For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10592 / 35
Cập nhật: 2015-08-04 21:09:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ức vội đặt viết xuống bàn, anh hốt hoảng:
- Con nói dì Liên muốn con ở chung phòng?
- …
- Ý của bà nội à?
- …..
- Ba biết mà. Cu Tí ba là số một mà. Bà nội có chuyện gì mà không chiều con?
- …..
- Ừ, cu Tí phải ở chung phòng với ba chứ.
- Thôi được. Để ăn mừng chiến thắng hôm nay. Chiều nay hai cha con mình đi ăn nhà hàng. OK?
Giọng cu Tí vang lên rõ mồn một:
- OK.
Đón anh trước cổng là chú Tư. Vừa thấy anh, ông đã tươi cười:
- Cậu hai mới về.
- Vâng. Mẹ tôi có nhà không chú Tư?
Ông Tư khép cổng lại rồi đi nhanh đến chiếc Ford bóng lộn nơi Đức đang đứng.
Ông nói:
- Dạ, lúc nãy bà vừa đi gặp một người bạn. Bà bảo không ăn cơm chiều.
- Vâng, tôi biết rồi.
Đức ôm mớ hồ sơ đi thẳng vào nhà. Anh nhìn dáo dác phòng khách không thấy ai, nên đi thẳng lên phòng mình.
Đức đẩy cửa phòng vào và kêu lớn:
- Cu Tí à! Cục cưng đâu rồi, ba về rồi nè.
Nghe tiếng anh, Bạch Liên ngồi trên giường quay mặt lại, cô hớn hờ chạy đến đỡ chồng hồ sơ trên tay anh.
Cô ngọt ngào:
- Ôi anh! Anh mới về hả? Để em phụ nào?
Thái Đức sững người trước cảnh đó. Bạch Liên ngồi trên giường năn nỉ cu Tí nên không kịp phản ứng gì, đành để chồng hồ sơ qua tay Bạch Liên.
Anh đến bên cu Tí đang nằm giẫy giụa trên giường. Đức ngọt giọng hỏi con:
- Cu Tí! Con lại bướng hả? Ba không thích đâu.
Cu Tí không trả lời, cậu bé nhảy tót lên đùi anh, bá lấy cổ cha yêu thương.
Đức thấy khó chịu trước sự có mặt của Bạch Liên nên vừa thấy cô bước đến anh đã lên tiếng lạnh lùng:
- Không còn việc gì đâu. Cô ra ngoài đi.
Bạch Liên mỉm cười, cô dịu dàng ngồi xuống cạnh anh:
- Anh đi làm về mệt rồi, để em lo cu Tí cho.
Anh không thèm nhìn Bạch Liên, ôm cu Tí ngã ra giường:
- Không cần. Tôi lo được, cô ra ngoài đi.
Bạch Liên vẫn nhẫn nại:
- Lo cho cu Tí là bổn phận của em. Anh…
Bạch Liên chưa nói hết câu đã bắt gặp cái nhìn toé lửa của Đức, ánh mắt anh như muốn đốt cô ra thành tro bụi làm cho Bạch Liên khẽ rùng mình.
Cô lùi lại một bước, nhún vai cố lấy lại tự chủ, cô lắp bắp:
- Em… ra ngoài…
Bạch Liên vừa ra khỏi cửa phòng, anh đã ngồi bật dây bước đến khoá trái cửa lại.
Ngã người ra giường anh giang hai tay ra uể oải:
- Cu Tí đấm lưng cho ba đi.
Cu Tí vui vẻ đồng ý:
- Yes, sir.
Bàn tay bé nhỏ của cậu bé đấm thình thịch trên tấm lưng to khoẻ của anh.
Cậu bé mè nheo:
- Ba. Tối nay đi ăn nhà hàng rồi đi ăn kem luôn nha ba.
Đức lim dim mắt, đáp hờ hững:
- Ừ.
- Đi “nhót” luôn nha ba.
- Ừ, nhót. Dắt con đi để bà nội con nhót lại ba hả? Ở nước ngoài khác. Giờ về Việt Nam khác.
Cu Tí ôm lấy vai anh, kề sát mặt vào tai anh thủ thỉ:
- Ba! Mời má Ly đi ăn luôn nha ba.
- Ừa… hả?
Đức ngồi bật dậy, tròn mắt nhìn cu Tí lạ lẫm:
- Con mới nói …
- Con gọi điện thoại mời má Ly rồi.
Cu Tí đáp lời cha tỉnh bơ.
Thái Đức cố dằn cơn giận:
- Vậy cô ấy nói là bận lắm phải không?
Cu Tí lắc đầu cười cười:
- Sáu giờ ba mươi gặp tại New World.
Đức nhảy nhổm lên:
- Con nói cái gì? Còn không đầy một giờ nữa làm sao ba chuẩn bị kịp hả?
Cu Tí ngạc nhiên:
- Ba chuẩn bị cái gì?
Anh định phân tích cho con trai hiểu những công việc thường làm của một chàng trai khi “hẹn hò” cùng một cô gái nhưng lại thôi. Anh không có thời gian.
Anh lườm con trai:
- Con tự đi tắm. Tự… chuẩn bị áo quần được không?
- Sao ba không chuẩn bị cho con? – Cu Tí ôm cổ ba.
- Cu Tí ngoan. Bây giờ cu Tí lớn rồi, phải tự lo.
Thấy cậu bé xụ mặt khi ba không lo cho mình, anh đề nghị:
- Thôi được, ba với cu Tí thi xem ai chuẩn bị nhanh nhất. Người nào thua sẽ bị ở nhà. OK?
- OK.
Đáp lời cha xong cu Tí chạy một mạch vào nhà tắm mà không cần ai nhắc nhở.
Thái Đức chống tay lên hông nhìn theo con, lắc đầu.
- Ba mày ở nhà thì ai chở mày đi. Ở đó mà nhõng nhẽo.
Ừa mà mình cũng phải chuẩn bị nữa chứ. Lần này phải gỡ gạc danh dự lần trước mình xoàng xĩnh quá.
Nghĩ là làm. Ba tủ quần áo của anh bắt đầu được mở tung ra và anh bắt đầu “uớm” thử.
Thật ra anh mặc bộ nào cũng đẹp, vì dáng người của anh rất lý tưởng, cũng như những bộ đồ kia là do anh đích thân thiết kế.
====
Cu Tí dáo dác nhìn quanh, tuy hôm nay không phải cuối tuần, nhưng nhà hàng rất đông. Cậu bé rất thích không khí nhộn nhịp này nên cứ chạy lung tung.
Thái Đức thấy vậy liền nhắc nhở con trai:
- Tí à! Con phải nghiêm chỉnh lại nếu không thì ba…
Rầm!
Anh chưa kịp nói hết câu thì cậu quý tử đã gây ra chuyện.
Trong một lúc sơ hở, anh đã để cậu bé vuột khỏi tay mình và đâm sầm vào một người khách.
Nhìn người phụ nữ ngoài năm mươi với vẻ quý phái trong bộ vest đang lom khom dưới đất, anh lắc đầu bước đến nhỏ nhẹ.
- Xin lỗi cô. Con trai cháu vô ý đụng phải cô. Cháu thành thật xin lỗi cô. Cô không sao chứ ạ?
Bà Diệu Hương vịn tay anh cố đứng dậy. Bà nhìn anh vẻ thông cảm rồi lại đảo mắt nhìn cái đầu đang thò ra phía sau lưng anh.
Đức nhìn ánh mắt bà hiểu ý nên kéo cu Tí ra. Anh nghiêm giọng:
- Con hãy xin lỗi bà cô đi.
Cậu bé nhìn cha với vẻ sợ hãi:
- Con xin lỗi bà cô. Tại…
- Thôi được rồi.
Bà Diệu Hương mỉm cười hiền hậu áp hai tay vào má cậu bé giọng bà yêu thương:
- Ta không sao. Con ngoan lắm. Con tên gì?
Cu Tí cười:
- Thái Lương ạ!
- Thế à? Tên hay lắm.
Dĩ nhiên rồi. Do ba cháu đặt mà.
Bà Diệu Hương bật cười trước vẻ lanh lợi trẻ con của cu Tí. Sửa lại chiếc áo khoác, bà nói với Đức:
- Anh có cậu con trai đáng yêu lắm. Thôi tôi phải đi đây, chúc hai cha con ngon miệng.
Đức định hỏi bà Diệu Hương xem sức khoẻ của bà như thế nào, nhưng bà đã vội vã bỏ đi.
Anh cho hai tay vào túi quần, bất lực nhìn theo:
- Ba chưa kịp hỏi địa chỉ cũng như tên cô đó.
Cu Tí kéo tay ba:
- Ba! Bà cô đẹp quá hả ba.
Anh dắt tay con đến chiếc bàn ở góc phòng:
- Ừ. Rất quý phái.
- Giống má Ly ghê ba.
Xoa đầu con, anh nói:
- Má Ly giống bà cô đó chứ.
Mà họ có bà con gì không, sao lại giống nhau vậy kìa?
Một câu hỏi vang lên trong đầu nhưng anh không thể có câu trả lời. Vì hai cha con anh đành ngồi xuống bàn chờ… Diễm Ly.
Diễm Ly hối hả đẩy cửa bước vào. Cô vội vàng đến nỗi người phục vụ không kịp mở cửa cho cô.
Đảo mắt tìm hai cha con cu Tí, nhưng cô chưa tìm ra thì đã thấy một phụ nữ trạc tuổi mẹ cô đứng chao đảo ở quầy tính tiền.
Với tư cách là một bác sĩ, cô đến hỏi:
- Dạ… xin lỗi dì. Hình như dì không… được khoẻ?
Người phụ nữ búi tóc sau gáy và bận một chiếc váy màu dưa cải trông rất sang trọng. Tuy đã trung niên, nhưng ở bà vẫn còn phảng phất nét đẹp của một tiểu thư cao quý.
Đẩy cặp kính mạ vàng, bà gật gù:
- Vâng… tôi… thấy không được khỏe. Không hiểu sao lại bị choáng bất ngờ.
Ly nhướng mày:
- Dạ… thưa… cháu có thể xem mạch cho dì không ạ?
Người phụ nữ nãy giờ không rời mắt khỏi Ly. Đôi mắt bà như ánh lên một niềm vui.
Thật bất ngờ. Con bé xinh quá. Chà! Sao mà hợp với con trai mình quá vậy. Khi làm việc thì quên hết mọi chuyện. Nhưng sao trông con bé có vẻ mệt mỏi quá. Bộ cô út nó không chăm lo gì cho nó hay sao? Dám bỏ bê con dâu ta. Cái bà này! Nếu biết vậy lúc nãy ta sẽ cho bà ấy… một trận.
Ly mỉm cười rồi nhẹ nhàng cất dụng cụ vào túi xách:
- Dạ xong rồi. Sức khoẻ dì rất tốt, huyết áp không có vấn đề gì. Tuy nhiên, theo cháu thì dì bớt lo lắng một chút.
Người phụ nữ ngạc nhiên:
- Sao cô biết tôi lo lắng? Bộ cô là… thầy bói…
Lắc đầu mỉm cười Ly đáp:
- Dạ, không ạ. Cháu là bác sĩ thẩm mỹ.
Người phụ nữ nghi ngờ:
- Vậy là cô biết trị tất cả các bệnh?
Ly nhìn bà âu yếm:
- Cháu không được như dì nói đâu. Thỉnh thoảng cháu có giúp việc cho giáo sư nên cháu có biết… đôi chút.
Người phụ nữ cầm tay Ly, giọng xúc động:
- Bác sĩ thẩm mỹ gì mà… bụi quá vậy con, không sợ người ta cười à?
Ly hơi cúi thấp mặt để giấu đi nụ cười xấu hổ của mình.
Người phụ nữ lại vuốt tóc cô:
- Sao dì biết?
- Nhìn chiếc nơ kẹp của con, ta biết. Ta cũng là thành viên của hội…
Ly sáng mắt hỏi lại:
- Vậy hả dì?
Người phụ nữ gật đầu:
- Ừ, nhưng ta phải về kẻo con trai ta trông. Hy vọng sẽ gặp lại cháu một ngày không xa… Cảm ơn cháu… vì mọi chuyện.
Ly nhìn theo người phụ nữ bằng một sự ngưỡng mộ.
Chẳng biết cái tên con trai của dì ấy có mong mẹ về thật không. Hay là lại đi… hò hẹn với cô nào rồi.
Ly so vai, rụt cổ khi nghĩ đến viễn cảnh đó. Nếu ở trên đời này, con cái đều hiếu thảo với cha mẹ thì làm gì có viện dưỡng lão.
- Xin lỗi cô, Cô có phải là Diễm Ly không ạ?
Người phục vụ cất tiếng hỏi làm Diễm Ly sực tỉnh.
Cô đứng dậy, trên tay cầm túi xách, đáp nhỏ:
- Vâng, nhưng sao ạ?
Người phục vụ lịch sự chỉ tay vào góc phòng.
- Dạ, quý khách đó có nhã ý mời cô đến dùng bữa.
Ly nhìn theo hướng chỉ của anh chàng phục vụ. Cô giật thót tim khi thấy cu Tí vẫy tay chào cô.
Gật đầu cảm ơn sự phục vụ tận tình của anh bồi, Ly sải bước đến góc phòng. Gì nữa đây trời? Diễm Ly thầm than trong bụng khi thấy trái tim mình không còn ngủ yên nữa.
Chiến thuật của Đức quả là có tác dụng. Vẻ lịch lãm của anh đã làm cho trái tim bé bỏng của cô chơi một điệu nhạc không hề có sự đồng ý của chủ nhân nó.
Mà lạ thật. Mình không mặc váy, mình đang mặc… quần Jean. Mình không đi giầy cao gót. Tại sao chân mình cứ “díu” lại. Ôi, ước gì mình có thể “giải phẫu” đôi mắt đa tình của hắn.
Và Ly lại tự nhủ với bản thân. Diễm Ly ơi là Diễm Ly. Ly là một tên… đào hoa. Và mi cũng sắp lên xe hoa rồi. Chỉ tới ngày mai là mi gặp… vị hôn phu rồi.
Phớt lờ hắn đi. Phải… phớt hắn đi.
Sau khi Ly tự làm việc tư tưởng cho mình xong, cô tự tin bước đến:
- Chào anh. Chào… cu Tí.
- Chào… má nuôi.
- Ngoan – Ly xoa đầu nó.
Cô mỉm cười với cậu bé rồi nhanh nhẹn kéo ghế ngồi không cho cơ hội anh… ga lăng.
Cô phớt lờ luôn vẻ mặt hụt hẫng của anh. Anh đang tự hỏi tại sao người đẹp trước mặt mình lại “hai mùa” nhanh như thế. Rõ ràng lúc nãy còn mỉm cười e thẹn với anh vậy mà nãy giờ lại đặt hoa hàm tiếu vào… tủ lạnh.
Sau khi đã yên vị, Ly hỏi cu Tí:
- Cục cưng à! Đợi má nuôi có lâu không?
Cu Tí ậm ừ một chút rồi đáp nhanh:
- Dạ, không ạ. Con với chú mới đến. Mà đợi người đẹp thì có bao lâu cũng phải đợi mà.
Ly bật cười trước câu nói của câu nhóc, Ly kêu lên:
- Trời ơi! Con trai má mới như vầy mà đã biết “nịnh đầm” rồi.
Nãy giờ ngồi yên quan sát “má” của đứa con mình, bây giờ Thái Đức mới lên tiếng.
Anh lạnh lùng:
- Nè! Hai người thôi đi. Đây là nhà hàng chứ đâu phải là “câu lạc bộ những người nhiều chuyện” đâu. Đói sắp xỉu rồi nè.
Ly nhìn cu Tí, cả hai le lưỡi tỏ ra miễn cưỡng chấp hành mệnh lệnh của sếp.
Thái Đức phẩy tay gọi người phục vụ đến, anh cầm thực đơn xem qua một lượt rồi hỏi… cu Tí:
- Nhóc ăn gì?
Cu Tí lườm anh lại:
- Phải hỏi phụ nữ trước, phụ nữ là vạn tuế.
Diễm Ly khẽ liếc anh và giấu đi một nụ cười.
Còn anh thì quê không thể tả. Lúc nãy thì nó làm “nở mũi anh” còn bây giờ thì lại sử dụng chiêu “Gậy ông đập lưng ông”. Quê không thể tả.
Anh khẽ nói:
- Vậy thì ưu tiên cho… phụ nữ và trẻ em. Cô Ly gọi thức ăn đi.
Ly cũng nhìn một lượt qua bảng thực đơn, cuối cùng cô đành chun mũi lắc đầu:
- Tôi không biết chọn món gì nữa. Cái gì cũng ngon hết. Hay… anh chọn dùm tôi luôn đi.
Đức háy mắt với cu Tí rồi mỉa mai cậu bé:
- Sao? Bây giờ phụ nữ nhờ kìa. Người đàn ông nào sẽ giúp đây?
Cu Tí cười cười:
- Ở đây món nào cũng thích. Con cũng không chọn được. Đàn ông lớn chọn đi.
- Thôi được, để đàn ông lớn chọn.
Và Đức bắt đầu chọn, anh nói với anh bồi:
- Anh làm ơn cho tôi một cái lẩu thái, cua rang me, gà nướng lu, cá mè chiên xù. À, còn cho tôi món tôm nướng nữa.
Thái Đức trả bảng thực đơn lại cho anh bồi, anh nhìn Ly và cu Tí mỉm cười:
- Sao hả? Hai người bổ sung gì thêm đi.
Ly sững sờ nhìn Đức:
- Hả? Còn bổ sung gì nữa?
- À, quên.
- Cậu làm ơn cho tôi thêm một chai rượu vang luôn. À, còn….
- Hả? Còn nữa hả?
Diễm Ly cùng cu Tí kêu lên khi nghe Thái Đức gọi tiếp.
Anh mỉm cười:
- Còn nước ngọt cho… con nít.
Cu Tí tiu nghỉu nhìn cha:
- Thì… nước ngọt.
- Vậy thì được rồi. Anh làm ơn cho tôi những món vừa rồi.
- Dạ, xin quý khách chờ một chút chúng tôi sẽ đem ra ngay.
Anh phục vụ đi rồi, Đức mới thấy ngay khi bị người đẹp chiêm ngưỡng.
Anh cười cầu tài:
- Nè! Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy? Tôi cũng biết mắc cỡ đó.
Ly lườm lại anh:
- Xì! Tôi muốn hỏi anh một câu.
- Nói đi! – Đức hớp một ngụm nước lọc.
- Có phải anh có tiền không biết làm gì nên mới phung phí thế phải không?
Đức cãi lại:
- Cái gì mà phung phí. Làm việc là để kiếm tiền. Vả lại, mình ăn chứ có cho ai ăn đâu mà sợ. Tiếc làm gì khi mục đích kiếm tiền của tôi là lo cho… vợ con mà.
Ly rụt cổ lại khẽ kêu lên:
- Ôi! Thật là nham nhở mà.
Cô lại hỏi tiếp:
- Nè! Anh có thể cho tôi biết cu Tí nó giống ai không?
Cu Tí xen vào:
- Con giống cha!
Ly lại hỏi:
- Đúng vậy à:
- Ừ! - Anh gật đầu - Nhưng cô muốn hỏi về mặt nào?
Ly kênh mặt:
- Đương nhiên là về mặt… lấy lòng phụ nữ.
Đức cười tươi:
- À… ơ… về điểm này thì một phần là “bẩm sinh” một phần là… nó giống cha.
Ly bĩu môi:
- Không dám đâu. Theo tôi nó giống… chú.
Cu Tí ngồi nghe câu chuyện mà cố nhịn cười, anh biết nó đang nghĩ gì, nên mắng luôn cậu bé.
- Còn ở đó mà cười. Má… má nuôi con nói là tật xấu của con là do… chú tập.
- Đúng vậy còn gì nữa.
Câu nói của cậu bé chẳng khác nào khẳng định thêm cho một chân lý.
Ly nhìn anh mà không nén nổi trận cười.
Đức chỉ biết nhìn cô mà… giận.
Đúng lúc đó anh chàng phục vụ đem thức ăn lên. Khói từ nồi lẩu bốc lên thật hấp dẫn.
Diễm Ly nhìn thức ăn đầy bàn mà no cả mắt, cô xuýt xoa:
- Nè! Hấp dẫn thật nghen.
Đức nhìn gương mặt háu ăn của cô và bộ đồ đầy cát bụi của cô, anh đoán cô rất đói nên đề nghị:
- Bây giờ chúng ta nhập tiệc đi. Cô Ly kìa! Phạt cái tội dám mắng tôi phung phí, cô phải giải quyết hết thức ăn này đó.
Ly vừa cho đũa vào nồi lẩu, nghe anh nói, cô nghiêng đầu tránh màn khói nhìn anh. Cô nói:
- Tại anh mời chứ không phải tại tôi ham ăn nha. Tôi thông báo cho anh biết là tôi đã bị “đói” hơn một ngày rồi đó.
Cu Tí húp miếng nước lẩu cay đến chảy nước mắt, cậu bé nói khi chậm nước mắt:
- Không sao đâu má. Ba con có rất nhiều tiền. Bao nhiêu đây đâu có thấm gì.
Nghe câu nói mà Đức giật cả mình, anh kẽ liếc Ly, cô đang trố mắt nhìn anh.
Đức gắp một con cua bỏ vào đĩa cho Ly, anh cố chữa cháy:
- Phải rồi. Ba con thì giàu không cần quảng cáo. Nhưng đáng tiếc là ba con… không có ở đây.
Diễm Ly xen vào:
- À, nhắc đến tiền bạc tôi mới nhớ, tôi chưa cảm ơn anh.
Thái Đức dừng đũa ngạc nhiên:
- Cảm ơn! Nhưng chuyện gì?
- Vì một trăm đô hôm nọ. Nó rất có ý nghĩa với tôi.
Nghe Ly nhắc Đức thấy lòng không vui. Đánh lẽ cô là người có lòng tự trọng, không thể nhận một trăm đô tiền boa đó. Thật không hiểu nổi.
Anh đáp thờ ơ:
- Vậy à?
- Vâng. Cảm ơn anh.
Anh lạnh lùng.
- Vậy thì đồng tiền của tôi đâu có phung phí.
- Đúng vậy.
Cu Tí mải say sưa với chú tôm càng cũng xen vào:
- Ba. Ăn xong rồi mình đi nhảy đi ba.
- Ba? Nhảy? - Diễm Ly kêu lên.
- À, nó vẫn hay gọi tôi bằng ba ấy mà.
====
Vũ trường Hồng Ngọc.
Diễm Ly xoay ly cocktail trên bàn. Cô nhìn lát chanh nằm chông chênh trên miệng ly. Tự nhiên cô có một ý nghĩ lạ thoáng qua đầu.
Ngoài tác dụng trang trí cho đẹp nó còn được làm gì không nhỉ?
Ly không cưỡng lại sự tò mò của mình cô cầm lát chanh đưa lên miệng.
- Ơi! Trời đất ơi! - Ly nheo mắt, chu môi chịu đựng - Sao mà chua dữ vậy? Đúng là đồ trang trí.
Đức vừa bước ra khỏi toilet đã thấy Ly nhìn đắm đuối ly nước, nên anh đứng đằng xa quan sát. Đến lúc cô “xơi” miếng chanh rồi dúm cả mặt lại mà anh không thể nín được cười.
Bước vội đến ngồi cạnh cô, anh nói:
- Vị đắng tình yêu thế nào?
Bị bắt quả tang, cô xấu hổ đỏ cả mặt nhưng vẫn cố cứng giọng:
- Cái gì mà vị đắng? Vị chua thì có.
Anh cười:
- Cho chừa!
Cô cáu lên:
- Chừa cái đầu anh. Lôi tôi đến vũ trường. Tưởng sao lại bỏ tôi ngồi đây một mình. Đúng là chú nào cháu đấy.
Đức rít một hơi thuốc:
- Tôi mới đi vệ sinh một lúc đã “nhằn”. Mai mốt còn hành tội “người ta” thế nào nữa.
Ly không hiểu nổi câu nói sâu xa của anh, cô nguýt anh một cái:
- Anh lo anh đi. Từ lúc bước vào vũ trường này tôi không thấy thằng cu Tí đâu cả. Không khéo cháu anh bị bắt cóc đó.
- Hì hì! Nếu đúng vậy thì sướng cho tôi rồi. Ít ra lúc đi chơi với “bồ” tôi không bận bịu.
Rõ là người vô trách nhiệm. Ly lườm anh. Nhưng ánh đèn mờ mờ đó đã che dấu cái nhìn đó dùm cô.
Anh nói:
- Cô nhìn kìa.
Ly ngơ ngác nhìn theo hướng tay của Đức để rồi cô sững người đưa tay bụm miệng kêu lên:
- Cu Tí!
Đức tỉnh bơ:
- Ngạc nhiên lắm hả?
Ly đáp nhanh:
- Chứ còn sao nữa. Chẳng qua nó chỉ là một cậu bé vậy mà anh tập cho nó… cho nó… Ôi! Thật kinh khủng. Nhìn cái điệu quay cuồng theo điệu nhạc của nó kìa, không khác gì các ca sĩ.
Cô quay qua anh:
- Tôi thiết nghĩ anh không nên dẫn nó đến những chỗ này chứ.
Đức nhún vai:
- Không còn cách nào khác. Ở xứ người chỉ có tôi là người thân nên những lúc bận việc với đối tác, tôi đành đưa nó theo luôn.
Cô thở hắt ra:
- Thật tội nghiệp thằng bé. Vậy còn ba nó đâu?
Đưa tay vuốt tóc, anh len lén nhìn cô ầm ừ:
- Ờ… thì… tại… Tại tôi thấy ba nó ít quan tâm, nên…
- Tôi hiểu… - Ly xúc động - Thật là tội nghiệp thằng bé.
Đức cũng cố xúc động:
- Vâng tôi biết nhưng đành chịu. Không có mẹ mà!
Đức lại lén quan sát cô. Ánh mắt mờ ám của anh khi nghe cô nói:
- À, hay là mai mốt bận việc, anh hãy gọi điện cho tôi. Tôi sẽ trông thằng nhóc dùm anh.
- Thật sao! Á… nhưng mà không tiện. Như thế không tiện cho cô.
Ly ra chiều suy nghĩ:
- Vậy cũng đúng.
Đức đề nghị khi thấy cô định rút lui:
- Hay là cô nhận làm gia sư cho nó giùm tôi luôn đi. Như vậy có thể tiện hơn. Chẳng phải nó rất nghe lời cô sao? Vả lại, dù gì cũng là … má nuôi.
- Ừa há! - Ly sáng mắt - Sao tôi không nghĩ ra. Dù gì lúc này tôi cũng đang rảnh mà. Nhưng mà anh định trả lương tôi bao nhiêu?
- Lương? Thái Đức hỏi lại.
Lại tiền! Lúc nào cũng tiền. Anh đã quên chuyện này sao cô còn nhắc đến làm gì.
Gương mặt Đức lạnh lùng như lúc ăn tối.
Anh hỏi:
- Vậy… cô muốn bao nhiêu?
Ly bắt bẻ:
- Cái gì mà muốn. Anh trả công cho tôi chứ.
- Ừ, thì trả công.
Ly vui mừng ra mặt:
- Đã lâu rồi tôi không làm gia sư. Quả là thú vị. Cảm giác này thật khó tả.
Đức ngạc nhiên:
- Nói vậy trước đây cô cũng đã làm gia sư?
Ly gật đầu:
- Vâng, lúc còn là sinh viên. Nè, tôi chỉ cần anh trả lương cho tôi đúng năng lực của tôi.
Anh nghiêm mặt:
- Thế năng lực của cô “trị giá” bao nhiêu?
Cô kêu lên:
- Ôi, anh nói gì mà nặng nề quá. Tôi chỉ cần ba trăm ngàn là đủ rồi.
- Ba trăm?
- Ừ.
- VNĐ hay đô la.
- Xí! Đương nhiên là tiền Việt Nam.
Xí! Đương nhiên là tiền Việt Nam.
Thái Đức thở hắt ra, anh thấy nhẹ nhõm hơn. Ít ra còn một chút lương tâm. Cứ tưởng mộng chưa xây đã vỡ chứ. Anh dụi thuốc:
- Thế thì cô cứ thoả thuận lịch làm việc với… nhóc Tí.
Nói rồi, anh đứng dậy bỏ đi ra sàn nhảy, Ly cũng đoán như thế, nên cô chẳng thèm nhìn theo.
Một lúc sau cu Tí đến ngồi xuống ghế đối điện, nơi lúc nãy Đức ngồi.
Cậu bé ríu rít:
- Má nuôi! Má đồng ý làm gia sư cho con rồi phải không?
Ly bẹo má cậu bé:
- Ừ! Nhưng con phải ngoan. Nhất là không được tham dự những chỗ như thế này. OK?
Cậu bé nhào tới ôm lấy cô. Bàn tay bé bỏng đặt lên vai cô yêu thương, giọng cậu xúc động:
- Má Ly! Vài ngày nữa con nhập học má đưa con đi nha.
Ly chớp chớp mắt, thân chưa chồng còn lo chuyện bao đồng. Thật hết nói.
Cô gượng cười:
- Má Ly không hứa. Nhưng nếu rảnh má Ly sẽ đưa con đi.
Cậu bé reo lên:
- Hay quá! Lần này đi học có cha lẫn mẹ rồi.
Ly hiểu câu nói của cu Tí và cô cũng thông cảm với tâm trạng của cậu bé.
Cảm giác đi học một mình là cảm giác rất khó chịu. Buồn, cô đơn, rất tệ.
Cu Tí thấy cô buồn, cậu bé níu tay cô chỉ ra sàn nhảy:
- Má Ly à! Má ra khiêu vũ đi.
Ly xỉ vào trán cậu bé thật mạnh, giọng răn đe:
- Con đó! Lúc nãy hứa gì, bây giờ lại quên.
Cu Tí “hứ” một cái:
- Con không quên. Tại con thấy má buồn, nên mới nói vậy. Ngoài ra… Ngoài ra…
- Ngoài ra cái gì?
Cậu bé gãi đầu:
- Con muốn má giải vây cho ba con.
- Ba con?
Cu Tí vội bụp miệng:
- Í, lộn, Hì… con muốn nói là chú… Má nhìn kìa.
Ly nhìn theo ngón tay bé nhỏ của cu Tí.
Trời ơi! Thật quá đáng. Hắn xem mình là người giữ trẻ hay sao?
Diễm Ly tức muốn nghẹn cổ khi thấy Đức nhún nhảy theo điệu nhạc cha cha cha.
Dưới những ánh đèn lúc sáng lúc mờ, mái tóc nghệ sĩ của anh thật quyến rũ làm sao. Đêm nay hình như anh là trung tâm của sàn nhảy, các cô gái bu quanh anh như ruồi bu lấy mật.
Ly mím môi nén giận:
- Cu Tí ngồi đây đừng đi đâu. Xem má nuôi con ra tay nè.
Cu Tí không hiểu câu nói kia. Cậu bé ngơ ngẩn nhìn Ly đi một mạch ra sàn nhảy:
- Làm gì mà ghê vậy? Mình chỉ nhờ giải vây cho ba khỏi mấy mụ nhện kia thôi, đâu có nhờ đi… đánh ghen.
Đã lâu không đến vũ trường nên Ly không biết là dạo này nhảy nhót là thú vui cho lớp trẻ. Mọi người đông nghẹt. Không nhìn, Ly cũng biết những người chen lấn với cô nãy giờ là… con gái. Đơn giản, bởi vì họ muốn tiếp cận với một người… con trai.
Và người đó đang đứng trước mặt. Ly nhìn Đức giận dữ.
Cô thì mệt muốn chết. Còn anh thì đang thả hồn lắc lư theo điệu nhạc.
Thái Đức giơ hai tay lên cao xoay tròn với cô gái trước mặt. Anh lim dim mắt nhìn cô gái.
Và cô thấy mình thật vô duyên khi đứng đây. Cô xoay người bước đi, nhưng đã có một bàn tay mạnh mẽ nào đó kéo mạnh tay cô lại.
Mất đà, Ly đành lao thẳng về phía người đó. Một sự va chạm nhẹ vào bờ ngực rộng đã làm cho đôi má Ly đỏ ngần. Cô ngẩng mặt lên định mắng vào mặt người nào dám lấy cô làm trò đùa. Nhưng chưa kịp mở miệng thì má cô đã ửng hồng. Chớp mắt, nuốt nước bọt cái ực, Ly hỏi khẽ:
- Là anh hả?
Thái Đức vẫn nhảy theo điệu nhạc vui nhộn.
Anh cười cười:
- Vậy em tưởng là ai:
- Tôi… Ly lúng túng.
- Bỏ con nheo nhóc, đi đâu đây?
- Anh…
Ly tức nghẹn cả họng khi nghe những lời nói trêu ngươi của anh. Đúng là vô trách nhiệm.
Anh tự nhiên nắm lấy hai tay cô giơ lên cao:
- Nhảy đi! Đến đây mà đứng như pho tượng thế.
Ly giũ mạnh hai tay anh ra. Cô lạnh lùng:
- Tôi… không biết nhảy.
Đức phá lên cười thoải mái trước mọi người, anh cố tình áp sát người vào cô, Ly lạnh cả người khi có sự tiếp xúc với cơ thể anh. Và như có dòng điện chạy qua sống lưng khi anh đặt hai tay lên hông cô.
Ghé sát đầu vào tai cô, anh thì thầm khi Ly chưa kịp phản ứng:
- Chiếc mông này mà không biết nhảy mới lạ!
- Anh dám… Ly trừng mắt.
- Hì… Ê, đến đây cứu bồ hay đến đây để gây hả?
Ly phì cười khi nhớ đến lời cu Tí. Đúng là chú cháu, hiểu nhau quá trời.
Cô làm mặt giận:
- Tôi giúp anh, nhưng anh không được lợi dụng.
Thái Đức “phớt” câu nói của Ly. Anh ghì sát cô vào người. Cả hai cùng lắc lư theo điệu nhạc.
Anh nói tỉnh bơ:
- Em nhìn anh thế này, mà em dám bảo rằng anh lợi dụng em.
Anh đẩy nhẹ cô, cúi mặt sát vào cô.
- Có khối người muốn đựơc anh lợi dụng kìa.
Nhìn đôi môi mím lại bướng bỉnh của Ly, anh liếm môi mình kìm chế. Lúc này mà tấn công thì con nhóc này dám cho mình ăn bánh… đá.
Anh trêu cô:
- Gì đây? Có phải em định bảo “thế thì anh đi tìm mấy cô đó đi chứ gì”
Ly giận đến run cả người khi nghe Đức nói thế.
Cô dằn cơn giận xuống:
- Tôi không thèm nói chuyện với anh. Đúng là làm ơn mắc oán.
Đức đột ngột đứng lại:
- Nói vậy là ý gì?
Vì bất ngờ, nên Ly dậm phải chân anh, nhưng cô vẫn tỏ ra không quan tâm.
Cô nói lạnh lùng:
- Không đúng sao. Vì anh mà cô gái lúc nãy vây lấy anh nhìn tôi như kẻ thù. Đã vậy còn nghe những lời vô ơn. Đúng là vắt chanh bỏ vỏ mà.
Đức vuốt ngược tóc ra sau:
- Chứ sao! Chỉ có những người bình thường mới… xơi luôn cô.
Ly biết Đức nói ai nên xấu hổ định bước trở lại bàn ngồi nhưng anh đã nhanh hơn vòng tay ôm cô lại.
Gịong anh trìu mến:
- Thôi đừng giận nữa. Nhảy với anh bản này đi.
Ly chưa kịp từ chối thì một điệu Valse đã vang lên.
Cô đành đặt tay của mình vào tay anh.
Thấy vẻ e thẹn của cô, anh thích thú nói:
- Kiểu này chỉ dành cho mấy “cụ”. Như vầy mới đúng nè!
Và anh tự nhiên nắm tay cô đặt lên vai mình, và anh xiết mạnh chiếc eo thon thả của cô. Anh nói thật khẽ:
- Anh với em phải như vầy nè!
Ly cố đẩy anh ra:
- Ai thèm anh em với anh.
- Ừ, không chịu thì thôi. Phụ tá của con anh.
- Anh say rồi.
- Ừ! say. Say để quên mọi chuyện.
Ly nghe anh nói, cô lo lắng:
- Nhưng chuyện gì? Hình như anh có việc gì đó buồn.
Đức cụng đầu Ly:
- Con gái gì mà nhiều chuyện.
====
Mùi gì thế? Mình đang ở đâu?
Thái Đức tự hỏi khi hé mắt nhìn bức rèm trước mặt. Anh úp mặt vào gối nhớ lại chuyện đã qua.
Chiếc gối trắng muốt và mùi hương thoảng toát ra làm anh bật dậy.
Nhớ rồi! Hôm qua anh say quá nên con nhóc đó đem mình về đây.
Đưa tay vuốt mặt cho tỉnh, anh đảo mắt tìm con trai.
Không cần mất nhiều thời gian, thằng nhóc đang nằm trên chiếc ghế xếp cạnh cửa sổ.
Đức chắc lưỡi:
- Cũng… được. Ít ra cũng biết chăm sóc con nít. Biết đóng cửa sổ không để con trai mình nhiễm lạnh.
Đưa tay xem đồng hồ anh lại ngã người ra giường.
- Sao giờ này con nhóc đó chưa đến nhỉ?
Đan hai tay làm gối, anh nằm chờ Ly đến. Ngày hôm nay là ngày quan trọng của anh. Anh có một cái hẹn vào buổi tối.
- À, phải.
Đức mỉm cười thích thú với những suy nghĩ của mình.
Người mình hẹn chiều nay chẳng phải con nhóc này sao? Nếu chiều nay cô bé biết mình là ai chắc vui lắm nhỉ.
Đức đưa tay vào túi quần tìm bao thuốc.
Lôi bao thuốc xẹp lép ra anh mỉm cười:
- Vậy là cô bé không hề đụng đến mình.
Thật nhẫn tâm, ít ra phải thay áo cho người ta chứ.
Anh cài thuốc lên môi. Chưa kịp châm thuốc thì có tiếng bước chân, kế đến là tiếng gõ cửa.
Anh đoán chắc là Ly nên lúng túng không biết làm gì.
Biết vầy lúc nãy vào toillet vệ sinh cái mặt có hơn không.
Chẳng hiểu trên mặt anh có mấy cục ghèn nữa.
Kệ. Ngủ tiếp là thượng sách.
Và anh không còn cách nào là vội vàng kéo chăn chùm kín cả đầu.
Ly lịch sự gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, nên cô đẩy cửa bước vào. Đặt chậu nước nóng lên bàn, cô nhẹ nhàng ngồi xuống giường.
- Nè! Anh chưa dậy hả? Tôi pha nước nóng rồi kìa. Anh dậy rửa mặt đi. Hơn tám giờ rồi.
Trời ơi! Sao mà giống dzợ hiền quá vậy?
Đức nằm trong chăn vểnh tai lên nghe bước chân của Ly.
Cô đang ngồi cạnh cu Tí.
- Cu Tí! Cu Tí à! Dậy đi con, sáng rồi.
Thái Đức hé chăn chừa một mắt ra trộm nhìn cô.
Ly đang cố sức bế cu Tí dậy. Thằng bé này giống như chú nó quá trời đi. Cái dáng bự con của nó chẳng hiểu giống cha hay giống chú.
Đức thấy Ly vất vả với cu Tí mà không cầm lòng được. Anh vội tung chăn đứng dậy vươn vai, ngáp một hơi dài.
Giọng anh tỉnh tỉnh:
- Ủa, Ly. Sao em lại ở đây?
Ly nhìn dáng điệu còn “say” của anh nên đáp cộc lốc:
- Câu này đáng lý tôi phải hỏi anh.
- Tại sao?
- Đây là nhà tôi.
Đức nhún vai:
- Vậy sao?
Anh giả bộ nhớ lại chuyện rồi vỗ tay vào trán nghe cái chát.
- A, nhớ rồi. Đêm qua uống say quá. Cảm ơn em đã… cho anh nhờ đêm qua. Anh… hả?
Đức như đứng tròng nhìn Ly, anh cố lắp bắp:
- Em nói đây là nhà em? Thế thì chết chắc rồi.
Ly nhìn vẻ khổ sở của anh mà không nhịn được cười.
Cô bước đến đứng đối diện anh, giọng tự tin:
- Yên tâm đi. Đây không phải nhà tôi. Đây chỉ là mỹ viện của tôi thôi. Sáng nay mọi người nghỉ nên đêm qua tôi đưa anh về đây. Nhớ chưa?
Đức gật đầu. Anh quay mặt đi chỗ khác để giấu vẻ lo lắng của mình.
Cứ tưởng đây là biệt thự thẩm gia chứ. Chỉ nghĩ đến cảnh phải ra mắt bà cô khó tính là mình rợn cả người.
Anh quay lại:
- Nói vậy đêm qua anh làm phiền em rồi. Thật ngại quá.
Ly lắc đầu.
- Không cần phải thế. Đêm qua nhờ có anh mà tôi đỡ sợ ma. Mình tôi ở đây buồn lắm.
Đức ngạc nhiên:
- Ủa, cô ở đây… nghĩa là sao?
Ly so vai:
- Không sao trăng gì cả.
Cô chỉ tay lên bàn:
- Đây là nước nóng, anh gọi cu Tí dậy rồi rửa mặt cho nó. Toillet ở phía kia. Tôi đợi hai người bên ngoài.
Ly vội bước ra trong ánh mắt trìu mến của Đức. Anh đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với mình. Chẳng phải mình rất giận cô ấy sao? Chắng phải mình không thích cô ấy vì cô ấy là người thực dụng, là người không biết… tự trọng.
Mới “chăm sóc” một chút mà đã hồn xiêu phách tán rồi. Đúng là dại gái.
Thái Đức tự mắng mình rồi nhìn vào chậu nước trên bàn. Anh còn ngạc nhiên hơn khi thấy bên cạnh chậu nước là hai bộ đồ, bên kia còn hai chiếc khăn bông màu trắng trơn, một màu trắng có hình chú gấu màu nâu. Khỏi nói cũng biết đó là của cu Tí.
Bên trên hai chiếc khăn là hai bàn chải đánh răng.
Chà xem ra cũng biết chăm sóc chồng con đấy.
Đức mỉm cười rồi đến đá mạnh vào chiếc gối của cu Tí ngủ.
Anh cao giọng:
- Nhóc! Giả bộ hả? Mau dậy đi!
Cu Tí he hé mắt cười tít:
- Tại... con giống ba.
Chỉ cần vài phút, Thái Đức và cu Tí đã tươm tất trong hai bộ đồ mới.
Khi hai người bước ra khỏi phòng đã thấy Ly ngồi ở chiếc ghế xoay cạnh chiếc bàn dài, Đức đoán đây là nơi cô thường tiếp khách.
Thấy anh, cô lên tiếng:
- Xong rồi à? Ngồi đi. Chúng ta ăn sáng.
Ăn sáng. Đại tiểu thư cũng biết làm bếp sao?
Khõng cưỡng lại sự tò mò của mình được, anh bước đến tự nhiên ngồi xuống cạnh cô nhìn thức ăn trên bàn nghi ngút khói.
Anh buột miệng:
- Oa! Ngon quá. Canh chua, cá kho, mực xào với đậu. Cha! Em tài thiệt nha. Biết chọn món ăn lắm. Quán cơm này gần đây không hả?
Ly mỉm cười:
- Gần. Sát bên anh đấy. Nếu thấy ngon thì anh dùng tự nhiên đi.
Đức hào hứng:
- Được. Tôi không khách sáo nha. Đêm qua uống nhiều quá nên sáng đói bụng muốn chết.
Ly nhìn dáng điệu tham ăn của anh mà lắc đầu. Cô kéo cu Tí xuống ngồi rồi bới cơm cho cậu nhóc.
Có lẽ đêm qua thức khuya và mệt quá, vì vui nên cậu bé không thể tỉnh lại. Vừa ngồi xuống bàn đã gục đầu xuống ngủ tiếp.
Thấy thế, Ly định kêu cậu nhóc lại nhưng Đức ngăn lại.
- Cứ để nó ngủ, cô ăn đi.
Ly gật đầu:
- Vâng, anh cũng ăn đi.
Ly vừa tiễn hai cha con cu Tí về xong liền chạy vào trạm điện thoại công cộng gần nhất.
Cô nhét thẻ vào máy bấm số.
- Alô. Xin lỗi có phải đây là Thẩm gia.
Bên kia đầu dây có tiếng trả lời làm gi giật thót tim khi nhận ra giọng nói đó.
Cô bóp mũi mình lại:
- A… nhô. Tôi nhà… người ở chợ. Tôi muốn gặp chị Bảy.
Ly ngưng một chút rồi cô thở ra nhẹ nhõm khi giọng chị Bảy cất lên.
- Chị Bảy hả? Trước khi em nói mình là ai chị không được hét lên đó.
- Ờ, tôi hứa.
- Diễm Ly đây.
- Cô nói gì mà ghê vậy Ly.
- Hì hì. Chị không biết đó thôi. Chị đóng một vai trò rất quan trọng trong cuộc đời em.
- Tôi không dám đâu.
- Em nhờ chị một việc. Nếu đồng ý giúp em chị sẽ có một trăm đô. Và sáng ngày mai em sẽ về nhà.
- Nhưng chuyện gì vậy cô?
- Chuyện này không tiện nói qua điện thoại.
- Vậy thì nói ở đâu?
- Chị đến mỹ viện đi.
- Nhưng hôm nay tôi tới mà đâu có thấy cô.
- Hì hì! đương nhiên là không thấy rồi. Em trốn mà.
- Trốn hả? Cô trốn bao lâu rồi?
- Gần một tuần rồi.
- Tới đó thì được rồi, nhưng sợ bà không cho tôi đi.
- Em biết chứ. Em biết là không đời nào Út cho chị đi vì vậy chị phải tự tìm cách thôi.
- Cách gì bây giờ đây?
- À, chuyện này em không ép. Chị có quyền từ chối. Tuy nhiên nếu em không về nhà thì chị phải nghe Út giảng bài tiếp thôi.
- Được rồi, để tôi tìm cách đến cô.
- Nếu vậy thì chị hãy lo cơm trưa cơm tối cho Út luôn đi. Đúng ba giờ chiều chị đến thẩm mỹ viện gặp em.
- Rồi chừng nào về hả cô?
- Khoảng chín giờ tối em đưa chị về.
- Rồi cô về nhà luôn nhá.
- Nếu chị đi thì sau buổi tối nay em sẽ về nhà cùng chị.
- Vậy trưa tôi tới, cô nhớ chờ tôi nghe.
- Vâng, hẹn gặp lại.
Ly gác máy lên và đi trong sự phấn khởi.
Màu Hoa Tigôn Màu Hoa Tigôn - Hoàng Thu Dung Màu Hoa Tigôn