Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 3 - Vị Khách Không Mời Mà Đến
D
êm đó, trong khi Snorri Snorrelssen lúi húi đóng cửa cabin, thì Jenna, Sarah và Silas Heap đang ăn tối ở Cung Điện. Mặc dù Sarah Heap thích dùng bữa tại một gian nhỏ trong khu nhà bếp Cung Điện, nhưng từ lâu bà đã khuất phục sự kiên quyết của bếp trưởng rằng hoàng thân dứt khoát không được ăn trong bếp. Không, ngay cả vào một ngày thứ Tư ướt át, im ắng, và sẽ không chừng nào mà bà ấy còn giữ chức bếp trưởng… “Thưa phu nhân Heap, tôi nói đây là lần cuối cùng.”
Vì thế trong phòng ăn rộng mênh mông của Cung Điện, chơ vơ ở cuối chiếc bàn dài, có ba thân hình ngồi lọt thỏm trong khoảnh ánh sáng nến. Lò sưởi cháy lép bép, lèo xèo đằng sau họ, chốc chốc lại bắn một tia lửa xuống bộ lông xơ xác, cứng quèo của con Maxie to xụ đang nằm ngáy khọt khẹt trước lò sưởi, nhưng con chó không hề hay biết. Bên cạnh con chó săn lai sói, chị đầy tớ phục vụ bữa tối lượn lờ, tuy khoái hơi ấm nhưng vẫn ao ước được mau mau dọn sạch bàn ăn rồi chuồn khỏi mùi lông chó khét lẹt- cùng thứ còn tệ hơn nữa- từ Maxie phả ra này.
Nhưng bữa tối dây dưa cả thế kỷ. Sarah Heap, mẹ nuôi cũa Jenna, công chúa kế vị Lâu Đài, có nhiều điều cần nói. “Này Jenna, mẹ không muốn con rời Cung Điện chút nào, thế thôi. Ngoài kia đang có con vật gớm ghiếc cắn người và truyền dịch bệnh. Con phải ở đây cho an toàn tới chừng nào cái-của-nợ-gì-gì-đó bị bắt.”
“Nhưng Septimus…”
“Không nhưng nhị gì hết. Mẹ không để ý Septimus có cần con rửa gáy con rồng phát gớm của nó hay không, nhưng theo mẹ thấy thì, phải chi nó đừng kỳ cọ con vật quá thường xuyên lại hay hơn- Con đã thấy cảnh bầy hầy trên bờ sông rồi nhỉ? Mẹ không biết Billy Pot nghĩ gì, chứ đống phân rồng đó cao phải ba thước là ít. Mẹ từng thích đi dạo bên sông lắm, nhưng giờ thì…”
“Mẹ, việc tắm táp cho Khạc Lửa chẳng khiến con lưu tâm tí ti nào, nhưng con phải đi thăm thuyền Rồng mỗi ngày,” Jenna nói.
“Mẹ bảo đảm thuyền Rồng tự lo liệu được mà không có con, xem ra bà ấy còn không biết con đến nữa kìa.”
“Bà ấy biết chứ, mẹ. Con chắc chắn. Bà ấy mà thức dậy ngày này nối tiếp ngày kia không thấy ai ở đó thì kinh khủng lắm.”
“Thế vẫn tốt hơn nhiều nếu vĩnh viễn không còn lại thấy ai lần nữa,” Sarah gay gắt. “Con không được ra ngoài đến chừng nào dịch bệnh được khống chế sao đó đã.”
“Em có nghĩ mình đang lo nhắng nhít chuyện đâu đâu không đấy?” Silas điềm tĩnh góp lời.
Sarah không nghĩ vậy. “Không phải tự dưng mà em vận động mở bệnh xá đâu, Silas à.”
“Cái gì, cái bãi đồng nát đó hả? Tôi ngạc nhiên sao nó vẫn còn trụ ở đó.”
“Đâu còn cách nào khác, Silas. Có quá nhiều người bệnh đến nỗi không còn chỗ để tiếp nhận họ nữa. Hẳn là ông đã nhận thấy điều đó rồi nếu như ông đừng suốt ngày la cà trên gác mái chơi cờ vớ vẩn…”
“Cờ Cản-Bắt không phải trò vớ vẩn, Sarah. Anh vừa mới phát hiện bộ Đấu Thủ tốt nhất của Lâu Đài- ước gì em thấy mặt lão Gringe lúc anh báo tin cho lão- Còn lâu anh mới để bọn Đấu Thủ sổng mất. Trong phòng Niêm Kín chúng sẽ không muốn vội vã rời đi đâu.”
Sarah Heap thở dài. Kể từ ngày họ chuyển vào sống trong Cung Điện, Silas đã bỏ hẳn công việc thường nhật của một Pháp sư Thường đẳng mà theo đuổi hàng chuỗi những thú vui- trong đó cờ Cản-Bắt là cái thú mới nhất, kéo dài lâu nhất, và khiến bà điên tiết nhất. “Ông Silas này, tôi không nghĩ hành động mở phòng Niêm Kín là tốt đâu,” Sarah trách móc. “Người ta niêm kín phòng là có lý do cả, mà khuất nẻo tận trên gác mái thì càng đặc biệt. Bọn tôi đã bàn luận vụ này tại hội Dược Thảo tháng trước rồi đấy.”
Silas bị chạm nọc. “Cái hội cây cỏ đó thì biết gì về công việc của pháp sư hả, Sarah? Biết gì chứ.”
“Phải rồi, Silas. Tôi nghĩ thời buổi này ông ở trên gác mái với đám tàn quân gàn dở của ông thì yên thân hơn.”
“Đúng vậy. Còn bánh quy nhân không?” Silas hỏi.
“Không. Ông đã ăn cái cuối cùng rồi.” Sự im lặng căng thẳng nối tiếp theo. Và giữa cái im lặng ấy Jenna chắc chắn mình nghe văng vẳng tiếng hò hét.
“Ba mẹ có nghe thấy gì không?” Cô bé hỏi. Rồi cô đứng lên ra nhìn từ một khung cửa sổ cao xuống toàn cảnh phía trước Cung Điện. Jenna có thể nhìn rõ con đường sáng trưng ánh đuốc dẫn qua cổng lớn vào Cung Điện, vốn thường khóa vào ban đêm. Nhưng phía ngoài cổng có một đám người vừa la thét inh ỏi vừa gõ nắp thùng rác, “Chuột, chuột, bắt lấy chuột. Chuột, chuột, giết chuột!”
Sarah ra cửa sổ cùng xem với Jenna. “Đó là đội trấn áp chuột,” bà nói. “Chả biết họ đang làm gì ở đây.”
“Tìm chuột chứ còn làm gì,” Silas nói, miệng ông căng phồng bánh nhân táo. “Quanh đai đầy nhóc. Không chừng tối nay nhà mình đã xơi một con trong súp rồi cũng nên.”
Tiếng thét lác của đội trấn áp chuột càng dồn dập. “Bắt chuột, bắt chuột, đập, đập, đập! Bắt lấy nó, bắt lấy, đập, đập, đập!”
“Tội nghiệp lũ chuột,” Jenna lầm bầm.
“Chưa chắc là lũ chuột lây lan dịch bệnh,” Sarah nói. “Hôm qua mẹ tới phụ giúp bệnh xá, thấy những vết cắn chắc chắn không phải là vết chuột cắn. Chuột làm sao có mỗi một cái răng. Trời ơi, họ rẽ vào khu đầy tớ rồi kìa. Ối, lạy trời.”
Nghe vậy, người đầy tớ bữa tối bèn ra tay hành động. Chị vơ vội chồng đĩa, giằng luôn miếng bánh nhân táo cuối cùng khỏi tay Silas và phóng ù ra khỏi phòng. Một tiếng choang đanh gọn khi chị ta thảy chồng đĩa vào cầu trượt rác cho nó trượt xuống khu nhà bếp bên dưới. Xong chị bay về khu nhà mình ở để coi Percy, con chuột cưng của mình có sao không.
Bữa tối tới d0o1 là kết thúc. Sarah và Silas đến phòng khách nhỏ của Sarah ở chái Cung Điện, nơi Sarah đang đọc dở một quyển sách và Silas đang bận viết cẩm nang Mười bí quyết hàng đầu chơi cờ Cản-Bắt, cuốn sổ tay hướng dẫn mà ông đặt vào đó bao nhiêu kỳ vọng.
Jenna quyết định bề phòng mình đọc sách. Cô bé thích ở một mình và khoái đi lòng vòng Cung Điện, nhất là về đêm khi nến tỏa sáng khắp các hành lang và có nhiều con ma Cổ Nhân thức giấc. Đêm đến Cung Điện mất đi cảm giác trống vắng mà ban ngày nó gồng chịu để biến thành một nơi tấp nập, chất chứa đầy chủ ý như thưở nào. Hầu hết Cổ Nhân đều chọn HIện Hình với Jenna và sung sướng được dịp trò chuyện với công chúa, dẫu nhiều người trong số họ không nhớ đích xác cô bé là công chúa nào. Thường thì Jenna vui ve tán gẫu với họ, dù nhanh chóng khám phá ra rằng đêm nào mỗi con ma cũng chỉ nói chính xác một điều và chẳng mấy chốc cô bé đã thuộc nằm lòng những lời thoại của chúng.
Jenna đủng đỉnh lên dãy cầu thang rộng bát ngát dẫn tới phòng trưng bày tranh ở ngay phía trên tiền sảnh, và dừng lại đối đáp với con ma từng là bảo mẫu già của hai công chúa nhỏ, bà này suốt đêm cứ lùng sục khắp mọi ngõ ngách để tìm những người mình chăm nom.
“A… Chào công chúa Esmaralda,” bà bảo mẫu mang vẻ mặt lo lắng vĩnh cữu nói.
“Chào bà Mary,” Jenna đáp, từ lâu cô bé đã thôi không giải thích với Mary rằng mình là Jenna nữa, vì thể nào cũng chẳng có tác dụng.
“Ôi, thấy cô vẫn an toàn và mạnh khỏe tôi mừng quá,” bà bảo mẫu xúc động.
“Cám ơn, bà Mary.”
“Cẩn thận đấy, ối trời ơi,” bà bảo mẫu hốt hoảng như bà luôn hốt hoảng vậy.
“Dạ vâng,” Jenna đáp như mọi khi, chân vẫn tiếp tục bước. Loáng sau cô bé từ phòng tranh ngoặt vô một hành lang rộng, thắp nến sáng trưng, cuối hành lang là cánh cửa cao phòng cô bé.
“Chào ngài Hereward,” Jenna chào Cổ Nhân đứng gác phòng ngủ Hoàng gia, một con ma tóc xõa, mờ nhạt đã tại vị suốt tám trăm năm hay hơn nhưng không hề có ý định nghỉ hưu. Ngài Hereward bị mất một cánh tay, trên người vẫn còn nguyên si bộ giáp trụ, bởi vì ngõ vào kiếp ma của ngài là kết cuộc của một trong những trận chiến giành đất đai cuối cùng giữa Lâu Đài và Bến Cảng. Ngài là một trong những con ma Jenna quý mến nhất và cô bé thấy an tâm khi có ngài đứng gác- ông hiệp sĩ già này có phong thái vui tính, ưa hài hước và, thật bất thường đối với Cổ Nhân, luôn cố không lập lại mình quá thường xuyên.
“Chào công chúa yêu kiều. Có cái này hay lắm: con voi với trái chuối khác nhau thế nào?”
“Cháu không biết,” Jenna mỉm cười. “Vậy, con voi với trái chuối khác nhau thế nào?”
“Ừm, thế thì tôi sẽ không nhờ công chúa đi mua sắm giùm tôi đâu. Khà khà!”
“Ôi… tức cười quá. Hi hi!”
“Mừng là cô thích. Tôi biết mà. Chúc ngủ ngon, công chúa.” Ngài Hereward cúi đầu rồi ngẩng phắt lên đứng nghiêm, hãnh diện trở lại bổn phận của mình.
“Chúc ngủ ngon, ngài Hereward.” Jenna đẩy cửa ra và lướt vào phòng mình.
Đã phải mất khá lâu Jenna mới làm quen được với căn phòng lộng lẫy khổng lồ này, sau mười năm toàn ngủ trong giường cũi, nhưng giờ thì cô bé rất yêu nó, nhất là vào những lúc sẩm tối, khi mà căn phòng vừa rộng vừa dài, có bốn cửa sổ cao vọi nhìn ra những khu vườn Cung Điện này hứng ánh hoàng hôn. Nhưng giờ đây, trong cái giá lạng đêm thu, Jenna kéo những tấm rèm nhung nặng chịch che cửa sổ lại, làm cho căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối. Cô bé lần mò tới lò sưởi lớn xây bằng đá bên cạnh chiếc giường bốn cọc và đốt đống củi đẩ sẵn trong vỉ lò lên, dùng phép Thắp Sáng mà Septimus đã dạy trong sinh nhật vừa rồi của cô. Khi những lưỡi lửa nhảy múa tỏa hơi ấm khắp phòng, Jenna lên giường ngồi, quàng tấm chăn độn lông chim và cầm lấy quyển lịch sử gối đầu giường của mình- Chuyện Lâu Đài chúng ta.
Mê mải với quyển sách, Jenna không nhận thấy một hình ma cao, gầy đét từ phía sau tấm rèm bao quanh giường hiện ra. Thây ma đứng bất động, nhìn Jenna chằm chằm với vẻ bất bình chòng chọc trong đôi mắt tròn sáng quắc. Jenna bất chợt rùng mình trong vòng khí buốt thấu con ma phả ra, kéo sát chăn vào người hơn, nhưng vẫn không ngẩn đầu lên.
“Ta sẽ chẳng mất công đọc cái thứ rác rưởi về Nghiệp đoàn Hanseatic ấy làm gì,” một giọng lảnh lót khoan xáy vào không khí đằng sau vai trái của Jenna. Cô bé giật mình đứng thót dậy như con mèo bị bỏng, buông rơi quyển sách, định kêu ngài Hereward thì một bàn tay băng giá bịt chặt lấy miệng cô bé. Cú chạm của con ma tống một luồng khí lạnh lẽo thẳng xuống buồng phổi cô bé và Jenna ngồi phịch xuống giường, ho rũ rượi. Con ma vẫn bình thản như không. Mụ nhặt quyển sách lên đặt xuống giường sát bên chỗ Jenna đang ngồi cố lấy lại hơi thở.
“Lật tới chương Mười ba, cháu gái,” con ma ra lệnh. “Không cần phí thì giờ đọc về bọn lái buôn tầm thường. Lịch sử duy nhất đáng đọc là lịch sử về những vị Vua và Nữ hoàng- mà về Nữ hoàng thì hay hơn. Ngươi sẽ đọc thấy ta ở trang hai trăm hai mươi. Nhìn chung nó miêu tả rất huy hoàng về triều đại của ta, tuy cũng có một hay hai, ờm, vụ hiểu lầm, nhưng đấy là do một dân quèn viết ra, vậy nên, ai mà thèm mong đợi điều gì ở đấy, hả?”
Jenna rốt cuộc cũng ngừng ho, đủ để nhìn kỹ vi khách không mời mà đến này. Mụ đúng mười mươi là con ma Nữ hoàng, lại là ma Cổ Nhân, Jenna chắc chắn thế căn cứ vào kiểu áo chẽn và viền cổ cao xếp nếp hồ cứng của mụ. Con ma, hiện rõ đến kinh ngạc đối với Cổ Nhân, đứng thẳng đơ thẳng đuột. Mái tóc xám xịt quấn thành hai bím cuộn áp vào hai cái tai nhọn hoắt, và đội chiếc vương miện vàng, kiểu dáng thô mộc.
Đôi mắt tím rịm của mụ dán tịt vào Jenna đầy vẻ bất bình khiến Jenna bất giác cảm thấy như mình vừa phạm phải tội lỗi chi đó.
“B… bà là ai?” Jenna lắp bắp.
Nữ hoàng nóng nảy nhịp nhịp bàn chân. “Chương Mười ba, cháu gái. Ta đã bảo ngươi rồi. Ngươi phải lắng nghe. Tất cả nữ hoàng đều phải học lắng nghe.”
Jenna không thể tưởng tượng nổi bà nữ hoàng này lại chịu lắng nghe ai bao giờ, nhưng cô bé nín thít. Điều làm cô bé bận tâm là tại sao con ma này lại gọi mình là cháu gái. Đây là lần thứ hai mụ xưng hô như vậy. Chắc chắn con ma kinh khủng này làm sao có thể là bà ngoại của mình được? “Nhưng… tại sao bà cứ gọi cháu là cháu gái?” Jenna hỏi, hy vọng mình đã nghe nhầm.
“Bởi vì ta là bà tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng-tằng- tổ của ngươi. Nhưng ngươi hãy gọi ta bằng cụ tổ là được rồi.”
“Cụ tổ!” Jenna thốt lên, kinh khiếp.
“Đúng. Vậy là hoàn toàn thích hợp. Ta không cần ngươi phải gọi đủ tước vị của ta.”
“Tước vị đầy đủ của bà là gì?”
Con ma nữ hoàng sốt ruột thở ra cái phùùù và Jenna cảm thấy hơi thở băng giá của mụ thổi tung tóc mình. “Chương Mười ba. Ta không nhắc lại nữa,” mụ nói một cách ác nghiệt. “Ta thấy rõ là ta chưa thể tới thoáng thoáng rồi đi ngay được. Ngươi cần sự chỉ bảo trầm trọng. Mẹ của ngươi phải chịu trách nhiệm vì đã chểnh mảng trong việc dạy dỗ ngươi về hoàng gia và về những phép tắc cư xử.”
“Mẹ cháu là một người thầy tuyệt vời,” Jenna phẫn nộ phản đối. “Bà ấy không chểnh mảng bất cứ điều gì cả.”
“Mẹ… mẹ? Mẹ… là mẹ nào?” Nữ hoàng ránh tỏ ra vừa bối rối mà vẫn vừa bất bình cùng lúc. Kỳ thực, suốt bao thế kỷ qua mụ đã hoàn thiện được một nghệ thuật cao siêu là pha trộn tất cả mọi cảm xúc vào vẻ bất bình cố hữu của mụ, đến mức mà, ngay cho dù mụ có muốn chăng nữa, mụ cũng không thể nào bứt rời chúng ra khỏi nhau được. Nhưng mụ không hề muốn tách các cảm xúc khỏi vẻ bất bình. Mụ hạnh phúc với cái vẻ bất bình của mình, vấn đề là vậy.
“Mẹ là mẹ. Tức là mẹ cháu,” Jenna cáu kỉnh.
“Tên bà ta là gì, nói?” Con ma hỏi, ngó trừng trừng xuống Jenna.
“Không phải việc của bà,” Jenna cấm cẳn đáp lại.
“Phải Sarah Heap không?”
Jenna cố ý không trả lời. Con bé hằm hằm nhìn lại con ma, quyết đuổi mụ đi.
“Không, không, ta không đi đâu, cháu gái. Ta có bổn phận phải cân nhắc. Cả hai chúng ta đều biết Sarah Heap này không phải là mẹ thật của ngươi”.
“Với cháu thì phải,” Jenna làu bàu.
“Ba cái hiểu biết ngươi thu nạp đó, cháu gái, chẳng để làm gì sất. Sự thật là mẹ thật của ngươi, hoặc hồn ma của cô ta, đang ngồi trên tháp nhỏ đó, đã làm ngơ không dạy dỗ cho ngươi có được một sự giáo dục xứng tầm hoàng gia, vì vậy mà ngươi hay đi lung tung như con gái của kẻ tiện dân đầy tớ hơn là một công chúa uy quyền. Thế mới ô nhục. Ô nhục làm sao- chính đó là điều ta phải ra tay chấn chỉnh, vì lợi ích Lâu Đài của ta… và Cung Điện của ta- nơi đã biến thành chốn lầm than, dốt nát như nông nỗi này đây.”
“Đây không phải là Lâu Đài của bà, cũng không phải Cung Điện của bà,” Jenna phản kháng.
“Đó, cháu gái, là điều ngươi lầm to. Trước kia nó đã là của ta, và chẳng bao lâu nữa nó sẽ lại là của ta.”
“Nhưng…”
“Đừng ngắt lời. Ta rời ngươi đi đây. Đã quá giờ đi ngủ của ngươi lâu rồi.”
“Không, chưa quá,” Jenna điên tiết.
“Vào thời của ta, tất cả mọi công chúa đều phải đi ngủ lúc 6 giờ cho đến khi họ trở thành nữ hoàng. Chính ta hàng đêm đều đi ngủ lúc 6 giờ cho đến khi ta ba mươi lăm tuổi, vậy mà ta có bao giờ bị tổn hại vì điều đó đâu.”
Jenna bạt xiêu hồn vía nhìn con ma. Bỗng nhiên, cô bé mỉm cười trước ý nghĩ rằng mọ người trong Cung Điện thời đó, cách đây lâu thật lâu rồi, hẳn sẽ nhẹ nhõm biết chừng nào sau 6 giờ trở đi.
Nữ hoàng diễn giải sai nụ cười của Jenna. “A ha, cuối cùng ngươi cũng hiểu rồi, cháu gái. Ta sẽ rời ngươi đi ngay để ngươi còn đi ngủ bởi vì ta còn việc quan trọng phải can dự. Ngày mai ta sẽ lại gặp ngươi. Giờ thì ngươi có thể hôn chúc ta ngủ ngon được rồi”.
Trông Jenna khiếp đảm đến nỗi mụ nữ hoàng phải lùi lại một bước và bảo, “Hừm, xem ra, ta thấy ngươi chưa quen với cụ tổ thân yêu của ngươi. Chúc ngủ ngon, cháu gái.’
Jenna không đáp.
“Ta bảo chúc ngủ ngon, cháu gái. Ta sẽ không đi chừng nào ngươi chưa chúc ta ngủ ngon.”
Im lặng căng thẳng cho đến khi Jenna quyết định mình không chịu nổi cảnh đứng chết trân nhìn con ma mũi nhọn nữa. “Chúc ngủ ngon,” cô bé nói lạnh trơ.
“Chúc ngủ ngon, cụ tổ,” con ma chỉnh lại.
“Tôi sẽ không bao giờ gọi bà là cụ tổ,” Jenna nói, và thật nhẹ cả người, con ma bắt đầu mờ đi.
“Rồi ngươi sẽ phải,” con ma quẳng lại cái giọng khoan xoáy vào không trung. “Ngươi phải…”
Jenna chộp lấy một cái gối, sùng tiết ném theo cái giọng ma kia. Không có phản hồi- con ma đi rồi. Làm theo lời khuyên của dì Zelda, Jenna đếm đến mười thật chậm cho đến khi cảm thấy hồi tâm lại, xong cầm quyển Chuyện Lâu Đài chúng ta lên, hấp tấp lật những trang sách dày vàng vọt đến chương Mười ba. Cái chương có tựa đề: “Nữ hoàng Etheldredda bạo chúa”.