Nguyên tác: The English Patient
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2023-06-17 16:09:57 +0700
Katharine
L
ần đầu tiên nàng nằm mơ thấy ông, nàng thức dậy bên cạnh chồng, miệng la hét.
Trong căn phòng ngủ của họ, nàng nhìn trừng trừng xuống tấm khăn trải giường, miệng hé mở. Chồng nàng đặt tay lên lưng nàng.
“Ác mộng đấy thôi. Đừng sợ.” “Vâng.”
“Anh lấy nước cho em nhé?” “Vâng.”
Nàng không muốn cử động. Không muốn nằm lại khoảng không gian cũ.
Giấc mơ xảy ra trong căn phòng này - bàn tay ông trên cổ nàng (bây giờ nàng chạm vào cổ mình), nỗi cáu giận của ông với nàng, nỗi cáu giận nàng đã cảm thấy trong những lần đầu tiên nàng gặp ông. Không, không phải là cáu giận, một sự lơ là, nỗi khó chịu vì một người đàn bà đã thành hôn đang có mặt trong nhóm của họ. Ông và nàng cúi gập người như những con thú, ông ghì chặt cổ nàng, khiến nàng nghẹn thở trong khoái cảm của mình.
Chồng nàng mang đến cho nàng cái ly trên đĩa lót, nhưng nàng không nhấc hai tay lên nổi, chúng đang run, rã rời. Anh lúng túng kề ly vào miệng nàng để nàng có thể hớp ngụm nước có mùi chlorine, vài giọt nước chảy xuống cằm nàng, rơi xuống bụng nàng. Khi nàng nằm xuống, nàng không có thì giờ để nghĩ đến những điều nàng đã thấy, nàng rơi nhanh vào một giấc ngủ say.
Đấy là nhận thức đầu tiên. Ngày hôm sau nàng nhớ đến nó, nhưng lúc ấy nàng bận và nàng không chịu nghĩ ngợi lâu đến tầm quan trọng của nó, gạt nó đi; nó là một va chạm ngẫu nhiên trong một đêm nàng nằm mơ nhiều, thế thôi.
Một năm sau, những giấc mơ khác đến, bình yên, nguy hiểm hơn. Lần này, ngay trong giấc mơ đầu tiên nàng đã nhớ lại bàn tay trên cổ nàng, chờ đợi lúc tâm trạng bình thản giữa họ chuyển thành hung bạo.
Ai rắc vụn thức ăn để khêu gợi thèm muốn? Về một người bạn không hề nghĩ đến. Một giấc mơ. Rồi sau đó là một chuỗi giấc mơ khác.
Sau này ông nói đấy là sự gần gũi. Sự gần gũi trong sa mạc. Ông nói sự gần gũi đã gây nên chuyện ấy. Ông yêu chữ gần gũi - sự gần gũi của nước, sự gần gũi của hai hoặc ba thân người trong một chiếc xe đi sáu tiếng đồng hồ trong Biển Cát. Đầu gối rịn mồ hôi của nàng bên cạnh hộp số xe, lắc lư, lên xuống cùng những đoạn đường gồ ghề. Trong sa mạc bạn có thì giờ nhìn khắp nơi, để lập lý thuyết về sự sắp xếp của mọi thứ chung quanh.
Nàng ghét ông khi ông nói chuyện như thế, mắt nàng giữ vẻ lễ độ, trí nàng muốn tát ông. Lúc nào nàng cũng muốn tát ông, và nàng nhận ra ngay cả điều ấy cũng mang dục tính. Với ông, mọi quan hệ rơi vào trong những khuôn mẫu. Bạn rơi vào sự gần gũi hoặc xa cách. Cũng như với ông, lịch sử trong sách của Herodotus làm sáng tỏ mọi xã hội. Ông cho rằng ông quen thuộc với những lề lối của thế giới ông gần như đã rời bỏ từ bao năm nay, từ đấy nỗ lực để thám hiểm một thế giới nửa phần là bịa đặt trong sa mạc.
Họ chất dụng cụ vào xe ở phi trường Cairo, chồng nàng nán lại để kiểm tra ống dẫn xăng của chiếc Moth trước khi ba người đàn ông rời đi vào sáng hôm sau. Madox đi đến một trong mấy tòa đại sứ để gửi điện tín. Còn ông thì vào phố để uống cho say, một buổi tối cuối cùng thường lệ ở Cairo, đầu tiên ở Sòng Bài Hí Viện của Madame Badin, rồi sau đấy biến vào trong những con đường phía sau khách sạn Pasha. Ông thường thu xếp hành lý trước buổi tối, để sáng hôm sau ông chỉ phải leo vào xe, ngật ngừ vì say.
Ông lái xe đưa nàng vào phố, không khí ẩm, lưu thông tệ và chậm trong giờ kẹt xe.
“Nóng quá. Em muốn uống bia. Anh muốn uống không?”
“Không. Anh phải thu xếp rất nhiều thứ trong vòng vài giờ tới đây. Em cho anh kiếu.”
“Không sao”, nàng nói. “Em không muốn quấy rầy.” “Khi anh trở về anh sẽ uống với em.”
“Ba tuần nữa, đúng không?” “Khoảng đó.”
“Ước chi em cũng đi.”
Ông không trả lời. Họ qua cầu Bulaq và giao thông tệ hơn nữa. Quá nhiều xe đẩy, quá nhiều khách bộ hành chiếm hết lòng đường. Ông rẽ về hướng nam dọc theo sông Nile đến khách sạn Semiramis, nơi nàng đang ở, chỉ quá mấy trại lính một chút.
“Lần này anh sẽ tìm ra Zerzura, phải không?” “Lần này anh sẽ tìm ra Zerzura.”
Ông như thường lệ. Gần như không nhìn nàng suốt thời gian họ đi chung, ngay cả khi họ bị kẹt tại chỗ hơn năm phút.
Ở khách sạn ông lễ độ thái quá. Khi ông cư xử như thế nàng càng ít ưa ông hơn; tất cả bọn họ đều phải giả vờ rằng dáng vẻ này là lịch thiệp, nhã nhặn. Nó làm nàng nhớ đến một con chó mặc quần áo. Mặc xác ông. Nếu chồng nàng không phải làm việc chung với ông thì nàng thà không bao giờ gặp lại ông nữa.
Ông kéo va li của nàng ra từ phía sau xe và sửa soạn mang nó vào trong sảnh khách sạn.
“Em mang được.” Áo sơ mi của nàng âm ẩm sau lưng khi nàng ra khỏi ghế cạnh tài xế.
Người gác cửa định xách va li, nhưng ông nói, ”Không, cô ấy muốn tự mang”, và nàng lại cáu vì phỏng đoán của ông. Người gác cửa bỏ đi. Nàng xoay lại phía ông, ông đưa va li cho nàng, vì thế nàng đối diện ông, hai tay lúng túng xách cái va li nặng trước mặt.
“Thôi chào nhé. Chúc anh may mắn.”
“Được rồi. Anh sẽ chăm cho tất cả bọn họ. Họ sẽ an toàn.” Nàng gật đầu. Nàng ở trong bóng râm, và ông đứng trong ánh nắng gay gắt như không biết đến nó.
Rồi ông đến bên nàng, gần hơn nữa, và trong một thoáng nàng nghĩ ông sắp ôm lấy nàng. Thay vì thế, ông giơ cánh tay phải quàng qua cổ trần của nàng, vì thế cả cánh tay ông âm ẩm chạm vào da nàng.
“Tạm biệt.”
Ông bước trở về chiếc xe tải. Giờ đây nàng có thể cảm thấy mồ hôi của ông, như máu chảy từ lưỡi dao dường như cử chỉ của ông đã mô phỏng.
Nàng nhấc một cái gối nhỏ đặt lên đùi như một tấm khiên chống trả ông. “Nếu anh làm tình với em, em sẽ không nói dối về chuyện ấy. Nếu em làm tình với anh, em sẽ không nói dối về chuyện ấy.”
Nàng đưa cái gối nhỏ lên ngực, chỗ trái tim, như thể nàng muốn bóp nghẹt phần đã thoát ra ngoài của con người nàng.
“Em ghét cái gì nhất?” “Lời nói dối. Còn anh?”
“Sự chiếm hữu”, ông nói. “Khi em bỏ anh, thì quên anh đi.”
Nắm đấm của nàng vung về phía ông và đập mạnh vào phần xương ngay dưới mắt ông. Nàng mặc quần áo và bỏ đi.
Mỗi ngày ông sẽ về nhà và soi gương, nhìn vết bầm đen trên mặt. Ông trở nên tò mò, không hẳn về vết bầm, mà về hình dạng của khuôn mặt mình. Đôi mày dài trước kia ông chưa hề thật sự chú ý đến, mái tóc màu cát bắt đầu ngả bạc. Bao nhiêu năm rồi ông chưa nhìn mình trong gương như thế này. Đôi lông mày dài thật.
Không điều gì có thể ngăn ông đến với nàng.
Khi không ở trong sa mạc với Madox hoặc không ở trong những thư viện Ả Rập với Bermann, ông gặp nàng ở công viên Groppi - cạnh vườn mận được tưới rất nhiều nước. Ở đấy nàng vui nhất. Nàng là người phụ nữ nhớ hơi ẩm, vẫn yêu những bờ giậu thấp lá xanh và cây dương xỉ. Trong khi với ông từng này màu xanh khiến ông cảm thấy như mình đang ở trong một khu hội chợ.
Từ công viên Groppi họ vòng ra khu phố cổ ở Nam Cairo, những khu chợ người châu Âu ít đến. Trong những căn phòng của ông, bản đồ phủ kín tường. Mặc dù ông cố gắng bày biện, chỗ ở của ông vẫn có vẻ như khu trại chính.
Họ nằm trong vòng tay nhau, dưới chiếc bóng và nhịp quay của cái quạt. Suốt buổi sáng ông và Bermann đã làm việc trong bảo tàng viện khảo cổ học, xếp các bản văn Ả Rập cạnh lịch sử châu Âu để tìm cách nhận ra âm vang, sự trùng hợp, những cái tên thay đổi - lần ngược lại trước thời Herodotus đến cuốn Kitab al Kanuz, trong ấy Zerzura được đặt theo tên người phụ nữ đang tắm trong một đoàn lữ hành sa mạc. Ở đấy cũng có bóng quạt chậm rãi chập chờn. Và ở đây cũng có sự trao đổi thân mật và âm vọng của lịch sử ấu thời, của vết sẹo, của cách hôn.
“Em không biết phải làm sao. Em không biết phải làm sao! Em làm người tình của anh thế nào được? Anh ấy sẽ phát điên.”
Một danh sách những vết thương.
Những màu sắc của vết bầm - từ màu nâu đỏ đến màu nâu. Nàng cầm cái đĩa, bước ngang qua căn phòng, hất mọi thứ trên đĩa xuống rồi đập đĩa lên đầu ông, máu ứa lên mái tóc màu rơm. Cái nĩa đâm vào sau vai ông, để lại dấu răng bác sĩ ngờ là của một con cáo.
Trước khi bước đến ôm nàng, ông sẽ liếc nhìn chung quanh xem có vật nào chuyển dịch được không. Ông sẽ gặp nàng và những người khác nơi công cộng với những vết bầm hoặc cái đầu băng bó và giải thích rằng chiếc taxi ngừng gấp làm ông đập vào cửa sổ đang mở bên hông xe. Hoặc ông xuất hiện với iodine thoa lên một vết lằn ở cánh tay. Madox lo vì ông bỗng dưng hay gặp tai nạn. Nàng lặng lẽ cười mỉa vì lời giải thích yếu ớt của ông. Có lẽ là tuổi tác, có lẽ anh ấy cần kính, chồng nàng nói, tay huých Madox. Có lẽ là một người đàn bà anh ấy gặp, nàng nói. Nhìn xem, không phải đây là vết cắn cào của một người đàn bà sao?
Của một con bọ cạp, ông nói. Tên Latin là Androctonus australis.
Một tấm bưu thiếp. Chữ viết ngay ngắn lấp đầy khung chữ nhật.
Phân nửa thời gian em không chịu nổi nếu không chạm vào anh. Thời gian còn lại em cảm thấy gặp lại anh hay không cũng chẳng sao cả. Đấy không phải là đạo đức, đấy là mình chịu đựng được bao nhiêu.
Không có ngày tháng, không tên kèm theo.
Thỉnh thoảng, khi nàng có thể qua đêm với ông, họ thức dậy lúc ba ngọn tháp của thành phố bắt đầu buổi cầu nguyện trước bình minh. Ông bước cùng nàng qua những khu chợ màu chàm giữa Nam Cairo và nhà nàng. Những bài ca tín ngưỡng đẹp đẽ vút vào không gian như những mũi tên, tháp này đáp lời tháp kia, như thể truyền đi lời thì thào về hai người lúc họ bước đi trong khí lạnh buổi sáng, mùi than đá và mùi cây gai dầu đang tỏa lan biến không gian thành sâu sắc. Những kẻ phạm tội trong một thành phố thánh.
Ông lấy tay gạt đĩa và ly trên bàn trong tiệm ăn, mong rằng đâu đấy trong thành phố nàng sẽ ngước nhìn lên khi nghe tiếng động ấy. Khi ông không có nàng. Ông, người chưa bao giờ cảm thấy cô đơn trong những dặm dài kinh độ giữa những thị trấn sa mạc. Trong sa mạc người ta có thể giữ thiếu vắng trong lòng hai bàn tay úp, biết rằng đấy là thứ nuôi nấng hắn nhiều hơn nước. Ông biết một loại cây ở gần El Taj, nếu người ta cắt đi lõi của nó, một dung dịch có tính thảo dược sẽ đong đầy chỗ cắt. Mỗi sáng người ta có thể uống lượng dung dịch bằng phần lõi cây đã bị cắt. Cái cây tiếp tục lớn mạnh trong vòng một năm trước khi nó chết đi vì thiếu cái này hoặc cái khác.
Ông nằm trong phòng mình, chung quanh là những tấm bản đồ nhợt nhạt. Ông không có Katharine. Thèm khát của ông muốn thiêu đốt tất cả lề luật xã hội, tất cả phép lịch thiệp.
Ông không còn màng đến cuộc sống của nàng với những người khác. Ông chỉ muốn vẻ đẹp khó quên của nàng, diễn tả kịch tính của nàng. Ông muốn giữa họ là sự phản chiếu tỉ mỉ và bí ẩn trong cái nhìn kề sát, sự xa lạ của họ gần gũi như hai trang giấy trong một cuốn sách gấp.
Ông đã bị nàng tháo rời ra.
Và nếu nàng đã mang ông đến cảnh này, thì ông đã đưa nàng đến đâu?
Khi nàng ở bên trong bức tường giai cấp của nàng, và ông ở bên cạnh nàng trong những nhóm lớn hơn, ông kể những câu chuyện đùa chính ông không thấy buồn cười. Điên khùng một cách bất thường, ông công kích lịch sử thám hiểm. Khi ông không vui ông làm thế. Chỉ có Madox nhận ra tật ấy. Nhưng nàng thậm chí không nhìn vào mắt ông. Nàng mỉm cười với mọi người, với những đồ vật trong phòng, khen một bình hoa, những thứ bâng quơ vô giá trị. Nàng hiểu lầm thái độ của ông, cho rằng ông muốn thế, và tăng gấp đôi bề dày bức tường để tự vệ.
Nhưng giờ đây ông không chịu nổi bức tường trong nàng. Anh cũng dựng bức tường của anh đấy thôi, nàng bảo ông, vì thế em có bức tường của em. Nàng nói thế, lấp lánh trong một sắc đẹp ông không chịu nổi. Nàng với quần áo đẹp, với khuôn mặt trắng xanh cười với mọi người đang mỉm cười với nàng, với nụ cười ngần ngại đáp lại những câu đùa cáu kỉnh của ông. Ông tiếp tục những câu nói đáng sợ về chuyện này chuyện kia trong một cuộc thám hiểm họ đều biết rõ.
Ông phát điên vào giây phút nàng quay đi sau khi ông chào nàng nơi phòng đợi của quán rượu trong khu Groppi. Ông biết cách duy nhất ông có thể chấp nhận mất đi nàng là nếu ông vẫn có thể nắm giữ nàng hoặc được nàng nắm giữ. Nếu bằng cách nào đấy họ có thể chăm sóc nhau để vượt qua chuyện này. Không phải bằng một bức tường.
Ánh nắng tràn vào căn phòng Cairo của ông. Bàn tay ông rã rời trên cuốn sách của Herodotus, tất cả căng thẳng nằm trong phần còn lại của cơ thể, vì thế ông viết sai chữ, cây bút nguệch ngoạc như không có xương sống. Ông hầu như không viết nổi chữ ánh nắng. Chữ đang yêu.
Trong căn apartment[74], chỉ có ánh sáng từ dòng sông và sa mạc phía xa. Ánh sáng rơi trên cổ nàng chân nàng vết sẹo chủng ngừa ông yêu trên cánh tay phải của nàng. Nàng ngồi trên giường, choàng ôm sự trần truồng của mình. Lòng bàn tay ông trợt theo mồ hôi trên vai nàng. Đây là bờ vai của mình, ông nghĩ, không phải bờ vai của chồng nàng, đây là bờ vai của mình. Là người tình, họ đã dâng hiến cho nhau những phần thân thể của mình như thế này. Trong căn phòng cạnh bờ sông.
Trong vài giờ họ có được, căn phòng đã tối lại đến độ sáng này. Chỉ có ánh sáng của dòng sông và sa mạc. Chỉ khi nào có cơn mưa hiếm hoi bất ngờ thì họ mới đến bên cửa sổ, giơ hai tay, hết sức nhoài người ra ngoài để tắm mưa. Những tiếng la hét trong cơn mưa rào ngắn ngủi ngập đầy đường phố.
“Chúng mình sẽ không bao giờ yêu nhau nữa. Mình không bao giờ có thể gặp nhau nữa.”
“Anh biết”, ông nói.
Buổi tối nàng nhất định đòi chia tay.
Nàng ngồi, thu vào trong chính mình, trong bộ áo giáp lương tâm ghê gớm của nàng. Ông không thể xuyên qua nó. Chỉ có thân thể ông gần với nàng.
“Không bao giờ nữa. Chuyện gì xảy ra cũng thế.” “Được rồi.”
“Em nghĩ anh ấy sẽ phát điên. Anh hiểu không?”
Ông không nói gì, thôi tìm cách kéo nàng vào lòng.
Một giờ sau họ bước vào buổi tối khô khan. Họ có thể nghe thấy những bài hát từ phía xa, phát ra từ máy gramophone trong rạp chiếu phim Nhạc Đại Chúng, những cửa sổ của rạp mở ra vì trời nóng. Họ sẽ phải chia tay trước khi rạp đóng cửa và những người nàng có thể quen biết ra khỏi rạp.
Họ ở trong vườn thực vật, gần giáo đường Các Thánh. Nàng nhìn thấy một giọt lệ và nghiêng người liếm nó, đưa nó vào miệng mình. Như nàng đã liếm máu trên tay ông khi ông đứt tay trong lúc nấu ăn cho nàng. Máu. Lệ. Ông cảm thấy thân thể ông thiếu vắng mọi thứ, cảm thấy ông chứa đựng khói. Điều duy nhất còn sống là sự nhận biết về nỗi khao khát và thèm muốn trong tương lai. Điều ông muốn nói, ông không thể nói với người phụ nữ này, sự cởi mở của nàng như một vết thương, tuổi trẻ của nàng chưa tàn phai. Ông không thể thay đổi điều ông yêu nhất ở nàng, là tính không nhân nhượng, điều khiến nét lãng mạn của những bài thơ nàng yêu thích vẫn ung dung tồn tại trong thế giới thực. Ông biết không có trật tự trên thế giới ngoài những phẩm chất này.
Buổi tối nàng nhất quyết. Ngày 28 tháng Chín. Cơn mưa trong cây đã khô giữa ánh trăng nóng. Không có giọt nước mát lạnh nào rơi xuống người ông như một giọt lệ. Cuộc chia tay này ở công viên Groppi. Ông chưa hỏi chồng nàng có nhà hay không trong khung ánh sáng hình vuông trên cao bên kia đường.
Ông nhìn hàng cây cọ lữ khách cao trên đầu họ, những cổ tay vươn ra của chúng. Như đầu nàng, mái tóc nàng ở trên ông, khi nàng là người tình của ông.
Không có nụ hôn. Chỉ một vòng tay ôm. Ông gỡ người ra khỏi nàng và bước đi, rồi quay lại. Nàng vẫn đứng đấy. Ông trở lại cách nàng vài thước, một ngón tay giơ lên để nhấn mạnh điều ông nói.
“Anh chỉ muốn cho em biết. Anh chưa nhớ em.”
Với nàng, khuôn mặt ông thê thảm, đang cố mỉm cười. Đầu nàng quay đi và đập vào cạnh của cây cột cổng. Ông thấy nó làm nàng đau, để ý cái nhăn mặt. Nhưng họ đã tách biệt vào trong chính mình mất rồi, bức tường đã dựng lên vì sự kiên quyết của nàng. Cú dội của nàng, nỗi đau của nàng, là ngẫu nhiên, là cố ý. Bàn tay nàng gần thái dương mình.
“Rồi anh sẽ nhớ”, nàng nói.
Trước đấy nàng đã thì thầm với ông, từ thời điểm này trong cuộc đời chúng ta, chúng ta sẽ tìm thấy linh hồn mình hoặc sẽ mất đi linh hồn mình.
Làm thế nào chuyện này xảy ra? Yêu và bị tháo rời.
Tôi ở trong vòng tay nàng. Tôi đã đẩy tay áo sơ mi của nàng lên vai để tôi có thể nhìn thấy vết sẹo chủng ngừa của nàng. Anh yêu vết sẹo này, tôi nói. Vòng tròn nhợt nhạt trên cánh tay nàng. Tôi thấy món dụng cụ cào xước rồi phụt thuốc vào trong nàng rồi nhả ra, rời khỏi làn da nàng, từ bao năm trước, trong một phòng thể dục ở trường, khi nàng chín tuổi.