Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Trương Vũ Hàm
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1705 / 21
Cập nhật: 2015-11-28 04:43:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ông Tam đoán chắc Lợi Lợi sẽ liên lạc với Chu Nam, nhưng không ngờ chuyện đó lại đến nhanh như vậy.
Một buổi tối, Chu Nam gấp gáp gọi điện cho cô, ấp úng mãi không nói rõ chuyện. Trong điện thoại, anh nói hơi nhanh như đã cân nhắc từ trước:
-Tam Tam, Lợi Lợi muốn mời chúng mình ăn cơm. Sáu giờ ở nhà hàng Tiêu Giang Nam nhé. Em chuẩn bị rồi đến công ty, chúng ta cùng đi.
Đông Tam nghe mà lùng bùng cả lỗ tai. Ăn cơm? Có quỷ mới biết mục đích của cô ta là gì. Giọng cô bắt đầu găng lên:
-Sao lại mời ăn cơm? Đi ăn với ai chả được, sao cứ phải là cô ta?
Đầu dây bên kia thoáng ngập ngừng rồi mới trả lời:
-Thôi thôi, bạn bè bình thường ăn với nhau một bữa cơm cũng được mà. Còn chưa đến một tiếng nữa, giờ em mà không đi là sẽ muộn đấy.
-Chu Nam, – Cô cố gắng nén cơn giận trong lòng, – Em với cô ta không phải là bạn bè bình thường. Từ đầu đến cuối, từ lúc bắt đầu quen anh cho đến một trăm năm sau, em cũng không cho rằng em với cô ta có thể làm bạn.
Cô thực không hiểu, tại sao người đàn ông này lại không phân biệt được rõ ràng rốt cuộc ai mới là kẻ có dã tâm thực sự?
Năm đó, anh cũng không hề cảnh giác với sự xuất hiện đầy tính toán của cô, coi tất cả những lời êm ái của cô như là sự quan tâm chân thành của một người bạn dành cho mình. Khi ấy, Lợi Lợi chắc chắn cũng nói với anh những lời y hệt như cô bây giờ, chắc chắn cũng khóc lóc gào thét, chắc chắn cũng nghiến răng nguyền rủa cô là con hồ ly tinh không biết xấu hổ đi dụ dỗ người yêu của người khác. Tuy Lợi Lợi trước sau đều cư xử với cô rất thân thiết, nhã nhặn, nhưng với một người từ nhỏ đã quen với cuộc sống bon chen, giành giật như cô thì trên thế gian này tất cả những điều đó chỉ là dối trá. Cô luôn cho rằng, giữa con người với nhau phải tính toán thì mới có thể tồn tại được. Cô hiểu Chu Nam không phải là không nhận ra dã tâm của cô đối với anh, anh cũng biết rõ mọi lời nói của Lợi Lợi đều là sự thật, chỉ là anh không nỡ xé bỏ lớp giấy che đậy sự thật mà thôi.
Quả nhiên, Chu Nam lại trả lời nước đôi để dỗ dành cô:
-Làm gì mà nghiêm trọng đến thế, Lợi Lợi cũng biết vị trí của mình mà. Anh đợi em đấy Tam Tam, đừng bướng bỉnh nữa.
-Em không đi. Muốn đi thì anh tự mà đi với cô ta. – Cô kết thúc cuộc nói chuyện bằng một câu gọn lỏn rồi không để đầu dây bên kia kịp phản ứng, tắt bụp điện thoại.
Tắt điện thoại rồi cô lại thấy hối hận. Trước đây cô đâu có ngang bướng như thế. Trước đây Chu Nam có nói gì, thì cho dù chẳng cam tâm tình nguyện chút nào, nhưng cô vẫn làm theo ý anh. Cô biết Chu Nam là hạnh phúc lớn nhất của cả đời cô, cho nên làm gì cũng suy xét rất cẩn thận, thận trọng từng bước một. Cô dâng hiến cho người đàn ông này tất cả những gì thuộc về mình, vậy mà bây giờ chỉ vì cô bạn gái cũ của anh ta xuất hiện không đúng lúc mà tất cả nỗ lực của cô sắp sụp đổ trong nháy mắt.
Ngày xưa Đông Tam không như thế này, con người cô vốn rất điềm tĩnh, tự tin vào bản thân. Khi ấy cô đối phó với cô bạn gái cũ xinh đẹp của người yêu mình dễ như lấy đồ ở trong túi ra vậy. Thậm chí, mỗi khi đối diện với những cô nàng xinh đẹp vây quanh Chu Nam, cô vẫn luôn giữ được sự bình thản hiếm có. Từ trước đến nay, Đông Tam không có gì làm nổi bật, nhưng trong cuộc chơi tình ái, cô luôn là người giành được chiến thắng cuối cùng.
Khi Chu Nam lao vào vòng tay cô, có bao nhiêu tiểu thư đã khóc đỏ cả mắt trong buồng khuê các? Vậy mà cô vẫn điềm tĩnh trước vận may của mình, thản nhiên khoác tay anh đi dạo trên khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Nay khi cô bạn gái cũ, kẻ đã thảm bại dưới tay cô năm nào bây giờ trở lại giễu võ dương oai, thì cô lại trở nên căng thẳng không yên như vậy?
Chu Nam không gọi điện lại.
Mặc dù anh sống chết không thừa nhận giữa anh và Lợi Lợi nảy sinh tình cảm, nhưng anh cũng không giấu cô việc anh gặp gỡ cô ta khá thường xuyên.
Vì sao anh lại giấu cô?
Cô thở dài, vuốt lại tóc rồi đứng lên tìm quần áo.
Khi cô vừa đến tòa nhà văn phòng của Chu Nam thì vừa kịp nhìn thấy chiếc BMW màu hồng rẽ ngoặc vào chỗ đỗ xe. Đúng lúc đó Chu Nam từ đại sảnh đi ra, tiến thẳng đến chiếc xe bóng bẩy quen mắt. Lô Lợi Lợi từ trong xe bước ra, hai người họ cười nói vui vẻ với nhau. Cô ta thậm chí còn giúp Chu Nam chỉnh lại cravat, sau đó khoác tay anh đi về phía nhà hàng Tiêu Giang Nam cách đó không xa.
Đông Tam trân trối nhìn bọn họ, trái tim đau đến nghẹt thở dù trí óc kêu gào đó chỉ là thói quen quý tộc của họ. Trước đây họ là một đôi trai tài gái sắc, người này vịn vào tay người kia là chuyện bình thường, và cũng có lẽ cử chỉ thân mật đó chỉ là sự kéo dài của một đoạn ký ức mà thôi.
Cô chửi thề một câu rồi đẩy cửa xe, đuổi theo bọn họ trên đôi giày cao chót vót.
-Ông xã, ông xã, em quên không mang theo ví tiền.
Cô gập người thở dốc, tóc tai rối bù, bàn chân cũng bắt đầu đau nhức. Đông Tam vốn chúa ghét đi giày cao gót, nên cả tủ giày của cô chỉ có độc một đôi cao gót là quà sinh nhật của Chu Nam tặng.
Hai người quay đầu lại, bối rối nhìn bộ dạng hớt hơ hớt hải của cô. Chu Nam vội rút tay ra, mặt anh hơi hoảng hốt. Cậu thanh niên lái taxi ở phía xa xa cứ nhìn anh tủm tỉm cười. Chu Nam rút ví trả cho lái xe, mặt đỏ bừng nhưng vừa bị bắt quả tang làm điều ám muội.
-Chẳng phải em nói là sẽ không đến cơ mà?
Đông Tam không trả lời anh, cô quay đầu sang mỉm cười với Lô Lợi Lợi:
-Lợi Lợi, hôm nay trông cô xinh lắm.
Lô Lợi Lợi vẫn đứng tại chỗ thân thiện nhìn cô cười:
Chu Nam nói cô không đến, hóa ra là vì còn phải trang điểm. Bộ váy này thật trẻ trung, lâu rồi tôi không mặc những trang phục như thế này nữa, đúng là già thật rồi.
Đông Tam chỉ nhếch mép cười, không buồn đáp lại. Chu Nam thấy khó xử, vội lên tiếng:
-Đâu có, em vẫn xinh đẹp như ngày xưa mà.
Chu Nam vừa dứt lời, mặt Lợi Lợi lập tức đỏ bừng lên. Đông Tam chỉ liếc xéo anh một cái, rồi quay người đi về phía trước. Cô khoác tay Lợi Lợi, tươi cười hỏi:
-Lợi Lợi, cô định ở lại Bắc Kinh bao lâu? Có dự định gì chưa?
Giống như những lần chạm trán nhau trước đây, ai cũng có những toan tính của riêng mình, nhưng vẫn cười nói vui vẻ như thường.
Lợi Lợi hơi nghiêng đầu nhìn cô, trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời:
-Gia đình tôi có chút công việc cần sắp xếp, có lẽ tôi sẽ ở lại tương đối lâu. À, bạn bè cô có ai cần tìm chỗ thực tập không? Tôi có thể sắp xếp giúp.
-Ừ, – Đông Tam khẽ mỉm cười, – tốt nhất là không nên làm phiền cô. Tôi không thích mắc nợ ai, nhất là cô. Giữa chúng ta không nên có bất cứ quan hệ gì.
Trong phút chốc, gương mặt kiều diễm của Lợi Lợi thoắt đỏ bừng lên. Cô quay đầu liếc nhìn Chu Nam. Anh đang cắm cúi đi đằng sau, hình như đang mãi nghĩ chuyện gì đó. Những điều cô và Đông Tam nói, có thể anh nghe thấy hoặc cũng có thể là không. Từ lần đầu tiên họ gặp lại nhau, thái độ thù địch của Đông Tam đối với cô đã quá rõ ràng.
Lợi Lợi còn đang thần người suy nghĩ thì Đông Tam lại tiếp tục đâm thêm nhát nữa vào ngực cô:
-Đừng nhìn nữa, anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, cô còn muốn giành lấy ư?
Lợi Lợi khựng lại, sắc mặt trở nên trắng bệch. Cô ta gượng cười rồi luống cuống cáo lỗi:
-Tôi vào nhà vệ sinh một chút, xin lỗi nhé.
Đông Tam vẫn rất nhã nhặn, cô nhìn xoáy vào tình địch của mình, lạnh lùng nói:
-Lợi Lợi, sắc mặt cô không được tốt lắm, có cần tôi đi cùng không?
Lợi Lợi vội lắc đầu từ chối:
-Không cần đâu, tôi ra ngay mà.
Đôi giày cao gót màu bạc thời thượng của cô ta vẫn di chuyển rất điềm tĩnh. Đông Tam khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn Lợi Lợi hòa mình với dòng người bước vào khu thương mại cho đến khi mất hút, lúc ấy cô mới nghiến răng, dựa vào cửa tháo đôi giày ra. Gót chân cô đã phồng rộp, đỏ ửng. Chu Nam bước lại gần cô, cúi xuống xem xét một lúc rồi thở dài:
-Việc gì em phải làm khổ bản thân như thế. Em cứ mặc như bình thường là đẹp mà.
Đông Tam thản nhiên nhìn anh, trả lời:
-Em muốn anh nhận ra rằng, chỉ cần em muốn em cũng sẽ hấp dẫn và quyến rũ không gì cô ta. – Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nụ cười của cô có chút gì đó gian xảo – Sao, đau lòng rồi phải không?
Chu Nam đang ngó nghiêng xung quanh xem có hiệu thuốc nào gần đó không, vừa bực mình vừa buồn cười:
-Em đừng có lúc nào cũng bới móc anh như thế. Anh biết em không yên tâm thả anh đi ăn tối với cô ấy. Thời gian địa điểm anh đều báo cáo với em rồi, em cũng đừng để anh phải thất vọng.
Đông Tam thở dài, cô khom người ngồi xuống bậc thềm xoa xoa gót chân đang bị sung vù, buột miệng văng tục:
-Chết tiệt, anh an ủi bạn gái đang trong cơn tức giận như thế à?
Chu Nam ghé mặt lại định hôn cô, nhưng lập tức bị cô đẩy ra. Anh liền cười đau khổ:
-Yên tâm đi, đời này kiếp này anh là của em rồi. Chẳng ai cướp mất của em đâu.
Đông Tam “hừm” một tiếng, không đếm xỉa gì đến Chu Nam nữa.
Bữa ăn diễn ra hết sức gượng gạo. Ba người ai cũng có tâm sự riêng, nhưng không ai đủ can đảm lên tiếng phá vỡ bầu không khí đông cứng ấy. Bất chợt, có tiếng người vui vẻ gọi tên Lợi Lợi. Giọng nói nghe rất quen, hình như cô đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải. Vừa ngẩng đầu lên, Đông Tam bắt gặp ngay nụ cười đầy ngạc nhiên của Chu Cẩm Thời.
-Lợi Lợi, sao em lại ở đây?
Đông Tam vội cắm cúi nuốt một miếng cải, giả vờ không quen biết gì gã.
Lợi Lợi đứng bật dậy, dáng vẻ vừa vui mừng vừa xúc động lên tiếng:
-Cẩm Thời.
Đây không đơn giản là cố nhân trùng phùng. Đông Tam tin chắc, nếu không có mặt cô và Chu Nam thì họ nhất định sẽ ôm hôn nhau thắm thiết. Nhưng bây giờ họ chỉ gật đầu bắt tay rồi Lợi Lợi mời gã cũng ngồi dùng bữa với họ.
Mà gã dường như không thèm để ý đến ánh mắt gườm gườm của Đông Tam, ngồi xuống bàn rất tự nhiên. Chu Nam chủ động bắt tay người đàn ông mới xuất hiện, vui vẻ tự giới thiệu:
-Tôi là Chu Nam, còn đây là bạn gái của tôi, anh cứ gọi cô ấy là Tam Tam.
Chu Cẩm Thời đưa tay nắm lấy tay anh, nhưng mắt lại hướng về phía cô đầy ý vị.
-Ồ, hóa ra cô là Tam Tam.
Anh ta cố tình kéo dài chữ “ồ” như thể vừa nhận ra một điều gì đó rất thú vị. Đông Tam không nể nang gì nữa, ngẩng đầu lên lườm gã một cái, sao gã đàn ông này đáng ghét thế không biết? Chẳng hiểu sao cô rất dị ứng với cái đầu đinh và thân hình vạm vỡ của anh ta. Nếu một người đàn ông chỉ biết huênh hoang với đống cơ bắp trên người thì liệu có phải anh ta vô vị đến mức chỉ biết chạy theo đám con gái chẳng khác gì một con công đực xòe đuôi để thu hút con cái hay sao?
Hình ảnh một Chu Cẩm Thời thoáng chút thất vọng khi cho cô mượn laptop vụt thoáng qua trong đầu, nhưng nhanh chóng bị cô cho vào dĩ vãng.
Chu Nam khẽ kéo tay cô ra hiệu, giọng nói có chút trách cứ:
-Sao lại ngây ra thế? Anh Chu đang nói chuyện với em đấy.
Đông Tam cố nén những lời cay độc đang chực tuôn ra, gật đầu bất đắc dĩ, cô tiện tay với lấy cốc nước hoa quả trước mặt đưa cho anh:
-Anh Chu, thời tiết hanh khô, cẩn thận không bốc hỏa đấy.
Trước cái nhìn đầy vẻ kì lạ của mọi người, Chu Cẩm Thời nhận lấy cốc nước quả, mỉm cười ngẩn đầu uống cạn:
-Cảm ơn, Tam Tam.
Đông Tam đáp trả lại gã bằng một cú lườm ngoạn mục.
Khi bữa cơm gần kết thúc, hai người đàn ông vào nhà vệ sinh, để hai cô gái ngồi lại với nhau.
Đông Tam lơ đãng xiên một miếng dưa đỏ au trên đĩa, dường như tâm trí cô đang phiêu du ở tận chốn nào, không để ý đến mọi chuyện ồn ào xung quanh.
Lợi Lợi mỉm cười lên tiếng trước:
-Tam Tam, chúng ta có thể hẹn một lúc nào đó để nói chuyện riêng không?
Đông Tam vẫn không ngừng chọc chọc làm miếng dưa lỗ chỗ như viên than tổ ong, mãi một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang ngồi đối diện.
-Nói chuyện? Chúng ta có chuyện gì để nói chứ? Tôi không thích nói chuyện với những người đã từng thất bại dưới tay tôi.
Lợi Lợi hình như đã dần quen với tính cách kỳ quặc của cô nên chỉ cười nhẹ đáp:
-Cô không muốn nói chuyện với tôi, lẽ nào muốn tôi đi tìm Chu Nam sao? Giống như ngày hôm nay ư? Nếu cô không để ý thì tất nhiên tôi cũng không có ý kiến gì.
Đông Tam im lặng nhìn Lợi Lời. Cô gái này đã thay đổi. Cô ta hoàn toàn đã có sự chuẩn bị trước, thậm chí còn rất tự tin vào chiến thắng của mình, rõ ràng đây là bộ dạng người trên ban ơn cho kẻ dưới, bà chủ kẻ cả với kẻ làm công. Cô ta đã không còn là cô tiểu thư nhà giàu năm nào bị cô cho qua mặt dễ dàng. Và Đông Tam giờ cũng không còn là con bé nghèo khổ trắng tay của ngày ấy nữa. Cô vẫn nghèo khó như thế, nhưng cô đang nắm trong tay một thứ quan trọng mà cô ta vô cùng thèm khát.
-Chu Nam sẽ không quay lại với cô nữa đâu. Tôi khuyên cô một câu, không biết cô có từng nghe qua không, đơn giản nhưng lại rất thích hợp với cô: Ngựa khôn không ăn cỏ cũ.
Lợi Lợi vẫn mỉm cười với vẻ chắc thắng trong tay:
-Hiện tại không giống như quá khứ. Tam Tam, điều Chu Nam cần là một hậu phương vững chắc, một cuộc sống đàng hoàng sung túc, còn những gì cô đem lại cho anh ấy chỉ là một cái kho chứa củi, vậy sao còn khăng khăng bám chặt lấy anh ấy? Tam Tam, những gì anh ấy muốn, tôi đều có thể cho anh ấy, nhưng cô thì không. Không chỉ thế, cô còn tước đi cơ hội đổi đời của anh ấy.
Câu nói như một cái bạt tai giáng vào mặt Đông Tam. Sự giận dữ tuyệt vọng dâng lên trong mắt, cô gằn giọng tuyên chiến:
-Cho dù thế nào, cô cũng chỉ là người bị anh ấy ruồng bỏ mà thôi. Tôi không muốn nói những câu tuyệt tình, nhưng nếu cô muốn thì tôi sẽ nói chuyện với cô. Thời gian, địa điểm do cô chọn, tôi sẽ đợi cô bất cứ lúc nào.
Lợi Lợi nhìn thẳng vào mắt Đông Tam, rồi trong tíc tắc, ánh mắt cô trở nên xa xăm:
-Đây mới là Tam Tam dũng cảm tiến lên mà tôi biết, – Cô ta thở dài, nhưng ngay lập tức khuôn mặt lại trở nên thân thiện như cũ. – Có thể cô không biết, năm xưa tôi thật ngưỡng mộ cô, vì cô là người dám yêu dám hận. Vì tình yêu của mình, cô không màng bất cứ lời dèm pha của thiên hạ. Hồi đó tôi…thật sự muốn được như cô.
Tam Tam cười nhạt một tiếng. Hóa ra đây cũng gọi là ước mơ của tiểu thư con nhà giàu đấy. Sống trong cảnh giàu sang phú quý, nhưng cả ngày lại chỉ mơ ước được đổi vị trí cho tình địch. Hoán đổi ư? Đổi để trở thành một Đông Tam ngày ngày lo lắng cơm không đủ no ư, đổi lấy cảnh sống lay lắt, nghèo hèn như gia đình cô ư, hay đổi lấy cuộc sống chụp giật trên đường phố.
Con người ta đúng là lòng tham không đáy, ai cũng chỉ biết thèm thuồng trước thành quả lao động của người khác. Đông Tam cảm thấy không có ai khổ sở như cô, bởi vậy, cũng không có ai giống cô, xả thân để bảo vệ những thứ thuộc về mình. Không có ai từng bi thảm như cô, cũng không có ai hiểu được cảm giác tay trắng là gì. Tất cả bọn họ đều là công chúa, hoàng tử trong truyện cổ tích, duy chỉ có cô, thê thảm đến mức bi tráng, lúc nào cũng phải gồng lên để bảo vệ hạnh phúc nhỏ nhoi của mình.
Rời khỏi nhà hàng, Lợi Lợi và Chu Cẩm Thời đề nghị đưa Chu Nam và Đông Tam về, nhưng cả hai đều bị Chu Nam mỉm cười từ chối. Nhìn họ lái xe đi xa rồi, Chu Nam mới quay lại nhìn Đông Tam, anh mắt có chút do dự:
-Anh còn chút việc chưa làm xong…
Đông Tam vội cắt lời anh:
-Vậy anh về công ty đi, em đi xe bus về cũng được.
Chu Nam nhìn xung quanh, rồi kéo cô đến một cửa hàng bách hóa gần đấy, mua một cây kem ốc quế đưa cho cô:
-Thưởng cho em này. Về nhà ngoan nhé, trên đường không được bắt nạt các bạn đâu đấy.
Đông Tam nhận lấy que kem, không giấu được nụ cười hiện lên trong mắt:
-Đừng có tưởng một cây kem ốc quế mà có thể mua chuộc được em. Anh cứ đi làm đi, khi nào về thì cứ tự động quỳ ở góc nhà cho đến khi em tha tội. Em đi trước đây.
Đi được hai bước, cô quay lại, dúi que kem vào tay anh, vẫy vẫy tay chào rồi quay người đi xa dần. Cô chưa bao giờ thích ăn kem ốc quế, và Chu Nam cũng không có thời gian để tâm đến sở thích của cô.
Cô vừa đi vừa cúi đầu nghĩ ngợi, có phải Chu Nam nên có cuộc sống mới của riêng mình không? Nếu…nếu ban đầu Chu Nam không chọn cô thì liệu cuộc đời anh sẽ thế nào?
Cô khẽ ôm đầu, đột nhiên cảm thấy buồn vô hạn. Ban đầu cô và Chu Nam gặp nhau hoàn toàn chỉ là tình cờ. Sau bữa tiệc của đám người nhà giàu ấy, một thời gian dài họ không gặp lại nhau. Nhưng cô vẫn nhớ, khi anh tạm biệt cô, khóe miệng khẽ cong lên dịu dàng dưới ánh chiều mờ ảo.
Cô thích hồi tưởng lại nụ cười của anh khi đó, thích dáng vẻ lãng tử của anh, vẻ lịch lãm khi im lặng đứng chắn cho gió khỏi thổi tung váy cô và cả sự nhiệt tình toát ra từ con người anh. Nhưng từ khi Chu Nam đến bên cô, sự nhiệt tình đầy chất lãng tử ấy đã không còn nữa.
Chu Cẩm Thời không biết từ chỗ nào đột ngột xuất hiện, gã đánh vô lăng đỗ xịch chiếc xe việt dã khổng lồ ngay trước mặt Đông Tam, rồi ngọt nhạt khuyên cô lên xe:
-Tôi có việc đi hướng này thì tiện thể đưa cô về luôn, tôi không đòi tiền xăng dầu đâu mà sợ. Con gái con đứa đi một mình trên đường, định cố ý để người khác phạm tội à?
Đông Tam nhìn thẳng vào gã, rõ ràng gương mặt gã chẳng có một gram bảo hành nào cả. Cô im lặng bước tiếp, được một hai bước thì quay đầu lại hỏi gã:
-Anh và Lô Lợi Lợi là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ phải không?
Chu Cẩm Thời gõ gõ tay lên vô lăng, một lát sau mới cười cười, trả lời:
-Lên xe đi, tôi sẽ kể cho cô nghe câu chuyện điên rồ nhất trong những năm tháng bồng bột của tôi. Nếu thấy không đủ độ điên thì cô cứ việc lấy gạch đập vào đầu tôi.
Đông Tam vờ như không nghe thấy gì, vẫn lẳng lặng đi về phía trước. Chu Cẩm Thời huýt sáo chế giễu, khi đang chuẩn bị rồ xe bỏ đi thì cửa xe bỗng bật mở, đôi mắt đen lay láy của Đông Tam nhìn anh ta chằm chằm:
-Những kẻ có tiền như các người có phải đều rắc rối đến mức khó chịu không? Một người thì van xin tôi đi uống nước nói chuyện, một người thì van vỉ đòi đưa tôi về.
Chu Cẩm Thời nhất thời bị cô cho một tràng liên thanh, giật mình nhìn cô trân trối mất một lúc rồi bật cười khà khà:
-Xe tôi ấy à, không phải ai cũng được ngồi lên đâu, cô là người đầu tiên có được cái vinh hạnh ấy đấy.
Đông Tam khẽ nhếch mép, không có ý định tiếp lời. Chu Cẩm Thời cũng không ngại ngùng, nheo mắt nhìn cô đầy ẩn ý:
-Thì ra cô chính là Tam Tam vừa đáng thương vừa đáng giận mà Lợi Lợi vẫn thường nhắc đến. Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến cô từ lâu rồi chứ nhỉ. Tôi là anh họ của Lợi Lợi, rất vui được làm quen, Tam Tam.
Vừa đáng thương, vừa đáng giận? Đây là lần đầu tiên Đông Tam nghe thấy đánh giá của Lợi Lợi về mình, nhưng cô không hề cảm thấy ngạc nhiên. Cô tiểu thư kiêu ngạo năm đó vì lòng tự tôn nực cười mới bị cô từng bước từng bước một giành lấy chàng hoàng tử của mình. Cô ta vốn vẫn quen với việc có được tất cả mọi thứ nên mới cho rằng mình có quyền thương hại người khác. Và chình Đông Tam đã không chút đắn đo lợi dụng lòng thương hại này để hủy hoại cô ta.
Khi Lợi Lợi của ngày ấy xách vali ra nước ngoài, có phải cũng đã hạ quyết tâm, nhất định phải giành lại bằng được những gì vốn thuộc về mình?
Đông Tam ngồi trên xe, bóng tối che khuất phần lớn khuôn mặt của cô. Chu Cẩm Thời tập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cô dò xét thái độ. Không khí hơi có vẻ trầm lặng, dường như hai người đột nhiên không biết nên nói gì để phá tan sự im lặng bất thường này.
Xe đi được hơn nửa đường, Chu Cẩm Thời mới lên tiếng:
-Này, sao cô không nói gì?
Đông Tam cười nhạt:
-Tôi tưởng anh mời tôi lên xe là có chuyện muốn nói với tôi?
Chu Cẩm Thời phì cười:
-Lúc nãy là do tôi hơi căng thẳng nên nói bừa đấy. Này, để tôi nói cho cô biết, từ hồi học tiểu học đến giờ, tôi chưa bao giờ bị căng thẳng như thế này đâu. Thật đấy, đôi mắt của cô làm tôi không nói được gì nữa rồi.
Đông Tam ngả người về phía sau, từng vệt đèn đường không ngừng lướt qua gương mặt cô:
-Em họ anh…Lô Lợi Lợi, sao lại về nước?
-Ầy! – Chu Cẩm Thời tặc lưỡi đầy bất đắc dĩ – Cứ nhìn thái độ tối nay, chắc cô cũng biết chúng tôi lâu rồi không gặp nhau. Thực ra là tôi có quan hệ làm ăn với bố Lợi Lợi. Gia đình họ có mỗi một cô con gái, nó không về thì gia sản lớn như thế, sau này sẽ giao cho ai?
Cũng đúng. Cách giải thích này không phải là không có lý. Nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường. Chu Cẩm Thời nheo mắt nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói tiếp:
-Lúc nhỏ tôi thường hay chơi với Lợi Lợi, có lần hai anh em tôi được đến công viên giải trí chơi, được chơi đủ các trò tàu lượn, đua thuyền, vòng quay… Trong khi tôi vô cùng phấn khích với những trò mới lạ, thì Lợi Lợi từ đầu buổi đến cuối buổi chỉ đòi cưỡi ngựa gỗ, những trò khác thì nói thế nào cũng không chịu chơi. Khi ấy vé vào cửa đắt lắm chứ, hàng trăm trò chơi hấp dẫn vậy mà cả ngày chỉ ngồi ngựa gỗ thì đi công viên giải trí làm gì, thà ở nhà chơi còn hơn.
Đông Tam khẽ nhếch môi bày tỏ sự tán đồng, nhưng không thể cười nổi. Công viên giải trí? Trong ký ức của cô, tuổi thơ chỉ là những trò rẻ tiền cùng đám trẻ trong ngõ với mấy thứ đồ phế liệu trong góc vườn xơ xác và những trận say lướt khướt của người cha. Khi ấy, Đông Tam chưa hề có tí khái niệm gì về sự ghen ghét với đám người giàu có nhiễu sự. Cô là người không muốn đặt quá nhiều hy vọng vào tương lai khi hiện tại chẳng lấy gì làm sáng sủa.
Cô thừa nhận mình không thích những đoạn ký ức mơ hồ, không có gì đáng để nhớ ấy. Nếu có thể quay lại khoảng thời gian ấy, cô sẽ xé nát cái gọi là quá khứ ấy ra để bắt đầu lại từ đầu. Vấn đề là ở chỗ cô không làm được, cô bất lực trước ý muốn của mình. Rốt cuộc trên đời này ai là người hiểu cô đây? Chu Nam là người đầu tiên chịu đưa tay ra cho cô nắm lấy, là chàng hoàng tử đầu tiên mỉm cười với cô, là người duy nhất cam tâm tình nguyện thay cô gánh vác những khó khăn của cuộc sống. Thế nên việc cô giữ chặt lấy anh thì có gì là sai? Cuộc sống nghèo khó đã gieo vào lòng Đông Tam nỗi căm ghét những kẻ chẳng phải lo lắng gì về cuộc sống mà vẫn muốn âu sầu nổi loạn. Cô thật không hiểu nổi tại sao ông trời lại quá nuông chiều những kẻ ngồi mát ăn bát vàng nhưng lại luôn làm ra vẻ như thể chúng sống không bằng chết.
Chu Cẩm Thời vẫn hào hứng thao thao bất tuyệt:
-Có một lần, tôi và Lợi Lợi mãi chơi quên cả đường về, lúc về đến nhà thì trời đã tối sập. Tôi thì bị ông bố cho một trận nhừ tử, còn Lợi Lợi thì được bao người xúm xít hỏi thăm, cứ như hai chúng tôi là hai thế giới khác hẳn nhau vậy.
-Cô ấy lúc nhỏ…- Đông Tam cúi đầu, định hỏi thêm nhưng lại thôi. Ừ, thì người ta từ nhỏ đã quen được chiều chuộng như công chúa rồi kia mà, đâu có lem luốc nhếch nhác như mình?
Xe đi chầm chậm rồi dừng lại bên vệ đường. Chu Cẩm Thời không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cô cho đến khi cô tự dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ.
-Đến rồi à? Ừ, cảm ơn tối nay anh đã đưa tôi về …Mà này, anh nghĩ Lợi Lợi là người như thế nào? – Đông Tam tư lự đẩy cửa xe, một chân đã đặt xuống đất nhưng bất chợt cô quay lại nhìn Chu Cẩm Thời.
Chu Cẩm Thời vuốt vuốt mái đầu cụt ngủn, mỉm cười tinh quái:
-Tôi không thân với Lợi Lợi, không thân chút nào. Nhưng mà này, chẳng lẽ cô không hề có chút ý định tìm hiểu về tôi ư?
Đông Tam đóng sầm cửa xe lại, lạnh nhạt vẫy tay chào gã cho phải phép rồi bước nhanh về phía cổng chung cư, chừng được mấy chục bước thì cô mới nghe thấy tiếng động cơ khởi động. Đông Tam quay đầu dõi theo bóng chiếc xe sang trọng chìm dần vào màn đêm, đột nhiên cảm thấy cô đơn vô cùng. Ánh sáng vàng vọt của những chiếc đèn đường trải dài dưới chân cô càng làm tăng thêm vẻ thê lương, quạnh quẽ của một đêm hè.
Vô thức nhìn lên ô cửa sổ quen thuộc, cô phát hiện ra đèn đã bật, thì ra Chu Nam đã về trước.
Chu Nam đứng ngay cạnh cửa phòng ngủ đón cô, đôi mắt nhíu lại chờ đợi lời giải thích từ cô:
-Em làm gì mà bây giờ mới về?
Tất nhiên cô không thể nói trên đường gặp Chu Cẩm Thời rồi bị gã dụ dỗ chở đi hết một vòng quanh thành phố bằng mấy câu chuyện tầm phào về cô bạn gái cũ của anh. Cô đành cười trừ cho qua chuyện:
-Lúc về, đi ngang qua siêu thị nên em rẽ vào xem chút đồ ấy mà.
-Ừ, – Chu Nam hít một hơi thật sâu – Tam Tam, em có chuyện gì giấu anh phải không?
-Gì cơ? – Cô đột nhiên thấy bất an, nhưng ngoài mặt vẫn cố cười gượng gạo – Sao tự nhiên anh lại nói vậy? Có chuyện gì mà em phải giấu anh chứ?
Thực tế là thời gian này cô và Chu Nam ít nói chuyện với nhau. Trừ ba mươi phút trước khi đi ngủ, họ không có nhiều thời gian để tâm sự. Nhiều lúc cô cũng rất muốn kể chuyện hay định bụng bàn bạc một vài vấn đề phát sinh nhưng Chu Nam chẳng bao giờ có thời gian lắng nghe. Thế là lại học cách giữ im lặng. Im lặng mãi thành thói quen. Nói quen là quen vậy thôi chứ có cô gái nào lại không muốn dỗi hờn với người yêu, để được đền bù bằng những lời ngọt ngào, hoặc vùi vào lòng người yêu khóc một trận cho thỏa thuê không vì bất cứ lý do gì.
Nhưng hiện thực bao giờ cũng phũ phàng.
Chu Nam vẫn nhìn chằm chằm như cố tìm kiếm sự thật trên gương mặt cô:
-Điện thoại của em anh đang cầm. Lúc nãy bố em gọi điện đến, Tam Tam, sao em không bảo anh là ông đang cần tiền?
Nụ cười đột ngột tắt lịm, cô lạnh lùng đáp:
-Anh tin lời ông ta sao? Có đưa tiền tỉ cho ông ta thì mấy ngày sau cũng sẽ lại gọi cho anh vòi thêm tiền thôi. Ông ta có nghèo đâu, số tiền ông ta tích cóp còn nhiều hơn của anh và em cộng lại đấy.
-Dù ông ấy có làm nhiều điều có lỗi với em nhưng ông ấy vẫn là cha em. Em không thể phủ nhận máu mủ ruột thịt của mình được. Tam Tam, đừng rạch ròi quá mức như thế với cha mình. Ngày mai em đi gửi tiền cho ông đi nhé?
-Anh nhiều tiền quá không biết tiêu vào việc gì à? Bộ anh đi cướp tiền ngân hàng sao? Chu Nam, cái con người em gọi là cha đó, em hiểu bộ mặt thật của ông ta từ lâu rồi. Nếu ông ta có chút lương tâm, – Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng không để nước mặt trào ra – thì thế giới này đã tốt hơn nhiều rồi. Em biết anh có ý tốt, nhưng đây là chuyện riêng của em, anh đừng để ý đến có được không?
Lời vừa dứt, những giọt nước mắt cay đắng cứ thế trào ra. Từ lúc nào, giữa cô và anh lại khách sáo và xa lạ như thế? Cô chỉ muốn anh đừng chạm vào nỗi đau của cô, để cô tìm một góc khuất tối tăm ẩm thấp nào đó mà suy nghĩ, mà chìm đắm trong đó.
Anh đưa tay đỡ lấy cô. Đôi bàn tay dịu dàng lướt qua như cánh chuồn chuồn vờn nước.
-Tam Tam, anh cam tâm tình nguyện mà, anh xin em đấy, đừng cự tuyệt anh, đừng để hai chúng ta ngày càng trở nên xa lạ như thế này, được không?
Sự yếu đuối hiếm thấy của cô đã thức khỏi lòng nhân từ trong anh. Anh lúc nào cũng thế, lúc nào cũng mủi lòng trước nước mắt của phụ nữ. Chẳng có gì để nghi ngờ, nếu người đứng trước mặt anh là Lợi Lợi, chắc chắn anh cũng sẽ dịu dàng đỡ lấy cô ta mà nói “anh cam tâm tình nguyện”. Đông Tam vội vàng lau sạch nước mắt, muốn cười với anh mà không cười nổi, bèn nhăn mặt nói:
-Chu Nam, coi như cho em chút lòng tự trọng đi, để em có thể đối diện với anh một cách bình thường. Sau này những việc liên quan đến ông ấy, anh đừng để ý đến nữa, được không?
Vẻ mặt Chu Nam rõ ràng là không hề dễ coi. Có lẽ lòng tự trọng mạnh mẽ của cô đã chạm đến vết thương nơi sâu thẳm trong anh. Giọng nói của anh bỗng trở nên cứng rắn:
-Nếu em cứ nhất quyết như thế…thì tùy em.
Anh quay lưng đi, lạnh lùng đưa điện thoại cho cô.
-Lúc nãy có một tin nhắn, anh không cẩn thận đọc mất rồi. Xin lỗi.
Cô nhận lấy điện thoại, mở tin nhắn ra xem nội dung: Tam Tam, muốn chạy trốn thì phải trốn xa xa vào nhé, đến tận chân trời góc bể ấy, đừng để tôi lại tìm thấy em. Em còn nhớ câu nói này không? Dù xa cách bao nhiêu năm, tôi vẫn sẽ tìm thấy em dễ dàng. Đợi tôi nhé, tôi sẽ sớm xuất hiện trước mặt em.
Không có tên, chỉ có một hàng số lạ. Dù vậy, thoạt nhìn câu đầu tiên, cô đã giật mình run rẩy. Đây là câu nói mà cho dù có biến thành cát bụi, cô cũng không bao giờ quên, đây là người mà cho dù tóc bạc da mồi, cô cũng không bao giờ quên.
Bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra vào tối nay. Cô đứng sững trước cửa, rõ ràng thời gian cô thẫn thờ vượt ra ngoài dự đoán của Chu Nam. Nhưng cô không còn đủ sức để mà quan tâm đến thái độ của anh. Trong đầu cô giờ chỉ còn lùng bùng câu hỏi: Chẳng nhẽ cô không thể chạy trốn khỏi những gì đã từng xảy ra ư?
Suốt cả buổi tối, Chu Nam không hề nói với cô thêm một câu nào nữa.
Ngày hôm sau, Chu Nam đi làm từ sớm. Cả đêm mất ngủ, mãi đến gần sáng Đông Tam mới thiếp đi, nhưng được một lúc lại bị tiếng sập cửa không hề nhẹ tay của Chu Nam làm tỉnh giấc. Huyệt thái dương bên phải hơi giần giật. Mò mẫm một chút, cuối cùng cô cũng tìm thấy điện thoại, đọc đi đọc lại mẫu tin nhắn. Nghĩ một lát, cô quyết định nhắn tin trả lời.
Đừng làm phiền tôi nữa. Hiện tôi đang sống rất hạnh phúc.
Rốt cuộc lý trí cũng đã lên tiếng. Cho dù là mười lăm tuổi hay hai mươi lăm tuổi, thời gian vẫn không thể thay đổi được bản tính của một con người.
Đi Về Phía Không Anh Đi Về Phía Không Anh - Trương Vũ Hàm Đi Về Phía Không Anh