Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9718 / 24
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 -
ừa vào tới nhà hàng, Phú đã thấy Long. Anh chàng ngồi với ly nước ngọt trên bàn.
Phú toét miệng cười:
− Sao lại uống nước ngọt? Ít ra cũng phải uống bia nếu ngại rượu chứ.
Rồi Phú hơi ngạc nhiên khi thấy nỗi tức giận in trên gương mặt vẫn còn nhiều nét trẻ con.
Long nói, giọng run run:
− Anh là thằng tồi. Anh đã cướp Hạnh Lâm của tôi nhưng lại vờ vịt tốt với tôi. Tôi sẽ giết anh chết.
Mặt Phú thản nhiên không để lộ cảm xúc gì:
− Bình tĩnh đã Long. Ai nói với cậu như thế?
− Chính Hạnh Lâm nói.
Rồi Long nghẹn ngào hét lên:
− Tôi sẽ giết anh.
Nhào về phía Phú, Long tung một cú đấm thật mạnh, nhưng Phú đã né được. Với chai nước ngọt trên bàn, Long đập vào đầu Phú. Anh mím môi đá vào tay Long, chai nước ngọt rơi xuống đất vỡ tung, vẫn không làm Long chùn bước.
Ngay lúc ấy, hai người chợt nghe tiếng Hạnh Lâm:
− Xin đừng làm thế.
Hạnh Lâm đứng chen giữa hai người. Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của Long và sự lạnh lùng phớt tỉnh của Phú, Hạnh Lâm run lẩy bẩy, cô chạy về phía Long, cầu khẩn:
− Về đi Long. Em xin anh.
Long hất hàm:
− Em hãy chọn đi. Anh hay hắn ta.
Lâm quay sang phía Phú và bắt gặp ánh mắt sắc như kim loại của anh. Cô biết Long không thể đối chọi nổi ánh mắt ấy cô cũng biết mình không thể trả lời câu hỏi của Long.
Ngồi thụp xuống, Hạnh Lâm nhặt mảnh chai vỡ lầm lầm dí vào cổ mình:
− Nếu anh không về, em chết cho anh coi.
Hai gã đàn ông đều kêu lên:
− Hạnh Lâm! Đừng làm thế.
Long nhìn cô trân trối, rồi quay sang Phú:
− Nếu anh không buông tha Hạnh Lâm, tôi nhất định giết anh.
Long quay người đi như chạy ra ngoài. Lâm run rẩy buông mảnh chai, và đưa tay lên gạt lại mớ tóc xõa kín mặt. Ngay lúc ấy, cô cảm nhận được Phú đang đặt tay lên vai mình, và ân cần dìu cô ngồi xuống bàn.
Giọng anh thật dịu dàng:
− Cám ơn em đã đứng về phía tôi.
Hạnh Lâm lạnh lùng:
− Tôi chẳng đứng về phía ai cả. Nhưng anh thật tồi, khi đánh người đáng em mình.
Phú đanh mặt:
− Có hai vấn đề cần nói rõ. Một, tôi chưa hề đánh Long cái nào. Hai, trong vấn đề này, tôi xem cậu ta là một người đàn ông, tiếc rằng cái trẻ con trong người đàn ông ấy còn nhiều quá. Cậu ta dám vì một cô gái, nhưng nửa chừng chớ không hết mình vì cô gái ấy.
Mắt nheo lại, Phú bắt sang vấn đề khác:
− Nếu là cậu ấy, tôi sẽ không về cũng không buông lời hăm dọa tình địch như thế. Giờ tôi mới biết mình là người yêu của em. Hân hạnh thật.
Hạnh Lâm bặm môi lấy trong giỏ xách ra một cọc tiền:
− Trả lại ông.
Phú hấp háy mắt:
− Tiền gì nhi?
Hạnh Lâm khô khan:
− Khéo giả vờ. Ông thừa tiền thật. Nhưng tiền đó không mua được lòng tự trọng của tôi đâu.
Phú tủm tỉm cười. Cái lối cười khinh khỉnh của anh, khiến Lâm điên tiết lên. Cô gằn từng chữ:
− Đừng bao giờ làm phiền tôi bằng những kiểu nầy nữa.
Phú nhìn theo cái dáng thanh thanh của Lâm đang hậm hực bước đi và lắc đầu. Anh chưa hề thất bại trong việc tán tỉnh phụ nữ. Những phự nữ từng bị Phú đốn ngã là những người đẹp, giàu có, sang trọng chứ không ai như Hạnh Lâm.
Đưa tay xoa cằm, Phú nhếch môi. Lẽ nào cậu Út Phú thất bại trước Hạnh Lâm khi cô đã mặt nào đó thuộc về anh rồi. Chính trong thâm tâm, Lâm cũng nghĩ thế, nên cô mới nói với Long mối quan hệ của hai người nhằm để Long đừng theo đuổi cô nữa. Đối với cậu ta, rõ ràng đây là cú sốc nên Long mới hành động như thế. Đúng là cậu ta điên cuồng vì thất vọng. Nghĩ cũng tội, nhưng tình trường cũng như chiến trường, nếu non tay kém sức thì phải chết, phải thua thôi.
Điện thoại lại vang lên, anh hờ hững:
− Phú đây.
Giọng Lan Anh nũng nịu:
− Em cần gặp anh.
− Có chuyện gì không?
− Có. Một áp phe ngon cơm. Em tin là anh sẽ rất khoái.
Nhìn đồng hồ, Phú nói:
− Được. Mình gặp ở đâu?
− Dĩ nhiên là nhà em. Ngoài em ra còn một vài người nữa. Họ rất muốn biết ông xã tương lai của em.
Phú ngắt lời:
− Anh đến vì công việc chớ không phải để người khác xem mắt. Thôi nha.
Bực dọc đút điện thoại vào túi, Phú tiếp tục rít thuốc.
Chẳng biết Lan Anh vớ được áp phe béo bở gì, nhưng rõ ràng cô ta lôi anh vào cuộc chỉ vì anh là Út Phú, người khá tên tuổi trong giới anh chị ở thành phố này. Lan Anh muốn lợi dụng anh để tạo uy tín cho công việc của mình. Để xem lần này cô làm ăn món gì.
Tới nhà, Phú không cần nhấn chuông. Cửa đã mở. Lan Anh trong cái váy đỏ cực ngắn và đôi giầy một tấc hai, tươi cười bước ra.
Vừa vịn vào tay, vừa ngã người tựa vào Phú, Lan Anh vừa phụng phịu:
− Mọi người chỉ chờ mình anh.
Phú nhếch môi:
− Sao lại chờ? Định làm anh khó xử?
− Đâu có. Tại họ nể nang Út Phú mà.
Theo Lan Anh bước vào phòng khách, Phú thấy nhiều khuôn mặt lạ. Anh ung dung gật đầu và nghe Lan Anh giới thiệu từng người. Trán Phú nhíu lại khi cô giới thiệu đến người đàn ông tên Thái, Việt kiều ở Mỹ. Nụ cười rất thoáng của anh ta gợi cho Phú một kỷ niệm đẹp thời còn cắp sách.
Trong lúc Phú cố lục lọi những ngăn từ ký ức thì Thái lên tiếng:
− Lâu quá mới gặp lại, trông cậu vẫn phong trần, lãng tử, đa tình như xưa.
Phú kêu lên:
− Thái "đen". Đúng là cậu rồi. Suýt nữa tôi không nhận ra vì bất ngờ.
Lan Anh có vẻ ngạc nhiên:
− Hai người từng quen nhau à?
Phú vui vẻ:
− Không chỉ quen mà còn là bạn thời phổ thông. Tiếc rằng đang học lớp mười hai, cậu ấy đã theo gia đình ra nước ngoài.
Mắt Lan Anh tươi roi rói:
− Chổ thân tình, làm ăn càng thuận lợi.
Phú gạt ngang:
− Bạn bè lâu ngày mới gặp nhau, nay dẹp chuyện làm ăn qua một bên. Bọn anh chỉ uống thôi. Em mang rượu ra đây Lan Anh.
Lan Anh chúm chím:
− Chỉ cần anh ghé mắt vào công việc năm phút thôi, rồi sau đó nhậu tới sáng em cũng chìu.
Thái cũng đồng tình:
− Công việc vẫn quan trọng hơn. Lát nữa, tôi nhất định... cưa hai với cậu.
Phú bật cười:
− Tính cậu vẫn như xưa, nghiêm túc nguyên tắc, chớ không bốc đồng như tôi.
Lan Anh kéo tay Phú ngồi vào bàn. Người đàn ông tên Đạt, được giới thiệu là người môi giới nhà đất đứng dậy huyên thuyên quảng cáo về một số lô đất được bán với giá mà anh ta nói là rất rẻ.
Phú ngồi nghe với vẻ hờ hửng. Anh không hứng thú kinh doanh nhà đất, dù theo ý nhiều người, đó là con đường phát lên nhanh nhất.
Lan Anh ngọt ngào hỏi:
− Anh thấy sao?
Phú nhún vai:
− Tuỳ em! Anh chỉ hộ trợ thôi.
Lan Anh xoa hai tay vào nhau:
− Vậy là tốt quá rồi.
Thái hấp háy mắt sau lằn kính cận:
− Nếu Phú đã hộ trợ, tôi cũng xin theo. Khu đất này rất tốt. Nói thật, tôi có nhơ thầy xem đất rồi. Có long mạch đấy.
Phú bật cười:
− Cậu cũng tin mấy chuyện vớ vẩn này à?
Đạt góp lời:
− Không vớ vẩn đâu cậu Út. Ra làm ăn làm lụng không tin không được. Cậu Thái mời thầy từ Hồng Kông sang đó. Khu đất đó đầu tư thành khu giải trí cao cấp, bảo đảm chỉ hai năm thôi là có lời.
Phú nhíu mày:
− Dễ ăn dữ vậy sao? Dân mình còn nghèo, tiền đâu mà vào những khu giải trí cao cấp.
Lan Anh đỡ lời:
− Ông Đạt chỉ ví dụ vậy thôi. Theo ý em, chúng ta nên xây chung cư. Với tình trạng gia tăng dân số ở thành phố như hiện giờ, xây chung cư bán là thượng sách.
Phú đứng dậy:
− Vậy coi như xong, chúng ta đi Thái.
Lan Anh phật ý:
− Làm gì vội thế? Anh chưa ghé mặt vào sơ đồ khu đất, đã đi rồi. Lỡ có điều chi vướng mắc về sau thì sao.
Phú nhếch môi kiêu bạc:
− Đã có Út Phú đứng phía sau. Em còn lo gì cơ chứ?
Không đợi Lan Anh nói thêm lời nào, anh choàng vai kéo Thái đi.
Lên xe, Thái nói:
− Tôi thật bất ngờ khi bây giờ cậu là đàn anh chị.
Phú chép miệng:
− Anh chỉ gì cái thằng tồi ấy. Tại cái tát "thấy việc bất bình chẳng tha", nên trong giới làm ăn nể nang chút chút.
− Thì hồi còn đi học, cậu từng viết bao nhiêu tờ tự kiểm vì cái tội... hành hiệp giang hồ, cứu người bị hiếp đáp rồi.
− Cậu cũng còn nhớ sao?
Thái tủm tỉm cười:
− Nhớ chứ. Nhất là lần vì bênh tôi, cậu đã chơi đẹp con một ông "bự". Nhà trường mời phụ huynh vào, mà cậu lại không nở để bà nội đi nghe mắng vốn.
Phú tiếp lời:
− Thế là cậu đã nhờ bác gái để thay bà nội tôi. Chậc. Mới đó mà hơn mười năm rồi. Nhanh thật.
Thái cũng ngậm ngùi:
− Bọn mình sắp già hết rồi còn gì.
Phú hỏi:
− Cậu ăn chơi hay làm ăn vậy?
Thái nửa đùa nửa thật:
− Tôi về tìm một cô vợ.
Phú bật cười:
− Vậy à? Đã tìm được chưa? Nếu chưa, tôi sẽ giới thiệu cho, Lan Anh bạn thiếu gì.
Thái xua tay:
− Cảm ơn. Lan Anh không hợp với tôi đâu.
Nheo nheo mắt, Phú dài giọng:
− Cậu định cưới hoa hậu, người mẫu, diễn viên điện ảnh hay tiểu thư con nhà quý tộc?
Không trả lời Phú, Thái hỏi:
− Định đưa tôi đi đâu đây?
Phú nói:
− Đương nhiên là vào nhà hàng.
− Tôi thích quán bình dân hơn. Gần đây có quán "cầy tơ" khá lắm.
Phú ra vẻ ngạc nhiên:
− Cậu siêu thật.
Thái bâng quơ:
− Đừng coi tôi là Việt kiều, vì tôi còn biết nhiều chuyện hơn cậu đấy.
− Thật sao? Ví dụ xem.
Thái cười bí hiểm:
− Đề từ từ...
Rồi anh chuyển đề tài:
− Chổ bạn bè, tôi hỏi thật. Anh sắp cưới Lan Anh à?
Phú ậm ự:
− Nếu phải thì sao. Không phải thì sao?
Thái thản nhiên:
− Nếu phải, tôi chúc mừng cậu đã tìm được trợ thủ đắc lực trong công việc làm giàu.
Phú càu nhàu:
− Tôi cưới vợ chứ đâu phải chọn trợ thủ.
− Nhưng Lan Anh sẽ đảm nhiệm vai trợ thủ tốt hơn vai trò một cô vợ hiền.
Phú quay sang nhìn Thái:
− Cậu biết gì về Lan Anh mà nói thế?
Thái vỗ vai Phú:
− Đó là nhận xét của người ngoài cuộc. Tôi chưa hiểu nhiều về Lan Anh, nhưng cảm giác ở lần gặp đầu tiên cũng quan trọng lắm chứ.
Phú nhếch môi. Thái nói không sai, nếu cưới Lan Anh, anh sẽ có một trợ thủ đắc lực. Nhưng sao lại suy nghĩ chuyện này khi anh vẫn chưa quyết định ai sẽ là vợ mình.
Xe chạy ngang bãi gởi xe của Hạnh Lâm, tự dưng Phú thắng lại, mắt tìm kiếm, nhưng không thấy Hạnh Lâm đâu. Chổ cô ngồi là cậu thanh niên hôm trước đã đánh Phú.
Thái bỗng lên tiếng:
− Xin lỗi. Cậu cho tôi xuống đây một chút.
Phú gật đầu:
− Được thôi.
Mở cửa xe cho Thái xong, Phú lại nhìn về bãi giữ xe và ngạc nhiên vô cùng khi thấy Thái bước vào đó. Anh ta trò chuyện với em trai của Hạnh Lâm rồi đi băng qua con đường nhỏ vào chung cư. Chẳng biết Thái quen ai, tìm ai ở đây kìa?
Khoảng mười lăm phút sau, Thái trở ra, anh ta đến bên cậu thanh nien, to nhỏ vài câu và bước tới xe.
Phú không kìm được, tò mò:
− Cậu thăm ai vậy?
Mắt Thái tràn đầy hạnh phúc:
− Có lẽ là người yêu.
− Sao lại có lẽ?
− Vì mình thì yêu, nhưng chị em cô ấy rất sợ gặp phải một tay Việt kiều "hồi hộp" nên cứ né tránh mãi một câu trả lời.
Phú dò dẫm:
− Cô ây có quan hệ gì với gã giữ xe đó?
Thái đáp:
− Họ là hai chị em.
Tim Phú chợt thắt lại:
− Hạnh Lâm có phải không?
Thái lắc đầu:
− Không. Hạnh San kìa.
Rồi Thái nheo mắt:
− Cậu cũng biết Hạnh Lâm nữa à?
Phú ra vẻ hờ hững:
− Cô bé ấy tới nhà hàng tiếp thị bia nên tôi quen.
− Chỉ quen thôi sao?
Phú chợt khó chịu:
− Tôi không hiểu ý cậu.
Thái lấp lững:
− Cậu nối tiếng đa tình mà.
Phú nhắt ngừng:
− Hạnh Lâm là con nhà đàng hoàng. Đa tình cũng tùy chổ chứ.
Thái cười xoà:
− Xem ra cậu cũng còn lương tâm. Tôi cứ tưởng Lan Anh đem lương tâm của cậu bán cho quỷ rồi.
Phú cũng gượng cười theo. Anh không chấp câu mai mỉa của Thái, trái lại, Phú chợt thích thú khi biết Thái yêu Hạnh San, chị của Hạnh Lâm. Dẩu chưa hình dung được cô gái này ra sao, Phú vẫn tin Hạnh San chắc hẳn cũng có nhiều nét độc đáo như Hạnh Lâm.
Phú ngập ngừng:
− Nghe nói hoàn cảnh của chị em Hạnh San rất khó khăn, cậu không giúp đỡ gì được họ sao?
Thái thở dài:
− Giúp đỡ thì dễ rồi, nhưng người ta đâu chịu nhận. Hiện giờ chị em cô ấy vẫn ở dưới chân cầu thang.
Phú nhíu mày. Anh chợt nhớ lần đó Long nói " Sẳn sàng bỏ hết xe hơi nhà lầu để được sống ở hốc cầu thang với Hạnh Lâm". Giờ anh đả hiểu vì sao Long nói thế rồi. Thì ra, cô bé ấy quá sức cơ cực.
Gương mắt trắng xanh như men sứ của Hạnh Lâm chợt hiện rõ mồn một trong tâm trí Phú. Cô bé chịu khó chịu khổ đến mức chóng mặt té xỉu trên đường đi dạy kèm, vậy là lần đó, Phú lại thô bạo kéo Lam lên xích lô sau khi đã đùa cợt một cách bỉ ổi.
Phú chợt nóng người vì Thái bảo anh vẫn còn lương tâm.
Nếu so với việc Lan Anh sỉ nhục cô ngay bãi giữ xe thì hành động của Phu đối với Hạnh Lâm tồi tệ hơn nhiều. Vậy mà, sau đó, Phú còn bảo Nhật mang tiền đến bãi giữ xe gởi cho Lam.
Hạnh Lâm nói đúng, không tiền nào mua được lòng tự trọng của một người. Phú đã sai lầm này tới sai lầm khác chỉ vì anh quá tự cao.
Giọng Thái lại vang lên:
− Khi thật sự yêu một người rồi thì làm bất cứ việc gì mình cũng sợ tổn thương người ấy. Tôi đang lâm vào hoàn cảnh đó nên rất ngại bị Hạnh San và cô bé hiểu lầm.
Phú hỏi:
− Chẳng lẻ không còn cách nào?
− Dỉ nhiên là còn. Nhưng phải từ từ. Tôi phải đợi Hạnh San hiểu lòng tôi đã.
Phú buột miệng:
− Nghề... yêu cũng lắm công phu.
Thái nói:
− Cậu cứ yêu đi rồi sẽ biết.
Phú tự phụ:
− Tôi thà để con gái chạy theo mình.
Thái lắc đầu:
− Đừng làm cao. Tôi đang chờ xem tới lúc nào đây, cậu yêu và thất tình đấy.
Phú nhướng mày:
− Cậu rảnh rổi dữ vậy sao?
Thái nhún vai:
− Không rảnh, nhưng tôi nhất định chờ.
Phú dừng xe trước quán "Cây tơ", lòng bồn chồn khi thấy thấp thoáng vài bóng các cô tiếp thị bia đang lăng xăng lui tới.
Dẫu biết trong đám đó không có Hạnh Lâm, anh vẫn ray rứt khôn nguôi khi tưởng tượng ra gương mặt cô lúc kề sát bên anh đêm nào.
oOo
Lan Anh hất hầm nhìn Long:
− Sao? Hết tiền rồi hả? Nhìn điệu bộ của mày mà nhục. Hôm bỏ đi, mày nói nghe ngon lắm mà, sao bữa nay thê thảm vậy?
Long làm thinh rít thuốc như một tay nghiện sành điệu. Lan Anh ho khàn:
− Vứt thuốc đi. Hôi qúa. Nít ranh mà hút thuốc như ống khói tàu hỏa chỉ tổ chết sớm.
Lừ mắt lên, Long nói:
− Thằng cha Phú phà khói đầy phòng, thậm chí gạt tàn cả lên giường, chị vẫn khen thơm.
Lan Anh ngắt ngang:
− Lạ nhỉ. Sao lại kéo anh Phú vào chuyện này? Ảnh khác mày một trời một vực. Biết không?
Long cười gằn:
− Biết. Biết nhiều hơn chị nửa kìa. Mẹ kiếp! Đồ thằng khốn nạn.
Tròn xoe mắt vì ngạc nhiên, Lan Anh kêu lên:
− Mày điên rồi à? Ảnh làm gì mà mày dám mắng như thế?
Long gầm gừ:
− Nó tung tiền ra để cướp Hạnh Lâm của tôi. Nó bỏ chị tới nơi rồi.
Tới phiên Lan Anh văng tục:
− Mẹ! Mày đừng phịa chuyện nhé!
Rồi cô thừ người ra:
− Ai nói với mày?
Long rít khối:
− Tôi thấy chớ chả ai nói hết. Ông Phú bỏ tiền mở một cái shop cho chị em Hạnh Lâm làm chủ. Shop thời trang hẳn hòi đấy.
Giọng Lan Anh lạc đi:
− Hồi nào? Ở đâu?
Long mệt mỏi, trả lời nhát gừng:
− Mới khai trương hôm qua. Shop Song Hạnh ở quán Nhật. Nếu tụi bạn Hạnh Lâm không nói, em cũng không biết.
Lan Anh vẫn nghi ngờ:
− Nhưng có đúng như vậy không?
Nhìn lên trần nhà, Long kể lể:
− Trước đây Hạnh Lâm có nói Út Phú là người yêu của cô ấy, em không tin vì cho rằng Lâm nói thế để làm em nản chí. Ai ngờ đó lại là sự thật.
Răng nghiến lại, Long hầm hực:
− Út Phú rất tồi tệ, biết em vì yêu Hạnh Lâm mới bỏ nhà đi, nhưng anh ta vẫn nhào vô, mặc kệ tình cảm của cả chị.
Lan Anh chợt nhớ tới lần gặp anh ở bãi giữ xe, thì ra lần đó Phú tới vì Hạnh Lâm. Thảo nào, khi cô định tát con nhỏ đó, anh đã ngăn lại rồi quát cô bằng những lời cộc lốc.
Máu ghen bốc lên khiến Lan Anh hoa cả mắt. Cô mím môi:
− Tao sẽ cho con quỷ cái ấy một bài học nhớ đời.
Long giãy nãy:
− Ấy! Đừng.
Lan Anh lừ cậu em trai:
− Mày còn tiếc gì nữa chứ?
Giọng Long nghẹn ngào:
− Em yêu Hạnh Lâm thật tình. Chị làm sao để Lâm về với em, nếu không chị cũng sẽ mất luôn anh Phú.
Trố mắt nhìn Long, Lan Anh gằn từng tiếng:
− Em tha thứ khi nó đã lên giường với thằng đàn ông khác à?
Long lắc đầu:
− Hạnh Lâm không phải hạng người dễ dãi, em tin cô ấy vẫn còn trong trắng.
Lan Anh cười nghiêng ngã:
− Ối giời! Sao em ngốc đến thế hả cưng? Út Phú đâu phải thằng ngốc như em. Anh ta là cáo già, dù chùm nho trên giàn chưa chín, anh ta cũng tìm đủ mánh khóe để ăn cho được, huống hồ chi Hạnh Lâm tự dấn thân vào hang cọp. Chị bảo đảm Phú đã vờn con bé te tua rồi.
Long khó chịu:
− Cách nói của chị chói tai quá. Cứ y như phường vô học.
− Nhưng đó là sự thật. Một sự thật vừa bẩn thỉu, vừa trần trụi mà không thể văn vẻ được.
− Có phải ai cũng nhịn đói như chị đâu.
Lan Anh hất mặt:
− Vậy sao lại vẻ thờ thẩn, cầu cứu tao?
Long nhún vai:
− Tôi cho chị biết để giữ chân ông Phú.
Lan Anh cười gằn:
− Mày giỏi láu cá với người nhà. Được để xem.
Long cao giọng:
− Nếu chị đụng tới sợi tóc của Hạnh Lâm, tôi sẽ phá tan cái nhà nầy.
− Mày dám à?
− Tới nước này còn gì mà không dám.
Lan Anh chưa kịp mắng đứa em ngu ngốc của mình thì điện thoại reo.
Cô bực dọc nhắc ống nghe:
− Lan Anh đây.
Đầu dây bên kia giọng đàn ông nheo nhẽo.
− Tay Thái vừa tuyên bố không đầu tư vào lô đất đó nữa.
Trán Lan Anh nhíu lại:
− Nghĩa là sao? Ông nói rõ hơn đi.
− Ông ta rút vốn lại hoàn toàn.
Lan Anh kêu lên:
− Ông có nghe nhầm không, ông Đạt?
Đạt tằng hắng:
− Làm sao lầm được khi ông ta vừa đi khỏi văn phòng của tôi chưa đầy một phút.
− Hắn ta có quyền làm khác hợp đồng sao?
Đạt ngập ngừng:
− Ông có quyền, vì ông chưa ký vào hợp đồng mà. Tiếc rằng, cô vội vã quá, chưa chi đã tung hết thực lực, bây giờ một mình cô phải gánh đó.
Lan Anh ngồi chết trân trên ghế. Chính anh Thái lại rút vốn giữa chừng kìa? Chính anh ta chủ động tìm đến cô để hợp tác làm ăn thông qua môi giới là Đạt. Sao bây giờ lại trố mắt thế nhỉ? Dường như hắn muốn chơi khâm cô thì phải.
Lan Anh rít lên trong điện thoại:
− Các người định đùa với lửa à? Nên nhớ, Lan Anh là vợ sắp cưới của Út Phú đấy.
Giọng Đạt vẫn nhã nhặn:
− Vì nhớ đíều đó nên tôi mới thông báo sớm để cô xoay vốn chỗ khác. Ông Thái nhờ tôi nhắn rằng mong cô thông cảm.
Lan Anh giận dữ gác máy rồi chửi đổng:
− Mẹ kiếp!
Long lựng khựng đứng dậy:
− Nhớ lấy những lời của thằng em nầy đây.
Lan Anh quát:
− Mày cút đi. Đồ ăn hại!
Đi tới đi lui trong phòng với trạng thái căng thẳng rỏ rệt. Nhìn đồng hồ, Lan Anh cấp tốc chạy xe tới nhà hàng Sao Đêm.
Giờ này chắc chắn Phú đang ở đây, không phải tìm lâu, Lan Anh đã thấy anh ngồi với người đàn ông mà chỉ nhìn thoáng qua, cô đã nhận ra là ông Phát.
Cô xộc tới:
− Em cần gặp anh.
Phú nhíu mày:
− Anh đang có khách mà.
Rồi làm như không thấy Lan Anh đứng xớ rớ, Phú điềm nhiên tiếp tục câu chuyện đang nói đó.
Lan Anh tức tối ngồi phịch xuống bàn kế bên nhìn hai người đàn ông chén tạc, chén thù.
Nghe tiếng được tiếng không, Lan Anh nín thở vì tức khi người đàn ông nhắc đến Hạnh Lâm với vẻ xúc động khác thường.
Thì ra Phú gạt ngang cô qua một bên vì con nhãi ranh ấy. Sao một lúc nhiều chuyện bực bội, xui xẻo đến với cô thế kia.
Nhưng lúc này, cô đang cần Phú, bởi vậy, dù ghen muốn vỡ trái tim, Lan Anh cũng không thể lôi vấn đề của Hạnh Lâm ra để cằn nhằn.
Người ta bảo: "Giận mất khôn". Hơn bao giờ hết, Lan Anh đang cần tỉnh táo để gỡ một bàn thua trong tay.
Người đàn ông đứng tuối đứng dậy vỗ vai Phú:
− Cậu nhớ lời tôi nghe chưa? Không được tệ bạc với Hạnh Lâm. Nhớ đó.
Phú bá cổ đưa ông ta ra ngoài. Quay vào, anh ngồi xuống đối diện với Lan Anh, giọng lạnh tanh:
− Sao không điện thoại cho anh trước?
Lan Anh ngập ngừng:
− Em muốn tạo bất ngờ.
Phú nhếch môi:
− Chứ không phải muốn kiểm tra đột xuất à?
Lan Anh ngọt như đường:
− Em tin anh tuyệt đối nên làm gì có chuyện kiểm tra.
Phú cộc cằn:
− Tìm anh chi vậy?
Sửa lại điệu bộ, Lan Anh nói:
− Em đang gặp rắc rối từ tay Thái, bạn anh.
− Rắc rối thế nào? Hắn quỵt tiền em à?
Lan Anh nghiêm mặt:
− Em không đùa đâu. Thái đã rút tiền vốn đầu tư ra khỏi đồ án phát triển chung cư một cách bất ngờ. Em bị hỏng chân rồi.
Phú cau mày:
− Anh không lầm thì tất cả mới trên dự án, sao em lại bị hỏng chân nhỉ?
Lan Anh khó khăn mở lời:
− Đúng là vậy. Nhưng vì quá nôn nóng, em đã vay nóng để tung tiền san lấp mặt bằng, sau khi đã mua thêm một lô đất kế bên. Em định khi lấy được vốn từ Thái sẽ trả tiền đã vay. Bây giờ thì loáng choáng cả rồi.
Nhìn Phú bằng cái nhìn khẩn khoản. Lan Anh nài nỉ:
− Anh có thể nói giúp em một tiếng với Thái không?
Phú nhún vai:
− Em muốn anh nói thế nào đây? Anh và Thái vốn là chỗ bạn bè cũ, nhưng bẳng đi nhiều năm rồi không gặp, anh đâu có tư cách can thiệp vào chuyện làm ăn hàng chục tỉ của Thái.
Lan Anh hỏi xằng giọng:
− Vậy còn em tính sao? Tiền của em không hàng chục tỉ à?
Phú dang tay:
− Tại em tham lam quá. Bây giờ lo kiếm mối bán lái đi, thà lỗ còn hơn mất trắng.
Lan Anh nóng mặt:
− Anh hỗ trợ em như vậy đó hả?
− Đây là giải pháp tốt nhất.
Lan Anh bĩu môi:
− Nếu thế, em đâu nhờ cậu Út. Thì ra, cậu Út cũng sợ mả Việt kiều.
Phú cười khẩy:
− Không cần nói khích, anh tự hiểu mình là đủ.
Lan Anh bỗng đối thái độ, cô rơm rớm:
− Anh không giúp chắc em chết. Em tham lam cũng vì tương lai chúng ta sau này.
− Đừng nói thế. Tội lắm. Anh đâu có bắt em phải cực nhọc như vậy.
Lan Anh giả lả:
− Nhưng đó là bổn phận của em...
Phú ngắt ngang:
− Được rồi. Anh sẽ bàn lại với Thái chuyện này.
Lan Anh tươi ngay nét mặt:
− Cám ơn anh.
Rồi cô tình tứ:
− Lát nữa về nhà em nhe.
Phú khó khăn:
− Anh tìm Thái ngay bây giờ đó.
Lan Anh mồm mép:
− Thật cực cho anh. Xong việc rồi, muốn gì em cũng chìu.
Phú xa xôi:
− Được nuông quá, người ta nhàm chán. Anh không ngoại lệ đâu.
Lan Anh hơi chựng lại, nhưng cô liền nói:
− Em đâu có nuông anh, bằng chứng là em đang... đì anh đây nè. Nhưng có công phải thưởng.
Phú chì chiết:
− Em sòng phẳng đến mức làm anh sợ. Anh có cảm giác quan hệ của chúng ta còn kéo dài tới hôm nay vì em thấy anh vẫn còn đáng để em thưởng.
Lan Anh phụng phịu:
− Sao lại nói vậy? Em yêu anh thật mà.
Phú ởm ờ:
− Vậy mà anh không biết. Tiếc thật. Thôi, về đi.
Lan Anh đứng dậy:
− Ráng giúp em nha.
Phú hấp háy mắt:
− Vì tương lai chúng ta sau này. Anh phải ráng nhớ.
Đợi Lan Anh đi khuất, Phú mới đứng dậy lấy xe. Giờ này bảo đảm Thái đang trong shop Song Hạnh để phụ chị em Hạnh San buôn bán. Rõ ràng Thái không thiếu tiền, nhưng tại sao lại rút vốn nhỉ?
Cách đây một tháng, khi Phú ngỏ ý mở shop đế chị em Hạnh San đứng bán, Thái đã ủng hộ nhiệt tình, cậu ta đã thành công khi mời được hai cô gái hợp tác làm việc. Thái vẫn chưa hé môi cho Phú biết anh đã dùng... chiêu bài gì để một ngươi ương bướng như Hạnh Lâm nghe lời mình.
Dù sao Thái cũng tài hơn Phú ở điểm đã là chủ trái tim cô chị Hạnh San. Còn Phú, dù đã chiếm đoạt thân xác của cô em Hạnh Lâm, nhưng thật ra anh chẳng được gì ngoài sự dày vò ray rứt.
Hạnh Lâm vẫn còn rất hận anh. Hôm khai trương shop, Thái vừa giới thiệu Phú là bạn, Hạnh Lâm đã quay mặt đi. Thái độ trẻ con của cô khiến anh vừa giận vừa... thương.
oOo
Phú chợt mỉm cười ngượng ngập với ý nghĩ vừa thoáng qua. Thương một cô gái là điều lạ đời với một gã quen thói trăng hoa đa tình như Phú. Anh từng rêu rao sẽ sống độc thân với một bầy con gái trong thiên hạ cho sướng đời. Tội tình chi ràng buộc với một ai để khổ, dù những kẻ lãng mạn bảo rằng được bước với người yêu là nỗi khổ dịu dàng.
Lúc nghe nói thế, Phú đã cười. Nhưng bây giờ, anh chợt nghĩ khác. Nỗi khổ dịu dàng khiến người ta thấy đời có ý nghĩa hơn khi phải khó nhọc đạt cho được điều mình thật lòng yêu quý.
Tại sao lại nghĩ về vấn đề đó nhỉ? Với Hạnh Lâm, tình thương của anh rõ ràng là thương hại mà.
Dừng xe trước shop Song Hạnh đèn sáng choáng, Phú ngần ngừ một chút rồi bước vào.
Đang đứng trong quầy, vừa nhìn thấy Phú, Hạnh Lâm đã xụ mắt xuống quay lưng đi trong khi Hạnh San tíu tít mời chào.
− Anh Phú khoẻ không? Từ hôm khai trương đến nay mới thấy anh ghé đây.
Phú lịch sự một cách ngượng ngập:
− Cám ơn Hạnh San, tôi vẫn khỏe.
Rồi anh gải đầu:
− Thái có ở đây không, San?
Hạnh San đáp:
− Dạ có. Nhưng ảnh vừa đi mua gói thuốc. Anh Phú ngồi chờ một tí nha.
Lên giọng chị Hai, San truyền lệnh:
− Lâm ơi! Rót nước mời anh Phú đi em.
Có khách vào, Hạnh San duyên dáng cười với Phú rồi bước ra chào đón.
Còn lại một mình, Phú mon men đến chố Hạnh Lâm đứng, giọng chăm sóc:
− Em đã hết bị chóng mặt chưa?
Thay vì trả lời Phú, Lâm bĩu môi làm thinh. Không nản lòng, anh lại nói:
− Dù tôi không phải người yêu như em từng nói với Long, chúng ta vẫn có thể là bạn tốt mà.
Hạnh Lâm chua cay:
− Xin lỗi. Tôi không dám có bạn như ông.
Đặt ly nước lọc lên bàn, Lâm gằn giọng:
− Mời ông.
Phú vẫn dịu dàng:
− Cảm ơn.
Bưng ly nước lên, Phú uống cạn trước cái nhìn sắc nhọn của Lâm. Cô đang lo vì không biết ý định của anh khi vào đây.
Hôm khai trương tiệm, Lâm đã hết hồn khi thấy Phú đường hoàng đi với Thái. Cô không muốn sống trong hồi hộp vì Phú. Anh ta đâu phải người đàng hoàng, lỡ lúc trà dư tửu hậu anh ta vui miệng khoe khoang thành tích bất nhân của mình với Thái thì chị em cô còn mặt mũi gì nữa.
Hạnh Lâm nhấn mạnh:
− Nên nhớ ông là bạn của anh Thái chớ không quen biết gì tôi hết.
− Nhưng với Hạnh San, chúng ta đã là người quen.
Lâm chưa kịp đáp trả thì Thái vào tới. Hai người đàn ông kéo nhau ra lề đường.
Thái ung dung đốt thuốc:
− Cậu tìm tôi vì Lan Anh phải không?
Phú đón lấy hộp quẹt:
− Sự thật chuyện nầy như thế nào?
Kéo Phú qua đường, Thái hạ gịong:
− Vào quán cà phê rồi hãy nói.
Kéo ghế cho Phú, Thái nói:
− Trước đây, có lần cậu hỏi tôi vì sao chị em Hạnh San lại chịu về shop Song Hạnh với tư cách gần như bà chủ. Lúc đó tôi không tiện trả lời với cậu, nhưng hôm nay điều ấy chẳng có gì bí mật. Tôi giúp Hạnh San để cho Lan Anh một bài học nhớ đời, và tôi đã thực hiện được chuyện đó.
Phú nhếch môi:
− Thì ra cậu cũng biết việc Lan Anh sĩ nhục Hạnh Lâm?
− Tôi biết và rất căm phẩn hành động của Lan Anh, nên đã hứa sẽ rửa hận cho Hạnh Lâm.
− Cô ấy có biết chuyện này không?
Thái lắc đầu:
− Đây là việc riêng của tôi và Hạnh San, Lâm hoàn toàn không biết.
− Thì ra tình yêu giữa cậu và Hạnh San cũng là một cuộc mua bán.
− Tôi không cho là vậy, vì tôi tự nguyện làm cho San.
Phú mỉm cười:
− Đổi lại là trái tim của cô ấy.
Thái nhìn ra đường cười:
− Có thể tình yêu của tôi hơi thực dụng, nhưng khi đã yêu, người ta thường bất chấp thủ đoạn. Việc tôi làm, không phải thủ đoạn xấu.
Phú nhìn xoáy vào mắt Thái:
− Cậu chơi Lan Anh một đòn, không phải xấu sao?
Thái vẫn điềm nhiên:
− Nếu Lan Anh đừng tham lam lấy tiền, tôi dự định sẽ đầu tư vào việc xây chung cư mua riêng khu đất kế bên, thì ai có thể làm gì được cô ấy?
Búng tàn thuốc vào chiếc gạt, Phú nói:
− Tôi không lầm thì cậu đã muốn Đạt vẻ vời, xúi giục để Lan Anh rơi vào bẫy của cậu.
Thái nhẹ nhàng:
− Cô ấy rơi vào bẩy tình của chính mình, bởi vậy cậu không thể giải vây cho Lan Anh được, dù cậu là người bạn tôi qúy nhất.
Thái ngần ngừ, nói tiếp:
− Tôi không nghĩ là cậu yêu Lan Anh.
− Đó là chuyện riêng của tôi.
− Không hẳn thế, tôi mở shop Song Hạnh bằng tiền của cậu. Lý do gì cậu muốn giúp Hạnh Lâm? Vì lòng thương hại à? Chắc là không phải đâu.
Giọng Phú khô khan:
− Dừng lại để sang hướng khác. Tôi muốn biết câu trả lời sau cùng của cậu.
Thái mĩm cười:
− Tôi trả lời rồi. Cậu qúy tôi thì đừng xen vào chuyện của tôi và Lan Anh, vì thực chất đây là chuyện làm ăn thông thường. Ai khôn ngoan hơn sẽ thắng. Còn vấn đề rửa hận cho Hạnh Lâm chỉ là cái cớ.
Phú nhếch môi chua chát:
− Thì ra là vậy.
Thái nheo mắt:
− Cậu xót xa cho Lan Anh à?
Phú nói:
− Làm ăn có khi được khi mất. Nhưng đứng nhìn hai người đều là bạn mình lấn xa vào nhau vì lợi nhuận, thật khó chịu.
Thái rít thuốc:
− Cậu không xử mình theo luật giang hồ đấy chứ?
Phú thở dài:
− Chắc tôi phải thế chân cậu, tung vốn vào cho Lan Anh qúa.
Thái lắc đầu:
− Hơi phiêu lưu đấy. Đạt sẽ dừng gía rồi hạ dần, thời điểm này Lan Anh bán ra vẫn chưa lo nhiều đâu.
Phú hờ hửng:
− Dựa vào đâu để tin những lời này, khi cậu vừa cho Lan Anh một vố?
Thái cười:
− Tin hay không tùy ở cậu. Bây giờ mình nói qua chuyện khác. Này! Cậu nghĩ gì về Hạnh Lâm, cậu vẫn chưa trả lời tôi đấy.
Phú hỏi lại:
− Thế Hạnh Lâm nghĩ gì về tôi? Cậu biết không?
Thái ngần ngừ:
− Dường như cô bé dị ứng với cậu. Mỗi khi nghe tôi và Hạnh San nhắc tới cậu, Lâm rất khó chịu, nhưng vì sao thì chúng tôi không đoán được.
Phú nhăn nhó:
− Tôi đáng ghét đến thế à?
− Tôi có nói Hạnh Lâm ghét cậu đâu. Nếu cậu thích, phải kiên nhẫn, kết qủa sẽ thấy rõ.
− Cậu kinh nghiệm qúa nhỉ.
Thái không dấu diếm vẻ tự hào:
− Lăng nhăng với nhiều cô gái như cậu, tôi không có kinh nghiệm. Nhưng để yêu duy nhất một người, tôi tài hơn cậu nhiều.
Phú tỏ vẻ không tin:
− Sao cậu dám chắc chỉ yêu duy nhất Hạnh San?
Mắt xa xôi, giọng trầm xuống, Thái nói:
− Tôi không trả lời được. Nhưng lần đầu nhìn thấy Hạnh San, tôi đã khẳng định đây là người phụ nữ mình đang tìm. Thế là tôi lân là làm quen. Phải rất lâu sau họ mới chịu nói chuyện với tôi. San rất nhút nhát, chị em cổ có ấn tượng xấu về đàn ông. Đó là điểm rõ ràng mà tôi nhận thấy ngay trong những lần trò chuyện đầu tiên. Với Hạnh Lâm, điểm này càng thấy rõ. Cô bé không tin tôi thật lòng yêu Hạnh San, nên thường tỏ thái độ để tôi rút lui. Cuối cùng, tôi cũng vượt qua được sự nghi ngờ của Lâm. Bây giờ cô bé rất quý tôi.
Im lặng vài giây, Thái nói tiếp:
− Không nên trách Hạnh Lâm đa nghi mà nên thông cảm. Chị em cô ấy mồ coi, phải vào đời sớm, đa nghi cũng là một cách để tồn tại.
Bưng ly cà phê lên, Thái hỏi:
− Tới giờ đống cửa tiệm rồi, cậu qua phụ không?
Phú ngập ngừng:
− Chắc để hôm khác vậy.
Thái dò dẩm:
− Nhưng cũng qua chào Hạnh Lâm chứ?
Phú lắc đầu:
− Thôi. Cậu cho tôi gởi lời chào được rồi.
Thái bật cười:
− Sao bỗng dưng cậu lại dè dặt nhỉ?
Phú chối:
− Tại tôi bận, chớ có gì phải dè dặt chớ. Lúc này, tôi đã hẹn với Lan Anh rồi.
Thái nói:
− Nếu vậy thì đi đi. Nhưng tôi dám chắc, Lan Anh không trói chân cậu được lâu đâu.
Hai người đừng dậy, Thái vỗ vai Phú:
− Chúc đêm nay vui và không cùng một lúc phải nghĩ tới hai người đàn bà.
Dưới Ngàn Thông Dưới Ngàn Thông - Trần Thị Bảo Châu