Số lần đọc/download: 20047 / 71
Cập nhật: 2015-07-21 15:56:52 +0700
Chương 5
T
ối nay cô lại đến nhà bé Phúc. May mắn cho cô là Phúc rất ngoan, gia đình bạn Uyên cũng tử tế. Không biết Uyên có nói gì không, nhưng cô thấy họ rất ưu ái mình, nhất là Sơn ba bé Phúc. Nhiều lúc cô thấy ngại ngại. Hôm nay cô cho con bé nghỉ sớm vì ngày mai có bài kiểm tra Anh văn. Vừa soạn tập sách, Phúc vừa nói:
- Hôm qua ba hỏi cô Hân dạy giỏi không?
Hân giật mình, cô tò mò nhìn:
- Phúc trả lời sao?
Con bé nhoẻn miệng cười:
- Cô Hân vừa đẹp lại vừa dạy giỏi.
Hiểu Hân khẽ cười:
- Cô dạy, Phúc hiểu chứ?
Con bé gật mạnh đầu:
- Ba nói cô Hân rất hiền, con phải học ngoan không được lười.
Hân phì cười. Cô không ngờ hai cha con lại nói về mình nhiều như thế. Một lúc Hân ra về. Vừa bước ra phòng khách, Hân bối rối lẫn kinh ngạc khi thấy Vỹ Khang. Đôi mắt Khang thoáng nét sững sờ khi nhận ra cô. Hân cố nói bình thản để chào Sơn:
- Hôm nay tôi cho bé Phúc nghỉ sớm để học bài kiểm tra. Tôi về nhé!
Sơn nhìn cô dịu dàng:
- Còn sớm, Hân ngồi chơi một lát.
- Dạ thôi. Tôi phải về.
Nói rồi cô gật đầu chào cả hai rồi đi nhanh ra cổng. Đến giờ cô vẫn chưa bình tĩnh. Hiểu Hân cho xe chạy chầm chậm trên đường và cứ suy nghĩ quanh quẩn. Bỗng Hân chao tay lái khi bị một chiếc xe du lịch ép vào lề buộc cô phải thắng lại.
Khang bước xuống, ánh mắt của Khang làm Hân bất an:
- Đưa xe cho anh!
Hân không hiểu Khang định làm gì, cô giữ lại:
- Tôi phải về.
- Đi với anh một lát.
Nói rồi Khang cương quyết dắt xe cô vào một quán gần đó để gửi. Anh mở cửa xe:
- Lên xe đi!
Hiểu Hân hơi bất mãn vì cách nói uy quyền của Khang. Cô cắn môi:
- Tôi không đi đâu. Tôi phải về.
Vỹ Khang nhìn cô, hình như anh đang cố kiềm chế điều gì đó. Anh nắm tay cô lôi vào xe rồi đóng rầm cửa lại. Sự thô bạo của Khang làm Hân bất mãn. Cô cắn môi:
- Tôi không đồng ý cách cư xử của anh. Sao anh không hỏi tôi có chấp nhận đi với anh hay không?
Vỹ Khang không trả lời, anh chạy thẳng ra bờ sông. Cả hai vẫn ngồi yên trên xe, Hân quay nhìn ra cửa, cử chỉ không muốn tiếp chuyện. Thái độ ngang ngược của Khang làm cô giận ghê gớm, cô không tưởng tượng được Khang sẽ cư xử với mình như thế.
- Tại sao lại đi dạy kèm? Em thiếu tiền à?
Hân mím môi không trả lời. Khang giận dữ nắm vai cô quay lại:
- Sao không trả lời? Nếu em không nói lý do thì không được về.
Hiểu Hân không thể kiềm chế nữa:
- Anh ngang ngược vừa thôi. Tôi đi dạy thì có liên quan gì đến anh? Anh không có quyền.
Vỹ Khang nhíu mày nhìn cô:
- Anh không quen thái độ này của em. Em thay đổi từ lúc nào vậy?
- Mặc tôi!
Vỹ Khang kéo mặt cô đối diện với mình:
- Trả lời đi, sao lại đi dạy mà không lo học hành cho tốt. Em định làm mọi người lo lắng hoài sao?
Hiểu Hân mím môi:
- Chính vì không muốn mọi người lo lắng nên tôi mới đi dạy. Tôi không muốn mình cứ vô dụng sống bám vào người thân nữa. Trả lời như vậy, anh hài lòng chưa?
Vỹ Khang nhìn cô đăm đăm:
- Em giấu ba mẹ phải không?
Hiểu Hân quay nhìn nơi khác không trả lời. Khang châm cho mình điếu thuốc:
- Bắt đầu từ ngày mai, em nghỉ dạy đi, nếu không đừng trách anh.
Hân tức muốn khóc, cô lạc giọng:
- Anh không có quyền.
- Em hiểu tính anh rồi, anh không nói suông đâu. Lo học đi, đừng chạy theo suy nghĩ nông nổi nữa. Em có nghĩ nếu ba mẹ biết, họ sẽ như thế nào không?
Hiểu Hân rất cố gắng, nhưng nước mắt vẫn trào ra:
- Hãy để tôi yên! Anh làm cho tôi có cảm giác ghét luôn cả bản thân mình. Đừng bắt tôi sống như một con búp bê nữa.
Vỹ Khang nhìn vẻ giận dữ của Hân, anh không ngờ cô có những suy nghĩ như vậy, điều đó làm Khang đau lòng. Anh không muốn cuộc sống của Hân nặng nề áp lực như thế. Hân gục đầu trong tay:
- Tôi xin anh hãy để mặc tôi, đừng nói gì với gia đình tôi gì cả. Tôi sẽ mang ơn anh rất nhiều.
- Anh không thể. Đừng cãi lời anh, em sẽ hối hận đó.
Hiểu Hân ngước lên nhìn Khang, đôi mắt long lanh nước:
- Tôi rất hạnh phúc khi có việc làm, đó không phải là vấn đề vật chất mà là tinh thần. Anh có hiểu không?
Vỹ Khang nhìn cô đăm đăm. Hân không đơn giản như bề ngoài cô thể hiện. Rồi không kiềm được, anh kéo Hân ngã ập vào lòng mình.
- Em có chuyện gì phải không? Anh không chịu nổi khi thấy em thế này, Hân ạ.
Hiểu Hân lao đao, cô không tin vào cách thể hiện tình cảm của Khang và ngạc nhiên về cử chỉ yếu đuối hiếm hoi này. Hân cương quyết đẩy Khang ra:
- Anh đừng làm thế, đừng bắt tôi nghỉ dạy.
Khang nhìn cô im lìm, anh hơi quay nhìn nơi khác:
- Em thích đi làm đến vậy sao?
Hiểu Hân gật đầu.
- Vậy thì đến công ty anh, anh sẽ sắp xếp cho em một công việc phù hợp và nên nghỉ dạy kèm đi.
Hân tròn mắt, tự nhiên cô nhớ đến Hiểu Ngọc.
- Công ty anh đang thiếu người à?
Vỹ Khang khoát tay không trả lời. Hân mím môi nhìn anh:
- Cảm ơn anh, nhưng tôi không thích làm ở công ty.
Vỹ Khang búng tàn thuốc ra xa, khuôn mặt kín bưng:
- Tuỳ em. Nhưng hãy lo học đi, nếu không đừng trách tôi.
Hân giận thật sự:
- Anh không có quyền.
- Cứ cãi lời tôi thì em sẽ thấy tôi nói là làm.
Hân giận run người vì sự quá đáng của Khang. Cô mở cửa xe bước xuống và đi nhanh ra đường, nhưng Khang đã chặn cô lại và nhìn lạnh lẽo:
- Không ngờ em cũng bướng như thế này. Lên xe đi tôi đưa về!
- Không cần. Tôi sẽ tự về.
Khang giận dữ kéo cô về phía xe và đóng cửa lại. Anh đưa Hân trở về chỗ cũ rồi dừng lại, khuôn mặt có vẻ dịu hơn:
- Thật ra em muốn gì?
Hân mở cửa xe không trả lời. Bước xuống, cô quay lại nhìn anh:
- Tôi thích đi dạy còn anh thì cứ làm những gì mình muốn đi. Tôi sẽ không trốn tránh anh đâu.
Vỹ Khang nhìn cô, Hân hiểu đó là cái nhìn phê phán, nhưng cô không quan tâm, từ bây giờ cô sẽ làm những gì mình thích. Cô chưa kịp quay vào thì Khang đã cho xe chạy vút đi. Hân nghe cổ mình nghẹn đắng. Tuy nói cứng nhưng Hân hiểu Khang sẽ làm cho cô nghỉ dạy rất dễ dàng. Hân ra về trong tâm trạng thẫn thờ.
Suốt một tuần trôi qua cô luôn thắc thỏm và thấy an tâm là Khang đã không làm căng với cô, vì nếu muốn làm, Khang sẽ không để yên đến bây giờ. Hiểu Hân thật sự nhẹ nhõm.
Thúy ngồi trong lòng Sang nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài lo lắng:
- Không biết chừng nào mới tạnh?
- Em muốn về à?
Thúy thoáng rùng mình vì lạnh. Sang ôm choàng lấy cô siết chặt:
- Chưa bao giờ em ở lại với anh. Đêm nay đừng về Thúy!
Thúy đứng lên lắc đầu:
- Không được, em không quen qua đêm thế này.
Sang nhìn cô đăm đăm:
- Em sợ Vỹ Khang à?
Thúy quay đi:
- Không. Em và Khang đều phải giữ danh dự cho nhau, em không muốn mọi người biết mối quan hệ này. Kể cả anh nữa Sang, anh cũng cần giữ địa vị của mình.
Sang mím môi ngồi yên:
- Anh không cần. Lúc trước em từ chối anh để lấy Khang. Bây giờ đã có em, anh bất chấp tất cả.
- Anh điên à? Nếu anh làm gì em sẽ không tha thứ đâu.
Sang đứng bật dậy giận dữ:
- Em còn yêu thằng Khang phải không?
Thúy khẽ quay đi:
- Đó là chuyện riêng của em.
Sang bước đến nắm vai cô lắc mạnh:
- Vậy em xem anh là gì? Khi buồn thì đến, vui thì đi. Em vô trách nhiệm vậy sao?
- Em xin lỗi, chỉ vì một phút không kiềm chế yếu lòng đã dẫn đến mối quan hệ lén lút này, điều đó không tốt cho cả anh và em.
Sang mím môi nhìn cô:
- Tốt hơn em đừng nói gì cả. Em càng nói, anh càng cảm thấy mình bị xúc phạm. Có thể anh tồi tệ khi đã lợi dụng lúc em say rượu để đến với em. Nhưng lòng anh thế nào, em rõ hơn ai cả. Cho đến giờ, anh vẫn không hiểu vì sao em chấp nhận sống như một cái bóng bên Khang thế sao? Thật mù quáng!
- Em không nghĩ anh là người như thế đâu. Còn riêng chuyện giữa em và Khang, xin anh đừng xen vào. Em đã chọn Khang thì em phải chấp nhận. Huống hồ bây giờ em cũng là người có lỗi với anh ấy.
Thúy thay đồ để chuẩn bị về. Sang đứng yên nhìn cô:
- Anh sẽ đợi em. Không ngờ có lúc anh lại luỵ vì đàn bà như thế.
Thúy quay lại nhìn Sang, cô chớp mắt như xúc động:
- Em xin lỗi.
Sang bất chợt kéo mạnh cô về phía mình, hôn một cách mãnh liệt như chiếm hữu, độc đoán:
- Nếu buồn cứ đến tìm anh. Lúc nào anh cũng chờ em.
Thúy đi nhanh ra cửa, tâm trạng ảm đạm, giằng xé như cơn mưa ngoài trời. Ngồi vào xe, cô lấy kiếng ra để trang điểm lại gương mặt mình rồi mới chạy về nhà.
Vào đến nhà, Thúy đi thẳng lên phòng. Ngang qua phòng làm việc của Khang, cô dừng lại. Vỹ Khang đang nằm ngửa ra ghế, nhắm mắt lại như ngủ. Thúy đứng yên nhìn anh rồi khẽ quay về phòng mình.
Sáng, Thúy vừa xuống phòng khách thì gặp Khang từ phòng ăn bước ra chuẩn bị đi làm. Cô chặn anh lại:
- Khang!
Vỹ Khang đứng lại nhìn cô im lìm.
- Hôm nay anh đi dự tiệc với em được không?
Thấy cái nhìn như phật ý của Khang, cô nói nhanh:
- Từ lúc cưới nhau đến giờ, chưa bao giờ anh đi với em cả. Anh không thể chiều em lần này sao?
- Anh bận.
Thúy nhìn Khang đau khổ:
- Anh nói muốn giữ thể diện cho mình, vậy còn em, anh để mặc em như thế sao?
- Anh tin em sẽ tự giải quyết được, đừng quấy rầy anh về những chuyện như vầy nữa. Anh không thích.
Nói rồi anh bước ra ngoài. Thúy nhìn theo một cách bất lực và đau đớn.
Cô rời khỏi nhà với tâm trạng đầy sóng gió. Cô thấy hận cay đắng khi nghĩ về Khang. Cô trao cho anh tình yêu trọn vẹn và sâu sắc nhất, vậy mà Khang chà đạp một cách không thương tiếc. Cô muốn từ bỏ nhưng lại không cam tâm và không đủ can đảm rời xa anh.
Tối, Thúy đến nhà hàng một mình. Vừa bước vào cô đã thấy Sang, ánh mắt của anh nhìn cô không giấu giếm vẻ say mê. Thúy hơi quay đi, không ngờ Sang cả gan thể hiện tình cảm như vậy. Thúy ngồi cùng đám bạn chứ không qua bên Sang, anh có vẻ phật ý nhưng chỉ đứng yên ở quầy rượu.
Ngoài cửa, Bình và Hiểu Hân bước vào. Thúy nhìn đăm đăm. Đây là lần đầu tiên cô gặp Hiểu Hân. Nhìn cô bên cạnh Bình là Thúy đoán ra ngay. Mọi người đều quay lại nhìn, Thúy hiểu thấm thía vì sao Khang lại yêu say mê như thế. Một nhan sắc như vậy làm sao dễ quên khi đã từng gắn bó. Thúy nghe tim mình như có ai cấu xé. Sang tự giờ thầm quan sát Thúy rồi khẽ nhún vai. Vỹ Khang thật may mắn, hắn luôn sở hữu những phụ nữ mà người người mơ ước và có khi chỉ đứng nhìn chứ không dám lại gần.
Thúy ngồi một góc quan sát Hiểu Hân. Đợi cô ra hành lang, không kiềm được Thúy bước ra theo khi thấy Bình đã quay vào trong:
- Chào! Cô nhận ra tôi chứ?
Hiểu Hân quay lại, cô thoáng sững sờ khi thấy Thúy.
Thúy khẽ cười:
- Nếu anh Khang không bận thì chúng ta có cuộc gặp thú vị rồi.
Hân mím môi:
- Tôi không hiểu chị muốn nói gì?
Thúy lắc lắc ly rượu trong tay:
- Cô cũng hay thật, vừa sáng mắt đã tìm được cho mình một người đàn ông rất tốt. Bình tuy không bằng Khang nhưng rất đáng tin cậy. Tôi nói rất thật lòng.
- Cám ơn chị, nhưng đó là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn ai nói đến,
Thúy nhìn Hân đôi mắt thoáng ngạc nhiên. Cô hơi bất ngờ về cách nói chuyện của Hân, Hân không hiền như cô tưởng. Nhớ lúc trước, cô chỉ nghe Hân khóc chứ không biết làm gì khác, bây giờ đối diện cô mới hiểu Hân không phải dễ áp đảo dù cô có vẻ gì đó rất non nớt. Thúy gằn giọng hỏi vì điều luôn thắc thỏm:
- Cô đã gặp anh Khang chưa?
Hiểu Hân bối rối nhưng cô nói bình thản:
- Tôi không quan tâm đến điều đó, xin lỗi chị.
- Có ngu mới tin cô. Tôi thật sơ ý khi không suy nghĩ đến điều này. Hai người đã gặp nhau rồi phải không?
- Chúng tôi chỉ tình cờ gặp trong buổi tiệc. Còn nếu chị thắc mắc điều gì thì hãy hỏi anh Khang. Xin lỗi, tôi phải vào trong.
Thúy quắc mắt nhìn theo, sự ghen giận làm cô muốn nổi điên. Thúy lái xe về nhà với tâm trạng bất ổn, cô quay quắt khi nghĩ rằng Khang sẽ không bao giờ quên được Hiểu Hân.
Vừa bước vào phòng khách, cô đã gặp Khang. Cô đến đứng đối diện anh, gương mặt vẫn còn sắc giận lẫn đau đớn:
- Em vừa gặp Hiểu Hân.
Vỹ Khang nhìn cô không biểu hiện gì.
- Cô ta đi với Bình. Lần đầu tiên gặp mặt, em thấy cô ta không như những gì mình nghĩ.
- Em muốn gì?
Thúy nhìn Khang giận dữ:
- Hai người đã gặp nhau rồi, phải không? Sao anh lại giấu em.
- Điều đó thì liên quan gì đến cô?
Thúy mím môi:
- Nhưng em là vợ anh.
Khang nhìn cô rắn đanh:
- Nếu xem tôi là chồng thì thái độ này của em, tôi sẽ không tha thứ đâu.
Thúy cô nói trấn tĩnh:
- Nhưng em có quyền biết. Em thật sự choáng khi hai người đã từng gặp nhau.
Vỹ Khang đứng lên:
- Tôi không muốn giải thích. Em muốn hiểu thế nào thì tuỳ, nhưng cách cư xử thì đừng tuỳ tiện, tôi sẽ không tha thứ đâu.
Thúy bước đến chặn Khang lại:
- Em muốn biết, anh vẫn còn yêu Hiểu Hân phải không?
- Chuyện cũ tôi không nhớ đến nữa. Nếu em cố nghĩ lệch lạc thì tuỳ.
Thúy hoang mang nhìn Khang. Cô tin Khang nói thật, anh không phải là người trốn chạy những việc mình làm. Thúy nhìn anh:
- Hiểu Hân và Bình đã công khai như thế, anh nên tỉnh lại đi. Cô ta không còn như ngày xưa nữa đâu, không còn cần sự che chở bảo vệ của anh đâu.
Khang nhìn cô, cái nhìn cảnh cáo. Thúy không dám bộc lộ thêm nữa. Vỹ Khang đi thẳng về phòng, bỏ mặc Thúy ở lại trong cảm giác bất lực khổ sở.
Hân đưa Bình ra cổng, anh có vẻ bịn rịn khi ra về. Dừng xe lại trứơc cổng, Bình quay qua Hân:
- Em vào đi, ngoài này lạnh lắm!
- Anh lái xe cẩn thận đó!
Bình nhìn cô đăm đăm. Rồi như không kiềm chế, anh bất chợt nắm tay cô:
- Em hiểu điều này chứ Hân? Anh sẽ chờ bao lâu cũng được.
Hiểu Hân bối rối, cô định rút tay ra nhưng Bình đã siết chặt:
- Suốt thời gian qua, anh cứ ở bên cạnh em một cách lặng lẽ, hôm nay anh thấy mình cần khẳng định để em hiểu rõ: Anh yêu em, rất yêu em, Hân ạ.
Hân chớp mắt xúc động:
- Em xin lỗi, em...
Bình ngắt ngang lời cô:
- Anh không thích nghe những lời này. Thà em không nói gì, anh sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.
Hiểu Hân hơi nhìn xuống đất. Bình khẽ nâng mặt cô lên:
- Đừng căng thẳng như thế, em cứ làm những gì mình thích, mọi chuyện cứ để tự nhiên, rồi đến lúc nào đó khi đã lắng xuống, em sẽ biết mình cần gì.
Nói rồi Bình hôn nhẹ lên trán cô một cách trân trọng. Hân hơi nhắm mắt, cô thật lòng trao cho anh nụ hôn này, kính cẩn và trong sáng. Bình khẽ cười như cố che giấu sự yếu đuối:
- Anh về nghe. Chúc em ngủ ngon!
Hân khẽ gật đầu, cô định quay vào thì gặp xe Khang dừng lại. Anh mở cửa bước xuống:
- Hiểu Ngọc say quá nên tôi đưa cô ấy về.
Hân bàng hoàng, cô đi nhanh về phía xe Khang. Ngọc đang nằm ngửa trên ghế. Bình bước đến, anh tự động bế xốc Ngọc lên tay:
- Mở cửa đi Hân!
- Dạ.
Hân lăng xăng mở cổng, Bình ẵm Ngọc đi thẳng vào nhà. Vỹ Khang đứng yên dựa vào xe nhìn cả hai không biểu lộ gì. Hân bối rối nhìn anh:
- Cảm ơn anh đã đưa chị Ngọc về.
Vỹ Khang nhìn cô rồi bước đến đối diện:
- Em không có gì để nói với tôi sao?
Hân chớp mắt:
- Tôi không hiểu.
Vỹ Khang bất ngờ kéo mạnh cô về phía anh, rồi cúi xuống hôn mãnh liệt. Hiểu Hân chới với, cô bấu chặt lấy vai Khang và cố đẩy anh ra nhưng chỉ càng bị Khang siết chặt hơn và kéo dài nụ hôn một cách say mê. Hiểu Hân nhắm chặt mắt cố ngăn cảm giác như bão táp trong lòng. Trời lạnh và đường càng vắng hơn, Hân run rẩy vì sự im lặng xung quanh và tiếng tim đập mạnh của mình, cô sợ sự yếu đuối. Cuối cùng Khang buông cô ra:
- Lúc nãy khi ra về, Bình đã được tiễn bằng cách này, tự nhiên tôi cũng muốn như thế. Nhưng tôi không muốn thể hiện bằng cách đó, tôi khác với cậu ấy, phải không?
Hiểu Hân lùi lại, mặt cô tái vì giận và cảm giác bị xúc phạm. Cô lạc giọng:
- Anh thật quá đáng.
Vỹ Khang nhìn cô lạnh lùng:
- Bình là người tốt, đáng tin cậy. Chúc mừng em!
Hiểu Hân cố trấn tĩnh, cô ghét bản thân mình khi đứng trước Khang.
- Hãy cố gắng chăm sóc chị cô. Cô ấy cần yên tĩnh đấy.
Nói rồi anh bước về phía xe lao vút đi. Hân đứng yên nhìn theo, cô quẹt ngang giọt nước mắt vừa rơi xuống và hít thật sâu như cố trấn tĩnh rồi mời quay vào nhà.
Khuya, Hân vẫn ngồi bên giường chị. Cô nhìn chiếc áo Khang còn để trên ghế rồi nhìn Hiểu Ngọc hoang mang. Cô linh cảm có điều gì đó xảy ra với chị mình.
Gần sáng, Ngọc mới tỉnh dậy. Cô vỗ đầu như cố nhớ và nằm yên trên giường. Ngọc vẫn còn nhớ rất rõ tối qua mình đã uống rất nhiều và Tùng đã đưa cô lại khách sạn, rồi Vỹ Khang và Tùng đánh nhau...
Ngọc hoảng hốt ngồi bật dậy, cô hoảng sợ nhìn xuống người mình. Hân mở choàng mắt nhìn chị:
- Chị không sao chứ?
Hiểu Ngọc vẫn còn nét hoảng loạn, cô nhìn Hân đăm đăm:
- Chị đang ở đâu?
Hân ngơ ngác:
- Phòng của chị mà, chị không nhận ra sao?
Hiểu Ngọc vỗ trán. Hân vội lấy cho chị ly nước và chiếc khăn ướp lạnh. Ngọc úp mặt trong khăn cho tỉnh táo. Một lát, cô quay qua em:
- Vỹ Khang đưa chị về phải không?
Hân gật đầu. Hiểu Ngọc nhìn chiếc áo của Khang trên ghế:
- Anh ấy có sao không?
- Không. Sao chị lại hỏi vậy? Có chuyện gì phải không?
Hiểu Ngọc khẽ nhắm mắt, không ngờ Khang là người đã cứu cô. Lúc ở nhà hàng, cô đã gặp Khang, không ngờ anh đã âm thầm đi theo cô.
- Khang không nói gì với em sao?
Hiểu Hân hoang mang nhìn chị lắc đầu:
- Lúc tối chị với anh Tùng mà, sao anh ấy không đưa chị về?
- Đừng nhắc đến hắn nữa. Nếu gặp hắn, chị sẽ giết chết ngay.
Hân rùng mình, cô lo sợ nắm tay Ngọc:
- Có phải anh ta làm gì chị không?
Ngọc hơi quay đi:
- Nếu không có Vỹ Khang, chị không biết mình sẽ ra sao nữa?
Hân khẽ thở nhẹ:
- Không ngờ anh ta dám làm thế.
Hiểu Ngọc nhìn em hỏi lo lắng:
- Anh Khang không sao thật chứ? Chị còn nhớ mang máng là hai người đánh nhau.
Hân hơi quay đi khi nhớ đến Khang. Lúc nãy cô không còn tâm trí để quan sát người anh. Vỹ Khang làm cô không thể làm chủ bản thân mình nói gì đến mọi thứ xung quanh.
Cuối cùng Hân lặng lẽ quay về phòng mình, cô mệt mỏi vì một đêm thức trắng nhưng vẫn không ngủ được, mọi thứ cứ quay cuồng trong đầu cô và hình ảnh Khang cứ lẩn quẩn cho đến khi cô mệt mỏi và ngủ thiếp đi.
Hai ngày sau, cô vừa đi học thì gặp Nguyên, anh đang ngồi nói chuyện với Ngọc nơi phòng khách. Cả hai nói gì đó rất vui vẻ. Thấy cô, Nguyên khẽ cười:
- Hân đi học về hả?
- Dạ. Anh Nguyên đến lâu chưa?
Nguyên gật đầu. Anh khẽ nhún vai khi thấy cái nhìn ngạc nhiên của Hân:
- Tôi đang cần một trợ lý và thấy Ngọc là thích hợp nhất.
Hân tròn mắt. Không lẽ Khang đã nhận chị Ngọc đi làm? Cô mỉm cười:
- Em bảo đảm anh sẽ không hối hận khi chọn chị em.
Nguyên phì cười. Ngọc nói nghiêm nghị:
- Em sẽ suy nghĩ lại lời đề nghị của anh. Cảm ơn nha anh Nguyên.
Nguyên khẽ cười:
- Tôi chỉ làm theo lệnh thôi.
Ngọc khẽ cười không nói gì. Một lát sau cô tiễn Nguyên ra cổng rồi lên phòng mình, cô hiểu những gì Khang đã làm. Một cảm giác lặng người làm cô cứ ngồi yên. Ngọc gục đầu trong tay với nỗi đau sâu kín và thầm lặng của trái tim mình.
Hân vẫn tiếp tục đi dạy tuần ba buổi, cô thấy thoải mái với cuộc sống bình yên này. Cô cứ lo phập phồng là sẽ gặp Khang ở nhà bé Phúc, nhưng kể từ ngày đó Khang không đến nữa, cô thầm cám ơn anh vì đã tránh cho cả hai khó xử.
Hôm nay vừa ra khỏi nhà bé Phúc, cô đã gặp Bình đứng đón. Hân ngạc nhiên nhìn anh.
- Sao anh biết em ở đây?
Bình nheo mắt cười:
- Muốn thì biết thôi. Em giấu mọi người phải không?
Hân gật đầu, cô chạy xe song song với Bình:
- Uyên nói với anh phải khong?
Bình gật đầu:
- Dạy thế này rồi, em học nổi không?
- Em chỉ dạy ba buổi vào buổi tối. Em sắp xếp thời gian được.
Bình khẽ cười, anh thích cảm giác chạy xe bên cạnh cô thế này.
- Lúc chưa gặp em, anh thấy lo nhưng giờ thì yên tâm rồi. Học trò của em ngoan không?
Hân gật đầu. Bình hỏi quan tâm:
- Em mệt không? Ăn gì chưa?
Hân nhìn Bình, anh luôn lo cho cô từ điều nhỏ nhặt nhất:
- Em phải về, ngày mai em thi rồi.
Bình gật đầu như hiểu, anh yêu cảm giác nhẹ nhàng này khi chạy chầm chậm bên Hân. Hiểu Hân thoáng sựng người khi thấy Vỹ Khang đang ngồi ở một quan bên đường. Cô cố nhìn thẳng và chạy song song với Bình. Bình cũng thấy Khang, nhưng anh không biểu lộ gì. Hân mệt mỏi vì tâm trạng của mình mấy ngày nay. Cô thấy giận Khang ghê gớm. Hành động của anh đêm đó làm cô đâu đến tận bây giờ. Bỗng một đoàn xe mô tô đua nhau chạy phía đối diện, họ pha đèn và lấn sang đường làm Hân choá cả mắt, cô chao tay lái vì không nhìn thấy gì. Bình hoảng hốt đạp mạnh cô ngã vào lề đường khi thấy một chiếc xe tải vừa trờ tới. Hân đau điếng không gượng nổi vì đau, cô chưa kịp bình tĩnh thì Bình đã mất thăng bằng ngã qua một bên, một chiếc mô tô đâm sầm vào sườn xe anh... Hân chết sững nhìn cảnh tượng trước mắt và ngã xuống bất tỉnh...
Hai ngày sau Hân vẫn chưa bình tĩnh nên mọi người cũng không dám nói về tình trạng của Bình cho cô nghe.
Cuối cùng cô cũng biết, Hân khóc nghẹn ngào khi thấy Bình vẫn chưa tỉnh lại. Chưa bao giờ cô hoảng loạn như thế và cứ ngồi bên giường của Bình không chịu rời. Nếu Bình có chuyện gì, Hân sẽ ray rứt ân hận suốt đời. Nếu không vì cô, anh sẽ không bị như thế. Hiểu Hân cứ cầu nguyện với tất cả lòng mình cho Bình được bình an và cô sẽ chấp nhận anh tất cả miễn sao Bình trở về với cuộc sống.
Hân như sụp đổ hoàn toàn, cô cứ dặt dờ và ngồi yên lặng bên Bình. Hai ngày sau Bình mới tỉnh sau ca phẫu thuật. Hân bật khóc như đứa trẻ, mọi người đều xúc động khi thấy hình ảnh đó. Hân lặng người khi câu đầu tiên Bình tỉnh lại là hỏi về cô:
- Em không sao chứ?
Cô lắc đầu, cổ họng nghẹn cứng không nói nên lời. Lần đầu tiên cô thấy nhói đau vì tình yêu của Bình, và Hân không cho phép mình phụ anh lần nữa.
Ba tháng sau, lễ đính hôn giữa Bình và Hân được tổ chức tại nhà, như lễ ra mắt của hai gia đình. Bình cứ cười, gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Buổi ra mắt thiêng liêng này chứng tỏ Hân đã thuộc về anh, còn anh phải đợi cô bao lâu cũng được, điều đó không quan trọng khi cả hai đã chính thức công khai mối quan hệ này.
Hân tiễn Bình ra cổng, anh dừng lại nơi ghế đá trong sân và ôm cô vào lòng:
- Anh hạnh phúc lắm. Cuối cùng anh cũng có được em.
Hân khẽ cười không nói gì. Bình nâng mặt cô lên nhìn đăm đăm, rồi không kiềm được anh cúi xuống. Hân nhắm mắt, cảm nhận được sự xúc động của Bình khi anh hôn nhẹ môi cô. Nụ hôn của Bình thật nhẹ nhàng, nó cho Hân cảm giác bình yên và Hân yêu cảm giác mà Bình mang lại.
Hiểu Hân quay về phòng, cô mệt mỏi ngồi xuống giường. Cô hiểu mình nên bắt đầu và quen dần với cuộc sống mới, cuộc sống bên cạnh Bình. Hân cứ ngồi như thế cho đến khi Ngọc bước vào cô cũng không hay.
- Sao ngồi thẫn thờ vậy?
Hân thoáng giật mình:
- Đâu có, em chỉ hơi mệt.
Ngọc ngồi xuống kế bên. Hân vội vã chấp nhận tình cảm của Bình làm cô hơi lo. Ngọc muốn hỏi nhưng thấy không giải quyết được gì nên thôi. Ngọc khẽ nắm tay em, cô không muốn làm Hân suy nghĩ hoặc có tâm trạng hoang mang:
- Chị tin Bình sẽ mang hạnh phúc đến cho em.
Hiểu Hân mỉm cười:
- Em cũng vậy.
Hiểu Ngọc tát nhẹ má em:
- Hôm nay em đẹp lắm. Ba mẹ Bình có vẻ rất thương em.
Hiểu Hân gật đầu, cô có cảm giác yên bình khi nghĩ về điều đó.
- Chị biết không, chưa bao giờ em thấy thanh thản như thế, không còn suy nghĩ quanh quẩn nữa. Em chỉ nghĩ đơn giản bây giờ em đã thuộc về anh Bình và sẽ không còn những suy nghĩ đi hoang nữa.
Hiểu Ngọc biết Hân nói rất thật lòng. Cô khẽ thở dài khi nhớ lại dáng ngồi trầm ngâm của Vỹ Khang ở công ty, khuôn mặt không một cảm xúc, nhưng Ngọc hiểu Khang đã biết tin Hân đính hôn. Nếu hôm đó Khang không đưa Bình và Hân vào bệnh viện kịp thì không biết sẽ ra sao? Chắc Vỹ Khang không ngờ rằng, chính lần đó anh đã giúp cho Bình có được ngày hôm nay. Ngọc ngồi im, cô không muốn làm gì cho em mình gợi nhớ.
- Đừng thức khuya quá, ngủ đi!
- Dạ.
Hân nằm chuồi xuống giường khoan khoái, cô thiếp đi vào giấc ngủ bình yên không mộng mị.
Vài ngày sau, Hân cùng nhóm bạn vào vũ trường chơi. Cô chỉ ngồi bên bàn và nhìn mọi người quay cuồng theo điệu nhạc. Đôi mắt cô thoáng khựng lại khi thấy Khang ngồi bên ly rượu trong quầy. Không ngờ Khang cũng vào nơi đây, môi trường này không hợp với tính cách của anh chút nào. Nhạc chuyển sang màn khiêu vũ, cô thấy Vỹ Khang đi thẳng về phía mình. Anh lịch sự chìa tay về phía cô:
- Có thể nhảy một bản không?
- Tôi mệt.
Vỹ Khang ngang ngược nắm tay cô ra sàn nhảy. Hân giận ghê gớm. Cô định cưỡng lại nhưng sợ mọi người chú ý. Khang cương quyết giữ cô bước theo điệu nhạc.
- Anh thật quá đáng!
- Đã bước vào đây thì phải chơi hết mình. Hôm nay tôi sẽ dạy cho em cách quên buồn.
Nói rồi Khang xoay tròn cô theo điệu nhạc, bắt buộc Hân phải bước theo. Cô không ngờ Khang cũng sống buông thả như thế. Hôm nay cô mới thấy một hình ảnh khác nơi anh. Con người Khang thật đáng sợ. Khang bất ngờ kéo mạnh cô vào lòng anh:
- Bình cho em vào đây sao? Anh ta không sợ nơi đây toàn là những tay săn người đẹp à? Còn em thì lại quá tuyệt vời.
Hiểu Hân đứng lại, cô bất chấp mọi người nhìn và gạt tay Khang ra:
- Tôi không thích nhảy nữa.
Nhưng Khang đã ghì cô lại, bắt cô nhảy cho hết bản. Hân cố nén khi thấy có vài ánh mắt quay lại nhìn. Bản nhạc vừa dứt, Hân lập tức rời khỏi vòng tay Khang, nhưng anh đã thô bạo lôi cô theo mình. Khang kéo cô ra hành lang mạnh mẽ đẩy cô vào tường rồi cúi xuống hôn mãnh liệt. Hành động chớp nhoáng và quyết liệt của anh làm Hân không kịp phản kháng. Thật lâu Khang rời cô ra. Không cần suy nghĩ, Hân tát cho anh một bạt tai, cô lạc giọng vì run:
- Tôi không phải trò đùa của anh. Anh bỉ ổi lắm!
Vỹ Khang nhìn cô im lìm, hai tay anh vẫn còn chống trên tường và giữ Hân ở giữa, Khang khẽ cười:
- Em dữ thật! Đúng là đã thay đổi hoàn toàn, điều đó làm không còn hối tiếc nữa, vì em không còn là Hiểu Hân của tôi. Hoàn toàn không phải.
Hân lặng người khi nghe Khang nói. Câu nói sau cùng của Khang không hiểu sao lại làm cô đau đớn. Hân quay đi:
- Nếu anh còn tự trọng thì hãy để tôi đi.
Vỹ Khang cúi xuống nhìn cô, anh nâng mặt cô lên bắt nhìn thẳng vào mắt mình. Khang thản nhiên hôn lên đôi mắt của cô:
- Tôi đã từng rất yêu đôi mắt này và từng mong được một lần nhìn hình ảnh mình trong đó.
Hân nghe tim mình đập loạn cuồng, Khang có vẻ hơi say nhưng đôi mắt của anh không thể hiện điều đó. Cô hơi nhắm mắt lại.
- Không biết có phải tại trời tối nên tôi không thấy được gì trong đôi mắt em. Nhìn anh đi Hân!
- Tôi xin anh hãy để tôi đi. Tôi muốn mình được tôn trọng, anh làm vậy là coi thường tôi quá lắm.
- Nếu muốn gì hãy nhìn thẳng vào anh mà nói.
Hân cố gắng nhìn vào mắt Khang, đôi mắt anh như lột trần tâm hồn cô:
- Chúc mừng em!
Hiểu Hân hoang mang lẫn ngỡ ngàng. Khang làm mọi việc ngoài sự tưởng tượng của cô, Khang buông tay Hân ra:
- Không nên vào đây nếu không có Bình, nơi này không hợp với em đâu.
Hân nhìn Khang rồi bước nhanh vào trong. Khang không giữ lại và đứng yên ngoài hành lang. Hân không còn tâm trí để từ giã đứa bạn nào, cô lặng lẽ ra về như trốn chạy.
Vỹ Khang lái xe về nhà thì trời đã rất khuya. Thúy đang ngồi nơi phòng khách đợi:
- Anh đi đâu vậy?
Vỹ Khang khoát tay rồi bước về phòng. Thúy vẫn theo sau:
- Anh uống rượu à?
Vỹ Khang dựa người vào ghế, chân gác lên bàn:
- Để anh yên.
Thúy khoanh tay nhìn Khang:
- Em đợi anh suốt buổi tối, anh nỡ nói như vậy sao?
Vỹ Khang nhíu mày nhìn cô.
- Anh có thấy cái giá em phải trả cho tội lỗi của mình là quá đắt hay không? Anh còn trừng phạt em đến bao giờ, em cũng có tình cảm, có tự trọng chứ Khang.
- Em muốn gì?
- Điều em muốn là anh, duy nhất chỉ có điều đó, anh hiểu không?
Thúy khóc, hôm nay cô đã cãi nhau với Sang. Sang nói đúng lắm. Cô mù quáng mất rồi để không ở lại bên anh, mà về đây chờ Khang suốt buổi tối chỉ vì lo và hy vọng Khang sẽ thay đổi khi Hân đã chọn Bình. Nhưng cô đã lầm, sự sắt đá của Khang làm Thúy muốn chết cho rồi.
Cuối cùng Thúy cũng dìu được Khang về phòng. Đặt anh nằm xuống giường, cô vội vã đi lấy khăn nóng đắp cho anh. Thúy nhìn Khang đăm đăm. Không hiểu sao cô lại yêu anh đến thế, yêu mà không nghĩ gì đến mọi thứ. Thúy gục đầu vào ngực Khang khóc lặng lẽ.
Gần sáng Khang mới thức. Anh gặp ngay dáng co ro của Thúy bên giường, nhưng Thúy đã mở choàng mắt:
- Khang!
Vỹ Khang kéo mền đắp cho cô:
- Ngủ đi, trời chưa sáng đâu.
Nhưng đôi tay Thúy đã quấn quanh cổ anh kéo xuống:
- Đừng đi Khang! Tại sao chúng mình không là một gia đình thật sự? Em có thể làm một người vợ như anh muốn mà. Đừng đạp đổ nữa Khang! Hai đứa sẽ bắt đầu lại từ đầu, được không anh?
Thúy rơi nước mắt. Khang nhìn cô im lìm, cái nhìn lắng dịu và Thúy hiểu sự tác động của nó:
- Em ngủ đi. Anh ra ngoài đây.
Khang gỡ tay cô ra và đứng lên. Thúy nhìn theo một cách bất lực và đau đớn. Hôm sau Thúy ở lại cùng Sang suốt đêm, cô cũng không điện về nhà, cô thật sự buông xuôi trước sự sắt đá của Khang.
Tối hôm sau cô mới về nhà. Bước vào phòng, cô thoáng ngạc nhiên khi thấy Khang. Đây là lần đầu tiên anh chủ động vào phòng chờ cô:
- Suốt đêm qua, em đi đâu?
Thúy khẽ cười, ngồi xuống giường:
- Anh mà cũng quan tâm đến sự hiện diện của em trong ngôi nhà này sao? Chuyện lạ đó.
Vỹ Khang nhíu mày nhìn cô:
- Anh muốn nghe lý do.
- Anh lạ thật. Hôm nay anh sao vậy?
Vỹ Khang búng điếu thuốc qua cửa sổ rồi bước đến đối diện với cô. Thúy hơi quay đi:
- Không phải anh không muốn nhìn thấy em sao? Vì vậy nên em đến khách sạn của ba ngủ. Giải thích như thế, anh hài lòng chưa?
Vỹ Khang bất chợt nắm vai Thúy kéo lên, bắt cô đối diện với mình:
- Anh xin lỗi.
Thúy nhìn Khang, hoàn toàn bất ngờ về thái độ của anh. Cô cứ đứng yên như không tin.
- Anh lạ lắm!
Vỹ Khang nhìn cô dịu dàng:
- Những lời của em hôm đó làm anh suy nghĩ rất nhiều. Tại sao chúng ta không thử xây dựng mà cứ đạp đổ? Anh cần một gia đình thật sự và không thích sự đổ vỡ.
Thúy chớp mắt nhìn Khang, cô cứ đứng yên và nghe tim mình đập loạn cuồng trong niềm hạnh phúc bay bổng. Cô bật khóc, nhào vào lòng và ôm chặt lấy anh:
- Anh nói thật chứ? Em không nằm mơ, phải không Khang?
Vỹ Khang ôm cô vào lòng:
- Quên hết đi. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu.
Nói rồi anh chủ động cúi xuống môi cô. Thúy choàng tay ôm cổ anh, cô đáp lại với tất cả sự nhiệt tình. Bây giờ đây, cô chỉ cần có Khang là đủ, cô sẵn sàng đánh đổi tất cả vì anh, kể cả sự nghiệp mà cô đang đeo đuổi để ở nhà làm một người vợ bên cạnh Khang.
Thúy rạng ngời hạnh phúc khi sánh đôi cùng Khang trong tất cả các buổi tiệc. Khang kéo ghế cho cô ngồi xuống, khi đã thật sự là chồng thì Khang thật đáng yêu. Khang cho Thúy cảm giác không còn gì để mơ ước nữa.
- Em ngồi đây nhé. Anh bàn công việc một chút.
Thúy dịu dàng gật đầu, cô nhìn theo dáng Khang với đôi mắt đầy thương yêu. Cô thoáng khựng lại khi thấy Sang bên bàn bên kia. Anh nhìn cô đăm đăm như muốn nuốt sống lấy cô. Thúy khẽ quay đi cùng với một sự lo lắng điếng tim. Tại sao cô mù quáng rơi vào mối quan hệ với Sang? Nếu cô kiên nhẫn đến bây giờ thì sẽ hạnh phúc biết bao. Thúy hơi nhắm mắt, cảm giác lao đao, bất an làm cô muốn nổi điên.
Ngoài cửa, Hân và Bình cũng bước vào. Thúy bất chợt đưa mắt tìm Khang. Anh đang chú tâm bàn công việc gì đó, cử chỉ không quan tâm đến xung quanh. Thúy thấy nhẹ nhõm, cô hiểu Khang là một người đàn ông rất bản lãnh, trách nhiệm, anh sẽ tìm mọi cách để che chở cho cô khi đã là vợ anh. Cô thấy chán ngấy khi mỗi lần dự tiệc lại đối diện với Hiểu Hân. Khang quay trở lại bàn khi màn khiêu vũ bắt đầu:
- Em muốn nhảy không?
Thúy theo đà dìu của Khang ra sàn nhảy. Cô bỗng mơ ước Hân và Sang hãy biến mất khỏi cuộc đời này. Hai người đó là nỗi ám ảnh lớn nhất của cô, cô hối hận một cách quay quắt và chỉ muốn sống với Khang bằng tình yêu bất tận của mình. Thúy choàng tay qua cổ Khang:
- Em hạnh phúc lắm, nhiều lúc em cứ ngỡ mình mơ.
Khang nhìn cô im lìm không nói gì. Thúy ngả vào anh một cách lười biếng, quyến rũ:
- Anh có muốn em ở nhà luôn không?
- Không, em cứ làm những gì mình thích. Anh không hẹp hòi như vậy.
Thúy khẽ cười, cô nhìn anh âu yếm:
- Anh đã dạy cho em biết quý trọng cuộc sống gia đình. Em thích ở nhà để chờ anh đi làm về và chăm sóc cho anh.
Vỹ Khang hơi nhắm mắt.
- Anh không tin sao?
- Tin. Nhưng em sẽ không chịu nổi cuộc sống buồn tẻ đó đâu khi đã là người nổi tiếng. Anh có thể thông cảm với nghề nghiệp, nhưng khi đến lúc lựa chọn thì anh muốn em nên nghĩ đến gia đình.
Thúy chớp mắt nhìn anh:
- Tin em đi, không có gì quan trọng hơn anh và gia đình của chúng ta cả. Suốt thời gian qua, em thấm thía lắm rồi.
Khang không nói gì, anh hơi siết người cô. Bản nhạc chấm dứt, Khang đưa cô trở về bàn. Ngang qua bàn của Hiểu Hân, Khang gật đầu chào một cách thờ ơ như không quan tâm. Thúy nhẹ lòng vì thái độ của anh. Cô hiểu Khang đã cương quyết dứt khoát quá khứ của mình và cô thấy yêu Khang hơn vì điều đó.