With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Amazing Grace
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1214 / 21
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
elanie ở bên ngoài khách sạn Ritz-Carlton một hồi lâu để giúp người bị nạn. Nàng gặp hai bé gái đi lạc và giúp chúng đi tìm mẹ. Nàng không làm gì được nhiều, vì không có kỹ năng điều dưỡng như xơ Mary Magdalen, nhưng nàng có thể an ủi mọi người và giúp họ an tâm. Những người thân cận với Melanie không có ai ở lại với nàng. Nàng vẫn mặc áo dạ hội, mang giày trình diễn, và khoác chiếc áo vest của Everett Carson. Chiếc áo khoác bây giờ dơ bẩn, dính đầy bụi và máu nơi những người bị thương vấy sang. Nhưng nàng cảm thấy thoải mái khi ra ngoài đường như thế này. Lần đầu tiên trong một thời gian dài, dù không khí có nhiều bụi do vôi hồ bay ra, nàng vẫn cảm thấy dễ thở.
Nàng ngồi sau chiếc xe cứu hoả, ăn cái bánh cam vòng, uống cà phê và nói chuyện với những người lính cứu hỏa về những gì đã xảy ra vào tối đó. Họ kinh ngạc và sung sướng khi được uống cà phê với Melanie Free.
- Melanie Free, cô cảm thấy cuộc sống của mình như thế nào? - Một người lính cứu hỏa hỏi nàng. Anh ta sinh ra ở San Francisco và lớn lên ở Mission. Bố anh là cảnh sát, hai anh trai cũng vậy, còn hai người anh em trai khác thì làm lính cứu hỏa như anh. Các chị em gái đều lấy chồng ngay khi học xong trung học. Melanie Free có cuộc sống rất khác với cuộc sống của anh, nhưng nhìn nàng uống cà phê, ăn bánh ngọt, anh thấy nàng gần gũi giống như mọi người khác.
Nàng đáp: - Cuộc đời có lúc vui có lúc buồn. Có rất nhiều công việc phải làm và nhiều áp lực, nhất là khi chúng tôi có một show diễn lớn. Báo chí làm cho tôi ngán ngẩm. - mọi người đều cười khi nghe Melanie nói vậy. Nàng lấy thêm cái bánh khác. Người lính cứu hỏa vừa hỏi nàng mới hai mươi hai tuổi mà đã có ba con. Anh nghĩ cuộc đời của nàng có vẻ lý thú, nhưng anh yêu vợ con. - Còn anh thì sao? - Nàng hỏi. - Anh thích công việc của mình không?
- Thích. Nhất là vào một đêm như đêm nay. Tôi nghĩ là mình sắp làm được cái gì đó khác thường, một điều tốt. Có khi gặp nhiều nguy hiểm như là có ai nhóm lửa tại khu vực cấm, mình đến để dập tắt, họ ném lon bia hay có kẻ bắn bừa bãi vào mình. Nhưng ít khi gặp trường hợp như thế. Hầu hết thời gian, tôi thích làm lính cứu hoả.
- Lính cứu hỏa rất tuyệt, - Melanie cười nói. Nàng không nhớ có lần nào nàng đã ăn một lúc hai cái bánh cam vòng như bây giờ. Mẹ nàng biết được bà sẽ giết nàng mất. Melanie thường kiêng ăn theo thực đơn của mẹ. Đây là cái giá nàng phải trả để bước lên đài danh vọng. Nàng ngồi trên bậc cấp dưới cùng dùng để lên xe cứu hoả, nói chuyện với những người đàn ông, trông nàng như cô gái vừa tròn đôi mươi.
- Trông cô quá tuyệt! Một người lính cứu hỏa lớn tuổi đi qua nàng, cất tiếng nói. Ông ta đã mất bốn giờ để đưa những người bị kẹt trong thang máy thoát ra ngoài. Một người đàn bà bị xỉu, những người khác thì khá yên ổn.
Đây là một đêm dài cho mọi người. Melanie vẫy tay chào hai bé gái mà nàng đã giúp tìm ra mẹ chúng khi họ đi đến khu tạm trú. Bà mẹ kinh ngạc khi thấy Melanie. Dù mái tóc vàng dài của nàng không chải và rối bời, mặt lấm đầy bụi, bà cũng nhận ra Melanie.
- Việc người ta nhận ra cô có làm cô mệt không? - Một người lính cứu hỏa khác hỏi.
- Mệt chứ, rất mệt. Bạn trai của tôi rất ghét chuyện này. Anh ấy đã đấm vào mặt một tay nhiếp ảnh, kết quả là phải vào tù. Chuyện này làm cho anh ấy tức giận.
- Cũng đúng. - Người lính cứu hỏa cười rồi trở lại làm việc. Những người còn ở lại đều nói nàng nên đến khu tạm trú, ở đấy sẽ được yên ổn hơn. Nàng đã giúp những người trong khách sạn và khách vãng lai suốt cả đêm, nhưng Văn phòng sở Cứu nạn muốn mọi người đến các khu tạm trú. Khắp nơi đều có nhiều thứ đổ vỡ, cửa sổ rơi gãy nằm ngổn ngang với các biển hiệu và những mảnh tường vỡ từ các tòa nhà văng ra. Nàng đi ngoài đường sẽ không được an toàn, đó là chưa kể đến những dây điện rơi rải rác, rất nguy hiểm.
Người lính cứu hỏa trẻ nhất đề nghị đưa Melanie đến nơi tạm trú cách đó hai khu phố và nàng miễn cưỡng nhận lời. Đã bảy giờ sáng, nàng nghĩ chắc mẹ nàng rất lo. Trên đường đi, Melanie nói chuyện vui vẻ với anh lính cứu hoả. Trại tạm trú nằm trong giảng đường của nhà thờ, nhiều người đã được đưa đến đây. Khi đến nơi, nàng thấy rất nhiều người đang chen chúc và nhân viên tình nguyện của Hội Chữ Thập Đỏ và những thành viên trong giáo hội đang dọn bữa ăn sáng. Số người trong trại quá đông, nàng không biết làm sao để tìm mẹ nàng. Nàng chia tay người lính cứu hỏa ở ngoài cửa, cám ơn anh ta rồi đi vào trong, len lỏi qua đám đông để tìm những người quen. Người rất đông, họ nói chuyện, khóc, cười, và tỏ ra lo âu, có hàng trăm người ngồi trên nền nhà.
Cuối cùng nàng thấy mẹ ngồi bên cạnh Ashley và Pam, người trợ lý của Melanie. Họ lo cho Melanie suốt nhiều giờ qua. Khi Janet thấy nàng, bà vùng dậy chạy đến ôm ghì lấy con. Bà ôm mạnh đến nỗi gần như làm nàng nghẹt thở.
- Lạy Chúa, Mel. Mẹ cứ sợ con bị điện giật, hay bị mảnh tường rơi vào đầu.
- Không, con ở ngoài đường giúp đỡ nhiều người, - Melanie đáp nhỏ. Mỗi khi nàng ở bên cạnh mẹ, giọng nàng thường rất dịu dàng. Nàng thấy Ashley tái mét mặt mày, cô ta bị cơn địa chấn làm cho hoảng hồn khiếp vía. Ashley ngồi co ro suốt đêm bên cạnh Jake. Nhưng Jake không hay biết gì, vì anh say rượu, say thuốc trước khi có động đất nên ngủ khì.
Khi mẹ nàng gọi to, Jake hé mở mắt và nhìn thấy Melanie. Anh ta nhìn Melanie với ánh mắt ngạc nhiên. Jake không nhớ màn trình diễn của nàng và không biết mình có ở đó không, nhưng chắc anh ta nhớ mặt đất đã rung chuyển rất mạnh.
- Áo vest đẹp quá! - Anh ta nói khi thấy nàng mặc chiếc áo khoác dơ bẩn. - Em đi đâu cả đêm? - Anh ta có vẻ thắc mắc hơn là quan tâm.
- Bận việc, - Melanie đáp, nhưng không cúi xuống hôn Jake. Trông anh ta rất bê bối. Anh ta nằm trên nền nhà, có vẻ ngái ngủ, áo vest cuộn tròn làm gối. Hầu hết nhân viên lao động đều đang ngủ bên cạnh họ, cùng với nhạc công trong ban nhạc.
- Ra ngoài đường bồ không sợ à? - Ashley hỏi, vẻ lo sợ. Melanie lắc đầu.
- Không. Rất nhiều người cần giúp đỡ. Trẻ em bị lạc, nhiều người cần được băng bó vết thương. Vô số người bị mảnh gương làm rách chảy máu. Mình đã làm bất cứ cái gì có thể.
Mẹ nàng to tiếng với nàng: - Lạy Chúa, con đâu phải y tá. Con là người đoạt giải Grammy. Một ngôi sao ca nhạc đoạt giải Grammy không chạy quanh để lau mũi cho mọi người. - Janet nhìn nàng. Bà không muốn con gái mình làm những công việc như thế.
- Tại sao không, mẹ? - Làm như thế có gì sai? Ngoài ấy có rất nhiều người hoảng sợ cần sự giúp đỡ của chúng ta.
- Để cho người khác làm việc đó, - mẹ nàng đáp rồi nằm xuống bên cạnh Jake.- Lạy Chúa, tôi không biết mình sẽ bị kẹt ở đây trong bao lâu. Họ nói phi trường đóng cửa vì đài không lưu bị hỏng. Hy vọng họ sẽ đưa chúng ta về nhà bằng máy bay riêng. - Đây là việc rất quan trọng đối với bà. Bà đã hưởng nhiều dịch vụ tốt hơn cả Melanie. Melanie chỉ cần đi xe bus Greyhound là đủ sướng rồi.
- Ai lo, mẹ? Có lẽ chúng ta thuê xe để về thôi. Chắc chúng ta phải về bằng phương tiện ấy. Con không có hợp đồng trình diễn nào cho đến tuần sau.
- Này, mẹ không nằm trên nền giảng đường của nhà thờ cho đến tuần sau nổi đâu. Lưng mẹ đau nhừ. Họ phải đưa chúng ta đến ở đâu đó thoải mái hơn thế này chứ.
- Tất cả khách sạn đều đóng cửa hết, mẹ à. Máy phát điện ở đó không hoạt động. Tủ lạnh của họ đều hư hỏng hết. - Melanie nghe một người lính cứu hỏa nói thế. - Ở đây ít ra cũng được an toàn.
- Mẹ muốn về L. A. - Janet nói. Bà liên tục bảo Pam hỏi xem khi nào phi trường mở lại. Pam hứa cô sẽ làm theo lời bà dặn. Pam phục Melanie vì đã giúp đỡ nhiều người. Cô thức cả đêm để đem chăn mền, thuốc lá, cà phê đến cho bà Janet. Cô nấu nước pha cà phê trên lò ga trong phòng ăn tập thể. Còn Ashley quá sợ đến nỗi cô ta nôn mửa hai lần. Jake thì say mèm, không hay biết gì cả. Thật là một đêm kinh hoàng, nhưng cũng may là mọi người đều sống sót.
Người làm tóc cho Melanie và quản lý của nàng đều ở trước cửa thánh đường nhà thờ để phục vụ bánh xăng uých, bánh qui và đưa nước uống cho mọi người. Thực phẩm chuyển ra từ nhà bếp của nhà thờ rất nhanh, đây là nơi nhà thờ thường nuôi ăn những người vô gia cư. Sau đó họ phát cho mọi người những lon thịt gà Tây, giăm bông ướp cà ri và thịt bò lát. Họ phát trong nháy mắt là sạch thức ăn. Melanie chẳng quan tâm đến chuyện ăn uống, nàng không thấy đói.
Đến trưa, người ta nói họ sẽ được đưa đến một khu tạm trú ở Presidio. Sẽ có xe buýt đến chở họ, và mọi người sẽ đi lần lượt theo nhóm. Người ta phát cho họ chăn mền, túi ngủ, nhu yếu phẩm cá nhân như bàn chải, kem đánh răng. Họ sẽ mang theo các thứ này cùng với đồ đạc của họ.
Mãi đến ba giờ chiều, Melanie với đoàn người thân cận của nàng mới lên xe. Nàng đã tranh thủ để ngủ vài giờ, nên cảm thấy rất khỏe khoắn khi giúp mẹ thu xếp chăn mền và đánh thức Jake dậy.
- Dậy Jake, chúng ta đi chỗ khác, - nàng nói trong khi phân vân không biết đêm qua anh đã xài ma tuý loại gì mà nặng đến thế. Anh ngủ như chết cả ngày; và bây giờ còn lơ mơ. Jake rất đẹp trai, nhưng bây giờ khi đứng dậy, nhìn quanh trông anh ta rất ngố.
- Lạy Chúa, tôi ghét bộ phim này. Cảnh tượng như trên phim trường quay cảnh một thiên sử thi nói đến sự huỷ hoại, và tôi cảm thấy mình như đang tổng duyệt cảnh ấy. Tôi đợi người đến bôi máu lên mặt và quấn băng trên đầu.
- Chắc trông anh sẽ rất tuyệt khi có máu nơi mặt và quấn băng trên đầu, - Malanie đáp khi nàng đang buộc mái tóc lên cao.
Khi ra xe bus, mẹ nàng kêu ca rằng họ đã bị đối xử rất tệ, mọi người không ai thèm qua tâm đến họ. Melanie đáp rằng việc này chẳng quan trọng gì. Khi gặp động đất, họ cũng như những người khác.
- Này cô, hãy câm miệng đi, - mẹ nàng mắng. - Một ngôi sao không nên nói thế.
- Ở đây con không phải là ngôi sao, mẹ à. Không ai để ý đến việc con hát hay đâu. Họ mệt mỏi, đói khát, lo sợ và chỉ muốn về nhà như chúng ta.
Khi họ lên xe, một nhạc công trong ban nhạc của Melanie nói:
- Mellie, cô nói cho bà Janet biết thế là tốt. - Bỗng hai cô gái tuổi vị thanh niên nhận ra nàng và cả hai cùng đến xin chữ ký. Nàng ký làm kỷ niệm, nhưng thấy việc này kỳ cục làm sao. Nàng cảm thấy mình không có gì là ngôi sao hết, áo quần dơ bẩn, chiếc áo vest đàn ông khoác ngoài chiếc áo dạ hội bằng lưới và xê quin.
- Hát bài gì cho chúng tôi nghe đi, - các cô gái van nài. Melanie cười. Nàng đáp không thể hát được. Hai cô bé còn khá nhỏ, quãng chừng 14 tuổi. Các cô sống ở gần nhà thờ. Họ nói một phần căn hộ trong chung cư của họ bị sập và họ được cảnh sát cứu thoát, không ai bị thương nặng, chỉ có một bà già ở tầng trên hết bị gãy chân.
Mười phút sau họ đến Presidio và được đưa vào trong những nhà kho quân đội cũ, ở đây Hội Chữ Thập Đỏ đã kê giường cho họ nằm và có phòng ăn tập thể. Một bệnh viện dã chiến được thiết lập trong một nhà kho, có bác sĩ và y tá, một số người đến từ các giáo hội địa phương và tình nguyện viên của Hội Chữ Thập Đỏ.
- Lẽ ra họ có thể dùng máy bay trực thăng để đưa chúng ta ra khỏi đây - Janet nói. Bà ngồi xuống giường, khủng khiếp khi thấy đồ đạc vứt lung tung quanh mình. Jake và Ashley đi lấy thức ăn. Pam đề nghị họ đi lấy thức ăn về cho Janet, vì bà nói bà quá mệt, quá choáng váng, không thể đi nổi. Bà không đến nỗi quá già để phải có người giúp đỡ, nhưng bà thấy đứng sắp hàng hàng giờ để nhận thực phẩm là điều vô lý. Ban nhạc và những lao công ra ngoài hút thuốc, khi không còn ai ở lại, Melanie lẻn ra ngoài, qua đám đông đến bàn làm việc ở trước cửa. Nàng nói nhỏ với người đàn bà phụ trách ở đó. Chị ấy là trung sĩ trù bị của Vệ binh Quốc gia, đang mặc áo quần dã chiến và mang giày trận. Chị nhìn Melanie, kinh ngạc, và nhận ra nàng ngay.
- Cô làm gì ở đây thế? - Chị hỏi và cười thân ái. Chị không nói ra tên của Melanie. Vì tất cả đều biết nàng.
- Tối qua tôi hát cho lễ từ thiện ở đây, - nàng nói và cười tươi với người đàn bà mặc áo quần dã chiến. - Tôi bị kẹt như mọi người.
- Tôi có thể làm gì cho cô? - Chị rất sung sướng khi được gặp riêng Melanie như thế này.
- Tôi muốn hỏi có việc gì tôi có thể làm giúp được không? - Nàng nghĩ thà làm gì đó còn hơn ngồi trên giường nghe mẹ nàng càu nhàu. - Chị có cần tình nguyện viên không?
- Tôi nghĩ có nhiều việc cần người làm giúp trong phòng ăn, như nấu nướng, phục vụ thức ăn. Bệnh viện dã chiến được thiết lập ngoài đường, tôi không biết họ có cần người giúp riêng không. Nếu cô muốn, tôi sẽ để cô làm ở bàn giấy. Nhưng nếu người ta nhận ra cô, họ sẽ bu đến ồn ào lắm. - Melanie gật đầu. Chính nàng cũng đã nghĩ đến điều đó.
- Trước hết tôi sẽ đến làm ở bệnh viện xem sao. Như vậy có vẻ tốt hơn.
- Tốt. Nếu cô không có việc gì làm ở đấy thì đến đây với tôi. Ở đây sẽ có nhiều người, xe buýt sắp chở họ đến. Tối nay chúng tôi sẽ đón năm chục ngàn người nữa đến Presidio.
- Cám ơn, - Melanie đáp. Nàng quay lại tìm mẹ. Bà Janet đang nằm trên giường, ăn cây kem do Pam đem về, tay kia cầm gói bánh qui.
Bà nhìn con gái, hỏi: - Con đi đâu nãy giờ vậy?
- Con đi hỏi chút việc, - Melanie đáp qua loa. - Con đi đây một lát sẽ về, - nàng nói với mẹ rồi bỏ đi. Pam đi theo nàng. Nàng nói cho người trợ lý biết rằng nàng sẽ đi đến bệnh viện dã chiến để làm tình nguyện viên.
- Thật không? - Pam kinh ngạc hỏi.
- Thật chứ. Tôi không muốn ngồi ở đây mà không làm gì hết để nghe mẹ tôi kêu ca. Tôi muốn làm việc gì có ích.
- Tôi nghe bệnh viện đã có nhiều tình nguyện viên của Vệ binh Quốc gia và Hội Chữ Thập Đỏ.
- Có lẽ thế. Tôi nghĩ bệnh viện cần nhiều sự giúp đỡ. Ở đây chẳng có gì làm ngoài việc đưa tay nhận hàng cứu trợ. Lát nữa tôi sẽ về, nếu tôi không về chị hãy đến đó tìm tôi. Bệnh viện dã chiến thiết lập ở đầu dường. - Pam gật đầu rồi quay lại với Janet. Bà ta nói đau đầu, muốn có Aspirin và nước. Người ta phát các thứ ấy ở phòng ăn tập thể. Nhiều người đau đầu do bụi bặm, căng thẳng và lo sợ. Pam cũng đau đầu, không những vì suốt đêm không ngủ, mà còn vì Janet yêu cầu đủ thứ.
Melanie lặng lẽ rời khỏi khu tạm trú mà không có ai chú ý, đầu nàng cúi xuống, hai tay thọc trong túi áo veston. Bỗng nàng thấy trong túi có một đồng xu, nàng bèn lấy ra xem. Một bên đồng xu có số I La Mã với hai chữ viết tắt AA[2] và bên mặt kia có chứ Serenity Prayer[3]. Nàng nghĩ đồng xu là của Everett Carlson, nhiếp ảnh viên đã cho nàng mượn cái áo. Nàng bỏ nó lại vào túi, và ước mong có đôi giày khác. Mang giày đế mềm mà đi trên đường tráng xi măng rải sỏi như thế này rất khó khăn. Nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.
[2] AA: Cai rượu (Against Alcohol)
[3] Người cầu nguyện thanh thản.
Chưa đầy năm phút sau nàng đến bệnh viện dã chiến, cảnh tượng ở đây rất sôi động. Họ có máy phát điện chiếu sáng tiền sảnh, thiết bị y học ở đây nhiều vô kể, những thứ đã được cất trong kho ở Presidio hay do các bệnh viện gần đấy đưa đến. Khu vực này trông như một bệnh viện chuyên môn, nhiều người khoác áo blouse trắng, mặc đồng phục quân đội, và đeo băng Hội Chữ Thập Đỏ trên tay. Bỗng Melanie cảm thấy mình muốn làm tình nguyện viên ngay.
Trước cửa bệnh viện có chiếc bàn để kiểm tra người vào. Melanie đến hỏi người lính ngồi ở đây xem có việc gì cho nàng làm không.
- Có chứ, - người lính cười tươi đáp. Giọng nói chứng tỏ là anh ta người ở vùng cực Nam, và khi anh ta cười, hai hàm răng như những phím đàn Piano. Nàng mừng vì anh ta không nhận ra nàng. Anh ta đến chỗ cần người tình nguyện để hỏi họ. Một phút sau, anh quay lại nói.
- Cô bằng lòng làm việc với những người vô gia cư không? Họ sẽ được xe chở đến đây cả ngày. Trong số những người đó có rất nhiều người bị thương.
- Tôi nhận làm việc ấy. - Nàng cười đáp lại anh ta.
- Chúng ta sẽ băng bó hoặc khâu vá thương tích của họ, phải mất nhiều giờ mới xong. Tuy nhiên, chúng ta sẽ làm cùng với những người khác. - Bệnh của những bệnh nhân vô gia cư này đã trầm trọng trước khi xảy ra động đất, nhiều người mắc chứng tâm thần nặng, rất khó trị khỏi. Melanie không nao núng khi nghe anh ta nói vậy. Anh ta không nói cho nàng biết rằng có một số người bị cánh cửa sổ rơi xuống cưa đứt một chân, nhưng họ đã được xe cấp cứu chở đi rồi. Hầu hết các bệnh nhân còn lại ở bệnh viện dã chiến này đều bị thương nhẹ, nhưng rất nhiều, đến khoảng hàng ngàn người.
Hai tình nguyện viên của Hội Chữ Thập Đỏ phụ trách việc ghi tên người đăng ký vào bệnh viện. Còn có nhân viên công tác xã hội đến hỏi công việc để trợ giúp. Họ đề nghị được đăng ký vào chương trình giúp đỡ người vô gia cư trong thành phố. Những người vào Presidio có giường ngủ và thực phẩm. Vòi sen để tắm được dựng lên trên cả một hành lang.
Một tình nguyện viên cười hỏi Melanie: - Cô cần chúng tôi đưa thêm áo để mặc không? Chắc cô phải mặc thêm áo khoác. Khi áo vest hở ra, cô sẽ làm cho nhiều người đứng tim. - Chị ta cười vui vẻ, và Melanie cũng cười đưa mắt nhìn xuống bộ ngực căng tròn của mình. Nếu áo vest và mảnh vải còn lại của chiếc áo dạ hội hở, ngực nàng sẽ lộ ra ngoài. Nàng đã quên chuyện này.
- Có áo dài mặc thì tuyệt quá, và nếu quí vị có giày, xin cho tôi mượn một đôi luôn. Giày tôi đang mang đau chân quá, rất khó đi.
- Tất nhiên là được, - cô tình nguyện viên đáp.- Chúng tôi có rất nhiều dép kẹp ở phía sau nhà kho. Chúng tôi thường đưa cho những ai đi chân trần một đôi khi họ ra đường vì ngoài đó có rất nhiều mảnh gương vỡ. - Hơn một nửa số người đến đây đều không có giày dép gì hết. Melanie được đưa cho nàng chiếc quần lính và áo thun để mặc. Chiếc áo thun có hàng chữ: “Harvey’s Bail Bonds”, còn chiếc quần thì quá rộng. Nàng thấy ở lưng quần có dây để buộc cho chặt. Nàng đi dép vào, ném giày cao và áo dạ hội cùng veston. Nàng không tin là sẽ gặp lại Everett, ném cái áo đi cũng tiếc thật đấy, nhưng nó đã quá dơ, lấm lem bụi vữa trét tường và đất. Khi sắp ném áo đi, bỗng Melanie nhớ đồng xu có hai chữ AA, nàng bèn lấy ra bỏ vào túi quần lính. Bây giờ nàng hy vọng đồng xu này sẽ đem đến may mắn cho nàng, và nếu nàng gặp lại Everett, nàng sẽ đưa trả đồng xu cho ông thay vì trả áo.
Năm phút sau, nàng cầm tấm kẹp giấy, ghi danh những người vào trại, nói chuyện với những người đàn ông sống ngoài đường lâu năm, bốc mùi rượu mạnh, những người đàn bà nghiện hêrôin và không có răng, những em bé bị thương từ Marina và Pacific Heights theo bố mẹ đến đây. Những cặp vợ chồng trẻ, những người già, giàu có nghèo có. Những người đủ chủng tộc và đủ lứa tuổi, điển hình của cuộc sống. Có người vẫn đi lang thang, vô hồn, họ nói rằng nhà họ bị sập, những người khác gãy tay gãy chân hay trẹo mắt cá, trật gân, đi khập khiễng. Nàng đã gặp một số người bể xương vai và gãy tay. Melanie không dừng lại lâu, thậm chí không ăn hay ngồi nghỉ. Chưa bao giờ trong đời nàng làm việc nhiều mà lại sung sướng như thế.
Đến gần nửa khuya, mọi việc mới bắt đầu chậm lại, và nàng đã làm việc ở đây suốt tám giờ không ngơi nghỉ, nhưng nàng không quan tâm.
- Này, cô bé tóc vàng. - Một ông già gọi Melanie. Nàng dừng lại để đưa chiếc gậy cho ông và tươi cười. - Một người đẹp như cô làm gì ở đây? Cô ở trong quân đội à?
- Không. Tôi mượn áo quần lính để mặc. Tôi có thể giúp gì cho ông, thưa ông?
- Tôi cần người nào giúp tôi đến phòng tắm. Nhờ cô tìm giúp một chàng trai, được không?
- Được chứ.- Nàng gọi một Vệ binh trù bị, rồi dẫn anh ta đến chỗ ông già cầm gậy. Họ đi đến phía nhà vệ sinh tạm thời ở phía sau. Sau đó, nàng ngồi nghỉ lần đầu tiên trong đêm, người tình nguyện của Hội Chữ Thập Đỏ đưa cho nàng chai nước và nàng nói cám ơn.
Nàng khát muốn chết, nhưng không có thì giờ nghỉ để uống. Nàng không ăn từ trưa, nhưng vẫn không thấy đói. Nàng quá mệt. Nàng uống nước, định quay lại làm việc thì bỗng có người đàn bà nhỏ con tóc đỏ đi qua trước mặt nàng. Bà mặc quần jeans, cái áo lao động màu hồng mỏng có hàng chứ: “Chúa Jesus sắp đến. Nhanh tay lên”. Người phụ nữ ấy có cặp mắt xanh thánh thiện, bà ta nhìn Melanie rồi toét miệng cười.
- Tôi thích buổi trình diễn của cô đêm qua, - bà nói nhỏ.
- Thật ư? Bà có xem à? - Melanie xúc động. Buổi trình diễn bị trận động đất làm gián đoạn đối với nàng như lâu đã một triệu năm - Cám ơn bà. Đêm qua thật quá hãi hùng, phải không? Bà ra khỏi phòng bình an chứ? - Bà có vẻ không bị thương tích gì, bà đang bê cái khay đựng bông băng, và chiếc kéo dùng trong bệnh viện. - Có phải bà làm cho Hội Chữ Thập Đỏ không?
- Không, tôi là y tá. - Trông bà như người trong trại, mặc áo sơmi hồng đi giày đế mềm. Bà còn đeo chiếc thánh giá nơi cổ, và Melanie cười khi nhìn hàng chữ nơi áo bà. Cặp mắt xanh của bà rất tinh anh, và bà có vẻ bận rộn. - Cô ở trong Hội Chữ Thập Đỏ à? - Bà hỏi. Nàng có thể giúp bà một vài công việc. Bà khâu những vết thương nhẹ suốt nhiều giờ qua, khâu xong bà đưa bệnh nhân đến các phòng khác để ngủ. Họ giữ từng đoàn người bị thương tại bệnh viện trong một thời gian ngắn để phân loại họ. Những người nặng, họ đưa đến các bệnh viện có đầy đủ phương tiện chữa trị. Còn bệnh viện của trại chỉ giữ lại những ai bị thương nhẹ.
Quy cách làm việc này hoạt động rất hiệu quả.
- Không, tôi đến đây để giúp đỡ mọi người thôi, Melanie đáp.
- Quá tốt. Cô thấy máu có ngất đi không?
- Không, - Melanie nói. Đêm qua nàng đã thấy nhiều người bị thương chảy máu, nhưng nàng không mất tinh thần như cô bạn Ashley, như Jake, hay mẹ nàng. Melanie không sao hết.
- Tuyệt. Vậy cô đến giúp tôi. - Bà dẫn Melanie ra phía sau nhà kho, bà đã có một nơi làm việc riêng cho mình, có bàn chữa bệnh tạm thời và các vật dụng khử trùng. Người sắp thành hàng, đợi được khâu vết thương. Bà bảo Malanie đi rửa tay bằng dung dịch sát trùng, rồi giúp đưa cho bà dụng cụ để khâu các vết thương. Hầu hết các bệnh nhân đều nhẹ, chỉ có một vài người nặng thôi. Người phụ nữ nhỏ bé tóc đỏ làm việc luôn tay. Bà làm một hơi, đến quãng gần hai giờ hai người mới ngồi nghỉ uống nước và nói chuyện.
- Tôi biết tên cô, - bà tiên nhỏ tóc đỏ cười nói. - Tôi quên giới thiệu với cô. Tôi là Maggie, - bà nói thêm.
- Bà là tu sĩ à? - Melanie kinh ngạc hỏi. Nàng không tin người đàn bà nhỏ nhắn mặc áo hồng, có mái tóc màu đỏ này lại là nữ tu. Không có gì nói lên bà ta là tu sĩ ngoài chiếc thánh giá nơi cổ; nhưng mọi người đều đeo thánh giá. - Trông bà không có vẻ gì là tu sĩ hết, - Melanie cười. Lúc nhỏ nàng đã đi học trường công giáo, nàng nghĩ các bà nữ tu đều lạnh lùng, những người trẻ cũng vậy. Họ đều đồng ý những tu sĩ già đều xấu tính, nhưng nàng không nghĩ thế với Maggie. Bà không nhỏ nhen, trái lại rất tươi vui, bặt thiệp, và làm việc cật lực. Melanie thấy bà đối xử với mọi người rất tử tế.
- Tôi giống nữ tu chứ? - Maggie hỏi.- Nữ tu bây giờ đều như tôi hết.
- Khi tôi đi học, họ không thế, - Malanie nói. - Tôi thích chiếc áo lao động của bà.
- Có người cho tôi đấy. Chắc ông giám mục không đồng ý nhưng cái áo làm cho nhiều người cười. Tôi nghĩ bây giờ mặc áo như thế này cho vui. Nhiều người cần cười. Trong thành phố có quá nhiều thiệt hại, nhà thì bị sập, một số lớn bị cháy. Cô ở đâu, Melanie? - Xơ Maggie hỏi khi hai người uống nước xong và đứng dậy.
- Ở L.A. Với mẹ tôi.
- Tuyệt quá. - Maggie đáp - Cô có thể ở riêng để khỏi bị nhiều phiền phức. Cô có bạn trai chưa? - Melanie cười và gật đầu.
- Vâng. Anh ấy có đến đây. Có lẽ anh ấy ngủ trong hành lang dành cho chúng tôi. Tôi mang theo bạn trong những buổi trình diễn, và mẹ tôi cũng đến cùng một số người làm việc cho tôi, có các nhạc công trong ban nhạc nữa.
- Thế là cả một nhóm đông đúc. Bạn trai của cô có dễ thương không? - Cặp mắt xanh nhìn nàng, Melanie ngần ngự một lát mới đáp. Xơ Maggie quan tâm đến Melanie, bà có vẻ thích nàng, nàng không có gì tỏ ra là người nổi tiếng. Melanie khiêm tốn, không khoe khoang. Maggie thích nàng vì việc này. Nàng như một cô gái bình thường chứ không có vẻ là ngôi sao.
- Đôi lúc bạn trai của tôi rất dễ thương, - Melanie đáp. - Anh ấy có vấn đề riêng. Nhiều lúc những vấn đề này làm trở ngại mọi việc. - Khi nghe Melanie nói, Maggie nghĩ rằng có lẽ anh ta uống rượu nhiều hay dùng ma tuý. Điều làm cho bà ngạc nhiên là Melanie có vẻ không dùng những thứ ấy, nàng muốn giúp người, muốn có ích cho xã hội, và nhạy cảm trước công việc mình làm. Nàng là người chơn chất.
- Thế thì tệ quá! - Maggie nhận xét về Jake, rồi nói với Melanie rằng nàng đã làm việc lâu rồi. Nàng đã làm việc gần mười một giờ sau một đêm không ngủ vào tối qua. Bà nói nàng phải về khu tạm trú của mình, nghỉ ngơi một lát, nếu không ngày hôm sau sẽ không làm việc được. Maggie sẽ ngủ trên giường, chỗ người ta đã dành cho tình nguyện viên và nhân viên y tế trong bệnh viện. Người ta định sẽ mở một khu nhà riêng cho họ ở, nhưng chưa làm được.
- Ngày mai tôi trở lại được chứ? - Melanie hỏi. Nàng thích làm việc ở đây vì cảm thấy mình hữu dụng, công việc sẽ giúp cho nàng thấy thời gian chờ đợi về nhà thú vị và chóng qua.
- Cô hãy đến ngay khi thức dậy để ăn sáng ở phòng tập thể. Tôi sẽ ở đấy. Khi nào cô muốn, cứ đến. - Xơ Maggie nói, vẻ tử tế.
- Cám ơn bà, - Melanie lịch sự đáp, nàng vẫn ngạc nhiên vì bà là tu sĩ. - Hẹn mai gặp bà, thưa xơ.
- Chúc ngủ ngon, Melanie, - Maggie cười thân mật. - Cám ơn cô đã giúp đỡ. - Melanie vẫy chào ra về, Maggie nhìn theo. Nàng là cô gái dễ thương. Không biết sao Maggie có cảm giác rằng nàng đang tìm kiếm cái gì đó, bà nghĩ rằng đời nàng thiếu một điều gì quan trọng. Với một người thành công rực rỡ như thế, thật khó tin nàng có thái độ và giọng nói khiêm tốn như vậy. Nhưng dù nàng tìm điều gì, thì bà vẫn hy vọng nàng sẽ toại nguyện.
Maggie ghi tên đổi ca và đi ngủ. Melanie tươi cười trở về chỗ của mình. Nàng thích làm việc với Maggie. Nàng không ngờ bà là nữ tu. Melanie ước sao mình có người mẹ như thế, đầy lòng nhân ái, thân thiết, khôn ngoan, thay vì có người mẹ như nàng đang có. Bà thúc giục và sống thay cho con gái. Melanie biết mẹ nàng muốn trở thành ngôi sao, và bà nghĩ rằng mình phải là ngôi sao vì con gái bà đã thành một ngôi sao. Chính giấc mộng của mẹ nàng đã là gánh nặng cho nàng. Melanie không biết mình mơ cái gì. Nàng nghĩ rằng trong mấy giờ vừa qua, thời gian không ở trên sâu khấu, nàng đã thực hiện giấc mộng. Nàng có cảm giác như thể nàng đã tìm được giấc mộng của mình trong cái đêm cả thành phố San Francisco bị động đất.
Những Trái Tim Vàng Những Trái Tim Vàng - Danielle Steel Những Trái Tim Vàng