Số lần đọc/download: 2371 / 12
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Chương 4
X
uân Thảo đưa Anh Tú về nhà sau một tuần nắm viện. Thảo chỉ dần cách thức đi đứng, thuộc mon để Tú tự sinh hoạt một mình vì thời gian này Thảo bận rộn với các môn thi cuối năm. Thảo không có thời giờ để chăm sóc cho chàng lẫn cho mình nữa.
Nhà có hai người nhưng lúc nào Thảo cũng im lặng dể giữ khoảng cách nhất định giữa hai người. Đêm đêm, bao giờ Thảo cũng được ly sữa nóng từ Tú trao cho, ánh mắt nồng nàn của Tú như đốt cháy trái tim của Thảo... Nhưng chưa bao giờ nàng để lộ tâm tư mình cho Tú biết dù cử chỉ ân cần, lời nói ngiotj ngào Tú cho nàng khi về khuya trên bàn học đã gây xúc động trong nàng không ít.
Ông Châu trở về cùng năm ba người thân của Tú. Thảo đón mọi người với nụ cười trên môi và ân cần lo cho cha.
- Ba khoẻ không? Sao ba về trễ quá vậy?
Ông Châu vuốt tóc nàng cười:
- Tất cả công việc một mình ba lo tuy mệt nhưng không sao. Già này còn sức chịu đựng mà... con đừng lo. Ba chỉ lo cho con thôi. Con thi cử xong chưa? Ba giao Tú cho con, làm bận rộn con quá há!
- Dạ, không có chi, chuyện bất đắc dĩ mà đâu ai muốn. Ba nhìn xem anh Tú còn tươi tỉnh hơn con nữa đó. Ca mổ suôn sẻ hơn nên con không cực lắm.
Tú cùng những người thân ngồi vây bên nhau trên bàn khách. Tú mỉm cười nhìn ông Châu. Chàng dịu dàng đáp:
- Nhờ Thảo tận tình lo lắng cho sức khoẻ của cháu nên được ra viện sớm hơn mọi người đó bác Châu.
Thảo bắt gặp ánh mắt thật đẹp của cô gái ngồi bên Tú hướng về nàng chăm chú. Cô ấy tựa vào người Tú, cử chỉ âu yếm bàn tay vuốt ve Tú đã làm cho Thảo biết cương vị của nàng thế nào đối với Tú. Thảo tưởng chừng như có nỗi đau nào đó len lén vào hồn mình.
Tú nhìn nàng ngượng ngập giới thiệu, chàng đưa tay về người đàn bà đứng tuổi với gương mặt phúc hậu hồng hào và cô gái khoảng tuổi với Thảo.
- Đây là mẹ và em gái anh. Thúy Lan tên em của anh đó Thảo.
Chàng nghiêng mắt về cô gái cạnh mình rồi ngượng ngập tiếp:
- Còn đây là Bạch Vân, vợ sắp cưới của anh. Và Thảo, người đã săn sóc anh đó Bạch Vân.
Thảo mỉm cười chào từng người. Thuý Lan chạy lại nắm tay nàng vui vẻ hỏi:
- Thảo là chị à? Em nghe bác Châu khen chị lắm, bằng tuổi em mà chị ra trường là bác sĩ rồi. Còn em chả học đến đâu.
Thảo cười nắm tay Thuý Lan tỏ vẻ thân mật, nàng cười:
- Có gì đâu mà giỏi, mỗi người một nghề mà. Thú Lan giỏi hơn Thảo mặt khác. Thúy Lan vào trong rửa mặt nha.
Thuý Lan lắc đầu:
- Thôi, em rửa mặt ngoài nhà hàng rồi. Em muốn nói chuyện với chị thôi.
Thảo cười vui vẻ, nàng quay sang mẹ của Tú hỏi:
- Cháu có gọi điện về cho bác nhiều lần sao bác không vào ngay. Nhỡ anh Tú có điều gì bất trắc làm sao cháu trở tay cho kịp.
Bà Huỳnh dịu dàng đáp:
- Bác có nhận được tin của cháu nhưng Bạch Vân vị sốt liên tục. Cả nhà phải lo cho Bạch Vân, bác có kêu Thúy Lan đi, nhưng nó sợ vì chưa lần nào về thành phố cả. Thành ra cứ dần dừ cho đến nay đó cháu!
Thảo cười thông cảm:
- Vậy mà cháu tưởng bác không nhận được.
Thuý Lan xen vào:
- Em nóng ruột đòi đi một mình nhưng em không biết đường và sợ nữa. Thành phố rộng lớn và sang trọng quá em sợ mình lạc lõng nên thôi. Còn chị Bạch Vân khóc tối ngày. Lớp bệnh lớp lo cho anh Tú... thật xui xẻo.
Bạch Vân ngọt ngào tiếp:
- Cám ơn cô Thảo đã săn sóc anh Tú. Thật làm phiền cô... chúng tôi không biết nói gì hơn.
Thảo lắc đầu cười:
- Chị đừng nói thế, bổn phận của Thảo thôi. Ba Thảo nhờ vả anh Tú và hai bác quá nhiều, giờ Thảo mới đền đáp chút đó, đâu có gì đáng mà chị áy náy.
Ông Châu từ sau bước ra với nụ cười nở trên môi, ông vui vẻ lên tiếng:
- Thảo à! Sẵn đây ba đề nghị luôn. Chúng ta từng nương tựa với nhau trên vấn đề làm ăn cũng như tình cảm. Ba cũng được gia đình bác Huỳnh chăm sóc lo lắng lúc đau yếu, nhất là Tú. Từ ngày cháu thay bác Huỳnh đi chung với ba, Tú đã đỡ những công việc nặng nề cho ba. Giờ con thay ba chăm sóc Tú, chứng tỏ tình thân thiết giữa hai nhà không bao giờ thay đổi.
Bà Huỳnh gật đầu xen vào:
- Anh Châu nói đúng đó, để Thảo và gia đình bác kết thân đi, xem như chúng ta chung một nhà. Anh Châu ra đó chúng tôi lo, bác và Thúy Lan hoặc vợ chồng Tú vào đâu Thảo lo lại. Được không Thảo?
Thảo chớp mắt, nhỏ nhẹ đáp:
- Nếu bác không chê, cháu sắn sàng chăm sóc gia đình bác khi cần thiết.
Thúy Lan vỗ tay cười:
- Em nhỏ nhất, mọi người phải yêu em nhất phải không chị Thảo?
Thảo chưa hề có em, Thuý Lan vui vẻ sẵn lòng kết thân với nàng nên Thảo vui lắm.
- Nếu Thuý Lan không chê mình kết nghĩa chị em, Lan nghĩ sao?
Thúy Lan vui mừng đáp:
- Được người chị đảm đang, học giỏi như chị kết thân, ai lại không bằng lòng.
Bà Huỳnh cười bảo với ông Châu:
- Nếu anh không chê, tôi nhận Thảo làm con nuôi. Khi nào rảnh, anh đưa Thảo ra ngoài tôi chơi. Anh Châu nghĩ sao?
Ông Châu cười gật đầu, ông đưa mắt buồn bã nhìn Thảo:
- Từ lúc má con Thảo mất đi, tôi rày đây mai đó, bỏ nó một mình trong căn nhà rộng lớn thế này. Thằng Mạnh Tường vì nghề nghiệp mỗi tuần hoặc nửa tháng mới về một lần. Thảo nó thiếu tình thương của anh em, giờ được chị yêu thương nó, tôi cảm động lắm. Thảo còn đứa chị của nó nữa, lâu lâu mới về, nó tên Xuân Hằng.
Bà Huỳnh vui vẻ với ông Châu:
- Sợ con anh chê tôi chứ có được đứa con gái ngoan ngoãn và tài giỏi như Thảo, tôi thật là mừng, nghĩ rằng mình may mắn được làm mẹ.
Thảo cười buồn với đôi mắt long lanh ướt:
- Con cám ơn bác đã cho con sự ưu đãi đó, con không biết mình có lo tròn phận sự làm con đối với bác không? Vì nghề nghiệp bắt con gắn liền với bệnh viện ít khi về nhà, chuyện bếp núc khéo léo không có ở trong con. Nhất là lời ăn tiếng nói con vụng về, sợ đem buồn đến cho bác thôi.
Anh Tú vội vàng đáp lại:
- Thảo à! Anh ở cạnh em suốt tuần nay, các bạn bè trong bệnh viện đều thích và yêu quý em. Anh biết tính em thế nào rồi, đừng khiêm tốn quá như vậy. Mẹ anh sẽ không bao giờ giận hờn em được, đừng từ chối tình cảm của mẹ anh, Thảo à!
Thúy Lan nắm tay Thảo nũng nịu:
- Chị Thảo đừng khách sáo và phụ lòng em nhé. Mình là chị em mà phải không?
Thảo chớp mắt gật đầu nhỏ giọng:
- Em cám ơn bác và anh chị với em Lan. Từ đây con sẽ cố gắng cho bác vui lòng.
Bà Huỳnh cười:
- Sao lại gọi là bác mà không gọi má nuôi hả Thảo?
Thúy Lan vỗ tay cười:
- Phải má nuôi mới được chứ!
Thảo bật cười theo Thuý Lan:
- Dạ... má nuôi.
Thuý Lan nhìn Bạch Vân cười:
- Bạch Vân! Mình có thêm thành viên mới trong gia đình rồi đấy! Chị vui không?
Bạch Vân nhép môi cười, ánh mắt hướng về Thảo không được tự nhiên... Thảo có linh cảm rằng nàng không thích Thảo nhập cuộc với danh nghĩa đó. Thảo cố giữ nét bình thản trên gương mặt mình cho không khí thoải mái vui vẻ. Bạch Vân gượng cười:
- Thuý Lan! Chị cũng vui như em vậy, nhờ có Thảo tận tình cận kề chăm sóc nên anh Tú của chị mới khoẻ như hôm any.
Thảo đỡ lời:
- Không có Thảo thì cũng có người khác. Không chừng anh Tú được chăm sóc kỹ lưỡng hơn thì sao? Chuyện qua rồi không nên nhắc lại nữa. Thuý Lan à, chị đưa em vào phòng nha. Còn anh Tú và chị Bạch Vân ở phòng khách. Má nuôi ở phòng chị Hằng con nha.
Bag Huỳnh gật đầu vui vẻ đáp:
- Má Nuôi với Bạch Vân ở một phòng, còn thằng Tú ở phòng của anh Châu như cũ đi. Không ai xa lạ dọn dẹp cực khổ lắm con.
Thảo nhỏ giọng:
- Tuần này con thi ra trường nên con không có thời gian săn sóc, má nuôi thông cảm cho con nha.\\
Bà Huỳnh tỏ vẻ hài lòng:
- Được, con cứ lo học đi, thi ra trường rất cần thiết. Còn mẹ con mình không khi này còn khi khác, con không nên bận bịu, mọi việc để Thuý Lan và Bạch Vân tự lo.
Nàng cười vui vẻ đáp:
- Dạ, cám ơn má. Chị Bạch Vân và Thúy Lan nghỉ nha. Thảo đi học bài.
Bạch Vân mỉm cưới, Thuý Lan cười theo gật đầu:
- Chị đi học bài đi, em dọn dẹp hết cho.
Thảo nhìn phớt ngang Tú, nàng bắt gặp ánh mắt khác lạ của chàng hướng về nàng... Thảo ngồi trên bàn học tưởng chừng ánh mắt đó theo chân mình. Thảo nghe lòng bâng khuâng buồn bã. Thảo không biết lòng buồn gì? Buồn ai? Giận người nào mà ray rứt xót xa nữa. Tại Thế Vinh hay giận hờn vô lối về nàng hay tại sự xuất hiện cuat Bạch Vân bên Tú? Thế Vinh ghét Thảo vì nàng cận kề chăm sóc Anh Tú bởi chàng yêu nàng tha thiết. Còn nàng giận Bạch Vân đến đây phá rối sự bình yên trong sinh hoạt của nàng và Anh Tú với lý do gì đây? Có phải nàng đã yêu Anh Tú không?
Tú không có gì hơn Thế Vinh cả. Địa vị, ngoại hình, đức tính làm sao hơn Thế Vinh, ngay cả thời gian cận kề bên nàng nữa. Anh Tú chỉ có ánh mắt in trên viền mi to trong suốt như con gái khi hướng về nàng. Thảo không chê giấu nỗi phập phồng, hồi hộp khi hai ánh mắt giao nhau. Nàng có cảm tưởng Tú đã biết tất cả những ý nghĩ trong tư tưởng mình.
Với Thế Vinh chưa bao giờ nàng có tâm trạng đó, dù nhiều lần nàng đứng trong tay chàng trên piste. Thảo không hiểu tại sao nàng không yêu Vinh. Không nhận lời cầu hôn tốt đẹp đó. Hay ấn tượng về mẹ của Thế Vinh đã in sâu trong lòng từ lần gặp gỡ ấy chưa phôi phai...
Thảo đến tìm Thế Vinh để nhận bài vở về ôn thi. Không gặp Vinh, mẹ của chàng mời nàng ở lại nói chuyện cùng bà chờ Vinh đi công chuyện chút sẽ về tới.
Bà Hưng Lợi - mẹ của Thế Vinh - giới thiệu nàng cho cô gái ngồi kế bên bà bằng giọng ngọt ngào vui vẻ:
- Nè, Thúy An! Đây là Xuân Thảo, bạn học cùng lớp với Thế Vinh đó con. Còn đây là Thuý An, con gái của bạn thân với bác đó Thảo.
Thảo gật đầu lịch sự đáp:
- Dạ, chị An ở gần đây không?
Thuý An vui vẻ đáp:
- Dạ, nhà Thúy An ở chợ Bến Thành. Khi nào chị theo anh Vinh ra nhà An chơi cho biết.
Nét đẹp sắc sảo, trang điểm thật đầm trên gương mặt đều đặn, cùng cách ăn mặc sang trọng ở Thuý An toát ra một nét gì đó khiến Thảo ngại ngùng không diễn tả được...
Thảo chưa kịp đáp bà Hưng Lợi xen vào:
- Thảo biết không, đồng tuổi chúa mà Thúy An đứng một tiệm bán vàng ở góc chợ Bến Thành đó. Thuý An, cháu giỏi thật! Bác có lời khen anh chị khéo dạy con. Thế Vinh nhà bác cưới được con quả là điều may mắn.
Thuý An khiêm nhường:
- Dạ, bác quá khen chứ con được anh Vinh thương là niềm hãnh diện cho con và gia đình nữa. Bác một mực yêu thương, chỉ dạy con tận tình, con biết ơn và cố gắng đem đến niềm vui cho bác lúc tuổi già và hạnh phúc cùng với anh Vinh của con.
Bà Hưng Lợi nghiêng đầu nhìn Thảo cười vui vẻ:
- Thảo biết không, nhà bác và mẹ Thuý An cùng nghề dễ cảm thông nhau hơn, vì thế bác vui lắm khi hai đứa nó kết hôn với nhau. Cháu thấy Thế Vinh và Thuý An xứng đôi không?
Xuân Thảo cười tự nhiên đáp theo:
- Dạ đúng vậy! Anh Vinh làm bác sĩ, chị Thuý An bán vàng như vậy còn ai xứng đôi cho bằng. Bác định bao giờ làm đám cưới vậy?
Bà Hưng Lợi vui vẻ đáp:
- Bách định làm đám cười sau khi Thế Vinh ra trường... Bây giờ hai bên đều đồng ý, chỉ chờ thằng Vinh lãnh bằng thôi.
Thúy An gợi chuyện:
- Còn chị Thảo bao giờ cho em ăn cưới?
Thảo lắc đầu le lưỡi:
- Thảo hả? Ai dám cưới Thảo chứ? Đẹp như Thuý An ai cùng giành. Còn Thảo... ai da, lương không đủ ăn hàng bánh nữa, lấy đâu làm vốn mà cưới làm gì chứ?
Thúy An cười theo:
- Thảo đẹp nè, học giỏi thiếu gì người yêu thích.
Thảo cười:
- Chỉ thếu chứ đâu có dư...
Bà Hưng Lợi cười:
- Bác cho Thảo mượn vốn đừng lo.
Thảo chọc cười:
- Mượn vốn kiếm chồng phải không bác? Eo ơi! Muốn người ta cưới thật khó khăn quá đi. Chắc con ở giá cho xong.
Bà Hưng Lợi cười vỗ đầu Thảo:
- Đợ đám cưới Thế Vinh xong, bác xem có chàng nào hào hoa bác làm mai cho, đừng có than như vậy nghe não lòng quá.
Xuân Thảo rụt cổ, Thúy An bật cười theo cử chỉ của Thảo. Nàng ra về sau trận cười đó. Thảo thừa biết mẹ Thế Vinh vui vẻ với nàng vì lịch sự thôi, thật sự lòng bà không muốn Thế Vinh cưới Thảo, dù bà biết con trai mình không hề yêu thương Thúy An, một đứa con gái thích ngoại hình trau chuốt, còn tâm hồn là khoảng trống mênh mông. Thế Vinh và Thuý An, hai thế giới khác nhau không bao giờ hòa hợp dù hai tiệm vàng tiếng tăm ấy rất cân xứng về mặt kinh tế.
Xuân Thảo ngẫm lại lòng mình, nàng chưa yêu Vinh. Hai gia đình xa biệt. vậy là nàng chia tay Thế Vinh không phải là điều phiền muộn. Như thế nỗi buồn này từ đâu? Có phải từ ngày Tú đến trong đời nàng không?