Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 192 / 25
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Phía Bên Kia Cánh Cửa
ạt những sợi tóc ướt đẫm khỏi vướng vào mắt, Jason nói:
“Có một hành lang kìa!”
“Và cả ánh sáng nữa!” chị gái cậu thêm vào.
Rick đi sát gót sau hai chị em sinh đôi, nhét lại vào túi những mẩu nến mà cậu mang theo.
“Tớ thấy hình như nóng hơn ấy…”
Đám trẻ tiến thêm được vài mét trong hành lang, cố sửa sang những bộ quần áo chúng tìm thấy trong chiếc rương của con tàu cho chỉnh tề: quần và áo sơ-mi quá khổ, cùng với những đôi guốc gỗ quai chéo.
Rick nói đúng: ở đây nóng hơn rất nhiều so với trong hang Salton Cliff, nơi có con tàu Metis.
Jason cúi xuống xem xét sàn nhà.
“Cát đấy,” cậu bé nói. “Dưới sàn toàn là cát thôi.”
Cô chị chăm chú ngắm nhìn những khối đá trên tường. Chúng có màu sẫm, khác loại so với vách đá ở hang Salton Cliff.
“Có thể chúng ta đang đi vào bên trong một núi lửa!” Cô bé phì cười.
Rick quay lại quan sát cánh cửa cả bọn vừa đi qua: nó hoàn toàn lẫn với vách đá của hành lang, và nếu không biết trước về sự tồn tại của nó, có lẽ cậu không thể nhận ra là có một cánh cửa ở đó.
Cậu chỉnh lại cuộn dây cứ chực tuột về phía sau sao cho thăng bằng trên vai và tiếp tục đi.
Jason căng thẳng huýt sáo.
“Nhìn cho kỹ rồi hãy đặt chân xuống bất cứ chỗ nào!” Cô chị cảnh báo. “Cẩn thận không là thò chân vào bẫy đấy!”
Sau khi rẽ ở một ngách vuông góc với hành lang đang đi, bọn trẻ thấy phía trước là một hành lang mới và một cầu thang hẹp dẫn lên cao. Có ánh sáng hắt xuống từ tấm lưới sắt lắp trên cao. Jason thản nhiên ra đứng dưới ánh nắng chan hòa rọi xuống từ trên cao và reo lên:
“Cuối cùng cũng có một chút nắng!”
Rick bối rối lắc đầu.
“Không thể nào! Làm gì có chuyện chúng ta đã ở trong cái hang này suốt cả đêm qua!”
Đúng lúc Julia chợt nhận ra đồng hồ đeo tay của mình đã ngừng chạy.
“Có thể bây giờ mới là sáng sớm thôi.” Cô bé đánh bạo đưa ra nhận xét.
Rick bước tới đứng cạnh Jason dưới luồng ánh sáng.
“Nhìn từ đây thì tớ đoán là mặt trời đã lên cao rồi. Phải vậy thì ánh nắng mới rọi xuống được tận sâu dưới đất thế này chứ! Thật không thể tin nổi… Thời gian không thể trôi nhanh thế được!”
“Ít nhất thì điều này cũng giải thích vì sao tớ mệt mỏi đến thế…” Jason vừa nói, vừa xoa xoa vết thương trên ngực.
“Mọi người nghĩ chúng ta đang ở đâu?” Julia chen ngang khi bắt kịp hai cậu nhóc.
“Theo tớ… chúng ta vẫn đang ở dưới hang Salton Cliff… sau biệt thự Argo một chút.” Rick diễn giải, cậu đã trở lại là con người có óc thực tế.
“Tớ muốn chúng ta biết chắc chắn điều này cơ.” Jason vừa nói vừa đưa chân bước lên những bậc thang đầu tiên.
Đang leo giữa chừng, cả bọn đột nhiên dừng lại khi nghe thấy qua tấm lưới sắt những tiếng trò chuyện lõm bõm của hai người nào đó:
“… một lô nhựa cây chất lượng tốt nhất.”
“Mày cho chuyển đến khu chợ gần mastaba rồi chứ?”
“Tất nhiên, mày nghĩ gì chứ! Nhưng hôm nay kiểm soát chặt lắm, không đi lại gì được.”
“Hãy tạ ơn Pharaon (1) vì chuyến viếng thăm của ngài!”
“Mày nghĩ tao sẽ thấy phiền sao? Rồi xem, tao sẽ cám ơn ngài cả nghìn lần nếu lần tới ngài cứ nghỉ yên trong cung điện của mình…”
Những giọng nói cứ xa dần cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa. Bọn trẻ nhìn nhau bối rối.
“Các cậu cũng nghe thấy phải không?” Julia hỏi.
“Em nghĩ là có. Họ nói to và rõ ràng mà.” Jason vừa đáp vừa tiếp tục leo lên.
“Vấn đề là ở từ Pharaon, hay là mình mơ nhỉ?”
“Hoặc có thể chúng ta hiểu nhầm. Nói đến bọn gà sao (2) thì sao.”
“Còn cậu, Rick. Cậu nghĩ sao?”
Cậu bé tóc đỏ mở cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên và bắt đầu giở qua giở lại.
“Chờ một chút, Julia! Tớ đang tìm xem ‘mastaba’ nghĩa là cái gì.
Đến đầu cầu thang, Jason dừng lại trước một bức tường gạch chắn lối đi.
“Jason, em có biết ‘mastaba’ là gì không?” Cô chị hỏi khi bắt kịp cậu.
Rồi khi phát hiện ra chướng ngại vật, cô nhóc nói:
“Đừng nói với chị rằng chúng ta bị mắc kẹt rồi nhé!”
Jason vừa gõ tay lên những viên gạch vừa trả lời:
“Em e là thế đấy! Nhưng… em không nghĩ là bức tường này sẽ giữ chân chúng ta lâu được. Chỉ tạm thời thôi.”
“Mastaba - Rick nói, giọng mất dần vẻ tự tin theo từng con chữ - là công trình linh thiêng của người Ai Cập có hình kim tự tháp cụt. Bên trong được trang trí bằng những bức tranh hoặc hình vẽ trên tường. Lối vào hầm mộ được giấu đi để tránh bọn trộm mộ xâm nhập.
Julia trợn tròn mắt:
“Công trình linh thiêng của người Ai Cập? Hầm mộ? Bọn trộm mộ?”
Cô bé giận dữ quay sang phía em trai và khiến cậu sững người bằng một tiếng hét:
“Jason!”
Rick gập cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên lại.
“Hãy nói với tớ rằng tớ đang mơ đi.”
“Jason!” Julia lặp lại. “Em đang giấu bọn chị điều gì đúng không?”
Sự thật là Jason cũng đang kinh ngạc y như bọn họ vậy. Mặc dù đúng như những gì chị cậu linh cảm, nỗi kinh ngạc này của cậu hòa lẫn với niềm vui sướng.
“Vậy là… thực sự nó hoạt động như vậy…, cậu vừa lẩm bẩm với vẻ phấn khích, vừa tựa người vào bức tường gạch.”
Cậu nhớ lại những mơ mộng hão huyền của mình trên boong tàu Metis, khi con tàu dường như không muốn di chuyển. Cậu nhớ lại lúc rốt cuộc cũng xoay sở làm nó nhổ neo như thế nào, với mong muốn bằng mọi giá có thể đến được… Ai Cập!
Rick nhìn cậu bạn, nhìn Julia, và cuối cùng nhìn hành lang kỳ lạ bao quanh chúng. Cậu gật đầu.
“Rõ rồi. Chúng ta không còn ở Kilmore Cove nữa. Rõ ràng là như thế…”
Chính vì thế mà Julia trở nên căng thẳng:
“Làm sao mà thế được, chúng ta không còn ở Kilmore Cove nữa ư?”
Rick chỉ tấm lưới sắt phía trên đầu:
“Cậu nghe thấy những người đó nói chuyện rồi, đúng không? Nhựa cây, mastaba, Pharaon…”
Jason cắn môi để nén cười.
Julia xoay gót và chỉ tay về phía cậu:
“Jason, bây giờ em…”
Nhưng cô không kịp nói hết câu. Có ai đó đang vỗ từng hồi lên bức tường gạch từ phía bên kia.
Đã gần nửa đêm. Cơn dông càng lúc càng dữ dội. Ngọn hải đăng ở Kilmore Cove bật sáng lên, từ đó tỏa một luồng ánh sáng màu cam. Sau hai lần nhấp nháy, một chùm ánh sáng trắng bắt đầu thăm dò màn đêm, chầm chậm quay tròn. Ánh đèn chiếu rọi mặt biển, mất hút vào nơi xa xăm, rồi lướt qua những mái nhà, như một con mắt lớn màu trắng đáng tin cậy.
Cả thị trấn ngủ trong yên bình, dưới sự trông chừng của người lính gác đặc biệt này.
Vào cái giờ khuya khoắt ấy, vẫn có độc một chiếc ô tô lòng vòng trên những con đường vắng vẻ. Đó là một chiếc xe kiểu găng-tơ, đen sì và hầm hố, huênh hoang phô bày công nghệ xa xỉ đắt tiền. Những chiếc cần gạt nước đời mới nhất quẹt trên tấm kính chắn gió như những vận động viên chạy nước rút trên băng. Chiếc xe băng qua ngọn đồi và tấm kính nhuộm màu chống bức xạ không thể nào ngăn được luồng ánh sáng chói loà từ ngọn hải đăng. Chiếc xe bị soi tỏ như ban ngày. Bị bất ngờ và lóa mắt, lái xe phanh gấp.
Từ ghế sau vang lên tiếng một phụ nữ. Sau khi kết thúc một lô một lốc những lời rủa xả, cô ta cảnh cáo bằng một câu dứt khoát:
“Đừng để chuyện này tái diễn lần nữa!”
Gã lái xe lầm bầm vài câu đáp trả, và tiếp tục điều khiển xe lao dốc, hướng vào làng.
Chiếc xe đi dọc theo con đê chắn sóng, quay lưng lại với ngọn hải đăng, rồi tiến vào con phố thứ hai chật hẹp và ngoắt ngoéo dẫn tới trung tâm làng.
“Đường này ngược chiều mà.” Người phụ nữ ngồi sau quở trách.
“Nhưng đi lối này nhanh hơn.” Gã lái xe vừa ngó chừng người phụ nữ qua gương chiếu hậu vừa đáp.
Những chiếc móng tay dài màu tím của người phụ nữ loé sáng.
Chiếc xe đâm ra một quảng trường hình tròn, nơi đặt chễm chệ một bức tượng người cưỡi ngựa rất oai vệ. Dưới bụng con ngựa bằng đồng, một bầy mòng biển đang trú mưa.
“Nghệ thuật hữu dụng với những việc như thế này đây!” Gã lái xe cười khẩy, nghĩ thầm.
Sau một cú ngoặt gấp, chiếc xe rẽ vào một hẻm nhỏ chỉ vừa đủ rộng để lách qua, hai bên là những ngôi nhà cũ kỹ với những mái nhà chìa sát vào nhau duyên dáng. Những tấm rèm nước xối xả chảy xuống như thác từ các ống máng.
“Chúng ta đến nơi rồi!” Gã lái xe nói khi ra khỏi con hẻm.
Theo nhịp gạt đều đặn của đôi cần gạt nước, chiếc xe tiến lại phía một ngôi nhà nhỏ hai tầng, nổi bật với ban công đầy hoa, khung cửa sổ tầng gác mái tuyệt đẹp và mái nhà nghiêng nghiêng.
“Tuyệt vời!” Người phụ nữ trong xe thốt lên. Cô ta xức nước hoa nồng nặc rồi tự mình mở cửa xe.
“Chúng ta đi thôi, nhanh lên!”
“Tôi cũng phải đi sao?”
“Ngươi đã quên mình phải làm gì rồi sao, Manfred?” Oblivia Newton vừa rít lên giận dữ vừa thẳng tiến về phía ngôi nhà cũ kỹ, không thèm đóng cửa xe lại.
1. Tước hiệu của các vị vua Ai Cập cổ đại.
2. Trong tiếng Ý, pharaon được viết là faraone, đồng âm với một từ khác có nghĩa là “những con gà sao”.
Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên