Nguyên tác: Safe Harbour
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Chương 3
T
hứ tư hôm đó là một ngày khá hiếm hoi ở Safe Harbour. Trời nắng và ấm áp, thật khác hẳn với những ngày lạnh lẽo và ảm đạm vừa qua. Nhưng mọi người than phiền trời quá nóng. Quả là trời nóng thật. Pip thức giấc rồi bước vào nhà bếp. Ophélie ngồi bên bàn ăn, uống trà và có vẻ mệt mỏi. Thậm chí khi đã qua một giấc ngủ ngon cô vẫn trông tiều tụy. Sau khi thức giấc, cô cảm thấy ngực mình đau nhói, như bị một quả bóng đập trúng. Khi nhớ lại chuyện cũ, cô dường như rơi vào tình trạng tuyệt vọng. Đứng trước ban công, cô cảm thấy dường như có chuyện gì đó kinh khủng đã xảy ra. Với cô, buổi sáng hôm nay thật không dễ chịu chút nào.
Pip lễ phép hỏi mẹ: “Mẹ ngủ ngon chứ?”. Trong lúc đó, cô bé cho nước cam vào ly của mình và lấy vài mẩu bánh mì cho vào lò nướng.
Cô bé không nướng bánh cho mẹ vì biết mẹ sẽ không ăn. Pip hiếm khi thấy mẹ ăn và dường như là không bao giờ mẹ nó ăn điểm tâm.
Ophélie không buồn trả lời câu hỏi của cô bé. Cả hai đều biết cuộc sống của họ thật vô vị. Ophélie có vẻ lo lắng và hỏi: “Mẹ xin lỗi vì đã ngủ vào tối hôm qua. Tối qua con có ăn tối không?”. Ophélie biết con mình vẫn là một đứa trẻ và không thể làm việc gì. Cô cảm thấy bất lực và không thể làm gì cho con gái.
Pip gật đầu. Cô bé không ngại khi tự mình nấu ăn. Nó thường xuyên phải làm việc này. Ăn tối một mình và xem ti vi dù sao cũng tốt hơn ngồi bên bàn ăn cùng nhau nhưng không ai nói gì. Chín tháng trước đây họ đâu có như vậy. Mùa đông trước đây thật dễ dàng với cô bé. Nó phải làm bài tập và rời bàn một cách nhanh chóng.
Những miếng bánh mì được cho vào lò nướng. Sau khi nướng xong, Pip lấy ra ăn ngay mà không cần bỏ vào đĩa. Cô bé biết mình không cần đĩa, vì nếu nó có làm rơi thức ăn, con Mousse cũng sẽ ăn sạch phần đánh rơi đó. Pip bước lên tầng trên rồi ngồi trên chiếc ghế dài dưới ánh nắng. Sau đó Ophélie cũng lên theo.
“Andrea nói, hôm nay cô ấy sẽ ra ngoài với con mình”. Pip cảm thấy vui khi nhìn phong cảnh ở đây. Cô bé cũng yêu em bé nữa. William, con trai cô Andrea, đã được ba tháng tuổi. Nó chính là sức mạnh và niềm tự tin của một bà mẹ. Ở tuổi 44, cô ấy quyết định mang thai bằng thụ tinh nhân tạo và cậu bé đã ra đời vào tháng 4. Đó là một cậu bé bụ bẫm, có mái tóc đen khỏe mạnh và có tiếng cười giòn.
Ophélie là mẹ đỡ đầu của thằng bé, còn Andrea là mẹ đỡ đầu của Pip.
Hai người phụ nữ trở thành bạn của nhau từ 18 năm trước khi Ophélie đến California với chồng. Họ cùng sống ở Cambridge, Massachusetts hai năm trước đó. Lúc ấy Ted đang dạy môn vật lý ở trường Harvard. Họ chưa bao giờ hỏi nhau rằng anh ấy có phải là một thiên tài hay không. Anh ấy là một người thông minh, điềm tĩnh, hơi vụng về, tử tế và đáng yêu. Tuy nhiên, thời gian trôi qua làm người ta thay đổi. Anh trở nên cáu gắt hơn. Nhiều năm trôi qua, khi không đạt được những gì mình muốn và không có tiền, cuộc sống của anh trở nên khó khăn hơn. Năm năm sau đó anh đã gặp may. Hai trong số những phát minh của Ted đã giúp anh giàu có. Anh đã có được mọi thứ dễ dàng. Tuy nhiên Ted không hề mở lòng mình.
Anh yêu Ophélie và gia đình mình. Họ biết điều đó. Nhưng anh lại không hề biểu lộ ra. Dần dần, anh chỉ dành thời gian cho những bản thiết kế, những phát minh mới và cách để giải quyết vấn đề. Cuối cùng, anh cũng bán được bằng sáng chế trong lĩnh vực công nghệ năng lượng và thu về hàng triệu đôla. Anh trở nên nổi tiếng, không những trong nước mà cả trên thế giới và được nhiều người tôn trọng. Những gì anh quan tâm là công việc và công việc, vợ và con bị anh lãng quên.
Anh quả là một thiên tài. Ophélie không nghi ngờ gì về chồng mình vì cô yêu anh. Khi gặp khó khăn và không ai thích anh, tình yêu của họ vẫn là thứ gắn kết hai người với nhau. Vào một ngày, Ophélie đã nói với Andrea: “Tôi không nghĩ mình có thể chịu được điều đó”. Tính hay nổi giận là khuyết điểm của anh. Rồi sau đó anh lại quay về với công việc của mình. Cô không bao giờ đến gần anh nữa. Tuy nhiên cô vẫn luôn nhớ đến những tháng ngày ấm áp của hai người. Họ đều biết Chad, con tray họ, đã thay đổi điều đó. Những khó khăn của con trai không thể làm thay đổi người cha và khi anh bỏ được con trai mình thì cũng bỏ được người mẹ một cách dễ dàng. Cậu con trai của họ gặp vấn đề từ khi còn nhỏ. Khi lên 14 tuổi, thằng bé được chẩn đoán là bị lưỡng cực (trong tế bào thần kinh). Cuối cùng Ted đã bỏ tất cả và đứa con trai đã trở thành vấn đề của cô. Ted đã tìm được nơi lẩn tránh trách nhiệm của mình.
“Khi nào cô Andrea ra ngoài vậy mẹ?”, Pip hỏi mẹ khi đã nướng xong bánh mì.
“Cô ấy có thể ra ngoài bất cứ khi nào. Andrea nói thường ra ngoài vào buổi sáng”. Ophélie rất vui khi Andrea đến. Đứa trẻ làm Pip rất vui, cô bé rất mến đứa trẻ. Dù lớn tuổi và là một người không có kinh nghiệm nhưng Andrea là một bà mẹ dịu dàng và khoan dung. Cô không ngại khi Pip mang đứa trẻ đi khắp nơi, hôn nó, bế hay cù léc vào chân nó. Đứa trẻ cũng rất mến cô bé. Nụ cười của nó đã mang đến sự ấm áp trong cuộc sống của họ. Mọi người khá ngạc nhiên khi Andrea nghỉ phép một năm để chăm sóc cho đứa trẻ.
Cô muốn ở nhà chăm sóc con trai. Cô nói có được William là điều tuyệt vời nhất và cô không phải hối hận điều gì khi làm tất cả cho con trai. Mọi người nói thằng bé chính là rào cản không cho người đàn ông nào đến ngỏ lời với cô và cô cũng không hề mắng họ. Cô vẫn sống vui vẻ với con trai và hài lòng về việc đó. Ophélie đã từng ở bên cạnh Andrea khi cô sinh con. Cả hai vui mừng đến nỗi rơi nước mắt. Đứa bé ra đời một cách nhanh chóng và dễ dàng. Bác sĩ trao đứa bé cho Andrea chỉ sau khi sinh vài phút. Hai người phụ nữ vui mừng sau khi William sinh ra. Đây là quả là một việc tuyệt vời. Cả hai vô cùng hạnh phúc và chính điều này đã làm cho tình bạn của họ khăng khít hơn.
Hai mẹ con ngồi dưới ánh nắng mặt trời mà không nói gì. Sau đó Ophélie quay vào nhà trả lời điện thoại. Đó chính là Andrea. Cô nói vừa mới cho bé bú xong và đang trên đường ra bãi biển. Ophélie vào phòng tắm, còn Pip thì thay đồ. Sau đó hai mẹ con và Mousse cùng nhau ra bãi biển. Họ ngồi đó và khoảng 45 phút sau mẹ con Andrea mới đến. Andrea đem theo nhiều thứ như tã giấy, chăn và đồ chơi. Ophélie đứng trên cồn cát vẫy tay ra hiệu cho Pip đến. Cô bé được chơi với William, còn con Mousse sủa liên tục.
Cứ hai giờ Andrea lại cho con trai bú. Cuối cùng mọi thứ cũng đã đâu vào đấy. Pip có được bánh mì sandwich và quay trở lại bãi biển, Andrea nhấm nháp ly nước cam khi ngồi ghế dài, còn Ophélie nhìn cô mỉm cười.
Ophélie nói một cách ghen tỵ: “Thằng bé xinh quá... Cậu thật là một người may mắn”. Quả là bình yên và vui vẻ khi người ta có được đứa trẻ. Nó như thể là mọi việc khởi đầu mà không có kết thúc. Trong một đêm, cuộc đời Andrea đã hoàn toàn đổi khác. Còn Ophélie lại khác hẳn, cô cảm thấy như cuộc đời của mình đã hết.
“Cậu sao rồi? Ở đây cậu cảm thấy ổn không?”, Andrea vẫn lo lắng về Ophélie. Cô duỗi thẳng chân, tựa người ra ghế và cho bé William bú. Cô hãnh diện về vai trò mới của mình. Cô là một phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt đen và mái tóc dài đen mượt. Cô mặt áo dây màu hồng, quần soóc trắng và đi chân đất. Cô cao hơn Ophélie. Ngoài dáng vẻ bề ngoài, cô còn là một phụ nữ đáng yêu.
“Giờ thì đỡ hơn rồi”. Ophélie trả lời, nhưng không có vẻ gì là chân thật lắm. Ít ra, cô cũng ở nhà và không nhớ gì đến quá khứ.
“Đôi khi, mình cảm thấy nhóm làm mình chán nản. Và đôi khi mình lại nghĩ nó thật hữu ích. Lúc nào cũng thế... Mình cũng không chắc nữa”.
“Có thể là cả hai. Trên thế gian này, mọi việc đều lẫn lộn với nhau. Ít ra, cậu cũng sẽ gặp được người có cùng cảnh ngộ để chia sẻ. Những người còn lại sẽ không hiểu được tình cảm của cậu”. Thật thoải mái khi nghe Andrea nói như thế. Ophélie ghét nghe người khác nói họ biết cô nghĩ gì. Thực tế thì họ không hiểu gì cả. Làm thế nào họ có thể hiểu được tâm trạng của cô? Và ít ra, cô cũng có được một người bạn hiểu mình. Đó là Andrea.
Ophélie mỉm cười một cách buồn bã: “Có lẽ là không. Hi vọng cậu không rơi vào hoàn cảnh như mình”. Andrea vừa nói vừa đang cho bé William bú. Không lâu sau thằng bé đã no và chìm vào giấc ngủ. “Mình cảm thấy không thoải mái về Pip. Dường như mình không thể gần gũi với nó. Mình cảm thấy như thể mình đang trôi dạt ở nơi đâu đó ngoài không gian”. Và dù có nỗ lực để quay về mặt đất như thế nào đi nữa, cô cũng không thể.
“Mình không nghĩ thế. Cô bé khá ổn đấy chứ? Cậu phải tỏ ra quan tâm đến nó nhiều hơn nữa. Cô bé khá rắn rỏi và khôn ngoan. Nó rất giống cậu đấy”. Chad đã mang đến cho gia đình sự căng thẳng trong nhiều năm qua. Còn Ted đã lộ rõ tật xấu của mình. Pip chính là sự cân bằng của cả gia đình mãi cho đến tháng 10. Ophélie đã cố giữ cho gia đình bên nhau. Nhưng cho đến tháng 10 cô dường như ngã quỵ. Chính Andrea là người khuyên cô phải đứng dậy bằng chính đôi chân của mình. Cô phải làm tất cả để bản thân không gục ngã.
Hai người phụ nữ đã trở thành bạn của nhau gần 20 năm qua. Họ gặp nhau và mến nhau ngay từ đầu. Dù có nhiều điểm khác nhau nhưng họ luôn hiểu và thông cảm cho nhau. Ophélie là người trầm lặng và dịu dàng, còn Andrea là người hay nói và quyết đoán. Đôi khi cô hay bày tỏ quan điểm của mình một cách mạnh mẽ như nam giới. Cô là người đưa ra quyết định, quả quyết và không bao giờ để đàn ông buộc cô phải làm gì. Ophélie thì khác. Cô là một người mang đậm chất nữ tính. Cô luôn nghe theo những gì chồng bảo. Andrea luôn khuyên Ophélie phải sống độc lập và tự tin hơn, phải luôn thể hiện bản tính của người Mỹ. Họ cùng nhau chia sẻ niềm đam mê về âm nhạc, nghệ thuật và kịch. Đôi khi họ cùng nhau đặt vé máy bay đến New York để xem kịch. Andrea đã cũng đi cùng Ophélie đến Pháp trong một năm. Cô và Ted vô cùng hợp nhau. Cô từng học chuyên ngành vật lý ở MIT trước khi học trường luật ở Đại học Standford. Chính điều này dẫn cô đến California và ở lại đó. Cô không muốn nghĩ đến việc trượt tuyết vào mùa đông ở Boston. Đây cũng là quê của cô và là nơi cô học hồi nhỏ. Cô đến California trước Ophélie và Ted ba năm. Cô quyết định ở và định cư luôn ở đấy. Ted rất thích kiến thức của Andrea về lĩnh vực vật lý. Họ đã cùng nhau trò chuyện hàng giờ về dự án mới nhất của anh. Cô hiểu Ted nhiều hơn Ophélie hiểu chồng mình. Điều làm Ophélie vui là cô có một người bạn rất hiểu biết. Ngay cả Ted cũng thế. Anh khá ấn tượng với sự hiểu biết của Andrea trong lĩnh vực vật lý.
Cô đại diện cho nhóm luật sư của chính quyền liên bang. Chính điều này giúp cô thể hiện được bản thân mình nhiều hơn. Ngoài ra cô có thể khiến Ted làm những gì mình muốn. Còn Ted luôn ngưỡng mộ Andrea. Bằng cách nào đó, cô có thể điều khiển anh làm những gì mình muốn, hơn cả Ophélie là vợ anh. Andrea có thể làm bất cứ gì mình muốn vì cô không sợ mất mát gì. Ophélie không e ngại khi nói bất cứ điều gì về Ted cho Andrea biết. Còn Andrea, cô không hề nghĩ mình sẽ sống với Ted. Ted cư xử như một thiên tài và được nhiều người tôn trọng, ngoại trừ Chad. Cậu là người ghét cha mình từ khi cậu lên 10 tuổi. Cậu ghét cái tính cách độc đoán của cha, vì ông biết mình là người thông minh như thế nào. Chad cũng là một người thông minh. Tuy nhiên không ai có thể đến gần hay làm quen với cậu.
Còn Ted không bao giờ chấp nhận có một cậu con trai kém hoàn hảo như thế. Dù Ophélie có cố gắng chăm lo cho cậu và giải quyết ổn thỏa mọi vấn đề, Ted vẫn cảm thấy xấu hổ về cậu con trai. Chad cũng nhận ra điều đó. Chính điều này hình thành nên mối quan hệ không tốt đẹp giữa hai cha con. Andrea cũng biết điều đó. Chỉ có Pip là cố thoát khỏi cảnh sống như vậy. Nhưng cuối cùng rồi gia đình họ cũng tan vỡ. Ngay cả Pip bé nhỏ, cô công chúa của gia đình cũng bị cuốn vào cảnh đổ vỡ.
Andrea rất quý Pip. Cô bé là một đứa trẻ kỳ diệu. Nó dường như mang đến sự may mắn cho những ai mà nó chạm vào. Giờ đây cô bé đang cố giúp Ophélie. Đó là lý do vì sao cô bé cố chịu đựng và thông cảm về vấn đề mà mẹ mình gặp phải. Kể cả khi mẹ không làm thức ăn cho nó. Cô bé luôn tha thứ cho mẹ. Nó thông cảm cho mẹ nhiều hơn Ted và Chad. Cả hai người họ không thể chịu được sự yếu đuối của Ophélie. Nhưng họ không hề biết chính họ làm Ophélie trở nên như vậy. Tuy nhiên họ vẫn đổ lỗi cho cô. Có thể Ted sẽ làm thế, còn Ophélie phải nhận thức được những việc mình không ngờ đến. Cô luôn tôn thờ anh dù cho anh có làm gì đi nữa. Dù Ted có nhận ra hay không, cô vẫn là một người vợ hoàn hảo. Cô có sự kiên nhẫn, sự hiểu biết và sự chịu đựng trong thời gian dài. Cô đã chịu đựng hết tất cả. Thậm chí cả khi cô đã sống nhiều năm trời mà không nhận được đồng xu trợ cấp nào.
“Vậy cậu đã làm gì ở đây để quên đi quá khứ?”, Andrea hỏi khi đứa bé đã ngủ say.
“Mình không làm gì nhiều, chỉ đọc sách, ngủ hoặc đi bộ ra ngoài bãi biển”.
“Nói cách khác là cậu đang trốn chạy”. Ophélie cảm thấy như có vết dao đâm vào tim mình khi Andrea nói thế.
“Thật kinh khủng phải không? Nhưng đó là những việc mình muốn làm trong hiện tại”.
“Có lẽ thế. Nhưng thời gian sẽ trôi nhanh mà. Cậu sẽ quên đi quá khứ và bắt đầu lại Ophélie ạ. Cậu không thể nào cứ trốn chạy mãi được”. Thậm chí cái tên của nơi mà cô thuê nhà cũng là cái mà cô muốn: Safe Harbour - Bến bờ bình yên.
“Tại sao không?”. Ophélie có vẻ tuyệt vọng khi nói thế. Dường như Andrea cũng cảm nhận được tâm trạng của bạn mình. Cô ấy đã chịu đựng gần một năm rồi còn gì. Hiện giờ Ophélie đang gặp rất nhiều khó khăn.
“Trốn tránh sự thật không những không tốt cho cậu mà còn cho cả Pip nữa. Dù gì cô bé cũng cần cậu. Cậu không thể cứ như thế mãi vì sẽ không hay chút nào. Cậu cần phải bắt đầu lại từ đầu. Cậu cần phải ra ngoài, gặp nhiều người, hay thậm chí là hẹn hò với ai đó. Cậu không thể cứ mãi sống cô độc như thế này”. Andrea nghĩ Ophélie nên tìm một công việc. Nhưng Ophélie vẫn chưa có cơ hội để đi làm.
“Mình không thể tưởng tượng nổi”. Ophélie có vẻ sợ hãi. Cô không thể nghĩ đến ai khác ngoài Ted. Trong tâm trí cô vẫn luôn nghĩ mình là vợ Ted và mãi mãi cũng thế. Cô không thể chấp nhận ai, cũng như không thể sống cùng ai khác. Không ai có thể thay thế Ted trong trái tim cô dù anh có cư xử với cô tệ như thế nào đi nữa.
“Giờ cậu hãy bắt đầu lại nào! Hãy tự mình đứng vững trên chính đôi chân của mình. Hãy chải tóc gọn gàng nào!”. Mỗi khi gặp Ophélie, Andrea luôn thấy mái tóc cô rối bời. Đôi khi cả ngày cô cũng chẳng buồn thay quần áo. Cô đi tắm, sau đó mặt quần jeans và áo lạnh ngắn tay đã cũ. Cô chỉ dùng các ngón tay vuốt lại tóc chứ không dùng lược để chải, ngoại trừ phải đi đâu đó, như đến họp nhóm. Ngoài ra cô cũng hiếm khi đi ra ngoài. Cô không có lý do nào để đi, trừ việc lái xe chở Pip đến trường. Ngay cả khi ấy cô cũng không chải đầu.
Andrea nghĩ đã đến lúc mình cần phải giúp Ophélie bắt đầu lại từ đầu. Đó là lý do để họ đến Safe Harbour. Cô đã tìm cho họ một ngôi nhà từ một người quen. Cô vui khi họ sống ở đây. Cô có thể gặp Pip và mẹ nó. Đây quả là một quyết định sáng suốt. Ophélie trông đỡ hơn trước. Mái tóc cô đã được chải gọn gàng hơn. Trông cô thật xinh đẹp.
“Cậu sẽ làm gì khi quay lại thị trấn? Cậu không thể nhốt mình ở nhà suốt mùa đông”.
Ophélie bật cười: “Đúng thế. Mình có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn”. Cả hai đều biết đó là sự thật. Ted đã rời bỏ cô. Đây quả là điều hoàn toàn trái ngược với những gì mà người ta thấy họ những năm trước đây. Họ đã sống trong một căn hộ có hai phòng ở một nơi đìu hiu. Hai đứa trẻ đã chiếm mất hai phòng. Ted và Ophélie phải ngủ trên ghế dài ở phòng khách. Ted đã chuyển nhà xe của mình thành phòng thí nghiệm. Đó chính là những năm tháng họ cảm thấy hạnh phúc nhất. Nhưng kể từ khi Ted đạt đến đỉnh vinh quang, mọi việc đã trở nên phức tạp hơn. Sự thành công đã gây ra nhiều căng thẳng cho anh.
Andrea đe dọa: “Mình sẽ tiếp tục quấy rầy cậu nếu cậu cứ tiếp tục sống xa lánh mọi người như thế. Mình sẽ khiến cho cậu cùng đi công viên với mình và William. Có thể chúng ta sẽ đến New York để xem lễ khánh thành nhà hát kịch Met”. Cả hai đều thích nhạc kịch và trước đây họ từng đến đó vài lần.
“Mình sẽ lôi cậu đi cho bằng được đấy!”. Cô nói với vẻ đe dọa. Lúc này đứa bé như thức giấc, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Cả hai người mỉm cười khi nhìn đứa bé. Thằng bé đang ngủ say trên ngực mẹ. Có lẽ đó là khoảng thời gian nó hạnh phúc nhất và mẹ nó cũng thế.
“Mình biết là cậu sẽ làm thế”. Ophélie nói như đáp lại lời đe dọa của Andrea. Vài phút sau Pip bước vào cùng với con Mousse. Cô bé đã nhặt những viên đá và vỏ sò. Sau đó nó thận trọng đặt lên bàn kèm theo một lon cát. Ophélie không nói gì. Pip tự hào chỉ vào những thứ trên bàn: “Chúng là của cô đấy, cô Andrea. Cô có thể mang chúng khi về nhà”.
Andrea nói: “Cô rất thích chúng. Cô có thể mang theo lọ cát không? Cháu đã đi đâu thế? Cháu có chơi cùng với những đứa trẻ khác không?”. Andrea có vẻ cũng quan tâm nhiều đến Pip.
Pip nhún vai. Thực sự cô bé không có bạn. Nó hiếm khi thấy người khác trên bãi biển. Mẹ cô bé sống khép kín, còn cô cũng chẳng gặp ai.
“Cô sẽ đến chơi thường xuyên hơn. Chắc chắn có khá nhiều đứa trẻ sống quanh đây. Cô sẽ tìm bạn cho cháu”. “Không sao đâu cô. Cháu ổn mà”. Pip luôn nói thế.
Cô bé không hề phàn nàn điều gì. Nó biết bản thân không thể làm thay đổi điều gì. Mẹ nó không thể làm gì hơn vào thời điểm này. Họ cứ sống như thế trong gần một năm. Có lẽ vào một ngày nào đó gia đình họ sẽ có nhiều tiến triển hơn, nhưng hiện tại thì chưa.
Pip có thể chấp nhận được điều đó. Cô bé khá khôn ngoan. Chín tháng qua, nó đã cố gắng đảm nhận công việc của một người trưởng thành.
Andrea vẫn ở lại chơi cho đến trưa và về nhà trước giờ ăn tối. Cô muốn về nhà trước khi sương mù dày hơn. Khi Andrea còn ở nhà, họ đã cười và trò chuyện với nhau. Pip chơi cùng em bé và cù vào chân nó. Họ lên lầu sưởi nắng. Đó quả là một buổi trưa tuyệt vời. Khi Andrea và đứa bé về nhà, ngôi nhà của hai mẹ con Pip dường như vắng vẻ trở lại. Sự xuất hiện của cô làm cho ngôi nhà vui vẻ hẳn lên. Nhưng khi cô đi rồi, ngôi nhà lại trở nên vắng vẻ một cách đáng sợ. Nó còn đáng sợ hơn trước khi cô đến. Pip thích lối sống của Andrea, nó mang lại cho cô bé sự hào hứng, vui vẻ. Ophélie cũng cảm thấy thế. Cô không thể đi đâu, nhưng Andrea có thể giúp họ vui vẻ.
“Mẹ thuê một cuốn băng nhé?”, Ophélie đề nghị. Từ chín tháng qua, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc này. Dường như cuộc đến thăm của Andrea làm cô mạnh mẽ hơn.
Pip nói một cách điềm tĩnh: “Được rồi mẹ. Con xem ti vi cũng được mà”.
“Con chắc không?”.
Cô bé gật đầu. Họ không gặp vấn đề buổi tối phải ăn gì. Tối nay Ophélie sẽ làm món hamburger và salad. Pip không thích món này, nhưng cô bé không nói gì. Nó không muốn làm mẹ mất hứng. Nhưng dù gì đi nữa, món này vẫn ngon hơn món pizza đông lạnh. Pip ăn hết phần hamburger của mình. Trong khi đó, Ophélie chỉ ăn phần salad và một nửa cái bánh hamburger.
Mọi việc dường như có tiến triển hơn từ khi Andrea đến thăm họ. Quả thực cô ấy đã có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của hai mẹ con họ.
Tối hôm đó khi đi ngủ, Pip đã ước mình có thể rúc vào người mẹ để ngủ. Điều này thật khó, nhưng ước mơ bao giờ cũng đẹp cả. Cô bé nhớ lại là cha vẫn thường ôm mình vào lòng khi nó còn nhỏ. Tuy nhiên, khoảng thời gian đó kéo dài không bao lâu. Dần dần, cha ít khi ở nhà, còn mẹ luôn dành thời gian để chăm sóc Chad. Hiện giờ mọi việc thật kinh khủng. Ophélie dường như không còn quan tâm đến cô bé. Pip ngủ một mình. Không ai đến chúc ngủ ngon, cầu nguyện, hát hay ôm nó vào lòng nữa. Trước đây cô bé đã có những giây phút tuyệt đẹp đó. Hiện giờ mọi thứ đã đổi khác. Mẹ cô bé đi vào phòng ngủ sau khi ăn tối xong, còn Pip vẫn xem ti vi. Con Mousse liếm mặt Pip khi cô bé nằm trên giường. Sau đó chú chó ngoác mỏ ra ngáp, rồi nằm ngủ dưới sàn nhà cạnh cô bé.
Pip cũng mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ. Cô bé biết, ngày mai mẹ mình sẽ đi thành phố. Điều này có nghĩa, nó có thể ra bãi biển thăm Matthew Bowles. Cô bé chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, nó nhìn thấy Andrea và đứa con của cô ấy.