Số lần đọc/download: 8514 / 7
Cập nhật: 2016-03-09 16:49:46 +0700
Chương 4
N
hư Ngọc vùng vằng hết gọi mẹ lại kêu cha. Ông bà Thành Đạt thở dài cùng nhau bước lên lầu, để lại căn phòng rộng lớn với một mình Như Ngọc.
Buổi tối yên tĩnh, gió dìu dịu với một làn hương hoa thoảng theo chiều gió làm mọi người dễ chịu và khoan khoái. Thể Dồng vào phòng Như Ngọc. Thấy chị dang ngồi
tại bàn trang diểm, Thể Dồng lại gần và so mình với chị trong gương:
- Nhìn kỹ thì em cũng dâu có tệ hơn chị.
Như Ngọc xoa xoa phấn vào tay:
- Em dẹp lắm chứ bộ, lại có duyên nữa. Chẳng trách có nhiều người yêu thương em.
Thể Dồng đùa:
- Vậy chị có ghen tỵ với em không?
Như Ngọc liếc nhìn em, Thể Đồng cười:
- Đùa thôi.
Như Ngọc khẽ cười:
- Lúc trước thì có, bây giờ thì hết rồi.
- Điều gì khiến chị thay dổi suy nghĩ như thế?
Như Ngọc quay sang em gái:
- Em mình giỏi, duyên dáng thì dó là diều dáng hãnh diện. Chị không biết sao, khi ấy chị cứ hay sách hạch em như vậy?
Thể Dồng vỗ vai chị:
- Chị nói làm em cảm dộng quá.
Như Ngọc dứng lên di lại chiếc giường ngũ của mình, cô nói:
- Tự nhiên, vô tư và tốt bụng. Đó là điều mà người ta quý nhất. Chị tiếc là mình nhận ra nó quá muộn. Nếu không, chị không phải chịu cô độc vì thiếu vắng bạn
bè. Bao giờ chị cũng nghĩ mình tài giỏi và hơn người. Nghĩ lại thật là sai quá.
Thể Dồng ôm chị:
- Chị tài giỏi và hơn người thật, có điều bị chút "bệnh ngôi sao" thôi.
- Bây giờ thì chị dã nhận ra diều dó và dang cố gắng sửa đổi.
- Chỉ cần chị hòa đồng vào mọi người chị sẽ dược mọi người yêu mến và cuộc sống sẽ vui vẻ hơn.
Như Ngọc nhìn em, mỉm cười và khẽ gật đầu. Tình cảm chị em của họ thắm thiết hơn bao giờ hết.
Chiếc xe hơi chạy thật nhanh trên con đường tráng nhựa. Những bóng đèn đêm và ánh sáng của phố phường càng làm rực rỡ thêm cảnh phồn hoa của thành phố. Ngồi trong xe là Anh Hào và cô thư ký bướng bỉnh Thể Đồng.
Thể Đồng lo ngại lên tiếng:
- Anh chạy gì mà nhanh khiếp vậy?
Anh Hào cáu:
- Cô sợ chết thì xuống xe đi?
Thể Dồng cũng láu lĩnh:
- Thì dừng lại đi. Bảo tôi xuống mà cứ phóng như điên thì làm sao tôi xuống dược.
Chiếc xe phanh vội làm Thể Đồng hốt hoảng, Anh Hào lạnh lùng:
- Xuống đi!
Thể Đồng quá bất ngờ trước thái dộ kỳ lạ của Anh Hào. Không biết việc gì dã làm anh bực tức. Buổi tiệc họp công ty chiều nay diễn ra rất sôi nổi và tốt đẹp, Thể Đồng cũng đã rất xuất sắc trong vai trò tổ chức buổi tiệc của mình. Thể Đồng không thể hiểu nổi việc gì đã khiến anh Hào lại trở nên như vậy.
Chỉ Anh Hào biết, anh bực tức vì đôi mắt Tấn Quỳnh nhìn Thể Đồng của anh, bực tức vì thái độ ân cần của Tùng Quân và bực tức về cử chỉ thân thiện của
Thể Đồng đối với những người đàn ông xung quanh cô.
Chưa thấy Thể Đồng tháo dây an toàn, Anh Hào nhắc:
- Cô xuống đi chứ!
- Đúng là điên!
Rồi cô bước xuống xe và không thèm gật dầu chào Anh Hào lấy một cái.
Thể Dồng di dược một vài bước thì Anh Hào xuống xe chạy theo:
- Thể Đồng!
Thể Đồng giận dỗi:
- Anh gọi tôi làm gì?
- Tôi xin lỗi.
- Tôi có quyền gì mà giận. Tôi chỉ là người làm thuê thôi.
Anh Hào nài nỉ:
- Cô đừng vậy mà. Tôi giận quá nên có thái độ không tốt với cô.
- Tôi làm gì mà anh giận tôi? Bộ tôi là chỗ để anh trút giận sao?
Anh Hào dịu giọng:
- Tại cô làm tôi giận chứ bộ?
Thể Đồng ngạc nhiên:
- Tôi làm anh giận? Có lộn không?
- Cô thừa biết tôi dối với cô thế nào rồi chứ?
- Tôi không biết gì hết.
- Cô...
Thể Đồng nghênh mặt:
- Tôi sao?
Anh Hào gật gù, gương mặt trở nên lạnh lùng hơn:
- Xin lỗi.
Anh Hào nói và quày quả bước lên xe rồ máy bỏ chạy, mặc Thể Đồng ngạc nhiên nhìn theo. Cô so vai thở dài tỏ vẻ không lấy gì làm tiếc nuối.
Đêm sao mà dài và buồn bã đến thế. Lần dầu tiên trong đời, Thể Đồng thấy đêm dài, cô độc. Dù cố gắng thế nào Thể Đồng cũng không sao ngủ được, cô đang trằn trọc suy tư. Thể Đồng tự hỏi lòng mình: sao thế, tại sao Anh Hào lại hờn trách cô? Tại sao cô lại se lạnh với cái nhìn hờn trách đó? Thể Đồng buồn bả vùi mình trong chăn. Cô nào hay trong khi dó Anh Hào cũng đang mất ngủ vì cô, trằn trọc vì cô nhớ nhung vì cô. Rồi ánh bình minh cũng đến. Mặt trời mọc lên cao báo hiệu một ngày mới đầu. Thể Đồng vẫn phải di làm, dù trong lòng cô đang cảm thấy buồn, Anh Hào nhắm nghiền hai mắt và tay anh thì dang xoa xoa vầng thái dương như một người đang trong tâm trạng suy tư khó nghĩ. Không buồn lên tiếng, Thể Đồng lại chỗ của mình và bắt dầu làm việc. Căn phòng im lặng một cách đáng sợ. Sự im lặng sẽ còn kéo dài, nếu như không có tiếng reo của chuông điện thoại:
- Alô.
-..
- Phải. Chờ một chút.
Đó là những lời của Thể Đồng khi nghe máy. Đặt ống nghe xuống bàn, Thể Đồng lên tiếng:
- Giám đốc, điện thoại của anh.
Anh Hào mở mắt:
- Được rồi, cô chuyển qua cho tôi.
Anh Hào cầm ống nghe lên:
- Alô, anh Hào đây. Kiều My hả? Rảnh... Ờ, chiều nay. Bye.
Gác diện thoại lên máy, Anh Hào quay qua Thể Dồng:
- Tranh thủ thời gian, chiều nay tôi về sớm.
- Vâng.
Thể Đồng dáp và cúi gầm xuống bàn phím. Cô không hiểu tự dưng lòng mình buồn đến thế. Cái buồn thật vu vơ và vô cớ. Buồn vì Thể Đồng biết Anh Hào hẹn Kiều My chiều nay ư? Thể Đồng lắc dầu, cố xua di bao ý nghĩ vớ vẩn đang lởn vởn trong suy nghĩ. Từ lâu nay, niềm kiêu hãnh của Thể Đồng là bao giờ
cũng chiến thắng trong lĩnh vực tình yêu. Cô chưa bao giờ bị một hình ảnh nào làm lung lay tư tưởng. Thế mà hôm nay Thể Đồng biết dược mình đã gục ngã trước Anh Hào, một con người đa tình, lạnh lùng mà cô ghét nhất.
Ngồi đăm chiêu một mình trong phòng, bỗng Thể Đồng nghe tiếng cười nói của Kiều My:
- Em lên phòng làm việc một chút được không?
Đĩ nhiên là được rồi.
Đáp lời ấy không ai khác hơn là Anh Hào, ông giám đốc trẻ của công ty. Nhìn họ song bước bên nhau, Thể Đồng thở dài chán nản. Nói chuyện với Kiều My nhưng ánh mắt của anh Hào lại nhìn về phía Thể Đồng. Lên tiếng cố ý chọc tức Thể Dồng, Anh Hào hỏi:
- Em thích bữa ăn trưa lúc nãy chứ?
Kiều My vênh vang tự đắc:
- Rất thích anh ạ. Em muốn chiều nay anh với em đi xem phim.
- Được thôi.
Kiều My lên tiếng với Thể Đồng:
- Sao cô im lặng vậy?
Thể Đồng nhếch môi:
- Hai người nói chuyện liên quan gì tôi, mà tôi phải lên tiếng?
- Cô phải nghe chứ. Nghe mà để về nói lại với chị Hai của cô, để chị Hai của cô đừng có mơ tưởng nữa.
Thể Đồng nở một nụ cười, vẻ khinh bỉ:
Đĩ nhiên chị Hai của tôi không cần loại người như thế rồi. Cô không cần phải bận tâm.
- Không cần hay cần mà không được?
- Tôi sợ cho ai thôi, còn chị Hai tôi hả, hàng loạt người xếp hàng đăng ký.
Kiều My không biết phải nói gì cho lại cái giọng đanh đá của Thể Đồng. Cô đành xuống giọng:
- Tôi không muốn cãi với cô. Anh Hào! Em về, chiều nay gặp.
Anh Hào khẽ cười:
- Được. Em về đi.
Đợi Kiều My về rồi, Anh Hào nhìn Thể Đồng cười khẩy:
- Tôi là người thế nào mà chị Hai cô chê bai, hả Thể Đồng?
Thể Dồng biết lúc nãy mình lỡ lời làm Anh Hào phật ý, dẫu thế nào cô vẫn làm càn:
- Anh thế nào thì anh tự hiểu lấy, hỏi tôi làm gì?
Anh Hào so vai:
- Tôi thấy mình tuy không thập toàn nhưng cũng đâu có tệ. Cô nhìn xem, tôi khá điển trai, có tài lại giàu có, người thì diềm dạm và chín chắn.
- Mèo khen mèo dài đuôi. Tôi thấy anh hách dịch và kênh kiệu thì có.
- Vậy ư? tôi nhận thấy điều đó chỉ có ở cô thì đúng hơn.
- Nhưng tôi không điên và tào lao như anh.
Anh Hào tái mặt:
- Cô có tin với cách nói năng thiếu tế nhị của mình, cô dáng dược hưởng vài cái tát tai không?
Thể Dồng nhếch môi thách đố:
- Anh thử xem.
Anh Hào trợn mắt nhìn đăm đăm vào gương mặt thách đố của Thể Đồng. Gương mặt cô, đôi môi cô làm lòng anh xao động. Anh buông tiếng thở dài.
- Tôi đâu phải là loại người vũ phu. Tôi đâu nỡ đánh cô.
Thể Đồng lạnh giọng:
- Anh không dám thì có. Tôi nói cho anh biết, anh đừng có bày đặt hăm dọa tôi, tôi không sợ anh đâu.
Trước giọng nói đanh đá của Thể Đồng, Anh Hào không hiểu sao tự dưng lòng mình bạo dạn. Bước lại gần cô, ghì chặt tay cô vào tay mình và anh dặt lên cô một nụ hôn thật dài, thật nồng ấm. Thể Đồng sau một thoáng bất ngờ, cô đẩy Anh Hào ra và thuận tay tát vào mặt anh, quát:
- Anh diên rồi.
Và Anh Hào cũng chỉ biết ngẩn ngơ nhìn Thể Đồng ù chạy. Cảm giác lạ và hạnh phúc vẫn còn âm hưởng trên nụ cười của anh và biết đâu Thể Đồng cũng thế, cũng bâng khuâng và xao xuyến lòng mình.
Bà Hiển Vinh ngồi xem tạp chí, còn Anh Hào thì dang xem lại tập hồ sơ tại phòng khách thì Du Anh đi vào. Cô cúi đầu:
- Con chào mẹ, chào anh Hai.
Anh Hào cười:
- Đi chơi về à! Đi dâu mà về sớm thế?
- Đi uống nước. Hôm nay em đi với Thể Đồng nên về sớm.
Dặt tập hồ sơ xuống bàn, Anh Hào cười với em:
- Cô ấy có nói gì không?
- Nói gì đâu? Bộ anh với nó lại xảy ra trận đấu khẩu nữa rồi sao?
- Phải mà cũng không phải?
Bà Hiển Vinh nãy giờ không mấy chú ý dến câu chuyện của hai đứa con yêu, giờ mới nghe Anh Hào nói lạ, bà lấy làm thắc mắc hỏi:
- Cái gì phải rồi lại không phải? Con nói gì vậy?
Anh Hào nhìn mẹ cười:
- Không có gì dâu mẹ cứ yên tâm.
Bà Hiển Vinh lườm con:
- Làm sao mà yên tâm? Con mẹ cứ bay nhảy hoài, tìm điểm nào dừng đi. Con mà chịu dừng thì mẹ đây mới an lòng.
Anh Hào cúi đầu:
- Con lớn rồi. Con biết phải làm gì mà. Mẹ đừng quá bận tâm.
- Con biết con đang làm gì? Mẹ thấy con không biết gì hết thì có.
Anh Hào ngạc nhiên:
- Sao mẹ lại nói thế?
Du Anh chen lời:
- Không phải sao. Anh thì đùa cợt với tình yêu thôi.
- Nhóc con! Biết gì mà nói.
- Em mà nhóc? Em lớn rồi, em có người yêu rồi đó.
- Biết rồi, đừng có quảng cáo. Làm như mình em là có người yêu vậy?
- Em không nghĩ thế. Nhưng ít ra, em biết người yêu mình là ai? Còn anh, người yêu anh là ai?
Anh Hào ngẩn người trước câu hỏi như đùa của em. Bà Hiển Vinh lúc này mới nói:
- Em con nói không phải là sai đâu. Con đó, cứ lừa gạt người này người nọhoài, mẹ yên tâm làm sao được?
Anh Hào giải thích:
- Con có lừa ai đâu mẹ? Con công nhận là mình có nhiều bạn nhưng con không yêu họ.
- anh không yêu thì anh phải có thái độ rõ ràng chứ. Anh cứ ởm ờlàm cho người ta hy vọng.
- Phải đó con. Mẹ hy vọng có cháu bồng, mẹ không muốn thấy con sớm chở người này, chiều lại rước người kia thế đâu.
Nghe mẹ và Du Anh chì chiết quá, Anh Hào cất giọng thiểu não:
- Con đâu có muốn thế. Chỉ tại con buồn quá nên muốn tìm vui vậy thôi.
Bà Hiển Vinh ngạc nhiên:
- Con buồn điều chi?
Anh Hào khẽ cười như trấn an sự lo âu muôn thuở của những bà mẹ yêu thương con cái:
- À! Không có gì đâu mẹ. Mẹ yên tâm, con biết phải làm gì rồi.
Anh Hào nói xong thì ôm tập hồ sơ đứng dậy rời phòng. Du Anh cũng nối gót anh trai. Còn lại bà Hiển Vinh với nhiều lo âu nghĩ ngợi.
Ngồi úp mặt vào hai lòng bàn tay, Thể Đồng mãi nghĩ ngợi mông lung nên không hay Anh Hào đã vào phòng làm việc. Anh đứng im nhìn cô một lúc rồi nói:
- Tôi muốn nói chuyện với cô.
Thể Đồng giật mình, lấy hai tay lau mặt, cô nhướng mày:
- Anh nói đi.
- Chúng ta ra ngoài sẽ hay hơn.
Thể Đồng nhìn anh Hào, suy nghĩ. Thấy anh có vẽ nghiêm túc nên cô cũng không muốn từ chối. Hơn nữa, Thể Đồng cũng muốn nói một diều gì dó với Anh Hào.
Ngồi tựa mình vào thành ghế, Thể Đồng dưa mắt quan sát một lượt quang cảnh công viên. Công viên với nhiều cỏ cây và đủ thứ trò chơi thật vui và đẹp. Anh Hào đi lại và trao cho cô một lon nước uống, Thể Đồng mỉm
cười:
- Cảm ơn.
Ngồi xuống cạnh Thể Đồng, Anh Hào khẽ cười:
- Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua.
Thể Đồng gượng cười như không có chuyện gì:
- Tôi cũng có lỗi. Tôi nói năng khiếm nhã quá, tôi cũng xin lỗi anh.
Anh Hào dịu giọng:
- Cô và tôi hình như bao giờ cũng có mâu thuẫn với nhau.
- Điều đó tôi không bao giờ muốn.
- Tôi cũng vậy.
Anh Hào vội vã nói. Thể Đồng liếc nhìn anh. Thấy anh cũng đang nhìn mình, cô nâng lon nước lên uống rồi nói:
- Anh muốn nói gì với tôi mà?
Anh Hào cũng uống một ngụm nước. Uống xong, anh nghiêm túc hẳn ra:
- Thể Đồng! Bộ cô ghét tôi lắm ha?
- Không. Tôi làm gì mà ghét anh?
- Vậy cô có thích tôi không?
Thể Đồng thoáng bối rối trước câu hỏi quá bất ngờ của Anh Hào. Cô cắn môi một lát rồi như trấn tĩnh được mình, Thể Đồng nói:
- Anh là một người có năng lực và tinh thần trách nhiệm cao, tôi thích tác phong làm việc của anh.
Anh Hào lắc dầu:
- Tôi không phải nói về điều đó.
- Vậy thì điều gì?
Anh Hào khổ sở:
- Thể Đồng! Cô thực sự không hiểu ý tôi nói gì sao?
Thể Đồng ra chiều ngơ ngác:
- Nói gì cơ?
Anh Hào nóng nảy:
- Tôi yêu cô.
Thể Đồng bật cười:
- Anh nói cái gì mà nhanh như ăn cướp vậy?
Anh Hào lại càng tức tối hơn trước thái độ đùa cợt của Thể Đồng. Anh ghì siết hai vai cô, nhắc lại từng tiếng một:
- Tôi yêu em. Thể Đồng, anh yêu em.
Thể Đồng nhăn nhó:
- Buông tôi ra, anh làm tôi đau lắm.
Anh Hào buông Thể Đồng ra, anh dịu giọng:
- Xin lỗi em.
Thể Đồng thở dài, cô trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
- Anh đùa hay thật vậy?
Anh Hào kiên quyết:
- Anh nói thật, rất thật.
- Tại sao anh lại yêu tôi?
- Yêu thì yêu, anh làm sao mà giải thích được đây.
Thể Đồng so vai:
- Tôi không đẹp lại nói năng tầm thường, tính tình bốc đồng nóng nảy. Tôi không xứng với anh đâu.
Anh Hào ân cần:
- Không, cô trung thực, thẳng thắn và rất đáng yêu.
Thể Đồng nhếch môi:
- Anh có bao nhiêu bạn gái, cô nào cũng đẹp, cũng xinh. Yêu anh, tôi sẽ khổ. Hơn nữa, bạn anh sẽ cười chê anh, vì có một người yêu quá xấu xí.
- Anh mặc kệ. Chỉ cần em yêu anh, anh sẽ từ bỏ tất cả. Và trong mắt anh, em là người đẹp nhất.
Thể Đồng nhìn Anh Hào. Lời nói của anh sao mà mạnh mẽ đến thế. Dôi mắt anh nhìn cô cũng thật nhiệt tình và nồng ấm.
Thể Dồng nhỏ giọng:
- Không được đâu.
Anh Hào hỏi dồn:
- Tại sao? Anh có điểm nào không tương xứng với em?
Thể Đồng trầm tĩnh:
- Tôi thừa nhận là tôi có thích anh.
Anh Hào mừng rỡ:
- Thể Đồng...
- Nhưng yêu anh thì tôi không dám. Anh có quá nhiều bạn gái, gia dình anh lại thế gia vọng tộc, tôi sợ mình không đủ sức dể giữ chân anh.
Anh nhìn Thể Đồng, cái nhìn nồng ấm thiết tha. Giọng anh dịu dàng:
- Em là một người con gái mạnh mẽ và tràn đầy lòng tin kia mà. Em hãy tin vào chính em chứ, tin vào sự lựa chọn của em.
- Khi yêu thì ai cũng như ai, cũng yếu đuối và lo sợ, tôi cũng không ngoại lệ.
Anh Hào sung sướng nắm tay Thể Đồng, anh mỉm cười:
- Thể Đồng! Em nói vậy là em dã yêu anh rồi phải không?
Kéo tay mình ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của Anh Hào, Thể Đồng thở dài:
- Yêu thì sao? Tôi không muốn yêu anh để khổ. Tôi cũng không hiểu sao mình lại thích anh, một con người sở khanh và kênh kiệu mà tôi thì chúa ghét loại người như vậy.
Anh Hào không biết lúc ấy cảm giác của mình thế nào. Lời nói của Thể Đồng sao mà thẳng thắn và ngây thơ đến thế. Anh ôn tồn:
- Anh có thể lừa cả thế gian nhưng không thể lừa em. Anh yêu em vô cùng, yêu em rất thật.
Thể Đồng nhăn nhó:
- Anh đừng nói ngon nói ngọt nữa. Tôi sợ mình bị sụp đổ lắm. Tôi về đây.
Thể Đồng dứng lên, Anh Hào kéo tay cô lại. Thuận đà, anh kéo cô vào lòng mình giọng anh sôi nổi:
- Thể Đồng, đừng vậy mà em.
Thể Đồng vùng vằng:
- Buông em ra.
- Anh sẽ không buông ra, nếu em nói em yêu anh.
- Vậy là em bị cưỡng bức yêu anh rồi.
Anh Hào sung sướng siết chặt Thể Đồng vào lòng bàn tay mình. Tình yêu anh với cô thật sâu sắc và chân thành.
Thể Đồng biết và cô đón nhận nó. Thể Đồng biết, phía trước cô là chông gai và thử thách. Dẫu thế, Thể Đồng sẵn sàng chờ đợi nó, vì cô biết mình cũng
yêu Anh Hào nhiều lắm.
Về đến nhà thì dồng hồ cũng điểm đúng mười hai lần, Thể Đồng nhè nhẹ bước lên lầu. Cô vừa mở cửa phòng mình thì chợt hốt hoảng, vì bóng người ở đó. Cái bóng trắng và mái tóc dài thườn thượt. Thể Đồng thở dài:
- Chị vào sao không bật đèn, chị muốn hù chết em sao?
Không nghe chị trả lời, Thể Đồng e dè di lại gần lay gọi:
- Chị Ngọc! Chị sao vậy?
Quay lại từ từ, Như Ngọc không nhìn em mà đáp:
- Chị buồn quá.
Thể Đồng lo lắng:
- Có chuyện gì sao? Hay là chị phẩu thuật không thành công?
Khẽ lắc dầu, Như Ngọc đáp:
- Làm gì có.
- Vậy thì chuyện gì?
Như Ngọc buồn bã:
- Cám ơn em đã giới thiệu anh Tùng Quân cho chị.
Thể Đồng vui mừng:
- Trời ơi! Mới có hơn một tuần mà hai người đã tìm hiểu và yêu nhau rồi hả?
- Không phải. Chị và anh ấy không hạp nhau em à.
- Tại sao vậy chứ?
- Hôm nay, chị và anh Quân đã nói rõ với nhau rồi.
Thể Đồng ngạc nhiên:
- Nói rõ?
- Phải.
- Mà nói rõ chuyện gì?
Như Ngọc thở phào:
- Ảnh không yêu chị và chị cũng không yêu ảnh.
Thể Đồng giật mình:
- Hai người làm trò gì vậy?
Như Ngọc nhìn em, điềm đạm đáp:
- Anh ấy chỉ yêu em, cũng như chị, chị chỉ yêu Anh Hào.
Thể Đồng hốt hoảng ngồi xuống, Như Ngọc vẫn vô tình không nhìn kỹ em. Nếu không, cô sẽ thấy gương mặt Thể Đồng liên tục đổi màu. Thể Đồng lo ngại:
- Nhưng... anh Hào đâu có yêu chị?
- Chị biết.
- Biết sao chị...
- Chị tin với sự nhiệt thành của mình, anh Hào sẽ chấp nhận chị.
- Chị làm khổ mình chi vậy?
- Chị yêu và chấp nhận hết.
Thể Đồng thở dài, gương mặt cô tái nhạt hẳn ra. Tựa người vào tường, Thể Đồng không biết phải nói sao với chị. Tại sao chị cô không nói chuyện này sớm hơn
một ngày? Thể Đồng khắc khoải cúi đầu. Như Ngọc không mấy quan tâm đến thái độ kỳ lạ của em, cô lên tiếng:
- Tùng Quân yêu em, chị khuyên em nên suy nghĩ lại mà chấp nhận ảnh đi. Chị về phòng đây.
Thể Đồng mệt mỏi:
- Chúc chị ngủ ngon.
- Chào em.
Thể Đồng nhắm nghiền hai mắt lại. Trong đêm, ngoài tiếng rả rích của côn trùng, chỉ còn lại nỗi lo âu, tiếng thở dài não nuột.
Vào đến phòng làm việc, Anh Hào đang hết sức vui sướng định lên tiếng chào Thể Đồng thì thấy cô đang ngồi chống cằm ủ rũ. Anh Hào lo lắng:
- Em mất ngủ phải không?
- Phải.
Anh Hào vui vẻ:
- Anh cũng mất ngủ vì quá hạnh phúc khi được yêu em.
Thể Đồng gượng cười:
- Anh xạo quá.
Đi lại phía sau Thể Đồng, choàng tay qua vai cô, anh dịu dàng:
- Anh nói thật.
Thể Đồng gỡ tay anh Hào, nói:
- Trong giờ làm việc mà anh. Em không thích thế đâu.
Anh Hào bẹo má người yêu:
- Biết rồi. Anh xin lỗi.
Rồi anh đi lại chiếc ghế của mình, Thể Đồng khẽ liếc nhìn anh và mỉm cười. Cô cố nén tiếng thở dài và cố tâm vào làm việc. giờ làm việc, Anh Hào chở Thể Đồng chạy một vòng ra ngoại ô. Suốt buổi không nghe Thể Đồng lên tiếng, Anh Hào lấy làm lo lắng:
- Em sao vậy?
- Không sao.
- Em hối hận vì đã trót nói yêu anh rồi phải không?
Thể Đồng giương mắt nhìn Anh Hào, cô đáp vẻ không vui:
- Anh nghĩ em vậy dó sao? Em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh. Anh nghĩ em vậy thì anh cho em rút lại tình yêu với anh đi.
Anh Hào sung sướng hôn tay người yêu, anh ôn tồn:
- Anh xin lỗi em, Thể Đồng. Đừng giận anh, anh không thể sống mà thiếu em.
Tựa vào người yêu, Thể Đồng không giấu nổi tiếng thở dài:
- Em đang rất buồn, anh ơi.
Vuốt tay người yêu, Anh Hào dịu dàng an ủi:
- Có anh bên em, em hãy tâm sự với anh. Anh muốn được chia sẻ nỗi buồn cũng như niềm vui của em.
Ngước nhìn Anh Hào. Gương mặt chân thành, đôi mắt anh tha thiết. Thể Đồng cảm thấy lòng mình tràn dây niềm tin và hạnh phúc, cô mỉm cười:
- Được nghe lời này của anh, em hạnh phúc lắm rồi.
- Thể Đồng! Em có chuyện gì vậy? Hãy kể với anh đi em.
- Không có gì quan trọng đâu. Em...
- Em sao?
- Em chỉ cãi nhau với chị Hai thôi.
Anh Hào thở phào nhẹ nhõm:
- Em làm anh hết hồn. Đừng chơi trò này nữa nghe em, anh sợ lắm.
Thể Đồng hạnh phúc tựa vào người yêu. Mặc kệ ngày mai, Thể Đồng chấp nhận tất cả, vì cô không thể cưỡng lại nỗi xúc cảm của trái tim mình.
Cả gia đình ông Thành Đạt ngồi quây quần bên nhau trong phòng khách mà thiếu sự hiện diện của Thể Đồng. Ông Thành Đạt có vẻ không vui, lên tiếng:
- Sao Thể Đồng dạo này hay di làm về trễ thế?
Bà Thành Đạt không trả lời chồng mà nói:
- Em thấy con nó dạo này sao ấy. Vui vẻ và thích làm đẹp hơn trước.
Như Ngọc mỉm cười nhìn ba, mẹ cô dịu dàng:
- Em con đang yêu đó ba.
- Yêu? Nó yêu ai?
- Con không rõ nó yêu ai, nhưng ai yêu nó thì con biết.
- Con biết?
Bà Thành Đạt ngạc nhiên nhìn con. Như Ngọc vui vẻ:
Đạ, anh Tùng Quân đó mẹ, ảnh thích Thể Đồng nhà ta lắm.
Cả ông Thành Đạt lẫn bà Thành Đạt đều ngạc nhiên nhìn con:
- Con nói sao? Tùng Quân thích Thể Đồng sao? Vậy mà ba cứ tưởng là nó đang theo đuổi con.
Như Ngọc giải thích:
- Thật ra từ đầu thì anh Quân đã thích Thể Đồng. Nhỏ lại không thích nên định làm mai cho con.
- Con bé đó thật là...
Bà Thành Đạt khẽ cười:
- Con bé thế mà có duyên. Ờ rồi chuyện nó và Đông Thịnh thế nào rồi con?
Như Ngọc so vai:
- Con không rõ thưa mẹ.
Ông Thành Đạt chau mày:
- Con không biết thật à?
Như Ngọc ra chiều lo sợ:
- Con nghe đâu anh Thịnh đã có người yêu khác rồi. Cô ấy là Du Anh, bạn Thể Đồng nhà ta đó.
- Du Anh thật biết chọn người. Thể Đồng nhà ta thật sự dại dột.
- Ba, anh Quân cũng tốt chứ bộ. Đẹp người lại nhã nhặn, lịch thiệp. Gia đình ảnh cũng giàu có nữa.
- Nhưng Thể Đồng nó nghĩ sao? Con bé đó thật là hết nói nổi. Để nó đi làm về, ba sẽ nói chuyện với nó mới xong.
Bà Thành Đạt dịu dàng:
- Anh nói gì thì nói. Nhớ đừng quát con nghe anh, nó lớn khôn rồi.
- Anh biết mà. Thể Đồng cũng là con anh. Anh cũng như em, anh yêu thương con lắm.
Bà Thành Đạt mỉm cười nhìn chồng, không nói gì. Tiếp theo là một sự im lặng. Mỗi người một suy nghĩ, không ai nói gì nữa. Không biết họ nghĩ gì mà có vẻ như lo
âu, sợ sệt lắm.
Hai vợ chồng Thành Đạt hôm nay thật khó hiểu?