Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: tongkimlinh
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2314 / 4
Cập nhật: 2015-10-26 18:46:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hú! Chú nói gì đi chứ?
Người đàn ông trung niên cúi xuống nhìn điếu thuốc trên tay một cách lặng lẽ. Cô gái ôm cánh tay, ngã đầu vào vai ông, hối thúc, giọng như tuyệt vọng. Nét khắc khổ trên gương mặt ông thật đậm.
Choàng tay sang vai cô, ông vỗ về:
- Bé đừng vậy mà. Từ từ, chú sẽ nghĩ cách.
- Tạm thời chưa có chứ gì? Biết mà.
Tử Du - tên của ông ta - thở dài, chậc lưỡi:
- Bé luôn cuống lên, làm chú bối rối thêm thôi. Ngồi đây, im lặng cho chú chút yên tĩnh để nghĩ chứ.
- Yên tĩnh, yên tĩnh... mấy năm rồi! Bây giờ để cháu lên xe hoa rồi mới có cách sao?
Cô bé thút thít, đưa tay gạt tay ông chú với vẻ dỗi hờn. Cô dùng dằng bước lại võng ngồi đong đưa, ánh mắt phụng phịu hướng về ông.
Ông nở nụ cười cầu hòa, nhưng cô bé quay đi không thèm nhìn. Giọng vui vui, ông lên tiếng:
- Bé biết mà, ngoài bé ra, chú đâu có thương ai.
- Thương rồi được gì. Kêu chú ngỏ lời cùng ba thì chú ngại, cứ lén lút gặp nhau. Tình mỗi ngày một sâu, chú càng lúc càng tránh né. Mỗi lần nhớ, tìm đến phòng trọ, gặp chú ngắm hình người ta khóc là sao?
Ông vẫn hít hơi thuốc dài vẻ trầm lắng.
Cô tiếp:
- Phải chi chú có vợ, bên nhà không thích cháu thì chú lặng lẽ, không nhận con bé chú từng yêu, từng đau khổ vì sự ngây ngô, hờ hững của bé thì không nói gì.
Ông cười nụ khi bắt gặp những giọt nước mắt vẻ trẻ con của cô. Cô tiếp:
- Đằng này, ngoài người ta, chú đâu có thương ai, thân thiết với ai, mặc dù quanh chú biết bao nhiêu người đẹp thương yêu, chờ đợi. Tại sao không đến với người chú hết lòng chứ?
Ngồi thụp xuống bên cô, ông đưa chiếc khăn nhỏ lau những giọt nước mắt cho cô, nhưng cô gạt đi:
- Lau nước mắt hôm nay, chứ đâu có lau được suốt đời mà làm vẻ thương thương ấy nữa. Thấy ghét!
Giọng trầm buồn ông ôm lấy gối chân cô và quay đi, tránh ánh mắt hờn dỗi ấy:
- Bé nín đi, đừng có khóc nữa... lòng chú đau lắm. ngày còn bé chưa biết gì, bé luôn theo chú suốt thời gian nghỉ phép. Vòi vĩnh, chăm sóc bé như một người cha người chú vậy. Thương là thương, không có ý gì cả. Thời gian đi qua, năm tháng tie6'p nối... tình thương mỗi ngày một dày, tuổi ô mai của bé lớn dần... tất cả dần thay đổi...
Ông hít hơi thuốc thật sâu, ngả người lên võng, mắt nhìn lên tàu cây màu xanh lục trên cao, thở dài tiếp:
- Chú và ba Hoàng làm chung sở. Vừa là bạn bè, vừa là giám đốc của anh ấy, chú biết ngỏ lời làm sao đây, khi tuổi đời giữa chú và bé chênh lệch quá xa. Dù cho có tiền, có địa vị cũng không thế nào xóa đi được khoảng cách ấy.
Cô bé ấm ức phân bua:
- Chúng ta đâu có quan hệ huyết thống mà sợ. Người ta năm mươi vẫn cưới vợ hai mươi kia mà, huống chi chú.
- Bốn mươi rồi còn gì. Nhưng tuổi tác chỉ là yếu tố nhỏ.
- Chứ còn gì nữa? Chuyện của chú và cô Thùy à? Chẳng ăn nhằm gì cả, cháu không quan tâm. Chuyện xưa bỏ.
Cười thật buồn, ông tiếp:
- Bé yêu chú, tình đầy và nguyên thuỷ, chú xúc động, thương trọn vẹn và mong ước thành đôi như ngày đầu tiên biết thế nào là tình yêu vậy.
- Chứng minh bằng cách cưới bé đi. Chú còn phong độ lắm, tuổi chừng ấy nhưng trông rất trẻ, bạn bè ai cũng khen chú. Bé hãnh diện, hài lòng tất cả những gì có ở chú. Thật đó.
Cười một nụ cười hiền, ông hướng về cô:
- Gọi bé bằng "em" trước mặt mọi người thật là ngượng ngập, gọi anh Hoàng là ba càng thẹn hơn. Trong khi ba của bé là nhân viên và từng bị chú kỷ luật, nay gọi ba thay cho cách xưng hô tao mày ngày đó, bé nói đi... vạn điều thay đổi và khốn khổ. Nhưng yêu bé, những sự kiện trái ngược đó, chú chấp nhận hết.
- Vậy là đựợc rồi. một ông vua khi yêu, có thể bỏ cả ngai vàng để được sống với người mình yêu mà.
- Nhưng...
- Gì nữa, có phải bà Đào bám lấy chú mãi hay không?
- Chú đâu có để ý đến bà ta.
- Vậy sao không dứt khoát, để đi đâu cũNg gặp bà ta?
Chậc lưỡi, ông đáp:
- Chuyện làm ăn mà, đâu thể thẳng thừng được. không yêu, không thể lộ cho người ta biết, vì sẽ thất bại trong thương trường, bé làm sao hiểu được.
- Tóm lại, chú không tự tay kéo bé, để người ta thản nhiên "rước dâu" đành sao?
Cô bé đẩy lưng ông thật mạnh. Bị bất ngờ, nên ông ngã trên lớp cỏ mịn màng xanh mướt. Với vẻ chịu đựng, ông nằm im buồn bã nhìn cô.
Giọng gắt gỏng, cô hỏi:
- Tóm lại, chú không đủ khả năng tranh đấu?
- Bé muốn biết lý do chính dẫn đến sự thụ động của chú không?
Xé nát cánh lá trên tay, cô xẵng giọng:
- Dĩ nhiên là muốn rồi, vì chiều nay gặp chú với mục đích này mà. Có thể sẽ là một cuộc chia tay, cũng có thể là cuộc gặp vui vẻ, khi đây là buổi đầu tiên bé gọi "chú" bằng "anh". Dù vui hay buồn cũng phải rõ nét, không thể yêu trong âm thầm, lấp lửng và hẹn hò trong lén lút mãi.
Ông cúi đầu, môi cắn lại. Trong khi cô bé tự thán:
- Không có ai thì cười nói vui vẻ, lo lắng cho bé như một người tình. Nhỡ gặp người quen, thì gương mặt nghiêm nghị của một ông chú đường hoàng, từ ánh mắt đến lời trao đổi. Bé chán lắm rồi cái cảnh nửa vời ấy. Một là cưới, hai là điểm cuối cùng: cắt.
- Chú biết.
- Biết mà kéo dài là thế nào? Mồi lần đòi chia tay là mắt chú long lanh là sao? Không muốn xa mà cũng không muốn cưới, vậy là ý gì đây?
Ông nuốt giọng, lời đáp thật nhỏ và đau khổ:
- Đâu có vui vẻ gì trong phú giây bên nhau. Vì trong mỗi cuộc tình đều có sự khổ sở, đớn đau, nếu biết ngày mai không có nhau.
- Tự mình thôi, đừng đổ thừa định mệnh, vì duyên phận được hay không là do mình. Bé dám hy sinh tuổi xuân, tai tiếng, sự lên án của dư luận, vì họ cho rằng bé yêu chú là yêu địa vị, tiền tài, chứ không phải bằng trái tim...
Lau nước mắt, cô tiếp:
- Nhưng yêu chú rồi, bé biết rằng xa chú là không thể vui, không thể thanh thản được. Bé hy sinh cả đám bạn bè không hiểu bé, để có được chú, được một tình yêu chưa từng và sẽ không bao giờ đến trong đời mình nữa. Vậy mà...
- Chú biết.
- Còn chú, yêu mà e dè, mà sợ sệt ai đó biết được, gặp ba Hoàng thì khép nép, nghiêm mặt lạnh lùng với bé, vậy mà còn dám nói yêu! Chú lừa bịp bé thì có.
Nét giận thoáng qua mắt ông. Cô tiếp:
- Không phải là "bịp bợm" thì là gì?
Ngươi ta chưa biết yêu, chú từng bước gãy tình cảm. Từ sự ngây ngô, chưa biết hôn, chú tập cho hôn. Khi say đắm rồi thì bắt đầu lạnh nhạt, muốn chối bỏ nhưng lại muốn tiếc, sợ bé "tặng đôi môi cho kẻ khác". Có phải là lừa phỉnh không?
Ông lặng người nhìn cô quăng từng món trong túi vải nhỏ lăn lóc trên thảm cỏ bên cạnh ông. Giận dỗi, tủi buồn từng nét thay đổi trên đôi môi ánh mắt, từng được ông yêu dấu. Ông lặng lẽ nhặt lại mọi thứ cô vừa quăng. Cô chưa hả giận đến ngồi bên ông, đấm thùm thụp lên ngực ông, mắt đong đầy nước.
Ôm cô vào lòng, ông nghẹn giọng.
- Đừng giận dỗi nữa. Bé đã hiểu tình cảm trọn vẹn này dành cho mình kia mà. Néu không có gì trở ngại, đâu để bé ngã vào vòng tay người khác chứ.
- Trở ngại? Trở ngại gì, tại sao tránh né không nói?
Vẻ căng thẳng trên lộ trên mắt, ông hỏi:
- Bé không hối hận khi nghe chứ?
- Không
- Dù đau lòng?
- Chấp nhận.
Ông gật gù hít hơi thở thật sâu, như lấy can đâm để thổ lộ nỗi lòng mà từ lâu ông chôn kín.
- Qua nửa đời người, tình đến rồi đi, mấy nhịp cầu, mấy đoạn tình, nhưng chưa bao giờ trái tim này yêu ai như đã ôm ấp hình bóng của bé. Ôi, tình yêu! Nếu đổi cả sự nghiệp để được sống bên bé với hai bàn tay trắng. Tử Du này chấp nhận, thiết tha chấp nhận. Nhưng...
- Bé ghét nhất là vế thứ hai trái ngược đó, vậy mà cũng không tránh được.
Ông vuốt tóc cô thở dài:
- Nhiều đêm suy nghĩ, muốn nói cho bé biết tất cả về mình - một sự thật mà Tử Du phải ôm lấy - để bé lựa chọn cho mình một bước tiến hay quay lưng không thèm nhìn kẻ từng ngã quỵ vì bé...
- Vậy có phải tốt hơn không. Dùng dằng đâu phải là cách tốt, bởi trước sau gì mối quan hệ này cũng phải công khai, minh bạch trước mọi người.
Ông cười buồn, trầm giọng:
- Năm bé thi vào đại học là Tử Du đã có chủ ý cho bé chọn nghành y, đó là ước nguyện duy nhất về bé, về bản thân.
- Tại sao vậy?
- Tại vì vào nghành này, bé hiểu được tâm lý của người mang trong ngưòi một căn bệnh không có hy vọng gì cứu chữa, tâm trạng ấy đau đớn thế nào mà thương, mà không trách cứ nữa.
Cô ôm lấy cánh tay ông, hỏi với vẻ hốt hoảng:
- Là chú đấy ư?
Không đáp, ông nhỏ nhẹ tiếp ý mình:
- Trước đây, biết mình thời gian sống không dài lắm, Tử Du không buồn. Tử Du đau đớn hơn khi trái tim báo rằng: Đã yêu, yêu trọn vẹn cô bé từng mượn vai mình để khóc, mỗi lúc đau buồn về ai đó.
- Chú... chứ sao vậy?
- Trăn trở mãi, để rồi không sao đè nén khi tình yêu dành cho bé bừng cháy trong trái tim già nua này. Đêm ấy, từng cử chỉ yêu thương, lời tỏ tình ngượng ngập, bé hiểu và đồng tình. Từ ấy, muốn xa lại càng gần. Chiều cuối tuần, nôn nao chờ đợi, để rồi tay trong tay. Khoảng cách ngôi thứ đâu còn nữa, yêu cứ yêu.
Cô ngả đầu vào vai và ngước mắt ngắm gương mặt người thương trong im lặng. Vẻ thuần phục của cô, khuyến khích ông hơn. Vuốt má, ôm bàn tay cô đưa lên môi, ông tiếp:
- Lòng dặn rằng: bao giờ bé ra trường, sau khi lo nơi công tác, tất cả mọi mặt cho bé ổn định, chú sẽ xuất ngoại để xa, để lẩn tránh sự kết thúc sau thời gian mình yêu nhau.
Hít một hơi dài cho nghẹn ngào vơi đi, ông tiếp:
- Chú làm mọi cách để bé có thể quên đi, bỏ lại sau lưng cuộc tình không cân xứng đã qua. Rồi bé sẽ có hạnh phúc mới tươi trẻ, thoải mái khi âu yếm, lúc gọi nhau hơn. Nhưng rồi...
Ông hít mũi, cố nén những giọt le6.:
- Nhưng ngày qua ngày, tất cả ý nghĩ không sao thực hiện được. Rồi bé được bên ấy ngỏ lời, sự đốc thúc của bé mỗi khi gặp nhau càng gây sự lo lắng trong trái tim đau khổ, nhớ nhung bé hơn.
Cô gục đầu trong vòng tay khép kín ấy, mà nghe tim lòng se thắt.
- Chú bệnh gì? Ung thư chăng? Có thể điều trị được mà.
- Nếu vậy thì đâu có gì phải lo.
Ông ngả đầu áp má lên tóc cô, khẽ khàng đáp:
- Bệnh thế kỷ đó, bé biết không?
Cô đẩy ông ra và ngồi bật dậy, mắt xoe tròn:
- Thật ư? Sao lại tồi tệ đến thế?
Ông đưa tay bịt miệng cô, ngăn không cho nói tiếp, rồi qua đi, giọng ngậm ngùi:
- Đừng nghĩ vậy. Nhiễm bệnh trong lần nhổ răng ở một phòng nha khoa tư nhân. Đây, bé xem: Phiếu xét nghiệm máu khi chưa và sau khi đi nhổ cái răng sâu ấy.
Nói rồi, ông đặt vào tay cô xấp giấy. Màu ngả vàng và lằn xếp của những phiếu xét nghiệm cho biết tất cả đã nằm trong ví ông từ lâu lắm.
- Sao chú không cho bé biết chứ?
Cô ôm chầm lấy ông, úp mặt vào vai ông, thút thít. Ông cũng không kềm được những giọt nước mắt rơi rơi:
- Biết bao lần chú muốn nói, nhưng rồi lại lặng lẽ ra về, sợ bé lãnh đạm, nghĩ sai lệch rồi khinh khi... Ôi! Đau khổ biết tỏ cùng ai đây? Nỗi dằn vặt mãi giằng xé Tử Du, bé biết khổng
Cô khẽ gật đầu, mắt chớp nhanh. Ông giải bày thêm.
- Chuyện lần đó, báo chí co đăng tin, sau khi "anh" làm đơn thưa nha sĩ ấy.
- Thưa ư? Phải vậy chứ. Rồi ông ta bị xử lý thế nào?
- Bị ra toà, đóng cửa phòng khám bệnh và làm giấy để chứng minh cho trường hợp bị nhiễm bệnh, không phải vì giao tiếp tình dục, vì tiêm chích ma túy...
- Đây là bức bình phong do Tử Du bịa ra để lừa em, phải không?
- Em dễ dàng tin sao.
- Yêu là mù quáng, lý do gì không tin chứ?
Ông thở dài ngọt ngào hơn:
- Bé quen biết anh bao nằm rồi, không biết tính tình và thành ý cúa người mình yêu sao. Vả lại, báo chí có công tâm của tập thể nữa chứ. Nếu anh không kêu nài thì đăng được sao? Và bài xin lỗi của nha sĩ đó, đâu phải dễ dàng mà họ bán tai tiếng của mình, đúng không?
Cô lặng lẽ nghe lời trần tình ấy, thỉnh thoảng đưa tay lên lau lệ. Thật lâu, cô hỏi:
- Sao không tỏ thật từ đầu, để giờ thương yêu sâu đậm rồi, làm sao xa nổi đây?
- Rồi sẽ quên tất cả thôi. Bé hãy vui vẻ lên xe hoa, vì anh không thể, không xứng đáng với bé đâu. Có lẽ duyên số đã vậy rồi, thì đành vậy. Xin lỗi em.
Cô đứng dậy thật nhanh, rời nơi a6'y với những bước chân vội vàng, bỏ lại sau lưng ánh mắt ngỡ ngàng trông theo, đầy lệ. Ông vẫn ngồi đó hướng ra cổng công viên, cho đến khi bóng cô dần xa...
Không Dễ Gì Quên Không Dễ Gì Quên - Nguyễn Thị Phi Oanh Không Dễ Gì Quên