Số lần đọc/download: 12263 / 27
Cập nhật: 2015-11-17 05:36:43 +0700
Chương 3
B
à Huyền Thanh đi tới đi lui trong phòng vẻ mặt lo lắng vô cùng. Đã hơn năm giờ mà Huyền Thi vẫn chưa về. Hôm nay là ngày sinh nhật của nó mà. Có bao giờ Huyền Thi lại quên như thế. Lúc sáng đi học bà đâu có nghe cô nói bận việc gì ở trường chứ. Bà Huyền Thành sang phòng Mộng Hà tìm cô:
- Mộng Hà, con có ở đó không?
Gõ cửa nhè nhẹ, bà nghe tiếng Mộng Hà hát khe khẽ trong phòng:
"Một tình yêu đã vụt xa, khi bao ngày qua tôi đã nhận ra em đã không như là tôi. Một tình yêu đã dần trôi con tim lẻ loi đến lúc biết em phải ra đi.
Giọt lệ hoen cay bờ mi ai mong...".
- Mộng Hà ơi.
Cô bật dậy như lò so:
- Dạ, bác gọi con.
- Ừ, không, bác có làm phiền cháu không?
- Cô đẩy cửa bước ra ngoài:
- Có chuyện gì vậy bác. Trông bác lo lắng quá.
- Ồ, cháu nói đúng lắm. Bác đang rầu đây. Con Huyền Thi đi học có bao giờ về trễ đâu. Sao hôm nay lại đến bây giờ chưa về. Bác phải làm sao đây cháu.
Bác có linh cảm...
- Không có đâu, bác đừng lo có thể cô ấy đã đến nhà bạn bè chăng.
- Làm gì có. Nếu nó đến nó đã điện về cho bác hay rồi. Thôi để bác nhờ người tìm.
- Bác nhờ ai?
- Bác gọi Lâm Hoàng. Cậu ấy sẽ giúp bác.
- Dạ.
Mộng Hà theo chân bà Huyền Thanh đến chỗ điện thoại bàn, Bà bấm số:
- Alô! Bác Huyền Thanh đây.
- Dạ, con là Lâm Hoàng, bác tìm con có chuyện chi không?
- Con đang ở đâu vậy Lâm Hoàng?
- Dạ con đang trên đường về nhà.
- Con đến trường hỏi giúp bác xem sao Huyền Thi đến bây giờ chưa về.
- Cô ấy đi học buổi chiều hả bác?
- Bác không biết. Chỉ nói học buổi sáng giờ vẫn chưa thấy về. Bác lo quá!
- Thôi đượcc cháu sẽ đi tìm cô ấy ngay. Bác cứ theo dõi máy cháu sẽ báo về cho bác yên tâm.
Bà Huyền Thanh ngồi phịch xuống ghế dáng mệt mỏi như chờ đợi cái gì đó đáng sợ. Bà mệt, cảm thấy bất an:
- Kìa bác, bác có sao không hả?
Bà xua tay:
- Không sao, bác nằm nghỉ một lát. Cháu nhớ nghe và gọi bác.
- Dạ, cháu sẽ gọi điện cho mấy đứa bạn của cháu giúp bác hỏi thăm xem.
Bà phẩy tay:
- Ừ, cháu gọi đi.
Mộng Hà nhẹ nhàng ấn số của Ánh Mai:
- Alô! Mộng Hà đây. Có Ánh Mai ở nhà không vậy em?
- Chị ấy hả? Không có nhà. Hình như chị ấy vừa đi với bạn ra ngoài rồi.
- Bạn trai hai gái vậy em?
Tiếng cậu trai cau có:
- Chị hỏi làm gì?
- Ừ, thì chị hỏi cho biết. Chị là bạn của Ánh Mai nè.
- Hừ, bạn bè tối ngày. Bực mình quá!
- Ê ê cho chị hỏi.
Mộng Hà chỉ còn nghe tiếng tít tít phía kia vọng lại, cô gác may và gọi cho Thạch Thảo. Cô ấy đi tập thể dục đều đặn ở câu lạc bộ Song Mai rồi. Mộng Hà hơi thất vọng. Cô chuyển hướng sang gọi Thùy Vân, cô ấy cũng đi ra ngoài.
Hay là mấy người đó rủ đi chơi bỏ mình nhỉ. Mộng Hà hơi giận họ. Nhưng cô không biết điều đó đúng không đành đứng lên bước đi. Chợt có tiếng chuông ở công. Cô vội vàng bước ra rất đỗi ngạc nhiên:
- Anh Viễn Đăng? Lâu quá mới gặp.
- Ồ, cô là Mộng Hà đúng không?
- Anh tìm Huyền Thi hả?
Viễn ĐĂng lắc đầu:
- Cô mở cửa và giúp tôi đưa Huyền Thi vào nhà giùm.
Mộng Hà tái mặt run lên vì sợ:
- Huyền Thi làm sao vậy hả anh?
- Không có việc gì đâu. Vào nhà đi rồi nói. Huyền Thi bị bệnh.
- Trời đất, Huyền Thi, mi tỉnh lại đi Huyền Thi?
Mở mắt ra, Huyền Thi mệt mỏi. Đầu cô nóng ra hầm hập. Huyền Thi cứ đòi đứng ngoài mưa ngắm cảnh mãi không ăn, cũng không về. Cuối cùng cô ngồi gục xuống sau khi đi mãi như kẻ mộng du. Viễn Đăng đành gọi Taxi đưa cô về.
- Sao Huyền Thi lại như thế chứ? Huyền Thi vào nhà đi!
Cô mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại:
- Mình không muốn vào nhà. Hãy để mình đi dạo một chút nữa không còn nhiều thời gian đâu.
- Mi nói cái gì vậy. Tỉnh lại đi. Đây là nhà của mình đó.
- Vậy hả? Anh ấy đã đi chưa. Mình buồn. Buồn lắm.
Viễn Đăng thấy lòng dạ xống xang. Đêm nay anh phải trở về Vũng Tàu.
Chuyến xe cuối cùng sắp hết. Có lẽ anh phải đi Taxi về thôi. Bao nhiêu việc chưa làm. Chiếc xe của Huyền Thi và của anh còn gởi ở chỗ quán. Phải nhờ Tấn Hưng thôi. Anh bấm máy.
Mộng Hà đỡ không nỗi cô bạn, cô đành gọi Viễn Đăng:
- Viễn Đăng, anh làm ơn đưa Huyền Thi vào nhà. Chỉ có anh mới làm được việc này.
- Ừ để anh.
Viễn Đăng bế xốc cô lên đưa vào nhà. Bà Huyền Thanh nghe chuông cổng liền đi ra xem. Bà tái mặt khi thấy Viền Đăng bế xốc cô vào nhà. Rung giọng, vịn chặt cánh cửa bà hỏi:
- Cậu là ai, con Huyền Thi sao vậy hả? Bị tai nạn à?
Viễn Dăng không biết giải thích từ đâu anh ấp úng sau khi đặt cô lên giường:
- Có lẽ cô ấy bị cảm lạnh bác ạ. Có phải bác là mẹ của Huyền Thi không?
- Ừ, tôi đây, còn cậu?
- Dạ cháu là bạn của cô ấy. Tại cháu mà Huyền Thi bị bệnh, cháu áy náy vô cùng. Xin lỗi bác. Cháu nhờ bác chăm sóc cô ấy.
- Cậu nói gì tôi không hiểu. Cậu đã làm gì khiến con gái tôi như thế chứ.
Viễn Đăng ngồi yên trên ghế lặng lẽ nhìn Huyền Thi. Anh nói như khuyên nhủ cô:
- Huyền Thi nghe cháu sắp đi xa. Cô ấy không chịu về nhà, cháu khuyên giải không được. Thế là cô ấy đi lang thang mãi, cháu phải đi theo. Bác ơi cháu không muốn như vậy đâu?
Bà Huyền Thanh nhìn người con trai không quen biết. Tự dưng xuất hiện trong nhà mình. Có phải cậu ta gây tai họa cho Huyền Thi không? Bà không biết anh ta có nói thật hay chỉ là biện bạch cho mình. Đôi mắt bà nhìn anh không thiện cảm.
- Rốt cuộc thì cậu muốn gì ở con gái tôi. Nó bệnh vì mắc mưa hay cậu đã làm gì nó.
Tôi có nghe nói nói quen cậu bao giờ?
Bà Huyền Thanh kêu lên làm cho Mộng Hà sợ hãi:
- Bác ơi, cháu có biết anh Viễn Đăng anh ấy đã từng cứu...
Viễn Đăng lừ mắt nhìn cô, Mộng Hà vội im bặt:
- Mộng Hà cô không biết đâu, đừng nói nữa.
- Nhưng anh phải nói cho bác đây hiểu chứ?
- Dạ cháu đã đưa có ấy đến bệnh viện khám rồi. Đây là thuốc của cô ấy. Bây giờ cháu rất bận, xin phép bác và Mộng Hà được về.
- Ừ, cậu đi đi, nhưng cậu chưa giải thích rõ, chờ Huyền Thi hết bệnh cậu không yên với tôi đâu nếu cậu có lỗi.
Lâm Hoàng hớt hơ hớt hãi chạy vào hỏi dồn:
- Bác ơi, người ta nói lớp cô ấy về từ trưa đến giờ. Cháu tìm không thấy nên...
Lâm Hoàng chợt đứng sững trước bậc cửa. Anh nhìn người con trai vạm vỡ rất đẹp trai mái tóc rũ xuống vì ướt nước mưa đang u buồn cúi đầu đứng đó.
Còn Huyền Thi nằm im trên giường dáng tiều tụy, thất sắc. Cả Bà Huyền Thanh, Mộng Hà cũng yên lặng. Không khí chùng xuống nặng nề.
- Xin lỗi bác, cháu về đây.
- Anh Viễn Đăng.
Mộng Hà kêu lên. Cái tên quen quen nhưng người thì Lâm Hoàng chưa hề quen. Sao anh ta có mặt ở đây. Chuyện gì xảy ra với Huyền Thi. Anh rất muốn biết Lâm Hoàng hỏi bà Huyền Thanh:
- Ai đưa cô ấy về vậy bác. Huyền Thi có sao không bác?
- Bác cũng đang thắc mắc. Cháu cứ hỏi cậu ta, bác mệt quá.
Lâm Hoàng không biết phái nói gì. Anh lịch sự mời Viên Đăng ngồi:
- Tôi là bạn của Huyền Thi. Mời anh ngồi lại một chút cho tôi hỏi chuyện được không?
Lúc bây giờ Viễn Đăng mới nhìn và quan sát chàng trai nhỏ nhắn nhưng rất linh hoạt. Anh ta cũng khá xinh trai, cách nói chuyện nhỏ nhẹ lịch sự của Lâm Hoàng khiến anh dừng bước Viễn Đăng vẫn ngại nhất là mẹ của Huyền Thi. Bà ấy vẫn xem anh như kẻ thù:
- Tôi cùng là bạn của Huyền Thi ở đại học.
- Sao tôi không nghe Huyền Thi nói về anh?
Viễn Đăng chỉ mỉm cười:
- Có lẽ chúng tôi ít tiếp xúc nhau. Còn với anh chắc anh thân với Huyền Thi lắm hả?
- Sao anh biết?
- Nghe cách hỏi của anh tôi đoán anh có vị trí quan trọng với Huyền Thi không đơn giản là bạn.
- Tùy, anh nghĩ thế nào cũng được. Nhưng Huyền Thi đối với tôi rất quan trọng. Tôi rất yêu cô ấy.
- Vậy sao?
Viễn Đăng hơi ngạc nhiên nhưng anh không có biểu hiện gì ngoài cái nhếch môi:
- Thật ra cô ấy là cô bạn duy nhất của tôi ở trường Đại học. Ngày mai này tôi sẽ đi xa, tôi chỉ nói cho cô ấy biết điều đó. Và Huyền Thi đã trở nên như vậy.
- Tôi chưa hiểu?
- Anh đừng bắt tôi phải nói nhiều hơn. Mộng Hà biết chuyện chúng tôi. Tôi chỉ từ biệt cô ấy ra đi thanh thản. Tôi muốn cô ấy ở lại học cho tốt, vui khỏe. Vì tôi rất quí mến cổ.
- Ý anh nói là Huyền Thi có cảm tình với anh đúng không?
- Chuyện này, chưa hẳn là vậy, chỉ vì cô ấy quý bạn, xa bạn và buồn thế thôi!
- Con người anh thật vô tâm. Anh đi thì cứ đi có gì phải từ biệt để gieo đau khổ cho cô ấy. Anh ác lắm. Huyền Thi vốn rất đa cảm.
- Tôi không biết. Tôi xin lỗi mọi người.
Lâm Hoàng tỏ ra dễ dãi:
- Được rồi, anh cứ yên tâm mà đi. Nhớ không được liên lạc với cô ấy nữa.
Hay để cho cô ấy yên tĩnh tâm hồn. Tôi sẽ lo cho cô ấy. Anh hiểu chứ?
- Đó cũng là điều tôi mong muốn, chào anh!
Viễn Đăng bước đi ra khỏi ngôi nhà khang trang của Huyền Thi. Đây là nơi anh đến vô tình và sẽ không bao giờ trở lại nữa. Vì anh không còn cơ hội. Lâm Hoàng có lẽ rất yêu Huyền Thi. Họ sẽ sóng đôi nhau hạnh phúc. Anh từng cao thượng nói với Huyền Thi như thế mà. Sao giờ đây bước chân anh nặng nề khó tả. Con người ta vốn luôn mâu thuẫn với nhau. Hình như lương tâm anh đang nhạo báng anh. Viễn Đăng khờ khạo quá. Yêu mà chẳng dám vươn lên chiếm lấy. Anh là thằng khờ nhất thế gian. Bao giờ cũng tỏ ra cao thượng, anh hùng cả. Một ngày nào đó anh sẽ nếm mùi đau khổ.
Viễn Đăng bước đi chẳng thanh thản chút nào. Biết trước điều này, anh chẳng thà im lặng ra đi có lẽ tâm hồn anh sẽ yên ổn hơn. Chỉ có một lời từ biệt mà gây bao sóng gió cho Huyền Thi. Xem ra anh đang ân hận vì sự sai lầm của mình. Viễn Đăng bước lên Taxi mà tâm hồn anh như phiêu diêu tận đâu đâu.
Lòng anh nặng trĩu một nỗi buồn.
Lâm Hoàng ngồi đọc báo công an từ sáng đến giờ đã không còn mục nào để đọc nữa. Anh lật qua lật lại rồi cuộn tròn ném vào trong hộc bàn:
- Rõ chán thật!
Anh vươn vai mấy cái đứng dậy đi ra cổng ngóng đợi. Huyền Thi vẫn chưa về. Lúc này cô bé vẫn không hết buồn. Cái tên Viễn Đăng chết tiệt ấy ăn sâu vô đầu cô bé thật đáng ghét. Nhưng rất may cho anh, hắn đa đi xa rồi, tận bên trời Úc. Và hắn cũng là người rất giữ chữ tín. Hắn hứa để Huyền Thi yên đã không một dòng liên lạc với cô.
Thật ra Viễn Đăng đâu có yêu Huyền Thi. Nếu yêu, dù ông trời cản Lâm Hoàng cũng tìm đến với người yêu mình. Anh chất chứa bao hy vọng trong lòng. Một ngày nào đó Huyền thi sẽ nhận ra tình yêu chân thật của anh. Cô ấy sẽ đến với anh một cách tự nguyện như cô từng trao trái tim mình cho Viễn Đăng.
Huyền Thi đưa tay định mở cửa. Chợt Lâm Hoàng kêu lên:
- Để anh mở cho.
- Ủa, sao anh lại ở trong nhà em. Mẹ đâu?
- Mẹ hả? Mẹ anh hay mẹ em?
Lâm Hoàng đùa, Huyền Thi không để ý lắm cô nói tỉnh bơ:
- Dĩ nhiên là mẹ em. Nhưng mẹ lại xem anh là người nhà nên em phải chìu thôi.
- Đừng trách mẹ, mẹ em muốn tốt cho em thôi.
- Việc em nhờ anh làm giùm em chưa?
- Việc gì vậy hả Thi? Anh quên mất tiêu rồi.
Huyền Thi giận dỗi bỏ đi một hơi vào nhà.
- Em biết mà, chuyện gì liên hệ đến Viễn Đăng anh đều từ chối như vậy cả.
Em ghét anh!
Lâm Hoàng mạnh dạn chụp lấy vai cô lại bắt cô đối diện với anh:
- Huyền Thi, sao em không chịu mở mắt ra chứ. Viễn Đăng không tôt với em, nếu hắn yêu em hắn đâu dễ dàng để mất em như thế. Đàn ông mà thích vẽ vời người đẹp qua rồi thì quên mất.
Cô trừng mắt nhìn anh như có lửa:
- Hạng người đó là anh, là anh, anh biết chưa?
- Biết, anh biết!
Lâm Hoàng buông xuôi. Anh biết khó làm lành vết đau trong tim cô. Vết thương nào cũng có thời gian. Lâm Hoàng kiên nhẫn chờ cô.
- Anh biết gì?
- Anh nói em đừng giận anh nha. Anh đâu có thua gì Viễn Đăng. Hay em đang mơ về khung trời xa lạ. Anh lúc nào cũng ở cạnh em dành cho em tình yêu nồng thắm nhất. Vậy mà em xem anh không bằng cái bóng của em. Có bao giờ em nghĩ đến cái cảm giác đau khổ trong lòng anh không Huyền Thi?
Cô gỡ tay anh ra, ngúng nguẩy bước vào nhà:
- Mẹ em đâu?
- Mẹ đi công chuyện, nhờ anh giữ nhà giùm.
- Vậy anh ngồi đó giữ đi nha. Em không rảnh.
- Ơ, Huyền Thi đứng lại, Có tin của Viễn Đăng.
Huyền Thi quay trở lại mặt tươi rói:
- Anh không lừa em chứ Lâm Hoàng?
Nhìn gương mặt tươi rói của cô xuất hiện từ hai ba tháng nay, anh chỉ thấy một màu ủ dột. Không lẽ Viễn Đăng lại có ma lực làm cho cô vui buồn bất chợt như thế. Tự nhiên Lâm Hoàng thấy tự ái ghê gớm. Anh nhìn cô đắm đuối và ý nghĩ trôi nhanh qua đầu. Anh thua Viễn Đăng cho nào chứ? Chắc là tình yêu mãnh liệt.
- Anh không lừa em đâu. Lại đây anh nói cho em nghe.
- Thật hả anh? Nói nhanh đi. Anh ấy có khỏe không? Tại sao anh ấy không gọi điện cho em. Tại sao anh ấy không giữ lời hứa? Anh cho em biết đi!
Lâm Hoàng vẫn không rời khuôn mặt thật đầy ấn tượng của IIuyền Thi, cô ấy đẹp thật, cái đẹp của một co gái châu Á, làn da trắng mịn, nét mặt thanh tú đáng yêu.
Cô đứng cạnh anh rất gần. Lâm Hoàng trìu mến đặt tay lên đôi vai mềm của cô. Huyền Thi như bị anh thôi miên:
- Anh ấy nói em cố gắng học giỏi, khỏe mạnh anh ấy sẽ gởi địa chỉ cho em liên lạc.
- Nghĩa là bây giờ chưa có?
- Ừ! Anh ấy chỉ nhắn bấy nhiêu cho anh. Địa chỉ của anh ấy là một bưu điện nào đó bên Úc.
- Buồn nhì? Nhưng em sẽ làm theo ước mơ của anh ấy. Lâm Hoàng, em vui lắm.
Cô nắm chặt hai tay anh kêu lên, Huyền Thi không thấy đôi mắt rực lửa yêu thương và hờn giận của Lâm Hoàng nhìn xoáy vào cô đăm đăm Anh bất giác ôm lấy khuôn mặt cô hôn đắm đuối. Nụ hôn kéo dài bất tận. Huyền Thi đang vui sướng với bao ý nghĩ quay cuồng. Cô giật mình vì nụ hôn khao khát nồng cháy mãnh liệt từ môi người con trai truyền sang. Thật lạ lẫm cũng thật tuyệt vời. Nhưng anh ta không phải là Viên Đăng, Huyền Thi cố đẩy Lâm Hoàng ra.
Anh nói trong niềm đam mê khao khát bùng cháy:
- Anh yêu em, yêu em lắm Huyền Thi!
Cô tỉnh giấc mơ, né tránh nụ hôn dài của anh. Lâm Hoàng không buông cô, Huyền Thi bấu mạnh vào vai anh kêu lên:
- Anh Lâm Hoàng, anh điên hả?
Lâm Hoàng buông từ từ cô ra hình như anh còn tiếc nuối cái gì đó rất tuyệt vời. Đôi môi trinh nguyên của người con gái tuyệt vời quá. Hơi bình tĩnh trở lại, cố giấu vẻ bối rối anh nói nhỏ khi Huyền Thi ngây người ra nhìn anh như người hành tinh lạ vừa đến trái đất:
- Anh có biết là anh đang làm cái gì không?
- Biết, anh biết rất rõ.
Cô đánh liên hồi vào ngực vào tay anh. Lâm Hoàng đứng yên cho cô đánh.
Anh hiều những xáo trộn trog tình cảm của cô. Anh đang cố gắng kéo cô trở về thực tại bằng tình cảm thực sự của mình.
- Biết sao anh còn dám làm bậy.
Lâm Hoàng ngồi xuống ghế uống một hơi nước cho tinh thần ổn định lại.
Anh không nhìn Huyền Thi:
- Anh không hề làm bậy vì anh làm theo điều mà trái tim anh mách bảo.
- Anh có biết là em đã yêu Viên Đăng không?
- Anh biết, và em có biết anh đã yêu em rất yêu em từ lâu rồi. Vậy mà em lại làm ngơ theo đuổi một bóng hình vô vọng. Anh tội nghiệp cho cả em và anh quá.
- Anh nói gì?
- Anh nói anh đã yêu em từ lâu lắm rồi, tại sao em không đáp lại tình yêu của anh chứ. Nếu em bằng lòng anh sẽ cưới em ngay.
- Anh im đi, em không muốn nghe anh nói đâu. Anh lừa em, anh hại em rồi.
Huyền Thi khóc hu hu làm cho Lâm Hoàng rối tung. Đáng ra anh đến đây để mang niềm vui cho cô đâu phải mang đến điều đau khổ. Anh quýnh lên khi Huyền Thi khóc to hơn. Lâm Hoàng rất sợ nước mắt của các cô gái. Anh rối lòng rối dạ:
- Em nín đi, mẹ về kìa.
- Lại dối em hả? Mẹ về em méc mẹ cho xem.
- Em méc điều gì?
- Em nói mẹ là anh... anh làm em buồn khổ. Anh xấu lắm.
Lâm Hoàng thở hắt ra:
- Tưởng gì, anh xấu hả? Bác ấy còn bảo anh lo cho em, thương yêu đừng bỏ rơi cho em buồn. Xin lỗi anh đã chưa làm tròn.
- Nghĩa là sao?
- Mẹ sẽ không rầy la anh đâu!
- Anh tin như vậy ư? Chờ xem.
Lâm Hoàng thở phào nhẹ nhỏm. Bây giờ anh thấy cô dễ thương lạ. Có lẽ Huyền Thi không dám méc mẹ về chuyện anh dám hôn cô. Nụ hôn ấy anh tin có tác dụng. Anh lái sang chuyện khác:
- Anh muốn đưa em đi dự sinh nhật của Ánh Mai Đi không? Cô ấy mời cả anh nữa.
Huyền Thi quẹt ngang mắt:
- Con nho Ánh Mai bày đặt. Em không thèm đi với anh đâu. Anh đáng sợ lắm.
Lâm Hoàng không ngờ nụ hôn liều lĩnh của anh khiến Huyền Thi bị sốc như vậy. Đây là cái cớ mà cô xa lánh anh. Nhưng anh không để cô rời khỏi anh đâu.
Nụ hôn ngọt ngào còn phảng phất trên môi. Anh sẽ nhớ mãi buổi hôm nay:
- Anh cười gì vậy?
Tự nhiên anh thấy Huyền Thi chịu khó để ý đến anh. Nụ cười thích thú của anh không qua được mắt cô:
- Em đi không? Anh chờ em gần hết buổi sáng rồi đó.
Huyền Thi làu bàu khó chịu:
- Không đi với anh. Em chờ Mộng Hà về cùng đi với cô ấy. Anh cứ về trước đi.
Khẽ liếc về phía cô, Lâm Hoàng cố nói để cô dịu bớt căng thẳng:
- Em giận anh thì cứ đánh, đấm cho đã đi chứ đừng xua đuổi anh tội nghiệp.
Cô cố làm mặt lạnh, không hiểu sao nụ hôn của anh lại cứ ám ảnh cô khiến cô phải dè chừng với anh nhỉ?
- Em không giận anh, mà em ghét anh Lâm Hoàng ạ.
- Anh muốn biết lý do?
- Vì anh không biết trân trọng tình cảm của em dành cho Viễn Đăng, anh nỡ hủy hoại nó.
Lâm Hoàng ngạc nhiên:
- Anh hả? Anh có làm gì mà em nỡ khép tội anh. Có chăng anh dám hôn em vì anh không kềm chế được tình cảm của mình. Anh muốn em biết tình cảm của anh dành cho em sâu đậm biết dường nào.
- Anh có hiểu là em đã trao cho anh ấy quả tim mất rồi.
- Nhưng anh ta đâu có yêu em, em biết điều đó không?
- Biết. Em không cần anh ta có yêu em không em vẫn cứ yêu anh ấy.
- Tại sao em khờ dại vậy Huyền Thi. Có thể giờ này anh ấy đi dạo cùng với những cô nàng xinh đẹp của Âu, Á Phi hay cô việt kiều nào bên Úc làm gì có chuyện nhớ đến em.
Huyền Thi hơi buồn, cô ngồi lặng lẽ suy nghĩ và sau khi nghiền ngẫm, cô bắt đầu nghi ngờ, hình như Lâm Hoàng cái gì cũng nói đúng cả. Anh ấy đã dự báo với cô nhiều điều. Vì cái tính bướng bỉnh của cô mà cô cãi lại anh. Không lẽ nào. Cô đang đi lạc đường chăng? Cô ngồi yên như pho tượng đá vẻ mặt chán chường.
- Tại sao số phận em đáng ghét như vậy chứ?
Lâm Hoàng ngồi xuống cạnh cô:
- Bình tĩnh lại đi Huyền Thi.
Vừa nói anh vừa nắn vai cô ngư muốn giúp cô đối diện với sự thật. Nhưng Huyền Thi lần nữa, gạt tay anh ra:
- Anh hãy về đi. Anh đừng thấy em buồn mà lợi dụng em, đi đi.
Lâm Hoàng nhìn sững cô:
- Anh lợi dụng em à?
Anh bước tới lắc mạnh vai cô:
- Nhắc lại đi, nói lại đi em nói anh lợi dụng em phải không?
Huyền Thi lắc đầu:
- Em không biết, chỉ biết anh đang xúc phạm em ghê gớm. Hãy để cho em yên tĩnh, em không cần ai yêu thương em cả. Em không cần.
- Trừ Viễn Đăng phải không?
Gịong anh trở nên nghiêm khắc lạ:
- Em không được nói bậy. Anh đã đến với em trước anh ta, em yêu anh ta chẳng qua anh ta đẹp trai, học giỏi đứng không? Còn anh, anh cũng có theo lập sự nghiệp bằng đôi tay của mình vậy. Sao em lại coi thường anh, xem như anh chẳng hề có trên đời vậy Huyền thi? Nếu vậy anh sẽ về đây. Chúng ta mất hết những ngày tháng êm đềm bên nhau em không tiếc à?
Huyền Thi nhếch môi, cô chợt nhìn Lâm Hoàng anh cũng rất hào hoa phong nhã lịch lãm. Hèn gì Mộng Hà chẳng khen anh là gì? Sao cô lại bỏ rơi một tấm chân tình đang trải rộng dưới chân cô mà đi tìm vùng gai góc, hoang vu không lối ra chứ.
Lâm Hoàng nói đúng, cô đang mê muội. Nhưng đó là tình cảm thật sự của cô mà. Cô đau đớn lắm khi mất Viễn Đăng. Viễn Đăng chưa hề hứa hẹn với cô một lời. Chính điều này làm cô đau khổ tột đỉnh. Cô sống như chết. Ngày anh ra đi cô không thể đưa tiễn. Phải chi anh cho cô nói một câu chờ đợi thôi, cô cũng ấm lòng.
Và Lâm Hoàng là người mà cô không cần tìm đâu xa. Anh ấy đã vì cô mà cực khổ. Ngày náo anh cũng đến chăm sóc cho cô đủ thứ, chìu chuộng đủ điều.
Lâm Hoàng đang giận. Anh giận cô rất đúng. Cô đã xúc phạm anh, xem thường anh. Tội cho anh ấy vô cùng.
Lâm Hoàng ngồi yên nghe lòng mình nổi sóng. Anh muốn về ngay, nhưng Huyền Thi biết lỗi của mình nên cô yên lặng cứ nhìn anh đăm đăm.
- Anh lạ lắm sao em nhìn dữ vậy?
Huyền Thi ngó sang chỗ khác nói bâng quơ. Khi có lỗi với ai cô thường như vậy.
- Anh chờ em thay đồ nha!
- Bộ cần anh đưa rồi sao?
- Không cần đâu. Anh có thể về nếu anh thích.
Huyền Thi gai góc ngang ngạnh như thế, có bao giờ cô nói lời ngọt ngào với anh. Đó là cách cô đồng ý. Anh yên chí ngồi chờ Huyền Thi.
- Anh Lâm Hoàng mới đến hả?
- Ừ, anh đến đã lâu rồi, Mộng Hà về muộn vậy.
- Hôm nay đi đâu mà đẹp trai quá vậy anh. Em về đúng giờ đó chứ.
Mộng Hà nhìn quanh quất rồi ngồi xuống đối diện với Lâm Hoàng. Cô không hiểu nổi chàng trai lịch lãm thế nào mà Huyền Thi lại chẳng ngó ngàng đến. Một ý nghĩ thoáng qua đầu. Ước gì có một người yêu cô như thế cô sẽ chấp nhận ngay.
Lâm Hoàng lại ngồi xem lần nữa mục an ninh trong tuần. Đầu óc anh đang quay cuồng về tính cách của Huyền Thi. Cô ấy làm anh muốn điên lên vì tức:
- Anh thích đọc báo lắm hả? Em mới mua một tờ báo an ninh anh xem đi.
- Ừ anh thích đọc! Em cho anh mượn một lát.
Huyền Thi thế nào rồi anh?
- Vẫn như cũ.
- Là sao?
- Vẫn nhớ bà buồn không thích nói chuyện với ai.
- Ngay cả anh à?
Mộng Hà phì cười:
- Hèn gì trông mặt anh thật khó coi.
Lâm Hoàng giật mình ngẩng lên:
- Đừng đùa anh nha. Bộ khó coi lắm hả?
Mộng Hà gật đầu rồi cười phá lên. Tiếng cô vui vẻ như đứa bé chứ không u sầu ảm đạm như Huyền Thi. Lâm Hoàng nhìn sững Mộng Hà. Cô gái này rấy đẹp. Sao cô ấy lại ở nhà Huyền Thi nhỉ?
- Anh không đưa Huyền Thi đi chơi à?
- Đang chuẩn bị.
- Huyền Thi thật hạnh phúc, đôi khi người khác trông vào phải ghen tỵ.
Lâm Hoàng buông một tiếng cười:
- Ai vậy?
- Em nói chung vậy mà Huyền Thi cứ thả mồi bắt bóng. Cô ấy bỏ quên một người đang ngày đêm chăm chút cho mình.
- Cô nói ai vậy?
- Anh chớ ai! Em thấy anh khổ nhiều mà vẫn chịu đựng thật đáng khâm phục.
- Vì tình yêu mà Mộng Hà. Cô chưa yêu nên chưa hiểu rõ. Sau này cô...
- Em sẽ biết chứ gì?
- Em không mơ được có người yêu lo lắng như anh đối với Huyền Thi, em chỉ ao ước người ấy chân thật và hết lòng với mình. Nếu yêu phải một người mà lòng họ đang ôm ấp một hình bóng khác thà em không yêu còn hơn.
Lâm Hoàng bỗng đặt tờ báo xuống bàn, anh ngã người tựa vào thành salon nhìn Mộng Hà. Một cô gái có vẻ hiền dịu mà đầy cá tính bên trong. Anh nhìn cô hơi lâu rồi mỉm cười:
- Nếu em gặp hoàn cảnh như anh hiện nay em sẽ làm gì?
- Thì mình đi tìm một tình yêu khác.
- Đâu có dễ như em nghĩ. Thật ra lỡ yêu một người dù người đó thế nào ta cũng phải chấp nhận.
- Em biết điều đó là đúng. Nhưng không thích sự ủy mị, cam tâm làm nô lệ của tình yêu. Chung thủy rất cần, là đức tính quí của con người. Nhưng chung thủy một cách mù quáng thì không thể chấp nhận.
Anh lắc đầu:
- Em nói thật hay, nhưng sao sao em không thử khuyên Huyền Thi một tiếng giùm anh.
- Em có nói nhưng Huyền Thi không nghe. Em đành bó tay thôi.
- Hình như em không thích Huyền Thi điểm này phải không?
Thấy Huyền Thi bước ra đẹp lộng lẫy hơn ngày thường. Mộng Hà ngạc nhiên cô im bặt. Lâm Hoàng cũng sững sốt vô cùng:
- Hai người định đi dạo à?
Huyền Thi vui vẻ hơn mọi ngày, cô kéo tay Mộng Hà:
- Nào thay đồ rồi cùng đi với bọn mình!
- Đi đâu vậy hả?
- Đi dự sinh nhật Ánh Mai.
Mộng Hà tiu nghỉu:
- Ánh Mai đâu có mời mình.
Huyền Thi mỉm cười, trông cô tươi tắn hẳn:
- Bộ mi quên rồi hả? Sinh nhật của bạn bè phải nhớ. Không cần mời nhất là nhóm Ngũ long của chúng ta.
Mộng Hà nhăn nhó:
- Nhưng mình có chuẩn bị gì đâu. Kỳ lắm, mình không thể đến đó với hai bàn tay không?
- Có gì đâu, bạn bè thân nhau, một chút quà nhỏ cũng thấy được tấm lòng của mi rồi. Nhưng không sao đâu, bọn mình mua rồi, chúng ta đi chung.
- Đi chung? Không phiền hai người à?
Huyền Thi lắc đầu. Có lúc Mộng Hà rất dễ thương nhưng có lúc lại khách sáo, cầu kỳ, tự ti một cách đáng ghét.
Mộng Hà vẫn chưa rời ghế:
- Mình thấy không khỏe. Vả lại chiều nay phải làm luận văn nộp vào ngày mai. Hai người cứ tự nhiên đi.
- Đi một chút rồi về, Mộng Hà hôm nay mi làm sao vậy?
- Có sao đâu, mình ngại...
- Không ngại ngùng gì cả. Vào đây, mình có sẵn đồ đạc bạn cứ thoải mái.
Huyền Thi thật nhiệt tình với bạn bè, lúc nào cô cũng sống hết mình. Tình cảm của Huyền Thi rất thật. Có lẽ vì điều này mà anh yêu cô chăng. Lâm Hoàng ngẫm nghĩ. Anh lại so sánh cô và Mộng Hà. Tại sao anh lại như vậy chứ. Hình như Mộng Hà có điều gì đó không tốt. Anh không thích cô gái này lắm. Nhưng Huyền Thi lại xem cô như chị em trong nhà. Anh chẳng có ý kiến gì.
- Chờ Mộng Hà nha Lâm Hoàng!
- Ôkê! Nhanh đi Huyền Thi. Chiều nay anh còn bận một số việc.
- Vậy hả? Em se nhanh lên, không phí thời giờ của anh đâu. Ráng chờ chút nữa nha anh.
Lời nói của Huyền Thi hôm nay thật ngọt ngào. Lâm Hoàng nghe hồn mình lâng lâng với bao cảm xúc trào dâng. Sao cô lại thay đổi thái độ nhanh đến thế?
Rõ ràng không thế nào hiểu nỗi. Anh chợt nhớ nụ hôn lúc nãy. Ôi ngọt ngào hạnh phúc biết mấy. Có lẽ chính nụ hôn này mà cô tt với anh chăng. Lâm Hoàng mỉm cười trước mắt anh bao nhiêu niềm hy vọng chợt tràn về đầy ắp trong tim.