Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Nguyên tác: Disgrace
Dịch giả: Thanh Vân
Biên tập: Hoa Dinh
Upload bìa: Hoa Dinh
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1076 / 18
Cập nhật: 2017-04-06 08:43:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ẽ ra ông nên chấm dứt mọi chuyện ở đấy. Nhưng ông lại không. Sáng Chủ nhật, ông lái xe đến ngôi trường vắng vẻ và vào văn phòng khoa. Ông rút tấm thẻ đề tên Melanie trong tủ hồ sơ và ghi lại những chi tiết về cá nhân cô: địa chỉ gia đình, địa chỉ ở Cape Town, số điện thoại.
Ông quay số. Một giọng phụ nữ trả lời. - Melanie?
- Tôi sẽ gọi cô ấy. Ai gọi đấy ạ?
- Nói với cô ấy là David Lurie.
Về âm điệu, tên Melanie có nhịp thật phóng túng, Không phải là một cái tên hay cho cô. Thay đổi ngữ điệu đi. Meláni, nghe kín đáo hơn.
- Alô?
Chỉ trong một từ ông nghe thấy tất cả sự không kiên định của cô. Quá trẻ trung. Cô sẽ không biết nên xử sự ra sao với ông; ông nên buông tha cô. Nhưng ông cứ muốn nắm giữ một cái gì đó. Nhan sắc của một đóa hoa: lời thơ đã phóng ra như một mũi tên. Cô không thuộc về bản thân cô; có lẽ cả ông cũng không thuộc về bản thân ông.
- Tôi nghĩ có lẽ em thích ra ngoài ăn trưa - ông nói - Tôi sẽ đón em lúc mười hai giờ.
Lúc ấy vẫn có thời gian để cô nói dối, tránh né. Nhưng cô quá bối rối, và khoảnh khắc ấy trôi qua.
Khi ông đến, cô đang đợi ông trên hè đường bên ngoài khu nhà. Cô mặc quần bó mầu đen và áo len dài tay đen. Hông cô mảnh như một cô bé mười hai.
Ông đưa cô đến Vịnh Hout, đến khu bến cảng. Trong lúc lái xe ông cố làm cho cô thoải mái. Ông hỏi cô về những môn học khác. Cô kể cô đang đóng một vở kịch. Đây là một mục bắt buộc cho văn bằng của cô. Những buổi diễn tập choán của cô rất nhiều thời gian.
Tại nhà hàng, Melanie không thấy ngon miệng, cô ủ rũ nhìn chăm chăm ra biển. - Có chuyện gì thế? Em có muốn kể với tôi không?
Cô lắc đầu.
- Em thấy lo vì hai chúng ta sao?
- Có lẽ thế ạ - cô nói.
- Không cần đâu. Tôi sẽ cẩn trọng. Tôi không để đi quá xa đâu.
Quá xa. Trong một việc như thế này, thế nào là xa, là quá xa? Quá xa của cô có giống của ông không?
Trời bắt đầu mưa: những làn nước chập chờn qua vịnh vắng vẻ.
- Chúng ta đi nhé? - ông nói.
Ông đưa cô về nhà ông. Ông làm tình với cô trên sàn phòng khách, trong tiếng mưa tí tách đập vào cửa sổ. Thân thể cô trọn vẹn, mộc mạc, hoàn hảo theo cách riêng; dù cô thụ động từ đầu đến cuối, ông thấy cuộc làm tình thật thích thú, thích thú đến nỗi sau khoái cảm tột đỉnh, ông rơi vào trạng thái lãng quên đờ đẫn.
Lúc ông hồi tỉnh, mưa đã tạnh. Cô gái đang nằm dưới ông, mắt cô nhắm nghiền, bàn tay uể oải vắt lên đầu, trên nét mặt thoáng một nét cau mày. Bàn tay ông vẫn trên ngực cô, dưới tấm áo len đan thô. Chiếc quần bó và quần lót của cô vứt lộn xộn trên sàn; quần ông tụt xuống mắt cá chân. Sau cơn giông bão, ông nghĩ, trích dẫn George Grosz.
Cô vùng dậy, ngoảnh mặt đi, nhặt mớ áo quần và rời khỏi phòng. Vài phút sau cô quay lại và nói:
- Em phải đi thôi - cô thì thào. Ông không cố giữ cô lại.
Sáng hôm sau ông thức giấc trong trạng thái hoàn toàn hạnh phúc, và cứ lâng lâng thế mãi. Melanie không đến lớp. Ông gọi điện từ văn phòng cho một người bán hoa. Hoa hồng ư? Có lẽ không nên tặng hoa hồng. Ông đặt hoa cẩm chướng.
- Trắng hay đỏ ạ? - người đàn bà hỏi. Đỏ? Trắng?
- Gửi mười hai bông màu hồng - ông nói.
- Tôi không có đủ mười hai bông màu hồng. Gửi lẫn được không ạ? - Thì gửi lẫn - ông nói.
Từ những đám mây nặng chịch phía Tây, mưa rơi trùm thành phố suốt ngày thứ Ba. Cuối ngày hôm đó, đang cắt ngang hành lang Tòa nhà Thông tin, ông kín đáo theo dõi Melanie trong đám sinh viên đứng trên ngưỡng cửa, đang đợi ngớt mưa. Ông đến sau cô, đặt một bàn tay lên vai cô:
- Đợi tôi ở đây nhé - ông nói - Tôi sẽ đưa em về nhà.
Ông cầm chiếc ô quay lại. Lúc đi ngang qua bãi đến chỗ để xe, ông kéo cô sát vào ông hơn để che mưa cho cô. Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi lật chiếc ô từ trong ra ngoài; họ cùng vụng về chạy đến chiếc xe.
Cô mặc một chiếc áo mưa màu vàng trơn láng; trong xe, cô kéo mũ xuống. Bộ mặt cô ửng hồng; ông nhận thấy bộ ngực cô phập phồng, nâng lên, hạ xuống. Cô liếm một giọt nước mưa đọng ở môi trên. Một đứa trẻ! Ông nghĩ: Chẳng hơn gì một đứa trẻ! Mình đang làm gì thế này? Trái tim ông xao động vì khao khát.
Họ len giữa dòng xe cộ dày đặc.
- Hôm qua tôi thấy vắng em - ông nói - Em có khỏe không?
Cô không trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào những thanh gạt nước. Lúc có đèn đỏ, ông cầm lấy tay cô:
- Melanie! - ông nói, cố giữ cho giọng thật nhẹ nhàng. Nhưng ông đã quên mất cách tán tỉnh. Giọng ông nghe như của một bậc phụ huynh đang dỗ dành, chứ không phải của một người đang yêu.
Ông dừng xe trước khu nhà cô.
- Cảm ơn thầy - cô nói lúc mở cửa xe.
- Em không mời tôi vào ư?
- Em cho là người ở cùng với em đang ở nhà. - Còn tối nay thì sao?
- Tối nay em có buổi diễn tập.
- Thế bao giờ tôi gặp lại em?
Melanie không trả lời.
- Cảm ơn thầy - cô nhắc lại, và nhẹ bước ra.
Thứ Tư cô đến lớp, ngồi vào chỗ hàng ngày. Họ đang học về Wordworth, tập 6 của Prelude, nhà thơ ở Alps. Ông đọc to:
Từ sườn núi trơ trụi,
lần đầu chúng ta nhìn thấy
Lộ ra đỉnh Mont Blanch, và đau xót
Vì cảnh tượng vô hồn trong tầm mắt...
- Thế đấy. Ngọn núi trắng xóa diệu kỳ, ngọn Mont Blanch hóa ra là một nơi chán ngán. Vì sao vậy? Chúng ta hãy bắt đầu bằng dạng động từ bất quy tắc usurp upon. Em nào tra được chữ này trong từ điển?
Im lặng.
- Nếu tra, các em sẽ thấy usurp upon có nghĩa là xâm phạm hoặc xâm chiếm. Usurp, thể hoàn thành là usurp upon... Wordworth nói rằng khi mây tan, đỉnh núi lộ ra và chúng ta đau xót khi nhìn thấy nó. Một câu trả lời lạ lùng cho một du khách đến núi Alps. Tại sao lại đau xót? Vì theo
nhà thơ, một hình ảnh vô hồn chỉ là hình ảnh đọng trên võng mạc đã làm cho một ý nghĩ sinh động xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Vậy thế nào là một ý nghĩ sinh động?
Lại im lặng. Chính bầu không khí mà ông đang nói lơ lửng bơ phờ như một lá buồm. Một người nhìn lên một ngọn núi: tại sao lại phải rắc rối đến thế, họ muốn than thở nỗi gì? Ông có thể trả lời cho họ không? Có phải đó là điều ông đã nói với Melanie trong đêm đầu tiên ấy không? Rằng nếu không có sự phát giác tức thì sẽ không có gì hết. Vậy trong phòng giảng này, sự phát giác tức thì ấy ở đâu?
Ông đưa mắt nhìn cô thật nhanh. Đầu cúi xuống, cô đang chăm chú vào quyển sách, hoặc làm ra vẻ như thế.
- Hãy đọc dòng 599. Wordsworth viết về giới hạn của năng lực tri giác. Trước đây chúng ta đã đề cập đến vấn đề này. Khi các giác quan đạt tới giới hạn của cảm xúc, nhận thức của chúng bắt đầu lan tỏa...
Ông ngừng. Một sự trống rỗng không thể hiểu được. Ông đã đi quá xa, quá nhanh. Làm thế nào để ông có thể truyền đạt mọi điều cho họ? truyền cho cô?
- Giống như một người đang yêu - ông nói - Nếu bạn bị mù, bạn sẽ khó lòng yêu ngay từ lần gặp đầu tiên. Giờ đây, bạn có thực sự mong muốn nhìn thấy người bạn yêu, giữa thanh thiên bạch nhật bằng chính cơ quan thị giác không? Có lẽ tốt hơn cả là nên che một tấm màn lên cái nhìn chòng chọc của bạn, để giữ cho người bạn yêu trong dạng nguyên mẫu, giống như một nữ thần.
Thật khó mà giảng cho được hàm ý của Wordsworth, nhưng ít ra cũng thức tỉnh được chúng. Nguyên mẫu ư? họ đang nhủ thầm. Nữ thần? Ông ta đang nói gì vậy nhỉ? Liệu cái ông già này có biết gì về tình yêu không?
Một hồi ức ùa tới: lúc trên sàn, ông lột chiếc áo len lên để lộ bộ ngực nhỏ nhắn, gọn gàng và hoàn mỹ của cô. Lần đầu tiên, Melanie ngước nhìn lên; mắt cô gặp mắt ông và trong giây lát thấy hết. Lúng túng, cô vội hạ cặp mắt xuống.
- Wordsworth viết về dãy núi Alps - ông nói - Nước ta không có dãy Alps, nhưng chúng ta có rặng Drankensberg, hoặc nhỏ hơn là núi Table, và hy vọng rằng khi trèo lên đó, sẽ thức dậy một trong những tứ thơ mà tất cả chúng ta đều gọi là những khoảnh khắc của Wordsworth - Lúc này ông đang nói, đang giấu giếm - Nhưng những khoảnh khắc như thế sẽ không đến trừ khi cái nhìn nửa vời hướng đến những nguyên mẫu vĩ đại của sự tưởng tượng mà chúng ta mang trong lòng.
Đủ rồi! Ông phát chán với âm thanh của giọng mình, và cũng thương cho thân mình đang lắng nghe những sự gần gũi ái ân vụng trộm lúc đó. Ông cho lớp nghỉ, rồi nán lại, hy vọng nói được một lời với cô. Nhưng cô đã lẩn biến vào đám đông.
Một tuần trước, cô chỉ là một gương mặt xinh xắn trong lớp. Giờ đây cô hiện diện trong đời ông, một sự hiện diện thật sinh động.
Thính phòng của hội sinh viên chìm trong bóng tối. Để không bị chú ý, ông ngồi vào một ghế hàng cuối. Ngoài một người đàn ông hói đầu mặc đồng phục gác cửa ngồi trước ông mấy hàng ghế, ông là khán giả duy nhất.
Mặt trời lặn ở Globe Salon là tên vở kịch họ đang diễn tập: một vở hài kịch của Nam Phi, xảy ra tại một tiệm uốn tóc ở Hillbrow, Johannnesbourg. Trên sân khấu, một người thợ uốn tóc quần áo lòe loẹt đang phục vụ hai người khách: một da đen, một da trắng. Câu chuyện giữa ba người rỗng tuếch: những câu đùa, những lời lăng mạ. Sự hồi hộp phấn chấn có vẻ là nguyên tắc chủ đạo: mọi thiên kiến cũ kỹ lỗ mãng được phơi ra dưới ánh sáng ban ngày và tan đi trong những trận cười.
Một người thứ tư tiến vào sân khấu, một cô gái đi giày cao lênh khênh, mái tóc quăn rủ từng đợt như thác.
- Ngồi đi, cô em. Tôi sẽ phục vụ ngay - người thợ làm đầu nói.
- Tôi đến tìm việc làm theo quảng cáo của ông - cô gái đáp. Giọng cô rõ ràng là Kaaps, chính là Melanie.
- À, thế thì cầm lấy chổi và làm thử xem - người thợ làm đầu nói.
Cô cầm một cái chổi, đi quanh bộ bàn ghế đặt trước mặt cô. Cái chổi khua loạn vào một mớ dây điện. Một ánh chớp lóe, tiếp theo là một tiếng thét rồi rối tinh rối mù lên. Người đạo diễn sải bước ra sân khấu, sau bà ta là một thanh niên mặc bộ đồ da màu đen, loay hoay với ổ cắm điện.
- Nhanh lên - bà đạo diễn nói, rồi quay sang Melanie - Làm lại.
- OK - Melanie gật đầu.
Phía trước ông, người gác cửa đứng dậy và nặng nề rời thính phòng. Lẽ ra ông cũng nên làm thế. Một việc không đứng đắn, ngồi trong bóng tối rình mò một cô gái (bất đồ, từ thèm muốn đến trong trí ông). Ông thấy dường như tất cả những ông già cùng hội với ông đều giống nhau ở
một điểm, đi đứng nặng nề, vật vờ, áo mưa đầy vết bẩn, răng giả rạn nứt và lỗ tai đầy lông - tất cả đều đã có thời là tôi con của Chúa, chân tay thẳng thớm và cặp mắt trong sáng. Có lẽ nào họ đáng bị khiển trách vì cứ bám lấy chỗ của mình trong bữa tiệc ngọt ngào cuối cùng của cảm giác?
Trên sân khấu, buổi tập tiếp tục. Melanie khua chổi.
Một tiếng nổ lớn, một ánh chớp, tiếng còi báo động rú lên.
- Không phải lỗi của tôi - Melanie rên rỉ - Trời ạ, sao mọi thứ lúc nào cũng là tại tôi? Ông lẳng lặng đứng dậy, theo người gác cửa dấn vào bóng tối bên ngoài.
Bốn giờ chiều hôm sau, ông đến nhà Melanie. Cô ra mở cửa; cô mặc một chiếc áo phông nhàu nát, quần soóc, đi dép mềm hình con chuột vàng trong cuốn tranh vui, ông thấy thật ngốc nghếch và thiếu thẩm mỹ.
Ông không báo trước cho cô, còn cô quá đỗi sửng sốt nên không thể cưỡng lại kẻ đột nhập đang lao đến cô. Lúc ông ôm cô trong vòng tay, tứ chi cô mềm nhũn như một con rối. Lời lẽ nặng trĩu như những cái gậy thọc vào vành tay mảnh dẻ của cô.
- Không, không phải lúc này! - cô nói, cố chống lại - Chị họ em về bây giờ đấy!
Nhưng không gì có thể ngăn ông lại. Ông bế cô vào phòng ngủ, hất đôi dép mềm ngớ ngẩn đi và hôn lên bàn chân cô, ngạc nhiên vì cảm xúc do cô gây nên. Có một cái gì đó như ma quỷ hiện hình trên sân khấu: bộ tóc giả, bộ mông lắc lư, những lời nói thô bỉ. Một tình yêu lạ lùng! Không còn hồ nghi gì nữa, y hệt mũi tên của Aphrodite, nữ thần tình yêu.
Cô không chống lại. Cô chỉ có thể ngoảnh đi: cả đôi môi, cả cặp mắt. Cô để ông đặt cô lên giường, cởi quần áo cô: thậm chí, cô còn giúp ông, nhấc cánh tay rồi nhấc hông lên. Những đợt run nhè nhẹ vì lạnh chạy suốt thân thể cô; vừa bị lột trần truồng cô đã trườn xuống dưới tấm chăn như một cái hang chuột, và quay lưng lại ông.
Không phải là một cuộc cưỡng dâm, hoàn toàn không phải thế, nhưng dù sao cũng không thích thú, không thích thú một chút nào. Dường như cô mặc kệ, chết lặng trong suốt cuộc giống một con thỏ bị cáo ngoạm vào cổ. Như thể mọi việc ông làm với cô xảy ra với ai, ở mãi tít đâu đó.
- Pauline về ngay bây giờ đấy - cô nói khi đã tan cuộc - Xin thầy đi ngay cho.
Ông nghe theo. Nhưng lúc ra đến xe, một tâm trạng chán ngán, uể oải, trì độn bỗng bất ngờ xâm chiếm lấy ông, làm ông đổ sụp sau tay lái, không thể nhúc nhích.
Một sai lầm, một sai lầm to lớn. Ông chắc lúc này Melanie đang cố tẩy rửa sạch sẽ những dấu vết của ông. Ông nhìn thấy cô chạy vào bồn tắm, bước vào làn nước, mắt nhắm lại như người mộng du. Chính ông cũng đang muốn rơi vào một bồn tắm.
Một người phụ nữ có đôi chân lùn và chắc mập, mặc một bộ quần áo làm việc nghiêm túc đi qua rồi bước vào căn hộ. Có phải đấy là Pauline, người ở cùng phòng mà Melanie sợ đến thế không? Ông ngồi thẳng dậy và lái xe đi.
Ngày hôm sau cô không đến lớp. Một sự vắng mặt không may, vì hôm đó có kiểm tra giữa học kỳ. Lúc điền vào danh sách, ông đánh dấu cô có mặt và ghi bảy mươi điểm. Cuối trang, ông ghi chú bằng bút chì “Tạm thời”. Bảy mươi là số điểm dao động, không giỏi cũng không kém.
Cô vắng mặt suốt một tuần. Ông gọi điện hết lần này đến lần khác mà không có trả lời. Đến nửa đêm Chủ nhật, chuông cửa réo vang. Chính là Melanie, mặc toàn đen từ đầu đến chân, đội một chiếc mũ nhỏ bằng len đen. Gương mặt cô căng thẳng; ông cứng người đón những lời giận dữ, một cảnh trên sân khấu.
Nhưng cảnh ấy không đến. Thực ra, cô đang bối rối.
- Em có thể ngủ lại đây đêm nay được không? - cô thì thào, tránh cái nhìn của ông.
- Tất nhiên là được - Trái tim ông tràn ngập nhẹ nhõm. Ông giơ tay ra ôm choàng lấy cô, ép chặt tấm thân cứng đờ và lạnh giá vào ông - Em vào đây, tôi sẽ pha trà cho em.
- Không, không cần trà, không gì hết, em mệt lắm, em chỉ cần lăn ra thôi.
Ông dọn giường cho cô trong phòng ngủ cũ của con gái ông, hôn cô chúc ngủ ngon rồi để cô lại một mình. Nửa giờ sau, lúc ông quay lại cô đã ngủ như chết, vẫn mặc nguyên quần áo. Ông cởi giầy, đắp chăn cho cô.
Bảy giờ sáng, khi chim chóc bắt đầu ríu rít, ông mở cửa phòng cô. Cô đã thức, đang nằm, chăn kéo tận cằm, trông hốc hác.
- Em thấy thế nào? - ông hỏi.
Cô nhún vai.
- Có việc gì thế? Em có muốn nói chuyện không?
Cô lắc đầu, câm lặng.
Ông ngồi lên giường, kéo cô vào lòng. Cô bắt đầu khóc tức tưởi, khổ sở, trong vòng tay ông. Dù vậy, ông vẫn thấy ngứa ran vì thèm muốn.
- Thôi nào, thôi - ông thì thào, cố dỗ dành cô - Kể cho tôi nghe có chuyện gì nào - Gần như ông nói - Bé con, kể cho bố nghe có chuyện gì đi.
Cô thu mình lại và cố nói, nhưng mũi cô nghẹn tắc. Ông tìm đưa cô một tờ giấy lau.
- Em có thể ở lại đây được không? - cô nói.
- Ở lại đây? - ông nhắc lại, thận trọng. Cô đã nín khóc, nhưng một cơn run dài, khốn khổ vẫn chạy khắp người cô - Đấy có phải là một ý hay không?
Cô không nói là hay hay dở. Cô chỉ ép chặt hơn vào ông, mặt cô làm ấm ran cả bụng ông. Tấm mền trượt sang một bên; cô chỉ mặc độc áo lót và quần lót.
Lúc ấy, cô có biết cô đang làm gì không?
Khi ông làm động tác đầu tiên ở khuôn viên trường, ông đã nghĩ đây chỉ là một cuộc tình nho nhỏ, chóng đến và chóng đi. Bây giờ cô đang ở trong nhà ông, kéo theo một loạt những điều rắc rối. Cô đang đóng trò chăng? Không hồ nghi gì nữa, ông nên cảnh giác. Nhưng lẽ ra ông nên cảnh giác ngay từ lúc khởi đầu.
Ông nằm duỗi dài cạnh cô trên giường. Thứ cuối cùng ông cần trên đời là Melanie Isaacs ở cùng ông. Lúc này, ý nghĩ ấy thật ngây ngất. Đêm nào cô cũng sẽ ở đây; đêm nào ông cũng có thể luồn vào giường cô như thế này, đi vào trong cô. Người ta sẽ phát hiện ra, sẽ có lời ra tiếng vào, có thể xảy ra một vụ xì căng đan. Nhưng như thế thì đã sao? Một lần bùng cháy trước khi ngọn lửa tắt hẳn. Ông gạt tấm khăn giường sang một bên, rồi đưa tay xuống vuốt ve ngực cô, cặp mông cô.
- Tất nhiên em có thể ở lại - ông thì thầm - tất nhiên rồi.
Trong phòng ngủ của ông có hai cửa ra vào, chuông báo thức réo vang. Cô trườn khỏi ông, kéo chăn lên tận vai.
- Bây giờ tôi phải đi - ông nói - Tôi phải lên lớp. Em cố ngủ lại đi. Trưa tôi về, chúng ta sẽ nói chuyện - Ông vuốt tóc cô, hôn lên trán cô. Tình nhân ư? Con gái ư? Trong thâm tâm, cô đang muốn thành gì nhỉ? Cô sẽ đề nghị ông điều gì?
Đến trưa lúc ông về nhà, cô đang ngồi bên bàn bếp, ăn bánh mỳ nướng với mật ong và uống trà. Ở nhà, cô có vẻ thoải mái.
- Thế đấy, trông em khá hơn nhiều - ông nói. - Em ngủ sau khi thầy đi.
- Bây giờ em kể cho tôi nghe chứ?
Cô tránh mắt ông:
- Không phải bây giờ - cô nói - Em phải đi thôi, muộn mất. Lần sau em sẽ giải thích. - Bao giờ đến cái lần sau ấy?
- Tối nay, sau buổi diễn tập. Thế có OK không?
- Được.
Cô đứng dậy, mang chén và đĩa vào chậu rửa (nhưng không rửa), rồi quay mặt về ông - Thầy có chắc thế là OK không?
- Được.
- Em muốn nói là em biết em đã bỏ học nhiều giờ, nhưng vở kịch choán hết thời gian của em.
- Tôi hiểu. Em đang kể em ưu tiên hàng đầu cho vở kịch. Nếu em giải thích từ trước, có phải tôi đã giúp em rồi không? Ngày mai em đi học chứ?
- Vâng. Em hứa.
Cô hứa, nhưng làm một lời hứa để không thực hiện. Ông phật ý, khó chịu. Cô đang cư xử rất tồi, xoay xở quá nhiều; cô đang học cách lợi dụng ông và chắc còn lợi dụng ông nhiều hơn nữa. Nhưng nếu cô xoay xở nhiều, ông sẽ xoay xở nhiều hơn; nếu cô cư xử tồi, ông sẽ tồi hơn. Chừng nào họ ở cùng nhau, nếu như ở cùng, ông sẽ là người lãnh đạo, còn cô là kẻ tuân theo. Ông không được quên điều đó.
Ruồng Bỏ Ruồng Bỏ - John Maxwell Coetzee Ruồng Bỏ