Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1359 / 39
Cập nhật: 2016-06-18 07:55:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
à nhất định "chả thèm chơi với Hải nữa". Con bé ngồi chơi chuyền một mình, để mặc Hải đứng ngoài đường gọi mỏi cả miệng. Hà giận Hải thật rồi. Ai bảo Hải nói "lên mười cười với chó". Hà còn lạ gì "Lên năm nằm với chó. Lên bảy nhảy chuồng chồ..." Hải dám nói Hà cười với chó, lại khéo vờ cười với "tớ".
- Hà ơi!
-...
- Hà ơi, đi xem chúng nó cướp cờ ăn cái hộp bánh bích quy!
-...
- Rồi buộc tổ sáo. Sáo trên rừng về đông lắm cơ. Chúng nó đậu kín cây soan vườn nhà Hải đấy.
Tha hồ Hải gạ gẫm, Hà chẳng chịu trả lời. Thằng bé đứng phơi nắng một lúc rồi ôm cái hộp bánh bích quy chạy ra sân vận động. Ở đó, bọn trẻ con đã tụ tập đông đủ. Hải kiếm một khoảng đất góc sân cỏ. Nó lấy mảnh sành vẽ một cái vòng tròn và cắm một cái cành cây trong vòng tròn. Đoạn, Hải nhảy từ vòng tròn sang hai bên, mỗi bên mười lăm cái nhảy.
Mười đứa tranh giải cướp cờ, chia làm hai tốp. Hải đứng giữa làm trọng tài. Bên phải nó là bọn thằng Nghiêm, Huấn, Ruyệt, Chí và Hanh. Bên trái nó là bọn thằng Huy, Dụ, Bảo, Kỳ và Toản. Hải giao hẹn:
- Hễ nhổ cờ lên, bị đập là thua.
Huấn giơ tay:
- Nhổ cờ mà chưa bị đập lưng, bỏ cờ xuống ngay có bị thua không?
Hải nói:
- Không.
Kỳ hỏi:
- Sờ vào cờ bị đập có thua không?
Hải cười:
- Thua cái gì. Tao gọi hai thằng một lần. Thằng nào thua thì ra rìa. Thằng nào thắng thì cướp cờ với thằng khác.
Dụ gân cổ:
- Những năm thằng thắng cơ mà!
Hải phất tay:
- Cướp cờ mười lần. Đứa nào không thích cứ việc thôi.
Không đứa nào muốn thôi cả. Cái hộp bánh bích quy hấp dẫn thế, tội gì mà thôi. Hải hắng giọng:
- Tao sắp gọi đây.
Nó nhìn nhanh qua hai bên:
- Nghiêm, Huy
Hai thằng nhãi đã chú ý, khi nghe tên mình, cùng chạy vào giữa. Hải cố tình bênh Nghiêm vì Nghiêm chấm đình của Hải nhất. Nghiêm nói cho Hải biết con nhà Dực đã xui bọn trẻ chấm đình của nó đẹp bằng cách đãi bọn trẻ ăn bánh đa cùi dừa. Thằng nào được gọi tên trước, chạy trước vài bước. Nếu có tài chạy nhanh, thằng chạy trước dám lên tới vòng giữa sân, nhổ cờ, chạy về bên mình để thằng gọi tên sau đuổi hụt và thua. Con nhà Nghiêm không chạy nhanh nên con nhà Huy bắt kịp ở chỗ cắm cờ cành cây.
Hai đứa trổ tài lừa nhau như hai đô vật. Huy láu lỉnh hơn Nghiêm. Cướp cờ là "nghề" của nó. Lần nào chơi cướp cờ, Huy cũng được cõng. Nó ở bên nào, bên ấy được "cưỡi ngựa". Huy vỗ tay sát mặt Nghiêm, chơi ngón "tắt đèn", định làm tối mắt Nghiêm để nó cướp cờ chạy. Song con nhà Nghiêm tỉnh táo. Nó biết tài Huy, mắt mở trừng trừng, theo rõi Huy từng cử động.
- Ơ, trời sắp mưa.
- Nói phét.
- Mày nhìn lên trời xem có phải mây đen mù mịt rồi không?
- Cờ có bóng mà mày bảo sắp mưa!
Huy không lừa được Nghiêm, nó giả vờ lững thững bước về bên mình:
- Chắc tao thua mày rồi.
Huy bước đi nhưng cái đuôi mắt của nó muốn dài thêm ra vì ngó Nghiêm. Chờ Huy bước khỏi cái cờ một quãng, Nghiêm hý hửng nhổ cờ lên, chạy về bên mình. Huy "xoay bản lề", co cẳng đuổi Nghiêm. Chưa về đến nơi, Nghiêm đã bị Huy phát một bàn tay vào lưng cái đét. Hải dõng dạc nói:
- Huy thắng, Nghiêm thua. Thằng Nghiêm bị ra rìa. Còn thằng Huy ngồi chờ cướp cờ với thằng nào thắng.
Bọn trẻ con huyện lỵ nghe tin cướp cờ tranh giải, đã lục tục kéo nhau tới, đứng ngồi hai bên trọng tài Hải. Cuộc cướp cờ hấp dẫn hơn. Thằng nào cũng muốn thắng giải để được khán giả vỗ tay tán thưởng. Trọng tài Hải cảm thấy mình quan trọng lắm. Nó ước gì con Hà đứng cạnh nó. Hải sẽ nhờ Hà gọi tên vài đứa lên cướp cờ. Nghĩ thế, trọng tài Hải cởi phăng áo quấn trên đầu làm mũ. Nó dõng dạc:
- Ruyệt, Bảo!
Hai thằng nhãi quần nhau một lúc y hệt Nghiêm và Huy đã quần nhau. Con nhà Bảo láu lỉnh hơn Ruyệt. Nó giả vờ đứng thẳng, nhìn vào cổng huyện rồi nói:
- Dạ, bẩm ông cháu đi ngay.
Góc sân cỏ ở ngay chân thành huyện. Mà quan huyện mới dễ sợ khiếp người. Quan không ưa trẻ con làm ồn. Ruyệt tưởng ông bếp Trá đuổi, quay lại nhìn. Bảo nhổ cờ chạy về bên mình. Trọng tài Hải nói:
- Bảo thắng. Ruyệt ra rìa!
Một giờ tranh vòng loại, Nghiêm, Ruyệt, Toản, Huấn, và Kỳ bị cho ra rìa. Còn năm thằng Huy, Bảo, Dụ, Hanh, Chí đọ tài, chia làm hai phe. Một bên ba đứa, một bên hai đứa. Huy hỏi:
- Ê, Hải, đứa nào cướp cờ với đứa nào đây?
Hải đáp:
- Mày với thằng Bảo. Thằng Hanh với thằng Chí.
Dụ ngơ ngác:
- Còn tao với thằng nào?
Hải không biết nên để Dụ cướp cờ với thằng nào. Thừa mất nó rồi. Giữa lúc trọng tài Hải lúng túng thì chị thằng Hanh đứng trên đường réo tên nó. Hanh nhăn nhó:
- Em đang chơi cướp cờ.
- Mày có về theo bố lên tỉnh không?
Hanh thèm lên tỉnh quá. Mấy năm rồi, nó chưa được lên tỉnh. Hanh nhảy cỡn, múa tay:
- Ông được lên tỉnh. Ông thèm vào cái hộp bánh bích quy.
Nó chạy về. Hải mừng quá. Nó bảo Dụ:
- Mày cướp cờ với thằng Chí.
Huy giục Hải:
- Nhanh nhanh một tí, nắng ghê. Được cái hộp bánh bích quy để cảm à?
Bảo lấy lòng Hải:
- Nó sợ cảm, cho nó ra rìa đi.
Huy chìa khuỷu tay:
- Về, về cái này này...
Bảo hất đầu:
- Mày nói đểu, hở?
Huy bĩu môi:
- Ừ đấy, mày làm gì nổi ông.
Khán giả, bây giờ, không thích xem cướp cờ nữa. Chúng nó muốn xem hai thằng đánh nhau. Một đứa xúi Bảo:
- Thằng Bảo sợ thằng Huy à? Gặp tao là tao choảng liền.
Đứa khác xúi Huy:
- Cho nó biết tay đi Huy!
Khán giả cuộc chơi cướp cờ đã chia làm hai phe. Huy thèm cái hộp bánh bích quy, Bảo cũng thèm cái hộp bánh bích quy. Hai đứa nhịn nhau. Nhưng bọn trẻ đứng ngoài "đánh võ mồm" hăng đì tợn. Thành thử Bảo và Huy cũng nổi máu anh hùng.
Bảo khuỳnh chân, thủ thế:
- Chơi thì chơi.
Huy nắm tay:
- Cấm không được về mách bố tao nhé! Ông đấm chảy máu cam lại dẫn mẹ đến mách.
Hai thằng sát gần nhau, đấm, đá, những cú gió. Con nhà Dụ thấy Hải không chú ý cái hộp bích quy. Hải đang kiễng chân ngó Huy và Bảo đánh nhau. Dụ hí hửng trong bụng. Nó rón rén bước tới chỗ Hải đứng, cúi xuống lượm cái hộp bánh bích quy rồi chạy ra nhổ cành cây, dông luôn. Dụ chạy một quãng xa, ngó lại:
- Ông cướp được cờ, ông thắng giải rồi.
Hải nghe tiếng la của Dụ trước tiên. Nó hét lớn:
- Thằng Dụ cướp cái hộp bánh bích quy rồi, chúng mày ơi!
Tự nhiên, Huy và Bảo ngừng đấm đá. Cả bọn rượt theo con nhà Dụ. Huy chạy nhanh hơn cả. Nó cắm cổ chạy, cố tóm được thằng Dụ. Còn cách Dụ hai sải tay, Huy rướn người lên, đẩy Dụ úp mặt xuống sân cỏ. Chiếc hộp bích quy văng ra. Huy "phanh" chân lượm lên. Và nó chạy luôn. Huy không thích cướp cờ tranh giải nữa. Cướp cờ lâu quá, dễ gì thắng nổi thằng Bảo, thằng Chí.
- Ê, Huy, cướp cờ chứ?
Huy vừa chạy vừa ngoái cổ trả lời Bảo:
- Tao cướp cái hộp của thằng Dụ cơ mà. Đứa nào đuổi kịp tao, đứa ấy thắng giải.
Bọn trẻ đuổi Huy. Nhưng mỗi lúc con nhà Huy bỏ xa bọn trẻ. Trèo qua tường thấp của sân vận động, bọn trẻ theo con đường gạch đuổi Huy. Đến ao đình, con nhà Huy rẽ vào chợ Hạ. Bọn trẻ không đuổi kịp, bèn cởi quần áo, nhảy xuống ao đùa nghịch.
Hải còn trơ một mình. Chẳng đứa nào thèm nhắc tới nó. Hải quay trở về. Nó buồn ghê lắm. Hải không tiếc cái hộp bánh bích quy. Nó chỉ tiếc đã không có Hà đứng bên cạnh. Giá Hà đừng giận Hải. Hà cầm hộp bánh bích quy thì con nhà Dụ đâu cướp nổi. Rồi, cuối cùng, đứa nào thắng cuộc chơi cướp cờ, Hà sẽ trao cái hộp bánh bích quy cho nó như thầy giáo Thanh trao "cúp" cho đội bóng trường ấy. Bon trẻ vỗ tay ầm ĩ chắc là Hà sẽ xấu hổ đỏ mặt.
Hải lủi thủi đi trên con đường gạch sống trâu. Nó không còn biết nghĩ cách gì để làm Hà vui thích. Hà vui, Hà sẽ quên giận nó. Hải đi hết con đường gạch thì ra tới con đường phố huyện.
Sân vận động ngập nắng. Sao năm nay nắng xuân vàng ửng thế! Nắng cơ hồ mùa hạ. Hải chả muốn về nhà tí nào. Về nhà phải qua cửa nhà Hà. Nhỡ nó trông thấy mình tiu nghỉu, nó cười chết. Nhưng Hải đã đi đến cửa nhà Hà, dù nó cố tình bước thật chậm. Hải dừng chân, tần ngần đứng sát giậu râm bụt.
Nó bứt những chiếc là non, nắm hờ tay trái và đặt từng chiếc lá lên, lấy tay phải vỗ đôm đốp. Những chiếc lá thủng, rách phát ra tiếng kêu. Hải dùng dằng mãi mới gọi:
- Hà ơi!
-...
- Thằng Huy nó cướp mất cái hộp bánh bích quy của Hải rồi.
Có tiếng cười khúc khích. Đúng là tiếng cười của Hà. Hải bỗng nao nao:
- Hà cười gì đấy?
-...
- Tại Hà mà Hải bị nó cướp.
Hà đã mon men ra giậu râm bụt. Hai đứa không nhìn rõ mặt nhau.
- Đáng đời nhé!
- Hà thích, hở?
- Ừa. Ai bảo nói "người ta" cười với chó!
- Nói bao giờ?
- Hôm qua thôi.
- Đâu?
- Bảo "lên mười cười với chó" còn chối à?
- "Người ta" nói "lên mười cười với... tớ" đấy chứ.
- Với tớ là với chó.
- Tớ là chó à?
- Ừa.
- Tớ là Hải mà.
- Hải là là... tớ là... là chó!
Hải bị gọi là chó ức lắm. Nó dứt một lúc năm cái hoa râm bụt, ném qua hàng giậu:
- Đừng chơi với chó nữa nhé!
Hà nhấm nhẳn:
- Ai chơi với chó.
Hải mím môi:
- Nhớ nhé.
Rồi nó thọc tay vào túi quần, chạy về nhà.
Tuổi Mười Ba Tuổi Mười Ba - Duyên Anh Tuổi Mười Ba