Số lần đọc/download: 1440 / 2
Cập nhật: 2016-02-18 21:15:03 +0700
Chương 4
K
hi ấy có một người tên là Tomozo, sống trong căn nhà nhỏ liền kề với tư dinh của Shinzaburo. Tomozo và vợ là O-Mine cùng là nô bộc của Shinzaburo. Dường như cả hai đều tận tâm phục vụ chủ nhân trẻ của mình; và nhờ sự giúp đỡ của chàng, họ có thể sinh sống một cách tương đối thoải mái.
Một đêm nọ, đã rất khuya, Tomozo nghe tiếng đàn bà từ khu vực của chủ nhân vẳng ra; và việc này khiến hắn không yên tâm. Hắn sợ là Shinzaburo, vốn hiền lành và tốt bụng, có thể trở thành nạn nhân của một cô gái lẳng lơ quỷ quyệt nào đó; -- mà trong tình huống này, gia nhân sẽ là những người thiệt thòi trước nhất. Vì thế hắn quyết định sẽ canh chừng; và vào đêm kế tiếp, hắn nhón gót đi rón rén tới nhà Shinzaburo, rồi nhìn qua khe một trong các tấm cửa lùa. Dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc lồng đèn ngủ trong phòng, hắn có thể trông thấy chủ nhân của mình và một thiếu phụ lạ đang chuyện vãn trong màn. Thoạt tiên hắn không thể nhìn rõ thiếu phụ. Nàng quay lưng lại; -- hắn chỉ có thể nhận xét rằng nàng rất mảnh khảnh, và hình như rất trẻ, -- dựa vào kiểu áo và cách chải tóc 1. Ghé tai vào khe hở, hắn có thể nghe rõ câu chuyện. Thiếu phụ nói:--
"Và nếu thiếp bị cha từ bỏ, chàng có để cho thiếp đến đây chung sống với chàng?"
Shinzaburo đáp:--
"Chắc hẳn rồi -- mà không, ta nên vui mừng vì có cơ may này chứ. Nhưng chẳng có lý do nào để lo sợ rằng nàng sẽ bị cha từ; bởi nàng là con gái duy nhất của ngài, và ngài rất yêu nàng. Điều làm ta lo sợ chính là một hôm nào đó chúng ta sẽ bị nhẫn tâm chia cách."
Nàng khẻ nói:--
"Không bao giờ, không bao giờ thiếp có thể nghĩ rằng thiếp sẽ chấp nhận một người đàn ông nào khác làm chồng. Ngay khi bí mật của đôi ta bị lộ, và cha thiếp có giết thiếp vì những gì thiếp đã làm đi nữa, thiếp vẫn -- cả sau cái chết -- thiếp vẫn không bao giờ thôi nghĩ tới chàng. Và giờ đây thiếp hiểu rằng chính chàng cũng không sống nổi nếu không có thiếp."... Rồi tựa sát vào người đàn ông, môi kề trên cổ chàng, nàng mơn trớn; và chàng đáp trả những âu yếm đó.
Tomozo thắc mắc khi lóng nghe, -- bởi ngôn từ của thiếu phụ không phải là thứ ngôn từ của một người đàn bà tầm thường, mà của một tiểu thư con nhà 2. Rồi bất kể nguy hiểm, hắn quyết phải nhìn mặt của thiếu phụ; hắn thận trọng di chuyển thật chậm quanh nhà, từ trước ra sau và từ sau ra trước, ghé mắt qua từng khe hở hay kẻ nứt nhỏ; và cuối cùng hắn cũng nhìn thấy; -- nhưng lập tức một cơn run rẩy giá băng xâm chiếm hắn; và tóc của hắn dựng ngược trên đầu.
Vì mặt là mặt của một người đàn bà chết đã lâu; -- và những ngón tay mơn man là những đốt xương trắng hếu; -- và thân hình từ thắt lưng trở xuống không có hình thù gì cả; nó chảy tan hòa lẫn vào thứ bóng tối dài ngoằng thưa loãng nhất. Ở nơi mà người tình điên đảo nhìn thấy nét xuân thì, duyên dáng và kiều diễm thì người quan sát chỉ nhìn thấy nỗi kinh hoàng, và sự rỗng không của cái chết. Cùng lúc ấy, một người đàn bà khác, hình dạng kỳ dị hơn, từ trong phòng đứng dậy và nhanh chóng đi về phía người quan sát, như thể đã phát hiện sự có mặt của hắn. Rồi, khiếp đảm tột độ, hắn vùng chạy qua nhà của Hakuodo Usai, và đập cửa một cách hoảng loạn, làm người này thức dậy.
Chú thích
1.Phong tục Nhật quy định chặt chẻ màu sắc, hình dáng của áo, và kiểu chải bới tóc đúng theo tuổi tác của phụ nữ.
2.Văn nói của võ sĩ đạo và các giai cấp quý tộc rất khác biệt với các thành ngữ phổ thông; nhưng sự khác biệt này khó có thể thể hiện thành công trong Anh Ngữ.