The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1359 / 39
Cập nhật: 2016-06-18 07:55:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ải ngồi bó gối ở gốc cây ngọc lan cuối sân. Mùi hoa lan thơm ngát, phảng phất khoảng không gian quanh Hải. Hà thích mùi hoa lan lắm. Nhưng Hà bảo Hải là chó, không thèm chơi với chó Hải nữa. Hải cũng chả cần. Hải chơi một mình vậy. Hải nghĩ thế mà lòng nó không muốn nghĩ giống nó. Thành ra, Hải cứ ngước mắt nhìn lên cây ngọc lan đầy hoa trắng ngà và tưởng tượng một bông hoa cài trên mái tóc của Hà. Giá Hà đừng giận Hải, đừng nói Hải là chó, Hải sẽ trèo cây, ngắt cho Hà một cành hoa ngọc lan. Tha hồ Hà thích nhé.
- Hải ơi!
Hải giật mình.
- Hải ơi!
Không phải tiếng nói của Hà.
- Chúng nó đang chơi chọi cỏ đuôi gà ở sân vận động vui lắm, mày đi không?
Hải đứng dậy:
- Không, mày có đi không?
Bảo đã bước qua cổng nhà dây thép:
- Tao rủ mày đi. Mày không thích đi, tụi mình ra ngã tư Môi xem vật nhé! Hôm nay có đô vật ở Vũ Hạ sang đấy. Ông tiên chỉ cầm trống mày ạ! Tao thấy con Hà nó đáp xe ngựa của bố thằng Mẫu ra ngã tư Môi đấy, nó không rủ mày đi xem vật à?
Hải xốn xang:
- Mày thấy nó, hở?
Bảo chỉ tay vào mắt mình:
- Mắt ông sáng như đèn ô-tô. Nó mặc áo đẹp ghê đi ấy!
- Nó đi với ai?
- Với mẹ nó.
Hải tặc lưỡi:
- Chắc nó vào nhà ông cả Xưởng. Bảo này, mày đã xem xưởng chế dầu lạc của ông cả Xưởng chưa?
Bảo đáp:
- Chưa.
Hải rủ bạn:
- Hay tao với mày đi xem xưởng chế dầu lạc nhé!
Bảo nói:
- Tao chỉ thích xem cái xe bình bịch của ông cả Xưởng thôi.
Ông cả Xưởng là một nhân vật của huyện lỵ. Ông đã từng đi Tây, học ở trường bách nghệ. Và khi hồi hương, ông mở cái xưởng ép dầu lạc tại ngã tư Môi. Ông cả Xưởng giàu lắm. Ông thích cưỡi xe mô-tô. Mỗi lần ông cả mặc áo dài the, đội khăn xếp, đi giầy Gia Định phóng xe vào phố huyện, trẻ con bu quanh cái xe mô-tô của ông. Xe hai bánh mà lại không phải đạp, lại nổ bình bịch, trẻ con lạ vô cùng.
Chúng nó gọi xe mô-tô là xe bình bịch của ông cả Xưởng. Vì cả huyện chỉ mỗi ông cả Xưởng có xe bình bịch.
- Thì chúng mình xem cái xe bình bịch.
Hải mân mê tà áo, giọng buồn buồn:
- Nhưng mà...
Bảo hỏi:
- Nhưng mà sao?
- Nó ghét tao rồi. Nó bảo tao là chó.
- Con Hà, hở?
Hải lắc đầu. Bảo nói:
- Sao mày không "tẩn" nó "sặc gạch" đi! Mày "kền" lắm cơ mà. Tao ấy à, đứa nào gọi ông là chó, ông xin nó "bát cơm nguội" ngay tút xuỵt.
Hải cười, nó khoác tay lên vai Bảo:
- Tao với mày đi chơi chọi cỏ gà vậy.
- Không đi xem vật à?
- Ừ.
- Tao thích xem cái xe bình bịch mày ạ! Tại sao nó kêu bình bịch hở mày?
- Tao không biết!
Nó gạt Bảo:
- Ông cả Xưởng sang Ninh Giang rồi, sáng sớm ông cả phóng bình bịch qua đây.
Bảo chép miệng:
- Tiếc ghê.
Và nó bằng lòng đi chơi chọi cỏ gà. Hai đứa kiếm chỗ cỏ gà mọc, mỗi thằng nhổ cả nắm. Rồi chọn lựa vài sợi cỏ chắc nhất. Cỏ gà, ở mỗi đầu một sợi, phình to ra bằng đầu ngón tay, trông giống hình thù con gà nên gọi là cỏ gà. Hai đứa nhỏ cầm hai sợi cỏ quất vào nhau, hễ đầu con gà rụng là bị thua. Có những đứa nhỏ khéo chọn cỏ, cỏ của nó quất rụng hàng trăm sợi cỏ khác. Muốn thắng và trở thành vô địch, đứa nhỏ phải mệt công chọn. Rồi lại phải hơ lửa cho "cái cổ con gà" tai tái đi, sợi cỏ mới dẻo, khó gẫy rụng.
Hải và Bảo đã nhập cuộc chơi chọi cỏ gà. Chơi một lúc, Hải thấy chán. Chả hiểu tại sao nữa. Hải cứ thích có Hà trong các cuộc vui đùa. Nó kéo Bảo ra một chỗ:
- Đi xem vật không, mày?
- Nãy không đi, giờ lại rủ đi.
- Hay vào chùa chơi, tao kể chuyện này.
- Chuyện gì?
- Mày có đi không đã.
- Không.
- Mày không đi mai đừng hòng "cóp-pi" tính đố của tao.
Bảo rất dốt toán, sợ Hải không cho "cóp-pi" sẽ ăn "dê rô" và bị quỳ ê mặt nên vội hỏi:
- Chuyện hay không hở, mày?
Hải phịa:
- Hay kinh khủng.
- Nghe xong có gì ăn không?
- Mày thích ăn gì?
- Kẹo dồi chó.
- Tao sẽ mua kẹo dồi chó cho mày ăn.
Hải thò tay móc túi:
- Ông có năm hào cơ.
Hai đứa đi song song trên con đường gạch. Phía tay phải chúng là ngôi chùa. Hoa gạo năm nay nở thật sớm. Những bông hoa to bằng cái nắm tay, màu đỏ như máu. Bọn sáo trên rừng đổ xô về xuôi, họp đại hội trên những cây gạo đầy hoa làm hoa rụng lộp bộp xuống đất. Hai đứa men theo con đường đất nhỏ vào chùa.
- Mát ghê mày nhỉ?
- Ừ.
- Vào xin nước mưa uống đi!
- Đau bụng chết.
- Nước nhà chùa không có vi trùng đâu. Mẹ tao nói Phật đã giết hết vi trùng rồi.
- Thôi, uống nước mưa lát ăn kẹo dồi chó, tao sợ đau bụng. Mình ngồi đây nói chuyện đi. Chuyện gì đấy mày?
Hải hít hà mùi hoa. Nó nghĩ đến Hà. Con bé mà vào chùa, nó sẽ xin hoa lan cho mà xem.
- Bảo ơi!
- Gì?
- Mày thích hoa ngọc lan không?
- Không, tao chỉ thích "chén" kẹo dồi chó.
Hải lơ đãng nhìn thân cây gạo xù-xì gai góc. Nó hỏi Bảo:
- Mày đã buộc tổ sáo chưa?
- Chưa.
- Mày biết buộc không đã? Năm nay chúng nó buộc tổ sáo nhiều lắm, phải buộc thật đẹp thì sáo mới đến làm tổ. Sáo nó cũng chọn tổ đấy.
Bảo nóng lòng ăn kẹo dồi chó, khẽ đập lưng Hải:
- Mày nói chuyện hay của mày đi, Hải!
Hải bấm những ngón chân xuống đất:
- Đứa nào bảo mày là chó mày "tẩn" nó, hở?
Bảo vung tay:
- "Tẩn" mạnh.
- Nó lớn mày cũng "tẩn" à?
- Ừ.
- Thế con gái mày có "tẩn" không?
- Tẩn chứ.
Bảo vội nói:
- Con gái nó khóc dai, lại ưa mách, chắc tao "tẩn" khẽ thôi. Ông đá một cú thật khẽ.
Hải lại hỏi:
- Mày đã đá khẽ đứa con gái nào chưa?
- Tao mới bợp tai con Nhi rỗ.
- Tại sao mày bợp nó?
- Tại tao chơi rải gianh với nó, nó ăn gian. Ông tức mình ông bợp một cái.
- Nó có khóc không?
- Nó lăn ra đất nằm vạ, tao phải thí hủi nó cái bánh rán mới nín. Tao sợ con gái, mày ạ! Nó ăn vòi ghê đi đấy.
- Sao mày còn chơi với nó?
- Nó rủ tao.
- Nó làm quen mày trước à?
- Ừ.
- Mày có cho nó gì không?
- Không, tự nhiên nó gọi tao, rủ tao chơi rải gianh rồi gạ bắt bướm cho nó. À, nó còn dặn tao đừng gọi nó là "con rỗ tổ ong bầu".
Bảo ngó Hải:
- Mày đá con Hà, phải không?
Hải lắc đầu:
- Tao không làm gì nó cả.
- Nó giận mày à?
- Ừ.
- Chắc mày nói cái gì chứ gì?
- Tao bảo "lên mười cười với... tớ", nó đổ vạ tao nói "lên mười cười với chó" rồi gọi tao là chó Hải.
- Thế nó có lên mười không?
- Tao không biết. Nó đố tao, tao vừa đoán liều thì nó giận.
- Nó không lên mười đâu.
- Sao mày biết?
- Ông tuổi con lợn, ông mười ba rồi đấy.
- Tao cũng tuổi con lợn. Vậy mà tao tưởng tao mười một.
Hải vui qua. Nó đứng dậy phủi quần.
- Tao đi mua kẹo dồi chó cho mày ăn.
Bảo ngạc nhiên:
- Còn chuyện hay của mày, mày chưa kể mà..
Hải nheo mắt:
- Ăn kẹo xong tao kể.
Hai đứa khoác vai nhau, bước nhanh khỏi con đường đất nhỏ. Hải đã biết cách làm quen với Hà. "Ơ đằng ấy không phải lên mười".
Tuổi Mười Ba Tuổi Mười Ba - Duyên Anh Tuổi Mười Ba