đang bước vào, quay ra nhìn tôi và Alex tò mò. Alex cười, nhún vai vẻ không liên quan đến ánh mắt ấy.
Tối qua, Nick đèo tôi về nhà trên chiếc motor giống trong phim Ghost Rider tôi từng xem, anh ấy gọi nó là Chopper gì đó. Thật sự, ngồi sau lưng của một chàng trai cao lớn thật thích, tôi núp dưới những cơn gió khắp nơi. Nick lái xe rất nhanh, đến nỗi tôi biết dẫu mình hét lên chắc cũng không ăn thua với âm thanh vù vù đang lọt vào kẽ tai. Tôi không ôm Nick mà bám chặt vào áo của anh, có lẽ như thế làm tôi thấy thoải mái hơn. Đó là cảm giác thật tuyệt. Tôi nhìn thấy anh nhếch mép qua gương, nụ cười khác biệt.
Riêng khi ấy, tôi quên đi Vins.
- Vào kho lấy đôi giày màu đỏ vẽ Luis Royo, Min.
Tiếng nói của Alex làm tôi giật mình.
Tôi biết hình ảnh của chính Nick đang chiếm dần cuộc sống tôi, như những đôi giày xếp đầy ngăn tủ cũ kỹ, nhưng không thể bỏ qua.
20. Tháng Tư bắt đầu bằng ngày nói dối, và tình yêu cũng vậy. Vương Minh đứng trước cửa phòng tôi rồi lại chạy vụt vào bếp. Tôi đếm cũng phải hai, ba lần như thế. Đến lần cuối cùng thì tôi buộc mình xoay qua nhìn thẳng vào mắt Vương Minh. Không thể nào giả vờ thêm được nữa. Vương Minh có tí giật mình. Hôm nay cô mặc chiếc áo sơmy màu trắng ngả vàng, quần jeans skinny xanh đen như kiểu mấy cô sinh viên người Malaysia trong lớp. Vương Minh nhe răng cười với tôi.
- Chút ra tiệm chung nhé? - Vương Minh gãi đầu tỏ ra bối rối.
Tôi gật đầu mắt tròn xoe mỉm cười.
Nắng sáng long lanh như ai đó đặt pha lê cạnh Mặt Trời rọi vào tận những chiếc ghế cuối cùng trên xe. Vương Minh ngồi kế bên gục đầu vào vai tôi ngủ ngon lành. Vài vệt nắng trên má Vương Minh làm tôi lóa mắt. Tôi mải mê ngắm nhìn gương mặt cô bạn thân như chiêm ngưỡng từng mùa của thời gian.
Vương Minh là vậy thôi. Đôi lúc với tôi, người bạn này như là chị em ruột thịt. Xa gia đình, mỗi sinh viên du học đều có một đặc điểm chung là cực kỳ thiếu thốn tình cảm riêng. Từ lúc bắt đầu học hành ở đây, hai đứa tôi đã nợ tình thương của nhau quá nhiều. Còn một sự thật phía sau bề ngoài mạnh mẽ này, là chúng tôi đều là con gái. Bản thân con gái là một đống phức tạp dung hòa lại mà thành.
Vương Minh tỉnh giấc và nhìn tôi mỉm cười. Chúng tôi xin lỗi nhau. Cuối cùng một vài thứ cũng có vẻ trở lại như cũ.
Lúc chúng tôi đến Mộc Lan, B.J đang cầm ly cacao nóng bằng hai tay đưa lên mũi. Anh có vẻ cảm thấy vui lòng khi thấy tôi và Vương Minh nắm tay vui vẻ đi cùng nhau sau một chuỗi ngày chiến tranh lạnh đầy gay cấn. Vương Minh ghé tai tôi thì thầm: “B.J mừng vì được kết thúc ngày tháng ăn mì và thức ăn nhanh đấy!” - Chung tôi khúc khích cười.
Hôm đấy vào một ngày chuyển mùa.
21. Đêm xuống, những con đường trung tâm vừa thưa người vừa hối hả. Bốn đứa chúng tôi đang mải tranh luận một vấn đề gì đó cùng nhau mà lúc này tôi đã quên mất. Vấn đề đấy không quan trọng, cái quan trọng là chàng trai ngồi trên chiếc motor sáng bóng cạnh nơi đậu xe của Alex. Ánh sáng vàng khói áp ra từ những cây đèn cao làm khung cảnh thêm chiều hướng mập mờ. Nói thật, y như thói quen khó bỏ dẫu biết là xấu và dẫu đã có đủ một khoảng thời gian để quen thuộc, tôi cảm thấy được tay mình run bần bật trong tay Vương Minh. Cả trái tim tôi hét lên trong lòng một cái tên khác khi thấy Nick.
- Chúng ta đi một chút gì không? - Nick hướng mắt về bốn đứa tôi.
- Sure. Đi ăn lẩu nhé? - B.J chen ngang giật câu trả lời đáng nhẽ ra phải là của tôi.
Alex và Vương Minh mỉm cười. Nick cũng bật cười. Mặt tôi đỏ chín lại. B.J rõ ràng là một đứa bạn quá đáng yêu đến độ... không biết điều. Cả bầu trời vẫn không một vì sao nào, dù chẳng vướng một chút mây đêm nay. Cả ba đứa bước lên xe và đẩy tôi về phía Nick. Không để tôi có dịp ngượng ngùng tiếp, Nick chồng chiếc mũ bỏa hiểm màu trắng cam vào đầu tôi. Mọi thứ cứ như những cảnh phim chiếu chậm. Tập phim tôi cứ vừa ngỡ mình xem rồi, lại vừa thấy đầy xa lạ.
Tiệm lẩu đông nghẹt người, nhưng cũng may lúc chúng tôi đến là vừa có bàn trống. Đây là tiệm lẩu buffet, kiểu “tiệc đứng” ở Việt Nam. Muốn ăn bao nhiêu thì tùy, miễn là đừng bỏ phí. Vì thế du học sinh kiểu tôi rất chuộng những nơi thế này.
Alex, B.J và Nick tự giác đứng lên lấy thức ăn khi tôi xoay qua lại tìm kiếm xem có ai quen thuộc trong những giọng Việt Nam ấy. Vương Minh bảo tôi coi chừng Nick với B.J, cô không nghĩ một kiểu người như B.J có thể bỏ qua cơ hội phá phách hai người. Tôi cười. Ba chàng trai bương bê lỉnh kỉnh những cái đĩa thức ăn ngồi xuống. Chúng tôi bắt đầu cắm cúi hòa vào đám đông hì hục húp lẩu ấy, đứa nào cũng đói meo.
Y như lời Vương Minh cảnh báo, B.J đúng là kiểu người chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này để chọc phá tôi. Anh liên tục hỏi Nick những câu hỏi ngớ ngẩn mà chúng tôi không thể không bật cười. Cũng may Nick không phải là dạng người dễ để B.J bắt nạt như Vins. Ừ, như Vins...
22. Nick đèo tôi vòng quanh những con đường đầy vị của biển. Tôi ngồi phía sau, giang hai tay ra giả lập mình đang bay. Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ vang vọng tiếng piano bài Tình ca Sarenade mà Schubert tình cờ viết ra khi lang thang trong một khu vườn nhỏ xa lạ. Khi chúng tôi ngồi trên bãi cát đầy gió thốc, Nick kể cho tôi nghe một vài giai thoại khác của hoàn cảnh Sarenade ra đời. Tôi thích cái cách anh dẫn giải rằng nên gọi khúc nhạc này là Mộ Khúc (nhạc chiều) thay vì Dạ Khúc (nhạc đêm) như mọi người vẫn hay lầm lẫn.
Tôi ngẩn người nhìn nah như kiểu giật mình thấy Mặt Trời rọi vào mình ấm áp khi mùa Đông đến. Nick im lặng không nói gì mà đưa mắt nhìn về phía biển xa xăm, nơi những con tàu đổ neo sáng đèn lấp lánh.
Chúng tôi rời khỏi biển khi mũi hai đứa cay nồng vì vị muối và mái tó rối bù. Trông Nick lúc này như chú gấu Teddy cỡ đại trong cửa hàng đồ chơi World of Action ở Cineleisure. Tôi bỗng nhớ ra là chúng tôi chưa hề nói yêu nhau, chỉ là im lặng không phủ nhận lẫn nhau. Nick dựa vào xe chờ tôi đội mũ bảo hiểm nặng trịch. Tôi bỗng để ý dòng chữ màu xanh ngọc in trên chiếc áo phông trắng của anh: “Shy who loves me”.
Người yêu tôi lúc này như bầu trời. Đôi lúc soi mình vào đấy chợt thấy quá khứ. Đôi lúc tựa như khúc nhạc giao hưởng tháng Tư mong manh.
23. Buổi sáng vài ngày hôm đó tôi trực cùng B.J. Rõ ràng là có luôn có sự bất công, những cô bé gái chẳng bao giờ nhờ tôi xem hộ món đồ gì mà cứ yêu cầu B.J làm điều đó. Thế mà B.J vẫn túc trực với nụ cười trên môi. Đó là lý do tôi thích ở B.J, với bất cứ chuyện gì xảy ra, anh đều vui vẻ đón nhận nó.
B.J lấy tay lau mồ hôi trên trán mình, ngồi xuống thở phào khi cửa tiệm vào giờ nghỉ trưa.
- Muốn tôi đền bù gì nào ông anh? - Tôi mỉm cười hỏi B.J.
- The 7th Soda!!! - B.J ngay lập tức hét lên khi tôi hỏi như biết trước được điều đó vậy. - Anh đang ăn kiêng nên chỉ cần thế thôi.
Tôi bật cười. Dạo này B.J cứ hay bị Vương Minh than phiền vì tội đã tăng cân trong một tháng nay.
The 7th Soda là thức uống ưa thích của B.J sau những ly cacao béo ngậy, thực chất cũng làm từ cacao nhưng mix thêm với soda và đá. Tôi đứng chờ ở ngã đèn giao thông để băng qua NYDC café trước cửa trung tâm thương mại HVM. Thật sư nó cũng không xa Cineleisure là mấy, có lẽ vì caisi nắng mùa Hè làm tôi cảm thấy mỏi mệt.
Tôi order thêm cho mình một phần mì Ý với phô mai. Trong khi đứng chờ, tôi ngước mắt nhìn quanh NYDC café.
Phía bên kia là hai chàng trai. Tôi dễ dàng nhận ra đó là Alex và Nick và cả hai đang chăm chứ bàn luận về một vấn đề gì đấy tôi không thể nghe rõ.
Nick bỗng lặng yên, châm điếu thuốc đưa lên môi.
Alex đưa cho anh một bức ảnh.
...
Chàng trai tôi yêu tên là Bầu Trời.
Anh ta sáng. Anh ta tối.
Anh ta nắng. Anh ta mưa.
Như thế nào đấy, tôi vẫn chưa đoán được.
-CÒN ĐÓ NGÀY MAI-
24. Tôi trở lại cửa hàng, tâm trạng rối rắm. Tôi biết Alex đã đưa ảnh của ai cho Nick. Còn ai ngoài Vins. Tôi không hiểu tại sao Alex lại làm như thế, có lẽ vì anh thấy tôi đã đâm đủ sâu vào cái mớ bòng bong này. Và anh muốn gỡ nó ra. Tôi hiểu điều ấy. Nhưng thấy rất buồn. Cửa hàng có vài khách ra vào, nhìn ngắm những thứ đồ long lanh. Tôi đứng ở một góc. Bóng Vins vẫn ở đâu đó trong tôi, sâu thẳm. Giọt nước mắt như pha lê rớt xuống trên má...
Đến cuối chiều khi hết ca, tôi xách đồ về nhà, cố giấu những cảm xúc trên mặt để Vương Minh không biết tôi đang buồn. Thật sự, tôi chờ đợi Nick sẽ đứng đây, nói với tôi điều gì đó. Nhưng không, không gian rộng lớn đơn độc. Có lẽ tôi nghĩ nhiều, anh cũng chẳng có nhiều thời gian suốt ngày đứng lớt phớt ở cái nơi vui chơi giản trí này. Nhưng tôi vẫn chờ đợi một điều gì đó từ anh. Tôi ôm sự chờ đợi ấy lên xe buýt, ngủ vùi suốt quãng đường dài về nhà.
25. Tôi nhìn thấy Vins đứng ở cây mộc lan cạnh nhà... Lòng tôi hoảng hốt, đờ đẫn. Hai mắt tôi như muốn mở to vừa muốn nhắm mắt lại. Hai tay tôi run rẩy tự cầm lấy nhau. Nước mắt tôi tự rơi xuống từ lúc nào. Tôi chạy về phía Vins khi thấy Vins mỉm cười. Đột nhiên, một bàn tay kéo tôi lại, Nick đứng cạnh tôi từ lúc nào. Tôi nhìn anh rồi quay lại nhìn Vins... Hai người con trai, một phía trước một phía sau tôi. Tôi chẳng biết làm gì. Cây mộc lan đung đưa trong gió.
Rồi bỗng, tôi choàng tỉnh giấc. Ngày mới bắt đầu bằng kết thúc của cơn mơ lạ.
Tôi ra bếp làm chút đồ ăn sáng, những miếng bánh mì nướng bơ thơm phức và rau xà lách trộn luôn làm tôi thấy tậm trạng khá hơn. Suy cho cùng, ăn là điều tốt nhất, ngay cả khi tâm trạng quá rối bời hoặc không có gì để làm. Có lẽ vì thế con gái béo lên sau khi chia tay chăng? Ngồi ăn ở gần cửa sổ, nhìn xuống cây mộc lan tôi vừa mơ khi nãy, toi chợt thấy một điều tôi không tin được, Nick đang ở đó, ngồi trên chiếc motor của anh, hút thuốc. Tôi lặng người. Một thoáng khi anh ngẩng lên, tôi thụt cổ vào, hoảng sợ như vừa làm điều gì có lỗi. Máy tôi rung lên sau đó: “Xuống đây, anh thấy em rồi”. Tôi nghĩ một thoáng, rồi vơ đồ nhét vào túi, chạy ra thang máy. Khi xuống đến nơi, tôi thấy anh đứng nhìn tôi im lặng. Linh cảm những điều không lành, tôi bước về phía anh. Mắt Nick thâm quầng như thiếu ngủ, cổ áo chemist xộc xệch, áo khoác anh vắt hờ hững ở xe. Anh nhìn tôi, mỉm cười:
- Em có đến cửa hảng không anh đèo đi?
Câu hỏi hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi. Tôi muốn nói rất nhiều điều, nhưng dưới bóng mộc lan, tôi bỗng thấy tất cả là thừa. Tôi gật đầu im lặng...
Chiếc xe lại lao vút đi trong gió...
26. Alex đã ở cửa hàng. Anh xếp lại những đồ trong kho trong lúc vắng khách. Tôi để túi vào góc, chào anh. Alex mỉm cười nhìn tôi. Anh nói rằng có lẽ chiều nay anh và B.J sẽ đi lấy thêm một số túi cói mới và vài đồ lặt vặt, tôi có thể trông cửa hàng một mình không. Tôi gật đầu. Với tôi, bước qua vạch đỏ vào đến cửa hàng Mộc Lan là đã cảm thấy rất an toàn. Như là về đến nhà của mình. Tôi không muốn nói gì với Alex về những thứ tôi đã nhìn thấy, sâu thẳm, tôi biết Alex lo cho tôi như người anh trai muốn cô em gái an toàn.
Những hàng cây xào xạc ngoài cửa kính, không gian ẩm ướt và lạnh dần như những luồng hơi nước vô hình thổi đến. Có chút mây từ không gian xa lạ ùa đến nhanh chóng. Tôi nhận được mess của Nick vào năm giờ chiều, khi Alex đã đi. Anh nói anh muốn gặp tôi khoảng nửa tiếng nữa. Những đám mây vẫn vần vũ ngoài khung cửa sổ...
Nick xuất hiện đột ngột khi tôi đang có vài ba khách, những em bé secondary school dễ thương. Anh vẫn mặc như lúc sáng. Có vẻ không quan tâm đến những người còn lại, anh nói với tôi:
- Min, anh chỉ muốn hỏi em ba câu, em có thể hứa sẽ trả lời anh thật chứ.
Tôi im lặng vài giây rồi trả lời nhỏ.
- Vâng.
- Ngày đầu tiên thấy anh, em nhìn thấy hình ảnh của người yêu cũ em phải không?
Tôi gật đầu, mắt nhìn xuống đất.
- Đừng gật đầu, hãy trả lời anh.
- Vâng.
- Và suốt những ngày đi với anh, em cũng nhìn thấy anh ta đúng không?
Tôi im lặng. Tôi muốn hét lên rằng không. Rằng khi ngồi sau lưng Nick lúc anh đèo tôi, tôi chỉ thấy anh. Nhưng tim tôi đau nhói.
- Vâng.
- Và ngay cả bây giờ, trước mặt em vẫn là Vins của em ngày xưa đúng không?
- Nick...
- Đừng gọi tên anh. Đừng xúc phạm anh, please, đừng gọi tên anh khi em không nghĩ đến anh. Chỉ cần trả lời anh! - Nick gần như hét lên, khiến những người trong cửa hàng quay lại nhìn chúng tôi ngạc nhiên.
Nước mắt tôi đã bắt đầu rớt xuống.
- Nick, anh đừng như thế...
- Please, Min. Damn it! Just answer my question! - anh tiếp tục hét lên.
- Vâng. Đúng.
- Thế là đủ rồi. Cảm ơn em vì đã thành thật - anh quay người đi.
Tôi kéo anh lại:
- Nick!
- Anh đã tôn trọng câu trả lời cảu em, vì thế am hãy vui lòng tôn trọng anh, để anh rời khỏi em.
- Anh đừng làm thế.
- Anh đã có thể không làm thế nếu anh không giống Vins - Nick rút trong túi ra bức ảnh quăng xuống mặt bàn rồi quay đi.
Tâm trạng tôi như vỡ òa, những dồn nén từ đêm qua bung ra dữ dội. Tôi chạy theo giữ anh lại. Nick vùng tay anh ra khỏi tôi, khiến tôi va vào lọ nước hoa 212 đặt trên tủ kính rơi xuống đất vỡ tan. Anh bước ra khỏi cửa hàng nhanh chóng, không ngoảnh mặt lại, nhanh như lúc anh bước vào cuộc sống tôi. Tôi đứng giữa những mảnh vỡ của hiện tai và ngày hôm qua, ngỡ ngàng.
27. Tôi lại muốn nói với Nick nhiều điều anh không hỏi. Rằng tôi đã nhìn thấy Vins trong anh. Nhưng bây giờ lúc nào nghĩ về Vins, tôi cũng luôn nghĩ về Nick.
Rằng tôi đã phí quá nhiều thời gian để chạy đuổi theo cái bóng của Vins - thứ đang ám ảnh cuộc sống của tôi. Tôi muốn dựa vào Nick để vượt qua chính điều ấy.
Rằng tôi thích cảm giác ngồi sau xe anh, ép người vào lưng anh, khi ấy tôi chẳng nghĩ đến ai khác hay bất cứ điều gì khác.
Rằng tôi thích nắm chặt những ngón tay dài đầy mùi thuốc lá của anh, hít hà nó và nhăn mũi nói với anh: “Hãy bỏ thuốc đi chàng trai trẻ!”.
Rằng, tôi yêu anh. Rằng đừng bỏ rơi tôi khi mọi thứ mới chỉ thai nghén, khi tình yêu chưa thực sự đáng để kết thúc sau khi đã bắt đầu ngọt ngào.
Rằng, tôi đã sai.
Nhưng anh đã không bao giờ hỏi tôi.
Trời bắt đầu mưa như trút xuống những giận hờn.
Nick, anh đã không bao giờ hỏi em rằng hoàng hôn mưa này em nghĩ đến ai. Em đã nghĩ đến anh...
28. Orchard một ngày Đông, tôi ngồi với B.Jowr cầu thang của Wisma Centre, vừa ăn kem 1 đô la vừa tán gẫu. Chợt tôi thấy một người bước qua. Tim tôi như chưa bao giờ đập mạnh hơn. Tôi chạy theo người ấy trong ánh mắt ngạc nhiên của B.J.
Tôi chạm vào vai anh. Anh quay lại...
Đôi mắt sâu thẳm nhìn thấu vào tôi.
Tôi mìm cười. Lần này tôi nhất quyết không để tuột tình yêu của mình. Nhất quyết không. Anh một lần nữa đã xuất hiện trước tôi. Chúa đã cho tôi một cơ hội để tin vào chính mình thêm lần nữa.
Tôi ôm chặt lấy anh giữa phố đông, dòng người qua lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạ lẫm. Nhưng tôi không quan tâm, bởi ngay đây, chàng trai của tôi đang mỉm cười. Nick thì thầm:
- Hãy hỏi anh rằng anh có nhớ em không, Min...
Giữa chúng tôi chỉ còn khoảng không xanh mướt, bở chàng trai của tôi là bầu trời.
Đó là giấc mơ của tôi đêm qua.
29. Hai tháng sau khi Nick biến mất, tôi cũng đã dần trở lại bình thường. Công việc ở cửa hàng Mộc Lan ngày càng tốt. Khách đến đông hơn và nhiều hơn. Mọi thứ ổn đến mức chúng tôi nghĩ đến việc duy trì cửa hàng ngay cả khi đã vào học. Mọi người đều biết chuyện của tôi, nên không ai hỏi. Alex vẫn đèo tôi ra biển đều đặn. B.J vẫn mua hoa về cắm khắp nơi. Vương Minh vẫn bật những bản nhạc cổ điển cơi bằng piano.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Ngày mai vẫn còn đó dẫu cho điều gì đã xảy ra.
Như thế, người ta vẫn sống tốt.
Những, mỗi tối trước khi rơi Cineleisure, tôi vẫn nhìn về phía chiếc cột nơi Nick thường dựa vào. Và lòng tôi thi thoảng vẫn thoáng buồn, như một khoảng trống không thể lấp kín. Những khi ấy, tôi trở về cới cây Mộc Lan, như là điểm tựa cho chính mình, như là đi tìm sự khỏa lấp nỗi buồn bằng chính những niềm vui mỏng manh, bằng những yêu thương không đong đếm.
Tôi chấp nhận điều ấy như một lẽ thường, bởi cuộc sống có được mất, để dạy cho tôi biết trân trọng những gì mình đang có. Tôi tin một ngày anh sẽ trở lại cửa hàng Mộc Lan, cùng tôi nhặt lại những mảnh vỡ, điều đó quan trọng hơn hết. Bởi những người đi qua cuộc sống của nhau, rồi sẽ trở lại, nếu giữa họ có những điểm cắt của tình yêu.