Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Amazing Grace
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1214 / 21
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
au trận động đất, Seth và Sarah đi bộ từ khách sạn Ritz-Carlton về nhà, đoạn đường khá xa. Đôi giày cao gót của bà rất khó đi, nhưng trên mặt đường có nhiều mảnh chai, nên bà không dám đi chân trần. Hai bàn chân bà bị nhiều chỗ giộp. Dây điện rơi xuống đường ngổn ngang, nhiều nơi còn toé ra lửa nên họ phải tránh những chỗ ấy. Khi còn cách nhà quãng một chục khu phố nữa, thì họ nhờ quá giang một chiếc xe hơi chạy qua, là xe của một bác sĩ ở bệnh viện St. Mary trở về. Khi ấy vào lúc ba giờ sáng, ông ta đi kiểm tra bệnh viện sau trận động đất. Ông ta nói cho họ biết rằng những việc ở bệnh viện tương đối được ổn định. Các máy phát điện dùng khi khẩn cấp đều hoạt động tốt, chỉ có một phần nhỏ trong phòng X-quang ở tầng chính bị hư hỏng thôi. Mọi việc đều tốt đẹp, mặc dù bệnh nhân và nhân viên đã bị một phen hoảng sợ.
Tại bệnh viện, mọi người cũng như bất kỳ ai trong thành phố đều không liên lạc được bằng điện thoại, nhưng họ đều nghe radio và xem tivi chạy pin để biết tin tức, họ đã thấy được khu vực nào trong thành phố bị nhiều thiệt hại nhất.
Ông ta còn nói cho họ biết vùng Marina lại bị rung chuyển rất mạnh, như trong trận động đất năm 1989, dù trận năm ấy nhỏ hơn bây giờ. Vùng này nhà cửa bị sập nhiều, còn có những đám cháy không chế ngự được. Người ta kể rằng phố xá đã bị cướp bóc. Cả khu Russian và Nob Hills vượt qua được cơn động đất 7,9 độ tương đối tốt, như mọi người ở khách sạn Ritz-Cariton đã chứng kiến. Một vài khu vực ở phía Tây thành phố bị thiệt hại nặng, như Noe Valley, Castro và Mission. Nhiều phần ở khu Pacific Heights bị rung rất mạnh. Lính cứu hỏa cố giải cứu những người bị kẹt trong nhà và thang máy, họ vẫn còn đủ người để dập tắt hỏa hoạn bùng phát ở nhiều nơi trong thành phố. Hầu như các nguồn nước đều bị hư hỏng, nếu làm được việc này quả là một kỳ công của họ.
Khi Sarah và Seth được người bác sĩ tốt bụng lái xe đưa về nhà, họ nghe tiếng còi hụ từ xa vọng lại. Cả hai chiếc cầu chính trong thành phố, cầu Bay Bridge và Golden Gate, đã bị đóng từ lúc trận động đất xảy ra. Cầu Golden Gate đung đưa dữ dội và có nhiều người bị thương trên đó. Hai phần vài cầu trên của cầu Bay Bridge sập xuống ở vài dưới, người ta nói rằng có nhiều xe bị rơi xuống, trong xe có nhiều người. Sự lưu thông bị gián đoạn nên không rơi xuống. Người ta báo cáo trong xe có nhiều nạn nhân bị mắc kẹt, không thể ra được, họ la hét giãy chết, cảnh tượng rất khủng khiếp. Người ta cũng không thể ước đoán được có bao nhiêu người bị tử vong. Nhưng số bị thương cũng đã lên đến hàng ngàn. Khi xe chạy chầm chậm trên đường phố, ba người lắng nghe tin tức trên radio của xe hơi.
Sarah đưa cho ông bác sĩ địa chỉ nhà họ, rồi ngồi lặng lẽ khi xe chạy về nhà, thầm cầu nguyện các con bình an vô sự. Họ không có cách nào để liên lạc được với chị giữ trẻ để biết con có được bình an hay không. Đường dây điện thoại bị hỏng, điện thoại di động không hoạt động được. Cả thành phố đã bị rung động mạnh khiến họ bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Bà chỉ muốn biết Oliver và Molly có khỏe không mà thôi. Seth nhìn ra ngoài cửa xe với vẻ bàng hoàng, ông luôn thử máy điện thoại đi động xem có liên lạc được không, và cuối cùng ông bác sĩ cũng đưa họ về đến nhà. Ngôi nhà bằng gạch rộng lớn nằm chót vót trên đồi ở Divisadero và Broadway nhìn ra vịnh có vẻ không hề hấn gì. Họ cám ơn ông bác sĩ, chúc ông ta sức khỏe, rồi bước ra ngoài. Sarah chạy đến cửa trước, Seth theo sau, vẻ thẫn thờ mệt mỏi.
Khi Seth đến chỗ Sarah thì bà đã mở cửa. Bà hất đôi giày ra khỏi chân, rồi chạy trên hành lang. Không có điện, nên hành lang tối tăm một cách kỳ lạ. Bà chạy qua phòng khách và lên lầu, rồi thấy các con. Chị giữ trẻ ngồi trên ghế nệm dài, Oliver ngủ trong tay chị, và Molly ngáy nho nhỏ bên cạnh, đèn cầy cháy sáng trên bàn. Chị giữ trẻ ngủ rất ngon, nhưng khi Sarah đến gần, chị cựa mình thức dậy.
- Chào bà ạ,... ôi... động đất lớn quá! - chị nói. Tuy đã tỉnh, nhưng chị chỉ nói nho nhỏ để khỏi đánh thức các em bé. Sarah nhìn quanh, thấy những bức tranh đều bị nghiêng, hai pho tượng bị rớt, cái bàn đánh bài xưa và nhiều ghế ngồi bị lật ngược. Căn phòng hết sức lộn xộn, sách rơi tung toé trên nền nhà, những đồ vật nhỏ văng bừa bãi khắp phòng. Nhưng hai con bà đã bình an vô sự, thế là tốt rồi. Chúng không bị thương tích, còn sống, rồi khi mắt Sarah quen với ánh sáng lờ mờ trong phòng, bà thấy trán Parmani bị sưng một cục. Chị cho biết khi động đất xảy ra, chị chạy đến để bế Oliver trong giường lên, thì cái kệ sách của cậu bé rơi xuống trúng chị. Sarah mừng vì cái kệ không làm chị bất tỉnh hay giết chết đứa bé. Trong trận động đất năm 1989, một em bé ở Marina đã chết vì thế, đồ đạc nặng tên kệ rơi trúng em trong lúc đang ngủ say. Sarah mừng vì lịch sử không lập lại cho con bà.
Oliver cựa quậy trên tay chị giữ trẻ, cậu bé ngẩng đầu, thấy mẹ, và Sarah bế cậu lên. Molly vẫn ngủ say, bé cuộn tròn như một con mèo nhỏ. Bố mẹ bé nhìn bé, họ mỉm cười và mừng vì các con đều bình an vô sự.
- Chào cưng, cưng ngủ ngon không? - Sarah hỏi con trai. Cậu bé nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên rồi nhăn mặt, môi dưới run run và bật khóc. Sarah nghĩ tiếng khóc của con là âm thanh tuyệt vời nhất, tuyệt vời như cái đêm bé chào đời. Bà đã lo sợ cho con suốt cả đêm, từ khi trận động đất xảy ra. Bà chỉ muốn chạy về nhà, bế con trong tay. Bà cúi xuống, sờ nhẹ vào chân Molly, như thể để bảo đảm rằng cô bé còn sống. - Chắc chị đã rất lo sợ, - Sarah nói với Parmani, giọng chứa chan tình cảm. Seth đi vào phòng giải trí, nhấc máy điện thoại. Vẫn chẳng có tín hiệu gì. Cả thành phố đều không có điện thoại để liên lạc. Seth hẳn đã thử điện thoại di động hàng triệu lần khi đi về nhà.
Khi trở lại phòng cũ, ông càu nhàu. - Quá khủng khiếp. Ít ra họ cũng phải làm sao cho hệ thống điện thoại hoạt động được chứ. Chúng ta phải làm sao đây? Bị cô lập cả tuần à? Tốt hơn là ngày mai họ phải giúp chúng ta sinh hoạt bình thường chứ. - Sarah nghĩ rằng ít có cơ may ngày mai hệ thống điện thoại sẽ hoạt động trở lại.
Điện cũng không có, và Parmani đã tắt đường ống dẫn khí đốt, cho nên ngôi nhà sẽ lạnh, nhưng may thay ban đêm trời lại ấm. Vào những đêm có gió, thường ở San Francisco trời rất lạnh.
- Chúng ta chắc phải cắm trại ở ngoài trong một thời gian, - Sarah vui vẻ nói. Bây giờ bà sung sướng vì đang bế con trai trong tay, cô con gái thì đang nằm trên ghế nệm dài trước mặt bà.
- Có lẽ ngày mai anh phải lái xe đi Stanford hay San Jose, Seth nói, vẻ bàng hoàng. - Anh phải gọi vài cuốc điện thoại.
- Ông bác sĩ nói rằng, ông ấy nghe người ở bệnh viện nói đường sá bị đóng hết. Có lẽ chúng ta đang bị cô lập hoàn toàn.
- Không thể được, - Seth đáp, vẻ hoảng hốt. Ông nhìn đồng hồ hiện số lân tinh. - Có lẽ anh phải đến đấy. Bây giờ ở New York gần bảy giờ sáng. Khi anh đến đấy, mọi người ở bờ Đông chắc đã đến văn phòng làm việc rồi.
- Anh không thể hoãn lại một ngày được hay sao? - Sarah hỏi. Seth không đáp mà chạy lên lầu. Năm phút sau, ông đi xuống, mặc quần jeans và áo len tay dài, chân mang giày thể thao, tay xách cặp với vẻ mặt căng thẳng.
Hai chiếc xe hơi của họ đã bị kẹt trong nhà xe dưới phố, có lẽ còn lâu mới có thể lấy ra được vì nơi đó đã sập. Và nếu có lấy ra được cũng không hy vọng gì xe còn chạy được. Ông bèn nhìn Parmani, cười với chị ta, mắt loé lên hy vọng trong ánh sáng lờ mờ của phòng khách. Ollie đã ngủ lại trong tay Sarah, vì tay bà ấm áp và nhờ những tiếng ru quen thuộc.
- Parmani, chị cho tôi mượn xe trong vòng hai giờ được không? Tôi muốn đi về phía Nam để gọi vài cuốc điện thoại xem sao. Có thể điện thoại di động ở đấy hoạt động được.
- Ông cứ lấy mà đi, - chị giữ trẻ trả lời, vẻ kinh ngạc. Chị thấy hành động của ông thật kỳ lạ, và Sarah lại càng ngạc nhiên hơn. Bây giờ không phải lúc đi đến San Joe. Bà nghĩ, chuyện ông bỏ mẹ con bà lại để đi đến đấy lo việc kinh doanh thì có vẻ không thích hợp tí nào hết.
- Anh không thể nghỉ ngơi được ư? Hôm nay ở San Francisco không ai có tâm trí đâu mà làm việc. Seth, có ngốc mới đi gọi điện thoại xa như thế. Nếu có trận động đất khác, hay dư chấn thì sao? Khi ấy ở đây chỉ có mẹ con em, và có thể anh không về được, - Hay tệ hơn, có thể chiếc cầu vượt sập trên đầu Seth trong lúc xe ông đang chạy ở dưới. Bà không muốn chồng đi, nhưng ông đã quyết định dứt khoát. Parmani nói chìa khoá trong xe để ở garage. Xe chị có hiệu Honda Accord, cũ rích cũ rang, nhưng chị đi khắp nơi. Sarah không muốn chị chở các con bà trong xe ấy, và bà cũng không muốn Seth đi. Chiếc xe đã chạy hơn một trăm ngàn dặm, và được sử dụng ít nhất mười hai năm, tất nhiên là không bảo đảm an toàn.
- Đừng lo. - Ông cười nói. - Tôi sẽ về. - Seth đi ra cửa. Sarah rất lo, lái xe không có đèn đường rất nguy hiểm. Lại không có đèn giao thông, rồi các thứ gãy đổ nằm chắn lối trên đường. Nhưng bà thấy không có gì cản được ông. Không để cho bà nói thêm lời nào, ông bỏ đi. Bà ngồi trong phòng khách, nghĩ đến Seth trong khi Parmani đi lấy thêm cây đèn cầy khác. Bà nghĩ không biết điều gì đã khiến cho ông quá tham công tiếc việc như thế, đến nỗi chỉ sau trận động đất mấy giờ mà đã tất tả lái xe đi, để vợ con ở nhà một mình tự xoay xở lấy. Bà cảm thấy có điều gì bất ổn đang xảy đến cho bà.
Bà và Parmani ngồi nói chuyện nho nhỏ trong phòng khách cho đến khi mặt trời mọc. Bà định lên lầu, để các con vào giường nằm với bà, nhưng bà nghĩ ở dưới này an toàn hơn, vì nếu động đất xảy ra nữa, bà có thể chạy ra ngoài nhanh hơn. Parmani nói sau vườn có cái cây bị đổ, và nhiều thứ trên lầu bị ngã nhào xuống nền nhà. Chiếc gương lớn đổ xuống, mặt gương bị nứt. Nhiều cánh cửa sổ phía sau bị văng ra ngoài, rớt xuống nền xi măng, gãy tan tành. Hầu hết đồ sứ và thủy tinh bể vỡ nằm ngổn ngang trên nền nhà bếp cùng với thực phẩm từ trên các kệ rơi xuống. Parmani cho biết nhiều thẩu nước trái cây và chai rượu vang bị vỡ, Sarah không mong gì dọn dẹp sớm được. Parmani xin lỗi vì đã không làm việc đó, chị bận chăm sóc các cháu. Sarah nói chị làm như thế là đúng, nếu bà ở vào trường hợp của chị, chắc bà cũng làm vậy. Một lát sau bà đặt Oliver nằm xuống ghế nệm dài, để vào bếp. Bà quá kinh ngạc trước cảnh bê bối ở đó. Hầu hết các cửa tủ đều mở toang hoác, mọi thứ trong tủ đều văng ra ngoài. Có lẽ phải mất nhiều ngày mới dọn sạch được căn nhà.
Khi mặt trời mọc, Parmani đi pha cà phê, rồi bỗng chị nhớ là nhà không có điện mà cũng không có ga. Chi bèn thận trọng đi trên những thứ đổ bể, đến rót vào tách một ít nước nóng, rồi thả vào tách một gói trà. Nước chỉ ấm thôi, nhưng chị đem đến cho Sarah uống tạm. Còn chị lột ăn một trái chuối. Sarah nói bà không muốn ăn, bà còn run và mệt mỏi.
Bà vừa uống xong tách trà thì Seth hiện ra trước cửa, vẻ buồn rầu và bực bội.
- Anh đi nhanh quá! - Sarah thốt lên.
- Đường sá bị đóng hết. - Ông sửng sốt đáp. - Tất cả đều thế. Toàn bộ đoạn đường dốc vào xa lộ số 10 cũng bị sập. - Ông không nói cho bà biết về cảnh người chết rất khủng khiếp. Khắp nơi đều có xe cấp cứu và cảnh sát. Ban tuần tra xa lộ cương quyết nói ông phải về nhà. Lúc này mọi người không được đi dâu hết. Ông nói ông ở tại Palo Alto, nhưng người cảnh sát bảo ông phải ở lại trong thành phố cho đến khi đường sá được khai thông. Và điều này phải cần ít nhất một tuần. - Anh đi sang Đại lộ 19 để vào xa lộ 280, nhưng vẫn không được. Bờ biển đi đến Pacific bị lở đất không có đường đi. Họ phong toả hết các lối ra vào. Anh không muốn đến các cầu xem sao, vì chúng ta nghe radio đã biết chúng đều bị cấm. Sarah. - Ông nói một cách giận dữ, - chúng ta bị cô lập rồi!
- Chỉ một thời gian ngắn thôi. Em không hiểu tại sao anh không bình tĩnh được. Vả lại, chúng ta có nhiều chỗ cần phải dọn dẹp. Không ai ở New York mong anh gọi đâu. Họ biết chuyện xảy ra ở đây còn rõ hơn mình nữa. Seth, tin em đi, không ai đợi anh gọi đâu.
- Em không hiểu gì hết, - ông đáp, vẻ bí mật, rồi chạy lên lầu vào phòng ngủ, đóng mạnh cửa. Sarah để con cho Parmani bồng và chạy theo chồng lên lầu. Chị giữ trẻ ngạc nhiên nhìn họ. Ông đi lui đi tới như con sư tử bị nhốt trong chuồng. Con sư tử rất dữ, như muốn nhào tới ăn thịt bà.
- Xin lỗi, anh yêu, - bà nói nhỏ. Em biết anh đang hợp đồng làm ăn với người ta. Nhưng anh không thể chống lại thiên tai. Chúng ta không thể làm gì để tránh nó được. Hợp đồng phải hoãn lại ít hôm thôi.
- Không hoãn được. - Ông đáp với vẻ dữ tợn. - Hợp đồng không hoãn được. Anh cần điện thoại gấp. - Nếu bà làm được cho ông, bà sẽ làm ngay. Nhưng bà không thể. Bà mừng vì con cái được bình an. Còn việc ông lo lắng cho việc làm ăn, bất chấp hoàn cảnh như thế này, có vẻ đã làm tổn thương bà. Nhìn ông, bà nhận ra lý do tại sao ông thành công trong kinh doanh. Seth gọi điện thoại liên miên, ông nói chuyện trên điện thoại di động cả ngày lẫn đêm để bàn chuyện làm ăn. Bây giờ không nói được, ông cảm thấy bị cô lập, mất hết khả năng, như người bị cắt thanh quản, trói hai tay. Ông bị trói chặt trong một thành phố chết, không liên lạc được với thế giới bên ngoài. Bà thấy ông xem việc này là một tai hoạ lớn, ước chi bà có thể thuyết phục được ông bình tĩnh lại.
- Seth, em có thể làm gì cho anh không? - bà hỏi rồi ngồi xuống giường và vỗ vỗ vào tay chồng. Bà nghĩ đến chuyện massage hay chà sát lưng và cổ cho ông, hay ôm ông vào lòng, hoặc nằm xuống giường với ông.
- Em có thể làm gì cho anh? Em có đùa không đấy? - Ông gần như hét lớn trong căn phòng trang hoàng rất đẹp của họ. Mặt trời đã lên cao, căn phòng đẹp lung linh trong ánh nắng ban mai trong trẻo. Seth không quan tâm đến vẻ đẹp đó, mà nhìn vợ với ánh mắt nẩy lửa.
- Em nói thật đấy, - bà bĩnh tĩnh đáp. - Em sẽ làm bất cứ điều gì em có thể làm được. - Ông nhìn bà như bà là người mất trí.
- Sarah, em không hiểu chuyện này đâu. Không ai hiểu hết. Không hiểu việc này đâu.
- Nói cho em nghe xem. Chúng ta cùng học trường kinh doanh. Chắc anh biết em không phải không biết gì về lĩnh vực anh làm.
- Đúng, anh biết, - ông đáp và ngồi xuống giường, cào tay lên tóc. Ông không nhìn bà khi nói. - Anh phải chuyển sáu chục triệu đô la ra khỏi tài khoản kinh doanh của anh nội trưa ngày hôm nay. - Giọng ông nghẹn ngào và Sarah kinh ngạc vô cùng.
- Anh đầu tư số tiền lớn như thế ư? Anh mua cái gì? Hàng hoá à? Mua nhiều tiền thế là quá nguy hiểm.
- Anh không mua gì hết, Sarah à. - ông đáp và nhìn bà rồi quay mặt đi chỗ khác, - Anh đang làm công việc gian lận, nếu không che dấu được, anh sẽ bị bắt... chúng ta sẽ bị bắt... những thứ chúng ta có đều ra tro... thậm chí anh còn đi tù. - Ông nhìn chằm chằm xuống nền nhà khi nói.
- Anh nói chuyện gì thế? - Sarah hoảng hốt hỏi. Bà nghĩ ông nói đùa, nhưng vẻ mặt ông không đùa chút nào hết.
- Công ty anh vừa bị kiểm toán viên đến kiểm tra trong tuần này. Đấy là việc kiểm toán của các nhà đầu tư để kiểm tra quỹ của bọn anh có đúng lời khai trong sổ sách không. Dĩ nhiên cuối cùng bọn anh sẽ có đủ, nên không có vấn đề gì trong việc này. Trước đây anh đã làm như thế. Sully Markham đã che đậy cho anh. Cuối cùng bọn anh cố kiếm ra tiền bỏ vào tài khoản. Nhưng lúc mới bắt đầu, thỉnh thoảng bọn anh không có tiền, Sully giúp anh chêm vào một ít khi các nhà đầu tư kiểm tra quỹ. - Sarah chằm chằm nhìn chồng nói.
- Một ít à? Anh gọi sáu mươi triệu đô la chêm vào là một ít à? Lạy Chúa Jesus, Seth, anh nghĩ gì thế? Anh có thể bị bắt, hoặc không thể kiếm được tiền. - Trong khi nói, bà nhận ra mọi việc tất yếu sẽ xảy ra như thế. Tuy bây giờ ông đang ở đây.
- Anh phải kiếm ra tiền, nếu không Sully sẽ bị bắt ở New York. Anh ta phải chuyển tiền lại trong tài khoản của anh ấy nội trong hôm nay. Các ngân hàng bị đóng cửa. Anh không gọi điện thoại cho Sully được để nói với anh ấy cố che đậy việc này.
- Chắc anh ta biết rõ mọi việc rồi. Cả thành phố ngưng hoạt động, hẳn anh ta phải biết anh không thể làm gì được. - Mặt Sarah tái mét. Bà không bao giờ nghĩ rằng Seth lại thiếu thành thật. Sáu mươi triệu đôla không phải là một số tiền nhỏ. Số tiền này thật lớn. Đây là sự gian lận có tầm cỡ. Không bao giờ bà nghĩ rằng Seth lại làm một việc như thế. Vấn đề này khiến cho bà phải đặt dấu hỏi rằng ông là ai.
- Đáng ra anh phải giải quyết cho xong việc này vào hôm qua. - Seth đau khổ nói. - Anh đã hứa với Sully là anh sẽ giải quyết vào lúc chấm dứt buổi giao dịch. Nhưng những kiểm toán viên vẫn ở lại cho đến sáu giờ. Vì thế mà anh đến khách sạn Ritz trễ. Anh biết Sully còn thời gian cho đến hai giờ hôm nay, và anh còn đến mười một giờ, cho nên anh nghĩ anh sẽ lo việc này được. Hôm qua anh lo lắng nhưng không hoảng sợ. Bây giờ anh hoảng sợ. Bọn anh hoàn toàn bị bế tắc. Sully đã bị kiểm tra vào thứ hai. Anh ta phải chịu bó tay. Các ngân hàng ở đây chắc sẽ không mở cửa. Anh không thể gọi Sully để báo cho anh ấy biết. - Seth có vẻ như sắp khóc, Sarah nhìn ông sửng sốt, kinh ngạc.
- Chắc bây giờ anh ta đã kiểm tra, thấy rằng anh không chuyển tiền được, - bà nói và cảm thấy choáng váng. Bà cảm thấy như thể đi trên con tàu siêu tốc, không có dây thắt lưng, không có chỗ tựa. Bà không biết Seth nghĩ sao. Ông có nguy cơ đi tù. Và nếu thế thì chuyện gì sẽ xảy ra cho họ.
- Phải, chắc Sully đã biết anh không chuyển tiền cho anh ta được. Rồi sẽ như thế nào đây? Trận động đất mắc dịch đã làm cho thành phố tê liệt, anh không thể có tiền để chuyển cho Sully. Khi các kiểm toán viên đến kiểm tra vào sáng thứ hai, anh ta sẽ thâm hụt sáu mươi triệu đô la, và anh không thể làm gì được. - Seth và Sully đã phạm tội lừa đảo, vượt quá ranh giới bang. Sarah nghĩ rằng đây là tội hình sự thuộc thẩm quyền liên bang, rất nặng, và Seth cũng biết thế. Nghĩ đến đó, bà không làm sao chịu đựng nổi, bà nhìn ông mà cảm thấy như căn phòng đang đổ sụp xuống đầu mình.
- Seth, anh sẽ làm gì? - Sarah nói, giọng thì thào như hơi thở. Bà đã biết chuyện sai trái của ông, nhưng bà không hiểu tại sao ông làm thế. Tại sao có chuyện như thế này xảy ra cho họ?
- Anh không biết, - Seth thành thật đáp rồi nhìn vào mắt bà. Ông có vẻ hoảng sợ, và bà cũng thế. - Có lẽ anh sẽ bị tan gia bại sản vì vụ này. Anh và Sully là bạn cũ. Trước đây không bao giờ bọn anh bị bắt, và anh luôn luôn có thể che dấu được tội lỗi của mình. Không may là lần này anh gặp khó khăn.
- Ôi lạy Chúa, - Sarah thốt lên nho nhỏ. - Nếu họ truy tố anh thì sao?
- Anh không biết. Lần này thật khó che đậy. Anh nghĩ chắc Sully không thể trì hoãn việc kiểm toán. Chuyện ấn định giờ kiểm toán là do các nhà đầu tư của anh ta quyết định, họ không muốn để cho ai có thì giờ tráo trở hay gian lận sổ sách. Chắc chắn bọn anh sẽ gian lận sổ sách. Bọn anh đã lừa dối họ. Anh không biết khi Sully hay tin chúng ta bị động đất, không chuyển tiền quỹ cho anh ấy được, anh ấy có khả năng trì hoãn việc kiểm toán không. Sáu mươi triệu không phải số tiền nhỏ để dấu dưới thảm. Và họ sẽ nhận thấy đây là sự lừa bịp. Tệ hơn nữa, đường dây lừa bịp chạy thẳng đến cửa nhà anh ấy. Nếu Sully không tìm được phép lạ vào giờ chót trước ngày thứ hai, thì chắc bọn anh sẽ hoàn toàn thất bại.
Nếu các kiểm toán viên nêu vấn đề này ra, Tòa Án liên bang sẽ tìm anh trong vòng năm phút. Và anh ngồi yên ở đây để đợi họ đến vì bây giờ không thể nào chạy trốn được. Việc gì phải đến sẽ đến. Chắc chúng ta phải thuê một luật sư thật giỏi để xem có cấu kết được với công tố viên liên bang không. Ngoài việc đó ra, anh có thể chạy trốn sang Brazil, nhưng anh không thể làm như thế với em. Cho nên anh nghĩ ta phải ngồi đây đợi kết quả ra sao, đến khi cảnh hỗn loạn do trận động đất gây ra lắng dịu. Anh đã cố thử máy Black Berry, nhưng máy chết đơ. Chúng ta đành ngồi chờ xem kết quả thôi... Anh xin lỗi, Sarah.- Ông nói thêm. Ông không biết nói gì với bà nữa. Bà nhìn ông, nước mắt chảy đầm đìa. Bà không ngờ ông lại thiếu thành thật với bà như vậy. Bây giờ bà cảm thấy như bị ai quất mạnh vào người.
- Tại sao anh làm một việc như thế? - Bà hỏi trong khi lau vội giọt nước mắt chảy xuống má. Bà ngồi yên không nhúc nhích, nhìn ông đăm đăm vì không tin điều ông vừa nói. Nhưng rõ ràng đây là sự thật. Đời bà bỗng trở thành một cuốn phim khủng khiếp.
- Anh nghĩ sẽ không bao giờ bọn anh bị bắt, - ông đáp và nhún vai. Ông không tin có chuyện như thế, nhưng một chuyện khác đã khiến cho Sarah đau khổ. Seth không biết. Ông không biết Sarah đã cảm thấy mình bị phản bội trước lời thú tội của ông.
- Dù anh không bị bắt đi nữa, thì tại sao anh làm một việc bất chính như thế? Anh đã bất tuân pháp luật, lừa dối các nhà đầu tư. Nếu anh để mất hết tiền bạc của họ thì sao?
- Anh nghĩ anh có thể che đậy được việc này. Anh đã thường làm thế. Mà em phàn nàn cái gì? Em cứ nhìn việc anh xây dựng sự nghiệp nhanh chóng thì biết. Em nghĩ sao trước tài sản kếch xù này? - Ông chỉ tay quanh phòng ngủ, và bà nhận ra mình không hiểu ông. Bà đã nghĩ bà hiểu, nhưng thật ra không. Seth - người chồng rất mực thương vợ con mà bà biết như thể đã biến mất rồi.
- Nếu anh đi tù thì chuyện gì sẽ xảy ra cho tất cả những thứ này? - Bà không mong ông thành công vĩ đại, bà chỉ muốn họ có cuộc sống đầy đủ thôi. Ngôi nhà trong thành phố, một ngôi nhà khổng lồ khác ở Tahoe, máy bay, xe hơi, nữ trang đắt tiền. Ông đã xây ngôi nhà bằng giấy và nó sắp sụp đổ tan tành, bà không khỏi tự hỏi nó sẽ gây cho họ nhiều bất ổn như thế nào. Seth tỏ ra căng thẳng và bối rối.
- Anh nghĩ những thứ này sẽ biến mất, - ông đáp. - Dù anh không đi ở tù chúng cũng sẽ như thế. Anh phải nộp phạt, phải trả tiền lời của số tiền mà anh đã vay mượn.
- Anh không mượn, mà anh lấy. Số tiền của Sully cũng thế. Tiền này là của những nhà đầu tư, chứ không phải của các anh. Anh cấu kết với bạn để rồi nói láo với mọi người. Chuyện như thế là không tốt. Seth à. - Bà không muốn ông bị bắt, vì số phận của ông và của gia đình, nhưng bà nghĩ rằng nếu ông bị bắt thì cũng phải thôi.
- Cám ơn em đã dạy anh bài học về đạo đức, - ông gay gắt nói. - Dù sao anh cũng báo cho em biết là tất cả những thứ này có lẽ sẽ đi đong, rất nhanh. Họ sẽ lấy hết tài sản của ta, hay một ít, lấy nhà, máy bay, và hầu hết bất động sản. Số còn lại, ta phải bán. - Ông nói đến chuyện này một cách rất thản nhiên. Sau trận động đất vào đêm qua, ông biết mình đã hoàn toàn thất bại.
- Rồi chúng ta làm sao để sống?
- Chắc phải mượn tiền của bạn bè. Anh không biết, Sarah à. Khi nào chuyện ấy xảy ra, chúng ta sẽ tính. Hiện giờ, chúng ta đang được yên ổn. Trong lúc trận động đất chưa được chế ngự hoàn toàn, không có ai tìm anh đâu. Có lẽ tuần sau chúng ta sẽ biết. - Nhưng Sarah nghĩ rằng thế giới của họ đang sụp đổ, và chính Seth cũng nghĩ thế. Không có cách gì tránh khỏi, dù ông có khéo léo như thế nào. Ông đã đẩy cuộc đời của họ vào con đường tệ hại nhất.
- Họ sẽ lấy nhà của chúng ta phải không? - Bà hỏi, mắt nhìn quanh phòng với vẻ hoảng sợ. Đây là tổ ấm của bà. Bà không cần ngôi nhà sang trọng đầy đủ như thế này, nhưng đây là nơi họ đã sống, nơi con họ chào đời. Viễn ảnh mất nhà làm cho bà hoảng sợ. Nếu Seth bị bắt, bị kết tội, từ đây về sau họ sẽ lâm vào cảnh thiếu thốn. Thế nào bà cũng phải kiếm việc để làm, kiếm chỗ để ở. Và Seth sẽ ở đâu? Đi tù ư? Chỉ mới cách đây mấy giờ, bà muốn biết con bà có bình an không, nhà cửa họ có bị sập trong trận động đất không. Thế mà bây giờ, sau khi nghe Seth tiết lộ sự thật, họ chỉ còn được bảo đảm một điều là con họ được bình an. Sau khi nghe Seth nói tình hình, bà không hiểu nổi chồng bà là ai. Từ bốn năm nay, bà đã lấy một người xa lạ. Ông là bố của các con bà, bà đã tin tưởng và thương yêu ông.
Nghĩ đến chuyện đó, bà bật khóc to. Seth đến quàng tay ôm quanh người vợ, nhưng bà hất ra. Bây giờ bà không biết ông là bạn hay thù. Ông đã không nghĩ gì đến vợ con, đã đẩy vợ con vào vòng nguy hiểm. Bà tức giận, đau đớn trước hành động của chồng.
- Anh yêu em, cưng à, - ông nói nho nhỏ. Bà nhìn ông với vẻ kinh ngạc.
- Giờ sao anh nói được như thế? Tôi cũng yêu anh. Nhưng anh cứ nhìn vào việc anh đã làm cho gia đình đi. Không phải cho anh và tôi, mà cho các con. Chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài đường, và anh sẽ đi tù. - Chắc chắn sẽ như thế.
- Có lẽ không đến nỗi như thế đâu. - Ông cố trấn an bà, nhưng bà không tin. Bà biết quá nhiều về qui chế của Tòa án Liên bang. Ông đang đứng trước nguy cơ bị bắt và tống giam. Nếu ông ở tù, cuộc sống của gia đình sẽ lao đao theo. Cuộc sống sẽ không yên bình như cũ được nữa.
- Bây giờ chúng ta phải làm gì? - Bà hỏi, vẻ khổ sở. Bà khóc ngất trong cái khăn giấy, trông bà không còn là người thiếu phụ cao sang như đêm qua. Bà bây giờ là người phụ nữ đầy hoảng sợ. Bà đang mặc cái áo len tay dài ngoài chiếc áo dạ hội, ngồi trên giường với hai bàn chân trần và khóc. Trông bà như một kẻ lang thang đang lâm vào tình trạng vô vọng. Và đúng là bà đang ở trong tình trạng ấy, vì chồng bà gây ra.
Bà xõa mái tóc bới theo kiểu Pháp xuống, mái tóc đen phủ kín hai vai. Bà có vẻ trẻ lại một nửa so với tuổi của mình. Bà đưa mắt nhìn chồng và cảm thấy bị phản bội, một cảm giác trước đây không bao giờ có. Không phải bị phản bội về mặt tiền bạc, mặc dù nó rất quan trọng, cho bà và con bà. Nhưng ngoài chuyện này ra, ông đã làm cho họ mất hết hạnh phúc, làm cho bà thấy hết an toàn. Ông đã đẩy gia đình vào vòng nguy hiểm vì ông đã kéo đời bà theo cuộc phiêu lưu của chính mình.
- Anh nghĩ là chúng ta chỉ còn cách đợi mà thôi.- Seth nói nhỏ. Ông đi qua phòng, đến cửa sổ, nhìn ra ngoài, bên dưới lửa còn cháy trong ánh ban mai. Ông thấy những ngôi nhà gần đấy đã bị hư hại nặng. Cây cối ngã đổ, những ban công gãy nằm lơ lửng trên không, những ống khói xiêu vẹo trên mái nhà. Nhiều người đi loanh quanh, vẻ bàng hoàng. Nhưng không ai sửng sốt như Sarah, bà khóc ngất trong phòng. Cuộc đời họ chỉ còn trong một thời gian ngắn nữa là hoàn toàn thay đổi, và có lẽ cuộc hôn nhân của họ cũng theo đó vỡ tan.
Những Trái Tim Vàng Những Trái Tim Vàng - Danielle Steel Những Trái Tim Vàng