He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Sang
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ù vẫn biết tình yêu không thể so đo, đong đếm, nhưng liệu có bền vững không? Quả thực trong Linh Đan, chỉ một đêm tâm sự cùng người đàn ông đó, cô cũng cảm nhận được tình cảm của anh dành cho cô và hơn nữa, bên trong ẩn chứa những nghĩ suy, cần san sẻ, nhưng làm sao có thể đến với nhau khi giữa họ có bức tường vô hình ngăn cách. Linh Đan có đủ can đảm để đến với một kẻ ăn chơi như anh, đến với tình yêu của mình hay không? Nghĩ đến anh, cơ thể cô như mềm nhũn ra vì chất chứa bao nỗi niềm. Cô muốn ngồi dậy, chạy thật nhanh đến với người cô yêu, ngã vào vòng tay anh như bất cứ cô gái đang yêu nào cũng làm. Rồi lại bị kéo lại, những cái màng ý nghĩa trừu tượng luôn khiến cô lo lắng và cô sợ. Đó cũng là điều dễ hiểu trong tâm lý con người.
Linh Đan ngồi bật dậy. Tình yêu đã thôi thúc cô làm cái điều mà lý trí luôn bảo sai. Cô chạy xuống cầu thang và gọi điện thoại:
- Alô. - Một giọng nữ nhão nhoét vang lên bên kia đầu dây.
Linh Đan run run:
- Chị làm ơn cho em gặp anh.. anh...
Cô gái châm chọc:
- Anh nào? Người yêu hay tình nhân hả?
Lnh Đan ấp úng:
- Anh.. Mickey...
Cô gái bật cười chế giễu:
- Chuột Mickey hả? Nghe thú vị thật. - Cô gái ỏn ẻn nói với một người nào đó - Anh yêu... Anh có phải Mickey không?
- Linh Đan.. Linh Đan... Em ở đâu?
Tiếng chàng trai vang lên, giọng gấp gáp, hỗn hễn. Linh Đan rã rời cả người, chân đứng không vững. Cúp điện thoại xuống, cô thất thểu ra cửa, quên cả trả tiền điện thoại.
Bà chủ nhà gọi:
- Này, em chưa gởi tiền điện thoại.
Linh Đan quay lại, cô lắp bắp:
- Cháu xin lỗi.
Linh Đan như người mất hồn, cô vùi đầu vào gối, khóc rấm rứt. Có thể trong anh, cô chẳng là gì cả và anh cũng chưa từng nói yêu cô bao giờ. Cô cảm thấy mình vô duyên quá mức, nhưng cô không thể tỉnh táo được. Tình yêu và sự ghen tương lẫn lộn. Cô thức thâu đêm, gậm nhấm tình yêu vừa chớm nở đã đắng ngắt nỗi đau mới. Nhiều lúc cô cố tình tìm những lý do chính đáng để bào chữa cho anh, nhưng sự thật lúc nào cũng là sự thật, chỉ có điều cô không tận mắt chứng kiến. Và cô cầu xin tất cả đều là sự hiểu lầm.
Về phần Nhất Bảo, anh đang say với men ân ái như bất cứ một tên ăn chơi nào. Cú điện thoại của Linh Đan làm anh trở về thực tại, vòng tay anh buông lõng cơ thể cô gái. Cô gái vuốt ve cánh tay cuồn cuộn bắp thịt của Nhất Bảo và thủ thỉ hỏi:
- Cô ta là một con nai anh mới mồi được à?
-...
Cô gái trườn lên người anh:
- Thôi, anh đừng nghĩ vu vơ nữa. Đêm nay đã có em rồi, em sẽ làm cho anh thỏa mãn.
Nhất Bảo đẩy cô gái ra, anh ngồi dậy, châm điếu thuốc, đăm chiêu nhả khói lên trần nhà. Cô gái ỏng ẻo tựa người lên vai Nhất Bảo và vuốt ngược mái tóc anh:
- Cô ta là người yêu của anh à?
Gỡ tay cô gái ra, anh với tay lấy cái áo mắc trên tường, khoác vào người và nói:
- Không hẳn thế và hơn cả thế.
Cô gái cau mày, khó hiểu, nhưng cô tính không khơi chuyện.
- Đêm nay anh không ở lại với em à?
Nhất Bảo lắc đầu. Anh rút tay lấy xấp tiền dầy cộm nhét vào tay cô gái:
- Thu Hương, chuyện chúng mình coi như chấm dứt, anh không muốn kéo dài nữa.
Cơ thể bốc lửa của Thu Hương ôm chầm lấy Nhất Bảo, cô thì thầm:
- Nhưng em chưa muốn kết thúc. Hãy để trò chơi tiếp tục, anh nhé.
Đẩy cô gái ra, Nhất Bảo lắc đầu:
- Anh chán nản lắm rồi. Em vẫn nói là em cần tiền, đúng không? Bấy nhiêu có đủ không? Tính đòi tiền cũng là chuyện bình thường, phải không em?
Cô gái nhếch mép cười:
- Quả là đúng như vậy. Tôi chẳng có gì để giữ anh cả, ngoại trừ...
Nhất Bảo nói câu:
- Đừng lan man nữa, chẳng có gì giữ nổi tôi đâu.
Cô gái vuốt mặt Nhất Bảo:
- Thế mà có đấy.
Cô gái nắm tay Nhất Bảo đặt lên bụng mình và ranh mãnh nói:
- Nếu có một đứa bé thì sao?
Rút tay lại, Nhất Bảo nói qua kẽ răng:
- Chẳng có đứa trẻ nào lại tồn tai ở đây cả, cô đừng hòng.
Cô gái ngước mặt lên trần nhà cười khanh khách.
- Thôi, anh đi đi. Khi nào thích thì cứ đến, em lúc nào cũng chờ anh.
Nhất Bảo nâng cằm cô gái lên, hôn nhẹ lên đôi môi chúm chím:
- Cám ơn em.
Nhất Bảo đi ra khỏi cửa, tiếng xe máy xa dần. Cô gái nở nụ cười cay đắng.
Reng.. Reng... Reng...
Hồng Huệ nhấc ống nghe:
- Alô.
Giọng nam lơ lớ vang lên:
- Chào Hồng Huệ, tôi là Mike.
Hồng Huệ reo lên:
- Ôi, Mike! Sao anh biết số điện thoại của tôi?
Mike cười, không trả lời, anh hỏi:
- Tối nay, em có rảnh không? Tôi muốn mời em đi chơi.
Hồng Huệ thoáng xao động trong lòng. Lần đầu tiên cô được rủ đi chơi một mình, mà lại là một chàng trai nước ngoài nữa. Hồng Huệ bối rối, cô chưa kịp trả lời đã nghe Mike nài nỉ:
- Hồng Huệ đồng ý với tôi nhé. Tôi rất muốn được đi chơi cùng em.
Hồng Huệ thầm nghĩ: Đúng là phong cách phương Tây. Rồi cô từ chối:
- Xin lỗi, Mike để khi khác. Hôm nay tôi bận.
Mike vẫn vô tư bày tỏ lòng mình:
- Ồ, tiếc quá. Để lần sau nhe. Tạm biệt em.
- Chào Mike.
Đặt ống nghe xuống, trong lòng Hồng Huệ ngổn ngang những ý tưởng. Con tim cô trách móc. Tại sao cô không nhận lời. Cô và Mike đã có gì đâu, chỉ là một tình bạn, bạn bè chẳng lẽ không đi chơi được hay sao? Cô ngồi thẫn ra ở phòng khách. Tiếng bà Hồng Loan làm cô giật mình:
- Huệ, con lên kêu anh Hai dậy, đã 10g rồi còn gì. Đêm nào cũng đi cố xác, đến một hai giờ sáng mới về. Thằng này càng lúc càng lêu lỏng, phải cưới vợ cho nó mới được.
Hồng Huệ sực tỉnh, cô chạy vội vào phòng anh trai.
Phòng Nhất Bảo bừa bộn đồ đạc, trên bàn, ly tách ngã nghiêng, chai rượu ngoại đã cạn sạch. Nhất Bảo nằm xoãi tay trên giường, quần áo còn nguyên vẹn. Hồng Huệ ngồi xuống bên cạnh, cô nắm vai anh lay mạnh:
- Anh Hai! Dậy, dậy.
Nhất Bảo ú ớ trong miệng. Anh nắm lấy tay Hồng Huệ, kêu khe khẽ:
- Linh Đan! Linh Đan... Anh yêu em...
Hồng Huệ cau mày khó hiểu. Cô lẩm bẩm:
- Linh Đan là ai mà anh ấy gọi vậy cà? Hay là con nho? Linh Đan lớp mình? Làm sao có chuyện đó được.
Hồng Huệ tiếp tục gọi:
- Anh Hai dậy đi, mẹ gọi kìa.
Nhất Bao? tỉnh ra, anh dụi mắt và hỏi:
- Mấy giờ rồi?
- Mười giờ. - Cô hạch hỏi - Đêm qua anh đi mấy giờ về?
Nhất Bảo không trả lời. Anh ngồi dậy, chiếc áo sơ mi kéo thẳng xuống, lo rờ vết son trên ngực.
Hồng Huệ khó chịu:
- Đêm qua, anh lại ngủ với gái à?
-...
Nhất Bảo bỏ đi thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước xối ào ào làm Hồng Huệ tức anh ách. Cô quyết định hỏi cho ra lẽ.
Nhất Bảo trở ra với bộ mặt tươi tỉnh hơn. Anh vừa đi, vừa xát khăn tắm lên đầu. Anh phớt lờ như không thấy Hồng Huệ, càng làm cho cô tức tưởi. Cô hỏi:
- Anh Hai, Linh Đan là ai?
Chẳng hỏi lý do vì sao Hồng Huệ biết, anh nhún vai:
- Đó là một cô gái.
Hồng Huệ bực tức:
- Ai chả biết. Em muốn hỏi cô ta là người yêu của anh à?
Nhất Bảo mặc bộ pyjama vào. Chậm rãi chải tóc rồi khoác tay Hồng Huệ, anh nheo mắt:
- Em quan tâm làm gì mấy chuyện bà xàm đó. Đối với anh, cô ta khác hơn những cô gái khác, chịu chưa?
Hồng Huệ tò mò:
- Cô ta thế nào? Cao, thấp, da trắng hay đen, tóc dài hay ngắn...
Nhất Bảo phì cười:
- Em làm gì mà điều tra kỹ vậy. Thôi, đi xuống nhà nghe mẹ hạch tội đã.
Nhất Bảo kéo em gái ra khỏi phòng. Anh tuy là một tay ăn chơi ngoài đường, nhưng trong nhà, anh cư xử rất lễ độ, tình cảm gia đình rất sâu nặng.
- Con chào mẹ.
Bà Hồng Loan lom lom mắt nhìn anh. Đợi anh ngồi xuống, bà mới nói:
- Nhất Bảo, mẹ muốn bàn với con một chuyện.
- Chuyện gì ạ?
Bà Hồng Loan nói chậm rãi:
- Bây giờ con đã lớn rồi, sắp 30 tuổi, ba mẹ cũng già yếu, con không được chơi bời nữa. Lo làm ăn phụ giúp gia đình mình, cả cái sản nghiệp này cần có một người kế thừa. Mẹ muốn con lo cưới vợ rồi làm ăn.
Ngừng lại một chút, bà tiếp:
- Bà Oanh là bạn hàng của mẹ, có cô con gái rất dễ thương, mẹ chọn cho con, con nên tiếp xúc với người ta.
Nhất Bảo cau mày:
- Con chưa muốn lấy vợ đâu mẹ. Với lại, nếu lấy ai là quyền của con, con lớn rồi.
Bà Hồng Loan dịu giọng:
- Mẹ không ép buộc con. Mẹ muốn con nên làm quen với con bé, rồi thời gian con sẽ quen dần. Mẹ nghĩ con sẽ sớm thích con bé. Ngày mai, mẹ mời cơm gia đình họ, con nên ở nhà.
Nhất Bảo không đủ kiên nhẫn, anh đứng lên và nói:
- Con chẳng cưới ai hết. Nếu mẹ biểu con làm việc, con sẽ làm, còn cưới vợ thì không.
Anh bỏ ra khỏi cửa. Bà Hồng Loan ngán ngẫm với đứa con bất trị này.
Tú Nam bảnh bao trong bộ trang phục đắt tiền, anh lái chiếc xe du lịch đời mới, đậu trước cổng trường, thư thái chờ đợi Linh Đan. Tay anh gõ nhẹ trên vô- Lăng, môi lảm nhảm điệu nhạc nào đó. Một bó hồng đỏ thắm được anh chuẩn bị sẵn, mùi hương của hoa tỏa ra khiến anh ngây ngất. Vừa thấy Linh Đan đi ra, anh kêu to:
- Linh Đan!
Hồng Huệ hích nhẹ vào bạn:
- Chàng tới rồi kìa.
Linh Đan nhìn về phía Tú Nam. Quả thực trong lòng cô cũng có chút rạo rực, nhưng cô nói:
- Bạn chỉ luôn liên tưởng bậy bạ.
Hồng Huệ liếc mắt tinh nghịch:
- Thật không đó?
Linh Đan khẳng định:
- Tất nhiên rồi.
Hai người đi đến trước mặt Tú Nam.
- Chào hai cô nương.
- Chào anh. - Hồng Huệ nói - Chà, hôm nay, anh Nam bảnh thật. Nè, anh hãy biến cô bé lọ lem này thành công chúa nhé.
Tú Nam vui vẻ:
- Tất nhiên rồi.
Hồng Huệ xin phép về trước. Còn lại hai người, Tú Nam lịch sự mở cửa xe và nhỏ nhẹ:
- Mời em lên xe.
Linh Đan lưỡng lự:
- Chuyện gì vậy anh?
Tú Nam mỉm cười bí ẩn:
- Rồi em sẽ biết.
Đóng cửa xe lại, Tú Nam cho xe phóng đi về hướng Thu? Đức và dừng xe trước một ngôi biệt thự xinh xắn mới xây.
Tú Nam mở khóa cổng, đưa Linh Đan vào phòng. Căn nhà được bài trí khá đẹp mắt. Tú Nam hỏi:
- Em thích không?
- Căn phòng đẹp quá. Anh mới mua phải không? - Linh Đan hỏi.
Tú Nam gật đầu, và lập lại câu hỏi:
- Em thích không?
Linh Đan tiếp tục lãng tránh câu trả lời:
- Anh bài trí cả căn phòng này à?
Tú Nam nhún vai:
- Tất nhiên rồi.
Tú Nam làm như vô tình, nắm tay Linh Đan hồ hởi nói:
- Anh dắt em đi xem các phòng nhé.
Vừa đi, anh vừa nói:
- Đây là tác phẩm đầu tay của anh. Em có biết anh phải nuôi giấc mơ này từ bao giờ không? Từ khi mới bước chân vào giảng đường trường đại học kiến trúc, bản thiết kế đầu tiên anh vẽ dành cho căn nhà tương lai, cho mái ấm hạnh phúc của mình.
Linh Đan im thin thít, cô lắng nghe niềm vui sướng của anh, trong lòng trào dâng sự ngưỡng mộ người đàn ông đứng trước mặt.
Tú Nam đưa Linh Đan vào nhà bếp, căn phòng sáng bóng màu gạch men, mọi thứ được xếp đặt sẵn. Nồi, chén, bếp,... toàn những thứ đắt tiền mà Linh Đan có mơ cũng không có được. Cô thích thú kêu lên:
- Ôi, đẹp quá. Anh Nam giỏi quá.
Tú Nam khoanh tay, tựa vào tường, say đắm ngắm Linh Đan. Tình yêu trong anh dâng lên mãnh liệt. Hơn bao giờ hết, anh biết mình không thể mất Linh Đan, cô ấy phải thuộc về anh. Linh Đan có cảm giác khó chịu. Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt nồng nàn tình yêu của anh, tim cô hơi rung động, đôi má chợt ửng đỏ. Cô ngượng ngùng:
- Anh Nam nhìn Linh Đan gì dữ thế?
Tú Nam không trả lời mà nói:
- Chúng mình đi lên lầu em nhé?
Linh Đan hơi lưỡng lự. Hiểu ý, Tú Nam thúc giục:
- Nếu không có sự nghiêm thứ của em, anh sẽ không ở căn nhà này nữa đâu.
Linh Đan dẹp bỏ những ý nghĩ không hay, cô tươi tỉnh nói:
- Đâu có. Em chỉ cảm thấy hơi đói thôi.
Tú Nam bước lại gần cô:
- Anh vô ý quá. Thôi, chúng mình đi ăn rồi hãy xem tiếp.
Linh Đan lắc đầu:
- Khỏi cần anh ạ. Chốc nữa về rồi ăn luôn.
Hai người đi lên cầu thang. Thành cầu thang làm bằng đá, chạm trỗ khá tinh tế, Linh Đan vịn tay lên thấy mát lạnh. Tú Nam đưa cô vào một căn phòng khá rộng rãi, có cửa sổ nhìn ra vườn cây, với tấm rèm cửa màu hồng, chiếc giường trải nệm hồng tạo nên vẻ quyến rũ tự nhiên. Ở một góc là chiếc bàn trang điểm có tấm kiếng lớn hình ovan. Nhìn vào kiếng, cô thấy phản chiếu một tấm tranh thiếu nữ cỡ lớn. Cô quay lại ngắm nghía và khẽ giật mình, bức tranh thiếu nữ trong trang phục áo dài quàng khăn màu hồng, mái tóc xõa dài sao trông giống cô quá. Linh Đan đứng lặng người, cô chẳng còn hay biết gì nữa cả. Tú Nam đứng trước mặt cô, đặt bàn tay lên bờ vai mềm mại của người con gái. Anh thì thầm:
- Linh Đan! Anh yêu em!
Linh Đan bị động hoàn toàn. Cô cúi gầm mặt xuống né tránh ánh mắt anh, Tú Nam đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt đẹp của cô và khẽ nâng cằm cô lên. Anh cúi xuống, hơi thở rạo rực của anh phà vào mặt cô. Tay chân cô như bủn rủn, sắp ngã khụy vào người anh. Cô chợt nhớ đến nụ hôn của Mickey vồ vập và mãnh liệt. Cô vội quay đi né tránh đôi môi anh, khiến anh hụt hẫng. Linh Đan xót xa nói:
- Xin lỗi anh, em không thể. Em...
Tú Nam buồn buồn nói:
- Anh hiểu em, nhưng Linh Đan, em hãy làm vợ anh nhé?
Linh Đan lắc đầu:
- Đừng nói ra điều đó, em sợ. Em xin lỗi anh. Anh Tú Nam, tại sao có một người con gái luôn chờ đợi anh, mà anh không để ý tới, anh không biết sao?
- Em đang nói đến Tuệ Mẫn phải không? Tình yêu cô ấy dành cho anh, anh biết chứ. Nhưng tình yêu trong anh thì không, em đừng ép buộc anh.
Chợt Tú Nam nắm chặt lấy tay Linh Đan:
- Có phải vì chuyện đó mà em không dám đến với anh, có phải không?
Linh Đan gỡ tay anh ra:
- Không phải như vậy, mà vì em... em có người yêu rồi.
Tú Nam hét lên:
- Em nói dối. Em nói dối.
Anh thả người xuống giường:
- Anh không tin. Tại sao em nói dối anh? Anh yêu em mà.
Linh Đan lấy bình tĩnh nói:
- Đó là sự thật. Anh không tin tùy anh.
Tú Nam ngước lên. Anh như không tin vào những gì nghe thấy, giọng nói của Linh Đan lạnh lùng và cương quyết. Tú Nam ngồi bật dậy, anh lắp bắp:
- Anh xin lỗi em.
Linh Đan nhỏ nhe nói:
- Anh nghĩ cho khỏe. Em về đây.
Tú Nam đứng lên và nói:
- Anh đưa em về.
Hai người sánh vai ra cổng. Chiếc xe du lịch nổ máy lao về phía trước.
Tú Nam dừng xe trước một hiệu ăn. Linh Đan lắc đầu:
- Về thôi anh. Em hết đói rồi.
- Đợi anh một chút.
Tú Nam bước xuống, đi vào hiệu ăn. Một lúc sau, trở ra với lỉnh kỉnh đồ ăn trên tay, anh đưa cho Linh Đan:
- Em cầm về để khuya ăn, kẻo đói.
Linh Đan ngước nhìn anh vẻ biết ơn. Trước khi bước xuống xe, Linh Đan nhỏ nhẹ nói:
- Chúng ta mãi là bạn tốt anh nhé.
Tú Nam gượng cười buồn:
- Anh chúc em hạnh phúc.
Tú Nam nhìn theo dáng Linh Đan hút vào cổng ký túc xá, lòng anh đau thật. Anh không tin Linh Đan đã có người đàn ông khác.
Linh Đan vừa về đến phòng, đặt bịch thức ăn lên bàn, cô leo lên giường. Một bó hồng nhung đặt trên bàn học khiến Linh Đan trở nên tỉnh táo. Vừa lúc đó, Ngọc Hà nói:
- Linh Đan nè, hồi nãy có anh chàng nào gởi hoa cho em, có cả thiệp nữa, anh ta không nói tên, chị để trên bàn đó. Em xem đi.
Cẩn thận kéo màn lại, Linh Đan bật đèn lên và đọc thiệp. Chiếc thiệp nhỏ hình trái tim xinh xắn, cô mở ra:
"Linh Đan
Hãy đến với anh. Anh yêu em. Mickey"
Lời lẽ nồng nàn, táo bạo khiến tim cô đập mạnh. Cô áp tấm thiệp vào ngực như tận hưởng giây phút hạnh phúc. Cô biết cô rất yêu anh, mọi giận hờn dường như tan biến. Cô chỉ muốn chạy đến với anh, nói lời yêu anh tha thiết, tận hưởng giây phút ngọt ngào của tình yêu.
Linh Đan đi vào giấc ngủ với những hình ảnh đẹp.
Hồng Huệ chăm chú ngắm mình trong gương. Trước mặt cô là một cô gái độ tuổi xuân xanh, trang phục gọn gàng, mái tóc ngắn củn cởn, vóc dáng khỏe mạnh rắn chắc và đôi mắt thông minh lồ lộ, vẻ lanh lẹ dễ thương. Ở người cô toát lên vẻ đẹp ưa nhìn và chút gì đó quyến rũ. Cô vuốt mái tóc, thẹn thùng nghĩ đến cuộc hẹn với Mike, anh chàng người nước ngoài, cô hơi đỏ mặt rồi chợt nghĩ:
- Hay là mình rủ con nho? Linh Đan cùng đi. Có nó mình đỡ bị khó chịu hơn.
Cô vừa bấm máy điện thoại thì có tiếng của anh trai:
- Đi chơi với bạn trai mà rủ thêm người nữa thì chẳng hay ho gì.
Hồng Huệ đặt máy xuống, quắc mắt nhìn anh trai hỏi:
- Tại sao anh biết?
Nhất Bảo thọc tay túi quần đi vào phòng, chậm rãi nói:
- Có gì mà không biết. Thôi đi đi cô bé. Anh chàng của em đang đợi dưới nhà kìa.
Hồng Huệ hốt hoảng:
- Sao anh cho anh ta vào? Ba mẹ thấy thì chết em.
Nhất Bảo cười xòa:
- Út khéo lo quá. Ba mẹ đi cả rồi. Vả lại, một anh chàng đàng hoàng, tử tế, lịch sự như vậy, ai lại cho đứng ngoài cổng chứ. Thôi, đi chơi vui vẻ nhe. Anh về phòng đây.
Nhất Bảo vừa quay ra, Hồng Huệ gọi lại, hỏi đùa:
- Động lực nào khiến anh Hai tối nay ở nhà vậy?
Nhất Bảo nhún vai:
- Chẳng có động lực nào cả. Mọi thứ dường như đã đến lúc nhàm chán, anh cũng phải làm một cái gì đó chứ.
Nói xong, Nhất Bảo bỏ về phòng, còn lại một mình, Hồng Huệ ngắm mình lần nữa trước khi xuống phòng khách.
Mike đón cô với nụ cười rạng rỡ. Anh kêu lên:
- Ôi, Hồng Huệ hôm nay đẹp quá.
Hồng Huệ thẹn đỏ mặt, cô vờ hỏi:
- Mike đợi tôi lâu chưa?
Mike lắc đầu. Hai người vui vẻ đi ra cửa.
Hồng Huệ ý tứ ngồi dịch ra phía sau, cô không chạm vào người Mike.
Hai người đưa nhau đến vườn cây kiểng Bạch Đằng. Gió sông thổi mát rượi. Trên những con tàu, đèn điện chiếu sáng rực muôn màu. Đưa thìa kem vào miệng, Hồng Huệ chậm rãi nói:
- Khi nào anh sẽ về nước?
Mike mỉm cười nói đùa:
- Tôi muốn.. Ở... lại.. luôn Việt Nam.
- Mike sẽ sống không nổi đâu. - Hồng Huệ hỏi tiếp - Ở bên đó, gia đình Mike làm nghề gì?
M chậm rãi kể:
- Ở bên đó, gia đình tôi sống ở nông thôn, nơi có những cánh rừng, đồng cỏ xanh mơn mởn. Thuở nhỏ tôi thường hay thả bộ.
Hồng Huệ tròn mắt cắt ngang:
- Thật sao? Ôi, tôi có nên tin không đây?
Mike gật đầu xác nhận:
- Đó là sự thật. Ở quê tôi, cuộc sống dân dã nhưng rất thú vị.
Hồng Huệ mơ màng:
- Từ nhỏ đến giờ, Huệ chưa từng biết một làng quê thực nào. Mike đi xa thế này, chắc nhớ quê lắm phải không?
- Hồi mới qua Việt Nam, tôi nhớ quê lắm. Còn bây giờ cũng quên dần rồi, tôi muốn nhận Việt Nam làm quê hương thứ hai của mình. Hiện giờ tôi đang viết cuốn "Hồn dân tộc Việt", Hồng Huệ giúp tôi với nhé.
Hồng Huệ ngước lên nhìn Mike với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Cô buồn buồn nói:
- Đáng lẽ đó là nhiệm vụ của những người Việt Nam, chứ không phải của Mike.
M nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Hồng Huệ, anh thì thầm:
- Hồng Huệ. Tôi cũng là người Việt Nam, tôi yêu em.
Hồng Huệ từ từ rút tay lại, cô đứng lên đi về phía bờ sông. Tựa người vào lan can, đưa mắt nhìn ra xa xa, nơi có những con tàu đứng im trong màn đêm. M hơi bối rối, anh cũng đứng lên và đi theo cô. Hai người đứng lặng một hồi, Mike lên tiếng:
- Em giận tôi phải không?
Hồng Huệ quay lại, cô lắc đầu nhìn M rồi ngã đầu vào ngực anh:
- Anh tuyệt vời lắm, Mike ạ.
M nghe tim mình đập mạnh, cảm xúc yêu đương dâng lên mãnh liệt trong lòng. Anh vuốt nhẹ mái tóc cô rồi quàng tay siết chặt cô vào lòng. Hai tâm hồn hòa quyện vào nhau. Trong màn đêm, con nước vẫn lăn tăn, lấp lánh ánh bạc. M cúi xuống, anh hôn lên đôi môi mềm, gọi mời của cô. Hồng Huệ say sưa tận hưởng vị ngọt của nụ hôn đầu đời. Cơ thể rắn chắc, khỏe mạnh của anh như bức tường chắn vững chắc cho cô, cô trở nên quá nhỏ bé.
Mike kề vào má cô và nói:
- Hồng Huệ, em yêu anh nhé.
Hồng Huệ run run nói:
- Có sớm quá không anh? Em chỉ sợ...
Mike cắt ngang lời nói gặn của Huệ:
- Anh yêu em, tình yêu của anh chắc chắn sẽ được em yêu, có phải vậy không?
Hồng Huệ chỉ tay vào trán anh, cô đùa:
- Tưởng anh không hiểu hết tiếng Việt, ai ngờ, khi tỏ tình với con gái, anh còn nói rành hơn cả con trai Việt.
Mike đùa:
- Có lẽ tình yêu đã làm anh thông minh hơn.
Cả hai cùng cười vui vẻ. Mike khoác vai cô đi vào bàn, anh vừa tính tiền, vừa nói:
- Hôm nay, em làm hướng dẫn cho anh nhé. Từ trước tới giờ, anh đi một mình hoài nên không biết về thành phố nhiều lắm.
Hồng Huệ lườm anh.
Chiếc xe chỡ đôi tình nhân lướt đi trong màn đêm. Ánh đèn đường màu vàng nhợt làm tăng thêm nét lãng mạn. Hồng Huệ tựa đầu vào Mike, trông họ thật hạnh phúc. Tình yêu chớm nở đã khiến đôi con tim ngây ngất.
Bên Nhau Hạnh Phúc Bên Nhau Hạnh Phúc - Thảo Nhi Bên Nhau Hạnh Phúc