Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3032 / 8
Cập nhật: 2015-11-25 11:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
át Phượng và Vĩ Long cưới nhau đã được gần hai năm, tính từ ngày họ quen nhau đã tròn trên năm năm rồi. Thời gian chưa cưới, hai người đã chung sống với nhau thật ngọt ngào hạnh phúc. Vì vậy mà cũng đã hai lần Cát Phượng phải nhờ đến y học giúp nàng phá bô kết quả tình yêu của hai người. Còn bây giờ là lúc hai người cần có một đứa con để cuộc sống thêm nồng nàn, bớt tẻ nhạt. Có một đứa trẻ để Cát Phượng có cái mà bận bịu khi Vĩ Long đi làm vắng nhà. Đường công danh của chồng tỏ ra tốt đẹp, bởi Long là người có tài, tận tụy trong công việc, ngoại hình đẹp, giao tiếp lịch sự nhã nhặn, những yếu tố cần thiết trong công việc kinh tế.
Khi vào làm, Long chỉ là một tổ trưởng trong công đoạn sản xuất, sau đó nhờ có năng lực nên được cất nhắc lên trưởng phòng. Bà bây giờ Long là phụ tá giám đốc, kiêm trưởng phòng kinh doanh tiếp thị. Công danh nhiều, tiền bạc cũng thoải mái hơn. Cuộc sống gia đình giờ đây coi như đã hoàn toàn theo ý muốn, ngoại trừ điều mà hai người còn thiếu: một đứa con. Họ khao khát tiếng khóc của trẻ thơ như những kẻ nghèo đói cần tiền vậy. Trớ trêu là thứ ấy ngày nay họ không thiếu, quá thừa nữa là khác. Nhưng để làm gì khi cái họ cần, đồng tiền không thể nào mua được.
Cát Phượng nhớ nhiều lúc vợ chồng bên nhau, Vĩ Long cũng đã bày tỏ ước muốn nàng ban cho chàng một "nụ hoa tình ái" như trước đây, nhưng điều đó đâu phải Cát Phượng muốn mà được đâu. Sự trông đợi mỏi mòn đến lúc thất vọng. Gia đình nàng và cả bên chồng cũng hối thúc nàng cho họ một đứa cháu để họ bồng ẵm. Nhiều lúc Cát Phượng đâm ra bực tức với bản thân mình. Nàng đã đọc nhiều sách vở, ăn uống, sinh hoạt vợ chồng theo sự hướng dẫn của những vị có tiếng tăm kinh nghiệm. Nàng uống bất cứ loại thuốc nào mà bạn bè, người thân mách bảo, cốt để cho cơ thể nàng trở nên bình thường để có thể có thai được. Nhưng hình như tạo hóa thách đố với ước muốn cháy bỏng trong lòng nàng. Càng mong chờ càng trở nên vô vọng.
Cát Phượng buồn chán, nàng đến thăm bạn bè bày giải nỗi lòng. Bảo Lan - Bạn học cũ của nàng - Giờ đã lập gia đình có được một bé gái, nên nàng thường đến đây để chơi đùa với bé Thương. Cảnh sống của vợ chồng Bảo Lan không khấm khá lắm, kinh tế ảnh hưởng đến cuốc sống hạnh phúc, nên Bảo Lan cũng không thiết tha vì con cái lắm. Trong lúc anh chồng hết cô này đến cô khác, lo ghen không đã ốm người, đã vậy còn con đeo, con theo làm nhan sắc người đàn bà trở nên bèo nhèo cũ kỹ vì thiếu thời gian chăm sóc. Đã nhiều lần Cát Phượng khuyên nàng:
- Mày nên chăm lo cho mày trước đi, chứ ghen tuông ích gì, chỉ làm cho mình thêm khổ.
- Mày tốt số gặp ông chồng thương yêu lo lắng nên nói vậy. Chứ mày ở vào hoàn cảnh tao, mày sẽ biết.
Thật ra, Cát Phượng khuyên Bảo Lan vì nàng lúc nào cũng cảm thấy yên tâm về hạnh phúc của nàng. Từ ngày biết nhau, Vĩ Long chưa bao giờ làm nàng phật ý. Từ lúc kết hôn, chưa đêm nào Cát Phượng ôm gối lẻ loi một mình đếm thời gian chờ chồng, nên nàng làm sao hiểu được tâm trạng người vợ bị chồng phản bội, lừa dối.
- Mày nên sống với con gái mày, nó là tất cả.
Bảo Lan vẻ bực bội:
- Nó là tất cả thật, nhưng tất cả sự phiền phức và mệt nhọc thì có. Tao thấy anh chàng nào cũng vậy. Khi yêu nhau đều ước muốn có con để gia đình thêm hạnh phúc, là sợi dây nối liền giữa hai cuộc sống vân vân và vân vân. Nhưng đến khi có con rồi, thì người đàn bà bận bịu với bao nhiêu thứ cần thiết cho một cuộc sống mới. Lúc ấy anh chồng rảnh tay rảnh chân để chạy theo cô này, tán tỉnh cô khác. Về nhà làm ra vẻ "gia trưởng" lắm, nhưng không hề động đến móng tay, bao nhiêu việc đổ hết lên người đàn bà. Ôi! Tao ngán tới cổ rồi. Bởi vậy mấy ông thi sĩ nói đúng lắm mà "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Đời mất vui khi đã... có con rồi".
Cát Phượng đang xót thương hoàn cảnh của bạn, cũng phải bật cười khi Bảo Lan sửa vế sau của câu thơ cho nó hợp với hoàn cảnh của nàng. Cát Phượng nói:
- Thì mày bỏ quách, sống với con còn thú vị hơn.
Bảo Lan nhăn nhó:
- Mày nói dễ quá. Rồi mày lấy gì nuôi nó? Cho dù mày có khả năng đi, nhưng chẳng lẽ để nó không cha?
-...
- Rồi chẳng lẽ mày ở giá suốt đời? Mà đi thêm bước nữa, biết họ có yêu thương con mình không?
-...
Bảo Lan như cố sự trút bớt sự dồn nén trong tâm nàng:
- Tình yêu đầu đời mà còn như vậy, giờ mình là gái có con rồi, ai mà thèm dòm ngó tới.
Cát Phượng thấm thía những lời của Bảo Lan:
- Mày nói cũng có lý.
- Qúa đúng chứ có lý gì nữa. Tao khuyên mày tốt nhất là đừng nên sinh đẻ gì cả, nếu như mày không muốn đánh mất cái hạnh phúc mà mày đang hưởng.
- Nhưng tụi tao đều muốn có con.
- Ối! Chưa có thì anh chàng nào cũng thế cả. Họ muốn trói chân mình ở nhà bằng hình thức đẹp đẽ, nào là "tình mẫu tử thiêng liêng cao cả" đó. Mày đừng có dại dột như tao.
Cát Phượng đang buồn, đến Bảo Lan mong chia sẻ phần nào nỗi lo lắng của mình. Nào ngờ Bảo Lan lại khuyên nàng những điều ngược lại. Cát Phượng ra về với tâm tư nặng trĩu sự phân vân.
Cát Phượng đi bác sĩ chuyên khoa theo lời mách bảo của người bạn. Nàng miễn cưỡng làm theo, vì nếu không, nàng không biết làm sao hơn, khi mà những lần đi khám trước đây, ông này khuyên cách này, bà nọ khuyên cách kia. Nàng hầu như làm tất cả nhưng vẫn vô vọng. Lần này nàng cũng chỉ đi để cho có chứ thật ra nàng không hy vọng gì.
Bác sĩ Đình Luyện là một người lâu năm trong nghề, có nhiều kinh nghiệm, đã chữa được bệnh vô sinh cho nhiều người, nên nàng cũng đi một lần xem có hy vọng gì không. Cát Phượng đã làm mọi thủ thục của một bệnh nhân mới, như thử máu, nước tiểu, khám tổng quát, chụp X quang...
Lần này cầm giấy hẹn trong tay, Cát Phượng hy vọng sẽ được một tin vui, nếu như ông ta tìm ra cách chữa cho nàng.
- Bác sĩ mời bà! - Cô y tá nói.
Cát Phượng hồi hộp chờ nghe kết quả cuộc khám nghiệm tuần trước sẽ được nói ra bởi người thầy thuốc đang ngồi đối diện nàng. Nhưng có lẽ ông ta muốn kéo dài phút giây chờ đợi, hay ông ta tìm lời để mở đầu câu chuyện, nên ông ta lấy cặp kiếng xuống, lau vào chiếc khăn tay:
- Bà lập gia đình được mấy năm rồi?
- Ba năm, thưa ông. - Phượng nói.
- Xin lỗi, tôi hỏi câu này không phải lắm, nhưng xin bà hiểu cho, vì nó liên quan đến tình trạng vô sinh của bà.
Cát Phượng lễ phép:
- Dạ, không sao. Xin ông cứ hỏi.
- Trước đây, bà có phá thai lần nào không?
Cát Phượng không ngờ ông ta lại hỏi nàng một câu ngoài dự đoán của mình. Cô ấp úng:
- Dạ, thưa... tôi...
- Điều đó tôi đã biết qua kết quả khám nghiệm rồi, thưa bà. Sở dĩ tôi muốn hỏi như vậy là để biết trước đây vì sao bà lại phá thai. Do sức khỏe hay do hoàn cảnh, và bà làm việc nơi đâu?
- Ông có thể cho tôi khỏi trả lời câu hỏi ấy của ông không?
- Như vậy bà xác nhận là có chứ gì?
Cát Phượng gật đầu, mắt không nhìn vị bác sĩ.
Ông ta tiếp:
- Theo như chỗ tôi biết qua di chứng để lại. Vì lần phá thai trước đây, vị nào đó đã dùng thuốc quá liều làm cho buồng trứng của bà bị tổn thương. Nên buồng trứng của bà bây giờ có thể nói là nó đã bị chai, khó có thể có thai được nữa, thưa bà.
Cát Phượng nghe như đất dưới chân mình sụp lỡ, hai tay nàng bám chặt vào thành ghế, nghiêng người về phía thầy thuốc:
- Có... nghĩa là... vĩnh viễn... tôi không còn có thai được nữa sao, thưa bác sĩ?
Vị bác sĩ thận trọng:
- Cũng không hoàn toàn hết hy vọng đâu. Có điều là phải chữa cho buồng trứng kia trở lại bình thường lại. Mà muốn vậy phải có thời gian, thưa bà.
- Bao lâu, thưa bác sĩ?
- Điều này thì tôi không thể nói chắc với bà được. Có thể là một, hai hay là năm, 10 năm hoặc vĩnh viễn. Nhưng tôi khuyên bà đừng tuyệt vọng, chỉ cần bà nhớ dùng thuốc cho đều đặn. Khoảng ba tháng, bà trở lại khám một lần, để có tin gì khả quan hơn tôi sẽ nói cho bà.
Cát Phượng không còn nghe gì nữa, nàng quay về trong tâm trạng buồn chán hơn, tuyệt vọng hơn. Nàng nhớ lại lời vị bác sĩ: "Rất tiếc lần phá thai đó, vị nào đó đã sử dụng thuốc quá liều làm cho buồng trứng bà chai đi, không #ó khả năng thụ thai được". Cát Phượng không biết có nên nói điều này cho Vĩ Long biết không? Nếu như chàng biết nàng vĩnh viễn không còn sinh nở được, liệu chàng còn yêu thương mình nữa không? Hay là ta nên lợi dụng trường hợp này, như Bảo Lan nói, để giữ mãi cái buổi đầu hạnh phúc? Không. Không thể như vậy. Đối với Cát Phượng, trong tình yêu còn có bổn phận và trách nhiệm nữa. Nàng đã không làm tròn chức năng của người đàn bà mà tạo hóa đã giao cho, lỗi này đâu phải do nàng. Nàng nhất định phải nói cho Vĩ LongVĩ Long biết, vì chàng cũng chịu trách nhiệm như nàng, nếu như tạo hóa bắt buộc nàng và Vĩ Long gánh chịu nỗi bất hạnh này.
- Anh yêu, em vừa đi bác sĩ.
- Thế ông ta nói sao? Bao giờ gia đình ta có thêm một thành viên thứ ba, hả em?
Cát Phượng nghe Vĩ Long nói mà nàng rươm rướm nước mắt. Thấy vậy, Vĩ Long như hiểu được phần nào. Chàng kéo Cát Phượng vào lòng vuốt ve nàng:
- Đừng buồn em! Không sớm thì muộn rồi chúng ta sẽ có con thôi, làm gì mà quýnh lên vậy.
Cát Phượng nói trong nước mắt:
- Nhưng nếu vĩnh viễn chúng ta không có con, anh nghĩ sao?
- Làm gì mà bi quan vậy. Để rồi anh sẽ đi bác sĩ xem, biết đâu tại anh thì sao?
Cát Phượng lắc đầu buồn bã:
- Không phải tại anh đâu.
Nói rồi, Cát Phượng lấy tất cả kết quả khám nghiệm đưa cho chồng xem. Đồng thời nàng thuật lại cho chàng nghe lời của vị bác sĩ đã nói. Vĩ Long cảm thấy đau xót, vì mình cũng có trách nhiệm trong sự bất hạnh xảy ra cho nàng. Nghĩ vậy, chàng nghĩ "mình sẽ yêu thương chăm sóc Cát Phượng nhiều hơn cho nàng khỏi tủi thân".
- Em thân yêu! Chuyện có con hay không cũng không làm cho chúng ta vì vậy mà bớt yêu thương nhau. Chúng ta đã thề suốt đời là của nhau, em không nhớ hay sao?
Cát Phượng đang buồn, được sự an ủi của chồng, nàng cảm thấy ấm áp phần nào, nhưng lòng vẫn nơm nớp lo sợ. Liệu tình yêu này có bền vững mãi, nếu như vĩnh viễn nàng là người đàn bà vô sinh hay không? Mặc dù rất an tâm về tình yêu của hcồng, tin tưởng hoàn toàn sự chung thủy của chồng, nhưng Cát Phượng vẫn cảm thấy có điều gì đó lo sợ... xa xôi. Có điều nàng không định nghĩa được nỗi lo sợ bâng quơ của nàng.
Cát Phượng nép đầu mình vào ngực chồng để tìm hơi ấm. Thế nhưng nàng vẫn không xua đuổi được nỗi lo âu vô căn cứ kia. Nàng mỉm cười xua đuổi. "Mình lẩn thẩn thật". Cát Phượng thiêm thiếp ngủ say trên cánh tay chồng, với nụ cười hạnh phúc trên môi.
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ