Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Pierre Rey
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Bản Quyên
Biên tập: Minh Nguyen
Upload bìa: Minh Nguyen
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3957 / 43
Cập nhật: 2015-11-05 09:29:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
i cùng Dada đến tận quầy bar, Moóctimơ Ô Broi bảo ả chờ mình ở đó. Ông nói rõ là họ sẽ cất cánh trong bốn mươi phút nữa. Với mỗi câu ả hỏi đi đâu, ông đều đáp lại bằng một im lặng hung tợn và những mỉm cười bí hiểm, bẹt dí trên bộ mặt máy giật liên hồi. Ả cũng cảm thấy ông căng thẳng đến nỗi không nỡ nài thêm, nhưng dù sao cũng vẫn tỏ vẻ không bằng lòng bằng cách vục mũi vào ly sâm banh âm ấm mà một anh hầu bàn mồ hôi tong tỏng đã đặt xuống trước mặt ả, dáng điệu nhởn nhơ như thể một vại bia vậy. Moóctimơ nhanh chóng mất hút vào trong đám đông để đương đầu với cơn thử thách áp chót của cú bạc pôkơ kỳ ảo ông đang chơi.
Nếu không thành công, ông cam đoan mình sẽ vĩnh viễn biến đi, đến hành tinh khác. Tim ông đập mạnh. Nhiều phen ông bị những nhóm hành khách đi tìm máy bay của họ, huy hiệu móc vào sơ mi, nồng nặc mùi rượu, lôi kéo ông theo. Ông lạc vào giữa những gian khác nhau, quay trở lui, bồn chồn xem đồng hồ và hiểu rằng ông đã đi qua cái gian ông tìm, buồng điện thoại, hai ba lần rồi mà không hay. Cô trực máy có thể một lúc trò chuyện với nhiều người mà vẫn sửa lấy móng tay được.
- Thưa cô, tôi muốn gọi Thụy Sĩ...
- Ở Mỹ à?
- Ở châu Âu! Cạnh Pháp, Đức, Anh, Ý...
Cô ta liếc ông một cái, vẻ căm ghét, khinh bỉ:
- 83-65-92. Ở Duyrích.
- Buồng số 3.
- Có chờ lâu không cô?
- Buồng 3!
Ông khép cửa lại sau lưng, tựa hồ có người nghe được câu chuyện ông chưa bắt đầu. Trên vách, những dòng chữ dâm ô quen thuộc, những tuyên ngôn chính trị, những con số bị quên, những tín điều thần học kèm theo những dòng chữ phục thù. Ông lau mặt. Mùi xoa của ông ướt sũng, sơ mi cũng đầm đìa. Tất cả dính hết vào da. Ông thầm hỏi cái nóng hay cái sợ là kẻ chịu trách nhiệm duy nhất đây?
Lúc đầu dự án của ông chỉ là trò chơi trí tuệ, thú giải sầu biện chứng, sự tính toán những nguyên nhân và kết quả lồng khớp vào nhau một cách tuyệt vời không trục trặc. Thế rồi thình lình, trước nỗi kinh ngạc ghê gớm của ông, lý luận thoắtt đã trở thành hiện thực mà ông thì chẳng hề ý thức được, thấy rằng chính bản thân ông đã ra lệnh cho chúng chuyển động. Việc gặp Dada đã mở ra cho ông một nhục cảm trước đó ông không ngờ là nó lại tồn tại, đồng thời nó cũng làm cho ông hiểu được nỗi ghê tởm không thú nhận ra của ông đối với người vợ. Một điều khác nữa cũng khiến ông day dứt.
Đó là năm mươi bảy năm ròng bỏ ra để sống cho cuộc sống kẻ khác trong khi chính cuộc sống bản thân ông thì chẳng có cái quái gì đáng kể. Từ nay là thời được phạm mọi chuyện điên rồ, những điên rồ ông chưa từng cho chính mình hưởng ở vào cái tuổi chúng còn chưa đến nỗi nguy hiểm lắm. Còn cái sự sợ thì ông cũng cho tung hê nốt, khi đó là điều kiện tất yếu để làm cho cuộc đời thứ hai của ông hoàn thành được. Ông thoáng khinh khỉnh hình dung Giuđích nằm dài trên cái giường nhớp nhúa, nhồi nốc aspirin và không hề hay biết rằng với bản thân và thiên hạ thì bà đã chết từ lâu lắm rồi. Có lẽ Moóctimơ sẽ dùng đến tên bà lần cuối cùng, dưới một bức thư không do bà thảo lấy.
Chuông điện báo làm cho ông chồm lên. Chiếc máy nói tuột khỏi bàn tay ướt nhoèn của ông khi ông đưa nó lên tai.
Một giọng đàn bà lẩm bẩm cái gì đó không hiểu bằng tiếng Đức. Ông hắng giọng cho rõ tiếng nhưng vô ích. Run lập cập, cuối cùng ông đã thốt ra được bằng tiếng Anh:
- Ngân hàng Thương nghiệp Duyrích phải không?
Ở đầu kia thế giới, người ta trả lời phải.
- Ông muốn gì?
Ngay trong lúc đó, hiểu ra rằng cái sống, cái chết của ông hiện đang trông cậy vào may rủi, ông buột ném ra:
- Hôme Clốp. Khẩn và việc riêng!
- Rõ. Tôi xem ông Clốp có hay không đã nhé. Tôi bảo là ai đây?
Moóctimơ cố nuốt nước miếng. Rồi gần như bình thường, ông thốt ra hai tiếng của cái tên gọi thần kỳ:
- Mama!
*
Theo trật tự lớn dần, đại uý Kiếcpatric ghét cả lô đàn bà, đàn ông, loài người, giống vật nuôi trong nhà và người Mỹ gốc Xi xin. Ông thấy việc họ có quyền được theo đạo Giatô là tai tiếng, có lẽ ông sẵn sàng ra một đạo luật cấm họ vào nhà thờ, có hộ chiếu hoặc được ra khỏi một ghéttô ([15]) loại Halem, nơi có lẽ người ta nên tập trung họ lại. Các sếp của ông dĩ nhiên đã khai thác tối đa mối hận thù này của viên thuộc cấp. Không vụ gì liên quan đến Công đoàn mà lại không qua tay ông, không một đứa đàn em, một kẻ cướp hạng bét nào mà không có hồ sơ đầy đủ ở trong tay ông. Khốn thay, bắt tù chúng lại là chuyện khác.
Bọn khốn kiếp trả vô vàn khoản tiền béo bở hằng năm cho các đạo quân luật sư sẵn sàng khuấy đất đào trời lên nếu như cảnh sát có chạm đến một sợi lông của chúng.
Cho nên ông ngỡ đã mừng đến ngất xỉu khi người ta đến báo ông rằng một cái cẳng giang hồ đậu trên một đầu máy xe lửa gần Duyrich có thể là của gã Giencô Vônpôn bất khả xâm phạm.
Một người chủ giày, Biatxca - bản thân tay này cũng nằm trong cái giường bị ông mửa ra - đã chính thức nhận dạng chiếc giày và chủ của nó.
Điều vừa xoàng lại vừa ghê! Chẳng bao giờ một trùm cướp bị mất một cái cẳng mà lại không gây ra sóng gió nghiêm trọng cả. Huống chi lại là Vônpôn thì cứ gọi là ngang với động đất, dẫn tới những phản ứng dây chuyền không thể lường hết nổi. Sắp sửa sẽ không rời được chúng nửa bước rồi đây! Và nhờ phúc tốt nếu may ra người ta đã ám hại Giencô thì Kiếcpatric được phép nuôi mọi điều hy vọng. Vui mừng, ông xoa xoa tay, lùa chúng thay lược vào trong mớ tóc hung đỏ rậm rịt. Rồi vẻ mơ màng, ông nhìn chằm chằm vào người phó của mình, Phinnơgơn.
- Anh nhớ nhé...Trong chưa tới một giờ nữa, một Vônpôn sẽ ngồi ở cái ghế này!
Phinnơgơn bĩu môi ngờ vực.
- Nói riêng với nhau thôi, đại uý tin cái đó à?
- Không. Nhưng ta vẫn có thể hy vọng.
- Hắn nói với đại uý cái gì trong dây nói?
- Hắn nói: “Tôi đến”.
- Và nếu hắn đến thật?
- Một phần mười nhưng có thể là thật. Muốn gì thì đây cũng là chuyện anh ruột hắn mà chúng ta lại có chiếc giày.
- Hắn sẽ hỏi ý kiến các luật sư của hắn. Theo ý tôi hắn sẽ chuồn thẳng đến Thụy Sĩ để nhận dạng cái chân.
- Anh có thể nhận được một cái chân không, anh ấy?
- Nếu là của một cô gái đẹp.
- Chờ xem. Anh đã phòng bị chưa?
- Hắn đến đâu, hắn làm gì, tôi muốn là ngay sau khi hắn ở trong văn phòng này ra thì người của anh sẽ bám lấy đít hắn nhằng nhẵng.
- Nếu như hắn vào đây.
- Nếu như hắn vào... - Kiếcpatric nhắc lại với vẻ nuối tiếc.
Ông lắc đầu, mặt thình lình sáng lên vẻ dịu dàng.
- Phinnơgơn, anh hình dung xem, hình dung là ta chẹt được hắn, hắn làm một trò bậy bạ... ta tuyên án hắn ngồi ghế điện. Này, tôi nói với anh cái này... Tôi sẽ nộp mười năm lương của tôi để người ta cho tôi cái đặc ân được chính tay hạ cái cầu dao điện xuống thế này... thế này...
*
Mỗi lần có quan hệ tình dục - tuần một lần - Hôme Clốp lại tăng cường đánh răng trong thời gian tối thiếu là bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Cần phải làm thế để thanh toán hàng tỷ con vi trùng sinh sôi nẩy nở trong vùng miệng do sự tiếp xúc của đôi môi ông với các bề mặt không trong lành của người đàn bà kia. Ông đang đánh răng lần thứ tám trong ngày, hùng hục đã mười phút để tiêu diệt kẻ thù bằng thứ vật liệu thượng thặng tân kỳ thì bỗng nghe thấy tiếng ro ro kín đáo của điện thoại. Ông nhổ vào chậu ngụm nước sát trùng mà ông xúc đảo trong miệng cho lần cọ rửa cuối cùng, lau miệng, thoả mãn nhìn cái phòng tắm tí hon kề sát văn phòng ông - ông đã đặc biệt dành vào công việc vệ sinh răng miệng rồi mới nhấc máy lên.
- Việc khẩn và riêng, ông đó nói tên là Mama... - Cô thực tổng đài nói. - Ông có tiếp không ạ?
- Chuyển cho tôi nói chuyện.
Có một tiếng kịch và trong vòng hai tích tắc, ông chủ ngân hàng nghe thấy rất rõ tiếng thở khó khăn, hổn hển. Một cách bản năng, ông liền cảnh giác. Thực tiễn tiền nong đã cho ông cái giác quan thứ sáu. Không bao giờ lầm, nó đánh hơi ra được những việc lành mạnh với những cú lừa thối tha đôi khi chỉ bằng cách xem con số, đôi khi ở giọng nói, ở một vẻ bất thường thoáng qua của người đối diện, bằng một rung nháy đơn giản của mí mắt, một máy giật bồn chồn ở cơ mặt mà không ai cảm thấy được, ngoài ông.
- Alô?
- Alô... ông Clốp?
- Tôi đây!
- Mama!
Không phải tiếng Giencô Vônpôn. Vậy đây chỉ có thể là người đại diện của ông ta, cái ông còm nhom bé nhỏ Moóctimơ Ô Broi. Kỳ quặc. Vônpôn đã nói rõ là sẽ đích thân gọi đến cơ mà... Hôme thận trọng xác nhận sự có mặt của mình.
- Tôi nghe!
- Ông biết tôi là ai chứ?
- Vâng.
- Có một thay đổi nho nhỏ.
Bàn tay cầm máy nói hơi xiết chặt. Clốp không lầm, có chuyện đây.
- Thay đổi gì ạ?
- Ở địa điểm chuyển tiền đến.
- Tôi phải chuyển nó đến đâu?
- Ngân hàng Trung ương Giơne, ngay bây giờ.
- Đáng tiếc.
- Xin lỗi, sao?
Một lần nữa Clốp cảm thấy hơi thở khò khè của Ô Broi dồn dập lên.
- Tôi nói là đáng tiếc. Tôi chỉ có thể làm việc chuyển tiền đến địa điểm mới với ký nhận của một trong hai người có quyền.
- Sao? Nhưng chúng tôi vội. Chúng ta đã bằng lòng...
Clốp lạnh lùng buông ra:
- Những lời chúng ta hẹn chỉ có tác dụng khi các khoản của bản hợp đồng ban đầu được tôn trọng. Mà ông lại muốn thay đổi địa điểm đã được định trước lúc ban đầu.
- Tốt lắm. Tôi phải làm gì đây?
- Một thủ tục chỉ mất của ông một phút. Tôi chỉ cần chữ ký của ông.
- Nhưng tôi không ở Thụy Sĩ nữa rồi.
- Rất tiếc. Người mà tôi đã tiếp cùng ông vẫn còn ở đây chứ ạ?
Ngập ngừng khó nhận thấy ở đầu dây đằng kia.
- Tôi nghĩ là không, ông ấy chắc là đang trên đường tới gặp tôi.
Hôme biết là ông luật sư nói dối. Chức năng đầu tiên của ông là phải bảo vệ khách hàng của mình. Trong trường hợp chính xác này, tuy không hề có bằng chứng nào về cái điều ông đánh hơi thấy, ông vẫn xét thấy cần kéo dài thời gian. Ông không phải người buông hai tỷ đôla vào mây vào gió, mà chẳng hề có dăm ba sự thận trọng sơ đẳng che lót cho mình. Ông nói rõ một lần nữa:
- Tôi rất thông cảm hoàn cảnh của ông. Ông hãy gửi tôi cho tôi một lời kèm chữ ký và lệnh của ông sẽ được thi hành ngay lập tức.
- Tôi nhắc lại là rất cần kíp! - Ô Broi kêu to lên.
- Tôi chờ giấy của ông trong vòng bốn mươi tám giờ nữa.
- Lâu quá!
Một im lặng vài giây.
Ô Broi lại nói bằng giọng rõ ràng là cố sức kiềm chế.
- Ông nghe cho... Vì lẽ cần kíp... ông không giúp công chuyện tôi được thuận lợi thì khách hàng của tôi sẽ không vui lòng.
- Thưa ông, ông hãy tin rằng tôi buồn lắm, nhưng tôi không được lựa chọn.
- Vậy tôi đến! Tôi đi chuyến máy bay đầu tiên. Tôi sẽ ở chỗ ông tối nay.
- Tối nay? Ông gọi tôi ở đâu vậy?
- Naxau.
- Ở ông đang mấy giờ?
- Mười hai giờ trưa.
- Thưa ông, ông có biết ở Duyrích hiện đang là bảy giờ tối và tôi còn ở văn phòng là điều ngoại lệ không.
- Ông Clốp. - Ô Broi gầm lên. - Với một khối lượng công việc như của chúng tôi thì ngày hay đêm có quan trọng gì đâu?
- Ông chớ nghĩ như thế, thưa ông. Tôi có những việc hẹn phải làm trong tối nay.
- Có thể ông sẽ tiếp tôi muộn hơn không?
- Ngân hàng đóng cửa đến tám giờ rưỡi sáng mai. Cho là ông có chuyến bay ngay bây giờ tôi cũng không thể gặp ông ở ngoài giờ làm việc của ngân hàng tôi được.
- Nhưng ban đêm!... Ban đêm... Với ông chỉ mất có một phút, một chữ ký đơn giản thôi. Ông cho phép tôi được nài xin ông.
- Thưa ông, tôi không xử lý công việc ban đêm. Tôi có qui tắc tuyệt đối là không bao giờ làm việc sau mười một giờ đêm. Tôi rất tiếc!
- Tôi sẽ ở chỗ ông sáng mai vậy. - Ô Broi nhượng bộ với vẻ tuyệt vọng trong giọng nói.
- Xin lỗi một nghìn lần nữa. Tôi chờ ông.
Hôme Clốp đặt máy xuống, chợt có mong muốn dữ dội là đi đánh răng.
*
Bước vào đồn cảnh sát, ba người luật sư chau mũi hin hít. Toàn mùi chân thối, bánh mì kẹp thịt lâu ngày, mồ hôi và bia. Hai cảnh sát da đen mặc đồng phục hình như cũng chẳng để mắt đến họ nữa. Một trong hai đang đánh mổ cò vào cái máy chữ cổ đại, còn người kia hai tay chắp đít đứng trước rào sắt phòng giam nhăn nhở cười trước những lời chửi rủa của cô gái giang hồ. Trong phòng giam, một gã say ngủ, ngáy ầm ầm.
- Tôi hỏi... - Giônni Kíp nói, hách dịch, khinh bỉ.
Ông ta đi lên hai bước trong khi hai đồng nghiệp, Hubớt Mơđơn và Chétxtơ Hêli bọc lấy Italô Vônpôn. Kíp, Mơđơn và Hêli là ba luật sư đắt nhất New York. Cả ba đánh giá thời gian của họ khoảng giữa năm trăm và một nghìn đôla một giờ, tuỳ theo cái đầu khách hàng. Dĩ nhiên với Công đoàn thì chi tiết đó không quan trọng: Công đoàn đã cho họ một khoản tiền khoán khá đồ sộ để họ buông bỏ hết mọi việc đang làm dở dang một khi có tín hiệu của Công đoàn.
- Vâng? - Người cảnh sát nói, mắt không rời khỏi chiếc máy chữ.
- Chúng tôi có hẹn với đại uý Kiếcpatric! - Giônni Kíp buông ra, vẻ vô cùng ngán ngẩm.
Người cảnh sát chẳng có vẻ gì là rung động.
- Chúng tôi? Ai là chúng tôi?
Kíp lùa tấm danh thiếp của mình xuống dưới mũi hắn.
- Này, anh bạn, anh có nhanh nhẹn lên không hả?
Tay da đen cầm tấm danh thiếp, xoay xoay đủ mọi chiều, vờ đọc rồi uể oải đứng lên.
- Tôi đi xem cái đã.
Hắn biến vào trong cái cửa đằng sau quầy. Khi trở lại, hắn bảo viên luật sư:
- Ông đại uý rất bận. Ông ấy đang có hẹn. Ông ấy yêu cầu các ông lát nữa quay lại hoặc là gọi cho ông ấy.
- Thế nào? - Kíp nổi đóa - ông ta quấy quả khách hàng chúng tôi rồi lại không thèm tiếp à?
- Khách hàng của ông? Ai là khách hàng của ông?
- Ông Vônpôn. - Hêli xen vào. - Italô Vônpôn.
- Ai là Vônpôn trong các ông? - viên cảnh sát hỏi.
- Đủ rồi! - Kíp hét lên. - Đi báo cho ông ta biết đi!
Và trong khi viên cảnh sát biến mất lần thứ hai, ông ta cứ lẩm bẩm “bê bối quá” được các đồng nghiệp gật gù đồng tình.
- Ông đồn trưởng chờ các ông! - Tay da đen giữ cánh cửa nói.
Họ theo anh ta vào một hành lang rồi chui vào phòng giấy Kiếcpatríc như những con bò mộng vào đấu trường.
Viên đại uý đứng lên đón họ.
- Xin lỗi, luật sư. Tôi không biết là ông đi cùng ông Vônpôn. Người gác của tôi không hiểu.
- Luật sư Hêli, luật sư Mơđơn, ông Italô Vônpôn. - Giônni Kíp nói cấm cẳn.
- Mời các ông ngồi.
- Không, cảm ơn. Chúng tôi thích đứng hơn. - Hubớt Mơđơn nói.
- Tuỳ các ông. - Kiêcpatric nói, bất giác lùa tay vào mớ tóc đỏ rực của mình. - Ông Vônpôn, tôi ngại rằng anh ông đã gặp phải một tai nạn. Biatxca khẳng định chắc chắn. Chiếc giày mà các đồng nghiệp Thụy Sĩ chúng tôi tìm thấy ở cái chân bị chặt đứt là của anh ông, Giencô. Không vì thế mà tôi nói rằng cái chân kia cũng là chân của anh ông. Tôi có thể hỏi... Nhũng ngày gần đây, anh ông có ở Duyrích không?
- Chúng tôi có thể xem chiếc giày được không? - Kíp ngắt lời.
- Một lát nữa, thưa luật sư. Ông Vônpôn, ông có thể trả lời chúng tôi được không?
- Ông nghe này, - Hêli xen vào. - Giencô Vônpôn những ngày vừa qua có ở Thụy Sĩ thật.
Kiecpatric cứ nhìn xoáy vào mắt Italô đang lơ láo rất nhanh, không ngó đâu vào đâu cả.
- Ông Vônpôn? - Kiếcpatric nhấn mạnh, không để ý tới lời Hêli.
Italô hắng giọng:
- Anh tôi ở Duyrích vì có một cuộc hẹn công việc.
- Ông không buộc phải đưa ra chi tiết. - Mơnđơn trách.
- Cho tôi xem chiếc giày. - Vônpôn nói.
Kiếcpatric mở ngăn kéo bàn giấy, lôi chiếc giầy ra rồi đưa cho Italô. Hắn ngắm nó hồi lâu.
- Có thể chiếc giày này là của anh tôi.
- Ông có chắc không?
- Sao lại chắc được? - Kíp nhún vai, nói. - Bản thân ông liệu có thể nhận được chắc chắn những đồ vật thuộc về một ai đó trong người thân của ông không?
- Ông đồn trưởng, tôi không được rõ lắm. - Hêli nói châm biếm. - Khách hàng chúng tôi nghỉ hè hai ngày ở Bahama, ông lại làm cho ông ta phải trở về...
- Tôi chỉ yêu cầu ông ấy trở về thôi! - Kiêcpatric cắt lời, mắt vẫn không rời Italô. - Ông Vônpôn chưa bị buộc phải làm theo yêu cầu của chúng tôi để giúp chúng tôi điều tra bao giờ cả. Ngoài ra, ông Vônpôn, tôi thú nhận là không ngờ lại gặp ông với các luật sư bao quanh vì một thủ tục nhỏ mọn như thế này đâu.
- Ông tìm thấy cái chân lúc nào? - Italô hỏi.
- Đã được ba mươi sáu giờ rồi. Nó được để ở trên tấm bàn chắn của một đầu máy xe lửa đang vào ga Duyrích.
- Chúng ta đi thôi. - Italô bực dọc nói.
- Về ông anh ông, tôi buộc phải ra một thông báo tìm kiếm quốc tế. Cũng có thể vào lúc này hay lúc khác trong cuộc điều tra, tôi lại cần đến sự làm chứng của ông.
- Ông biết tìm anh Vônpôn tôi ở đâu à?
- Ông Vônpôn, ông có ý định rời New York những ngày tới đây không? - Kiếcpatric hỏi.
- Xin lỗi. - Mơđơn tức nghẹn thở. - Thế là thế nào?
- Ông luật sư, không có gì đặc biệt cả. Tôi chỉ cần biết cái chỗ tôi có thể liên hệ với khách hàng của ông khi cần đến thôi.
- Tôi đi Thụy Sĩ bằng chuyến máy bay đầu tiên. - Italô càu nhàu với một vẻ rầu rĩ, đầu cúi xuống. - Tôi muốn biết cái gì đã xảy ra với anh tôi.
- Ta hy vọng không phải là ông ấy, ông Vônpôn. Có một việc cũng làm cho các đồng nghiệp Thụy Sĩ của tôi đau đầu. Trong túi quần... tôi muốn nói cái quần phủ ngoài cái chân, người ta đã tìm thấy một vé Duyrích - Giơne, bấm kìm ở Duyrích hai mươi phút trước khi phát hiện ra tai nạn.
- Vậy? - Mơđơn nói.
- Ông luật sư... - Kiếcpatric nói, giọng trách móc. - Một người chưa được nhận dạng đi tàu Duyrích – Giơne, và cái chân bị tiện đứt của người đó được tìm thấy hai mươi phút sau tại Duyrích, điểm xuất phát của nó.
- Thì sao, đại uý?
- Hoàn toàn lôgic là lẽ ra cái chân phải đi tới Giơne chứ, đúng không?
- Cái đó thì thay đổi được gì? Chừng nào chưa nhận dạng được ra người có cái chân đó.
- Chúng ta đi thôi? - Vônpôn nói.
- Ông Vônpôn, - Kiếcpatric kết luận, - nếu có một chút tin tức nào của anh ông, hãy cho tôi biết. Phía tôi, nếu có cái gì mới, tôi cũng sẽ báo ông.
Hai bên khẽ gật đầu chào nhau. Italô và các luật sư của hắn đi ra khỏi văn phòng. Cửa vừa khép lại, Phinnơgơn đã thò đầu vào.
- Phinnơgơn, - Kiếcpatric vui vẻ nói, - chúng cáu rồi! Người của anh hãy kiểm tra xem tên lưu manh ấy có vé đáp máy bay đi Duyrich thật không. Tôi muốn hai người của tôi cũng ở trên máy bay. Anh chỉ định Cavanô và Môhani nhé!
*
Anh giẫy giụa bên dưới nàng, cố chống đỡ và quay mặt đi khi nàng định hôn vào môi anh, rồi bỗng gỡ ra:
- Người ta đang chờ chúng mình, em!
- Thế nào? Có thể là sẽ thú vị đấy. Được làm tình trong lúc biết người khác đang...
- Anh không thích ra trễ đâu.
- Anh mà biết được anh đã đang kích thích em như thế nào khi vờ sợ em hiếp nhỉ! Nhưng cũng có thể là anh sợ thật phải không?
Cuốc lấy mu bàn tay lau mép. Rênata bất chợt thấy.
- Son môi em không để vết nhỉ. Anh muốn em thử nữa không?
Cuốc đánh bài lủi. Xuất thân từ một gia đình tiểu tư sản, anh vĩnh viễn cảm thấy khổ sở ở địa vị của mình, bị giằng xé giữa gốc gác bình dân - mà anh vờ vịt cao giọng đòi hỏi nó để đỡ bất ngờ khi bị người ta ném toác nó vào mặt mình - với lòng ham muốn được sung sướng, các bài diễn văn cách mạng, thị hiếu đối với sự xa hoa và sự khinh miệt cố tình phô ra đối với đồng tiền (kết hợp với nỗi thèm khát mênh mông được có nó) cũng như đối với toàn bộ hệ thống tư bản chủ nghĩa nói chung. Tất cá các dục vọng không thể điều hoà với nhau đã sống chung trong anh trong cuộc nổi loạn thường xuyên sôi sục. Cho đến cả cuộc hôn nhân sắp tới của anh, ý nghĩa sâu sa của nó cũng tuột ra khỏi anh. Rênata là hiện thân của mọi cái anh tuyên bố mửa oẹ ra: đầu óc nhởn nhơ, gia tài giàu có, vợ đẹp hỗn hào và một sự bàng quan hoàn toàn đối với các vấn đề to lớn của hành tinh: nạn đói trên thế giới, môi trường, chủ nghĩa Mác, lý tưởng của quần chúng lao động...
Trong các lóp ngôn ngữ anh giảng ở trường đại học Duyrích, anh nuôi dưỡng sinh viên của anh bằng Lênin hơn là bằng Truybétxcoi hoặc Xốtxuya ([16]). Anh đề xướng tự do tính dục tuyệt đối, đả phá gia đình, tôn giáo, thói đạo đức giả. các công ty tờ rớt, các bá quyền kinh tế. Trong đời riêng, anh nhút nhát, như đám nữ sinh viên liến láu nhất của anh đã xác nhận, anh luôn phải cự tuyệt những tán tỉnh của họ. Trong thực tế, Cuốc không có can đảm thực hành những lý thuyết anh đưa ra. Anh không bao giờ có cái cử chỉ giải phóng mà anh khuyên người khác, cái cử chỉ có thể làm cho anh hoà hợp được với bản thân mình.
Ngay ngày đầu gặp nhau, với cái nhìn không thể trệch, trong chớp nhoáng Rênata đã nhận ra chỗ khớp nối của cái cơ chế mâu thuẫn kia. Thói bạo dâm vô thức của nàng đã được giải quyết nhờ thói cuồng nộ ngôn từ của Cuốc; nàng ở đó chỉ cốt để che giấu đi chỗ thiếu dũng khí tính dục nơi anh mà thôi. Thế là Rênata bèn nhân bội đủ mọi trò khiêu dâm lên, luôn làm chướng tai anh bằng tự do ăn nói, xúc phạm đến những ý tưởng, nguồn gốc, nghề nghiệp của anh, thách thức anh hàng nghìn chuyện khêu gợi, khi thấy đã làm được cho anh đỏ bừng mặt lên bởi một từ quá sống sượng, một ám chỉ quá lộ liễu, một cử chỉ quá táo tợn.
Để nuôi dưỡng cái cảm giác tuyệt diệu về sự hùng mạnh, nàng có thể làm bất cứ cái gì: mở cúc quần anh ra ở bên dưới bàn ăn trong một bữa cơm tối của gia đình, đi lại trần truồng trước mặt Manuêla, người hầu phòng, vén váy lên tận đùi ở trên ghế sau một chiếc tắc xi mà anh tài thì mắt dính chặt vào tấm kính chiếu hậu đang sắp sửa cho xe leo quàng lên vỉa hè.
Thật nghịch lý, sự ít cân lượng của anh đối với nàng lại thúc đẩy nàng kéo dài mối quan hệ của hai người.
Thay vì làm nàng nản thì cái quyền lực nàng có đối với anh lại kích thích nàng vun vén cho nó càng thêm bền vững: họ đã đính hôn, trước sự bàng hoàng của hai bên gia đình vẫn coi cuộc sống vợ chồng sắp tới này như hôn nhân của một con cá mập với con thỏ vậy. Dĩ nhiên Cuốc căm ghét ông bố vợ tương lai. Hôme Clốp tượng trưng cho cái gì là tệ hại nhất trong “bộ máy”, vừa là một lực lượng tài chính, lại vừa là một ông bố tốt, một người chồng tốt, một công dân tốt, một người Canvanh xác tín.
Một người làm việc bố thí từ thiện, một người nêu gương, một nơi chứa đựng những niềm tin, những ý niệm thu nhận không hề ngờ vực bao giờ. Tóm lại, Clốp hạnh phúc đến phát ớn. Loại người mà Cuốc dâng nộp tốt nhất cho sự trừng phạt của đám học trò anh: chủ ngân hàng, tên ăn cắp hợp pháp, kẻ ăn bám của xã hội tiêu dùng, cái nốt ruồi của hệ thống.
Anh nhắc đi nhắc lại với học trò, nẩy lua lên.
- Các xí nghiệp cho lương của nhân viên đi ngày 23 mỗi tháng. Nhưng đồng lương đó đến ngân hàng vào hôm sau. Nếu các anh là công nhân các anh hãy thử giành lấy lương của mình trước ngày mồng một tháng sau xem! Ông chủ ngân hàng sẽ nói là chưa nhận được gì cả, là tài khoản của các anh rỗng, là các máy tính chưa rót tiền vào. Trong khi đó, hắn sẽ cho tiền của các anh hoạt động cho lợi ích của riêng hắn. Và kẻ khốn nạn ấy kiếm lời bằng mồ hôi các anh. Còn thí dụ nào khác không hả?...
Anh đầy phè những thí dụ như thế trong người. Một hôm uống một ít rượu, anh đã ngỏ lời bất bình với bố vợ tương lai:
- Cho dù ông có thật thà với niềm tin của ông đi nữa, cho dù ông có làm việc từ thiện đi nữa, ông vẫn cứ làm cho trật tự xã hội bị hoại thư, làm cho nó thối nát.
Cuốc đã nhìn ông bó vợ, vẻ nghiêm khắc như người ta nhìn một thằng điên, còn Rênata thì khoái quá: cười rú. Nàng dẫn người chồng chưa cưới về nhà. Trong buồng nàng, anh đã lao vào một cuộc chứng minh hùng hồn cho thấy: qua các tờ rớt ăn uống, nền trung lập miệng lưỡi và các ngân hàng của mình, Thụy Sĩ thực tế đã phải chịu trách nhiệm về những đại thảm hoạ thế giới, về cái chết cua Agienđê, về những sự tắc tị kinh tế của các chính phủ nhân dân, chiến tranh, nạn đói, buôn bán vũ khí, tàng trữ ngoại tệ và thiết lập các nền độc tài. Thèm muốn anh, Rênata cứ lẩm bẩm:
- Đúng rồi, anh Cuốc yêu quý của em, đúng rồi... Anh nói phải... Làm tình với em đi Như thói thường, nàng lại đi bước trước, nắm quyền chủ động. Và Cuốc đã chịu đựng, càu nhàu nhưng chịu đựng. Như thói thường...
- Cuốc! Em làm kẹt mất cái khoá kéo váy rồi. Giúp em được không?
Nàng ngồi trên giường và cái mẩu xíu xíu của Balen xiaga([17]) sắp lột truồng nàng ra đã được trả bằng các giá mà một người thợ mỏ Côlômbi không kiếm ra nổi trong hai mươi năm. Anh hậu đậu cố gỡ cái khoá.
- Anh không làm được.
- May mà em lại không bao giờ để anh phải làm cái việc đó! Nếu để anh làm thì có lẽ em vĩnh viễn còn trinh, anh Cuốc tội nghiệp, Manuêla!
Nàng lại gọi to:
- Manuêla! Ả làm cái gì thế nhi? Chồng ả đang làm giàu ở Bốtxoana, trong mỏ kim cương.
- Mà cô ta lại đi làm hầu phòng?
- Nói cho đúng, tay chồng mới đi có ba tháng nay.
- Anh ta có mỏ?
- Đào mỏ. Cũng là người Bồ Đào Nha như vợ. Đọc tin rao vặt thế là nổi cáu lên, đi luôn. Khi hắn trở về, thì giàu là cái chắc, hắn sẽ cưới ả, cho ả mười một đứa con và nhốt ả ở trong nhà. Anh muốn gì, ả yêu thằng đàn ông của ả mà. Trong khi đó, em chẳng nhờ vả được ả cái gì sất. Khi hắn chọi ả, lâu phải mười phút, bây giờ ả suốt ngày ngồi đọc thư hắn hoặc là viết cho hắn. Manuêla?
- Thưa cô?
Chị ở đó, thấp bé, có vẻ gầy, tóc ngắn, mắt đen và lông tơ ở chân, cánh tay, mép trên, tuy vậy xinh xắn, một cái gì trẻ thơ, hơi ngây ngô.
- Chị đang ở Bốtxoana đấy à, cưng?
Manuêla cười, sướng quá. Chị thường hay tâm sự với cô chủ. Rênata Clốp lúc nào cũng sẵn sàng nghe những đau buồn của người khác. Nàng có những lời khuyên hay, bù đắp hậu hĩ cho những ngày cuối tháng và đối xử với người hầu như với bạn gái. Manuêla thờ phụng nàng - khi chồng chị còn làm tài xế mặc chế phục ở Duyrích, cô chủ chẳng đã cho phép chị gặp chồng trong buồng ngủ của mình đấy sao?
- Tôi giúp gì cô chủ được đây nào?
- Cuốc định hiếp tôi. Chàng ngốc này làm kẹt cái khoá kéo. Chị có thể sửa nó cho tôi được không?
Phì cười, Manuêla sửa rất nhanh các thiệt hại. Rênata đưa mắt tìm Cuốc ở trong tấm gương - anh quỷnh đang vờ nhìn qua cửa sổ để không cho ai thấy mình đỏ mặt.
*
- Thằng cớm hạng bét, bẩn thỉu này, thằng Ai len cục cứt tóc đỏ này! Nó chắc đang sướng rên lên. Một Vônpôn ở trong bàn giấy của nó? Giencô sẽ không bao giờ tha thứ cho tớ đâu?
Yudenman lúng túng cúi đầu xuống.
Italô nói với hắn tựa như không hề có chuyện cái chân kia. Mỗi lần hắn định quay về câu chuyện đó thì thằng út nhà Vônpôn lại lập tức bẻ sang hướng khác.
- Tôi rất lo, Bé, rất lo... Tôi đã cho tìm kiếm ở Thụy Sĩ, vẫn không thấy Giencô đâu. Anh đừng nghĩ tôi đang muốn chơi trò làm con chim báo gở với anh, nhưng nếu cái chân kia mà...
- Im đi! Không phải anh tớ mà, tớ đã bảo cậu rồi. Cậu tưởng Giencô lại nghệt đến cái độ chui xuống dưới một đoàn tàu à?
Môsê Yudenman cắn môi làu bàu:
- Thế nếu như người ta giúp anh ấy chui thì sao?
Italô thình lình túm lấy cổ áo Yudenman, hung dữ nhìn hắn trừng trừng một lúc.
- Tớ bảo cậu là không phải anh ấy! Có lẽ anh ấy đã ghé qua Ý để ấp một con nào đó rồi. Tớ biết anh tớ chứ, phải không?
Nhưng Yudenman không xài được kiểu bày tỏ niềm tin đó. Vụ này quá ư nghiêm trọng. Hắn đang cần những sự thật chắc chắn. Hắn lấy hết can đảm ra, vì hắn là một trong mấy người hiếm hoi biết rõ sức mạnh huỷ diệt và man rợ của những phản ứng mù quáng ở Italô Bé Vônpôn.
- Bé, đừng cáu, nghe tôi đã... Anh biết tôi là cố vấn của nhà anh từ gần mười năm nay. Có bao giờ Giencô phàn nàn về các ý kiến của tôi không?
- Ồ, thôi đi!
- Hãy trả lời cho một câu thôi, một câu hỏi thôi.
- Rặn ra đi!
- Nếu thật là Giencô thì anh có nhận được không?
Italô nổi khùng.
- Tại sao cậu cứ nghĩ là tớ sẽ đi làm thằng nghệt ở Thụy Sĩ?
- Anh có một cái để nhận dạng được chân anh ấy mà.
- Đúng, cứt! Khi bọn này còn bé, ông cụ cho bọn này xe đạp, hai đứa một chiếc. Ông cụ mua của một lão say đánh pôkơ nướng sạch túi... Để có tiền về, hắn đã bán cái xe cho ông cụ lấy mười xu. Giencô muốn đi thử ngay. Tớ thì ngồi trên cái đèo hàng. Ngã vỡ mặt. Giencô bị pê đan va phải cổ chân. Anh ấy còn mãi cái sẹo.
Yudenman càng lúng túng, hắng giọng:
- Cổ chân trái hay phải?
Bé quắc mắt nhìn hắn:
- Phải! Bao giờ máy bay tớ bay?
- Hai giờ nữa. Có một điều khác nữa làm tôi suy nghĩ...Tôi phải gặp Ô Broi sáng nay. Lão không có ở văn phòng...?
- Thì sao?
- Không sao. Tôi đã gọi dây nói đến nhà lão. Cũng không nốt. Vợ lão không gặp lại lão kể từ khi ở Naxau.
- Cái ấy thì dính quái gì đến chúng ta?
- Nghe đoạn sau đã... Ô Broi có một con bồ, Dada Phini.
- Tớ biết, tớ biết!
- Ả cũng biến mất luôn.
Vônpôn nhìn Yudenman, ngạc nhiên.
- Môsê? Cậu định nói gì với tớ thế?
- Tôi thấy người ký gởi một tài khoản hai tỉ đôla thình lình lại mất tích là điều lạ. Có thế thôi.
Italô sửng sốt:
- Nếu Ô Broi mất tích thì đó không phải là việc của tớ. Cái đó liên quan đến chủ của hắn, Eto Gabêlôti chứ?
Yudenman kiên nhẫn lắc đầu.
- Khoan... Anh biết tại sao Gabêlôti lại không đích thân đi Duyrích với Giencô không?
- Ai chẳng lạ là thằng đó sợ đặt cái đít lồng bàn của nó lên máy bay!
- Đúng. Cho nên mới cho Moóctimơ Ô Broi làm đại diện quyền lợi. Lúc này chỉ có hai người lấy được tiền: Đôn Giencô và Moóctimơ Ô Broi.
Italô phá lên cười. Một tiếng cười miễn cưỡng và giả tạo.
- Cậu cứ bảo tớ ngay là cái quái thai ấy định lỉnh đi với tiền của Công đoàn chứ gì!
- Tôi không nói cái gì như thế hết. Tôi chỉ nhắc anh rằng đây là chuyện hai tỉ đôla.
- Một thằng chết rồi thì ba xu cũng không xơi nổi?
- Ô Broi chưa chết. Chỉ là không thấy hắn đâu nữa thôi...Yudenman nói nhẹ nhàng.
Italô cáu kỉnh nhún vai:
- Ô Broi! Cái tên thảm hại đó sợ đến cả chính cái bóng của hắn đấy!
- Với hai tỉ đôla thì chẳng còn ai là thảm hại nữa đâu, chẳng ai còn sợ gì nữa đâu.
Italô nghi ngờ nhìn Yudenman, xem hắn đùa hay thật; nhưng không... Môsê nom rất nghiêm túc. Hắn nổi nóng.
- Cậu to đầu mà dại, có một chi tiết cậu không thấy! Cậu tưởng Gabêlôti ngốc đến nỗi không hỏi Ô Broi số tài khoản hay sao?
- Có thể... - Yudenman nhượng bộ. - Thậm chí chắc là có hỏi.
- Vậy? Sao cậu lại phải vòng vèo như thế?
- Ô kê! Quên chuyện đó đi... Đừng giận tôi. Tôi đã làm khá nhiều để thực hiện được vụ này, tôi hơi bị căng đầu. Đâu tôi cũng thấy là lôi thôi cả.
- Ô Broi không thể làm chuyện đó với chúng ta đâu. Nó chẳng có cái gì trong quần hết. Nó không dám đâu! Cậu thấy nó đánh lừa Gabêlôti à? Môsê!... - Vônpôn thình lình ngừng lại. - Mà nếu chính là tên Gabêlôti rác rưởi kia?
- Không, không - Yudenman cắt lời hắn. - Gabêlôti chẳng xơ múi gì ở đó cả. Đánh nhau đã đủ rồi. Không phải Gabêlôti!... Nếu xảy ra sự rắc rối, nếu không may Đôn Giencô... Xin lỗi, tôi nói trệch... Nhưng mà việc này...thì chỉ có thể là do Ô Broi.
- Đã nghĩ như thế ở trong đầu rồi thì cậu hãy khạc vào mặt Gabêlôti đi! - Italô quát, giận dữ. - Đi hỏi hắn đi, đi đi.
- Tôi cần nói thật với anh…Nếu Ô Broi định giở trò thối ra thì chưa kịp nhúc nhích hắn đã bị chặn tay ngay lập tức rồi. Tôi đã báo Lanđô Baretô ở Duyrích. Nó đã để ý rồi! Tại đây tôi đã cắm người trước cửa nhà lão. Một số đứa khác thì thay nhau trước cửa nhà con bồ nhí lão...Đừng bận tâm, Italô, đừng để ý làm gì... Đi Thụy Sĩ và cho tôi được chóng chóng yên tâm về Giencô... Đi chứ?
- Tớ muốn yêu cầu một việc khi tớ vắng nhà. Thủ tiêu Biatxca!
- Biatxca? - Yudenman kinh ngạc.
- Tại nó mà tớ bị gọi đến gặp bọn cớm.
- Có lẽ hắn không thể làm khác.
- Mặc kệ. Cho thủ tiêu nó! Đáng lẽ nó chỉ việc câm mồm!
- Tôi sẽ xem, tôi sẽ xem...
Vẻ lạnh lùng, Italô nhìn hắn trừng trừng.
- Cậu cho thủ tiêu hay để tớ lo cái đó hả?
- Yên tâm! Ta sẽ cho nó một bài học nho nhỏ. Có những việc cần hơn thế cơ.
- Không! Tớ thích thanh toán nóng nợ nần.
- Thế tiền của chúng ta anh có nghĩ tới không?
- Tiền ở đâu thì vẫn cứ còn ở đấy! Cho kềnh Biatxca hộ tớ. Tớ sẽ lo cái khác.
- Được, - Môsê lảng, - được...
Tốt nhất đừng có bao giờ thẳng thừng chọi nhau với Italô cả. Khi hắn điên lên, hắn có thể làm được mọi trò, đặc biệt là hy sinh những lợi ích đồ sộ để trút vợi đi một cơn giận trẻ con.
- Italô, - Yudenman nói thêm, - tới nơi anh gọi dây nói cho tôi luôn nhé. Nếu anh có khó khăn gì, tôi lập tức nhảy ngay lên chuyến máy bay đầu tiên...
*
Manuêla châm một điếu xì gà nhỏ. Chị cho phép mình hút ba bốn điếu một ngày, ngoài giờ làm việc. Rồi đặt chân lên gờ bàn phấn, chị đọc lại bức thư của mình:
“Giuliô yêu quí, Giuliô của Manuêla.
Em có thể đọc thuộc lòng thư anh bởi vì em đọc nó nhiều lần quá. Nó làm cho em sợ. Em không ngờ công việc của anh lại nguy hiểm đến như thế. Cho nên em xin anh, bỏ quách nó đi! (Chị gạch dưới chữ bỏ hai lần). Không cần tiền! Em không muôn xảy ra rủi ro với anh. Muốn gì người ta ở đây cũng rất sung sướng, mà sống sung sướng thì quan trọng hơn chết giàu. Anh có lẽ nên từ chối công việc đó. Anh hãy nghĩ là nếu họ trả anh ngần ấy tiền thì chính là vì họ không tìm ra được ai khác. Vậy thì về đi! Ta sống một hai năm nữa ở Duyrích, cô chủ của em sẽ cho anh một việc làm bình yên và ta sẽ về Anbuphâyra, hai ta góp vốn vào, em sẽ có thể mua được cửa hàng của ta. Với lại, Giuliô, em làm thế nào với đứa con trong bụng nếu như trước khi cưới em, bố nó lại bị một tai nạn?
Anh đáp ngay máy bay về, đắt thế nào cũng kệ, về đi, Giuliô! Muốn sao ta cũng chẳng cần nhiều tiền cơ mà. Em có giúp phục vụ bữa ăn tối ở nhà ông Clốp. Này, em có thể nói với anh là những người tiền bạc ngập lên ấy đều có vẻ xỏ nhau và anh hãy tin em, họ chắc là không làm tình luôn với nhau đâu; muốn gì cũng không như chúng ta, Giuliô của em ạ, có cảm tưởng họ sờ vào nhau bằng các cái gắp và hôn nhau qua giấy vệ sinh ở trước miệng để tránh lây bệnh lậu. Ngay cả ông Cuốc và cô Rênata cũng thế tuy thứ năm nay là họ cưới nhau, trong những điều kiện anh đã biết đến đấy: toàn thành phố đang bàn tán chuyện này! Giuliô, em nhớ anh, em van anh, hãy nghe theo em một lần và em bảo cái gì thì anh hãy làm nhá. Về đi! Đừng đặt chân vào cái mỏ ấy nữa mà hãy trở về ôm lấy em Manuêla vào trong tay anh nó đang cần đấ. Em sẽ đọc lại một lần nữa thư anh trước khi đi ngủ nhưng em chắc nó sẽ làm cho em có những cơn ác mộng. Trên giường không có anh, em rét.
Em yêu anh.
Manuêla trọn đời của anh.
Manuêla lấy một chiếc phong bì ở ngăn kéo bàn phấn rồi viết địa chỉ chồng chưa cưới:
ÔNG GIULIÔ ANMÂYĐA
CÔNG TY HỢP CHẤT VATXƠNA
CHUKUĐU BÔTXOANA
(NAM PHI)
Rồi chị lùa lá thư vào trong phong bì, quệt lưỡi vào rìa có hồ dính và đặt lên bàn phấn. Mai chị sẽ bỏ bưu điện sớm nhất, như hằng ngày chị vẫn làm, để gửi cho Giuliô. Nằm trên giường chị thầm hỏi liệu có là tốt không đây. Một người bạn gái của chị đã tâm sự với chị rằng có chửa đến tháng thứ ba hay thứ tư, các bà mẹ tương lai có thể thấy đứa con cựa quậy ở trong bụng mình. Mà chị thì có chửa đến ba tháng rưỡi rồi.
*
Khi ba người đàn ông đi vào cửa hàng, Biatxca biết ngay sắp có chuyện với bọn cướp. Chúng rất trẻ, dáng điệu sinh viên nhưng trong mắt có cái vẻ gì đó lạnh lùng và độc ác. Đứa cao nhất giống như trong một bức biếm hoạ của các bộ phim ngày xưa về Tên Sẹo Mặt ([18]) xách một cái hộp đựng đàn viôlông. Cái gì chứa bên trong đó?
Biatxca thầm hỏi. Ông sống phải phép với cảnh sát lẫn với đàn em các gia tộc ở New York. Ngoài ra, quan hệ của ông với Đôn Giencô Vônpôn thì ai cũng quá rõ để cho không kẻ nào dám sờ vào ông. Sau khi cảnh sát tới, ông đã cố gọi đến nhà Đôn Giencô nhưng không được. Bởi một sự kỳ quặc của dây nói, số máy lúc réo bận, lúc không ai trả lời. Sau hai giờ cố gắng vô ích, ông đã thôi, trao cho cô thư ký gọi tiếp, nhưng cô cũng chẳng may mắn gì hơn.
- Các ông? Tôi có thể giúp gì các ông được đây?
- Ông là Piêtrô Biatxca?
- Chính tôi. - Ông trả lời, lên mẽ, thình lình ý thức được sức mạnh hiệu lực của những mối quan hệ trên cao và sự có mặt bên ông của nhiều người khác. Ở tuổi ông, thành đạt như thế này mà lại để cho đám tép riu vô danh hạng bét quật ngã ư?
- Chúng tôi muốn đặt ông đóng giày, - người cầm hộp đàn nói.
- Các ông cần hẹn trước với các thư ký của tôi. Trước hết, thợ của tôi cần có mẫu chân cả khối của ông.
- Đây, một cái mẫu đây! - Người kia nói.
Thình lình hắn quay người Biatxca đi và đá mạnh vào đít ông. Trong tiệm, khách hàng và nhân viên chứng kiến cảnh tượng này đều đứng lặng, bàng hoàng. Biatxca xấu hổ, đỏ ran cả trán. Hiểu rằng uy tín, danh giá trong tương lai đều trông chờ ở phản ứng của mình, ông chống lại:
- Ông không biết là ông đang đánh ai à?
Một tên lưu manh rút khẩu côn Magnum ở trong túi ra, lừng khừng buông thõng xuống cạnh người, sau khi đã đi ra đứng ở cửa ra vào. Đứa kia dứt đứt dây điện thoại.
- Thế nào, kích thước ấy mày có lấy không? - Tên cầm hộp đàn hỏi nhẹ nhàng, điểm thêm cho câu hỏi một cái đá thứ hai.
- Ông vẫn chống lại:
- Tôi không quen anh lẫn người nào điên rồ cử anh đến nhà tôi, nhưng anh sẽ phải trả giá đắt đấy.
Lại một cái đá nữa.
- Mày có nhanh lên không hay tao phải cho cái đá nữa?
- Giencô Vônpôn, tên người đó có nói với anh điều gì không? - Biatxca thách thức, vất quân bài cuối cùng vào trận đánh.
Đứa dứt đứt dây điện thoại đi lại bên ông.
- Này, anh già, tớ đi nhiều, bụi ở giầy, anh già có muốn đánh xi cho tớ không?
Hắn đặt chân lên một tập giấy bạc còn để trên mặt két:
- Nào, đánh!
Biatxca không động đậy, hắn liền nện cho ông một quả đấm vào giữa miệng. Rồi thản nhiên giật chiếc áo của chị thu tiền, làm rách ra một mảnh như giấy thấm, đưa cho ông chủ tiệm giầy:
- Đánh xi!
Để cho thêm sức nặng, hắn chĩa vào gáy ông một khẩu Harinhtơn Risơtxơn cỡ 22. Mắt đầy tức giận và sợ hãi, Biatxca cầm lấy miếng vải, đưa nó lên trên chiếc giày cao sáu phân. “Giày của bọn giàu xổi” – Ông không thể không nghĩ như thế mặc dầu đang trong tình trạng khốn đốn này.
- Lau mạnh nữa! Quỳ xuống! Có cái vòi bơm của tao ở trước mặt chắc mày sẽ làm tốt hơn. Tao muốn giày bóng loáng.
Piêtrô quì xuống và đánh bóng chiếc giày.
- Đủ rồi! - Thằng cầm hộp đàn xen vào sau một lát - Đi lấy kích thước cho chúng tao.
Một bà khách hàng, nhân lúc mọi người đang bị hút vào cảnh này, đã đi ra cửa.
- Tôi ra. Tôi không có dính dáng gì đến công việc các ông. Tôi muốn ra.
- Chậc, chậc! - Tên cầm khẩu Magnum tặc lưỡi.
Hắn vẩy mũi súng bảo bà về chỗ cũ.
- Ít nhất cũng phải cho tôi biết các ông muốn gì ở tôi chứ? - Bắt đầu sợ thật, Biatxca hỏi.
- Thì đã bảo mày rồi đấy. Làm giày mà. Đi!
- Thế nào? - Tên cướp gác cửa nói. - Đóng chứ?
Tên bắt Biatxca quì, nói với cô thu tiền:
- Ra kéo rèm che cửa xuống!
Hết hồn, cô ta rời chỗ ngồi, toan lấy hai bàn tay che chỗ áo rách mà qua đó người ta thấy nhô ra một bầu vú quá nặng. Hắn gọi giật lại:
- Dán cái này lên cho người qua đường trông thấy...
Hắn đưa cho một mảnh vải lấy ở trong túi ra. Cô mở nó và mọi người có thể đọc thấy: “Đóng cửa vì lý do công việc”. Yên tâm, hai đứa khác đẩy Biatxca vào phòng trong. Thấy họ vào, không một người thợ giày nào dám ho he.
- Cái gì thế này, kia kìa? - Tên cướp cầm hộp đàn hỏi, chỉ vào hàng trăm phom giày dàn ra dài dằng dặc trên các ngăn giá.
Bọn nó, tựa vào cửa, chĩa súng vào hơn một chục nhân viên đang im lặng, mắt mở to, nhợt nhạt!
- Phom chân các khách hàng của tôi. - Biatxca nói. Bây giơ các ông có thể giải thích cho tôi.
- Đi lấy cho tao một cái.
Piêtrô đem đến cho hắn một chiếc phom. Vừa xem, tên cướp vừa hỏi:
- Mày có bao nhiêu chiếc?
- Hai nghìn sáu trăm! - Pêtrô lẩm bẩm.
- Bằng cái gì thế?
- Thạch cao.
- Tại sao mày viết ở trên Pôl Numen? ([19])
- Vì là phom chân ông ấy.
- Này, - tên huýt gió khâm phục, - ra là mày không đóng giày cho lũ cùng đinh đâu nhỉ.
Biatxca nhún vai một cái cáu kỉnh:
- Tôi hỏi này, chơi cái trò gì đấy?
- Thằng này và thằng này! - Tên cướp ra lệnh, trỏ vào hai chú học việc. - Lấy gậy, ở đằng kia kìa, đấy, rồi khua tất cả những cái phom này xuống đất cho tao!
- Ấy không! - Biatxca kêu lên. - ông không có quyền!
Chỉ hai bước, tên cướp bắt ông đánh giày đã ở bên cạnh ông. Hắn quật báng súng vào má ông, làm rách một đường. Choáng váng, Biatxca khuỵu xuống rên rỉ.
- Đừng làm thế! Đấv là tất cả vốn liếng của tôi...
- Thế nào, có đi không? - Đứa cầm hộp đàn nói, giọng lạnh lùng và sốt ruột.
Hai người học việc, sau khi nhìn nhau bất lực lấy đầu gậy quẹt các ngăn giá ở ven tường. Các phom giày rơi xuống đất, trong tiếng đổ vỡ tan tành.
- Giúp chúng với, các người kia!
Những người còn lại đều ý tứ quay đầu đi để không nhìn thấy nước mắt và máu ở trên má ông chủ mình.
- Bây giờ giẫm! Nghiền nát ra cho tao...! Còn một cái ở trên giá bên trên kia. Bên dưới nữa!
Người có tuổi nhất trong đám thợ xen vào:
- Đừng cái ấy... Mêrilin đấy!
- Mêrilin ([20])? Không đùa đấy chứ!
- Tôi xin ông!...
- Thì mày giữ lấy Mêrilin của mày! Muốn gì thì ở chỗ đó cô ta cũng chẳng dùng gì nhiều đến giày. Giẫm!... Giẫm!...
Hai tay che mặt, vẫn phủ phục, Biatxca đã có gan nhìn những người thợ, những đứa con, có phần nào như thế, của mình đang giẫm xéo lên những mẫu chân duy nhất từng làm cho ông giàu có và nếu như người ta còn muốn để cho ông sống trên đời này thì ông sẽ phải để ra hàng năm trời mới tạo lại được.
- Bây giờ cho tao xem kho dự trữ những thứ xa hoa của mày!
Biatxca hất đầu về phía một cái cửa trong cùng phòng, phủ đầy những lóp bụi dầy. Ông khó nhọc đứng lên, loạng choạng trên các mảnh thạch cao, không khỏi đọc thấy trên một miếng còn nguyên vẹn chữ Henri Kítsinhgiơ. Phía các nhân viên, không ai động đậy. Ông quay quả đấm cửa mở vào trong kho. Nó chất ngập những da quí, nhập từ Ý hay Anh, những đôi giày sắp giao trả khách hay đang đóng dở. Điềm đạm, tên cướp mở cái hộp đàn ra, Biatxca sửng sốt: nó không đựng khẩu súng máy nào mà là một mỏ hàn oxy cắm vào chiếc bình ga cỡ nhỏ, hình quả cầu.
- Ông không châm lửa đốt nhà chứ? - Piêtrô ngây ngô hỏi.
Không trả lời, tên cướp lấy chân đá tung các hộp giày ra. Mãi hắn mới thèm buông:
- Không đốt nhà. Chỉ muốn làm xem xém đi cái mặt hàng tồi tàn của mày thôi!
Hắn vặn một cái. Ga phì rít lên ở đầu mỏ hàn. Hắn đánh lửa châm vào đó. Ngọn lửa vọt ra, kéo dài ngoẵng và liếm vào những hộp giấy bồi đầu tiên.
- Ông có cần tiền không? - Piêtrô hỏi tác giả của cơn ác mộng đang làm cho ông trở thành tay trắng.
- Không, không, không cần tiền...
- Vậy cái gì?
- Không cái gì cả. Đưa chân không của mày ra đây!
Như cái máy, Biatxca cởi giày tất ra. Bây giờ ông không sợ nữa, tất cả, khi ông đã chẳng còn gì thì còn cái gì tệ hơn xảy ra với ông được nữa? Các phom, các kho hàng của ông bị mất đi không thể nào bù chuộc lại được. Vượt khỏi cái sợ, ông nói không nghĩ ngợi:
- Tại sao?
- Mày đã có phom chân cho mày chưa?
- Chưa.
- Thế thì hay. Mày không thể dùng đến nó nữa đâu.
- Tại sao?
Cái mỏ hàn, trong một động tác bất chợt và lặp lại, tung ngọn lửa nghiền nát hai bàn chân ông mà với một sự tinh tường kinh khủng, ông nghe được cả tiếng xương vỡ nát ra.
- Vì chúng sẽ không bao giờ có cùng một hình thù nữa mà! - Tên cướp bảo ông, vẻ lịch sự dễ thương.
Khi cái đau như làn sóng chạy khắp người ông và ông toan hét lên thì chợt nhận thấy trong căn nhà kho chỉ còn lại có mỗi một mình ông.
Đồng Tiền Thấm Máu Đồng Tiền Thấm Máu - Pierre Rey Đồng Tiền Thấm Máu