Nguyên tác: White Out
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:41 +0700
Chương 3
A
nh rên lên một lần nữa, rồi hít một hơi nhanh chóng. Anh xoay đầu mạnh, đánh bật cái khăn ra. Nhiệt đã làm khô mái tóc của anh, nó tối màu và sáng lấp lánh dưới ánh sáng của ngọn lửa. Hope nhét chiếc khăn lại quanh đầu anh để anh không bị mất đi nguồn nhiệt mà anh vừa có được, cô nhẹ nhàng vuốt ve trán anh, rồi xuống má. " Thức dậy đi, anh yêu. Mở mắt ra và nói chuyện với em đi". Cô thì thầm với anh, cô trấn an anh một cách vô thức để lôi kéo anh trả lời. Đôi tai của Tink dựng lên vui vẻ vì nó đã quen với giai điệu ngọt ngào mà cô hay sử dụng chúng với nó. Nó di chuyển xuống chân anh rồi nằm xuống vị trí mới. Có lẽ nó cảm nhận đc cái lạnh của nó thông qua cái chăn, với bộ lông dày, nó rên rỉ, thở khó khăn. Nó cố gắng cuộn tròn thành một quả bóng lông. Cô giữ lấy cơ thể anh chặt hơn. " Anh không sao rồi". Cô nói với anh " Dậy đi nào, làm ơn. Mở mắt ra đi.". Hope thì thầm với anh, cố gắng để anh nói chuyện với cô. Nếu cô có thể làm cho anh tỉnh táo đủ để uống một ly coffee nóng, nhiệt và cafein sẽ có ích trong việc lấy lại ý thức của anh. Nhưng cố gắng để ép một người đàn ông đang bất tỉnh bằng một ly coffee thì cô sẽ làm anh ta nghẹt thở mất.
Không ngờ, anh vâng lời. Đôi mắt anh một bên nâng lên, mắt anh đờ đẩn không tập trung. Sau đó,chúng đóng lại một lần nữa, hàng lông mi tối màu nghỉ ngơi trên gò má anh. Cánh tay anh quét xung quanh, tuyệt vọng bám vào sự ấm áp của cô như thể anh bị tàn phá bởi một cơn run rẩy không thể kiểm soát đc. Toàn bộ cơ thể cô run lên căng thẳng.
Anh mạnh khỏe như một con bò, tay anh như một ban nhạc bằng thép quấn quanh cô. Cô thì thầm dịu dàng với anh, kề sát vào anh, gần hết mức có thể. Da của anh chắc chắn đã ấm áp hơn. Cô thấy nóng, đổ mồ hôi vì quấn trong chăn nóng.
Cô đã kiệt sức từ nỗ lực kéo anh vào trong nhà và vật lộn với đống quần áo của anh, cũng như sự căng thẳng khi biết rằng anh sẽ chết nếu cô không làm ấm cho anh.
Anh thư giãn bên dưới cô, run rẩy hơn. Anh thở khó, chuyển động không ngừng. Anh di chuyển chân mình, cựa quậy cho chiếc khăn rơi ra khỏi đầu. Chiếc khăn dường như đã làm phiền anh, vì vậy cô không quấn nó lên nữa. Thay vào đó cô gấp nó lại và trượt nó xuống dưới đầu anh, thành một cái đệm êm cho đầu anh trên sàn nhà cứng.
Lúc đầu, anh quá lạnh và tình hình thì khẩn cấp nên cô không để ý. Nhưng trong khoản khắc này cô mới ý thức hơn về cảm giác cơ thể trần truồng của anh đối với cô. Anh cao, cơ thể như tạt, với bộ ngực đc phủ lông, rất đẹp và đầy cơ bắp cứng rắn. Đẹp quá, bây giờ các đặc tính đẹp đẽ của anh không còn bị gò bó và mang màu xanh lạnh lẽo. Núm vú cô râm ran từ sự cạ vào lông ngực của anh, và Hope biết đã đến lúc cô phải đứng lên. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, cố gắng hết mức, nhưng anh rên rỉ và siết chặt vòng tay của anh quanh cô. Run rẩy một lần nữa, cô buột mình phải thư giãn.
...Anh nuốt và liếm môi, và đôi mắt anh chập chờn mở ra một lần nữa, chỉ trong một giây. Sau đó anh dường như ngủ lại vì anh đã ấm áp hơn, Hope không lo lắng. Các cơ bắp của cô phản đối vì kiệt sức. Cô đành nhắm mắt và nghỉ ngơi một chút.
Thời gian như trôi đi. Nửa ngủ, nửa tỉnh, ấm áp và các khớp xương không tê mỏi. Cô tự hỏi không biết một phút hay một giờ đã trôi qua. Một bàn tay di chuyển xuống phía dưới cô, uốn cong trên một bên má. Anh dịch chuyển dưới chân cô, chân anh di chuyển rồi trượt vào giữa đùi cô. Cái vật căng cứng của anh thúc vào để có thể tiếp xúc với cô.
Nó xảy ra quá nhanh rằng anh đang ở bên trong cô trước khi cô hoàn toản tỉnh táo. Anh lăn, và ghim cô bên dưới anh trên tắm chăn, kéo cô lại, ép vật căng cứng của anh vào cô và trượt nó sâu hơn. Sau 5 năm không có một sự tiếp xúc nào, cô cảm thấy cái đau của sự thâm nhập, nó trải dài quanh cô, nhưng theo một hướng tốt.Mất phương hướng, sự bất ngờ dấy lên, Hope cong hông và cảm thấy anh đang ở rất sâu, thúc vào cổ tử cung của cô. Cô kêu lên, thở hổn hển, cổ cô cong lại cảm giác như các dây thần kinh của mình sắp vọt ra khỏi đầu.
Không có sự khéo léo, không kích thích kéo dài. Anh chỉ đơn giản bắt đầy đẩy mình vào cô, trọng lượng nặng nề của anh giữ chặt cô bên dưới mình,và cô quấn tay chân mình quanh anh trong sự đột phá của riêng mình.Trong ánh sáng êm dịu của ngọn lửa và đèn pin, cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, đôi mắt anh mở, chúng rất xanh và mang vẻ bàng hoàng, vẻ mặt anh cứng rắn như thể nó làm từ một nguyên tử vật lý nào đó. Anh đang hoàn toàn hoạt động theo bản năng của động vật, cơ thể của anh làm dấy lên sự gần gũi nơi cô, bởi giờ đây, sự thân mật là điều cần thiết để cứu lấy mạng sông của anh. Anh chỉ biết là mình ấm áp và còn sống, còn cơ thể trần truồng của cô thì ở ngay trong vòng tay anh.
Trên một mức độ nào đó, những niềm vui là điều mãnh liệt hơn bao giờ hết mà cô từng biết. Cô chưa bao giờ cảm thấy thật nữ tính như bây giờ, chưa bao giờ cô nhận thức đc sâu sắc về thân thể của mình, hoặc là nét cứng rắn đầy nam tính của một người đàn ông. Cô cảm thấy mỗi inch mịn như nhung bao bọc lấy sự cứng ngắt của anh đang run chuyển trong cô và nó là cô vui mừng. Da thịt bên trong cô chào đón anh, gần như làm cô ngất ngây khi càng dần đưa cô lên đỉnh cao hơn nữa. Cô cảm thấy nóng, cái nóng như thiêu đốt da cô, run rẩy với niềm hạnh phúc ngoài tầm với. Cô với lấy mông của anh, giữ chặt anh hết mức có thể khi anh vào sâu bên trong cô, và cô khóc...dường như nó là minh chứng cho niềm hạnh phúc dữ dội này. Anh phát ra một tiếng kêu khàn khàn và thân thể anh co giật khi anh phóng hết mình với những luồn hạt giống nóng hổi vào trong cô và Hope hòa tan theo cảm giác đau đớn tuyệt dịu này.
Anh chìm xuống trên cô, run rẩy từng cơ bắp, trái tim anh nện thình thịch trong lòng ngực, hơi thở của anh nhanh hơn. Cũng rung động và choáng váng giống như anh, cô đưa tay mình ra để ôm lấy anh, giữ anh chặc hơn vào mình.
Rồi từ từ họ thiêm thiếp ngủ. Cái đó của anh trượt ra khỏi cô để lại cho cô một cảm giác trống rỗng. Bóng tối phủ lấy cô và cô có thể cảm nhận thấy chúng, nhưng cô không chống lại nó. Anh ngã đầu gần đầu cô, lúc đó cô mới biết rằng anh đã ngủ. Cô khẽ chạm vào má anh, vuốt ve mái tóc tối màu của anh từ trán trở lên và dần cô cũng đầu hàng theo nhu cầu của mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Cái gì đó rớt xuống và đánh thức cô. Cô tỉnh dậy, nhăn mặt vì cơ thể của mình đang phản đối một cách dữ dội vì nằm quá lâu trên sàn nhà cứng và còn một cơ thể nặng nề khác đè lên cô. Bối rối, lúc đầu cô nghĩ mình đang mơ, nhưng điều này là sự thật. Cô đang nằm trần truồng trên sàn nhà cùng một người đàn ông xa lạ, cũng khỏa thân nốt.
Tink vẫn yên vị ở vị trí quen thuộc của nó. Gió rít vào làm ánh lửa nhấp nháy và cô nhớ lại trận bảo tuyết. Tất cả mọi thứ đều về đúng vị trí của nó.
Và cô giậc mình khi nhận ra rằng anh cũng đã tỉnh lại. Anh nằm bất động, những múi cơ căng lên căng thẳng và dương vật của anh vẫn còn nằm bên trong cô dần đã thức tỉnh, dày và dài hơn.
Có thể cô đã nhầm, và đó chỉ là một hình ảnh tưởng tượng về anh. Nhẹ nhàng cô chạm tay mình vào lưng anh, làn da anh căng mịn dưới tay cô, tay cô tự động xòe rộng ra. " Tôi tỉnh rồi" cô thì thầm, phản ứng của cô nói với anh là bởi vì cô muốn như vậy, và mọi thứ đều ổn.
Anh ngẩng đầu lên và mắt họ gặp nhau. Cô có thể cảm thấy một cú sốc gần như hữu hình khi nhìn vào đôi mắt xanh ấy, đôi mắt đó hoàn toàn nhận thức đc điều gì đang xảy ra và anh nhanh chóng nắm bắt đc tình hình giữa họ.
Hope thấy má mình đỏ ửng, má cô nóng và cô gần như rên rỉ thành tiếng. Cô nên nói gì với một người đàn ông mà cô và anh chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, rồi cô còn nằm khỏa thân bên dưới anh trong khi anh cương cứng và lắp đầy bên trong cô.
Anh di một ngón tay lên môi cô, sau đó dịu dàng vuốt ve đôi gò má nóng hổi của cô. " Em có muốn tôi dừng lại không?" Anh thì thầm.
Lần đầu tiên cô thấy bất ngờ, nhưng Hope luôn luôn trung thực với bản thân gần như tàn nhẫn và cô không cho phép mình giả vờ là cô không sẳn sàng cho anh. Vào thời điểm này, cả hai đều hoàn toàn nhận thức đc về những gì họ đang làm. Cô không muốn dừng lại để xem lại phản ứng của mình, cô chỉ đơn giản là cho phép nó diển ra. " Không". Cô thì thầm. " Đừng dừng lại."
Sau đó anh hôn cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, tiềm kiếm những gì mà chúng có thể gửi gắm, như thể anh không phải đang ở bên trong cô. Anh tán tỉnh cô lần đầu tiên, hôn cô một lúc dài cho đến khi miệng cô đầy háo hức dưới miệng anh và lưỡi họ quấn lấy nhau. Bàn tay anh ôm lấy ngực cô, làm cho cô thích thú bằng cách chạm vào, trêu chọc núm vú của cô làm cho chúng cương lên thành 2 đỉnh nhỏ săn chắc. Tay anh vuốt ve bụng cô và lần xuống chiếc nụ nhỏ bí ẩn giữa cửa mình của cô, vẽ vào nó, làm cho hơi thở cô trở nên hổn hển và cô cong hông lên. Anh rên khẽ vì cảm giác tuyệt dịu khi anh thậm chí còn vào sâu hơn.
Cô nghĩ rằng mình sẽ chết vì nỗi đau gợi dục này khi cuối cùng anh cũng bắt đầu di chuyển, nhưng cô thích nó rất nhiều và cô không thúc dục anh phải vội vàng. Cô không nhận ra là mình cần biết bao sự quan tâm chăm sóc từ một người đàn ông cho chính cơ thể của mình, cho việc ân ái đầy tinh tế này. Thậm chí cô đã thất vọng lúc ở trong bồn tắm, cô đã không chuẩn bị gì và đầu hàng cho khoái cảm cuốn mình đi. Cô thích thú với mỗi nụ hôn, mỗi cái vuốt ve của anh. Cô bám lấy anh và vuốt ve lại, cố gắng nhận thật nhiều niềm vui mà anh đã mang cho cô. Cô nghe thấy tiếng rên rỉ từ anh và cô đã thành công.
Thời gian dần trôi đi, không còn những cái chạm nhẹ, không còn gì quan trọng hơn để với tới cực khoái. Hope cho phép mình lạc đi trong giây phút này, để cho cơ thể mình chết đuối trong niềm vui thuần khiết...và sau đó anh lại dấy lên một lần nữa, khẽ thì thầm " Hãy để anh cảm thấy nó một lần nữa, cho anh cảm nhận em đi."
Tự cố kiểm soát mình, anh đã làm khi cơn khoái cảm dân lên đỉnh lần thứ 3 của cô bắt đầu, bất lực với âm thanh sâu bên trong cổ họng và anh rùng mình hơn cô.
Lần này cô không cho phép mình có đc giấc ngủ. Từ từ anh nhẹ nhàng rút ra khỏi cô và sụp trên tấm chăn bên cạnh cô. Tay anh tìm tay cô, siết chặt những ngón tay mềm mại của cô vào lòng bàn tay chai sạn của mình.
"Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra". Cuối cùng anh nói, giọng anh thấp " Em là ai?"
Giới thiệu vào thời điểm này dường không khó xử lắm. Hope đỏ mặt một lần nữa và hắng giọng " Hope Bradshaw"
Đôi mắt xanh của anh tìm kiếm khuôn mặt cô. " Tanner. Price Tanner"
Ngọn lửa ngày một nhỏ đi. Cô cần phải đặt thêm củi vào đó, nhưng cô không thể ngồi dậy bây giờ và trần truồng trc mặt anh. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm bộ đồ ngủ của mình, và trong một sự bối rối gần như đau đớn cô nhận ra là cô cần phải tắm lại trc khi mặt vào.
Anh nhìn thấy cái mà cô tìm kiếm, và anh thì không hề e thẹn như cô. Anh ngồi dậy, bước tới đống gỗ và cho thêm vào ngọn lửa. Hope sẽ thấy thật xấu hổ nếu cô làm thế trước mặt anh, cô ngắm nhìn anh, từ đầu đến chân. Cô thích những gì mà cô nhìn thấy, mỗi inch trên cơ thể anh. Cơ bắp của anh được bọc lộ trong ánh lửa, để lộ những đường dốc và đường cong của đôi vai rộng, bờ ngực rộng, độ phình và dài của bắp đùi mạnh mẽ. Mông của anh tròn, rắn chắc. Thậm chí trong trạng thái bình thường, cậu nhỏ của anh cũng thú vị, và cái túi bọc nhung đong đưa thong thả bên dưới. Price Tanner. Cô lập đi lập lại tên anh trong tâm trí cô, các âm tiết mạnh mẽ và nhanh nhẹn.
Tink đưa mắt nhìn với một chút gắt gỏng vì giấc ngủ của nó bị xáo động. Nó đứng dậy, ngửi ngửi người lạ mặt, và vẫy đuôi khi anh cuối xuống và vỗ nhẹ. " Anh nhớ là con chó đã sủa" Price Tanner nói.
"Nó nghe thấy anh trước tôi. Tên nó là Tinkerbell. Nhưng anh có thể gọi là Tink cho ngắn"
"Tinkerbell?" Anh liếc nhìn cô, đôi mắt xanh hoài nghi. " Nó bị đồng tính à?"
Hope bật ra một tiếng cười " Không, nó chỉ là một chú chó ngốc nghếch luôn lạc quan. Nó cho rằng thế giới ở đây để nuôi nó."
"Có thể nó đúng. " Anh nhìn qua và nghiên cứu cái đống quần áo ướt sũng của mình, chúng đọng nước trên khắp sàn nhà. " Anh ở đây đã bao lâu rồi?"
Cô nhìn lên đồng hồ. 2h30. " Ba tiếng rưỡi." Đã có quá nhiều điều xãy ra trong một khoản thời gian ngắn như vậy, nhưng cô lại cảm thấy như thể chỉ mới một giờ trôi qua thay vì gấp đôi số lần cô nghĩ. " Tôi kéo anh vào trong nhà và lôi anh ra khỏi đống quần áo ướt. Anh hẳng đã bước vào một cái hồ vì anh ướt từ thắt lưng trở xuống. Tôi đã lau khô cho anh và đặt anh vào một cái chăn."
"Ừ, anh đã bước vào nước, anh biết nơi này ở đây, nhưng anh không thể nhìn thấy cái chết tiệc gì."
" Tôi không biết anh đã đi xa bao lâu, tại sao anh lại lâm vào tình trạng đó? Anh đã gặp một tai nạn à? Và tại sao anh lại ra ngoài trong cái thới tiết như thế này?"
" Tôi cố gắng lái xe xuống Boise. Nhưng mấy cái bánh trượt khỏi đường và kính chắn gió bị vỡ, vì thế tôi không thể ở trong xe. Như tôi đã nói, tôi biết nơi này và tôi có một cái la bàn. Tôi có vẻ không có nhiều sự lựa chọn là cố gắng đi bộ đến đây."
"Quả là một phép lạ khi anh đi bộ" Cô nói thẳng thắn." Theo một cách có logic, thì anh sẽ chết trong tuyết."
" Nhưng tôi đã không như vậy, nhờ em. " Anh quay trờ lại dưới chăn và áp sát bên cạnh cô, ánh mắt u sầu. Anh với lấy một nhúm tóc nhỏ từ mái tóc vàng óng của cô, chà chà nó giữa những ngón tay mình, trước khi chỉnh nó lại sau tai cô. "Anh biết là em đã ở dưới tấm chăn và cố làm anh ấm áp hơn, em không mong anh nhảy xổ vào em khi anh đã lấy lại được một phần ý thức. Vậy hãy nói cho anh nghe, Hope. Em có sẵn sàng không?"
Cô hắng giọng. " Em - em đã rất ngạc nhiên." Cô chạm vào bàn tay anh. "Em không phải là không muốn, nhưng em không thể nói với anh?"
Anh nhắm mắt lại nhẹ nhõm. " Anh không nhớ rõ lắm chuyện gì đã xảy ra cho đến khi anh tỉnh lại và thấy đang nằm trên em. Hay nói đúng hơn, anh nhớ những gì mình làm, cảm thấy chúng, nhưng anh lại không chắc chắn rằng em cũng cảm thấy giống anh." Tay anh lân la lướt lên bụng và nhẹ nhàng vuốt ve ngực cô. " Anh nghĩ có lẽ mình đã bị mất đầu rồi, khi tỉnh lại với một vật gì đó đáng yêu, có đôi mắt nâu, tóc vàng và đang khỏa thân bên cạnh mình."
" Thực ra thì, em không ở bên cạnh anh, mà là ở trên mình anh. " Khuôn mặt cô lại có cảm giác nóng trở lại. Chiết tiệt, lại đỏ mặt rồi! " Nó dường như là cách tốt nhất để giúp cho anh ấm áp hơn. "
" Nó hiệu quả đấy, " Anh nói và lần đầu tiên miệng anh cong lên cho một nụ cười.
Hope gần như đánh mất hơi thở của mình. Anh cứng cáp một cách hấp dẫn chứ không đẹp trai, nhưng khi anh mỉm cười lại làm trái tim cô đảo lộn vòng vòng. Nó là phản ứng hóa học, cô nghĩ một cách sững sốt. Cô đã từng nhìn thấy nhiều người đàn ông đẹp hơn anh; Dylan là một ví dụ điển hình, rõ ràng nhất với một nét đẹp cổ điển. Nhưng những gì mà mắt cô nhìn thấy và cảm thấy cơ thể của mình là việc hoàn toàn khác, và cô chưa bao giờ có kinh nghiệm cho một phản ứng quá mạnh mẽ về tình dục của một người đàn ông khác. Cô muốn yêu một lần nửa và trước khi cô có nhu cầu thì cô buộc mình phải nhớ rằng anh đã trải qua một thử thách đau đớn và đầy mệt mỏi.
" Anh có muốn uống coffe không? " cô hỏi vội vã, rồi đứng dậy. Cô cẩn thận không nhìn vào anh khi cô gom lại bộ đồ ngủ của mình. " Hoặc cái gì đó để ăn? Em đã làm một món hầm hôm qua. Hay một bồn tắm nước nóng? Cái máy nước nóng đc nối với máy phát điện, do đó, có rất nhiều nước nóng."
" Thật tốt." Anh nói rồi cũng đứng dậy theo cô. " Tất cả những điều đó." Anh bước đến, với tay xoay cô lại đối mặt với anh. Cuối đầu mình xuống tặng cho cô những cái hôn ngọt ngào, dịu dàng. " Anh muốn yêu em một lần nữa, nếu em cho phép anh. "
Không có gì như vậy từng xảy ra với cô trước đây. Hope ngước lên nhìn anh. Trái tim cô lại lộn vòng vòng một cách điên dại, và cô biết cô không muốn ngừng lúc này. Cho đến khi nào trận bảo tuyết còn kéo dài, cô và Price Tanner sẽ ở bên nhau, và cô sẽ không bao giờ có được cơ hội như thế này.
" Em cũng muốn điều đó" Cô nhẹ nhàng nói.
" Vậy thì giường thay cho sàn nhà nhé?" Anh di vòng quanh núm vú của cô với ngón tay cái của anh, làm cho nó cứng lại và dựng đứng.
" Tầng trên." Cô nuốt vào. " Nó đã ấm lên nhờ nhiệt. Em không thể kéo anh lên cầu thàng vì vậy em đành đặt anh ở phía trước lò sưởi."
"Anh không phàn nàn đâu. " Anh kéo bộ đồ ngủ của cô xuống sàn. " thứ hai, chúng ta hãy quên coffee và món hầm, cái phòng tắm cũng vậy, trừ khi em có kế hoạch nhảy vào bồn tắm với anh."
Cô không làm vậy, nhưng đó là một ý tưởng hay. Cô sà vào vòng tay anh, quên hết tất cả mọi thứ ngoại trừ điểu kỳ diệu mà cơ thể trần tục của họ tạo nên.