Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Trần Hoài Thu
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1841 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:29:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Chiều Muộn Ngày Thứ Ba
iều sung sướng nhất mỗi khi trở về nhà mà không có ai là sẽ không bị kêu ca, cằn nhằn ngay trước cửa ra vào. Thực ra thì mẹ tôi hiếm khi có mặt ở nhà mỗi khi tôi tan học về, vì bà luôn bù đầu với công việc, nhưng bố tôi thì luôn quanh quẩn đâu đó vì ông đang thất nghiệp. Ông luôn chòng chọc chờ tôi về để hỏi tôi hôm nay được mấy điểm, đã có bạn trai chưa. Ngoài ra khi bọn bạn đến nhà tìm tôi thì thế nào bố tôi cũng lởn vởn xung quanh, kiếm cớ xen ngang câu chuyện của chúng tôi với những chủ đề sáo rỗng mà ông cứ nghĩ là hợp mốt, như chuyện các ban nhạc chẳng hạn. Mỗi lần ông như thế tôi lại cảm thấy bối rối, không thoải mái chút nào. Tuy vậy, từ khi bố tôi tìm được chỗ làm mới thì mọi chuyện đỡ hơn hẳn so với khi ông còn "nhàn cư vi bất thiện", mặc dù bây giờ ông vẫn không ngớt miệng ca thán về công việc mới tìm được.
Vào lúc này đây, khi mà tôi đang vỡ òa vì giận dữ, tôi cảm thấy thật sự vui mừng vì chẳng có bố hay mẹ cằn nhằn là phải mua thảm cầu thang do tôi giẫm lên làm bẩn hay la ó khi tôi nện chân thình thịch trên cầu thang gỗ để lên phòng ngủ của mình ở trên gác.
Phòng ngủ của tôi ở tầng trên cùng của ngôi nhà. Thời Victoria, phòng ngủ này vốn là ba phòng nhỏ dành cho những người giúp việc. Sau khi bà ngoại mất, mẹ tôi được thừa kế căn nhà nên bố mẹ đã biến ba căn phòng ngủ trở thành một phòng lớn. Anh Simon từng ở căn phòng này trước khi đi học đại học. Sau khi anh đi, tôi dọn sang phòng của anh. Căn phòng dưới chái nhà này thật sự làm tôi cảm thấy thích thú vì nó riêng rẽ và tôi không phải nghe tiếng cãi vã, tiếng khóc lóc hay những điều tương tự.
Tôi đá chân vào cánh cửa để bước vào phòng, quăng cặp sách đánh bịch dưới nền nhà, leo lên giường nằm bẹp xuống. Nhìn sang chiếc bàn bên cạnh, tấm hình mẹ và anh Simon chụp chung đang nhìn tôi như chế giễu. Trong tấm hình, mẹ tôi nhìn thẳng, đầu hơi ngả ra sau, môi hé mở, làn gió làm mái tóc nâu vàng của bà tung bay, trông bà giống hệt biểu tượng người phụ nữ xõa tóc thường thấy gắn ở mũi các con tàu ngày xưa. Anh Simon nhìn nghiêng, trông như thể đang đùa cợt gì đó với mẹ. Nhìn họ, tôi thấy mình là người ngoài cuộc và thừa thãi.
Tôi vô thức vồ lấy khung hình, ném mạnh về phía cánh cửa phòng, mặt kính thủy tinh của khung hình vỡ vụn thành muôn mảnh, khung hình trở nên méo mó, tấm hình nhô hẳn ra bên ngoài. Tôi chộp lấy tấm hình xé toạc thành nhiều mảnh nhỏ.
Tôi ghét mẹ, ghét anh tôi, tôi ghét cả hai người bọn họ.
Những mảnh hình nát vụn rơi lả tả từ những ngón tay tôi. Chưa hết, tôi quơ tay lên bàn trang điểm gạt tất cả đồ đạc: chổi trang điểm, các chai lọ cho đến những cây nến... rơi loảng xoảng xuống đất. Tôi thò tay kéo mạnh ngăn kéo tủ đựng quần lót, bốc từng nắm ra rải tung tóe khắp giường, tiếp theo tôi làm tương tự như vậy với ngăn kéo áo lót và cuối cùng là kệ sách.
Tiếng chuông cửa đột ngột reo vang làm tôi giật mình. Bố về, chết chưa! Nếu ông nhìn thấy đống hỗn độn này chắc ông sẽ nổi đóa lên như khỉ đột cho mà xem. Tôi liền vơ đại đống đồ lót nhét vội trở vào ngăn kéo tủ.
"Georgie ơi, Georgie à!"
Không phải bố, còn tệ hơn là bố nữa.
"Amber đây!"
Tôi không hiểu làm cách nào mà bạn tôi vào được nhà. Có lẽ hồi nãy vì quá giận dữ nên khi vào nhà tôi đã quên khóa cửa lại. Amber tình cờ qua chơi dù không hẹn trước.
Thường thì cũng chẳng sao vì Amber là bạn gái thân nhất của tôi, hay đúng hơn cô ấy là tất cả những gì tôi có, nhưng lúc này tôi chẳng muốn gặp ai cả kể cả Amber, cho đến khi nào trong đầu tôi mọi thứ thôi hỗn loạn và căn phòng tôi đã được thu dọn đâu vào đấy.
Tôi nghe tiếng chân Amber bước lên cầu thang nên vội vàng chạy ra đầu cầu thang, gạt vội mấy mảnh thủy tinh vương vãi để có thể đóng cửa phòng lại. Vừa đóng cửa xong thì Amber cũng vừa lên đến nơi.
"Georgie!" Amber thở hổn hển sau khi leo cầu thang. "Cậu trốn ở đâu? Sao cậu hẹn tớ ở cà phê Costa rồi đi đâu mất tiêu vậy?"
"Tớ... à... "
Sau khi đi thăm mẹ về, tâm trạng tôi quá rối bời nên đã quên bẵng chuyện có hẹn với Amber để hai đứa cùng nhau đi xem đồ sau giờ học.
Tôi kéo tay Amber, lôi nó xuống cầu thang.
"Cậu trông thiểu não quá", Amber nói với tôi. "Cậu mới khóc à?"
"Khóc?", tôi cố tỏ ra buồn cười. "Cậu có mơ không đấy?"
Khi sắp mười sáu tuổi, sẽ không dễ dàng cho ai đó thú nhận mình đã rơi lệ. Thực ra lúc này đây tôi cảm thấy tôi không phải mười sáu tuổi mà là ở tuổi mười hai. Thân hình tôi trông cũng chẳng khác nào một đứa trẻ con. Tôi hơi gầy, ngực nhỏ đến độ còn chưa lộ rõ qua làn áo len. Bố thường khen tôi có mái tóc óng mượt, màu nâu vàng như mẹ. Mái tóc tôi dài và dày nhưng tôi sẵn sàng đánh đổi mái tóc của mình để có được khuôn ngực đầy đặn. Hàng tháng tôi cũng không có chy kỳ đều đặn, lúc có lúc không. Tôi không nói chuyện này với ai hết, kể cả Amber. Amber có chu kỳ từ những năm tiểu học và nó mặc áo ngực từ khi 9 tuổi. Tôi có nói chuyện này với mẹ vài tháng trước nhưng lúc ấy mẹ tôi đã hơi bất thường và tất cả những gì bà nói là "Phát triển sớm cũng chẳng ích gì", mẹ trả lời như vậy thì nếu bà làm các trắc nghiệm trên tạp chí Helpful Mother đảm bảo sẽ được tính trừ 5 điểm cho mà xem.
"Có chuyện gì vậy?" Amber hỏi tôi trong khi chúng tôi đi xuống cầu thang. "Cậu làm gì mà lâu thế?"
Tôi đang nghĩ ngợi để tìm ra cớ thuyết phục Amber việc thất hứa lần này. À, đi gặp nha sĩ, đúng rồi.
"Tớ đi trám răng", tôi trệu trạo nói, nhai nhai hàm răng tỏ vẻ đau như thật. "Phải trám những ba chỗ, cực đau. Xin lỗi cậu vì thất hứa nhé".
"Thế hả, tội nghiệp cậu quá!" Nó khẽ rùng mình; "Cho tớ xem nào?"
"Mấy chỗ trám màu trắng hết nên cậu không thấy gì đâu", tôi đẩy nó đi ngang qua nhà ăn để vào trong bếp. "Mà này, cậu sang tớ có việc gì không?"
Mặt Amber giãn ra thành một nụ cười hết cỡ, nó khoanh tay ngang ngực rồi hét lên sung sướng. "Điều đó đã xảy ra rối!" "Anh ấy đã... "
"Ai đã làm gì?", tôi kéo mạnh cánh cửa tủ lạnh, giả vờ đưa lưỡi qua chỗ răng vừa trám ra vẻ thăm dò.
"Nick chứ ai, ngốc ạ!" Amber trả lời. "Tớ đang trên đường đến nhà cậu thì tình cờ đâm sầm vào anh ấy và cậu biết không, anh ấy rủ tớ tối nay đi chơi".
"À, thế à!"
"Chỉ 'à' thôi sao? Chàng trai hoàn hảo nhất khối 11 hẹn hò với tớ mà cậu chỉ 'à' thôi ư?"
Chết thật, tôi nhiễm thói quen này của mẹ từ bao giờ, người ta nói "khi sống với ai lâu năm sẽ trở nên giống người đó" quả không sai.
"Xin lỗi cậu, tuyệt quá!" tôi cố tỏ ra vui mừng. "Thực đấy, trên cả tuyệt vời!"
Tôi cố nhe răng cười toe toét và đưa cho Amber một lon nước chanh.
"Phải vậy chứ", Amber thích chí và nó khui lon nước chanh tôi đưa. "Tớ yêu mất rồi, yêu đến nghẹt thở, cậu hiểu không?"
Chắc rồi, nhưng mà hiểu cái gì chứ? Tôi chưa từng có bạn trai. Chưa bao giờ yêu. Nói vậy chứ thực ra tôi cũng đã từng có một cơ hội với Philip Waterman, nhưng sau đó tôi "đá" hắn cái một. Tôi thích làm vậy, đá bay mọi thứ ấy.
"Ừm" tôi ngập ngừng không chắc chắn lắm.
"Cậu sẽ làm tóc cho tớ nhé", Amber nài nỉ tôi. Nó cho tay vào mái tóc dày, lộn xộn không có nếp của mình và nói, "trông tớ giống như con chó xù gặp bão vậy!"
Tôi bật cười khanh khách trước sự ví von của nó.
"Hay quá nhỉ, xem cậu cười kìa!" Amber châm chọc, "tớ đang nghĩ tới một điều gì đó thật tuyệt vời sắp xảy ra".
Phút chốc, tôi muốn thổ lộ với Amber tất cả những gì đang dày vò tôi bấy lâu nay. Tôi không muốn giả vờ nữa, mà muốn nói hết tất cả mọi thứ về mẹ tôi, về cái nhà thương điên nơi mẹ tôi đang ở đó, về cái ngày chủ nhật tồi tệ đã xảy ra, về việc mẹ tôi yêu cầu tôi chăm sóc bố, làm sao để bố tôi luôn cảm thấy dễ chịu. Tôi muốn hét thẳng vào mặt Amber, túm lấy nó mà lắc để cho nó biết là nó may mắn như thế nào khi nó chẳng phải lo lắng điều gì ngoài kiểu tóc chết tiệt và gã trai vớ vẩn của nó.
Dĩ nhiên tôi không hề hé môi. Tôi nén ‎ý định của mình xuống bằng chiêu thức riêng như sau: cắn thật mạnh vào hai bên má cho đâu thấu trời, đưa lưỡi về vị trí cũ, nuốt trôi từng từ một vào họng để chúng theo nhau biến mất. Cách này xem ra chẳng giống ai nhưng thực sự hiệu nghiệm, tốt hơn nhiều lần so với việc nói ra mọi thứ để rồi sau đó cảm thấy hối tiếc. Đây là cách tôi hay làm, tác dụng cực kỳ, thực đấy.
Có hơi điên điên một chút không, cái việc nuốt chữ ấy?
"Georgie!" Amber lắc lắc cánh tay tôi. "Không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung đâu. Nick hẹn tớ vào 7 giờ tối nay đấy, tớ còn chưa "làm sạch cỏ" nữa đây này. Giờ cậu làm luôn giúp tớ nhé?"
Để lấp liếm cho việc nãy giờ đầu óc tôi đang ở tận đẩu tận đâu trong khi Amber đang nói chuyện với tôi, nên tôi gật đầu đồng ý ngay lập tức trước khi hiểu ra nó đề nghị cái gì.
"Quá tốt!" Amber nói. "Đi nhanh thôi, vào phòng cậu nhé?"
Nó xăm xăm bước lên gác trong khi miệng liếng thoắng điều gì đó về cơ bắp săn chắc và những lọn tóc rũ lãng tử ở hai bên tai anh chàng Nick.
Tôi thực sự chẳng quan tâm.
"Vào nhà tắm chứ!", tôi la lên khi chúng tôi đã lên đến đầu cầu thang. "Cậu vào nhà tắm đi, tớ sẽ đi lấy miếng mút và mấy dụng cụ nữa".
"Không, hâm ạ", Amber mỉa mai tôi. "Phải có nguồn điện để cắm đồ duỗi tóc chứ".
Chả kịp nữa, giờ thì Amber đã ở ngay cửa phòng tôi, tôi liền vắt óc để nghĩ ra cách gì đó bào chữa cho sự hỗn loạn trong phòng mình.
Amber từng nhận xét phòng ngủ của tôi thật "hết ý" vì nhiều lý do, đầu tiên là khá lạ mắt, và nó chê phòng ngủ của nó dở hơi hết chỗ nói. Mẹ Amber là một nhà điêu khắc, chuyên làm ra những tác phẩm kỳ dị nhất: những cái đầu người bằng thạch cao, những bàn tay to khổng lồ bằng gốm với những ngón tay "khủng" được gắn trên tường để treo quần áo. Cái chắn cửa là những đầu hói trong khi gương soi được trang trí với những chữ Trung Quốc ngoằn nghèo, có nghĩa đại khái: "Ôi chàng trai, trông bạn cực kỳ 'hoàng tráng'!". Amber cho rằng cái đống trang trí đó cũng chẳng ảnh hưởng mấy nhưng quan trọng là phòng của nó ở ngay cạnh phòng mẹ nên muốn nghe nhạc to hay gọi điện lúc đêm khuya thì chẳng tiện lợi chút nào. Thêm nữa, cửa sổ phòng nó lại hướng ra nghĩa địa, quanh năm suốt tháng ngắm mấy cái bia mộ lạnh lẽo rợn người thực chán ốm.
Phòng của tôi có tới ba cửa sổ, thừa hưởng từ ba phòng dành cho người làm trước kia. Dưới mỗi cửa sổ lại có một cái ghế để ngồi xuống và nhìn ngắm bên ngoài. Một cửa sổ hướng ra sân sau, một cửa sổ khác nhìn ra đường trước nhà. Cửa sổ còn lại hướng ra "Vùng hoang dã". Sỡ dĩ có tên gọi vậy vì ngôi nhà bên cạnh của chúng tôi đã bị bỏ hoang từ lâu với khu vườn mọc đầy cỏ dại, chằng chịt, hoang liêu nhưng cũng đầy lãng mạn.
Thông thường mỗi khi bước chân vào phòng tôi, điều đầu tiên Amber làm là chạy ngay đến cảnh cửa sổ hướng ra "Vùng hoang dã", nơi nó đã vạch ra cho mình một kế hoạch cực kỳ vĩ đại. Cái kế hoạch mà nó đã dự tính từ nhiều tuần nay kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Nick Trevelyan xuất hiện ở trường và xác định Nick sẽ là tình yêu cả đời của nó.
"Đó là số phận", Amber thú nhận với tôi vào ngày thứ hai của học kỳ về những cảm giác của nó đối với Nick - thằng con trai có bộ ngực vạm vỡ và gò má cao, người mà nó sẵn sàng chết để được yêu. "Tớ cảm thấy tình yêu đang nhảy múa trong lồng ngực", Amber đặt tay lên ngực, ước ao và chỉ tay về phía "Vùng hoang dã" và nói, "Nơi ấy sẽ là chứng nhân cho tình yêu của tớ".
"Cậu đùa à?", tôi la lên, "Nick thậm chí còn chưa rủ cậu đi chơi, hơn nữa tớ nghĩ chẳng gã con trai nào thích chui rúc trong bụi rậm cả".
"Cậu thật là...!", Amber mắng tôi, "chẳng có tí đầu óc lãng mạn nào cả. Nick sẽ rủ tớ đi chơi cho mà xem và một ngày đẹp trời, tớ sẽ rủ Nick tới nhà cậu, trong lúc cậu đang đầm đìa nước mắt... "
"Cái gì? Tớ làm sao...?"
Tôi có thể đã khóc rất nhiều trong những ngày vừa qua nhưng nhất định tôi sẽ không khóc trước mặt một thằng con trai nào hết.
"Nghe này!" Amber hấp tấp cướp lời tôi. "Cậu sẽ khóc nức nở vì lỡ đánh rơi chiếc nhẫn yêu quý hay cái vòng, hay đại khái cái gì đấy qua cửa sổ vào "Vùng hoang dã"... "
"À, nghe có lý đấy", tôi gật gù xác nhận nhưng Amber chẳng thèm để ý mà tiếp tục.
"... và tớ sẽ lên tiếng, 'Nick và tớ sẽ tìm cho cậu', sau đó hai đứa tớ sẽ nhảy qua hàng rào, bắt đầu bò rúc, chui trong bụi rậm... khi ấy bọn tớ sẽ má kề má, môi kề môi và... "
Nghe đến đấy tôi liền ngắt lời nó. Lý do chẳng phải vì ý nghĩ của Amber quá buồn cười, mà vì trong kế hoạch của nó, nó đang định làm cái chuyện giúp gia tăng dân số của đồi Wheatley, trong khi va chạm gần gũi nhất của tôi với một gã trai là nụ hôn với Philip Waterman (một nụ hôn đầy mùi tỏi). Do vậy, nghe những dự định của Amber đối với tôi chẳng ích lợi gì.
"Georgie! Phòng cậu sao thế?"
Amber mở cửa phòng, đứng chết lặng, miệng há hốc vì kinh ngạc. Nó chẳng thể đến bên cửa sổ để mơ mộng như mọi khi.
Amber chẳng chú ý đến đống đồ hỗn độn tôi bày ra trên giường vì nó đã hiểu quá rõ tôi bừa bộn ra sao, nhưng mắt nó chăm chăm nhìn vào cái khung ảnh móp méo không rời:
"Georgie, cái khung ảnh này bị làm sao thế?", Amber quỳ gối xuống, tay nhặt các mảnh vụn của tấm hình. "Sao lại có các mảnh vụn này?"
Ngay lập tức, tôi mở máy như một bình luận viên trên tivi với kịch bản đã được soạn sẵn chạy ro ro trong đầu.
"Georgie?" Amber cầm lấy tấm hình với khuôn mặt của mẹ tôi bị xé làm đôi.
Tôi cười mà cổ họng dường như tắc nghẹn. Tôi nhìn vào tấm hình, nhưng tất cả những gì hiện ra là khuôn mặt mẹ tôi đang xoắn lại méo mó, và bà đang la hét trên giường bệnh trong bệnh viện tâm thần.
Amber vẫn liếc nhìn tôi chờ đợi.
"À!" Tôi nói với vẻ cực kỳ bình thản. "Ở văn phòng của mẹ tớ tuần tới có một cuộc thi 'Xem mặt đoán người'. Ai cũng phải mang đến một tấm hình của mình với một phần khuôn mặt, những người còn lại sẽ đoán người trong bức ảnh là ai".
Tôi nói dối trơn tru đến nỗi đôi khi tôi ngạc nhiên với chính mình.
Amber cau mày.
"Và", tôi tiếp tục, "Mẹ tớ bận rộn quá nên nhờ tớ làm giúp".
Tôi thêm thắt vài chi tiết vào câu chuyện bịa đặt hòng làm cho mọi người dễ tin hơn.
Amber tò vẻ hoài nghi, "Nhưng khung hình này bị vỡ hết rồi mà. Tấm hình này cậu thường để trên đầu giường lại là tấm hình chụp mẹ cậu khi được trao giải thưởng lớn".
"À, chuyện đó quá lâu rồi", tôi nói như thầm thì, mẹ đã thay đổi rất nhiều, "Mẹ đã thay đổi rất nhiều từ ngày ấy".
Amber đáo mắt khắp phòng rồi nhìn chằm chằm vào đống mảnh vụn thủy tinh tung tóe phía bàn trang điểm.
Thấy Amber vẫn còn đầy hoài nghi nên tôi bồi tiếp, tay chỉ xung quanh phòng. "Tớ kéo mạnh ngăn kéo đầu giường, chẳng may cùi chỏ thúc trúng vào khung hình nên nó rơi xuống vỡ tung tóe".
Mắt Amber nhìn đăm đăm vào mặt tôi. Để tránh ánh nhìn của nó, tôi ngồi thụp xuống đưa tay nhặt mấy miếng vỡ thủy tinh và vứt vào sọt rác.
"Tệ thật, tớ sẽ dùng cái hình này và sẽ lấy hình khác của mẹ để lồng khung thay thế".
"Nhưng còn... "
Amber chỉ vào những mảnh vụn có hình anh Simon.
"Tớ lỡ tay, tớ sẽ lồng hình khác mà", tôi cười, "vả lại hình của anh Simon quá cũ rồi".
Mắt Amber nheo lại ngờ vực, và tôi biết rằng nó không tin tôi. "Nhưng... "
"Này, mấy giờ rồi?", tôi chỉ tay về chiếc đồng hồ trên tường để làm Amber chuyển hướng. "Cậu có làm tóc không thì bảo?"
"Thôi chết!", Amber giật nảy mình và vội ngồi vào bàn trang điểm. "Tớ chưa làm gì hết. Nhanh lên hộ tớ với".
Cám ơn trời phật vì lúc này đây mối quan tâm lớn nhất của nó là tình yêu.
"Kẹp thẳng hay uốn nếp đây?", tôi hỏi nó đầy thông cảm.
"Tớ đã nói rồi mà, kẹp thẳng". Amber trả lời. "Tớ muốn trông thật dịu dàng, nữ tính, sao cho có vẻ mong manh, cuốn hút nhưng lại đầy bí ẩn".
"Ờ hơ". Tôi cắm điện dụng cụ kẹp tóc.
"Cậu nghĩ tớ có nên làm mấy lọn xoăn nhỏ trên trán và xoắn ôm vào tai không?"
Amber đang yêu nên nói chuyện cứ như trong tiểu thuyết lãng mạn vậy, nghe cũng buồn cười.
"Chắc rồi". Tôi gật đầu, với lấy cái lược tạo kiểu tóc, "Mẹ có chai xịt tóc hiệu Freeze & Shine thật là tệ... "
Trời ơi, chán ghê, tôi cứ nhắc đến mẹ tôi mãi trong khi vừa cố đánh trống lảng để Amber thôi nói về mẹ tôi.
"Lâu rồi tớ chưa gặp mẹ cậu", Amber nói, ngắm nghía mình trong gương.
"Mẹ tớ đi công tác", tôi trả lời ngắn gọn, lấy một lọn tóc của Amber để kẹp.
"Ở đâu vậy?"
"Hồng Kông".
Tôi không hiểu tại sao tôi lại trả lời như vậy nữa. Lẽ ra nên nói mẹ tôi đi công tác ở Manchester hay Paris sẽ tốt hơn, nhưng tự nhiên từ ngữ cứ bật ra khỏi miệng tôi trước khi nhận ra mình nói gì. Cũng chẳng sao. Cách đây bốn năm, mẹ tôi từng là nữ doanh nhân của năm trong vùng East Anglia, và bây giờ mọi người vẫn cho rằng mẹ tôi thường đi khắp thế giới để xúc tiến công việc kinh doanh.
Amber thực sự ấn tượng.
"Quá tuyệt!", nó nói, "Tớ mong được đến Hồng Kông chết đi được, sướng thật đấy! Khi nào mẹ cậu về nhà?"
"Tớ cũng không biết nữa, đi làm ăn mà, cần phải có thời gian chứ".
Tôi như đang ngồi trên xích đu, đã đu nên không thể dừng được.
"Nhưng mẹ cậu sẽ về nhà vào dịp sinh nhật của cậu chứ?"
Amber nôn nóng. "Tớ tò mò về việc mẹ cậu sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu thế nào quá đi mất, cậu cũng hồi hộp chứ?"
Tôi thầm mong Amber không hỏi tôi như vậy. Tự dưng tôi cảm thấy tủi thân và giờ đây tôi chỉ muốn trốn khỏi căn phòng này, ẩn mình vào đâu đó để quên đi ngày sinh nhật của mình đang gần kề cũng như người mẹ đang điên loạn và bữa tiệc sinh nhật mọi người đang chờ đợi. Một tuần nữa tôi sẽ tròn mười sáu tuổi, tất cả bạn bè tôi trong khối 11 đều mong được dự một tiệc sinh nhật hoành tráng mà tôi đã khoe với họ là sẽ tổ chức.
"Tớ sẽ đến dự tiệc của cậu cùng với Nick nhé? Dù tổ chức kiểu nào nhé?"
Hoặc là không được tổ chức.
"Chắc rồi".
Ngày sinh nhật của tôi đã gần kề, trước sau mọi chuyện cũng bị bại lộ nhưng tôi lại không thể phủ nhận với mọi người.
Tôi cuốn một lọn tóc của Amber vào cái kẹp tóc rồi kéo nó.
"Ui da!", Amber kêu lên. "Đau quá!"
"Xin lỗi".
"Chút nữa cậu sẽ quen thôi".
Amber với tay lấy cuốn tạp chí tôi vừa mua có tên Heaven Sent và bắt đầu mở các trang để đọc. May mắn là bài báo có tựa đề "10 cách để quyến rũ người yêu" thu hút sự chú ý của Amber nên cô nàng im lặng được một lúc. Tôi sẽ không thể giấu giếm sự thật về mẹ tôi lâu hơn được nữa. Nếu mẹ tôi không bình phục, trở lại bình thường như trước đây thì sớm muộn gì mọi người cũng biết chuyện. Tuy vậy tôi cũng không thể để mọi người biết vì mẹ tôi dù điên cũng là mẹ tôi.
Tôi kẹp mớ tóc vô trật tự của Amber lên đỉnh đầu, miên man nhớ lại khi còn nhỏ mẹ cũng hay kẹp và tết tóc cho tôi trong khi mẹ khe khẽ hát cho tôi nghe. Đó là những ngày tháng thật êm đềm biết bao trước khi mẹ tôi ngập đầu vào công việc rồi rơi vào trạng thái căng thẳng thần kinh.
Trước đây tôi không thể nào tưởng tượng ra việc một ngày nào đó mẹ tôi trở nên điên khùng trong khi bố tôi trở nên, nói sao cho phải nhỉ... à... yếu đuối.
Bố tôi đã thực sự trở nên yếu đuối khủng khiếp. Tôi vừa thấy thương hại cho ông vừa cảm thấy tức giận. Khi mẹ tôi bắt đầu có biểu hiện điên thì bố tôi lại tỏ ra là không có chuyện gì hết, trong khi ai nhìn vào cũng có thể thấy mẹ tôi không bình thường.
"Mọi thứ sẽ ổn mà", bố tôi thường nói vậy. "Do tuổi tác thôi, đừng lo lắng làm gì".
Khi rõ ràng là mẹ không ổn tí nào thì bố lại không chờ tôi dọn dẹp bãi chiến trường do mẹ để lại. Tôi thực không thể chịu được và...
"Georgie! Cậu đang nung cháy tóc tớ đấy!"
Amber giằng lấy cái kẹp tóc từ tay tôi và ném phịch xuống bàn trang điểm.
"Quỷ tha ma bắt cậu à?", nó câng mặt lên nhìn tôi đăm đăm. "Cậu chẳng nghe tớ nói cái gì hết, cậu đã kẹp lọn tóc ấy ba lần rồi, biết chưa?"
"Xin lỗi, tớ không chú ý".
"Biết rồi, tớ biết lâu rồi!". Nó chế giễu tôi. "Trông mặt cậu là biết, nó lồ lộ ra trên đấy!"
"Mặt tớ sao?"
"Mặt cậu đần đần, ngơ ngơ như người trên mây. Dạo gần đây cậu cứ thế nào ấy, có chuyện gì phải không?".
"Không có gì đâu". Tôi lấp liếm. "À, kể về Nick cho tớ nghe đi".
Thực ra tôi chẳng quan tâm gì đến người tình của Amber, nhưng nghe nó kể về Nick sẽ khiến tôi khỏi phải suy nghĩ về việc nó vừa nói trông tôi ngơ ngơ khùng khùng dạo gần đây.
"Nick hả? Trên cả tuyệt vời!", Amber hít một hơi sâu, đưa cho tôi cái kẹp tóc và ra hiệu cho tôi tiếp tục duỗi tóc cho nó. "Anh ấy không giống bất cứ chàng trai nào tớ đã gặp hết".
"Cậu lần nào cũng nói vậy", tôi thầm thì, thò tay lấy cái lược và xịt keo tóc lên trên lược. "Cậu đã từng nói Matt là người đi dép trong bụng cậu, Andrew thấu tỏ suy nghĩ của cậu và giờ đến lượt Nick... "
"Ừ, thì có nói thế nhưng lần này quả thực khác mấy lần trước!", Amber cố gắng thuyết phục tôi. "Nick đàn ông lắm, anh ấy có thể hiểu rõ mọi tâm tư tình cảm phức tạp của tớ".
"Tâm tư tình cảm phức tạp?"
"Anh ấy nói tớ là người có cá tính phức tạp, đa diện. Và tớ hấp dẫn anh ấy là do thế".
"Ý cậu là... ", tôi châm chọc Amber, "anh ấy thấy cậu mỗi ngày mỗi khác, ngày này không giống ngày nọ nghĩa là chập chập cheng cheng chứ còn gì?"
Amber nhướn mày, chẳng buồn cười cợt. "Thì ít ra, tớ cũng không nhàm chán là được".
"Cậu nói vậy nghĩa là tớ nhàm chán hả?", tôi thấy cơn bực dọc đang dâng lên.
"Không!", Amber thầm thì, tỏ vẻ không chắc chắn, "nhưng cậu hơi... "
"Hơi sao?"
"Đừng có uy hiếp tinh thần tớ nhưng quả thực gần đây tớ thấy cậu cứ thế nào ấy. Nhiều khi hành động kỳ quặc".
Tôi cắn môi và làm ra vẻ hoài nghi, vô can.
"Cậu khác người thì có", tôi trả đũa. Tôi đọc sách thấy người ta khuyên là nếu có ai đó châm chọc mình thì tốt nhất nên trả đũa họ và như thế họ sẽ tự động chuyển đề tài khác nhưng dường như lời khuyên này chẳng có tác dụng gì với Amber.
"Ha ha!", Amber trả lời. "Không, nói thật đấy, tớ thấy lo lắng cho cậu!"
"Lý do?", tôi tắt cái kẹp tóc và chải tóc Amber thành nếp.
"Dường như cậu chẳng quan tâm đến điều gì hết. Cậu mơ giữa ban ngày trong lúc học bài, khi mọi người nói chuyện với cậu, mặc dù cậu đang nhìn họ nhưng dường như chẳng thấy họ trước mặt. Cậu cứ lẩm bẩm một mình... Đó có phải là những dấu hiệu ban đầu của chứng... không?"
Tim tôi đập thình thịch, hai hàm răng bắt đầu va vào nhau lập cập. Amber cũng nghĩ về tôi như những người khác nghĩ về tôi, và nó lại là bạn thân duy nhất. Nếu nó bỏ rơi tôi do tôi có biểu hiện khùng điên thì sẽ ra sao đây?
Thật không công bằng. Nó chỉ nhìn bề ngoài mà phán xét người khác. Nó nghĩ nó là ai cơ chứ mà nhận xét về tôi đầy ác ý như vậy, trong khi bản thân nó không ở vào hoàn cảnh như tôi - có người mẹ khùng điên - trong khi nó có người yêu như ý, học hành toàn đạt điểm A ngon lành.
"Này, quá đáng rồi đấy!". Tôi ném mạnh cái lược lên bàn trang điểm rồi quay đi. "Tóc xong rồi đấy, đi đi, tóm lại là không muốn chơi với một con điên chứ gì?"
Tôi thấy hai má mình nóng bừng và muốn tiếp tục đập phá mọi thứ trong căn phòng.
"Georgie!", Amber phân trần đầy lo lắng. "Tớ đâu có ý đó... "
"Thế cậu có ý gì?"
"Tớ chỉ nói là tớ lo cho cậu thôi mà", Amber chạm vào cánh tay tôi, tôi gạt ra. "Cậu làm nhiều thứ quái đản nên tớ cảm thấy lo cho cậu, nhưng cho dù như thế thì cậu vẫn là bạn thân của tớ!"
Nó vẫn yêu quý tôi, thế là ổn. Có lẽ tôi đã nóng giận quá đáng. Tôi mỉm cười, tưởng tượng các ống kính máy quay đang chĩa vào mặt mình. Georgie Linnington gan dạ, dũng cảm, luôn vững vàng dù phải đối diện với bao nhiêu nghịch cảnh.
Máy quay phim tưởng tượng đưa vào gần mặt tôi hơn. Tôi nghiêng cằm một cách trịnh trọng. "Tớ ổn, chỉ là... ". Tôi chớp chớp mắt và ngưng giữa chừng một cách đầy kịch tính.
"Sao cơ?", Amber tỏ ra cực kỳ bồn chồn và quan tâm.
"Tớ có vấn đề về sức khỏe gần đây, tớ vừa phải làm mấy cái xét nghiệm và... "
"Xét nghiệm hả? Xét nghiệm về cái gì?", Amber hỏi dồn dập.
"Ờ, không có gì nhiều nhưng một vài kết quả xét nghiệm không tốt lắm. Vì vậy tớ nghĩ tớ hơi điên khùng gần đây là vì thế".
Tôi bặm nhẹ môi, ra vẻ buồn bã pha chút dũng cảm.
Amber choàng tay qua vai tôi, xiết nhẹ người tôi.
"Georgie, tớ thật sự xin lỗi cậu nhé! Tớ đã không nói thế nếu tớ biết cậu có vấn đề về sức khỏe, nhưng thực chất cậu bị bệnh gì?"
Mẹ tôi bị điên, bố tôi trở nên yếu đuối, khóc lóc sướt mướt và tôi đang có triệu chứng điên. Ngoài những thứ trên thì mọi việc điều tốt cả.
"Tớ không muốn nhắc đến đâu Amber, không phải lúc này... "
"Nhưng tớ là bạn cậu mà". Amber trông có vẻ bị tổn thương.
"Tớ sẽ nói cho cậu biết mà", tôi trấn an Amber. "Tớ cần thời gian để trấn tĩnh lại cậu ạ".
Tôi đã bịa tiếp một câu chuyện hay ho.
"Mà này", tôi vội vã nói, "cậu đi về đi, không muốn trễ cái hẹn quan trọng chứ?"
Tôi mở cửa và đẩy Amber ra.
"Nhưng...?"
"Cậu định mặc gì đấy?". Tôi hỏi nhanh. "Váy da ngắn hay đầm xanh? Tớ nghĩ nên mặc váy ngắn ấy, mặc cái đó trông cậu sexy lắm!"
"Thật hả?". Amber nghe tôi nói thế thì khoái chí vô cùng vì tôi đã đánh trúng tim đen của nó. "Mặc cái đấy thì ngực tớ sẽ trông không quá khủng chứ?"
"Không đâu, trông tuyệt lắm, thật đấy. Nhất là đi bốt đen và... "
Chúng tôi nghe tiếng cửa đóng sầm, tường rung lên, "Georgie, con đây rồi!"
Khi chúng tôi đang luyên thuyên ở bậc cầu thang cuối cùng thì gặp bố tôi đang đứng trong phòng ăn, ướt như chuột, tóc tai bù xù.
"À, chào cháu Amber. Mọi chuyện thế nào, công nương? Ở đây chơi đã!"
Tôi ước gì bố tôi đừng có tỏ vẻ ra như một người đàn ông trẻ con như thế.
"Chào chú Linnington". Amber tươi cười. "Chú khỏe không ạ?"
"Ướt hết!". Bố tôi trả lời đúng như tình trạng hiện tại. "Trời đang mưa. Con mặc áo mưa vào, Georgie, quay trở vào nhà ngay nhé".
"Con không sao!". Tôi vội vàng trả lời. "Tránh đường đi bố, Amber đang vội, bạn ấy có hẹn".
"Có hẹn à?". Bố tôi nhướn mày trêu chọc một cách thân thiết. "Chàng trai nào may mắn thế?"
"Bố không biết người đó đâu", tôi xen ngang, đẩy bố tôi sang bên một chút và mở cửa cho Amber. "Gặp sau nhé, Amber".
Nhưng Amber dừng lại để kéo khóa áo khoác.
Bố tôi cởi áo mưa ra và hỏi tôi, "À, mẹ thế nào?"
Ở góc ngoài khuất tầm mắt, tôi như thấy Amber đang mở to mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi liền nhếch miệng cười.
"Mẹ ổn ạ", tôi cố giữ bình tĩnh. "Không nói chuyện nhiều lắm. Đường dây điện thoại có vấn đề".
Nhẹ người, Amber đã cài áo xong và đi ra cửa.
"Điện thoại hư?". Trán bố tôi nhăn lại cau có. "Này, Georgie, không phải con chỉ gọi điện cho mẹ thôi đấy chứ? Con đã hứa là đi thăm mẹ cơ mà".
"Tạm biệt Amber! Chúc cậu một buổi tối tuyệt với! Mai gặp lại!"
Nó nhìn tôi đầy thắc mắc nhưng tôi đã đẩy Amber ra ngoài và đóng cửa lại.
Tôi quay lại đối diện với bố, nhưng bố đã mở miệng nói trước.
"Georgie, sao con làm thế được? Con phải biết là mẹ mong con vào thăm lắm chứ?"
"Dạ, chắc rồi!". Tôi chen ngang qua bố để đi vào bếp. "Mẹ mong con đến nỗi mà mẹ chẳng thèm nói chuyện với con, chẳng buồn hỏi gì cả, sau đó thì bắt đầu la hét điên cuồng chỉ vì con bảo con sẽ đi trông trẻ".
Bố tôi nghiêm nghị.
"Con nói gì với mẹ?"
"Thì nói con sẽ đi trông trẻ thôi". Tôi trả lời. "Joshua - ở cuối đường nhà mình".
"Con nói với mẹ vậy thật à?", Bố tôi nhìn tôi đầy ngạc nhiên như thể điều tôi đã nói với mẹ là chuyện tôi chuẩn bị du hành sao Hỏa vậy. "Sao con lại nói thế?"
"Vì để cho có chuyện mà nói". Tôi vặn lại, "mà sao không được hả bố?"
Bố nhìn tôi một lúc lâu rồi lắc đầu chậm rãi, "Không có gì".
Bố tôi ngồi xuống cái ghế ở bàn ăn trong bếp, thở dài ngao ngán. Nếu tôi tạo cơ hội thuận tiện cho bố thế nào bố cũng bắt đầu kể lể về công việc mới của mình hay than thở về mọi cái đang thay đổi nên tôi giả vờ làm ngơ.
"Con vội quá bố ạ, giờ phải chuẩn bị bữa tối", tôi nói với bố.
"Ừ, đúng thế". Bố tôi nói mà không hề nhúc nhích. Rõ ràng cứ đến bữa ăn là lại đến tay tôi phải nấu. Cứ vậy mãi. Nhờ thế mà tài nấu ăn của tôi lên tay thấy rõ vì được thực hành liên miên.
"Vậy là... con có vào bệnh viện thăm mẹ đúng không?", bố tôi hỏi.
"Có!", tôi trả lời, mở tủ lạnh lấy nhanh xúc xích và thịt xông khói để lên bàn. "Kinh khủng bố ạ. Mẹ cuồng lên, đấm thùi thụi, lắc lư người... "
Bố vẫy tay ra hiệu tôi đừng kể nữa.
"Thế bố nghĩ sao?", tôi giận dữ, xé toạc vỏ bao ngoài cục xúc xích. "Amber đang ở ngay đấy! Sao có thể đề cập đến chuyện đi thăm mẹ trước mặt nó? Từ từ đợi một chút thì có sao ạ".
"Nhưng bố muốn biết mẹ thế nào... "
"Nhưng con chẳng muốn bạn con biết là mẹ đang bị nhốt trong nhà thương điên! Bố nghĩ con hãnh diện về điều đó lắm sao? Vì nếu chúng nó biết thì chúng nó cũng nghĩ con sẽ điên như mẹ vậy". Tôi quay đi, chộp lấy cái chảo, cố kìm nhưng nước mắt vẫn rơi.
"Georgie! Đừng có nói vậy. Mẹ không bị nhốt và mẹ cũng không điên".
"Thực tế đi bố! Được rồi, mẹ đang ở trong bệnh viện tâm thần, chữa trị chứng trầm cảm, chấn thương tâm thần... cũng vậy cả thôi, chẳng hay ho gì để toàn quốc biết chuyện này".
Bố tôi lắc đầu đầy hoang mang. "Nhưng sớm muộn gì người ta cũng biết thôi, và Amber lại là bạn thân của con mà".
"Vậy thì sao? Bạn thân thì sao ạ? Tại sao chúng ta không giữ kín mọi chuyện vì chuyện này chẳng liên quan đến ai hết. Con dám chắc là bố chẳng nói cho ai ở cơ quan biết là bố có vợ bị điên cả, đúng không bố?"
Bố tôi thở dài, chống tay lên đầu. Tôi đột ngột nhận thấy rằng bố cần phải cắt tóc.
"Thực ra bố có nói. Bố có nói với một vài người, Georgie ạ", bố tôi thầm thì. "Bố không thể không nói".
Tôi không tin lời bố vì bố nói như thể ông ấy làm việc tại Kettleborough vậy, thực ra hàng ngày bố phải đi làm tận Leehampton, hơn nữa chưa có đồng nghiệp nào của bố đến nhà tôi cả. Vậy chẳng ai cần biết điều đó hết.
"Gì ạ? Bố nói là bố đã thực sự nói cho đồng nghiệp của bố biết à?"
Tôi cho ít dầu vào chảo và bật gas. Bố gật đầu. "Chỉ một vài người thôi", bố tôi xác nhận và nhắm mắt lại một cách khó nhọc, "Bố không thể nói dối, Georgie. Bố đã rất mệt mỏi, cực khổ mấy tuần qua, con không thể tưởng được mọi thứ nặng nề với bố như thế nào đâu".
Tôi muốn hét lên với bố để nói cho ông ấy biết rằng tôi cũng đâu có sung sướng gì, nhưng thay vì vậy tôi lại bằm bằm cục xúc xích trong chảo và lật chúng lại.
"Hành hay nấm hả bố?". Tôi cáu cẳn hỏi.
Ông ấy không trả lời.
"Con hỏi là bố ăn hành hay... "
Bố tôi đang khóc, khóc sướt mướt. Đôi vai ông ấy rung lên, tiếng nấc bậc ra khỏi miệng và mặt gục xuống bàn.
Tôi chẳng biết phải làm gì nữa. Tôi chưa từng chứng kiến bố khóc trước đây ngay cả khi mẹ tôi trong trạng thái khủng khiếp nhất. Có lẽ là lỗi của tôi, có lẽ tôi không nên nói với bố tôi như vậy, nhưng tôi không thể dừng được.
Tôi chờ đợi một chốc nhưng ông ấy vẫn cứ khóc. Tôi tắt bếp, đi tới chỗ ông ấy và thoáng chút do dự:
"Bố à?", tôi chạm nhẹ vào vai và ông ngẩng lên nhìn tôi.
"Bố xin lỗi", ông nói và cầm lấy tay tôi, "Chỉ vì không có mẹ ở nhà nên mọi thứ dường như rối tung lên với bố".
Ông sụt sịt và đưa tay quệt mũi. Tôi muốn nói ngay với ông nên dùng khăn mùi xoa.
"Georgie ơi, nếu không có con, bố sẽ không biết làm thế nào đây?".
Bố kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng, ít nhiều tôi không muốn ông làm vậy.
"Bố con mình sẽ ổn phải không?". Ông nói. "Cả con và bố ấy?".
"Chắc vậy ạ".
Tôi phải nói như vậy. Vì chỉ cần mình bố hay mẹ đổ bệnh là đã quá ngán rồi.
Bố tôi gật đầu và khụt khịt mũi, "Mẹ hôm nay có đỡ hơn không con?"
Tôi kẹp chặt ngón tay cái của mình trong lòng bàn tay đau điếng. Từ nãy đến giờ bố chẳng nghe tôi nói gì hết.
"Con nói rồi bố". Tôi thoát khỏi ông và lấy con dao từ ngăn kéo tủ bát đĩa. "Mẹ lên cơn, đập đầu bôm bốp và nhiều thứ khác".
Chỉ nghĩ đến cảnh đó tôi lại thấy phát ốm.
"Bố hy vọng là mẹ chỉ quá sức thôi". Bố nói. "Mẹ xúc động quá mức vì quá mệt thôi".
Tin được không?
"Vâng, chắc vậy đấy ạ". Tôi thầm thì đầy mỉa mai, cắt nấm ra nhiều miếng nhỏ. "Chắc chắn thế ạ, mẹ chỉ quá sức".
"Nhưng Georgie". Bố tôi nói thêm "đừng đề cập tới việc đi trông trẻ với mẹ nữa nhé, nhất là khi mẹ như vậy".
Không biết bố tôi đang nói cái gì nữa.
"Sao lại không được vậy bố?"
Bố tôi đằng hắng và gõ gõ tay trên tấm khăn trải bàn.
"Bố?"
"À, con biết đấy... ".
"Biết gì? Con chẳng biết gì hết. Bố muốn nói đến điều gì?"
Tôi quẳng nấm và thịt xông khói vào chảo rồi quay lại nhìn bố.
Bố tôi mím môi và cầm lấy một đầu khăn trải bàn.
"Thế này, mẹ muốn sinh thêm em bé và... "
Tôi ngạc nhiên đến nỗi làm rơi cả con dao đang cầm xuống đất.
"Mẹ sao cơ bố?"
Mẹ tôi gặp nhiều khó khăn trong việc chăm nom chúng tôi vậy mà bây giờ không hiểu sao bà lại muốn đẻ thêm? Còn nữa, mẹ đã bốn mươi lăm tuổi rồi chứ đâu có ít.
Bố thở dài. "Mẹ nhớ anh Simon, con biết không, anh con lại đang học đại học và... "
"Mẹ còn con nữa mà!"
Rõ ràng là đối với mẹ chỉ mình tôi thì không đủ. Tôi hiểu quan hệ giữa mẹ và tôi năm vừa qua không được tốt cho lắm nhưng tôi cũng không đến nỗi hư hỏng, thậm chí tôi còn được khen hòa đồng, dễ thương với các em bé nhỏ trái nết nữa chứ.
Bố cầm lấy góc khăn trải bàn và lại thở dài, "Bố biết con ạ, nhưng mẹ muốn sinh thêm một em bé trước khi quá muộn". Bố nói. "Em bé sẽ làm cho mẹ cảm thấy trẻ lại, trở nên cần thiết, quan trọng và... "
"Mẹ kiếp!". Tôi lỡ buột miệng. Bố tôi bực dọc dậm chân.
"Georgie!". Bố tôi quát lên. "Không được nói năng kiểu đó trong ngôi nhà này!"
"Thật kỳ cục, vô lý!". Tôi hét lên. "Nếu mẹ muốn cảm thấy mình trở nên cần thiết thì để mẹ về nhà ngay đi vì mọi người đang cần bà đấy, nhưng con đoán là chúng ta chẳng có ý nghĩa gì với mẹ hết, mẹ cần một đứa trẻ đỏ hỏn khóc oe oe cơ. Con chưa thấy ai viển vông như mẹ và chẳng quan tâm đến chúng ta chút nào".
Bố tôi đột nhiên ngồi phịch xuống ghế. "Đó là lỗi của bố, Georgie". Ông nói với cử chỉ biểu lộ sự xấu hổ thường thấy. "Bố không phải là người chồng tốt mẹ mong đợi. Bố thật vô dụng... "
Ông thở dài và cắn môi, "... mẹ phải gắng sức làm việc để bây giờ thì mẹ thực sự kiệt quệ... Phải chi bố có thể kiếm nhiều tiền hơn... "
Lại bài ca không quên, tôi chịu hết nổi.
"Vâng, vâng, con biết rồi". Tôi càu nhàu.
Nhưng bố vẫn không ngừng nói và tiếp tục lải nhải, "Bố đoán mẹ nghĩ điều duy nhất bố có thể làm là cho mẹ thêm một đứa con". Bố thở dài. "Nhưng mãi vẫn không có và con nói về những đứa trẻ đã khiến mẹ bị xúc động mạnh".
Hay thật. Giờ thì tự dưng việc mẹ lên cơn là do tôi gây nên.
"Thực ra, con chẳng biết gì bố ạ". Tôi kêu to, múc xúc xích, thịt xông khói và nấm ra đĩa. "Chẳng ai bình thường lại muốn sinh con ở độ tuổi của mẹ cả. Rõ ràng vậy, đầu óc mẹ thực có vấn đề".
"Đừng nói như vậy Georgie!".
Ngạc nhiên chưa, bố tôi lại bắt đầu khóc lóc.
"Bố nhớ mẹ lắm". Bố tôi thổn thức. "Bố không bình thường được khi không có mẹ".
"Mọi thứ sẽ ổn thôi bố". Tôi trả lời, không phải là tôi tin chắc mọi thứ sẽ như vậy, mà tôi nói thế để bố tôi cảm thấy đỡ hơn. Tôi thực sự không thích bố khóc lóc như vậy. Điều này chẳng khác nào tôi là người lớn, còn ông ấy trở thành đứa trẻ con. Và tôi không muốn mình trưởng thành tí nào.
"Con ạ, con giống mẹ lắm". Bố tôi lẩm bẩm, đưa tay quệt mũi.
Tôi chẳng muốn nghe điều này. Tôi đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt bố và ngồi vào chiếc ghế đối diện phía bên kia bàn.
"Bố không tưởng tượng được là con sẽ tròn mười sáu tuổi vào tuần sau". Ông thở dài.
Tôi không thể để cơ hội trôi qua.
"Về sinh nhật của con ấy bố". Tôi mở lời với nụ cười hết cỡ, "Mẹ từng nói con có thể tổ chức tiệc và con đang thắc mắc liệu..".
"Tiệc?". Bố tôi há hốc miệng. "Này con, mọi sự giờ khác đi rồi, hẳn mẹ dự tính nhiều thứ thú vị nhưng... "
"Nhưng bố ơi, bố chẳng phải làm gì hết". Tôi nói vội. "Bố chỉ cần vắng nhà thôi và con sẽ... "
"Georgie, sao con lại nghĩ đến việc tổ chức tiệc tùng trong khi mẹ con đang đang nằm trong bệnh viện? Bố tôi hỏi gặng. "Sao con có thể ích kỷ như vậy?"
"Con chỉ nghĩ... "
"Chúng ta không thể tổ chức tiệc mừng khi mẹ... khi mẹ con không có ở nhà".
Tôi cắn nhẹ lưỡi, lại chơi trò nuốt chữ vào họng cho khỏi bật thành lời. "Vâng". Tôi chỉ bật ra thế, dù muốn nói nhiều hơn.
Bố lại thở dài, "Bố sẽ dẫn con đi ăn pizza, được chứ? Đi cùng Amber, sẽ vui, đúng không?"
Lãng xoẹt, chẳng bõ bèn gì với tiệc barbecue trên bãi biển có bắn pháo bông mà Caitlin tổ chức hay tiệc sinh nhật của Emily. Tôi chẳng thèm tốn hơi để trả lời.
"Mười sáu tuổi à? Một vài năm nữa con sẽ đi học đại học, lúc ấy bố sẽ ra sao?"
Tôi rót nước chanh ra cốc nhưng tay run quá nên đổ ra ngoài gần nửa.
"Bố có mẹ". Tôi nói. "Và có khi có cả đứa nhóc chập chững oe oe suốt ngày nữa. Coi như bắt đầu từ đầu".
Tôi chọc miếng xúc xích.
"Ai biết được?". Ông nói "Mọi thứ thường tồi tệ trước khi trở nên tốt đẹp hơn. Đôi khi bố nghĩ cuộc đời bố hoàn toàn thay đổi và bố không chịu đựng nổi".
Lại nữa. Tôi chẳng muốn nghe tí nào. Tôi không muốn ngồi đây nghe bố than thân trách phận mãi, tốt hơn tôi nên đi chỗ khác. Hoặc ngồi đây cũng được, ăn xúc xích, thịt xông khói, nấm và nhấp nháp ly nước chanh nhưng đầu óc lại đi ngao du trời trăng mây nước vậy. Tôi thường làm thế mỗi khi gặp chuyện khó chịu. Khi còn nhỏ tôi hay tưởng tượng mình thu nhỏ người lại như người Duplo, ngó nghiêng khắp phòng rồi chui tọt vào chai sữa rỗng, đứng trong đó, hấp hé nhìn mọi thứ xung quanh. Hẳn nhiên giờ tôi không tưởng tượng thế nữa. Giờ tôi thực sự lãng du. Trên đầu tôi là những đám mây lóng lánh đủ màu sắc. Đám mây bồng bềnh mịn như tơ, nhàn nhạt màu tím dịu dàng của loài hoa tử đinh hương, chúng nâng tôi lên và bay ra khỏi bếp, chúng đưa tôi lên tận trần nhà rồi thoát ra ngoài. Những đám mây nhẹ nhàng bao trùm lấy tôi, che chở, ấp ủ tôi náu mình trốn khỏi thế giới hiện hữu, thoát khỏi căn bếp, thoát khỏi những lời phàn nàn của bố, khỏi những ký ức, hình ảnh mẹ tôi đang vật vã điên cuồng, chẳng bao giờ nhìn tôi âu yếm dù chỉ một lần.
Nhưng những đám mây ấy cũng không giúp tôi thoát khỏi sự dằn vặt bởi ý nghĩ tôi chẳng có kilogram nào với mẹ, có thế bà mới muốn sinh thêm em bé, mà lý do là vì anh Simon không còn ở cạnh bà. Rất có khả năng việc chỉ có mình tôi ở cạnh bà đã khiến bà bị điên.
Giống như bà đã từng nói thế.
Tôi phải ngừng nghĩ ngợi thôi. Dù còn rất sớm nhưng tôi đứng lên rời khỏi bàn ăn để chuẩn bị đi trông trẻ.
Tôi sẽ mang những đám mây đi theo mình và như thế tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn
o O o
Tôi đi quá nửa "Vùng Hoang dã", những đám mây màu tím của loài hoa tử đinh hương vẫn bao trùm lấy tôi. Để đi tắt qua khu vườn, tôi băng ngang chỗ hàng rào bị gẫy ở cửa sau. Bất ngờ tôi vấp mặt vào những chiếc lá cây nhô ra.
"Tuyệt làm sao!"
Một giọng nói vang lên khiến tôi cứ tưởng cái cây biết nói, giọng nói làm tôi giật mình vì đang mải miết mơ hoa giữa ban ngày.
Một khuôn mặt tròn, đỏ nhô ra phía sau cái cây màu xanh được trồng trong một chậu lớn.
Khuôn mặt nhìn tôi tươi cười.
"Cháu gái tốt bụng, giữ cái này hộ bà một chút với!"
Một cái chậu đất nung được ấn ngay vào tay tôi làm tôi không kịp từ chối. Đang mơ màng nên mất vài giây tôi mới định thần trở lại.
"Tuyệt vời, giữ yên cháu nhé".
"Nặng quá bà ạ". Tôi thầm thì, trĩu mình xuống vì cái cây khá nặng.
Người có khuôn mặt ửng đỏ cười khùng khục trong họng, đóng rầm cánh cửa xe Beetle VW cũ rích, bước lên bậc tam cấp của ngôi nhà. Bà là một phụ nữ to cao với búi tóc bạc cặp trên đỉnh đầu, búi tóc chĩa xuống phía dưới trông không khác nào những chiếc lông công bạc. Bà ấy mặc một chiếc quần nhung màu xanh ngọc bảo và chiếc áo khoác ngoài bằng lụa màu hồng nhạt, cổ quàng một chiếc khăn lông. Trông bà ấy giống như một chiếc kem hình nón ngoại cỡ.
"Không có ai ở đây đâu ạ!". Tôi nói vội. "Ngôi nhà bỏ hoang lâu rồi bà ạ".
"Không còn hoang nữa đâu cháu". Bà ấy trả lời tôi, vẫy vẫy chiếc chìa khóa lủng lẳng dưới sợi dây. "Giờ bà sẽ ở đây!"
Nói xong, bà liền tra chìa khóa vào ổ để mở cửa bước vào.
"Bây giờ". Bà nói một cách phấn chấn và nhanh chóng quay trở lại bậc tam cấp, "hai bà cháu mình đưa cái cây này vào hành lang, bà đi sau, cháu đi trước nhé?"
Bằng cách nào đó chúng tôi cũng xoay sở để đưa được cái cây vào trong nhà sau khi dùng chân đá để dẹp một đống thư rác và báo biếu cản lối đi, chất chúng thành đống vào góc nhà.
"Hoàn tất!". Bà vui vẻ nói, phủi tay vào quần. "Nhân tiện, Flavia".
"Cái cây ạ?"
"Không, tên bà, Flavia Mott".
Bà vuốt vuốt mấy chiếc lá cây một cách trìu mến.
"Cháu xem, tên Flavia nghe cũng giống như tên một loài thảo mộc nhỉ? Bố bà đặt tên cho bà đấy. Có lẽ do lúc mới sinh tóc bà có màu vàng".
Tôi ngán ngẩm, có lẽ định mệnh đã an bài cho tôi suốt đời luôn được vây quanh bởi những người bất bình thường.
Flavia cười toe toét. "Tiếng Latinh". Bà nói. "Favus có nghĩa là màu vàng. Bố bà rất thích văn học Hy lạp 1!".
Hoan hô các ông bố! Tôi lách người đi trở ra hướng cửa.
"Tên cháu là gì?". Bà Flavia nhìn tôi chờ đợi.
"Georgie Linington". Tôi trả lời, tránh cái nhìn của bà. "Cháu ở nhà kế bên".
"Ôi, tuyệt vời!". Bà ấy vỗ tay phấn khởi. "Hàng xóm mới của bà! Nhà cháu có những ai? Mẹ, bố, em gái, anh trai?"
Đúng là tuýp người ồn ào. Tôi chẳng hứng thú gì trước những câu hỏi ấy.
"Dạ...". Tôi lí nhí lưỡng lự. "Cháu xin lỗi, không nói chuyện tiếp được, cháu phải đi trông trẻ".
"Bỏ qua cho bà nhé, làm phiền cháu nãy giờ!". Bà nói. "Không để ý đến thời gian, bà thường hay bị thế!"
Bà tránh sang một bên khi tôi hấp tấp đi ra cửa. "Cảm ơn cháu nhiều nhé!". Bà nói vọng theo. "Ngày mai bà chuyển tới đây, thỉnh thoảng� cháu sang chơi nhé, cháu sẽ gặp Harry".
Ngay lập tức, tôi tự hỏi liệu Harry có phải là một thanh niên phù hợp với tôi, anh ấy độ chừng mười tám tuổi, sẽ bị sét đánh vì tôi ngay lần đầu gặp gỡ và anh ấy sẽ dập tắt toàn bộ nụ cười tự mãn của đám bạn gái tôi, những đứa đang cặp kè với những gã bạn trai thứ năm trong năm học này. Nhưng tôi chợt nhận ra rằng bà Mott ít nhất cũng phải bảy mươi tuổi, nên chắc không có con ở độ tuổi thanh niên như thế. Harry chắc là chồng của bà. Tôi có thể hình dung ra hình ảnh ông ấy: đầu hói, mang đôi dép lê bằng nỉ, mặc chiếc áo len xấu xí.
"Dạ, chắc cháu không sang được đâu vì..."
Bà ấy dường như như không nghe tôi nói, "Cháu sang đây chơi bất cứ lúc nào rảnh nhé".
Tôi quay lại, mặt biểu lộ sự tiếc nuối, "Cháu lấy làm tiếc ạ". Tôi bắt đầu nói. "Ngôi nhà này đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi và..."
"Yên tâm, bà cũng thế!". Bà tươi cười nói. "Chúa ơi, ngôi nhà là cả một mớ lộn xộn nhưng bà đang có kế hoạch sửa chữa rồi, một kế hoạch tuyệt vời và bà sẽ bắt đầu với sân sau trước".
"Amber sẽ không vui đâu ạ", tôi buột miệng.
"Amber là ai hả cháu?"
"Dạ không ạ". Tôi lí nhí. "Cháu phải đi gấp đây!"
Bà bước vào trong nhà và giơ tay vẫy tôi. "Mai nhé, chào cháu!"
Và đóng cửa lại.
Dĩ nhiên tôi sẽ chẳng sang nhà bà vào ngày mai hay những ngày sau đó.
Tôi muốn được ở yên một mình. Thêm nữa, bà rõ ràng hơi hâm hấp.
o O o
Đối với tôi công việc trông trẻ trước đây khá vui. Thực ra thì trẻ con hơi buồn tẻ nhưng tôi rất thích chúng. Tôi có thể dễ dàng đoán được ý chúng. Cô Holland, mẹ của những đứa trẻ tôi từng trông nói tôi có khả năng trông trẻ và nên đi học để trở thành cô bảo mẫu nhưng tôi sẽ không chọn nghề đó vì tôi chẳng thích sống trong những ngôi nhà của người khác, suốt ngày tuân theo yêu cầu của họ - điều mà tôi đã có quá đủ ở nhà mình.
Trông trẻ cho cô Holland khá thú vị bởi gia đình này có tới ba đứa trẻ, một đứa hai tuổi, một đứa ba tuổi và đứa kia năm tuổi, trong số chúng có một đứa lúc nào cũng tỉnh như sáo, đòi tôi kể chuyện hay bồng bế nên tôi chẳng khi nào thấy chán cả. Cô Holland giới thiệu tôi với gia đình Carter khi gia đình này chuyển đến đây. Nhà Carter chỉ có mỗi bé Joshua mười tháng tuổi, thường khi tôi qua trông thì Joshua đang ngủ khì cho nên chẳng có gì vui cả.
Cô Carter không phải là tuýp phụ nữ dễ chịu. Cô ấy đưa cho tôi một danh sách dài những điều cần làm và không được làm. Nào là không cho Joshua uống nước ngọt, luôn để con thỏ màu xanh bên cạnh bé, không được cho bé ra gió, phải hát bài "Ring- a- rose" cho bé nghe khi thức giấc, không được mở ti vi to tiếng, phải thăm chừng bé mỗi mười lăm phút...
Tôi thấy chán. Nếu hôm nay tôi mang bài tập theo để làm thì có lẽ tôi đã bận rộn nghĩ ngợi về những ảnh hưởng của cuộc cách mạng công nghiệp nhưng một khi đã bị bao trùm bởi những đám mây thì sẽ chẳng ai màng đến những bài tiểu luận và bài tập về nhà cho đến khi "nước đến chân".
Tôi bật tivi để xem. Kên ITV có bóng đá là thứ mà tôi ghét nhất; BBC2 và Kênh 4 đều là chương trình làm vườn, kênh BBC1 thì một chính trị gia đang thao thao bất tuyệt về ngân sách tối thiểu. Tôi đã định đi lên tầng để đánh thức Joshua dậy, nhưng khi tôi chuyển sang kênh UK Gold thì có chương trình "Casualty" rất hay. Tivi đã chiếu được một đoạn nhưng vẫn rất hấp dẫn. Nội dung về một đêm khó nhọc ở bệnh viện trong phòng cấp cứu. Ông bác sĩ trực, tóc tai rũ rượi như nhà thiết kế đang tán gẫu với cô tiếp tân mới thì một người đàn ông cấp tốc chạy vào phòng cấp cứu, kéo theo một phụ nữ đang kêu gào, đang lột bỏ quần áo và cắn vào tay ông ta.
"Cô ấy tự dưng lên cơn điên". Người đàn ông nói to trong khi ống kính camera quay cận cảnh người phụ nữ đang lảm nhảm "Cô ấy đánh tôi!"
Tự dưng tôi thấy tôi không phải ở nhà số 53 đường Phillimore Gardens nữa và không phải mười lăm tuổi.
Tôi đang ở bãi biển với những hạt cát nhặm trong mắt, xung quanh là những tiếng la hét chói tai lùng bùng. Tôi mười tuổi và đang co rúm người vì sợ hãi.
Sợ đến chết.
Khi anh Simon và tôi còn nhỏ, gia đình tôi thường đi nghỉ lễ ở Norfolk. Bố mẹ tôi mua một ngôi nhà tranh ở chợ Burnham và chúng tôi suốt ngày lênh đênh trên những con thuyền ở Brancaster Staithe, hay quanh quẩn ở bãi biển Holkham. Trong khi bố tôi mê mãi cùng thú vui vẽ tranh "xấu hoắc" hay chụp hình những cánh chim hải âu, thì mẹ tôi đọc sách còn anh em chúng tôi chơi nhiều trò khác nhau, xây những tòa pháo đài đồ sộ trên bãi cát. Năm nào cũng thế, gia đình tôi đều đến đây nghỉ và đó là thời gian tuyệt vời nhất. Mọi người xung quanh nơi này đều biết chúng tôi, ngược lại chúng tôi thân thiết với họ và cảm thấy thật an toàn khi ở đó.
Tuy vậy, có một năm, anh Simon nói anh không muốn đi đến Norfolk nữa. Anh cho rằng ở đó thật nhàm chán, lúc đó anh mười bốn tuổi và muốn trải qua một kỳ nghỉ sôi động hơn. Tôi nhớ mẹ tôi đã khóc rất nhiều, khi ấy bà cho rằng thế là gia đình tôi đã tan vỡ. Bố tôi thì không nghĩ thế, ông ấy cho rằng Simon nói đúng bởi những thanh thiếu niên độ tuổi Simon đều thích đi chơi với bạn bè. Rốt cuộc, anh Simon tham gia chuyến cắm trại phiêu lưu ở Lake District, anh tha hồ chèo thuyền, lái ca nô và những thứ tương tự. Bố mẹ và tôi đi đến Norfolk và kỳ nghỉ thực sự không êm đềm ngay từ ngày đầu tiên.
Trước nhất, mẹ tôi làm việc suốt ngày đêm trong kỳ nghỉ. Bà mang theo máy laptop và trốn mình ở phòng sau của ngôi nhà tranh, để mặc bố con tôi đi ra biển chơi một mình. Bố giả vờ như mọi chuyện đều vui vẻ nhưng thực chất ông rất buồn khổ. Bố con tôi chơi một lúc rồi về nhà từ sớm và mẹ không ngớt càu nhàu rằng bà không mong chúng tôi về sớm thế, sao không gắng tìm thêm một cái gì để chơi cho khỏi về nhà.
Mỗi buổi sáng mẹ đều gọi điện cho anh Simon ở Windermere và mỗi buổi tối anh đều gọi cho mẹ. Nếu anh gọi trễ hơn chừng mười phút thì mẹ tôi bắt đầu đi đi lại lại bồn chồn trong phòng, liên tục nhìn đồng hồ, càng lúc càng tỏ ra căng thẳng. Mẹ quay sang bố và nói rằng chắc có chuyện gì đó không hay xảy ra với anh Simon, sao lại không ngăn cản đừng cho anh đi chơi ở đó. Rồi lúc anh Simon gọi điện về thì mẹ lại vui cả buổi. Nhưng mẹ chẳng bao giờ ngừng làm việc.
Một lần nọ, bố bước vào phòng, rút dây điện máy tính của mẹ ra khỏi ổ cắm khiến màn hình tắt ngúm.
"Đang trong kỳ nghỉ lễ mà". Bố nói. "Anh có ý này hay lắm, chúng ta hãy... "
Nhưng tôi chẳng bao giờ biết được ý định của bố là gì bởi vì lúc đó mẹ nhảy chồm ngay ra khỏi ghế, chộp lấy cốc cà phê ném thẳng vào người bố. Sau đó bà nhào tới đấm thùm thụp vào ngực bố, không ngớt chửi mắng bố là kẻ đần độn, vô dụng và nhiều thứ còn ghê tởm hơn. Tôi hét lên và khóc ròng, quát mẹ hãy để cho bố được yên.
"Đi lên tầng ngay!". Mẹ quát tôi và tôi trông thấy nước mắt bà đầm đìa trên má, miệng méo xệch không rõ hình thù. Tôi không muốn rời bố mẹ nhưng mẹ tiếp tục la hét nên tôi phải đi chỗ khác.
Không ai đả động đến chuyện này sau đó và những ngày tiếp theo thì chúng tôi đi chơi cùng nhau. Chúng tôi đi picnic, thuê thuyền để đi thăm hải cẩu ở Blakeney Point. Bố tôi cười nói luyên thuyên, chọc ghẹo mẹ nhưng mẹ chỉ cười nhạt nhẽo, tất cả chìm trong bầu không khí căng thẳng như thể chúng tôi là những kẻ xa lạ với nhau mà không biết cách xử sự với nhau sao cho đúng.
Vào ngày cuối cùng trước khi chúng tôi trở về nhà thì tôi bị lạc. Tôi đang chơi trò trốn tìm với chúng bạn ở bãi biển. Tôi đi loanh quanh vào rừng thông phía sau những đụn cát để tìm nơi trốn. Lúc đó, tôi tự dưng tưởng tượng mình là nhà thám hiểm đang đi khám phá những vùng đất mới, tìm thành phố đang bị chôn vùi, sau đó tôi lại nghĩ mình là một nhà tự nhiên học nổi tiếng, dấn thân vào nguy hiểm để tìm cho ra loài hổ quý. Sau khi mường tượng mình là người thừa kế kho báu chẳng may bị bọn săn người bắt cóc để đòi tiền thưởng, và cứ thế tôi hoàn toàn bị lạc trong rừng.
Nhưng tôi không ngốc nghếch, tôi hướng ra biển và bắt đầu đi. Gió nổi lên, cát bay mù mịt vào mặt làm hai má tôi bỏng rát và mắt tôi ngấn nước. Tôi vẫn cố mở hé mắt để tìm bố mẹ nhưng bãi biển Holkham quá rộng lớn và thủy triều lên xuống xóa sạch những dấu vết trên cát nên rất khó nhận diện.
"Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!". Tamsin và Kate nhô ra từ phía sau đụn cát, túm lấy tay tôi.
Tôi giả vờ: "Chỉ vì tớ chán không chờ được các cậu tìm ra chỗ tớ trốn thôi". Tôi nói. "Các cậu thấy bố mẹ tớ ở đâu chứ? Tớ muốn uống nước chanh".
Tamsin nhìn tôi tỏ vẻ già dặn hơn ở tuổi mười một. "Tớ nghĩ họ ở chỗ mà cậu rời đi". Nó nói. "Chỉ cách vài bước chân thôi".
Nó túm lấy cánh tay tôi và đẩy tôi lên đỉnh đụn cát "Họ vừa... ". Tamsin dừng lại, há hốc miệng kinh ngạc còn tôi muốn chết ngất ngay lập tức.
Dưới đồi cát, mẹ tôi đang quát mắng bố tôi, chân giậm thình thịch, quăng quật ly tách, đổ đồ ăn thức uống ra đầy mặt đất.
Bố tôi cố gắng choàng tay ôm lấy mẹ nhưng mẹ tôi đẩy ra.
"Đồ ngu ngốc, cực kỳ đần độn!"
Lời mẹ nói vẳng trong gió, ngoài tầm mắt nhưng tôi có thể thấy Tamsin và Kate đưa mắt nhìn nhau và chúi mặt vào nhau thầm thì.
Sau đó, trong khi tôi đứng chôn chân tại chỗ, cố gắng dụi cát ra khỏi mắt thì tôi thấy mẹ tôi vung tay lên.
Và mẹ tôi tát vào mặt bố tôi.
Ngay giữa mặt.
Hai cái tát. Một cái tát bằng tay trái và một cái tát bằng tay phải.
Tôi thấy bố tôi loạng choạng lùi lại, đưa tay lên má. Tamsin và Kate há hốc mồm kinh ngạc. Sau đó mẹ bắt đầu quay lưng và vùng chạy đi. Mẹ chạy về hướng chúng tôi, rú lên như con thú bị thương.
Tim tôi đập thình thịch như chực ngất đi.
"Diễn thử". Quay về phía chúng bạn, tôi nói một cách khó nhọc.
"Mẹ tớ đang diễn thử đoạn này trong... "
"Mẹ cậu là diễn viên?" Kate mở tròn mắt nhìn sân khấu không có phông màn.
"Thật hả?". Tamsin ngạc nhiên.
"Một ngôi sao điện ảnh". Tôi đính chính. "Tại chỗ này. Họ sẽ đóng phim ngày mai. Và tớ nghĩ tốt nhất cậu nên đi đi, nếu cậu làm gián đoạn mạch diễn của mẹ tớ, mẹ tớ rất dễ điên tiết. Mẹ tớ là người cực kỳ nóng tính".
Mẹ tiến gần về phía chúng tôi hơn trong khi bố khó nhọc đuổi theo, không ngớt gọi và vẫy tay:
"Julia, em yêu, quay lại đây. Mọi thứ đều ổn mà. Julie!Julie!"
Tôi hít thở mạnh và cố mỉm cười.
"Đây là một bộ phim đầy kịch tính, về tình yêu, nỗi đam mê và... "
Tôi cố tìm từ cho thích hợp. "... dồn nén cảm xúc", tôi bật ra.
Tamsin và Kate liếc nhìn nhau trong khi tôi thót tim cầu nguyện.
"Ngày mai cậu có ở đây không?". Tamsin hỏi. "Chúng tớ muốn xin chữ ký của mẹ cậu, được chứ?"
Cuối cùng thì tôi đã là người chiến thắng. "Ừ, chắc chắn rồi", tôi gật đầu. "Khoảng 2 giờ 30 phút chiều mai nhé?"
Tôi biết chắc là vào giờ đó ngày mai chúng tôi sẽ về Kettleborough từ lâu rồi.
"Ừ, thế nhé?"
Và chúng đi khỏi.
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng nói dối thật dễ dàng. Và chắc chắn đây không phải là lần cuối.
Chương trình "Casualty" kết thúc và tôi nhận thấy mình đang xúc động. Tôi không biết điều gì xảy ra với người phụ nữ điên đó trong chương trình, điều duy nhất tôi nhớ là những thứ đã xảy ra giữa bố và mẹ ngày hôm đó trên bãi biển. Tôi không nghĩ đến việc này trong một thời gian dài, nhưng khi cố nhớ lại thì tôi nhớ rằng sau đó khi đã vào xe mẹ tôi khóc rất nhiều, luôn miệng xin lỗi. Bố ôm mẹ và nói mọi thứ sẽ tốt đẹp. Tôi nhớ mẹ mua cho tôi một cây kem và một chiếc quần jeans mới và nói rằng tôi không phải lo lắng. Tôi cũng nhớ là bố bị một vết bầm tím trên mắt và những vết trầy xước ở trán. Khi mọi người� hỏi ông bị sao thì ông đùa là "cãi nhau" với cái giá gác đồ trên trần xe khi chất đồ rời nơi nghỉ lễ để trở về nhà.
Tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tại sao mẹ lại giận dữ với bố như vậy và không nghĩ rằng đến bây giờ tôi lại muốn biết điều đó. Tôi cũng đã chứng kiến bố mẹ hôn và ôm ấp nhau vào đêm anh Simon trở về nhà sau kỳ cắm trại và tôi nhận thấy mọi thứ đều trở lại như thường. Vì thế tôi cho rằng việc đó chỉ xảy ra một lần mà thôi.
Tôi đã mong như thế.
Joshua khóc. Tốt! Tôi sẽ bế nó dậy và điều này sẽ giúp tôi thôi nghĩ về mẹ. Tôi nghĩ rằng từ buổi chiều trên bãi biển ở Norfolk cách đây năm năm mẹ tôi đã có biểu hiện của chứng điên. Không hiểu tại sao bố không làm gì cả? Như việc đưa mẹ đến bác sĩ hay cho bà điều trị chẳng hạn. Tại sao ông cứ luôn miệng xin lỗi và để mẹ đối xử với ông như vậy?
Ok, Joshua, chị đến ngay đây. Đợi chút.
Chắc Joshua có vấn đề gì nên mới khóc thế. Thông thường chẳng ai khóc và la hét vậy nếu không có gì bất thường.
Có chăng chỉ mình tôi thôi.
Điều đó xảy ra khi mọi người động chạm đến tôi.
Có thể đó là điều mẹ đang cảm thấy. Có thể bà cảm thấy người mình vỡ ra thành nghìn mảnh, giống như tôi đôi khi cũng thấy thế. Có thể bà có những tâm tư gì đó khó nói mà không thể chia sẻ cùng ai.
Nhưng bây giờ bà đang ở trong bệnh viện bởi vì bà điên loạn.
Rồi tôi cũng sẽ kết cục như bà? Nếu tôi không thổ lộ những điều tôi đang giấu kín trong lòng thì tôi cũng sẽ bị điên?
Tôi cố xua đi ý nghĩ đó và chạy lên tầng để đến chỗ Joshua.
Joshua mặt mày tái nhợt, gào khóc thảm thiết. Người nó ướt đẫm. Như thể nó đã khóc hàng giờ nhưng nó sẽ ngưng khóc thôi vì tôi đã ở đây rồi.
Tôi đang định thay tã cho Joshua thì chuông cửa reo.
"Georgie! Chúng tôi về đây!"
"Chết rồi!"
Gia đình Carter! Họ không thể về sớm thế. Mỗi lần họ ra ngoài đâu có dễ. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã 10 giờ đêm, không thể tin được.
"Nào, nào, con cưng của mẹ, sao thế?"
Bà Carter bay ngay vào phòng mang theo mùi nước hoa pha lẫn mùi rượu.
"Joshua ngoan nào, sao thế con? Mẹ bế nào!"
Cô ấy giành lấy Joshua từ tay tôi và ôm nó vào người. Nó tiếp tục khóc thét lên như phát rồ.
"Nó hơi ướt... ". Tôi mở lời nhưng cô ta đã nhận ra cái tã của Joshua ướt dầm dề, thấm ra cả áo của cô ấy.
"Georgie, em ướt sũng! Mặt thì đỏ gay, điều gì đã xảy ra vậy chứ!"
Tôi nghiêng đầu sang một bên và hơi bối rối.
"Cháu nghĩ chắc em gặp phải giấc mơ xấu, cô ạ". Tôi gắng nói to lên để át đi tiếng hét không ngơi nghỉ của Joshua. "Cháu nghĩ việc dỗ dành em quan trọng hơn việc làm cho em bực bội nếu thay tã ạ".
Cô Carter gật đầu nói, "Phải rồi". "Thôi cháu về đi, Georgie. Cô sẽ trông Joshua bây giờ. À, nói chồng cô đưa tiền cho cháu khi ra về".
"Cảm ơn cô Carter", tôi nói "Khi nào cô cần thì gọi cháu nhé!"
"Ừm....", cô ấy ậm ờ, bắt đầu thay quần áo cho Joshua.
Tôi biết chắc chắn cô ấy sẽ không gọi tôi nữa.
Một vài bà mẹ luôn quan trọng hóa vấn đề.
Tôi hoàn toàn tan nát. Tất cả những gì tôi muốn làm lúc này là lên giường ngủ nhưng sự thật là tôi vẫn còn bài tiểu luận môn lịch sử chưa làm. Tốt nhất tôi nên để đồng hồ báo thức để sáng mai dậy sớm làm bài.
Tôi nghe thấy bố tôi đang nói chuyện điện thoại khi tôi treo áo khoác ngoài.
"Chắc chắn, hẹn gặp ngày mai nhé".
Bố tôi cúp máy và xoay tròn trong chiếc ghế khi tôi bước vào phòng.
"À, Georgie! Con về rồi à? Đi trông trẻ vui chứ?"
"Tốt ạ". Tôi nói dối. "Mẹ hả bố?", tôi chỉ tay về phía cái điện thoại.
"Hả? Ờ, ờ. Tốt. Rất tuyệt, uống trà nhé con?"
Tôi lắc đầu. Tôi sẽ không bao giờ cho bố cơ hội than vãn và khóc lóc tiếp nữa. "Con kiệt sức rồi". Tôi nói. "Con đi ngủ đây bố. Gặp bố sau nhé!"
"Ờ". Ông nói. "À mà Georgie, ngày mai tan học con đi thăm mẹ nhé?"
Trời, nhất định không.
"Đến lượt bố chứ, con với bố đã thống nhất là bố đi thăm một ngày, con thăm một ngày mà. Hơn nữa bố vừa hứa mai đi thăm mẹ đó thôi".
Bố nhìn tôi trân trân rồi đan các ngón tay vào nhau. "À, bố có việc. Sau khi nói chuyện điện thoại xong bố mới nhớ ra. Ngày mai bố có hẹn khách hàng".
"Bố xong việc thì đi thăm".
Ông lắc đầu.
"Bố phải dẫn khách đi ăn tối, muộn mới về, xin lỗi con".
Gay nhỉ?
"Bố này, con nghĩ bố cần đi thăm mẹ. Bố phải đến để xem mẹ thế nào. Bố sẽ không hình dung ra mẹ tệ thế nào đâu. Trước khi đi làm bố tạt qua thăm mẹ đi".
Ông đứng dậy và đi về phía cửa.
"Không được Georgie, bố phải tổ chức cuộc họp ngày mai. Bố không làm gì trước đó được đâu. Vào bệnh viện thăm mẹ bố sẽ suy sụp tinh thần mất. Bố không làm được."
"Và bố nghĩ là con thích lắm à? Bố hay thật đấy. Con chán nghe những điều hai người thi nhau nói là không thể rồi. Mẹ thì không thể về nhà, còn bố thì không thể đi thăm mẹ... "
Bố đặt tay lên vai tôi nhưng tôi đã quay ngoắt đi chỗ khác.
"Chỉ ngày mai thôi con ạ. Bố vừa... "
"Bố nói sao ấy chứ? Thứ hai tuần trước, rồi thứ tư? Bố suốt ngày chỉ giỏi xin lỗi, bố chỉ thăm mẹ có hai lần tuần trước thôi ạ".
Bố tôi đi vào phòng ăn và ngồi xuống ghế. "Bố nghĩ", ông nói chậm rãi. "Con có thể không hiểu được".
"Hiểu cái quái gì".
Bố nhìn tôi, "Không được nói bậy, Georgie".
"Con xin lỗi".
Ông ấy không thấy nói bậy còn vạn lần tốt hơn đập phá, đánh đấm mọi thứ hay sao?
Bố đứng lên đi vào trong bếp.
"Con hãy đặt mình vào vị trí của bố mà suy nghĩ, mẹ bệnh tật, mình bố là người kiếm cơm nuôi cả nhà. Nếu bố không chăm chỉ làm việc thì bố sẽ mất việc. Nếu đi muộn về sớm thì con biết sao rồi đấy".
Ông chớp chớp mắt và thò tay gãi đầu.
"Bố biết so sánh với công việc của mẹ khi trước thì công việc của bố không phức tạp bằng nhưng dù sao bố cũng phải có một việc làm và bố đã cố gắng hết sức và... "
Tôi cảm thấy chết đứng, bố tôi nói thế hóa ra không phải lỗi của ông ấy khiến ông ấy mất việc hai lần trong bốn năm qua chắc. Ông ấy đã mất hàng tháng trời tìm việc trước khi có công việc này. Mẹ đã phải suốt ngày hối thúc để ông tìm việc gì làm cho đỡ rảnh rỗi và tôi đã phải nói với mẹ là không phải ai cũng có thể bay cao bay xa như mẹ để mẹ thôi cằn nhằn bố.
Và giờ thì đến lượt tôi cằn nhằn bố như mẹ đã từng.
Tôi tiến lại phía bố, choàng tay qua người ôm ông.
"Được rồi bố. Con hiểu rồi. Con sẽ đi thăm mẹ".
Bố nhìn và đưa tay vuốt tóc tôi. "Con của bố thế chứ". Ông nói. "Bố biết bố luôn có thể trông cậy ở con".
"Chỉ có điều... "
"Gì hả con?"
Tôi hít thật sâu, "Bố hứa với con là sẽ đi thăm mẹ vào thứ năm nhé?"
Ông vòng tay ngang ngực: "Tất nhiên rồi con yêu!", ông nói. "Để bố hôn chúc con ngủ ngon nào!"
Tôi nghênh má và ông hôn vào trán tôi.
"Chúc bố ngủ ngon!"
"Chúc con có nhiều giấc mơ đẹp". Ông nói với theo trong khi tôi đang bước lên cầu thang.
Tôi chỉ mong mình không có giấc mơ nào hết.
Run Rẩy Bờ Vai Run Rẩy Bờ Vai - Rosie Rushton Run Rẩy Bờ Vai