Số lần đọc/download: 3180 / 4
Cập nhật: 2016-05-03 19:56:39 +0700
Chương 3
D
ừng lại trên phố Vĩnh Thúy ôm cánh tay Vĩnh Sinh nũng nịu:
- Mình ăn kem nha anh Hai, em đãi anh.
Vĩnh Sinh cười đùa:
- Cô làm như tôi còn bé như cô lắm vậy, rủ cô đi phố mỏi cái giò bây giờ đòi ăn kem, được rồi có người bao ăn, anh ngu gì mà không ăn.
Vĩnh Thúy véo nhẹ vào cánh tay Vĩnh Sinh, bỗng cô liếc nhanh về phía sau một chút thì thầm:
- Anh khoác vai em đi, cho thằng Bườm vỡ mộng luôn.
Vĩnh Sinh ngơ ngác:
- Bườm nào?
- Bườm mặc áo sơ mi sọc đó, theo mình từ chiều tới giờ. Em ghét còn hơn người ta ghét đồ ba trợn nữa. Vậy mà cứ theo em hoài.
Vĩnh Sinh cười khẽ, anh ngắm Vĩnh Thúy. Cô bé đã lớn và xinh xắn hẳn ra. không biết có bao nhiêu chàng đã điên đảo rồi. Vĩnh Sinh chọc:
- Coi chừng em bị lật tẩy, một lát về nhà soi kính đi mà coi lại, mặt em và anh rất giống nhau.
Vĩnh Thúy sụ mặt:
- Bực mình ghê, người gì đâu còn dai hơn đỉa lì lợm.
- Đừng bực mình nhóc ơi, em có đẹp người ta mới theo.
Vĩnh Thúy trề môi dài cả thước, trông cô bé rất dễ ghét:
- Em ghét... Người gì đâu Bườm không chịu được. Em nói rồi anh phải làm cho hắn đứt cái đuôi đi, nếu không em không thèm làm cái gì anh nhờ hết.
Vĩnh Sinh nhăn nhó:
- Nhỏ thật... nhiều chuyện, có bao anh ăn kem không đã?
- Có.
Vĩnh Thúy khoác tay anh trai đi vào quán kem, cái đuôi phía sau hình như cũng theo luôn vào quán. Giọng Vĩnh Thúy trở nên nhão nhẹt hơn cả cơm nếp:
- Em ăn kem dâu, anh kêu đi.
- Ừ, cho hai ly kem dâu đi.
Nụ cười trên môi Vĩnh Sinh bỗng rụng vỡ, anh sững sờ không tin vào mắt mình.
- Chị Lập Vân kìa anh.
Một khoảnh khắc không gian như ngưng đọng lại, khi hai ánh mắt giao nhau. Lập Vân cúi mặt xuống bên cạnh đứa con giục mẹ:
- Mẹ Ơi, con ăn bánh này, lấy giùm con đi.
- Mình có nên lại với chị Lập Vân không anh?
- không cần, ăn kem đi.
Đàng kia Lập Vân cố giữ bình tĩnh. Cô không biết làm sao cho phải. Vĩnh Sinh đã về. Cô muốn mừng anh biết bao, nhưng cũng ngỡ ngàng làm sao. Cuối cùng không dừng được Lập Vân gọi khẽ:
- Anh Sinh, sao anh không nhìn em?
- Người gì đâu... trơ trẽn.
Vĩnh Sinh lườm em gái. Bất cứ người con gái nào ở vào trường hợp Lập Vân cũng hành động như vậy thôi. không ai đi yêu một kẻ tội phạm, không ai đi đợi chờ một người ở tù để giết cuộc đời mình. Vĩnh Sinh không trách Lập Vân, đó là chuyện thường tình. Nhưng gặp lại, những cảm xúc đến trong anh. Nhân dáng kia anh đã một lần có được trong vòng tay mình, anh từng có với cô biết bao nhiêu kỷ niệm dấu yêu. Kỷ niệm yêu đầu đời không hiểu em còn nhớ hay quên.
- Nhân ơi, ba ăn kem với được không?
- A, ba kìa mẹ. Hay ghê mình ở đây ba cũng biết.
Lập Vân bối rối không ngờ Đổng Quân tìm thấy mình ở đây. Kia là Vĩnh Sinh. Cô có biết bao nhiêu điều muốn nói với anh. Anh biết không, em không hề yêu Đổng Quân, em ăn năn vô cùng quyết định vội vàng của mình, những lời nói kia chưa kịp nói, Đổng Quân đã đến. Lập Vân thấy ghét chồng làm sao. Ấn tượng ghê tởm Đổng Quân vẫn không làm sao phai nhạt.
- Xong chưa về đi Lập Vân.
- Con ăn xong rồi ba.
Thằng bé liếm mép cười với cha. Đổng Quân hôn lên má con, anh bế nó lên:
- Ăn đã thèm chưa?
Ánh mắt Đổng Quân bỗng sững sờ...
Vĩnh Sinh! Đổng Quân bậm môi quay đi. Lập Vân cũng quay đi thật nhanh tránh đôi mắt Đổng Quân thật dữ dội. không một lời Đổng Quân bồng con đi nhanh ra xe. Anh giận dữ đóng cửa xe lại, giận dữ nổ máy và quát Lập Vân:
- Cô còn chưa chịu về nữa sao?
Lập Vân gắt khẽ:
- Anh làm gì vậy?
- Cô hẹn với Vĩnh Sinh phải không?
- Rồi sao?
Trời ơi. Đổng Quân chỉ muốn bóp nát Lập Vân ra từng mảnh. Đổng Quân giận dữ:
- Coi chừng tôi bạt tai cô bây giờ.
- Anh đừng ghen hồ đồ như vậy. Nếu cần tôi có thể hẹn Vĩnh Sinh ở một nơi nào đó, không cần phải mang theo con và Vĩnh Sinh không cần mang theo em gái.
- Im đi.
Đổng Quân cho chiếc xe lao vút tới trước. Lập Vân khiếp hãi im thin thít. Cô thấy hả hê làm sao khi nhìn cơn ghen lồng lộn của Đổng Quân. Ít ra khi ta không hạnh phúc, Đổng Quân cũng không thể yên ổn.
Vừa tới nhà Lập Vân đi nhanh về phòng mình, cô quyết định đóng cửa phòng không cho Đổng Quân vào, trừng phạt tội hồ đồ và tội làm vỡ đi giây phút êm đẹp Lập Vân vừa gặp lại Vĩnh Sinh. Anh không thay đổi bao nhiêu, vẫn với vẻ đẹp trai oai nghi, giờ đây pha lẫn một chút phong trần. Trong trái tim Lập Vân một Vĩnh Sinh phạm tội đâu mất. Cô vẫn thấy Vĩnh Sinh đáng yêu như thuở nào.
- Đứng lại Lập Vân.
Đổng Quân đã nhanh hơn Lập Vân, anh kéo mạnh cánh cửa lại:
- Anh muốn nói chuyện với em.
- Chuyện gì, tôi thay quần áo đã.
- Được rồi, em thay quần áo đi.
Đổng Quân đi theo vợ. Lập Vân quay lại khó chịu:
- Anh không thể ra ngoài một chút được sao?
- Chúng ta là vợ chồng, khi em cần thay đổi quần áo không cần phải giữ kẽ với anh như vậy.
- Em không có thói quen thay quần áo trước mặt người khác.
Đổng Quân thở dài đi lại cửa. Lòng anh não nề tê tái. Ba năm, cố gắng biết bao nhiêu anh vẫn không làm sao thay đổi được tình cảm trong lòng Lập Vân. Có phải tại trái tim kia sắt đá không?
Đổng Quân chợt thấy mình mệt ghê gớm.
- Rồi đó, anh muốn nói gì nói đi. Tối nay tôi muốn ngủ sớm.
Đổng Quân quay lại, anh nhìn vào khuôn mặt đẹp tuyệt vời của vợ. Một lớp băng tuyết lạnh lùng đang khém kín lại. Đổng Quân bỗng không còn muốn nói gì hết, bởi anh đang tê dại với nỗi đau của riêng mình. Tình yêu một chiều làm anh mòn mỏi tuyệt vọng. Đổng Quân lắc đầu:
- Thôi không còn, tối nay anh ngủ với con.
Cánh cửa phòng lập tức đóng lại ngay khi Đổng Quân vừa bước đi. Đóng thật mạnh. Đổng Quân đứng lại cắn mạnh môi rồi bước đi thật nhanh.
Em bước nhẹ khỏi lòng anh vội quá!
Nên vẫn còn vẹn nguyên tơ tóc bồng bềnh.
Vẫn còn vẹn nguyên bao kỷ niệm dấu yêu.
Dấu thời gian không sao phủ lấp nổi rêu phong.
Cánh cửa chỉ khép hờ, ngọn đèn bàn chụp xuống thật sâu sáng một khoảng. Lập Vân ngồi gục trên trang giấy. Đổng Quân đứng lặng phía sau Lập Vân. Anh vừa đọc xong những lời thơ trữ tình, nước mắt còn thắm ướt trên trang giấy. không còn chịu đựng hơn nữa. Đổng Quân ghì mạnh hai vai vợ, hét to:
- Dậy đi Lập Vân.
- Anh làm gì vậy, sao không ngủ bên phòng con đi?
- Cô viết những thứ gì đây?
Lập Vân dằn mạnh lại tờ giấy trên tay Đổng Quân giận dữ:
- không lúc nào anh cho tôi yên ổn hết. Anh luôn quấy rầy tôi, không lẽ tôi không có được một tự do cá nhân nữa sao?
- Tự do cá nhân của cô là ngoại tình trong tư tưởng. Làm thơ khóc than mối tình tan vỡ. Nếu còn thương Vĩnh Sinh sao cô không chờ đợi Vĩnh Sinh?
- Tôi đang hối hận đây anh biết không?
Cô căm uất nhìn Đổng Quân:
- Dù Vĩnh Sinh không tha tội, tôi vẫn yêu Vĩnh Sinh, còn anh đẹp đẽ gì khi biết Vĩnh Sinh bị đi tù đã vội hỏi cưới người yêu của người khác.
Chỉ có Vĩnh Sinh mới có thể làm tan đi một tình yêu trong quá khứ. Đổng Quân bỏ đi. Đêm nay không khí trong nhà nặng nề như 5 năm về trước, như đêm tân hôn đầu tiên họ là vợ chồng với nhau.
Đêm đã quá khuya vậy mà Lập Vân vẫn cứ ngồi bất động bên vuông cửa. Cô đợi chờ ai. Có phải đang hoài về một quá khứ có Vĩnh Sinh. Đổng Quân ném cuốn sách sang một bên, anh bước đến trước mặt Lập Vân:
- Đi ngủ em.
- Anh ngủ trước đi, tôi chưa buồn ngủ.
- 11 giờ rồi.
Đổng Quân ôm ngang người Lập Vân cố dịu dàng:
- Chúng ta đã có con rồi em. Hãy nghĩ lại đi em. Bốn năm chung sống em thừa biết anh yêu em mà. Chưa lúc nào anh hết yêu em.
Lập Vân vùng mạnh người ra, cô phủi bàn tay Đổng Quân trên vai mình:
- Tôi muốn được yên. Anh có để cho tôi yên được không?
Hết còn kiên nhẫn nữa. Đổng Quân kéo mạnh Lập Vân đứng lên:
- Anh sẽ xem em cao quý đến đâu, hay em sẽ cần anh như một con thú cái cần con đực. Để sau cơn ân ái em vẫn nhớ thằng Vĩnh Sinh. Anh sẽ cho em hiểu thế nào là đau khổ khi em làm tan nát trái tim người khác...
Nắng bên ngoài lên cao gay gắt. Ánh nắng xuyên qua khung cửa màu nắng rực rỡ. Im lặng như tờ... Lập Vân cựa mình. Chung quanh cô chăn gối ngổn ngang của trận tuyến đêm hôm qua. Nhưng Đổng Quân đã bỏ đi, anh không chiếm đoạt Lập Vân như cô tưởng, bỏ đi ngay. Lập Vân bắt đầu chịu thua. Cuộc sống của ta như vậy đó sao? Lập Vân thèm một ngày nắng ấm, thèm hít thở không khí ngày xưa với Vĩnh Sinh. Anh đâu? Tại sao anh không đi tìm em, hay đứng hàng giờ trước cổng nhà, mặc cho sương đêm, mặc cho nắng gay gắt?
- Chín giờ rồi cô vẫn chưa chịu dậy sao?
Lập Vân mở mắt ra. Cô căm thù nhìn Đổng Quân im lặng không một lời. Đổng Quân kéo phăng tấm chăn trên người Lập Vân:
- Cô ra ngoài kia nhìn đi, Vĩnh Sinh đang đợi cô đấy.
Cánh cửa đóng mạnh lại một cách giận dữ cho Lập Vân hiểu Đổng Quân đã đi. Lập tức Lập Vân chạy bay lại cửa sổ. Cô hy vọng được thấy Vĩnh Sinh như lời Đổng Quân. Nhưng chỉ có nắng và khu phố đìu hiu. Lập Vân thở dài nằm vật ra giường. Cô khao khát gặp lại Vĩnh Sinh biết bao nhiêu, để được trong vòng tay anh như năm nào, để có những nụ hôn cười giòn giã hồn nhiên. Chỉ có khoảng không lạnh lùng. Sao anh không đến như lòng em mong đợi.
- Con mở cửa cho mẹ coi Lập Vân.
Lập Vân kéo chốt cửa ra. Cô nhăn mặt khi thấy mẹ:
- Lại Đổng Quân kêu mẹ tới phải không?
- Mẹ buồn con quá Lập Vân. không biết bao giờ con mới chịu sống với thực tế. Tỉnh lại đi Vân, con đã có chồng, có con. Ngay cả mẹ cũng thấy con vô lý.
Lập Vân bướng bỉnh:
- Con chưa đi tìm anh Vĩnh Sinh, mẹ với anh Quân đừng ép con vào con đường cùng.
- Trời ơi. Con nói như vậy sao Vân?
- Con muốn ly dị với Quân.
- Lập Vân.
Bà Phương kêu lên giận dữ. Lập Vân vẫn thản nhiên:
- Con chán lắm rồi cuộc sống ràng buộc.
- Con đi tìm thằng Vĩnh Sinh?
- Con chưa biết.
Bà Phương khóc òa:
- Mẹ tiếc là đã quá nuông chìu con. Mẹ sẽ không khuyên con điều gì hết. Nhưng mẹ tin con sẽ hối hận và coi chừng muộn rồi không còn kịp nữa. Đổng Quân rất yêu con. Nhưng sự kiên nhẫn của một người đàn ông cũng có giới hạn.
- Chuyện đời con, con tự quyết định, ngày ấy ba mẹ chẳng buộc con ưng Đổng Quân. Con nói rồi, con không yêu Đổng Quân cho nên cho dù hai ba đứa con cũng không thay đổi được con đâu.
- Con thật là cứng đầu. Được rồi mẹ sẽ để cho con tự quyết định đời con. Nên nhớ, cá không ăn muối cá ương.
- Con tin con quyết định đúng.
Bà Phương giận dỗi bỏ đi. Giận con nhưng cũng thương con, người mẹ đành bó tay thôi, khi mẹ không thể làm con tỉnh ngộ ra.
Anh Vĩnh Sinh.
Thắm mừng rỡ khi nghe tiếng Vĩnh Sinh. Cô bỗng đứng lại vì Vĩnh Sinh say khướt, bước chân anh loạng choạng.
- Trời ơi, anh say quá rồi anh Vĩnh Sinh.
Thắm nhăn mặt đỡ thân hình Vĩnh Sinh ngã chúi vào mình. Cô thấy giận Vĩnh Sinh làm sao. Trong khi cô mòn mỏi đợi anh quay về. Anh lại say sưa rượu chè. Uổng công em đợi chờ mong ngóng, uổng công em đã thương anh. Thắm bật khóc tức tưởi. Vĩnh Sinh ngơ ngác.
- Sao lại khóc?
- Em tức anh quá mà.
- Anh có làm gì đâu.
- Sao anh không về Long Khánh?
- Mai mốt anh sẽ về.
- Mai mốt, em không cần anh về nữa.
- Sao em khó chịu quá vậy?
- Anh hỏi lại anh đi, sao em khó chịu?
- Anh không biết.
- Anh mà biết gì ngoài Lập Vân.
- Lập Vân? Cô ấy đã có chồng rồi.
- Cho nên anh đau khổ, anh uống rượu lu bù phải không? Vĩnh Thúy kêu em lên đó.
Thắm khóc lớn hơn, cô bệu bạo:
- Anh uống rượu từ khi gặp lại Lập Vân, sao anh không kêu người ta ly dị đi rồi sống với người ta.
- Anh chỉ có gặp một lần hôm ấy thôi. Còn uống rượu, tại anh gặp lại bạn bè, vui chút chút tho6i. Ngày mai anh sẽ không uống rượu nữa. Em cũng như Vĩnh Thúy mỗi chút mỗi khóc.
Vĩnh Sinh nằm lăn trên bộ ván. Nỗi buồn khi gặp lại Lập Vân cứ làm anh đau đớn. Muốn quên không thể quên. Nào chồng nào con. Em và anh đã thành hai kẻ lạ.
- Anh Sinh.
Vĩnh Sinh ậm ừ:
- Anh muốn ngủ.
- Em pha nước chanh cho anh uống giải rượu nghe?
không nghe Vĩnh Sinh trả lời, Thắm đi luôn ra sau. Pha một ly chanh, Thắm nâng Vĩnh Sinh dậy cho uống hết ly chanh. Vĩnh Sinh vẫn say như chết. Vĩnh Thúy lắc đầu thương hại:
- Mẹ em bắt anh ấy cưới gấp đó, chỉ có cách đó ông tướng mới đàng hoàng thôi. Anh Sinh không hoang đàng đâu chị. Chỉ tại buồn thôi.
Thắm cay đắng im lặng. Vắng Vĩnh Sinh cô cứ mong ngóng nhớ thương, trong khi đó anh không nghĩ đến cô, buồn làm sao.
Vĩnh Sinh tỉnh rượu. Im ắng chung quanh làm anh choàng dậy, căn nhà vắng tanh.
- Vĩnh Thúy ơi.
không có tiếng trả lời. Vĩnh Sinh ôm đầu. Hôm qua anh uống rượu nhiều bây giờ đầu nhức như búa bổ.
- Vĩnh Thúy đi học rồi, anh cần gì không?
Vĩnh Sinh mở mắt ra, nhận ra Thắm, Vĩnh Sinh giật mình:
- Em lên từ bao giờ vậy?
- Từ chiều ngày hôm qua.
Vĩnh Sinh vỗ trán:
- Hôm qua gặp thằng bạn nó bắt anh uống say quá trời.
- Anh hư lắm.
- Cho anh ly nước.
Thắm rót nước trong tủ lạnh ra đưa cho Vĩnh Sinh, không nhìn anh, Thắm bỏ đi. Vĩnh Sinh kêu lên:
- Em đi đâu vậy Thắm?
- Em sửa soạn về Long Khánh.
- Chờ anh đi với.
- Anh mà cũng còn nhớ phải về Long Khánh như đã hứa với ba em sao?
- Em giận anh phải không Thắm?
- Ai thèm giận anh, con người chỉ biết có mình. Mẹ buồn, em gái buồn cũng mặc kệ.
Vĩnh Sinh ngẩn người. Quả thật anh đã như vậy. Trở về với cuộc sống đời thường, gặp lại bạn bè bây giờ đã thành ông này ông nọ. Còn mình chỉ tay trắng tay. Mối tình đầu tiên cũng tan vỡ. Nỗi buồn cứ trĩu nặng.
- Em biết anh buồn khi về thành phố, bạn bè đã thành nhân chi mĩ. Nhìn lại anh không bằng ai. Nhìn vào thực tế đi anh, bên cạnh anh còn có mẹ anh, Vĩnh Thúy và anh Nhật của em nữa, đâu có ai bỏ anh đâu.
- Anh biết... - - Vĩnh Sinh ngập ngừng - - Hôm qua mẹ anh có nhắc chuyện em... đợi anh. Anh nghĩ em đừng bao giờ đợi anh. Anh có gì đâu với tương lai, em sẽ về đâu khi có người chồng như anh. Anh hư đốn, anh tù tội...
- Chuyện tù tội đâu phải do anh muốn đâu?
Vĩnh Sinh nhăn mặt:
- Đành vậy, nhưng anh không đáng để cho em vì anh đâu.
- Có phải... anh chưa quên được Lập Vân?
- Lập Vân? Chuyện ấy đối với anh đã thuộc về dĩ vãng.
- Tại sao anh không hiểu em yêu anh?
không ngờ Thắm nói thẳng. Vĩnh Sinh đờ người ra:
- Đừng yêu anh.
Thắm lại khóc:
- Có phải anh chê em quê mùa?
- không có.
- Vậy tại sao anh không thương em? Nhất định em đợi anh hoàn cho dù cả đời.
- Đừng Thắm.
- không chịu được nỗi tủi thân Thắm gục mặt nức nở. Vĩnh Sinh bối rối:
- Đừng khóc Thắm.
-...
- Nín đi em.
Thắm ngả vào người Vĩnh Sinh khóc như chưa bao giờ được khóc. Vĩnh Sinh đờ người ra, bất giác vòng tay anh siết lại:
- Làm vợ anh em sẽ khổ.
- Mặc kệ em.
- Anh hay uống rượu lắm đó.
- Thì anh cứ đi mà uống.
- Cô bé ơi, anh chịu thua rồi. Mẹ anh rồi Vĩnh Thúy, trong lúc anh chỉ là kẻ vừa có tự do.
- Nói hoài chuyện ở tù.
Thắm bịt miệng Vĩnh Sinh, Vĩnh Sinh cảm động:
- Anh chỉ sợ em khổ thôi.
- Em chỉ cần anh thương em.
- Ngốc quá, em đúng là người ngốc nhất.
Thắm mỉm cười. Cô mặc kệ thế nào. Đối với cô tình yêu cho Vĩnh Sinh không bao giờ thay đổi.
- Chết, mẹ về rồi kìa.
Thắm vùng ra, Vĩnh Sinh lì lợm:
- Em chẳng nói em muốn làm vợ anh sao?
- Anh kỳ cục.
Thắm đẩy mạnh Vĩnh Sinh ra. Vĩnh Sinh ngẩn ngơ. Hình như anh đang thấy lại hình ảnh Lập Vân năm nào...