Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: tongkimlinh
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2314 / 4
Cập nhật: 2015-10-26 18:46:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
iểu Nguyện úp tấm ảnh nhỏ vào trang sách. Cô nhìn ra song cứa, ánh mắt thật buồn. Từ chiều ấy, biết bao hoàng hôn đi qua, cô chưa lần gặp lại anh. Và nỗi nhớ thương nhớ về ông cứ day dứt mãi không nguôi. Càng nhớ, lòng càng thương cho thân mình rồi trăn trở về người. Quên... Phải quên thôi!
"Chia tay anh, chia tay hoàng hôn.
Gió đưa thương nhớ, lạnh tâm hồn.
Chẳng biết bao giờ quên được bóng
Đau thương, sầu khổ, nỗi nào hơn"!
Bà Tiểu Mai chuẩn bị chu đáo để đón ba mẹ con Tony sang dạm hỏi con gái mình theo lời hai bên đã hứa từ khi hai con còn thơ dại. Tiểu Nguyện phụ mẹ trang trí phòng khách. Bà hỏi khi thấy con gái mình vẻ không vui.
- Con càu nhàu gì vậy?
- Con đâu có nói gì đâu. Trang điểm cho đẹp như cô dâu chú rể, không phảI là điều tốt đẹp mà mẹ muốn sao?
- Dù làm thế nào mẹ cũng biết đó là sự miễn cưỡng thôi. Sinh con ra, làm sao không biết con nghĩ gì chứ. Qua mắt ai được, chứ làm sao qua mắt mẹ được.
- Biết vậy, sao mẹ còn đẩy con vào cuộc hôn nhân với một người xa lạ này?
Bà trừng mắt:
- Con bị thằng Tùng "xù" thuốc rồi à?
- Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi mà mẹ còn gán ghép. Tùng "xù" là bạn đúng nghĩa. Con có yêu, nhưng người ấy không phải là anh ta.
- Vậy là ai? Mẹ đâu có thấy con quen ai ngoài thằng ấy.
Cô thở mạnh sau cái nhún vai.
- Là ai, thì đâu có quan trọng với mẹ. Dù kẻ đó tài giỏi như thế nào, cũng đâu bằng người mang cái made Việt kiều của mẹ chọn. Đô la có sức mạnh ghê gớm, ai chẳng nệ vai thiêu thân vây bên hắn chứ.
- Im đi! Họ đến rồi đó. Tiếp khách vui vẻ, đừng để họ hàng cười chê nha.
- Mẹ yên trí đi, con không để người ta chê đâu.
Bà Mai rời phòng. Cô sửa lại bức tranh, lòng buồn bã. Chuông điện thoại reo, cô áp ống nghe vào tai. Đầu bên kia là giọng thân quen:
- Bé đã chuẩn bị rồi chứ? Chắc hôm nay em diện đẹp lắm.
- Chú ở đâu?
- Cách nhà không xa. Sẽ theo đàng trai vào cùng đấy.
- Can đảm vậy sao?
Tiếng thở nhẹ ập vào tai cô, giọng bên kia đầu dây chùng lại:
- Cương vị thủ trưởng mà, phải đến dự thôi.
- Có thể viện lý do để tránh mà.
- Cũng muốn đến xem để mừng cho bé.
Chua chát cô cười nhẹ:
- Chứ không phải mừng cho mình vừa trút một gánh nặng trên vai? Từ đây không còn phải nghe những lời cằn nhằn khó nghe nữa, lòng nhẹ nhàng, thảnh thơi hơn, có thời gian "cua" mấy cô khác đẹp hơn.
Cô cúp máy, ánh mắt long lanh, bởi trái tim se thắt nhớ nhung. Ngoài phòng khách, tiếng vui vẻ chào nhau thật rộn rã càng làm cô chán chường hơn.
Họ hàng vào thúc giục cô dâu bước ra chào bên đàng trai. Trước mắt cô, như người ta đang biểu diễn thời trang vậy. Quần là, áo lụa, đúng mode, đủ màu sắc.
Khi bước đến chào người chồng tương lai, cô mới ngỡ ngàng làm sao, bởi ánh mắt giương to, miệng há rộng đầy vẻ ngạc nhiên của anh ta hướng về cô, kêu lên:
- Ồ! Bạch Tuyết! Bạch Tuyết là cô đấy ư?
Sau sự ngạc nhiên tột cùng ấy là nụ cười thật ngọt ngào của mẹ cô, bà vui vẻ hỏi:
- Hai đứa quen nhau sao?
- Dạ phải. Con có quen Bạch Tuyết, thưa bác.
- Vậy ư? Vậy là tốt rồi.
- không ngờ, thật không ngờ Bạch Tuyết là Tiểu Nguyện. Tiểu Nguyện là Bạch Tuyết. Thật là hay!
Bà Nhựt Tân ngọt ngào giải thích:
- Ngày còn bé, Tiểu Nguyện trắng như bông, lại thích đóng vai Bạch Tuyết, nên danh đó được gần mãi đến lớn đấy. Hai con quen nhau lâu chưa, sao không báo cho mẹ biết?
Vĩnh Khanh bắt gặp ánh mắt không mấy hài lòng của cô, nên vội đáp:
- Dạ, cũng lâu ạ.
Bà NT cười:
- Cũng như con vậy. Vĩnh Khanh là Tony. Ai ở bên ấy thì gọi Tony nầy Tony nọ. Còn ở quê hương mình thường kêu tên Vĩnh Khang vậy đó mà. Ai ngờ chúng nó quen nhau, chị Mai nhỉ?
- Dạ phải. Nếu biết hai đứa quen nhau thì tôi và chị nhẹ lo rồi. Chuyện này thật không ngờ à.
Bà NT lên tiếng.
- Vậy mình tổ chức đám cưới sớm đi há. Chứ để lâu, bậc làm cha mẹ như mình lo lắm, chị há.
Bà Mai cười trấn an:
- Đâu có gì, con gái tôi nết na và ngoan lắm. Chị yên tâm đi, được chị thương yêu, nhất định con bé này là cô dâu tốt thôi.
Từ nơi bàn tiệc gần đó, ánh mắt Tử Du luôn hướng về Tiểu Nguyện, nỗi buồn cho đi, dù dưới màu trắng của chiếc kính, Tiểu Nguyện vẫn cảm nhận được.
Kẻ khen, người trầm trồ cô dâu chú rể thật xứng đôi. Vĩnh Khang choàng vai Tiểu Nguyện đến từng bàn, cảm ơn khách đã bỏ thời gian quáy báu của mình để đến dự ngày vui của mình.
Tử Du đưa hết ly này đến ly khác lên môi, rượu vui hay buồn, chỉ mình, mình biết. Tiểu Nguyện thật bất ngờ khi Tử Du đứng dậy nắm tay cô đặt vào trong năm ngón cứng rắn của Vĩnh Khang. Giọng thật ấm, cho cô biết sự tự nhiên và vẻ trân trọng của ông trước mặt cô chỉ là sự cố gắng tột cùng của kẻ bị từ chối, ánh mắt nhìn thẳng Vĩnh Khang:
- Vĩnh Khang! Anh chị Hoàng rất vui khi gởi đời Tiểu Nguyện cho cậu. Tôi là người ủng hộ nhất. Mong rằng hai cô cậu tâm đầu ý hợp. Hanh phúc trăm năm nhá.
Hai tay áp vào nhau, Vĩnh Khang vui vẻ:
- Cảm ơn. Cảm ơn. Hy vọng được vậy.
Vĩnh Khang quay nhìn Tiểu Nguyện như muốn hỏi: anh phải xưng hô thế nào. May cho cô, ông Hoàng bước đến vui vẻ đáp thay cho sự bối rối ở cô không ai thấy.
- Ồ! Vĩnh Khang! Đây là giám đốc Du của công ty xuất khẩu ba đang làm ấy.
Cậu gọi bằng "chú", vì ba và Tử Du đây cũng là bạn bè lâu năm với nhau đấy.
Vĩnh Khang lịch sự cúi đầu chào. Tiểu Nguyện gật đầu chào ông rồi bước đi theo sự hướng dẫn của ông Hoàng, bỏ lại sau lưng ánh mắt đỏ vì rượu, hay vì thao thức trong đêm bởi nhớ nhung, tức tối ấy cứ hướng về cô mãi.
- Tiểu Nguyện! Hạnh phúc nhá.
Cô mỉm cười đáp nhỏ:
- Dạ, cảm ơn "chú".
Tiễn khách ra về xong, Vĩnh Khang ở lại ngồi bên cô trên chiếc băng nhỏ ngoài hiên nhà. Anh hỏi khi cô lặng lẽ nhìn tàn cây trước mặt với ánh mắt thật buồn:
- Tiểu Nguyện! Em nói gì với anh đi chứ.
Cô chớp mắt hỏi lại:
- Anh muốn gì?
- Ý nghĩ em đang có về anh đó.
Cô bước chậm trên lối mòn dẫn ra khu vườn đầy hao trái ấy. Lạnh nhạt, cô đáp:
- Tôi muốn biết Bảo Nghi của anh đang nghĩ gì, muốn nói gì với chồng mình, khi biết anh sắp cưới Tiểu Nguyện làm vợ đấy.
- Xin lỗi. Chuyện ấy đã xảy ra... ngoài ý muốn.
- Vậy anh nói gi, khi cô ấy biết sự thật này?
Vĩnh Khang thành thật:
- Tất cả đều được chuẩn bị trước. Không ngờ cô vợ sắp cưới ấy là em thôi.
- Là Tiểu Nguyện nên không nói dối được chứ gì?
Vẻ ngượng ngập in trong mắt anh. Tiểu Nguyện nhếch môi, cười gằn:
- Nếu không là tôi, chẳng lẽ anh định lừa vợ, hay xem xô ấy là bức bìch phong, che chắn hạnh phúc cho hai người?
Nhìn xuống chân mình, K thành thật:
- Mới đầu, anh chống đối mẹ, nhưng vì bà bị bệnh nhồi máu cơ tim nên không dám nói thẳng. Do vậy, anh mới nghĩ cách làm tờ kết hôn với Bảo Nghi, để thương anh, cô ấy giữ lại đứa con anh đang tượng hình.
- Đến lúc cưới vợ thì sao?
- Kể cho cô ấy nghe, mong sự bao dung của...
- Của người ta để giúp anh giữ vẹn tình yêu của hai người chứ gì? Anh có nghĩ người vợ trên danh nghĩa này thiệt thòi như thế nào không và tương lai sau này nữa?
Thở dài, Vĩnh Khang gật đầu. Tiểu Nguyện tiếp:
- Hai kẻ chưa quen, tình cảm chưa trói buộc, nhưng đã là vợ chồng rồi, dù không quan hệ tình lẫn thể xác vần vị gia đình, dư luận trói chặt đời nhau trên danh nghĩa. Cô ta còn đủ tự do để tìm cho mình một tình yêu và sự xây dựng tổ ấm sao?
- Anh biết sự thiệt thòi đó, nên trên danh nghĩa là vợ chồng, chứ thật sự chẳng hề có quan hệ đúng nghĩa của nó. Thời gian sau sẽ ly hôn. Tất cả bù đắp anh lo.
- Tiền chứ gì?
- Đành thôi, bởi hoàn cảnh trái ngang phải chịu. Anh không để cô ấy liên lụy, chỉ còn cách đó.
Tiểu Nguyện hỏi, ánh mắt trân trối:
- Cuộc đời anh, đâu phảI đây là lần đầu tiên làm khổ phụ nữ. Có bao giờ anh kiểm điểm lại trái tim, xem bao nhiêu lần bị dao động rồi. Còn cần bao nhiêu cánh hoa nữa mới đủ nhu cầu của anh đây?
Vĩnh Khang cúi đầu chống chế:
- Anh đâu có muốn, nhất là ở quê mình.
- Ở đâu không thành vấn đề. Ý tôi muốn nói là bản chất, tính trăng hoa tiềm ẩn trong tâm tư của anh nhiều, ít thôi. Sự tự mãn, xem trọng cái "tôi" của anh đã lụy biết bao người, anh không nghe lòng ray rứt sao?
- Tiểu Nguyện à! Em không thấy mẹ anh tính thế nào sao? Anh phản đối bà sẽ ngã qụy, còn khổ hơn nữa.
- Biết bà cố chấp, bảo thủ thì đừng có "tự do" quá giới hạn. Một khi yêu, cuốn đời người ta vào mình thì phải biết bảo vệ họ. Đừng đem nhân vật thứ 3 vào thế mạng, đó mới là quân tử. Còn như anh...
- Em khinh thi chứ gì?
- Xin lỗi, em không thể dối ai, nhất là với anh.
Vĩnh Khang gật đầu.
- Anh biết.
Tiểu Nguyện trói buộc:
- Vậy anh phải nhận ở tôi một điều kiện.
Vĩnh Khang nghiêng mặt sang cô, vẻ lo lắng:
- Em cứ cho anh biết, nếu không ngoài khả năng, anh nhất định thực hiện. Anh không muốn em buồn.
- Tôi không cần thương hại. Tôi muốn công bình thôi.
Vẻ căng thẳng, sự lạnh lùng của cô khiến Vĩnh Khang bối rối:
- Được được, anh không để em thiệt thòi đâu.
- Tốt. Tôi thật sự không muốn lập gia đình, dù với anh hay bất cứ ai. Mẹ tôi gả chồng cho con là vì không muốn ông chồng sau này cằn nhằn, bởi tôi là hình bóng của dĩ vãng, mà ông ghét cay, ghét đắng.
Nuốt tủi buồn vào lòng, cô tiếp:
- Cho nên, chúng ta không ai xâm phạm tự do, tình cảm của ai. Anh cứ sống với Bảo Nghi theo ý mình thích. Tôi có quyến đến với người đàn ông nào là quyền ở tôi. Trước mặt họ, mình với nhau chỉ là màn kịch thôi.
- Được chứ?
- Đã có sẵn khoảng cách thì phải giữ, bất cứ lý do gì cũng không đựơc phạm quy. Anh nhớ đó.
Vĩnh Khang gật đầu đáp nhỏ, mắt quay đi tránh sự chăm chú của Tiểu Nguyện:
- Ngày đầu gặp em.
Vĩnh Khang gật đầu đáp nhỏ, mắt quay đi tránh sự chăm chú của Tiểu Nguyện:
- Ngày đầu gặp em, ấn tượng tốt đẹp ấy không bao giờ quên nổi. Đã qua bao nhiêu tuần thế mà hình ảnh đó không phai. Anh biết mình không có quyền đó, bởi vậy giờ anh và Bảo Nghi đã trói buộc nhau, không thể đèo bồng để nhớ nhung ai nữa.
- Chuyện đó đâu liên quan đến tôi. Chẳng phải anh đã lựa chọn, đã sắp xếp từng bước cho mình trong cuộc hôn nhân này sao?
- Phải. Nhưng anh muốn nói với em rằng: Anh thật sự qúy em, thương yêu em.
- Yêu? Còn khoảng trống ấy sao? Chuyện của anh đừng nói, đừng phân bày cho tôi biết bất cứ khía cạnh gì, điều gì. Cứ xem chúng ta chưa từng biết nhau. Tôi lấy chồng cho mẹ mình có hạnh phúc. Anh lấy vợ cho mẹ vui lòng, thế thôi. Giờ anh về nhá.
- Mẹ kêu anh ở lại phụ đám tiệc, bao giờ xong hẵng về.
- Vậy thì tùy anh. Tôi còn nhiều việc phải làm.
Vĩnh Khang vụt hỏi:
- Em không xin phép nghỉ à?
- Sao anh biết?
- Bác sĩ Tuấn là bạn của anh.
- Thế à! Tôi đang thực tập mà, đâu phải ra trường rồi nên muốn nghỉ thì nghỉ. Với lại, đây đâu phải là ngày quan trọng của đời tôi, tại sao phải xin nghỉ. Anh cũng vậy, đúng không?
Vĩnh Khang lặng nhìn cô. Tiểu Nguyện cười:
- Anh về sớm đi. Đừng để Bảo Nghi buồn, có hại cho sức khỏe, ảnh hưởng đến đứa con. Nó vô tội, đã tạo ra thì phải có trách nhiệm, không nên, để con thiệt thòi. Bởi đó là lỗi của anh và Bảo Nghi, mà tôi cũng là đứa con đã mang nỗi đau ấy. Tôi không muốn bản sao ấy có trong cốt nhục của hai người nữa.
Tiểu Nguyện xoay người bước nhanh, để Vĩnh Khang tần ngần trông theo. Anh không biết Bảo Nghi sẽ nghĩ gì khi biết vợ sắp cưới của anh là Tiểu Nguyện nữa. Anh không ngờ nổi, đừng nói là Bảo Nghị không biết rồi đây Bảo Nghi có đến bệnh viện gây khó, hay chạm mặt gây chuyện không vui cho Tiểu Nguyện không?
Bây giờ Vĩnh Khang không muốn Tiểu Nguyện buồn thêm, bởi sự thiệt thòi quá nhiều. Cũng không vui khi Bảo Nghi ôm con không danh phận.
Nếu Tiểu Nguyện là ai đó, thì buồn vui gì, anh không xót xa mấy. Chỉ cần bù đắp bằng vật chất theo sự đòi hỏi của người đó thôi. Bây giờ... cứ phó mặc cho đời đưa đẩy.
Nào biết yêu em cuối đoạn đời.
Đêm về thương nhớ, mãi không vơi.
Bên tình, bên nghĩa, đêm trăn trơ?
Duyên phận đôi ta phó mặc trời!
Không Dễ Gì Quên Không Dễ Gì Quên - Nguyễn Thị Phi Oanh Không Dễ Gì Quên