Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10592 / 35
Cập nhật: 2015-08-04 21:09:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hái Đức bóp kèn cho chú Tư mở cửa.
Anh chống tay lên cửa rồi tì cằm mình lên suy nghĩ.
Thật tình mình không hiểu nổi. Có lúc mình thấy cô ấy không khác gì một thiên thần. Có lúc mình thấy cô ta không có gờ ram nào hết.
Giá như lúc mình boa một trăm đô cô ấy đừng nhận thì tốt quá. Liệu bên trong cái mỹ viện đó còn có gì nữa không?
Chắc là không!
Mẹ mình đã chọn thì chắc không lầm.
Đức nhìn qua cu Tí nằm ngủ ở ghế bên cạnh.
Anh bật cười. Tuổi thơ là đẹp nhất.
Vừa lúc này, cánh cửa mở ra. Anh cho chiếc Ford của mình phóng thẳng vào.
Anh định mở cửa rồi bế cu Tí lên phòng nhưng chưa kịp thực hiện thì mắt anh rực lên khi bất ngờ nhìn vào kính chiếu hậu, anh mới biết người mở cửa cho anh không phải là chú Tư mà là Bạch Liên.
Anh bước ra khỏi xe, cũng là lúc Bạch Liên bước tới.
Cô mỉm cười:
- Sao về trễ vậy anh?
Sập mạnh cửa, anh đanh giọng:
- Không cần phải thế. Ẫm con trai tôi lên phòng đi.
Bạch Liên nhìn sững Đức bước vào nhà. Bực tức vì sự lạnh lùng của Đức nhưng cô vẫn mở cửa xe bế cu Tí lên phòng.
Vừa đặt cu Tí xuống giường cô đã nghe giọng lạnh lùng của Đức.
Anh nói:
- Cô có mười phút để làm đúng bổn phận của mình. Tôi đợi cô trong phòng làm việc.
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng không thèm nhìn Liên đến một cái.
Cô nhún vai tỏ vẻ không có gì lạ trước vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của anh.
Như một cái máy cô miễn cưỡng lấy đồ ra thay cho cu Tí:
- Ngủ ngon nha con.
Bạch Liên nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Cô nện từng gót giày xuống nền nhà, ung dung bước đến căn phòng cuối dãy hành lang.
Cốc…. cốc….
- Vô đi!
Bạch Liên nhẹ nhàng xoay nắm cửa bước vào trong. Cô vừa khép cửa quay lại thì đã thấy Đức đứng ở cửa sổ. Hai tay cho vào túi quần, anh trầm ngâm nhìn ra cửa sổ.
Bạch Liên bước đến, cô nhẹ giọng:
- Anh… gọi em có chuyện gì ạ?
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt của anh có thể cắt cô từng mảnh vụn nhỏ nhất mà anh có thể.
Anh giận dữ:
- Cô định giở trò gì hả?
Bạch Liên vẫn điềm tĩnh:
- Anh nói gì em không hiểu?
Anh quắt mắt:
- Thôi đi. Đừng vờ vịt. Thật ra cô muốn gì nói đi.
Bạch Liên vẫn ngọt ngào:
- Anh Đức! Anh nói vậy là sao? Em đã nói rồi. Em…..
- Thôi được! - Đức cắt lời cô. Cô không muốn nói cũng không sao. Nhưng từ nay tôi không muốn xảy ra chuyện như đêm qua. Nhớ đó!
Bạch Liên đưa hai tay sau lưng, mắt lúng liếng cô nói:
- Ý anh nói chuyện ở vũ trường đêm qua hả? Anh nhắc em mới nhớ nha. Quả nhiên chúng ta có duyên với nhau.
Đức rít qua kẽ răng:
- Tôi cấm cô. Từ nay hãy trách xa hai cha con tôi ra. Hãy liệu sức mình. Đừng tưởng tôi không dám làm gì cô. Chẳng qua tôi nể mẹ tôi thôi. Còn nữa.
Anh chỉ tay vào mặt Bạch Liên.
- Cô không nên cố tình gần gũi với cu Tí. Nếu cô dám đụng đến thì người đầu tiên xử cô là tôi.
Thái Đức định bước ra khỏi phòng nhưng Bạch Liên đã chắn ngang lối đi.
Cô mỉm cười:
- Anh sao vậy? Khi không lại giận em. Không có phong độ của một vũ sư gì hết hà!
Đức nhếch môi cười:
- Thôi đi cô bé à. Em đừng quên người đứng trước mặt em là Thái Đức đó. Là tân công tử Bạc Liêu. Những trò này không ăn thua gì với anh đâu.
Tiếng ông Tư vọng vào:
- Cậu Hai bà chủ mời cậu qua phòng bà.
- Được rồi, tôi qua ngay.
Đức quay lại nhìn Bạch Liên.
- Giờ thì cô ra ngoài được rồi.
Đức đẩy cửa phòng bà Thái Vân rồi tự nhiên bước vào không cần gõ cửa.
Vừa thấy bà ngồi trên chiếc ghế mây anh đã lao đến.
- Mẹ à! Có chuyện gì mà gọi gấp vậy? Có biết con trai mẹ mệt lắm không? Đêm qua….
Đức tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
- Ủa, mày về khi nào vậy?
Nãy giờ ngồi im, bây giờ Trí mới đứng dậy vỗ mạnh vào vai Đức.
Anh mắng:
- Thằng quỷ! Cái tật bô bô không bỏ. Tao ở đây từ đêm qua đợi mày. Còn mày thì ăn chơi thâu đêm.
Đức kéo bạn trở lại ghế:
- Mày thật là… Lâu ngày gặp lại đã cao giọng tu sĩ rồi.
Anh lại thanh minh cho mình:
- Đêm qua tao đi làm nhiệm vụ tối cao của tao.
Bà Thái Vân đứng dậy lắc đầu:
- Trí ở đây nói chuyện với nó, con cố mà khuyên nó giùm bác. Bác nói cỡ nào cũng không được.
Trí trấn an bà:
- Dạ, bác yên tâm. Cháu sẽ cố gắng hết sức.
Trí đứng dậy tiễn bà ra cửa phòng. Đức cũng đi theo hai người, anh đợi mẹ đi xuống lầu rồi kéo tay Trí về phòng.
- Nào đi về phòng tao. Hôm nay tao với mày phải uống cho đã mới được.
Trí đi theo bạn. Vừa ngồi xuống bàn anh đã kéo tay Đức.
Đức ngạc nhiên quay lại:
- Sao vậy? Để tao đi lấy rượu.
Trí lắc đầu:
- Tao với mày phải làm một bữa ra trò nhưng không phải là hôm nay.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trí, Đức biết phải làm gì.
Anh ngồi xuống cạnh bạn:
- Mày nói đi!
Trí nghiêm giọng:
- Mày giải thích như thế nào về sự có mặt của Bạch Liên.
Đức nhún vai:
- Tao không có gì để nói. Một ngày sau khi về nhà, má tao giới thiệu bảo cô ấy là gia sư cho cu Tí. Thế thôi.
Trí nheo mắt:
- Thật chứ?
Đức mở tủ rót một ngụm rượu:
- Vậy bây giờ mày tính sao với Bạch Liên?
Đặt ly rượu xuống bàn, Đức ngồi bẹp xuống sàn nhà, lưng dựa vào giường anh hỏi:
- Theo mày tao sẽ làm gì?
- Tao làm sao biết được. Mọi chuyện là do mày thôi.
Đức bật cười chua chát:
- Tao không biết tính sao.
Trí hốt hoảng:
- Ê, thằng quỷ! Mày không có ý định “quất ngựa truy phong” chứ?
Đức đánh mạnh vào vai bạn:
- Thằng quỷ! Mày làm như tao ăn uống gì rồi. Trước sau gì tao cũng thế. Mày biết mà.
- Ý mày vẫn để Bạch Liên ở đây làm gia sư?
- Ừ, cứ như tụi tao không quen. Mọi chuyện trước đây coi như bỏ.
Trí quàng vai Đức:
- Khà, khà! Còn chuyện bây giờ…
Đức tỉnh bơ:
- Chuyện gì?
- Cái hẹn tối nay.
Đức đấm mạnh vào vai Trí:
- Thằng quỷ! Mày bắt đầu nhiều chuyện từ khi nào vậy?
- Thôi đi ông. Nhìn mặt ông tôi biết ông muốn dzợ tới nơi rối. Mau nói đầu đuôi cho tao nghe.
Đức nhìn bạn cười cười.
====
- Ba ơi! Chúng ta đi đâu vậy ba?
Đức và Trí cùng nhìn nhau cười khi nghe câu hỏi của cu Tí.
Thái Đức quay ra ghế sau cười:
- Không phải là chúng ta mà là bác Trí với con. Hôm nay bác Trí sẽ đưa con đi chơi. OK?
Cu Tí tò mò:
- Vậy còn ba?
Trí đang cầm vô lăng cũng góp lời vào:
- Ba con hôm nay không rảnh đâu. Bác sẽ đưa con đi chơi được không?
Cu Tí vẫn nhõng nhẽo:
- Nhưng con muốn có cả ba đi.
Trí làm mặt giận:
- Nói vậy là con không thích đi chơi với bác Trí phải không?
Cu Tí quýnh quáng lên:
- Không có. Ý con là….
- Được rồi - Trí mỉm cười dễ dãi - Bác hiểu ý con, nhưng hôm nay ba bận rồi, thông cảm đi.
Đức ngồi yên nãy giờ nghe, anh vỗ vai Trí:
- Ê mày nói vậy là sao? Ý mày là thường ngày tao không “bận” hả? Mày muốn nói tao là người rừng ư?
Trí nghe Đức nói mà cười đến vỡ bụng đến nỗi chao tay lái.
Thấy vậy, Đức vội kêu lên:
- Ôi! Thằng quỷ này có biết lái xe không đấy? Biết tao căng thẳng không thể cầm lái nên muốn giở trò hả?
Trí sửa dáng ngồi lại, anh lườm bạn:
- Mày mà căng thẳng. Đưa thòng lọng vào cổ con người ta mà dám than căng thẳng.
Đức cố biện minh:
- Tao đâu cố ý. Mà nói gì thì nói, tao vẫn thấy thiệt thòi trong vụ này quá mày.
Trí hất hàm mỉa mai:
- Phải, quá thiệt thòi luôn.
Đức bật cười trước gương mặt chảy xệ của Trí, anh biết thằng bạn nối khố của mình đã đúng khi cảnh báo anh không nên đùa với tình yêu.
Xem ra không ai khác mà chính anh tự đi mua dây thừng về rồi tự cột mình luôn.
- Trí! Theo mày tao có nên đi không. Bây giờ quay về vẫn còn kịp.
Trí hoang mang nhìn bạn:
- Nè! Ông đừng nói cho tôi biết là chưa lâm trận, ông đã rút lui nha.
- Không phải. Tao chỉ muốn suy nghĩ kỹ lại thôi.
Trí cười khì:
- Chỉ vậy thôi hả?
Đức gật đầu:
- Ừ, vậy thôi.
Trí vẫn chăm chú lái xe, anh nghiêm túc:
- Với tư cách là bạn mày, tao xin nói cho mày biết là mày không cần suy nghĩ nữa.
- Tại sao?
Trí nhìn Đức cười cười:
- Nhìn cái bản mặt “dại gái” của mày, lúc mày kể cho tao nghe về cô gái kia là tao đã biết rồi.
Bị Trí nói đúng tim đen, nhưng Đức vẫn cố chống chế.
- Mày nói… làm như tao tệ lắm. Mặt tao mà... dại gái.
- Vâng không dại gái. Vậy thì dắt tao với cu Tí đi theo.
Đức hốt hoảng chắp hai tay lại:
- Con lạy bố. Bố tha cho con.
Cu Tí nghe đến tên mình cũng chồm lên hỏi:
- Bác Trí với ba nói gì mà có cu Tí vậy?
Đức đặt bàn tay to tướng của mình lên đầu cậu bé và ấn về chỗ cũ, mắng cho một câu:
- Đồ… nhiều chuyện.
Anh quay lại Trí:
- Bây giờ còn sớm. Tìm chỗ nào chúng ta uống cà phê đi.
- Cũng được.
Chiếc Ford sang trọng tấp vào một quán cà phê ở góc đường.
Thanh Vân cà phê quán.
Trí nhìn cu tí mải mê với ly kem mà anh đau nhói trong lòng. Rít một hơi thuốc anh nói:
- Đức! Theo tao mày nên xúc tiến việc hôn nhân đi. Theo mày nói thì cô bé đó rất thương cu Tí. Thằng bé cần có một người mẹ để chăm sóc, quan tâm nó. Đàn ông chúng mình không bằng phụ nữ trong vấn đề này đâu.
Thái Đức nhả một làn khói:
- Tao biết. Nhưng tao vẫn thấy giữa tụi tao có một cái gì đó không ổn.
Trí hớp một ngụm cà phê:
- Mày đúng là được voi đòi tiên. Trước kia thì tuyên bố là điều kiện chỉ cần thương cu Tí rồi bây giờ lại giở quẻ. Thiệt là…
Đức khổ sở:
- Mày làm như tao vui lắm vậy. Đâu phải mày không biết hoàn cảnh của tao.
- Đúng. Bởi vì tao biết nên mới a tòng với mày hại người ta nè.
Đức hớp cà phê anh ngả người ra ghế.
- Mày nói sao mà nặng nề quá.
- Không đúng ư?
Đức cố cãi:
- Đúng chỗ nào?
Trí giải thích:
- Vậy mày nói đi. Nếu đúng bảy giờ tối nay cô ấy té xỉu sau khi phát hiện ra vị hôn phu của mình chính là người đã tiếp cận bấy lâu nay thì sao?
Đức lo lắng:
- Theo mày thì sao?
Trí rụt cổ:
- Có trời mới biết.
Đức kéo ghế ngồi sát vào Trí:
- Nè! Tao bảo mày đi với tao không phải để doạ tao đâu. Mày nói một hồi chắc tao đi về quá.
Trí trêu bạn:
- Trời ơi! Ông làm như ông là trai mới lớn.
- Chứ còn gì nữa! - Đức lớn tiếng.
- Vây xem ra mày bị “già háp” rồi.
- Thằng quỷ!
Đức mắng Trí rồi cả hai cùng phá ra cười nghiêng ngả, mặc cho cu Tí ngồi ở quầy kem ăn thoả thích.
Có tiếng điện thoại di đông reo, Đức nói:
- Của mày đó.
Trí lấy di động trong túi áo ra:
- Alô… Minh Trí nghe.
- …
- Dạ. Tụi con đang uống cà phê.
Trí gật đầu khi thấy môi Đức mấp máy hỏi điều gì đó.
- Dạ… hôm nay thì bác cứ yên tâm.
- Lần này con bảo đảm sẽ lấy được vợ.
- ….
- Dạ, con cũng nghĩ thế, cho nên con sẽ đi chơi với cu Tí.
- Bác đừng lo. Nhìn mặt nó hớn hở lắm. Không có dấu hiệu gì chứng tỏ là sắp chuồn.
-......
- Dạ… vâng… vâng…
Trí tắt máy, anh nhìn Đức cười:
- Đại Nương hỏi tao, chú mày có vui không?
Đức cáu:
- Còn nhờ mày canh tao. Đừng để cho tao “tẩu” chứ gì.
- Hì… biết vậy thì tốt. Không cần tao nhắc nhở.
Đức lườm bạn nhưng Trí vẫn phớt lờ.
Anh nói:
- Bác gái chỉ lo cho mày thôi.
Đức phẩy tay:
- Không nói tao nữa. Nói về mày đi…
- Tao không tự tin vào mình nữa. Vả lại, từ lúc Bạch Vân chết tao mới phát hiện tao không phù hợp với ngành y.
Trí nhìn Đức, anh thấy gương mặt của bạn lại lạnh lùng. Lúc nào cũng xa xăm, nên xúc động.
Dụi thuốc anh nói:
- Tao xin lỗi. Tao không cố ý nhắc lại.
Đức phất tay:
- Không sao! Tao cũng quen rồi.
Cài điếu thuốc khác trên môi, anh nói:
- Nếu chưa có kế hoạch gì thì mày đến công ty tao đi. Hiện tao đang gặp khó khăn rất lớn.
Trí lo lắng:
- Có chuyện gì à?
- Ừ, mày có nhớ gã Xướng Cơ không?
Trí hốt hoảng:
- Ông ấy về Việt Nam rồi.
- Về rồi - Đức đáp hờ hững - Hiện tại là giám đốc công ty may mặc Xướng Liên. Và cũng đang là đối tác của tao.
- Vậy tao giúp gì được cho mày.
- Đương nhiên là được. Tao sắp làm một đợt trình diễn vào đầu mùa thu nên tao cần một người quản lý giỏi thay tao quán xuyến mọi việc.
- Vậy thằng Khái đâu?
- Nó còn phải lo cho cửa hàng. Làm sao quán xuyến nổi mấy cái xí nghiệp của tao.
Trí kênh mặt:
- Thế… hoá ra mày đang cố biến tao thành “cu li” cho mày.
Đức kêu lên:
- Trời ơi! Mày cường điệu hoá vấn đề rồi. Tao giao cho mày cả gia tài sự nghiệp của tao mà lại bảo là cu li. A, hay sợ làm việc rồi không có thời gian gặp “em”.
- Mày lung tung quá.
- Thôi đi ông - Đức trêu bạn - Mày gọi điện đi, hẹn người ta đi uống nước. Mày không cần bận tâm đến cu Tí. Cứ cho nó cái máy vi tính là cu cậu không còn biết gì ngoài việc chơi game đâu.
Thấy Trí ngồi im, Đức giục:
- Sao không gọi đi.
Trí kêu lên khổ sở:
- Trời ơi! Khổ quá! Không phải là bạn gái, là bạn bình thường.
Đức khích bạn:
- Bình thường sao không dám gọi trước mặt tao.
Và anh đã thành công. Trí tâng mặt lên nói lại:
- Tao sợ mày à?
Anh lấy điện thoại ra bấm số. Không biết cô bạn đang làm gì mà để anh đợi lâu quá không biết. Đức sốt ruột:
- Nè! Con bé đó không bắt điện thoại hả?
Trí đẩy Đức trở lại chỗ ngồi khi tiếng cô gái cất lên:
- Alô. Anh đây. Không nhận ra anh à?
Đức nhìn Trí lạ lẫm. Ngọt ngào như thế mà không phải là người yêu. Đồ ba sạo.
- Cứ tưởng không nhận ra anh chứ.
-,……
- Không, Ở Việt nam.
- ….
- Ừ, hôm qua.
- ….
- Anh khoẻ. Còn em?
- ….
- Công việc em dạo này thế nào?
- ….
- Anh chưa có kế hoạch gì. Hay em mướn anh đi!
- …
- Vậy thì không cần. Anh có xe.
- …….
- Ừ, khoảng bảy giờ mười lăm anh đến.
- ….
- Tuỳ em.
- Phụ nữ muốn là bà trời muốn mà.
- ….
- Được. Gặp lại sau nha.
Trí vừa đặt tách cà phê xuống cạnh điện thoại thì cũng đúng lúc anh bắt gặp ánh mắt “ngưỡng mộ” của Đức dành cho mình nãy giờ.
Trí ngập ngừng:
- Sao? Chuyện gì đây?
Đức ra lệnh:
- Khai đi! Không phải là bạn gái sao lại ngọt ngào thế?
Trí gạt ngang:
- Thôi dẹp mày đi. Tính tiền rồi đi mua hoa. Lần đầu gặp chẳng lẽ đi tay không.
- Ơ… sao tự nhiên sốt sắng đi trước vậy - Đức ngơ ngẩn nhìn theo Trí.
Nhà hàng Hạnh Phúc.
Khung cảnh nên thơ của nhà hàng là nét hấp dẫn nhất. Gió từ bờ sông thổi lên làm cho mọi thượng khách thấy thư thái hơn.
Tuy nhiên, có một chiếc bàn nằm phía trong gần cửa sổ nhất thì không có được bầu không khí dễ chịu như thế.
Hai cô gái ngồi đối diện nhau mà mắt cứ láo liên.
Một cô lên tiếng:
- Thôi, hay mình về đi cô Hai.
Cô gái kia lên tiếng:
- Thôi mà chị Bảy. Làm khó em hoài. Chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao.
Cô gái tên Bảy lên tiếng:
- Nhưng tôi sợ… Ngộ lỡ……
- Không cùi lở gì ở đây cả. Mọi chuyện chúng ta đã nói rõ rồi.
- Trời ơi! Cô Ly ơi! Tôi... run….
Thì ra cô nàng có mái tóc đẹp như mơ diện chiếc đầm trắng muốt dài tận gót là Diễm Ly.
Cô cười:
- Em có thua gì chị đâu. Em còn run hơn cả chị nữa nè.
Chị Bảy đề nghị:
- Vậy thì mình về đi cô Hai.
Diễm Ly lắc đầu:
Không được đã đến rồi thì ở lại xem sao. Mà nè! Em cất công chuẩn bị cho chị cả buổi chiều đâu phải để chị đòi về hả? Vả lại, người ta cũng giống như mình mà.
Chị Bảy ngạc nhiên:
- Giống mình là sao cô Hai?
Ly nhìn cô gái mười chín tuổi trước mặt. Tuy nhỏ tuổi nhưng cô là vai chị nên Ly phải gọi bằng chị chứ thật ra chị Bảy từ nhỏ đã sống ở quê mọi chuyện ở đất phồn hoa này đối với cô đều mới mẻ cho dù đã ở nhà Ly gần một năm.
Ly cười cười:
- Chị đừng làm căng thẳng quá. Em cũng run theo. Em nói người ta giống mình tức là “xăng pha nhớt” đó.
Chị Bảy lắc đầu:
- Tôi không hiểu.
Ly nhìn gương mặt nhăn nhó của chị Bảy, cô không biết nói sao cho chị hiểu.
Phẩy tay chồm người về phía trước ra dấu cho chị kề sát vào.
Cô nói thật nhỏ điều gì đó mà đôi mắt chị Bảy căng hết cỡ.
Chị kêu lên thảnh thốt:
- Pêđê.
Ly cũng hốt hoảng nhìn xung quanh. Cô mắng khẽ:
- Bà! Bà làm gì mà la lớn dữ vậy?
Chị Bảy nói khe khẽ:
- Nói vậy... mà thiệt không cô?
Ly nói thảm thiết:
- Đương nhiên rồi. Chị mà không giúp em là đời này kiếp này em không tha cho chị đâu.
Chiếc khăn nằm trong tay chị Bảy thật đáng thương. Nó bị chị vò trong tay đến nhàu nát mất thôi, Ly nhìn mà xót xa. Cô đoán chị Bảy sắp bị cô làm mềm lòng nên tấn công tiếp:
- Chị hãy tự tin lên, hôm nay chị Bảy rất đẹp.
Chớp mắt chị Bảy hỏi lại:
- Thật hả cô Hai?
- Thế có bao giờ em nói dối chị đâu.
Thấy nụ cười điểm trên môi chị Bảy, Ly thở ra nhẹ nhõm. Cô đề nghị:
- Bay giờ còn khoảng mười phút nữa, em đi vệ sinh rồi đi công chuyện luôn. Hôm nay em có hẹn. Chị cứ tự tin làm theo những gì em dặn là được. OK?
Chị Bảy cố gắng lắm mới gật được đầu xuống:
- Vâng cô Hai đi… đi…
- Vậy em đi nha. Có chuyện gì chị gọi điện cho em liền nha.
Màu Hoa Tigôn Màu Hoa Tigôn - Hoàng Thu Dung Màu Hoa Tigôn